Sang Dị Giới Làm Thanh Niên Nghiêm Túc
Chương 53: Giới thiệu người
Hoàng Ma
08/04/2014
Tiếng kể lể khổ sở của Hai Cam đang chen lẫn giữa dòng nhạc xập xình phiêu lãng trong cái quán bar này.
- Chú biết không! Anh sống với nó mười năm nay, giờ cũng thấy ngấy tận cổ ra rồi. Tính của anh thích lo chuyện bao đồng, chạy qua chạy lại kết bạn thì mới vui. Mà nó thì lúc nào cũng bắt anh ở nhà, lại còn đòi sinh con cho anh nữa! Chú chắc cũng hiểu được phần nào tính anh, anh không thích trẻ con tý nào, thậm chí còn ghét cay ghét đắng, giờ bảo anh ở nhà chăm trẻ con thì giết anh đi còn hơn!
- Thế sao không chia tay bà nó đi nhanh? – Trần Nam bĩu môi:
- Chỗ này cũng sống thoáng hơn bên Quân Vương nhiều lắm cơ mà, cũng không có đăng ký kết hôn gì, anh thích thì cặp kè, không thì mỗi người một nơi! Chẳng phải ở đây người ta toàn thế hay sao?
Hai Cam ngẩng đầu nhìn chằm chằm Trần Nam, khâm phục nói:
- Chú cũng hiểu biết quá ha! Xem ra chúng ta là đồng đạo á!
Trần Nam trợn mắt, bất mãn kháng nghị:
- Im! Đừng có đánh đồng em với anh! Em là thanh niên nghiêm túc, em với hai bé cưng có giấy chứng nhận đàng hoàng, được luật pháp Âu Tiên chứng nhận! Em còn có nghệ thuật để giữ gìn gia đình, hiểu chưa? Không giống mấy kẻ tùy tiện như các người, lúc nào cũng chỉ thích làm theo ý mình, đến lúc cái đuôi xấu xa bị đối phương bắt được thì cũng là lúc mỗi thằng một ngả! Đúng là… trẻ trâu!
Hai Cam cũng xấu hổ gãi gãi đầu, ở quần đảo Song Tử này làm gì có luật pháp gì đâu? Thích thì cứ sống thử, không thích thì thôi, chia tay tiêu sái. Tu sĩ ở đây mạng sống dài dằng dặc, thời gian có thừa thì đi kết giao, hoặc là tầm bảo, việc gì mà quỵ lụy tình cảm lắm cho mất thời giờ? Còn cái thứ gọi là “nghệ thuật giữ gìn gia đình”? Mẹ, đó là thuyết pháp của các đôi vợ chồng già! Anh mày đây tính ra mới có hơn bốn mươi, trong giới tu sĩ thì vẫn là trẻ con trong trẻ con, việc quái gì mà phải tìm hiểu cái đấy?
- Giờ anh muốn sao? Nói nhanh đi cho nó vuông đi má!
Hai Cam thở dài một hơi, ưu tư nói:
- Anh muốn chia tay a…
Trần Nam ngã ngửa, nước cam văng tung tóe lên mặt, vô cùng chật vật. Cuối cùng nhảy dựng lên gào rú, át mất cả tiếng nhạc:
- Chia tay thì chia mẹ đi! Ra đây giả bộ ưu tư cái gì nữa? Anh đùa em à? Muốn ăn đòn…
- Ấy ấy! – Hai Cam cười làm lành:
- Chú cứ bình tĩnh nghe anh nói nốt đã nào! Chú biết đấy, anh không phải là thằng ác tâm, hoàn toàn không biết nghĩ cho người khác. Dù gì cũng ở với nhau mười năm nha, cạn tình thì cũng còn nghĩa, anh cũng không muốn chia tay xong nó lại coi anh là kẻ thù. Chú biết đấy, đàn bà là sinh vật phức tạp nhất trên đời, nó muốn chia tay thật đấy, nhưng mà là nó đá anh. Còn nếu mà anh đá nó, mặt mũi nó vứt đi đâu? Chẳng thù ghét anh thì là gì nữa?
- Mẹ! Chẳng phải sợ đám hồ bằng cẩu hữu kia chửi anh là thằng Sở Khanh hay sao? – Trần Nam bất mãn lẩm bẩm, dường như nói trúng tim đen của gã nào đó, làm hắn toát mồ hôi to như hạt đậu, gương mặt cứng ngắc.
- Vậy “nó” rốt cuộc là ai? – Trần Nam hỏi.
Hai Cam chột dạ xoa xoa tay, mắt liếc liếc về phía trên một cái đài cao. Trên đó có một cô gái trẻ, nhìn qua cỡ tầm hơn hai mươi, khuôn mặt cũng coi như mặn mà, thanh tú. Cô đang cầm cái đạo cụ khuếch âm, vừa hát vừa nhảy múa, cổ động không khí cho cả quán bar này. Nhiều kẻ bên dưới đã hò reo ầm ỹ, liên tục quát to “chị Huyền”, coi như cổ vũ nàng.
- Tên là Huyền, chủ cái quán bar này, cũng là ca sĩ được chào đón số một trên đảo Long Quân…
Trần Nam lười biếng dựa lưng lên ghế, trong lòng nghĩ nghĩ một chút. Ca sĩ à? Vậy thì cảm nhận về âm nhạc sẽ vượt trội hơn người khác, chia tay mà dùng nhạc… kể cũng được! Đạo nhạc thì lại là sở trường của mình…
Trần Nam liếc liếc một chút khuôn mặt Hai Cam, gật gật đầu, sau đó thò tay vào trong áo lấy ra một thứ tròn tròn dẹt dẹt, màu đen, dính lên mép của Hai Cam, tạo ra một cái nốt ruồi nhân tạo chỗ đó. Cuối cùng gật gật đầu nói, bài sau anh lên luôn đi, em ngồi đằng sau hát, âm phát qua cái nốt ruồi này, anh chỉ cần nhái miệng theo là được rồi. À… tốt nhất anh ngồi đánh hộ em mấy thứ nhạc cụ tạo âm tiết này, để em ngồi đằng sau đánh đàn và nhép cho anh là xong.
Hai Cam cảm kích gật đầu, biết Trần Nam này khá là bí ẩn, có được vài thứ kỳ quái mà lại cực kỳ hữu dụng. Có lẽ là hắn nhặt được bảo bối ở đâu đó a, trên quần đảo này tưởng thiếu gì chứ không thiếu dị nhân.
Tiếng ca hát trên đài đã kết thúc, tiếp theo chỉ là mấy thứ nhạc tự do xập xình, tạo không khí cho người ta nhảy nhót, nếu có ai thích thể hiện giọng hát thì có thể lên làm vài bài, còn được tặng hoa hay được tặng gạch thì còn phải phụ thuộc vào tài năng bản thân nữa.
Thừa dịp này, Hai Cam và Trần Nam đã nhảy tót lên đài, lôi ra vài thứ nhạc cụ, mỗi người một nửa. Hai Cam cầm đồ gõ nhịp, còn Trần Nam đánh đàn.
- E hèm! – Hai Cam rất chuyên nghiệp hắng giọng, gây sự chú ý:
- Tiếp theo… xin gửi tới các bạn, các quý vị một bài tình ca mới do chính tay Cam viết! Bài này cũng không hẳn là tình ca, nói cho chính xác thì là lời nội tâm mà tôi muốn nhắn nhủ đến một người con gái. Xin em hãy hiểu cho anh, hãy sống tốt em nhé! Xin quý vị lắng nghe ạ…
Bên dưới đài đã dần yên tĩnh lại, thỉnh thoảng mới có một màn dùng ca nhạc thể hiện tình cảm thế này, có người háo hức, có người lại chờ đợi tên kia làm trò hề, không ít kẻ đã chuẩn bị gạch đá đầy bồn đầy bát, chuẩn bị tung hết lực tay để tặng cho ca sĩ đểu trên đài.
Tiếng nhạc đã dần dần vang lên, đầu tiên là mấy tiếng gõ nhịp, sau đó lại là tiếng đàn cổ, không phải tiếng ghi ta hay piano thịnh hành nhất, mọi người không khỏi hơi thất vọng, không phải kiểu nhạc đờn ca tài tử hay cải lương nghe mà buồn ngủ đó chứ?
Nhưng… khi tiếng ca phát lên, khi từng dòng âm thanh hội tụ, khi mà tâm tình của ca sĩ hòa vào bài hát, mọi người lại triệt để thay đổi cách nhìn:
(Bài này ạ: http://www.nhaccuatui.com/bai-hat/ch...Pr2zQI-uD.html Bài này là được đạo nhạc của jay, nhưng sau đó còn bị cu Nam đạo tiếp phát nữa )
Nói ra vậy thôi, câu biệt ly ta đã ko chung đường.
Có đau thì đau , nhưng còn hơn phải vấn vương thêm chi.
Vì người cứ cố giấu tiếng nói chẳng còn yêu nữa đâu, kết thúc thế thôi cho ko bận tâm về nhau.
Nhớ khi được yêu, khi được thương, khi được con tim người,
Giờ thì tan nát bao mộng ước đã trôi xa đi đâu, thôi thì câu nói chia tay, anh sẽ nói thay cho em người ơi
Có lúc anh luôn hỏi lòng , làm sao để yêu em ,
Cố gắng nhưng không ích gì, vì em chẳng yêu anh ,
Từng đêm khuya vắng ở bên cạnh anh nhưng em cô đơn ?
Thì thôi còn quen làm chi cho đớn đau .
Kết thúc cho nhanh mối tình , để giải thoát cho nhau,
Nước mắt không rơi nữa rồi , vì anh sẽ quên em,
Lời ca anh viết với bao hạnh phúc bên em khi xưa , đành xóa trong hư vô...
….
Lời ca dần dần đi đến đoạn cuối, khi hát nốt câu “Chỉ có tôi yêu thôi”, nước mắt rất là phối hợp chảy dài hai bên má Hai Cam, làm bao người bên dưới động lòng trắc ẩn, vài cô gái nhạy cảm đã rơm rớm nước mắt, thương thay cho một người đàn ông cao thượng… Rốt cuộc là đứa con gái nào ăn ở thất đức, lại bỏ lỡ người đàn ông tốt như thế a…
Ở phía sau màn, cô ca sĩ tên Huyền kia cũng đã sương mù đầy khóe mắt. Mấy lần định nhảy ra an ủi Hai Cam, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vô số lần, lại sờ sờ xuống bụng mình, nàng chỉ biết cười khổ, không nỡ lòng nào chạy ra giúp hắn đăng cơ ngôi vị “chúa tể của những chiếc vỏ”.
Hai Cam dùng khóe mắt liếc liếc qua cánh gà, thấy Huyền vẻ mặt thương cảm đứng đó, không hề có chút oán hận nào, trong lòng có vẻ đắc ý vô cùng. Lại cảm kích giơ ngón tay cái với Trần Nam, coi như lần này thành công, chia tay một cú quá xinh đẹp nha!
Mẹ kiếp, em muốn chia tay mà không nói, anh cố nén lòng chia tay dùm em! Cao thượng đến thế thôi chứ còn đến đâu? Ôi… mình phục mình quá!
Trần Nam cũng cười thầm, mặt ngoài lại ra vẻ an ủi vỗ vai Hai Cam, miệng thì thầm:
- Anh lại là người tự do rồi! Giờ thì giúp em làm cái đạo cụ ký ức về từ điển ngôn ngữ sáu dân tộc chiếm đóng quần đảo Song Tử được rồi chứ?
- Đương nhiên! Chiều đưa qua luôn cho chú, anh chỉ còn thiếu mỗi tiếng Triều nữa thôi.
------
Buổi chiều.
Hai Cam lại bước vào trong quán bar, hưởng thụ mọi sự tán thưởng và khen ngợi của những người xung quanh. Đắc ý nghĩ thầm tý nữa có lẽ nên tán tỉnh vài em vui đùa chơi, giờ mà không có đàn bà bên người thì cũng chán, tình một đêm hai đêm gì đó cũng không tệ a!
Chẳng mấy lâu sau, hắn đã tìm thấy Trần Nam đang ngồi uống nước cười đùa với hai mỹ nữ. Hai Cam nhanh nhảu chạy tới gần, thân thiện chào hỏi:
- Chào chú em! Chào hai em dâu! Mấy ngày không gặp, anh thấy Kiko càng ngày càng đẹp đó nha!
Hai Cam cũng không phải là nói mát, thực sự mấy ngày nay Kiko cảm thấy tâm thần mình cực kỳ thư sướng và thả lỏng, giống như tìm được thuốc kích thích nào đó vậy. Tình trạng của nàng làm Trần Nam lo sốt vó mấy ngày, không biết cô nàng khờ khạo này có vô tình hít phải cần hay đá gì đó không…
- Em thì không đẹp hả? – Hoàng Tuyết Nhu bên cạnh hừ một tiếng bất mãn.
Hai Cam giật mình, nhanh chóng cười nịnh nọt:
- Đương nhiên, đương nhiên! Tên kia chăm bẵm thì ai mà chả đẹp, đẹp nghiêng nước nghiêng thành, đẹp chim sa cá lặn luôn á!
Hoàng Tuyết Nhu nghiêng đầu một lúc, tâm cũng đỡ bất mãn, nhưng vẫn lẩm bẩm:
- Đẹp với nghiêng thành có liên quan gì? Bây giờ em dù không đẹp nhưng mà đánh một chưởng cũng nghiêng được thành nha…
Hai Cam toát mồ hôi hột, không đôi co với con bé bạo lực này, chỉ cẩn thận lấy ra một đạo cụ ký ức nhỏ, đưa cho Trần Nam:
- Ký ức về sáu ngôn ngữ chính anh đều đã tổng hợp lại hết đây cho chú rồi. Cũng phải nhờ vả thêm vài người giao tiếp nhiều thì mới hoàn thành được, vậy nên mới mất cả nửa tháng. À… bây giờ chú định đi đâu, quan hệ của anh cũng khá được, nhỡ đâu có thể giúp ích cho chú!
Trần Nam vui vẻ nhận lấy “kim từ điển” sáu ngôn ngữ thần thánh kia, mỉm cười gật đầu:
- Em định đi theo hướng Tây Bắc, đảo Sechu, đó là khu vực thế lực của người Triều Ly bên Quyền Hoàn phải không?
- Ừ! – Hai Cam gật đầu:
- Bên đảo Sechu anh cũng có quen một người, tên đó từ năm tám tuổi đã đi theo cha hắn thám hiểm đủ các di tích truyền thừa. Dù chưa từng vào thử sức một lần nào, nhưng quan sát và tổng hợp kinh nghiệm của người khác thì rất nhiều. Nếu chú đến khu vực bờ Tây quần đảo, tìm tên này là tốt nhất, bởi các đảo ở bờ Tây đều có dấu chân của hắn rồi. Việc tìm kiếm các di tích sẽ dễ dàng hơn nhiều!
Trần Nam vui mừng trong lòng, quen biết một người quan hệ rộng đúng là có lợi nha, vốn phải tốn công tốn sức đi tìm vị trí di tích, nếu giờ đây có một người hiểu biết chỉ dẫn, đúng là tiết kiệm thời gian hơn rất nhiều.
- Vậy tên đó là ai? Liên hệ bằng cách nào?
Hai Cam lấy giấy bút ra, ghi vài chữ rồi dặn dò:
- Park Ji Jie! Thường gọi là Dì Dê, người Triều Ly. Địa chỉ là abc xyz, đảo Sechu, thường thì tên này sẽ ở nhà sáu tháng, ra ngoài bôn ba sáu tháng. Tính ra thì cũng đến bảy tám năm không gặp hắn rồi, nếu em mà gặp được thì cho anh gửi lời hỏi thăm nhé. Với cả anh nói trước, tên này là một người Triều Ly truyền thống điển hình, cực kỳ nóng tính, hơn nữa lại gia trưởng, không thích nói chuyện với phụ nữ, vì vậy nên nếu có đi tìm hắn thì tốt nhất là…
Thấy hai cô gái kia đang căm thù trừng mắt nhìn mình, Hai Cam rất thức thời câm miệng, uống nốt cốc nước rồi đứng dậy rời đi…
- Chú biết không! Anh sống với nó mười năm nay, giờ cũng thấy ngấy tận cổ ra rồi. Tính của anh thích lo chuyện bao đồng, chạy qua chạy lại kết bạn thì mới vui. Mà nó thì lúc nào cũng bắt anh ở nhà, lại còn đòi sinh con cho anh nữa! Chú chắc cũng hiểu được phần nào tính anh, anh không thích trẻ con tý nào, thậm chí còn ghét cay ghét đắng, giờ bảo anh ở nhà chăm trẻ con thì giết anh đi còn hơn!
- Thế sao không chia tay bà nó đi nhanh? – Trần Nam bĩu môi:
- Chỗ này cũng sống thoáng hơn bên Quân Vương nhiều lắm cơ mà, cũng không có đăng ký kết hôn gì, anh thích thì cặp kè, không thì mỗi người một nơi! Chẳng phải ở đây người ta toàn thế hay sao?
Hai Cam ngẩng đầu nhìn chằm chằm Trần Nam, khâm phục nói:
- Chú cũng hiểu biết quá ha! Xem ra chúng ta là đồng đạo á!
Trần Nam trợn mắt, bất mãn kháng nghị:
- Im! Đừng có đánh đồng em với anh! Em là thanh niên nghiêm túc, em với hai bé cưng có giấy chứng nhận đàng hoàng, được luật pháp Âu Tiên chứng nhận! Em còn có nghệ thuật để giữ gìn gia đình, hiểu chưa? Không giống mấy kẻ tùy tiện như các người, lúc nào cũng chỉ thích làm theo ý mình, đến lúc cái đuôi xấu xa bị đối phương bắt được thì cũng là lúc mỗi thằng một ngả! Đúng là… trẻ trâu!
Hai Cam cũng xấu hổ gãi gãi đầu, ở quần đảo Song Tử này làm gì có luật pháp gì đâu? Thích thì cứ sống thử, không thích thì thôi, chia tay tiêu sái. Tu sĩ ở đây mạng sống dài dằng dặc, thời gian có thừa thì đi kết giao, hoặc là tầm bảo, việc gì mà quỵ lụy tình cảm lắm cho mất thời giờ? Còn cái thứ gọi là “nghệ thuật giữ gìn gia đình”? Mẹ, đó là thuyết pháp của các đôi vợ chồng già! Anh mày đây tính ra mới có hơn bốn mươi, trong giới tu sĩ thì vẫn là trẻ con trong trẻ con, việc quái gì mà phải tìm hiểu cái đấy?
- Giờ anh muốn sao? Nói nhanh đi cho nó vuông đi má!
Hai Cam thở dài một hơi, ưu tư nói:
- Anh muốn chia tay a…
Trần Nam ngã ngửa, nước cam văng tung tóe lên mặt, vô cùng chật vật. Cuối cùng nhảy dựng lên gào rú, át mất cả tiếng nhạc:
- Chia tay thì chia mẹ đi! Ra đây giả bộ ưu tư cái gì nữa? Anh đùa em à? Muốn ăn đòn…
- Ấy ấy! – Hai Cam cười làm lành:
- Chú cứ bình tĩnh nghe anh nói nốt đã nào! Chú biết đấy, anh không phải là thằng ác tâm, hoàn toàn không biết nghĩ cho người khác. Dù gì cũng ở với nhau mười năm nha, cạn tình thì cũng còn nghĩa, anh cũng không muốn chia tay xong nó lại coi anh là kẻ thù. Chú biết đấy, đàn bà là sinh vật phức tạp nhất trên đời, nó muốn chia tay thật đấy, nhưng mà là nó đá anh. Còn nếu mà anh đá nó, mặt mũi nó vứt đi đâu? Chẳng thù ghét anh thì là gì nữa?
- Mẹ! Chẳng phải sợ đám hồ bằng cẩu hữu kia chửi anh là thằng Sở Khanh hay sao? – Trần Nam bất mãn lẩm bẩm, dường như nói trúng tim đen của gã nào đó, làm hắn toát mồ hôi to như hạt đậu, gương mặt cứng ngắc.
- Vậy “nó” rốt cuộc là ai? – Trần Nam hỏi.
Hai Cam chột dạ xoa xoa tay, mắt liếc liếc về phía trên một cái đài cao. Trên đó có một cô gái trẻ, nhìn qua cỡ tầm hơn hai mươi, khuôn mặt cũng coi như mặn mà, thanh tú. Cô đang cầm cái đạo cụ khuếch âm, vừa hát vừa nhảy múa, cổ động không khí cho cả quán bar này. Nhiều kẻ bên dưới đã hò reo ầm ỹ, liên tục quát to “chị Huyền”, coi như cổ vũ nàng.
- Tên là Huyền, chủ cái quán bar này, cũng là ca sĩ được chào đón số một trên đảo Long Quân…
Trần Nam lười biếng dựa lưng lên ghế, trong lòng nghĩ nghĩ một chút. Ca sĩ à? Vậy thì cảm nhận về âm nhạc sẽ vượt trội hơn người khác, chia tay mà dùng nhạc… kể cũng được! Đạo nhạc thì lại là sở trường của mình…
Trần Nam liếc liếc một chút khuôn mặt Hai Cam, gật gật đầu, sau đó thò tay vào trong áo lấy ra một thứ tròn tròn dẹt dẹt, màu đen, dính lên mép của Hai Cam, tạo ra một cái nốt ruồi nhân tạo chỗ đó. Cuối cùng gật gật đầu nói, bài sau anh lên luôn đi, em ngồi đằng sau hát, âm phát qua cái nốt ruồi này, anh chỉ cần nhái miệng theo là được rồi. À… tốt nhất anh ngồi đánh hộ em mấy thứ nhạc cụ tạo âm tiết này, để em ngồi đằng sau đánh đàn và nhép cho anh là xong.
Hai Cam cảm kích gật đầu, biết Trần Nam này khá là bí ẩn, có được vài thứ kỳ quái mà lại cực kỳ hữu dụng. Có lẽ là hắn nhặt được bảo bối ở đâu đó a, trên quần đảo này tưởng thiếu gì chứ không thiếu dị nhân.
Tiếng ca hát trên đài đã kết thúc, tiếp theo chỉ là mấy thứ nhạc tự do xập xình, tạo không khí cho người ta nhảy nhót, nếu có ai thích thể hiện giọng hát thì có thể lên làm vài bài, còn được tặng hoa hay được tặng gạch thì còn phải phụ thuộc vào tài năng bản thân nữa.
Thừa dịp này, Hai Cam và Trần Nam đã nhảy tót lên đài, lôi ra vài thứ nhạc cụ, mỗi người một nửa. Hai Cam cầm đồ gõ nhịp, còn Trần Nam đánh đàn.
- E hèm! – Hai Cam rất chuyên nghiệp hắng giọng, gây sự chú ý:
- Tiếp theo… xin gửi tới các bạn, các quý vị một bài tình ca mới do chính tay Cam viết! Bài này cũng không hẳn là tình ca, nói cho chính xác thì là lời nội tâm mà tôi muốn nhắn nhủ đến một người con gái. Xin em hãy hiểu cho anh, hãy sống tốt em nhé! Xin quý vị lắng nghe ạ…
Bên dưới đài đã dần yên tĩnh lại, thỉnh thoảng mới có một màn dùng ca nhạc thể hiện tình cảm thế này, có người háo hức, có người lại chờ đợi tên kia làm trò hề, không ít kẻ đã chuẩn bị gạch đá đầy bồn đầy bát, chuẩn bị tung hết lực tay để tặng cho ca sĩ đểu trên đài.
Tiếng nhạc đã dần dần vang lên, đầu tiên là mấy tiếng gõ nhịp, sau đó lại là tiếng đàn cổ, không phải tiếng ghi ta hay piano thịnh hành nhất, mọi người không khỏi hơi thất vọng, không phải kiểu nhạc đờn ca tài tử hay cải lương nghe mà buồn ngủ đó chứ?
Nhưng… khi tiếng ca phát lên, khi từng dòng âm thanh hội tụ, khi mà tâm tình của ca sĩ hòa vào bài hát, mọi người lại triệt để thay đổi cách nhìn:
(Bài này ạ: http://www.nhaccuatui.com/bai-hat/ch...Pr2zQI-uD.html Bài này là được đạo nhạc của jay, nhưng sau đó còn bị cu Nam đạo tiếp phát nữa )
Nói ra vậy thôi, câu biệt ly ta đã ko chung đường.
Có đau thì đau , nhưng còn hơn phải vấn vương thêm chi.
Vì người cứ cố giấu tiếng nói chẳng còn yêu nữa đâu, kết thúc thế thôi cho ko bận tâm về nhau.
Nhớ khi được yêu, khi được thương, khi được con tim người,
Giờ thì tan nát bao mộng ước đã trôi xa đi đâu, thôi thì câu nói chia tay, anh sẽ nói thay cho em người ơi
Có lúc anh luôn hỏi lòng , làm sao để yêu em ,
Cố gắng nhưng không ích gì, vì em chẳng yêu anh ,
Từng đêm khuya vắng ở bên cạnh anh nhưng em cô đơn ?
Thì thôi còn quen làm chi cho đớn đau .
Kết thúc cho nhanh mối tình , để giải thoát cho nhau,
Nước mắt không rơi nữa rồi , vì anh sẽ quên em,
Lời ca anh viết với bao hạnh phúc bên em khi xưa , đành xóa trong hư vô...
….
Lời ca dần dần đi đến đoạn cuối, khi hát nốt câu “Chỉ có tôi yêu thôi”, nước mắt rất là phối hợp chảy dài hai bên má Hai Cam, làm bao người bên dưới động lòng trắc ẩn, vài cô gái nhạy cảm đã rơm rớm nước mắt, thương thay cho một người đàn ông cao thượng… Rốt cuộc là đứa con gái nào ăn ở thất đức, lại bỏ lỡ người đàn ông tốt như thế a…
Ở phía sau màn, cô ca sĩ tên Huyền kia cũng đã sương mù đầy khóe mắt. Mấy lần định nhảy ra an ủi Hai Cam, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vô số lần, lại sờ sờ xuống bụng mình, nàng chỉ biết cười khổ, không nỡ lòng nào chạy ra giúp hắn đăng cơ ngôi vị “chúa tể của những chiếc vỏ”.
Hai Cam dùng khóe mắt liếc liếc qua cánh gà, thấy Huyền vẻ mặt thương cảm đứng đó, không hề có chút oán hận nào, trong lòng có vẻ đắc ý vô cùng. Lại cảm kích giơ ngón tay cái với Trần Nam, coi như lần này thành công, chia tay một cú quá xinh đẹp nha!
Mẹ kiếp, em muốn chia tay mà không nói, anh cố nén lòng chia tay dùm em! Cao thượng đến thế thôi chứ còn đến đâu? Ôi… mình phục mình quá!
Trần Nam cũng cười thầm, mặt ngoài lại ra vẻ an ủi vỗ vai Hai Cam, miệng thì thầm:
- Anh lại là người tự do rồi! Giờ thì giúp em làm cái đạo cụ ký ức về từ điển ngôn ngữ sáu dân tộc chiếm đóng quần đảo Song Tử được rồi chứ?
- Đương nhiên! Chiều đưa qua luôn cho chú, anh chỉ còn thiếu mỗi tiếng Triều nữa thôi.
------
Buổi chiều.
Hai Cam lại bước vào trong quán bar, hưởng thụ mọi sự tán thưởng và khen ngợi của những người xung quanh. Đắc ý nghĩ thầm tý nữa có lẽ nên tán tỉnh vài em vui đùa chơi, giờ mà không có đàn bà bên người thì cũng chán, tình một đêm hai đêm gì đó cũng không tệ a!
Chẳng mấy lâu sau, hắn đã tìm thấy Trần Nam đang ngồi uống nước cười đùa với hai mỹ nữ. Hai Cam nhanh nhảu chạy tới gần, thân thiện chào hỏi:
- Chào chú em! Chào hai em dâu! Mấy ngày không gặp, anh thấy Kiko càng ngày càng đẹp đó nha!
Hai Cam cũng không phải là nói mát, thực sự mấy ngày nay Kiko cảm thấy tâm thần mình cực kỳ thư sướng và thả lỏng, giống như tìm được thuốc kích thích nào đó vậy. Tình trạng của nàng làm Trần Nam lo sốt vó mấy ngày, không biết cô nàng khờ khạo này có vô tình hít phải cần hay đá gì đó không…
- Em thì không đẹp hả? – Hoàng Tuyết Nhu bên cạnh hừ một tiếng bất mãn.
Hai Cam giật mình, nhanh chóng cười nịnh nọt:
- Đương nhiên, đương nhiên! Tên kia chăm bẵm thì ai mà chả đẹp, đẹp nghiêng nước nghiêng thành, đẹp chim sa cá lặn luôn á!
Hoàng Tuyết Nhu nghiêng đầu một lúc, tâm cũng đỡ bất mãn, nhưng vẫn lẩm bẩm:
- Đẹp với nghiêng thành có liên quan gì? Bây giờ em dù không đẹp nhưng mà đánh một chưởng cũng nghiêng được thành nha…
Hai Cam toát mồ hôi hột, không đôi co với con bé bạo lực này, chỉ cẩn thận lấy ra một đạo cụ ký ức nhỏ, đưa cho Trần Nam:
- Ký ức về sáu ngôn ngữ chính anh đều đã tổng hợp lại hết đây cho chú rồi. Cũng phải nhờ vả thêm vài người giao tiếp nhiều thì mới hoàn thành được, vậy nên mới mất cả nửa tháng. À… bây giờ chú định đi đâu, quan hệ của anh cũng khá được, nhỡ đâu có thể giúp ích cho chú!
Trần Nam vui vẻ nhận lấy “kim từ điển” sáu ngôn ngữ thần thánh kia, mỉm cười gật đầu:
- Em định đi theo hướng Tây Bắc, đảo Sechu, đó là khu vực thế lực của người Triều Ly bên Quyền Hoàn phải không?
- Ừ! – Hai Cam gật đầu:
- Bên đảo Sechu anh cũng có quen một người, tên đó từ năm tám tuổi đã đi theo cha hắn thám hiểm đủ các di tích truyền thừa. Dù chưa từng vào thử sức một lần nào, nhưng quan sát và tổng hợp kinh nghiệm của người khác thì rất nhiều. Nếu chú đến khu vực bờ Tây quần đảo, tìm tên này là tốt nhất, bởi các đảo ở bờ Tây đều có dấu chân của hắn rồi. Việc tìm kiếm các di tích sẽ dễ dàng hơn nhiều!
Trần Nam vui mừng trong lòng, quen biết một người quan hệ rộng đúng là có lợi nha, vốn phải tốn công tốn sức đi tìm vị trí di tích, nếu giờ đây có một người hiểu biết chỉ dẫn, đúng là tiết kiệm thời gian hơn rất nhiều.
- Vậy tên đó là ai? Liên hệ bằng cách nào?
Hai Cam lấy giấy bút ra, ghi vài chữ rồi dặn dò:
- Park Ji Jie! Thường gọi là Dì Dê, người Triều Ly. Địa chỉ là abc xyz, đảo Sechu, thường thì tên này sẽ ở nhà sáu tháng, ra ngoài bôn ba sáu tháng. Tính ra thì cũng đến bảy tám năm không gặp hắn rồi, nếu em mà gặp được thì cho anh gửi lời hỏi thăm nhé. Với cả anh nói trước, tên này là một người Triều Ly truyền thống điển hình, cực kỳ nóng tính, hơn nữa lại gia trưởng, không thích nói chuyện với phụ nữ, vì vậy nên nếu có đi tìm hắn thì tốt nhất là…
Thấy hai cô gái kia đang căm thù trừng mắt nhìn mình, Hai Cam rất thức thời câm miệng, uống nốt cốc nước rồi đứng dậy rời đi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.