Chương 33: Buổi đấu giá (1)
Nguyễn Thanh Trúc
27/08/2024
"Cô Nhã Kỳ, chúng ta lại gặp nhau rồi"
Dĩ Lâm bước tới với vẻ mặt luôn tươi cười, đứng kế bên anh ta là Minh Nguyệt một cô gái được đánh giá là hoàn hảo, tài sắc vẹn toàn.
Thiên Di cảm thấy mình gần như trúng tiếng sét ái tình của anh ta rồi, một người đàn ông lịch lãm với nụ cười dịu dàng cùng giọng nói âm trầm quyến rũ. Nhưng người kế bên hình như là bạn gái thì phải.
"Ai vậy?"
Thiên Di tò mò ghé miệng vào lỗ tai của Nhã Kỳ mà thì tầm to nhỏ. Nhã Kỳ biết Dĩ Lâm rất có sức hút nên việc
Thiên Di thích ngay từ lần đầu gặp mặt cũng không đáng ngạc nhiên cho lắm.
"Đây là Dĩ Lâm, người hợp tác ký hợp đồng lần trước với mình"
Nhã Kỳ giờ tay về phía Dĩ Lâm để giới thiệu, có lẽ Dĩ Lâm thích Minh Nguyệt nhưng cứ để xem Thiên Di có làm trái tim anh ta thay đổi không đã.
"Xin chào anh, tôi là Thiên Di. Bạn của Nhã Kỳ"
Thiên Di cúi nhẹ đầu lịch sự đưa tay ra như ngỏ ý muốn bắt tay để làm quen, trên môi vẫn giữ mãi nụ cười chuyên nghiệp của mình.
Dĩ Lâm cũng không ngại mà đưa ra để bắt tay với Thiên Di, Nhã Kỳ không để ý hai người họ mà chú ý rằng Minh Nguyệt đang dùng ánh mắt đầy sát ý nhìn về phía Thiên Di.
"Cũng sắp đến lúc buổi đấu giá bắt đầu rồi, hai chúng tôi đi vào trước nhé!"
Nhã Kỳ đang định dắt tay Thiên Di để cùng đi thì một giọng nói đanh thép và đầy ghét bỏ vang lên.
"Con nhỏ này mà cũng bày đặt ở đây sao? Tại mày mà công ty ba tao mới phá sản"
Đó là ai vậy?
Nhã Kỳ quay đầu lại nhìn thì thấy một cô gái với bộ đồ hoàn toàn không phải hàng hiệu hay đồ mắc tiền gì mà chỉ đa phần là hàng săn sale. Cô ấy đi tới núp sau lưng Minh Nguyệt và kiêu ngạo nói.
"Cô đây là ai vậy, hình như tôi chưa gặp bao giờ"
Nhã Kỳ nén nhịn cơn giận dữ đang sôi sùng sục sau đó nở nụ cười nhẹ nhàng quay sang nhìn vào cô gái kia.
"Tao là Giao Gia An nè, mày tưởng mày quyến rũ Chủ Tịch Cao Thị là ngon rồi sao, nhìn là biết bị anh ta bỏ rồi"
Hồi nhỏ kêu sẽ quay lại xin lỗi mà đến bây giờ vấn chưa nói, sẵn tiện bây giờ kêu trả cũng không muộn.
Mọi người xung quanh khi nghe tiếng ồn ào cũng bắt đầu vây quanh bọn họ đề hóng xem chuyện gì đang xảy ra.
"Cậu là Giao Gia An sao? Nhưng Công Ty phá sản thì liên quan gì đến mình chứ. Nếu bị bỏ rơi thì một cô gái yếu đuối như tôi thì làm sao làm công ty ba cậu phá sản được"
Nhã Kỳ lột mặt nạ biến thành khuôn mặt đầy đáng thương và vô tội khiến mọi người xung quanh đều mềm lòng mà không có một chút nghi ngờ nào. Trừ Dĩ Lâm và Thiên Di.
Dĩ Lâm hành nghề nhiều năm nên nhìn Nhã Kỳ là biết đều là nói dối, lần đầu gặp đã biết cô gái này không đơn giản huống chi Uy Vũ còn kể về cô gái này miết. Một cô gái với vẻ ngoài đơn giản đầy vô tội nhưng lại có thể làm bất cứ chuyện gì.
"Mày...Nhưng mày nhờ Uy Vũ làm"
Gia An nghiến chặt răng khi nhìn thấy bộ mặt giả tạo của Nhã Kỳ, rõ ràng khi cậu ta đẩy mình ngã xuống lại có bộ mặt đầy thỏa mãn như thế mà.
"Ngài đó nổi tiếng một khi giúp đỡ người khác đều phải trả bằng cái chết, huống cho bây giờ mình đang khỏe mạnh đứng đây chứ"
Uy Vũ đúng là nối tiếng với việc một khi đã giúp đỡ ai thì phải trả bằng mạng sống, nhưng người khác sẽ không biết trừ khi anh ta tự nguyện giúp thì sẽ không có vụ trả bằng mạng sống nào cả.
Thiên Di cảm thấy nếu luôn đi theo Nhã Kỳ thì chắc chắn luôn có kịch hay để xem nên cô không muốn xen vào mà chỉ đứng một bên quan sát và tiếp thu.
"Đúng đó, con nghèo hèn đó xuất hiện từ đâu ra mà vu oan cho người khác vậy"
"Tôi nghe nói Cao Thị vì làm ăn không đàng hoàng nên mới phá sản mà"
"Nhìn người ta ngoan hiền như vậy thì đâu ra mà quyến rũ với làm cho phá sản được chứ"
"Tôi thấy cô gái xinh đẹp kia nói đúng đó"
Mọi người xung quanh bàn tán ngày càng sôi nổi và tất cả hầu như đều tin vào bộ mặt của Nhã Kỳ và lời nói ở bên ngoài. Một đám không có đầu óc, như vậy thì không phải ngày càng chán hơn sao.
"Thôi được rồi mọi chuyện tới đây thôi, Minh Nguyệt em đưa bạn em ra khỏi đây đi" Dĩ Lâm cảm thấy tình hình không ổn cho lắm nên đứng ra khuyên ngăn.
Minh Nguyệt xem ra là người thúc đẩy cho Gia An có cái can đảm để tới đây trách móc cô nhưng ít ra cũng phải khôn hơn tí chứ.
Minh Nguyệt mím chặt môi dẫn Gia An ra ngoài mà không nói gì khác, từ đầu đến giờ Nhã Kỳ chưa từng thấy
Minh Nguyệt mở miệng ra nói chuyện.
Nhã Kỳ cùng Thiên Di bước vào trong, cả hai đều thấy nó quá nhàm chán và không có gì đặc sắc cả. Quả thật không có đủ thông minh để đấu với cô.
Khi buổi đấu giá sắp bắt đầu, vì cô là khách hàng Vip nên được ngồi ở hàng ghế đặc biệt nên cũng không phải lo lắng quá nhiều thứ.
Dĩ Lâm bước tới với vẻ mặt luôn tươi cười, đứng kế bên anh ta là Minh Nguyệt một cô gái được đánh giá là hoàn hảo, tài sắc vẹn toàn.
Thiên Di cảm thấy mình gần như trúng tiếng sét ái tình của anh ta rồi, một người đàn ông lịch lãm với nụ cười dịu dàng cùng giọng nói âm trầm quyến rũ. Nhưng người kế bên hình như là bạn gái thì phải.
"Ai vậy?"
Thiên Di tò mò ghé miệng vào lỗ tai của Nhã Kỳ mà thì tầm to nhỏ. Nhã Kỳ biết Dĩ Lâm rất có sức hút nên việc
Thiên Di thích ngay từ lần đầu gặp mặt cũng không đáng ngạc nhiên cho lắm.
"Đây là Dĩ Lâm, người hợp tác ký hợp đồng lần trước với mình"
Nhã Kỳ giờ tay về phía Dĩ Lâm để giới thiệu, có lẽ Dĩ Lâm thích Minh Nguyệt nhưng cứ để xem Thiên Di có làm trái tim anh ta thay đổi không đã.
"Xin chào anh, tôi là Thiên Di. Bạn của Nhã Kỳ"
Thiên Di cúi nhẹ đầu lịch sự đưa tay ra như ngỏ ý muốn bắt tay để làm quen, trên môi vẫn giữ mãi nụ cười chuyên nghiệp của mình.
Dĩ Lâm cũng không ngại mà đưa ra để bắt tay với Thiên Di, Nhã Kỳ không để ý hai người họ mà chú ý rằng Minh Nguyệt đang dùng ánh mắt đầy sát ý nhìn về phía Thiên Di.
"Cũng sắp đến lúc buổi đấu giá bắt đầu rồi, hai chúng tôi đi vào trước nhé!"
Nhã Kỳ đang định dắt tay Thiên Di để cùng đi thì một giọng nói đanh thép và đầy ghét bỏ vang lên.
"Con nhỏ này mà cũng bày đặt ở đây sao? Tại mày mà công ty ba tao mới phá sản"
Đó là ai vậy?
Nhã Kỳ quay đầu lại nhìn thì thấy một cô gái với bộ đồ hoàn toàn không phải hàng hiệu hay đồ mắc tiền gì mà chỉ đa phần là hàng săn sale. Cô ấy đi tới núp sau lưng Minh Nguyệt và kiêu ngạo nói.
"Cô đây là ai vậy, hình như tôi chưa gặp bao giờ"
Nhã Kỳ nén nhịn cơn giận dữ đang sôi sùng sục sau đó nở nụ cười nhẹ nhàng quay sang nhìn vào cô gái kia.
"Tao là Giao Gia An nè, mày tưởng mày quyến rũ Chủ Tịch Cao Thị là ngon rồi sao, nhìn là biết bị anh ta bỏ rồi"
Hồi nhỏ kêu sẽ quay lại xin lỗi mà đến bây giờ vấn chưa nói, sẵn tiện bây giờ kêu trả cũng không muộn.
Mọi người xung quanh khi nghe tiếng ồn ào cũng bắt đầu vây quanh bọn họ đề hóng xem chuyện gì đang xảy ra.
"Cậu là Giao Gia An sao? Nhưng Công Ty phá sản thì liên quan gì đến mình chứ. Nếu bị bỏ rơi thì một cô gái yếu đuối như tôi thì làm sao làm công ty ba cậu phá sản được"
Nhã Kỳ lột mặt nạ biến thành khuôn mặt đầy đáng thương và vô tội khiến mọi người xung quanh đều mềm lòng mà không có một chút nghi ngờ nào. Trừ Dĩ Lâm và Thiên Di.
Dĩ Lâm hành nghề nhiều năm nên nhìn Nhã Kỳ là biết đều là nói dối, lần đầu gặp đã biết cô gái này không đơn giản huống chi Uy Vũ còn kể về cô gái này miết. Một cô gái với vẻ ngoài đơn giản đầy vô tội nhưng lại có thể làm bất cứ chuyện gì.
"Mày...Nhưng mày nhờ Uy Vũ làm"
Gia An nghiến chặt răng khi nhìn thấy bộ mặt giả tạo của Nhã Kỳ, rõ ràng khi cậu ta đẩy mình ngã xuống lại có bộ mặt đầy thỏa mãn như thế mà.
"Ngài đó nổi tiếng một khi giúp đỡ người khác đều phải trả bằng cái chết, huống cho bây giờ mình đang khỏe mạnh đứng đây chứ"
Uy Vũ đúng là nối tiếng với việc một khi đã giúp đỡ ai thì phải trả bằng mạng sống, nhưng người khác sẽ không biết trừ khi anh ta tự nguyện giúp thì sẽ không có vụ trả bằng mạng sống nào cả.
Thiên Di cảm thấy nếu luôn đi theo Nhã Kỳ thì chắc chắn luôn có kịch hay để xem nên cô không muốn xen vào mà chỉ đứng một bên quan sát và tiếp thu.
"Đúng đó, con nghèo hèn đó xuất hiện từ đâu ra mà vu oan cho người khác vậy"
"Tôi nghe nói Cao Thị vì làm ăn không đàng hoàng nên mới phá sản mà"
"Nhìn người ta ngoan hiền như vậy thì đâu ra mà quyến rũ với làm cho phá sản được chứ"
"Tôi thấy cô gái xinh đẹp kia nói đúng đó"
Mọi người xung quanh bàn tán ngày càng sôi nổi và tất cả hầu như đều tin vào bộ mặt của Nhã Kỳ và lời nói ở bên ngoài. Một đám không có đầu óc, như vậy thì không phải ngày càng chán hơn sao.
"Thôi được rồi mọi chuyện tới đây thôi, Minh Nguyệt em đưa bạn em ra khỏi đây đi" Dĩ Lâm cảm thấy tình hình không ổn cho lắm nên đứng ra khuyên ngăn.
Minh Nguyệt xem ra là người thúc đẩy cho Gia An có cái can đảm để tới đây trách móc cô nhưng ít ra cũng phải khôn hơn tí chứ.
Minh Nguyệt mím chặt môi dẫn Gia An ra ngoài mà không nói gì khác, từ đầu đến giờ Nhã Kỳ chưa từng thấy
Minh Nguyệt mở miệng ra nói chuyện.
Nhã Kỳ cùng Thiên Di bước vào trong, cả hai đều thấy nó quá nhàm chán và không có gì đặc sắc cả. Quả thật không có đủ thông minh để đấu với cô.
Khi buổi đấu giá sắp bắt đầu, vì cô là khách hàng Vip nên được ngồi ở hàng ghế đặc biệt nên cũng không phải lo lắng quá nhiều thứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.