Sang Dị Giới Làm Thanh Niên Nghiêm Túc
Chương 23: Ông bác lại xuất hiện
Hoàng Ma
03/03/2014
Thời gian vẫn không ngừng trôi, mới đó mà Trần Nam đã
huấn luyện cho em trai được một tháng rồi. Trong thời gian này, Trần Lữ
tiến bộ rất nhanh, tu luyện càng thêm chăm chỉ, nhờ đó mà tu vi bản thân của nó cũng đã đạt tới tầng hai, Trăm Ngàn Vạn Địch.
Ở trong đời thực, Trần Lữ và Đàm Thu Hà đã chính thức trở thành thiên tài số một của toàn học viện, được hàng vạn người chú mục, thậm chí còn có không ít thế lực quyền quý nghe được tiếng gió, có ý định chào mời.
Trần Nam nghe được mấy tin tức cao tầng này từ chỗ Hoàng Tuyết Nhu xong thì không khỏi cảm thán, thế giới này mà cũng có chế độ săn nhân tài giống hệt Hoa Kỳ trên Trái Đất. Chỉ cần có bất kỳ một người có tiềm năng nào xuất hiện là họ đã chú ý đến và chuẩn bị phương pháp lôi kéo rồi. Cũng chả trách, bởi nước Hoa Kỳ là đất nước có tài thì đứng trước, còn thế giới này cũng là thực lực vi tôn a.
Còn ở trong ảo cảnh Tam Quốc, Trần Lữ đã chuyển vai diễn thành một tướng lĩnh bình thường, đi theo các tướng lĩnh khác để học tập kinh nghiệm trong cuộc chiến khăn vàng. Dần dần, khi tu vi thực lực của nó tăng lên thì sẽ được sử dụng các trường cảnh khó hơn, tham gia các trận chiến khác phức tạp hơn trong Tam Quốc.
Còn về bí tịch Tướng Quân Lệnh thì cũng không quá khó luyện như Trần Nam nghĩ. Thực tế, hiện giờ Trần Lữ đã nắm giữ mọi chiêu thức trong Tướng Quân Lệnh, chỉ là hỏa hầu của hắn còn rất thấp, dù có dùng ra được thì uy lực cũng không đâu vào đâu, còn cần tập đi tập lại, giết vô số người thì mới có thể đánh ra được đôi chút uy lực.
Tướng Quân Lệnh không phải là bí tịch dành cho độc chiến, mà là bí tịch chiến trường, bao gồm cả chiêu chiến đấu, chiêu tăng cường và cả một vài trận pháp hành quân bảo mệnh nữa. Bao gồm các thức
- Xung trận: Đao pháp cuồng mãnh, từng chiêu đều đơn giản mà thực dụng, hầu hết là chém đao, tuy uy lực không cao nhưng có thể hạ sát nhiều kẻ địch một lúc, thích hợp tung hoành trận mạc.
- Trảm tướng: Đột kích bạo tẩu, chiêu thức không có phạm vi sát thương quá cao nhưng lại đề cao uy lực và tốc độ, dồn nén sức mạnh vào một chiêu để lấy mạng tướng địch.
- Kích Cổ Lệnh: Âm công sử dụng trống lớn thi triển, có tác dụng kích thích huyết tính binh sĩ, đồng thời có tác dụng với chính bản thân, đề cao thêm sự quyết đoán, sát phạt và dũng khí.
- Hoành tảo thiên quân: Tuyệt chiêu phá trận của quân địch, một người một ngựa một thanh đao, tung hoành ngàn quân không úy kỵ, mục tiêu không phải là giết địch, mà lấy làm rối loạn trận tuyến làm đầu.
- Thám dinh thủ tướng: Dành để truyền dạy lại một số thủ hạ, là tuyệt chiêu tiềm khí và ám sát. Đúng là một lợi khí để đào tạo đội quân bí mật cho riêng bản thân tướng lĩnh.
- Đạp đầu phi thiên bộ: Bộ pháp kỳ diệu, dùng việc đạp lên đầu đối thủ để di chuyển, vừa có thể đạp bạo đầu lính địch, còn có thể di chuyển với tốc độ kinh người.
Ngoài ra còn có vô số các loại trận hình, có loại phòng thủ, tấn công, có loại thích hợp đào tẩu… Có thể nói, Tướng Quân Lệnh là chí bảo trong mơ của bất cứ một quân nhân nào.
Hôm nay, Trần Lữ vừa chiến xong một trận toàn thắng. Hắn đi theo tướng Hoàng Phủ Tung, đánh bại quân khăn vàng thuộc Ba Tài. Vốn trong truyện không nhắc nhiều đến cuộc chiến này, chỉ là một trận chiến bình thường mà thôi, Ba Tài cũng được xét là một tướng bình thường, tu vi Trăm Ngàn Vạn Địch. Trần Lữ giơ cao chiến đao, tung hoành sa trường, sử dụng Trảm Tướng Thức một chiêu chém đầu địch giữa vạn quân, đả kích sĩ khí và dành được chiến thắng.
Lúc này, Trần Lữ đang vui vẻ mang hai suất cơm về phòng, bởi hôm nay là đến phiên hắn lo cơm nước, Đàm Thu Hà lo dọn dẹp phòng.
Nhưng đột nhiên, Trần Lữ nghe thấy tiếng gió vù vù phát ra sau lưng. Hắn cảnh giác, quay ngoắt lại, đánh ra một chiêu Trảm Tướng như phản xạ. Trần Lữ nhất thời kinh hãi, vì người vừa đánh lén hắn không biết đã biến mất từ bao giờ.
Trần Lữ không kịp nghĩ nhiều, trong các cuộc chiến ảo cảnh, hắn đã không ít lần gặp cảnh thế này, thường là vì đối thủ di chuyển quá nhanh nên đã vòng ra sau lưng hắn, hơn nữa trường hợp đó sẽ có một những kẻ lợi dụng thời cơ công kích hắn từ vài phía. Trần Lữ tiếp tục làm ra phản xạ một lần nữa, sử dụng một chiêu Hoành Tảo Thiên Quân, không nhằm sát thương đối phương, chỉ mong đối phương bị dừng một nhịp, còn bản thân hắn đã nhanh chóng sử dụng Đạp Đầu Phi Thiên Bộ, đạp qua các trụ kiến trúc hoặc mấy bức tượng, còn có cả cây cối nữa. Mỗi bước đều vô cùng táo bạo, đạp thành vết hõm lờ mờ trên từng cây cột rắn chắc, nhưng tốc độ lại không hề chậm, chẳng mấy chốc đã vọt vào khu rừng, có ý định đi đường tắt chạy về ký túc xá phía nam.
Vừa chạy, Trần Lữ vừa thấy khó hiểu, rốt cuộc là ai? Mồ hôi lạnh đã tuôn ra ròng ròng nhưng hắn không dám phân tâm để ý, chỉ cắm đầu mà chạy. Bởi kẻ đằng sau đã đuổi đến sát nút hắn rồi.
Nhìn thấy cánh cửa căn phòng kia, Trần Lữ thấy có vẻ có hy vọng. Kẻ này dù ra tay nhanh chóng nhưng mình vẫn có thể phản ứng kịp, chắc hẳn tu vi không cao đến đâu. Anh cả rất lợi hại, có thể… Hự…
Đang suy nghĩ lung tung, Trần Lữ đã cảm thấy gáy tê rần, nhất thời mất đi tri giác.
Trần Nam đang ngồi trong phòng, chợt nghe thấy tiếng bước chân mạnh bạo, hắn đã kiểm tra qua Đạp Đầu Phi Thiên Bộ, biết được người đến chính là em trai. Sau đó lại nghe thấy tiếng ngã gục, hắn không khỏi sửng sốt, lo lắng chạy ra ngoài.
- Là ông!!! – Trần Nam ngạc nhiên, hơi có chút kinh hãi và khó hiểu nhìn về phía người đàn ông trung niên trước mắt.
- Sao hả? Quên ông bác này rồi sao? – Người đàn ông mỉm cười đáp, vẫn rất thân thiện như phật Di Lặc, không phải ông bác kỳ quái nửa năm trước thì là ai?
Trần Nam liếc qua em trai, thấy nó hơi thở đều đều, hẳn chỉ là ngất xỉu mà thôi, không quá đáng lo. Hắn cũng bình tĩnh lại, cười cười nói:
- Quên sao được? Quên sao được? Bác cứ nói đùa! Ý… thằng em cháu vô ý ghê há, sao lại nằm đây ngủ thế này? Cháu đỡ nó vào rồi bác cháu ta nói chuyện ha…
Người đàn ông không phản đối, chỉ cười nhẹ nói:
- Nhóc lo ta làm gì thằng nhóc này phải không? Ta chỉ là thấy bộ pháp khi di chuyển của nó rất khá, vì vậy mới thử nó một phen. Không ngờ em trai nhóc lại có thể nắm giữ Tướng Quân Lệnh nhanh đến như vậy. Chỉ là… ta là người tạo ra bí tịch nên biết rất rõ, không ra chiến trường, thằng em nhóc làm sao lại có những phản xạ như vậy? Mặc dù trong mắt ta thì nó chưa là gì, nhưng chưa ra chiến trường mà có thể luyện được đến mức này thì quá kỳ quái rồi.
Trần Nam đỡ Trần Lữ vào trong phòng, kiểm tra cho kỹ lưỡng rồi mới ra tiếp tục “tiếp khách”. Nghe thấy người đàn ông kia hỏi, hắn giảo hoạt trả lời:
- Đây là việc mà bác muốn nhờ cháu đó hả?
- Ta nhờ gì nhóc? – Người đàn ông sửng sốt.
- Nhờ cháu giải đáp nghi hoặc! – Trần Nam nghiêm mặt nói.
- Ồ không! Không phải! – Người đàn ông xua tay:
- Ta muốn nhờ nhóc việc khác, nhưng đồng thời vẫn rất tò mò về việc này. Ta biết rõ em nhóc nửa năm nay không ra khỏi học viện, chắc chắn không thể ra chiến trường. Người không ra chiến trường mà có kinh nghiệm chiến trường… ta nghĩ chỉ có trận pháp cổ đại đưa binh sĩ vào ảo giác tập luyện mà thôi.
Trần Nam rất là sâu xa nhìn vào ông bác, lúc sau mới mỉm cười nói:
- Thằng cháu này nghĩ rằng bác muốn tìm ra sự thật cũng sẽ có một số thủ đoạn mà thôi! Thằng cháu này lại không thể làm gì bác, thôi thì chỉ xin bác chút gì đó… Hí hí, em gái cháu hình như vẫn chưa có bí tịch chiêu thức nào thích hợp, mấy ngày gần đây rất là buồn bã nha…
Người đàn ông nghe thấy lời nói của hắn cũng không có ý tức giận gì, nghĩ nghĩ một lúc rồi lơ đễnh nói:
- Bí tịch cấp Thần, chiêu thức thích hợp cho tu sĩ đường lối Tinh Diệu. Là thần công dành cho người hộ vệ bên các tướng quân. Sao hả? Hình như em gái nhóc muốn ở bên em trai đúng không? Tướng quân lệnh không thiện về đơn đả độc đấu, nếu bị người ta phái sát thủ…
- Đồng ý! Đồng ý! – Còn chưa nói xong thì Trần Nam đã đáp ứng lia lịa, vui vẻ lấy ra một thứ đạo cụ kỳ dị.
Người trung niên chưa thèm nhìn thứ kia, chỉ mỉm cười gật đầu:
- Nhẫn không gian! Còn là không gian cấp cao nữa! Thiết kế cũng rất tinh xảo! Thiên tài kết hợp với chí bảo, nếu mấy lão già bảy tộc kia mà biết sự tồn tại của nhóc thì vui rồi đây. Hắc hắc…
Trần Nam rùng mình, nhăn nhó thương lượng:
- Chẳng phải đã hứa trước rồi sao?
- Được rồi được rồi! Ta đùa chút thôi! Cái thứ kỳ quái này là thứ gì?
Trần Nam không giải thích, chỉ nói cách dùng Kính Ảo Cảnh cho “ông bác” rồi chờ ngồi xem phản ứng của ông.
Ông bác cũng chẳng nghi ngờ gì, rất phóng khoáng đeo lên. Sau khoảng nửa tiếng ông mới gỡ kính ra, thần tình có vẻ hơi ngạc nhiên, kích động, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, nhàn nhạt gật đầu nói:
- Rất khá! Không ngờ lại có thể lợi dụng đạo cụ ký ức để thực hiện quá trình thôi miên vô thức. Làm cho người ta tự thôi miên mình, đưa vào ảo cảnh tiến hành diễn tập như thật. Không những có thể rèn luyện kỹ năng chiến đấu mà còn có thể rèn luyện về mưu kế, sách lược. Đi xa hơn, nếu dùng thứ này thì có thể áp dụng cho mọi cuộc đào tạo, đặc biệt là đào tạo về đầu óc. Nhưng mà…
Nói tới đây, người trung niên hơi khựng lại, chợt lộ ra vẻ mặt khinh thường:
- Cái tên đã tạo ra đồ chơi này cũng quá thiếu hiểu biết đi. Cái thứ này mà hắn cũng dám gọi là chiến trường sao? Hào khí không có, tướng sĩ thì như là bách diện thần quan, thay đổi khuôn mặt liên tục, đến danh tự tướng sĩ và việc điểm danh hàng ngày cũng không có, vậy thì tướng quân tập luyện giữ quân kỷ làm sao được?
Càng nói càng kích động, ông không kìm nổi mà vỗ bàn một cái:
- Lại còn cả tướng địch nữa! Ta mới chỉ dùng một chiêu giấu trời vượt biển là bọn chúng đã tan tác cả quân tình. Cái gì mà Gia Cát Lượng? Kế của hắn thì hay đấy nhưng chẳng có tý biến báo nào, lần đầu thì có thể còn bỡ ngỡ, chứ vào lại trường cảnh vừa rồi một lần nữa là thừa biết đánh bại đối phương thế nào rồi.
- Khụ khụ… - Trần Nam xấu hổ ho khan, hắn biết nhược điểm của bản thân là không tinh thông chiến trận, bảo hắn thiết kế ảo cảnh Tam Quốc, lại bắt hắn thiết kế cả đầu óc cho Gia Cát Lượng nữa thì quá là làm khó hắn rồi. Nhớ được từng mưu kế của Gia Cát để mà rập khuôn vào đã là cả vấn đề rồi ý chứ.
- Nhóc đừng có nói là nhóc tạo ra cái thứ đồ chơi này đấy chứ? – Ông bác “có vẻ” mới phát hiện ra, ngạc nhiên hỏi.
Trần Nam xấu hổ gật đầu.
Im lặng một lúc.
- Thôi được rồi! Nhóc đã tạo ra được thứ thần kỳ như vậy đã là quá giỏi rồi. Việc các trường cảnh và các quy tắc, các chiến thuật trong này hãy để ta làm thay cho nhóc. Chỉ là… ta không biết nhóc đã làm thế nào mà có thể lưu giữ tất cả những thứ này trong đạo cụ ký ức? Chẳng phải đây chỉ là đạo cụ bình thường hay sao?
Người trung niên tháo đạo cụ ký ức gắn bên kính ra, xoay đi xoay lại hỏi.
Trần Nam lúc này cũng không giấu, bởi ông bác đã tỉnh bơ dúi cho hắn một quyển bí tịch nho nhỏ ngay khi đặt câu hỏi rồi. Hắn từ tốn kể lại mọi quy trình bắt đầu từ tổ hợp ký tự thành tranh vẽ, sau đó là chồng chéo lên nhau tạo thành dữ liệu.
Không thể không nói, Khoa học kỹ thuật có thể làm cho máy tính mang tốc độ xử lý siêu cường, nhưng Khoa Học Nhân Thể còn trực tiếp hơn, tu luyện làm cho đầu óc người ta xử lý nhanh hơn cả siêu máy tính. Điển hình là ông bác này, tu vi cao đến đáng sợ, tinh thần lực vô cùng kinh khủng, chẳng mấy chốc đã làm cho dữ liệu Trận Trường Bản trở nên khác xa vừa rồi.
Sau khi qua lại một hồi, ông bác mới đi vào việc chính:
- Còn nhớ ta đã nhờ nhóc một việc chứ? Bây giờ đã đến lúc rồi. Hy vọng nhóc không từ chối.
- Từ chối sao? Từ chối lão tổ tông hoàng tộc họ Âu cũng không phải dễ như vậy, có phải không hả bác thân yêu? – Trần Nam vẫn rất thân thiết hỏi lại.
Người trung niên cũng không để ý việc bị phát hiện, Trần Nam mà không đoán ra ông ta là ai thì cũng quá ngu rồi. Chỉ mỉm cười nói:
- Yên tâm đi! Việc này rất dễ với nhóc, hơn nữa sau lưng nhóc còn có ta, mọi phiền phức trong chuyện này ta sẽ xử lý hết cho nhóc, nhóc chỉ việc rảnh tay làm đúng việc của mình là được rồi.
- Dạ! Là việc gì? – Trần Nam biết mình từ chối không nổi, chỉ đành thuận theo nói.
- Một! Là tỷ thí một trận! Hai! Là mang người về cho ta.
Ở trong đời thực, Trần Lữ và Đàm Thu Hà đã chính thức trở thành thiên tài số một của toàn học viện, được hàng vạn người chú mục, thậm chí còn có không ít thế lực quyền quý nghe được tiếng gió, có ý định chào mời.
Trần Nam nghe được mấy tin tức cao tầng này từ chỗ Hoàng Tuyết Nhu xong thì không khỏi cảm thán, thế giới này mà cũng có chế độ săn nhân tài giống hệt Hoa Kỳ trên Trái Đất. Chỉ cần có bất kỳ một người có tiềm năng nào xuất hiện là họ đã chú ý đến và chuẩn bị phương pháp lôi kéo rồi. Cũng chả trách, bởi nước Hoa Kỳ là đất nước có tài thì đứng trước, còn thế giới này cũng là thực lực vi tôn a.
Còn ở trong ảo cảnh Tam Quốc, Trần Lữ đã chuyển vai diễn thành một tướng lĩnh bình thường, đi theo các tướng lĩnh khác để học tập kinh nghiệm trong cuộc chiến khăn vàng. Dần dần, khi tu vi thực lực của nó tăng lên thì sẽ được sử dụng các trường cảnh khó hơn, tham gia các trận chiến khác phức tạp hơn trong Tam Quốc.
Còn về bí tịch Tướng Quân Lệnh thì cũng không quá khó luyện như Trần Nam nghĩ. Thực tế, hiện giờ Trần Lữ đã nắm giữ mọi chiêu thức trong Tướng Quân Lệnh, chỉ là hỏa hầu của hắn còn rất thấp, dù có dùng ra được thì uy lực cũng không đâu vào đâu, còn cần tập đi tập lại, giết vô số người thì mới có thể đánh ra được đôi chút uy lực.
Tướng Quân Lệnh không phải là bí tịch dành cho độc chiến, mà là bí tịch chiến trường, bao gồm cả chiêu chiến đấu, chiêu tăng cường và cả một vài trận pháp hành quân bảo mệnh nữa. Bao gồm các thức
- Xung trận: Đao pháp cuồng mãnh, từng chiêu đều đơn giản mà thực dụng, hầu hết là chém đao, tuy uy lực không cao nhưng có thể hạ sát nhiều kẻ địch một lúc, thích hợp tung hoành trận mạc.
- Trảm tướng: Đột kích bạo tẩu, chiêu thức không có phạm vi sát thương quá cao nhưng lại đề cao uy lực và tốc độ, dồn nén sức mạnh vào một chiêu để lấy mạng tướng địch.
- Kích Cổ Lệnh: Âm công sử dụng trống lớn thi triển, có tác dụng kích thích huyết tính binh sĩ, đồng thời có tác dụng với chính bản thân, đề cao thêm sự quyết đoán, sát phạt và dũng khí.
- Hoành tảo thiên quân: Tuyệt chiêu phá trận của quân địch, một người một ngựa một thanh đao, tung hoành ngàn quân không úy kỵ, mục tiêu không phải là giết địch, mà lấy làm rối loạn trận tuyến làm đầu.
- Thám dinh thủ tướng: Dành để truyền dạy lại một số thủ hạ, là tuyệt chiêu tiềm khí và ám sát. Đúng là một lợi khí để đào tạo đội quân bí mật cho riêng bản thân tướng lĩnh.
- Đạp đầu phi thiên bộ: Bộ pháp kỳ diệu, dùng việc đạp lên đầu đối thủ để di chuyển, vừa có thể đạp bạo đầu lính địch, còn có thể di chuyển với tốc độ kinh người.
Ngoài ra còn có vô số các loại trận hình, có loại phòng thủ, tấn công, có loại thích hợp đào tẩu… Có thể nói, Tướng Quân Lệnh là chí bảo trong mơ của bất cứ một quân nhân nào.
Hôm nay, Trần Lữ vừa chiến xong một trận toàn thắng. Hắn đi theo tướng Hoàng Phủ Tung, đánh bại quân khăn vàng thuộc Ba Tài. Vốn trong truyện không nhắc nhiều đến cuộc chiến này, chỉ là một trận chiến bình thường mà thôi, Ba Tài cũng được xét là một tướng bình thường, tu vi Trăm Ngàn Vạn Địch. Trần Lữ giơ cao chiến đao, tung hoành sa trường, sử dụng Trảm Tướng Thức một chiêu chém đầu địch giữa vạn quân, đả kích sĩ khí và dành được chiến thắng.
Lúc này, Trần Lữ đang vui vẻ mang hai suất cơm về phòng, bởi hôm nay là đến phiên hắn lo cơm nước, Đàm Thu Hà lo dọn dẹp phòng.
Nhưng đột nhiên, Trần Lữ nghe thấy tiếng gió vù vù phát ra sau lưng. Hắn cảnh giác, quay ngoắt lại, đánh ra một chiêu Trảm Tướng như phản xạ. Trần Lữ nhất thời kinh hãi, vì người vừa đánh lén hắn không biết đã biến mất từ bao giờ.
Trần Lữ không kịp nghĩ nhiều, trong các cuộc chiến ảo cảnh, hắn đã không ít lần gặp cảnh thế này, thường là vì đối thủ di chuyển quá nhanh nên đã vòng ra sau lưng hắn, hơn nữa trường hợp đó sẽ có một những kẻ lợi dụng thời cơ công kích hắn từ vài phía. Trần Lữ tiếp tục làm ra phản xạ một lần nữa, sử dụng một chiêu Hoành Tảo Thiên Quân, không nhằm sát thương đối phương, chỉ mong đối phương bị dừng một nhịp, còn bản thân hắn đã nhanh chóng sử dụng Đạp Đầu Phi Thiên Bộ, đạp qua các trụ kiến trúc hoặc mấy bức tượng, còn có cả cây cối nữa. Mỗi bước đều vô cùng táo bạo, đạp thành vết hõm lờ mờ trên từng cây cột rắn chắc, nhưng tốc độ lại không hề chậm, chẳng mấy chốc đã vọt vào khu rừng, có ý định đi đường tắt chạy về ký túc xá phía nam.
Vừa chạy, Trần Lữ vừa thấy khó hiểu, rốt cuộc là ai? Mồ hôi lạnh đã tuôn ra ròng ròng nhưng hắn không dám phân tâm để ý, chỉ cắm đầu mà chạy. Bởi kẻ đằng sau đã đuổi đến sát nút hắn rồi.
Nhìn thấy cánh cửa căn phòng kia, Trần Lữ thấy có vẻ có hy vọng. Kẻ này dù ra tay nhanh chóng nhưng mình vẫn có thể phản ứng kịp, chắc hẳn tu vi không cao đến đâu. Anh cả rất lợi hại, có thể… Hự…
Đang suy nghĩ lung tung, Trần Lữ đã cảm thấy gáy tê rần, nhất thời mất đi tri giác.
Trần Nam đang ngồi trong phòng, chợt nghe thấy tiếng bước chân mạnh bạo, hắn đã kiểm tra qua Đạp Đầu Phi Thiên Bộ, biết được người đến chính là em trai. Sau đó lại nghe thấy tiếng ngã gục, hắn không khỏi sửng sốt, lo lắng chạy ra ngoài.
- Là ông!!! – Trần Nam ngạc nhiên, hơi có chút kinh hãi và khó hiểu nhìn về phía người đàn ông trung niên trước mắt.
- Sao hả? Quên ông bác này rồi sao? – Người đàn ông mỉm cười đáp, vẫn rất thân thiện như phật Di Lặc, không phải ông bác kỳ quái nửa năm trước thì là ai?
Trần Nam liếc qua em trai, thấy nó hơi thở đều đều, hẳn chỉ là ngất xỉu mà thôi, không quá đáng lo. Hắn cũng bình tĩnh lại, cười cười nói:
- Quên sao được? Quên sao được? Bác cứ nói đùa! Ý… thằng em cháu vô ý ghê há, sao lại nằm đây ngủ thế này? Cháu đỡ nó vào rồi bác cháu ta nói chuyện ha…
Người đàn ông không phản đối, chỉ cười nhẹ nói:
- Nhóc lo ta làm gì thằng nhóc này phải không? Ta chỉ là thấy bộ pháp khi di chuyển của nó rất khá, vì vậy mới thử nó một phen. Không ngờ em trai nhóc lại có thể nắm giữ Tướng Quân Lệnh nhanh đến như vậy. Chỉ là… ta là người tạo ra bí tịch nên biết rất rõ, không ra chiến trường, thằng em nhóc làm sao lại có những phản xạ như vậy? Mặc dù trong mắt ta thì nó chưa là gì, nhưng chưa ra chiến trường mà có thể luyện được đến mức này thì quá kỳ quái rồi.
Trần Nam đỡ Trần Lữ vào trong phòng, kiểm tra cho kỹ lưỡng rồi mới ra tiếp tục “tiếp khách”. Nghe thấy người đàn ông kia hỏi, hắn giảo hoạt trả lời:
- Đây là việc mà bác muốn nhờ cháu đó hả?
- Ta nhờ gì nhóc? – Người đàn ông sửng sốt.
- Nhờ cháu giải đáp nghi hoặc! – Trần Nam nghiêm mặt nói.
- Ồ không! Không phải! – Người đàn ông xua tay:
- Ta muốn nhờ nhóc việc khác, nhưng đồng thời vẫn rất tò mò về việc này. Ta biết rõ em nhóc nửa năm nay không ra khỏi học viện, chắc chắn không thể ra chiến trường. Người không ra chiến trường mà có kinh nghiệm chiến trường… ta nghĩ chỉ có trận pháp cổ đại đưa binh sĩ vào ảo giác tập luyện mà thôi.
Trần Nam rất là sâu xa nhìn vào ông bác, lúc sau mới mỉm cười nói:
- Thằng cháu này nghĩ rằng bác muốn tìm ra sự thật cũng sẽ có một số thủ đoạn mà thôi! Thằng cháu này lại không thể làm gì bác, thôi thì chỉ xin bác chút gì đó… Hí hí, em gái cháu hình như vẫn chưa có bí tịch chiêu thức nào thích hợp, mấy ngày gần đây rất là buồn bã nha…
Người đàn ông nghe thấy lời nói của hắn cũng không có ý tức giận gì, nghĩ nghĩ một lúc rồi lơ đễnh nói:
- Bí tịch cấp Thần, chiêu thức thích hợp cho tu sĩ đường lối Tinh Diệu. Là thần công dành cho người hộ vệ bên các tướng quân. Sao hả? Hình như em gái nhóc muốn ở bên em trai đúng không? Tướng quân lệnh không thiện về đơn đả độc đấu, nếu bị người ta phái sát thủ…
- Đồng ý! Đồng ý! – Còn chưa nói xong thì Trần Nam đã đáp ứng lia lịa, vui vẻ lấy ra một thứ đạo cụ kỳ dị.
Người trung niên chưa thèm nhìn thứ kia, chỉ mỉm cười gật đầu:
- Nhẫn không gian! Còn là không gian cấp cao nữa! Thiết kế cũng rất tinh xảo! Thiên tài kết hợp với chí bảo, nếu mấy lão già bảy tộc kia mà biết sự tồn tại của nhóc thì vui rồi đây. Hắc hắc…
Trần Nam rùng mình, nhăn nhó thương lượng:
- Chẳng phải đã hứa trước rồi sao?
- Được rồi được rồi! Ta đùa chút thôi! Cái thứ kỳ quái này là thứ gì?
Trần Nam không giải thích, chỉ nói cách dùng Kính Ảo Cảnh cho “ông bác” rồi chờ ngồi xem phản ứng của ông.
Ông bác cũng chẳng nghi ngờ gì, rất phóng khoáng đeo lên. Sau khoảng nửa tiếng ông mới gỡ kính ra, thần tình có vẻ hơi ngạc nhiên, kích động, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, nhàn nhạt gật đầu nói:
- Rất khá! Không ngờ lại có thể lợi dụng đạo cụ ký ức để thực hiện quá trình thôi miên vô thức. Làm cho người ta tự thôi miên mình, đưa vào ảo cảnh tiến hành diễn tập như thật. Không những có thể rèn luyện kỹ năng chiến đấu mà còn có thể rèn luyện về mưu kế, sách lược. Đi xa hơn, nếu dùng thứ này thì có thể áp dụng cho mọi cuộc đào tạo, đặc biệt là đào tạo về đầu óc. Nhưng mà…
Nói tới đây, người trung niên hơi khựng lại, chợt lộ ra vẻ mặt khinh thường:
- Cái tên đã tạo ra đồ chơi này cũng quá thiếu hiểu biết đi. Cái thứ này mà hắn cũng dám gọi là chiến trường sao? Hào khí không có, tướng sĩ thì như là bách diện thần quan, thay đổi khuôn mặt liên tục, đến danh tự tướng sĩ và việc điểm danh hàng ngày cũng không có, vậy thì tướng quân tập luyện giữ quân kỷ làm sao được?
Càng nói càng kích động, ông không kìm nổi mà vỗ bàn một cái:
- Lại còn cả tướng địch nữa! Ta mới chỉ dùng một chiêu giấu trời vượt biển là bọn chúng đã tan tác cả quân tình. Cái gì mà Gia Cát Lượng? Kế của hắn thì hay đấy nhưng chẳng có tý biến báo nào, lần đầu thì có thể còn bỡ ngỡ, chứ vào lại trường cảnh vừa rồi một lần nữa là thừa biết đánh bại đối phương thế nào rồi.
- Khụ khụ… - Trần Nam xấu hổ ho khan, hắn biết nhược điểm của bản thân là không tinh thông chiến trận, bảo hắn thiết kế ảo cảnh Tam Quốc, lại bắt hắn thiết kế cả đầu óc cho Gia Cát Lượng nữa thì quá là làm khó hắn rồi. Nhớ được từng mưu kế của Gia Cát để mà rập khuôn vào đã là cả vấn đề rồi ý chứ.
- Nhóc đừng có nói là nhóc tạo ra cái thứ đồ chơi này đấy chứ? – Ông bác “có vẻ” mới phát hiện ra, ngạc nhiên hỏi.
Trần Nam xấu hổ gật đầu.
Im lặng một lúc.
- Thôi được rồi! Nhóc đã tạo ra được thứ thần kỳ như vậy đã là quá giỏi rồi. Việc các trường cảnh và các quy tắc, các chiến thuật trong này hãy để ta làm thay cho nhóc. Chỉ là… ta không biết nhóc đã làm thế nào mà có thể lưu giữ tất cả những thứ này trong đạo cụ ký ức? Chẳng phải đây chỉ là đạo cụ bình thường hay sao?
Người trung niên tháo đạo cụ ký ức gắn bên kính ra, xoay đi xoay lại hỏi.
Trần Nam lúc này cũng không giấu, bởi ông bác đã tỉnh bơ dúi cho hắn một quyển bí tịch nho nhỏ ngay khi đặt câu hỏi rồi. Hắn từ tốn kể lại mọi quy trình bắt đầu từ tổ hợp ký tự thành tranh vẽ, sau đó là chồng chéo lên nhau tạo thành dữ liệu.
Không thể không nói, Khoa học kỹ thuật có thể làm cho máy tính mang tốc độ xử lý siêu cường, nhưng Khoa Học Nhân Thể còn trực tiếp hơn, tu luyện làm cho đầu óc người ta xử lý nhanh hơn cả siêu máy tính. Điển hình là ông bác này, tu vi cao đến đáng sợ, tinh thần lực vô cùng kinh khủng, chẳng mấy chốc đã làm cho dữ liệu Trận Trường Bản trở nên khác xa vừa rồi.
Sau khi qua lại một hồi, ông bác mới đi vào việc chính:
- Còn nhớ ta đã nhờ nhóc một việc chứ? Bây giờ đã đến lúc rồi. Hy vọng nhóc không từ chối.
- Từ chối sao? Từ chối lão tổ tông hoàng tộc họ Âu cũng không phải dễ như vậy, có phải không hả bác thân yêu? – Trần Nam vẫn rất thân thiết hỏi lại.
Người trung niên cũng không để ý việc bị phát hiện, Trần Nam mà không đoán ra ông ta là ai thì cũng quá ngu rồi. Chỉ mỉm cười nói:
- Yên tâm đi! Việc này rất dễ với nhóc, hơn nữa sau lưng nhóc còn có ta, mọi phiền phức trong chuyện này ta sẽ xử lý hết cho nhóc, nhóc chỉ việc rảnh tay làm đúng việc của mình là được rồi.
- Dạ! Là việc gì? – Trần Nam biết mình từ chối không nổi, chỉ đành thuận theo nói.
- Một! Là tỷ thí một trận! Hai! Là mang người về cho ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.