Chương 26
Sidney Sheldon
22/10/2016
Kendall không thể quên được câu chuyện với cô em dâu Peggy dường như
không thể chịu đựng được tình trạng đó một mình - Woody đã rất cố gắng…
- Ôi! Tôi yêu anh ấy nhiều lắm.
Cậu ấy cần giúp đỡ nhiều - Kendall nghĩ - Mình phải làm gì đó. Cậu ấy là em trai mình. Mình phải nói chuyện với cậu ấy.
Kendall đi tìm Clark.
- Ông Woodrow có nhà không?
- Có, thưa bà. Tôi nghĩ rằng ông ấy đang ở phòng riêng.
- Cám ơn.
Nàng nghĩ đến cảnh diễn ra bên bàn ăn và khuôn mặt bầm tím của Peggy.
Chuyện gì vậy? Tôi va phải cửa ra vào. Lần nầy cô ấy sẽ chịu đựng mọi chuyện như thế nào đây?
Kendall lên gác, gõ cửa phòng Woody. Không có tiếng trả lời.
- Woody?
Nàng mở cửa, bước vào. Mùi hạnh nhân đắng tràn ngập phòng. Kendall đứng đó một lát rồi đi về phía buồng tắm. Nàng nhìn thấy Woody qua cánh cửa khép hờ. Cậu ta đang đun heroin trên một miếng nhôm. Khi nó đã nóng chảy ra, nàng thấy Woody hít hơi khói xông lên bằng một chiếc ống ngậm ở miệng.
Kendall bước vào.
- Woody?
Gã quay ra cười ngoác miệng:
- Chào, bà chị thân yêu!
Rồi lại cúi đầu hít tiếp.
- Vì Chúa! Em dừng lại đi.
Hey, hãy thư giãn đi. Chị có biết cái nầy gọi là gì không - Đuôi rồng. Chị có nhìn thấy con rồng khói đang bay lên nầy không? - Gã mỉm cười sung sướng.
- Woody, để chị nói đã.
- Tất nhiên rồi, bà chị. Em có thể giúp gì cho chị được? Em biết vấn đề không phải là tiền. Chúng mình đều là các tỉ phú mà! Sao hôm nay trông chị ủ dột vậy? Mặt trời đã lên và sẽ là một ngảy đẹp trời? - Mắt gã sáng lên.
Kendall đứng đó, nhìn em trai, lòng đầy xót xa.
- Woody, chị đã nói chuyện với Peggy. Cô ấy đã kể cho chị nghe em bị nhiễm thuốc ở bệnh viện như thế nào.
Gã gật đầu:
- Ừ! Đó là điều tuyệt diệu nhất đã xảy ra với em.
- Không. Đó là điều tệ hại nhất thì đúng hơn. Em có biết mình đang làm gì với cuộc sống của mình không?
- Biết chứ. Cái đó gọi là sống lên tiên đấy mà, bà chị.
Nàng nắm tay gã nói nhiệt thành.
- Em cần được giúp đỡ.
- Em ấy à? Em không cần giúp gì cả. Em vẫn khoẻ.
- Không, em không khoẻ. Hãy nghe nầy, Woody. Đây mới là cuộc sống của em, và không chỉ là của riêng em đâu. Hãy nghĩ đến Peggy. Bao năm nay em đã đẩy cô ấy xuống địa ngục, và cô ấy chịu được cũng chỉ do đã yêu em rất nhiều. Không phải là em chỉ đang phá hoại cuộc sống của chính em mà cả cuộc sống của cô ấy nữa. Bây giờ em phải làm gì đi, trước khi quá muộn. Việc em lần đầu bị nghiện như thế nào thì không quan trọng. Quan trọng là em từ bỏ nó ra sao?
Nụ cười của Woody tắt dần. Gã nhìn vào mắt Kendall và chực nói, nhưng rồi lại thôi.
- Kendall…
- Sao?
Gã liếm môi.
- Em… em biết chị nói đúng. Em muốn dừng. Em đã cố… Chỉ có Chúa mới biết em đã cố như thế nào. Nhưng em không thể.
- Tất nhiên là em sẽ làm được, nàng nói quyết liệt. Em có thể làm được. Chúng ta sẽ cùng làm. Peggy và chị sẽ hỗ trợ phía sau. Woody, ai cung cấp cho em heroin?
Woody đứng đó, nhìn nàng đầy kinh ngạc.
- Chúa ơi? Chị không biết sao?
Kendall lắc đầu:
- Không!
- Peggy đấy.
- Ôi! Tôi yêu anh ấy nhiều lắm.
Cậu ấy cần giúp đỡ nhiều - Kendall nghĩ - Mình phải làm gì đó. Cậu ấy là em trai mình. Mình phải nói chuyện với cậu ấy.
Kendall đi tìm Clark.
- Ông Woodrow có nhà không?
- Có, thưa bà. Tôi nghĩ rằng ông ấy đang ở phòng riêng.
- Cám ơn.
Nàng nghĩ đến cảnh diễn ra bên bàn ăn và khuôn mặt bầm tím của Peggy.
Chuyện gì vậy? Tôi va phải cửa ra vào. Lần nầy cô ấy sẽ chịu đựng mọi chuyện như thế nào đây?
Kendall lên gác, gõ cửa phòng Woody. Không có tiếng trả lời.
- Woody?
Nàng mở cửa, bước vào. Mùi hạnh nhân đắng tràn ngập phòng. Kendall đứng đó một lát rồi đi về phía buồng tắm. Nàng nhìn thấy Woody qua cánh cửa khép hờ. Cậu ta đang đun heroin trên một miếng nhôm. Khi nó đã nóng chảy ra, nàng thấy Woody hít hơi khói xông lên bằng một chiếc ống ngậm ở miệng.
Kendall bước vào.
- Woody?
Gã quay ra cười ngoác miệng:
- Chào, bà chị thân yêu!
Rồi lại cúi đầu hít tiếp.
- Vì Chúa! Em dừng lại đi.
Hey, hãy thư giãn đi. Chị có biết cái nầy gọi là gì không - Đuôi rồng. Chị có nhìn thấy con rồng khói đang bay lên nầy không? - Gã mỉm cười sung sướng.
- Woody, để chị nói đã.
- Tất nhiên rồi, bà chị. Em có thể giúp gì cho chị được? Em biết vấn đề không phải là tiền. Chúng mình đều là các tỉ phú mà! Sao hôm nay trông chị ủ dột vậy? Mặt trời đã lên và sẽ là một ngảy đẹp trời? - Mắt gã sáng lên.
Kendall đứng đó, nhìn em trai, lòng đầy xót xa.
- Woody, chị đã nói chuyện với Peggy. Cô ấy đã kể cho chị nghe em bị nhiễm thuốc ở bệnh viện như thế nào.
Gã gật đầu:
- Ừ! Đó là điều tuyệt diệu nhất đã xảy ra với em.
- Không. Đó là điều tệ hại nhất thì đúng hơn. Em có biết mình đang làm gì với cuộc sống của mình không?
- Biết chứ. Cái đó gọi là sống lên tiên đấy mà, bà chị.
Nàng nắm tay gã nói nhiệt thành.
- Em cần được giúp đỡ.
- Em ấy à? Em không cần giúp gì cả. Em vẫn khoẻ.
- Không, em không khoẻ. Hãy nghe nầy, Woody. Đây mới là cuộc sống của em, và không chỉ là của riêng em đâu. Hãy nghĩ đến Peggy. Bao năm nay em đã đẩy cô ấy xuống địa ngục, và cô ấy chịu được cũng chỉ do đã yêu em rất nhiều. Không phải là em chỉ đang phá hoại cuộc sống của chính em mà cả cuộc sống của cô ấy nữa. Bây giờ em phải làm gì đi, trước khi quá muộn. Việc em lần đầu bị nghiện như thế nào thì không quan trọng. Quan trọng là em từ bỏ nó ra sao?
Nụ cười của Woody tắt dần. Gã nhìn vào mắt Kendall và chực nói, nhưng rồi lại thôi.
- Kendall…
- Sao?
Gã liếm môi.
- Em… em biết chị nói đúng. Em muốn dừng. Em đã cố… Chỉ có Chúa mới biết em đã cố như thế nào. Nhưng em không thể.
- Tất nhiên là em sẽ làm được, nàng nói quyết liệt. Em có thể làm được. Chúng ta sẽ cùng làm. Peggy và chị sẽ hỗ trợ phía sau. Woody, ai cung cấp cho em heroin?
Woody đứng đó, nhìn nàng đầy kinh ngạc.
- Chúa ơi? Chị không biết sao?
Kendall lắc đầu:
- Không!
- Peggy đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.