Chương 33: Luận công (1)
Nhạc Thiên Nguyệt
25/05/2023
Sáng sớm hôm sau.
Một tia nắng yếu ớt chiếu vào từ cửa sổ của khu điều trị và rơi xuống ô cửa hình bầu dục của khoang điều trị.
Ong ——
Lớp vỏ bên ngoài và lớp vỏ trong suốt bên trong rơi xuống theo thứ tự, khoang điều trị được mở ra từ bên trong.
Một bàn tay đặt lên. Cổ tay thuộc về Tàn tinh nhân không có ngưng kết tinh thể, khi dùng sức còn thấy được gân xanh nhàn nhạt dưới da.
Khương Kiến Minh thong thả ngồi dậy, ánhnắng chói chang chiếu vào chiếc áo choàng bệnh viện rộng rãi của cậu, cũng chiếu vàođôi mắt trong veo.
Cậu tỉnh.
Đập vào mắt chính là trần nhà màu trắng sạch sẽ, dưới sàn sáng lên đèn huỳnh quang màu xanh lục, có nghĩa là dấu hiệu sinh tồn của những bệnh nhân ở đây đều bình thường.
Những robot y tế tròn trịa trôi nổi xung quanh, thỉnh thoảng có những nhân viên y tế chạy qua chạy lại.
Ngaycả bản thân Khương Kiến Minh cũngkhông ngờ rằng, một Tàn tinh nhân bị thương chảy máu lại còn hao hết thể lực đến mức dầu hết đèn tắt, cư nhiên lại là người đầu tiên tỉnh lại trong năm đồng bạn.
Có lẽ là bởi vì cậu đã quen với việc giữ thân thể ở trạng thái không tốt, nên khi mệt mỏi sẽ dễ dàng giữ cho ý thức minh mẫn hơn.
Tóm lại, khi Khương Kiến Minh đỡ vách tường đứng lên, đi dép xuống đất dạo hai vòng, cậu ngoài ý muốn cảm giác thân thể khôi phục đến không tồi.
"Thưangài, ngài đã tỉnh rồi," Mộtnữ y tá nhỏ nhắn xinh đẹp đẩy một chiếc tủ đựng đồ đi tới, từ trong đó lấy ra mộtgói đồ "Đâylà quần áo và đồ dùng mà chương trình trong khoang điều trị tự động thay chongài, mời ngài xác nhận kiểm tra và nhận."
"Cảm ơn, vất vả rồi." Khương Kiến Minh tiếp nhận. Những gì anh ta nhận được là một chiếc túi trong suốt, trong đó có quân phục Bắc Đẩu màu bạc, găng tay và điện thoại di động.
Cậu mím môi, thở phào nhẹ nhõm.
......mọithứ đều ở đó, bao gồm cả mấy thứ kỳ kỳ quái quái của cậu
Khương Kiến Minh khôngquan tâm đến bất cứ điều gì khác, cậu đeochiếc vòng cổ bên người như không có chuyện gì xảy ra, sauđó đặt viên đạn rỗng trở lại túi trước ngực của bộ quân phục, lúc này mới an tâm.
Tiếng bước chân từ gần tới xa, từ xa tới gần.
Côy tá phía trước hình như nhận được tín hiệu, điđược vài bước liền quay lại nhìn anh, chớp mắt hỏi: "Tiên sinh quấy rầy, xin hỏi ngài là Khương Kiến Minh các hạ đúng không?"
"Có ngài trưởng quan tiến đến thăm ngài, xin ngài hãy đi theo tôi."
Trưởng quan?
Khương Kiến Minh ngoài ý muốn nhướng mày.
Trưởng quan của cậu...... trung giáo Hoắc Lâm?
......
Khu trị liệu ở Ngân Bắc Đẩu cũng không có bố trí phòng bệnh, khoang trị liệu chính một không gian nhỏ của mỗi người. Không cần phải nói, loại nơi chưa đầy khắp nơi là robot béo béo tròn tròn này không thích để hợp nói chuyện.
Vìvậy, ởđây còn có một gian phòng đơn, chuyên dùng cho bệnh nhân và khách thăm hỏi nói chuyện với nhau.
Đi theo cô y tá nhỏ đến phòng họp, cánh cửa tự động màu trắng bạc mở ra.
Trongphòng, người đàn ông mặc quân phục ngồi trên ghế với vẻ mặt lạnh lùng, đúng là trung giáo Hoắc Lâm.
Y tá nhỏ đưa người tới rồi rời đi, Khương Kiến Minh bước lên trước đón ánh mắt lạnh lùng của trung giáo.
Cậu kéo ghế ngồi đối diện, gật đầu: "Trưởng quan, ngài tìm tôi."
Cơ bắp trên khuôn mặt hung ác của Trung giáo giật giật, ngón tay gõ gõ ở đầu gối: "Tôi không có kêu cậu ngồi."
Khương Kiến Minh cười khẽ một chút: "Xin lỗi, trưởng quan, thể lực của tôi còn chưa có hoàn toàn khôi phục, sợ đứng không được lâu."
Cậu mặc một chiếc áo choàng bệnh viện rộng rãi màu trắng, nhưng phong thái của cậu không thua kém gì Hoắc Lâm.
Giằng co một lát, trung giáo là người đầu tiên thu hồi ánh mắt, hừ lạnh một tiếng.
"Các cơ giáp trong pháo đài đều có chức năng quay video tự động." Hoắc Lâm nói, "Ngoại trừ hai cơ giáp Kích điện đã bị hỏng ra, video của bốn cơ giáp còn lại tôi đều đã xem qua."
Khương Kiến Minh không nói, bình tĩnh chờ đoạn sau.
Mặc dù hằng ngày cậu đều theo thói quen nói "Tôi là một người bình thường", nhưng với một số chuyện cậu vẫn hiểu được sơ sơ.
Cậu hiểu rõ, lần này cậu dẫn dắt toàn đội rút lui từ trong hiểm cảnh, chính là lập được một công lớn.
Huống chi cậu còn mang về Tinh quặng của Á Chủng cấp B.
Nếu là một quan viên bình thường, lúc này đến thăm người bệnh, nên hết lời khen ngợi và chân thành an ủi.
Trung giáo với khuôn mặt hung ác hít một hơi thật sâu, nhắm đôi mắt hình tam giác lại.
Hắnlạnh lùng nói: "Khương Kiến Minh, tôi rấtkhông thích cậu."
Lần đầu tiên, trung giáo Hoắc Lâm không phải lúc điểm danh gọi ra tên của Tàn tinh nhân trẻ tuổi này.
Khương Kiến Minh buồn cười, thầm nghĩ, vị trung giáo này thật sự không phải là "Trưởng quan bình thường".
Trung giáo trợn to ánh mắt âm trầm, lời nói nghiến trong kẽ răng: "Cho tới bây giờ, tôi vẫn không nghĩ rằng một Tàn tinh nhân có thể làm ra nghiệp lớn gì ở Viễn Tinh Tế."
"Quy tắc của thế giới này tàn nhẫn hơn nhiều so với những gì người trẻ tuổi tưởng tượng. 500 năm trước kỷ nguyên thiên trạch đã công khai kết quả của kẻ thích nghi nhất: Tân tinh nhân có được Tinh Cốt là người chiến thắng, mà Tàn tinh nhân không cách nào dung hợp hạt tinh thể chính là kẻ thất bại. Cho dù đế quốc mới đã loại bỏ chính sách tàn bạo đi nữa thì đạo lý này vẫn không đổi."
Hoắc Lâm nhìn thẳng vào người thanh niên trước mặt: "Còn tôi, tôi là trưởng quan của các quan quân trong kỳ thích ứng, trách nhiệm hàng đầu của tôi chính là bảo vệ các thuộc hạ của mình có thể sống sót."
"Một Tàn tinh nhân muốn sống sót ở Viễn Tinh Tế là không dễ dàng, mà một Tàn tinh nhân ở trong một tiểu đội cũng không dễ sống. Mà cậu...... Hừ."
Hoắc Lâm hừ lạnh một tiếng.
"Cậu hiểu rõ đạo lý này, nhưng thà chết không lùi."
Cho dù là lần đầu tiến pháo đài liền ngất xỉu, hay là chỉ dựa M- kích điện 18 chiến đấu với Sâu bướm đỏ, sau đó liền mang theo bênh tật mà cắn răng tham gia huấn luyện.......
Cái vị Tàn tinh nhân này cũng không chịu cho phép chính mình lui về phía sau cho dù chỉ một bước.
Cậu có một ý chí kiên cường như và bùng cháy không hợp với chủng tộc của mình.
Khương Kiến Minh thản nhiên nói: "Đúng vậy."
Hoắc Lâm: "Cậu càng như vậy, tôi càng không thích cậu."
Hoắc Lâm quay đầu đi, ông đem quân mũ cầm trong tay, cắn răng trầm giọng nói: "Nếu cậu nhân lúc còn sớm cuốn gói lăn về đế quốc, nhiều nhất là mất mặt; hoặc nếu cậu vẫn cứ yếu đuối, tuy rằng đáng tiếc, nhưng bất quá là chết một người mới mà thôi."
"Nhưng nếu, cậu cứ tiếp tục như vậy, trở thành một anh hùng, trở thành một truyền thuyết, tích lũy nhiều quân công, đón nhận trọng trách —— sau đó trong một ngày nào đó, dưới một nhiệm vụ quan trọng được mọi người dõi theo rồi chết đi."
Trung giáo đột nhiên nâng đôi mắt lạnh lẽo lên: "Như vậy, cậu sẽ gây ra đại họa."
Biểu tình Khương Kiến Minh vẫn rất tự nhiên, ánh đèn nhu hòa trên đầu chiếu vào mặt cậu, cậu nhẹ giọng nói: "Tôi hiểu rõ, trưởng quan."
Hoắc Lâm cười nhạo một tiếng, đôi lông mày đang nhíu chặt buông lỏng ra: "Cho nên cho tới bây giờ, tôi vẫn sẽ tiếp tục khinh thường cậu, cần thiết phải khinh thường cậu, đây là chức trách của tôi tại đây."
"Nhưng là ——"
Khóe miệng trưởng quan Hoắc Lâm mấp máy một chút, "Nhưng là, từ kết quả mà nói, ít nhất lần này, là cậu đã cứu binh của tôi."
Ngay sau đó, hắn đứng lên, kính một quân lễ với Khương Kiến Minh.
Cho dù ánh mắt trung giáo vẫn bất cận nhân tình như vậy, thậm chí mang theo miệt thị, nhưng quân lễ của ông vẫn vô cùng tiêu chuẩn.
Khương Kiến Minh nghiêng đầu, bình tĩnh nói: "Trưởng quan, tôi cứu không phải lính của ngài, mà chính là đồng đội của tôi."
Nói xong, cậu không có tránh né, cũng không có khiêm tốn, mà đứng lên, giơ tay đáp một lễ cũng vô cùng nghiêm nghị.
"Tôi rất đáng tiếc," Khương Kiến Minh trầm giọng nói, "Bối Mạn Nhi là một quan quân có tố chất tốt, cũng là bạn tốt của tôi. nhưng tôi không cách nào đưa nàng ấy bình an trở về."
Cái niên đại này, lấy kỹ thuật giải phẫu của Tinh Thành Aslan cho dù có bị cắt đứt tứ chi cũng có thể tái tạo lại, mà lấy gia thế của nhà Bối Mạn Nhi cũng hoàn toàn không có gánh nặng, cũng xem như trong bất hạnh có vạn hạnh.
Nhưng nếu quyết định trở lại đế quốc tiếp nhận giải phẫu, nàng liền phải rời khỏi Ngân Bắc Đẩu.
Hơn nữa chân mới sau khi phẫu thuật cũng không bằng chân ban đầu, Bối Mạn Nhi muốn trở về chiến trường, chú định khó càng thêm khó.
Hoắc Lâm trầm mặc.
Mấy phút sau, ông mới "Hừ" lạnh một tiếng, sau đó lại nhỏ giọng mắng câu "Nhãi ranh", rồi đem quân mũ đội lên đỉnh đầu, quay đầu hướng ra ngoài khu trị liệu.
Khương Kiến Minh buông tay, rất tự nhiên mà đưa tiễn trưởng quan ra cửa.
Bước chân Hoắc Lâm dừng lại.
"Công huân lần này của cậu không bình thường, chuẩn bị sẵn sàng đi, phía trên có người nói với tôi không quá hai ngày nữa sẽ có người đến gặp cậu."
Khương Kiến Minh đôi mắt ám trầm, hoãn thanh nói: "Mong chỉ giáo."
Hoắc Lâm xoay đầu, dùng ánh mắt đánh giá cậu.
Khương Kiến Minh vẫn vô cùng bình tĩnh: "Công quân mà bản thân đáng được nhận sẽ không phiền toái, nếu không có tình huống đặc thù, ngài cũng không đến mức tới dặn dò tôi."
Hoắc Lâm nhướng mày.
Đứa nhỏ này quả thật...... Quả thật quá thông minh.
Ông chỉ chỉ trần nhà: "Hừ, ngay lúc này, có lẽ trên lầu đang mở họp, mà quái thai như cậu đang khiến tất cả mọi người phải đau đầu."
"Ngài nói không sai, từ khi thành lập Ngân Bắc Đẩu qua nhiều năm như vậy, luận công hành thưởng như nào đã sớm có một bộ quy tắc, cho nên nội dung hội nghị cũng không phải thương lượng khao người."
Hoắc Lâm hai tay ôm ngực: "Tiếp tục đoán đi, nhãi ranh."
"Phải không, vậy thì xem ra chỉ là......"
Khương Kiến Minh dừng một chút, mỉm cười nói: "Thương lượng xem muốn đến mức độ nào, hủy cái công quân của Tàn tinh nhân như tôi."
Hoắc Lâm líu lưỡi: "Tiểu tử giỏi lắm."
Quả nhiên thông minh.
"Chính mình nghĩ cách đi. Tôi sẽ không vì cậu mà nói tốt, nếu có người muốn cho cậu tư cách thăng chức, tôi sẽ là người đầu tiên bỏ phiếu chống."
Dứt lời, Hoắc Lâm vẫy vẫy tay, một lần nữa đi ra ngoài.
Lộp bộp, lộp bộp, tiếng giày quân chế dẫm lên sàn nhà tạo thành thanh âm.
Hoắc Lâm nghe chính bước chân của mình, ở một góc mà Khương Kiến Minh không thể nhìn thấy, khuôn mặt trở nên phức tạp.
Thật sự có khả năng sao?
Điều kiện trời sinh có thể bị đột phá sao?
Không, từ trước tới nay ông chưa bào giờ tin chuyện này.
Nói đến cùng, vạn vật sinh ra là bất bình đẳng, trên đời này đâu có cái gì gọi là công bằng?
Cái gọi là công bằng, bản chất cũng chỉ là kẻ mạnh bố thí cho kẻ yếu.
Thỏa mãn những thiện tâm của đám nhà giàu, tiện tay bố thí một miếng bánh mì cho một tên ăn mày ở ven đường, đổi lấy một cái ánh mắt cảm kích, liền có thể nhận được tâm trạng vô cùng vui vẻ cả nửa ngày.
Hiện tại Tàn tinh nhân, tuy bên ngoài được hưởng hết tất cả các quyền bảo hộ, nhưng cũng chỉ là tầng đáy trong đế quốc này, tiếp nhận những ban ân do Tân tinh nhân ban tặng mà thôi.
Nhưng là......
"Trưởng quan, xin dừng bước."
Thanh âm của Khương Kiến Minh từ phía sau truyền đến, Hoắc Lâm lần thứ hai dừng bước.
Ông quay đầu lại, thấy thanh niên tóc đen mặc một thân trang phục bệnh nhân màu trắng đứng ở dưới ánh đèn, bước nhanh đi về phía chính mình.
Hoắc Lâm nhịn không được híp híp mắt, ông không thể không thừa nhận, một giây này, trái tim sắt đá không cách nào lay động của ông chớp mắt bị lay động.
Chẳng lẽ người thanh niên này, thật sự sẽ vì đế quốc, vì Tân tinh nhân và Tàn tinh nhân của đế quốc, mang đến một thay đổi kinh thiên động địa nào đó sao?
Chẳng lẽ, tiểu gia hỏa này thật sự có thể vĩnh viễn kiên định mà tiến tới...... Sẽ không chết cũng sẽ không thua, mãi đến khi tìm ra một con đường mới sao?
Ánh mắt Trung giáo không thể phát hiện mà buông lỏng một giây, có lẽ có thể gọi là vô cùng nhu hòa.
"Trưởng quan."
Khương Kiến Minh rốt cuộc đưng yên ở trước mặt Hoắc Lâm, ngẩng đầu nhìn thẳng trung giáo.
Cậu dùng một biểu tình vô cùng trịnh trọng, khuôn mặt thanh tuấn ấy mỗi một tấc đều tràn ngập nghiêm túc, mở miệng nói:
"Thiếu chút nữa quên mất, tôi muốn hỏi một chút ——"
"Nếu M- kích điện 18 mà pháo đài cấp bị hỏng, vậy tôi có thể đến đâu để lĩnh một cơ giáp mới?"
Khuôn mặt Hoắc Lâm nháy mắt đen như đít nồi: "............"
—— con mẹ nó thằng nhãi ranh này!!
......
Bên trong binh hoang mã loạn, một ngày mới lại qua đi.
Lại là đêm khuya.
Trong khu trị liệu, một thân ảnh thon dài giống như tối qua xuyên qua từng khoang trị liệu.
Hôm nay Garcia không có mặc quân trang Ngân Bắc Đẩu, áo choàng quý tộc khoác ở trên vai, tóc dài thả toán loạn, giống như một tấm lụa mỏng.
Y bị Tạ Dư Đoạt tóm chặt cả đêm, thời gian kéo dài tới bây giờ mới được thả.
Về sau, thiếu tướng hỏi y về chuyện của Tàn tinh nhân, khiến cho trong lòng điện hạ mạc danh thấy phiền muộn.
...... Không biết hôm nay Tàn tinh nhân kia ra sao.
Y không thèm để ý Tạ Dư Đoạt liền rời đi.
Đi tới đi lu, trong lúc vô tình lại đi tới khu trị liệu.
Điện hạ cũng không có nhiều do dự: Nếu đi tới, vậy hẳn vào xem một chút.
Có lẽ y muốn chính mắt xác nhận Tàn tinh nhân kia có chết hay không, đêm nay có an tâm đi ngủ giống hôm qua không.
Nhưng mà hiện thực luôn không theo ý nguyện của ai.
Còn chưa tới vị trí quen thuộc, ánh mắt Garcia đột nhiên ngưng lại.
Tòa khoang trị liệu kia...... Ánh đèn xanh đã tắt, chứng tỏ bên trong không có người.
Dung nhan cao quý của Hoàng tử điện hạ lạnh băng, "Bang" một vết rách xuất hiện.
Vài giây sau, y đi đến khoang điều khiển trống rỗng trước mặt, con ngươi nặng nề.
Không còn nữa.
Tàn tinh nhân mà y theo dõi...... Khương Kiến Minh.
Không ở khoang trị liệu.
Vì cái gì, tối hôm qua còn ở đây.
Garcia không khỏi bực bội mà cắn môi, nhớ tới ngày đó khi thân hình mềm yếu kia tiến vào lồng ngực y, còn có máu nhỏ giọt trên lưng.
Tàn tinh nhân...... Là một sinh vật yếu đuối, tùy tiện rời khỏi khoang trị liệu, sẽ không chết chứ?
Không, sẽ chết.
Đương nhiên là có thể rất dễ chết.
Trong lòng dường như có một đốm lửa đang thiêu đốt, dập cũng không cách nào dập tắt.
Garcia nhấp môi, rất nhanh y đoán được ra nguyên nhân khiến cảm xúc của y dao động: Y đang lo âu, y rất muốn tìm thấy Tàn tinh nhân kia, một lần nữa đưa vào khoang trị liệu.
Hoàng tử điện hạ xoay người, áo khoác sau người cũng bay lên một độ cong ưu nhã.
Garcia lạnh mặt đi ra khu trị liệu.
Trong bóng đêm, y hướng về phía ký túc xá quan quân.
Ở chiến trường với đám sinh vật ngoài hành tinh lâu như vậy, với điện hạ mà nói ẩn nấp hơi thở dễ như đang ăn sáng.
Một lát sau, Garcia dùng quyền hạn mở cửa ký túc xá, không chút lo lắng sẽ đánh thức người bên trong.
Bên trong cực kỳ an tĩnh, Garcia đi vào nhìn một vòng, tìm được người mà y cần tìm.
Khương Kiến Minh quả nhiên đang ngủ trên giường của ký túc xá, nghiêng người dựa vô trong, cơ hồ cả người chôn ở trong chăn, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên vẻ an bình.
Nhưng ký túc xá cũng chỉ có một mình cậu, mấy thanh niên còn lại còn chưa trở về.
"......"
Tìm được Tàn tinh nhân vân đang sống tốt, đầu tiên Garcia âm thầm thở nhẹ ra, nhưng rất nhanh mặt liền lạnh hơn.
Tàn tinh nhân bệnh nặng mới khỏi, sao lại có thể một mình ngủ trong ký túc xá?
Lỡ may buổi tối phát bệnh, thì y phải làm sao bây giờ?
Garcia đứng ở đầu giường trầm mặt không nói, y âm thầm cắn răng, giữa mày có chút lạnh lẽo.
Nhưng mà nếu Khương Kiến Minh tỉnh lại nhất định sẽ biết, lúc này điện hạ không có ý tức giận hoặc là nói...... Y đang khó xử.
—— Dù sao khi người này không rơi vào tình thế khó xử, đều sẽ trực tiếp động thủ.
Garcia khó xử một lát, nhấp môi, quả nhiên chậm rãi vươn tay.
Như vậy quá nguy hiểm, Tàn tinh nhân này thật sự quá xằng bậy, không có một chút đúng mực nào.
Vẫn muốn bắt cậu quay về khoang trị liệu, nhốt lại...... Ít nhất phải ở lại trong đó ba ngày, hiện tại cậu hiển nhiên còn chưa bình phục.
Bàn tay Garcia ấn ở trên vai Khương Kiến Minh.
"Tỉnh tỉnh."
Ánh mắt Điện hạ sâu thẳm, trầm giọng nói, "Lên."
Bả vai cậu rất gầy, cách một cái chăn cũng có thể sờ thấy xương bả vai.
Ngay khi bị đụng vào, thân thể mảnh khảnh giật giật, hô hấp cũng nhẹ nhàng có chút rối loạn.
"......?" Khương Kiến Minh nhập nhèm mê mang mở mắt, cuốn chăn lật người lại.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, cậu nương ánh trăng ngoài cửa sổ, thấy được mái tóc xoăn màu bạch kim, cùng với cánh tay đang duỗi tới.
Tiểu điện hạ......
"Khương," Garcia nhàn nhạt nói, "Đứng lên, cùng tôi quay......"
Một câu nói chưa xong, cổ tay áo trầm xuống.
Chỉ thấy Khương Kiến Minh nằm nghiêng ở trên giường, nửa mở mắt yên lặng nhìn y, con ngươi so với ngày thường tối hơn một chút.
Không biết từ khi nào ngón tay trắng nõn từ trong chăn vươn ra, cầm lấy cổ tay áo của y.
Đồng tử Garcia hơi hơi nhoáng lên.
Ngón tay kia chậm rãi hướng lên, giống như đám dây đàng dựa sát vào nhau, cuối cùng bắt được cánh tay y, năm ngón tay nắm chặt.
Khương Kiến Minh lôi kéo cánh tay hoàng tử điện hạ, ngẩng mặt.
Đám tóc ở trên rối bị cọ đến rối loạn, có vài sợi ở đuôi mắt.
Dưới ánh trăng ngoài cửa sổ, đáy mát cậu mù sương, mặt mày cùng khóe môi đều lười biếng mà giãn ra, nhẹ nhàng nói: "Sao ngài lại tới đây nữa vậy...... Cái người phiền toái này."
Điện hạ giật mình, còn chưa kịp phản ứng.
Ngay sau đó, Khương Kiến Minh nghiêng người, mỉm cười vùi vào trong ngực Garcia.
Cậu nhắm mắt than thở một tiếng, hàm hồ mà nỉ non nói: "Thôi, tới cũng tới rồi...... Vậy ôm em đi."
Tác giả có lời muốn nói:
Garcia:!!!
...... Không thể chịu đựng được, không thể chịu đựng được.
Một tia nắng yếu ớt chiếu vào từ cửa sổ của khu điều trị và rơi xuống ô cửa hình bầu dục của khoang điều trị.
Ong ——
Lớp vỏ bên ngoài và lớp vỏ trong suốt bên trong rơi xuống theo thứ tự, khoang điều trị được mở ra từ bên trong.
Một bàn tay đặt lên. Cổ tay thuộc về Tàn tinh nhân không có ngưng kết tinh thể, khi dùng sức còn thấy được gân xanh nhàn nhạt dưới da.
Khương Kiến Minh thong thả ngồi dậy, ánhnắng chói chang chiếu vào chiếc áo choàng bệnh viện rộng rãi của cậu, cũng chiếu vàođôi mắt trong veo.
Cậu tỉnh.
Đập vào mắt chính là trần nhà màu trắng sạch sẽ, dưới sàn sáng lên đèn huỳnh quang màu xanh lục, có nghĩa là dấu hiệu sinh tồn của những bệnh nhân ở đây đều bình thường.
Những robot y tế tròn trịa trôi nổi xung quanh, thỉnh thoảng có những nhân viên y tế chạy qua chạy lại.
Ngaycả bản thân Khương Kiến Minh cũngkhông ngờ rằng, một Tàn tinh nhân bị thương chảy máu lại còn hao hết thể lực đến mức dầu hết đèn tắt, cư nhiên lại là người đầu tiên tỉnh lại trong năm đồng bạn.
Có lẽ là bởi vì cậu đã quen với việc giữ thân thể ở trạng thái không tốt, nên khi mệt mỏi sẽ dễ dàng giữ cho ý thức minh mẫn hơn.
Tóm lại, khi Khương Kiến Minh đỡ vách tường đứng lên, đi dép xuống đất dạo hai vòng, cậu ngoài ý muốn cảm giác thân thể khôi phục đến không tồi.
"Thưangài, ngài đã tỉnh rồi," Mộtnữ y tá nhỏ nhắn xinh đẹp đẩy một chiếc tủ đựng đồ đi tới, từ trong đó lấy ra mộtgói đồ "Đâylà quần áo và đồ dùng mà chương trình trong khoang điều trị tự động thay chongài, mời ngài xác nhận kiểm tra và nhận."
"Cảm ơn, vất vả rồi." Khương Kiến Minh tiếp nhận. Những gì anh ta nhận được là một chiếc túi trong suốt, trong đó có quân phục Bắc Đẩu màu bạc, găng tay và điện thoại di động.
Cậu mím môi, thở phào nhẹ nhõm.
......mọithứ đều ở đó, bao gồm cả mấy thứ kỳ kỳ quái quái của cậu
Khương Kiến Minh khôngquan tâm đến bất cứ điều gì khác, cậu đeochiếc vòng cổ bên người như không có chuyện gì xảy ra, sauđó đặt viên đạn rỗng trở lại túi trước ngực của bộ quân phục, lúc này mới an tâm.
Tiếng bước chân từ gần tới xa, từ xa tới gần.
Côy tá phía trước hình như nhận được tín hiệu, điđược vài bước liền quay lại nhìn anh, chớp mắt hỏi: "Tiên sinh quấy rầy, xin hỏi ngài là Khương Kiến Minh các hạ đúng không?"
"Có ngài trưởng quan tiến đến thăm ngài, xin ngài hãy đi theo tôi."
Trưởng quan?
Khương Kiến Minh ngoài ý muốn nhướng mày.
Trưởng quan của cậu...... trung giáo Hoắc Lâm?
......
Khu trị liệu ở Ngân Bắc Đẩu cũng không có bố trí phòng bệnh, khoang trị liệu chính một không gian nhỏ của mỗi người. Không cần phải nói, loại nơi chưa đầy khắp nơi là robot béo béo tròn tròn này không thích để hợp nói chuyện.
Vìvậy, ởđây còn có một gian phòng đơn, chuyên dùng cho bệnh nhân và khách thăm hỏi nói chuyện với nhau.
Đi theo cô y tá nhỏ đến phòng họp, cánh cửa tự động màu trắng bạc mở ra.
Trongphòng, người đàn ông mặc quân phục ngồi trên ghế với vẻ mặt lạnh lùng, đúng là trung giáo Hoắc Lâm.
Y tá nhỏ đưa người tới rồi rời đi, Khương Kiến Minh bước lên trước đón ánh mắt lạnh lùng của trung giáo.
Cậu kéo ghế ngồi đối diện, gật đầu: "Trưởng quan, ngài tìm tôi."
Cơ bắp trên khuôn mặt hung ác của Trung giáo giật giật, ngón tay gõ gõ ở đầu gối: "Tôi không có kêu cậu ngồi."
Khương Kiến Minh cười khẽ một chút: "Xin lỗi, trưởng quan, thể lực của tôi còn chưa có hoàn toàn khôi phục, sợ đứng không được lâu."
Cậu mặc một chiếc áo choàng bệnh viện rộng rãi màu trắng, nhưng phong thái của cậu không thua kém gì Hoắc Lâm.
Giằng co một lát, trung giáo là người đầu tiên thu hồi ánh mắt, hừ lạnh một tiếng.
"Các cơ giáp trong pháo đài đều có chức năng quay video tự động." Hoắc Lâm nói, "Ngoại trừ hai cơ giáp Kích điện đã bị hỏng ra, video của bốn cơ giáp còn lại tôi đều đã xem qua."
Khương Kiến Minh không nói, bình tĩnh chờ đoạn sau.
Mặc dù hằng ngày cậu đều theo thói quen nói "Tôi là một người bình thường", nhưng với một số chuyện cậu vẫn hiểu được sơ sơ.
Cậu hiểu rõ, lần này cậu dẫn dắt toàn đội rút lui từ trong hiểm cảnh, chính là lập được một công lớn.
Huống chi cậu còn mang về Tinh quặng của Á Chủng cấp B.
Nếu là một quan viên bình thường, lúc này đến thăm người bệnh, nên hết lời khen ngợi và chân thành an ủi.
Trung giáo với khuôn mặt hung ác hít một hơi thật sâu, nhắm đôi mắt hình tam giác lại.
Hắnlạnh lùng nói: "Khương Kiến Minh, tôi rấtkhông thích cậu."
Lần đầu tiên, trung giáo Hoắc Lâm không phải lúc điểm danh gọi ra tên của Tàn tinh nhân trẻ tuổi này.
Khương Kiến Minh buồn cười, thầm nghĩ, vị trung giáo này thật sự không phải là "Trưởng quan bình thường".
Trung giáo trợn to ánh mắt âm trầm, lời nói nghiến trong kẽ răng: "Cho tới bây giờ, tôi vẫn không nghĩ rằng một Tàn tinh nhân có thể làm ra nghiệp lớn gì ở Viễn Tinh Tế."
"Quy tắc của thế giới này tàn nhẫn hơn nhiều so với những gì người trẻ tuổi tưởng tượng. 500 năm trước kỷ nguyên thiên trạch đã công khai kết quả của kẻ thích nghi nhất: Tân tinh nhân có được Tinh Cốt là người chiến thắng, mà Tàn tinh nhân không cách nào dung hợp hạt tinh thể chính là kẻ thất bại. Cho dù đế quốc mới đã loại bỏ chính sách tàn bạo đi nữa thì đạo lý này vẫn không đổi."
Hoắc Lâm nhìn thẳng vào người thanh niên trước mặt: "Còn tôi, tôi là trưởng quan của các quan quân trong kỳ thích ứng, trách nhiệm hàng đầu của tôi chính là bảo vệ các thuộc hạ của mình có thể sống sót."
"Một Tàn tinh nhân muốn sống sót ở Viễn Tinh Tế là không dễ dàng, mà một Tàn tinh nhân ở trong một tiểu đội cũng không dễ sống. Mà cậu...... Hừ."
Hoắc Lâm hừ lạnh một tiếng.
"Cậu hiểu rõ đạo lý này, nhưng thà chết không lùi."
Cho dù là lần đầu tiến pháo đài liền ngất xỉu, hay là chỉ dựa M- kích điện 18 chiến đấu với Sâu bướm đỏ, sau đó liền mang theo bênh tật mà cắn răng tham gia huấn luyện.......
Cái vị Tàn tinh nhân này cũng không chịu cho phép chính mình lui về phía sau cho dù chỉ một bước.
Cậu có một ý chí kiên cường như và bùng cháy không hợp với chủng tộc của mình.
Khương Kiến Minh thản nhiên nói: "Đúng vậy."
Hoắc Lâm: "Cậu càng như vậy, tôi càng không thích cậu."
Hoắc Lâm quay đầu đi, ông đem quân mũ cầm trong tay, cắn răng trầm giọng nói: "Nếu cậu nhân lúc còn sớm cuốn gói lăn về đế quốc, nhiều nhất là mất mặt; hoặc nếu cậu vẫn cứ yếu đuối, tuy rằng đáng tiếc, nhưng bất quá là chết một người mới mà thôi."
"Nhưng nếu, cậu cứ tiếp tục như vậy, trở thành một anh hùng, trở thành một truyền thuyết, tích lũy nhiều quân công, đón nhận trọng trách —— sau đó trong một ngày nào đó, dưới một nhiệm vụ quan trọng được mọi người dõi theo rồi chết đi."
Trung giáo đột nhiên nâng đôi mắt lạnh lẽo lên: "Như vậy, cậu sẽ gây ra đại họa."
Biểu tình Khương Kiến Minh vẫn rất tự nhiên, ánh đèn nhu hòa trên đầu chiếu vào mặt cậu, cậu nhẹ giọng nói: "Tôi hiểu rõ, trưởng quan."
Hoắc Lâm cười nhạo một tiếng, đôi lông mày đang nhíu chặt buông lỏng ra: "Cho nên cho tới bây giờ, tôi vẫn sẽ tiếp tục khinh thường cậu, cần thiết phải khinh thường cậu, đây là chức trách của tôi tại đây."
"Nhưng là ——"
Khóe miệng trưởng quan Hoắc Lâm mấp máy một chút, "Nhưng là, từ kết quả mà nói, ít nhất lần này, là cậu đã cứu binh của tôi."
Ngay sau đó, hắn đứng lên, kính một quân lễ với Khương Kiến Minh.
Cho dù ánh mắt trung giáo vẫn bất cận nhân tình như vậy, thậm chí mang theo miệt thị, nhưng quân lễ của ông vẫn vô cùng tiêu chuẩn.
Khương Kiến Minh nghiêng đầu, bình tĩnh nói: "Trưởng quan, tôi cứu không phải lính của ngài, mà chính là đồng đội của tôi."
Nói xong, cậu không có tránh né, cũng không có khiêm tốn, mà đứng lên, giơ tay đáp một lễ cũng vô cùng nghiêm nghị.
"Tôi rất đáng tiếc," Khương Kiến Minh trầm giọng nói, "Bối Mạn Nhi là một quan quân có tố chất tốt, cũng là bạn tốt của tôi. nhưng tôi không cách nào đưa nàng ấy bình an trở về."
Cái niên đại này, lấy kỹ thuật giải phẫu của Tinh Thành Aslan cho dù có bị cắt đứt tứ chi cũng có thể tái tạo lại, mà lấy gia thế của nhà Bối Mạn Nhi cũng hoàn toàn không có gánh nặng, cũng xem như trong bất hạnh có vạn hạnh.
Nhưng nếu quyết định trở lại đế quốc tiếp nhận giải phẫu, nàng liền phải rời khỏi Ngân Bắc Đẩu.
Hơn nữa chân mới sau khi phẫu thuật cũng không bằng chân ban đầu, Bối Mạn Nhi muốn trở về chiến trường, chú định khó càng thêm khó.
Hoắc Lâm trầm mặc.
Mấy phút sau, ông mới "Hừ" lạnh một tiếng, sau đó lại nhỏ giọng mắng câu "Nhãi ranh", rồi đem quân mũ đội lên đỉnh đầu, quay đầu hướng ra ngoài khu trị liệu.
Khương Kiến Minh buông tay, rất tự nhiên mà đưa tiễn trưởng quan ra cửa.
Bước chân Hoắc Lâm dừng lại.
"Công huân lần này của cậu không bình thường, chuẩn bị sẵn sàng đi, phía trên có người nói với tôi không quá hai ngày nữa sẽ có người đến gặp cậu."
Khương Kiến Minh đôi mắt ám trầm, hoãn thanh nói: "Mong chỉ giáo."
Hoắc Lâm xoay đầu, dùng ánh mắt đánh giá cậu.
Khương Kiến Minh vẫn vô cùng bình tĩnh: "Công quân mà bản thân đáng được nhận sẽ không phiền toái, nếu không có tình huống đặc thù, ngài cũng không đến mức tới dặn dò tôi."
Hoắc Lâm nhướng mày.
Đứa nhỏ này quả thật...... Quả thật quá thông minh.
Ông chỉ chỉ trần nhà: "Hừ, ngay lúc này, có lẽ trên lầu đang mở họp, mà quái thai như cậu đang khiến tất cả mọi người phải đau đầu."
"Ngài nói không sai, từ khi thành lập Ngân Bắc Đẩu qua nhiều năm như vậy, luận công hành thưởng như nào đã sớm có một bộ quy tắc, cho nên nội dung hội nghị cũng không phải thương lượng khao người."
Hoắc Lâm hai tay ôm ngực: "Tiếp tục đoán đi, nhãi ranh."
"Phải không, vậy thì xem ra chỉ là......"
Khương Kiến Minh dừng một chút, mỉm cười nói: "Thương lượng xem muốn đến mức độ nào, hủy cái công quân của Tàn tinh nhân như tôi."
Hoắc Lâm líu lưỡi: "Tiểu tử giỏi lắm."
Quả nhiên thông minh.
"Chính mình nghĩ cách đi. Tôi sẽ không vì cậu mà nói tốt, nếu có người muốn cho cậu tư cách thăng chức, tôi sẽ là người đầu tiên bỏ phiếu chống."
Dứt lời, Hoắc Lâm vẫy vẫy tay, một lần nữa đi ra ngoài.
Lộp bộp, lộp bộp, tiếng giày quân chế dẫm lên sàn nhà tạo thành thanh âm.
Hoắc Lâm nghe chính bước chân của mình, ở một góc mà Khương Kiến Minh không thể nhìn thấy, khuôn mặt trở nên phức tạp.
Thật sự có khả năng sao?
Điều kiện trời sinh có thể bị đột phá sao?
Không, từ trước tới nay ông chưa bào giờ tin chuyện này.
Nói đến cùng, vạn vật sinh ra là bất bình đẳng, trên đời này đâu có cái gì gọi là công bằng?
Cái gọi là công bằng, bản chất cũng chỉ là kẻ mạnh bố thí cho kẻ yếu.
Thỏa mãn những thiện tâm của đám nhà giàu, tiện tay bố thí một miếng bánh mì cho một tên ăn mày ở ven đường, đổi lấy một cái ánh mắt cảm kích, liền có thể nhận được tâm trạng vô cùng vui vẻ cả nửa ngày.
Hiện tại Tàn tinh nhân, tuy bên ngoài được hưởng hết tất cả các quyền bảo hộ, nhưng cũng chỉ là tầng đáy trong đế quốc này, tiếp nhận những ban ân do Tân tinh nhân ban tặng mà thôi.
Nhưng là......
"Trưởng quan, xin dừng bước."
Thanh âm của Khương Kiến Minh từ phía sau truyền đến, Hoắc Lâm lần thứ hai dừng bước.
Ông quay đầu lại, thấy thanh niên tóc đen mặc một thân trang phục bệnh nhân màu trắng đứng ở dưới ánh đèn, bước nhanh đi về phía chính mình.
Hoắc Lâm nhịn không được híp híp mắt, ông không thể không thừa nhận, một giây này, trái tim sắt đá không cách nào lay động của ông chớp mắt bị lay động.
Chẳng lẽ người thanh niên này, thật sự sẽ vì đế quốc, vì Tân tinh nhân và Tàn tinh nhân của đế quốc, mang đến một thay đổi kinh thiên động địa nào đó sao?
Chẳng lẽ, tiểu gia hỏa này thật sự có thể vĩnh viễn kiên định mà tiến tới...... Sẽ không chết cũng sẽ không thua, mãi đến khi tìm ra một con đường mới sao?
Ánh mắt Trung giáo không thể phát hiện mà buông lỏng một giây, có lẽ có thể gọi là vô cùng nhu hòa.
"Trưởng quan."
Khương Kiến Minh rốt cuộc đưng yên ở trước mặt Hoắc Lâm, ngẩng đầu nhìn thẳng trung giáo.
Cậu dùng một biểu tình vô cùng trịnh trọng, khuôn mặt thanh tuấn ấy mỗi một tấc đều tràn ngập nghiêm túc, mở miệng nói:
"Thiếu chút nữa quên mất, tôi muốn hỏi một chút ——"
"Nếu M- kích điện 18 mà pháo đài cấp bị hỏng, vậy tôi có thể đến đâu để lĩnh một cơ giáp mới?"
Khuôn mặt Hoắc Lâm nháy mắt đen như đít nồi: "............"
—— con mẹ nó thằng nhãi ranh này!!
......
Bên trong binh hoang mã loạn, một ngày mới lại qua đi.
Lại là đêm khuya.
Trong khu trị liệu, một thân ảnh thon dài giống như tối qua xuyên qua từng khoang trị liệu.
Hôm nay Garcia không có mặc quân trang Ngân Bắc Đẩu, áo choàng quý tộc khoác ở trên vai, tóc dài thả toán loạn, giống như một tấm lụa mỏng.
Y bị Tạ Dư Đoạt tóm chặt cả đêm, thời gian kéo dài tới bây giờ mới được thả.
Về sau, thiếu tướng hỏi y về chuyện của Tàn tinh nhân, khiến cho trong lòng điện hạ mạc danh thấy phiền muộn.
...... Không biết hôm nay Tàn tinh nhân kia ra sao.
Y không thèm để ý Tạ Dư Đoạt liền rời đi.
Đi tới đi lu, trong lúc vô tình lại đi tới khu trị liệu.
Điện hạ cũng không có nhiều do dự: Nếu đi tới, vậy hẳn vào xem một chút.
Có lẽ y muốn chính mắt xác nhận Tàn tinh nhân kia có chết hay không, đêm nay có an tâm đi ngủ giống hôm qua không.
Nhưng mà hiện thực luôn không theo ý nguyện của ai.
Còn chưa tới vị trí quen thuộc, ánh mắt Garcia đột nhiên ngưng lại.
Tòa khoang trị liệu kia...... Ánh đèn xanh đã tắt, chứng tỏ bên trong không có người.
Dung nhan cao quý của Hoàng tử điện hạ lạnh băng, "Bang" một vết rách xuất hiện.
Vài giây sau, y đi đến khoang điều khiển trống rỗng trước mặt, con ngươi nặng nề.
Không còn nữa.
Tàn tinh nhân mà y theo dõi...... Khương Kiến Minh.
Không ở khoang trị liệu.
Vì cái gì, tối hôm qua còn ở đây.
Garcia không khỏi bực bội mà cắn môi, nhớ tới ngày đó khi thân hình mềm yếu kia tiến vào lồng ngực y, còn có máu nhỏ giọt trên lưng.
Tàn tinh nhân...... Là một sinh vật yếu đuối, tùy tiện rời khỏi khoang trị liệu, sẽ không chết chứ?
Không, sẽ chết.
Đương nhiên là có thể rất dễ chết.
Trong lòng dường như có một đốm lửa đang thiêu đốt, dập cũng không cách nào dập tắt.
Garcia nhấp môi, rất nhanh y đoán được ra nguyên nhân khiến cảm xúc của y dao động: Y đang lo âu, y rất muốn tìm thấy Tàn tinh nhân kia, một lần nữa đưa vào khoang trị liệu.
Hoàng tử điện hạ xoay người, áo khoác sau người cũng bay lên một độ cong ưu nhã.
Garcia lạnh mặt đi ra khu trị liệu.
Trong bóng đêm, y hướng về phía ký túc xá quan quân.
Ở chiến trường với đám sinh vật ngoài hành tinh lâu như vậy, với điện hạ mà nói ẩn nấp hơi thở dễ như đang ăn sáng.
Một lát sau, Garcia dùng quyền hạn mở cửa ký túc xá, không chút lo lắng sẽ đánh thức người bên trong.
Bên trong cực kỳ an tĩnh, Garcia đi vào nhìn một vòng, tìm được người mà y cần tìm.
Khương Kiến Minh quả nhiên đang ngủ trên giường của ký túc xá, nghiêng người dựa vô trong, cơ hồ cả người chôn ở trong chăn, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên vẻ an bình.
Nhưng ký túc xá cũng chỉ có một mình cậu, mấy thanh niên còn lại còn chưa trở về.
"......"
Tìm được Tàn tinh nhân vân đang sống tốt, đầu tiên Garcia âm thầm thở nhẹ ra, nhưng rất nhanh mặt liền lạnh hơn.
Tàn tinh nhân bệnh nặng mới khỏi, sao lại có thể một mình ngủ trong ký túc xá?
Lỡ may buổi tối phát bệnh, thì y phải làm sao bây giờ?
Garcia đứng ở đầu giường trầm mặt không nói, y âm thầm cắn răng, giữa mày có chút lạnh lẽo.
Nhưng mà nếu Khương Kiến Minh tỉnh lại nhất định sẽ biết, lúc này điện hạ không có ý tức giận hoặc là nói...... Y đang khó xử.
—— Dù sao khi người này không rơi vào tình thế khó xử, đều sẽ trực tiếp động thủ.
Garcia khó xử một lát, nhấp môi, quả nhiên chậm rãi vươn tay.
Như vậy quá nguy hiểm, Tàn tinh nhân này thật sự quá xằng bậy, không có một chút đúng mực nào.
Vẫn muốn bắt cậu quay về khoang trị liệu, nhốt lại...... Ít nhất phải ở lại trong đó ba ngày, hiện tại cậu hiển nhiên còn chưa bình phục.
Bàn tay Garcia ấn ở trên vai Khương Kiến Minh.
"Tỉnh tỉnh."
Ánh mắt Điện hạ sâu thẳm, trầm giọng nói, "Lên."
Bả vai cậu rất gầy, cách một cái chăn cũng có thể sờ thấy xương bả vai.
Ngay khi bị đụng vào, thân thể mảnh khảnh giật giật, hô hấp cũng nhẹ nhàng có chút rối loạn.
"......?" Khương Kiến Minh nhập nhèm mê mang mở mắt, cuốn chăn lật người lại.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, cậu nương ánh trăng ngoài cửa sổ, thấy được mái tóc xoăn màu bạch kim, cùng với cánh tay đang duỗi tới.
Tiểu điện hạ......
"Khương," Garcia nhàn nhạt nói, "Đứng lên, cùng tôi quay......"
Một câu nói chưa xong, cổ tay áo trầm xuống.
Chỉ thấy Khương Kiến Minh nằm nghiêng ở trên giường, nửa mở mắt yên lặng nhìn y, con ngươi so với ngày thường tối hơn một chút.
Không biết từ khi nào ngón tay trắng nõn từ trong chăn vươn ra, cầm lấy cổ tay áo của y.
Đồng tử Garcia hơi hơi nhoáng lên.
Ngón tay kia chậm rãi hướng lên, giống như đám dây đàng dựa sát vào nhau, cuối cùng bắt được cánh tay y, năm ngón tay nắm chặt.
Khương Kiến Minh lôi kéo cánh tay hoàng tử điện hạ, ngẩng mặt.
Đám tóc ở trên rối bị cọ đến rối loạn, có vài sợi ở đuôi mắt.
Dưới ánh trăng ngoài cửa sổ, đáy mát cậu mù sương, mặt mày cùng khóe môi đều lười biếng mà giãn ra, nhẹ nhàng nói: "Sao ngài lại tới đây nữa vậy...... Cái người phiền toái này."
Điện hạ giật mình, còn chưa kịp phản ứng.
Ngay sau đó, Khương Kiến Minh nghiêng người, mỉm cười vùi vào trong ngực Garcia.
Cậu nhắm mắt than thở một tiếng, hàm hồ mà nỉ non nói: "Thôi, tới cũng tới rồi...... Vậy ôm em đi."
Tác giả có lời muốn nói:
Garcia:!!!
...... Không thể chịu đựng được, không thể chịu đựng được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.