Sao Cậu Có Thể Như Thế, Chúng Ta Chỉ Là Huynh Đệ
Chương 17: Chương 6-1
Hà Dĩ Giải Ưu
27/12/2023
Tôi cảm thấy, người như Z, có sự quyến rũ như vậy, không có ai có thể chạy thoát, bất kể nam hay nữ.
Hôm nay là họp nhóm, trước khi bắt đầu, các nữ đồng sự đang tán gẫu với nhau, đề cập đến bạn trai của họ. Một số nữ đồng nghiệp cho biết bạn trai rất tốt với cô ấy, mỗi ngày đều ấm áp hỏi thăm, bất luận là lễ lớn hay nhỏ thì Wechat đều có phong bao lì xì, đã vậy số tiền còn khá lớn. Cũng có một nữ đồng nghiệp nói bạn trai cô ấy keo kiệt, đã hẹn hò được hai năm, chỉ có sinh nhật năm đầu tiên thì tặng quà, sau đó thì không có nữa. Nói đến cuối cùng, có một nữ đồng nghiệp hỏi người mấy người đàn ông ngồi cạnh tặng gì cho bạn gái, hoặc đã gửi phong bì lì xì trên Wechat chưa. Hồi cấp 3 tôi chỉ có một cô bạn gái, nhưng mà món quà tôi tặng cô ấy rất ấu trĩ, phong bì lì xì trên Wechat cũng chưa từng gửi qua.
***
Hôm đó tan làm, Z hỏi tôi có muốn đi xem phim không, tôi nói chúng ta đều là những chú cún độc thân đi chung có gì vui, sau đó Z nói hai người chúng ta có thể chọn vị trí ngồi riêng biệt, gặp một đôi thì tách một đôi. Tôi vừa nghe xong liền đồng ý. Để đảm bảo có thể tách các cặp đôi thành công, tôi và Z đặc biệt chọn một bộ phim tương đối nổi tiếng. Sau khi phim chiếu, quả nhiên có một cặp đứng trước mặt tôi và Z, cô gái ngập ngừng hỏi liệu Z có thể đổi chỗ cho cô ấy hay không. Tôi ngạc nhiên chính là, Z không nói một lời liền đứng dậy đổi chỗ.
Tôi hỏi Z, không phải nói là sẽ tác chiến tốt sao?
Z trả lời tôi một câu, không thể từ chối lời yêu cầu của người đẹp.
Tôi ở trong bóng tối, qua ánh sáng của màn hình lớn, nhìn vào cô gái, tôi cảm thấy gu thẩm mỹ của Z có vấn đề.
Sau khi kế hoạch ban đầu thất bại, tôi muốn yên tâm xem phim, dù sao cũng không thể lãng phí vé xem phim, kết quả là cô gái ngồi cạnh tôi và Z hỏi một câu khiến tôi không thể tập trung coi phim. Cô ấy hỏi, hai người có phải một cặp không?
Z là tên mặt dày không biết xấu hổ, quả nhiên vòng tay qua vai tôi, mỉm cười với cô gái, ngày lễ như vậy đi xem phim, cô nói chúng tôi có phải hay không?
Bởi vì Z đã thực hiện trò này quá nhiều lần, dẫn đến tôi đã thành công trong việc biến từ kích động phản kháng thành thờ ơ bác bỏ. Tôi gỡ tay Z ra và giải thích, cậu ấy đang đùa thôi, em gái đừng hiểu nhầm. Về việc cô gái đó tin vào lời nói đùa của Z hay lời giải thích của tôi thì tôi không thể kiểm soát được, rốt cuộc Z nói cái gì cũng đều trở thành chính đáng, ai bảo tôi bị lừa đi xem phim này vào ngày này chứ.
Trong suốt quá trình xem phim, tôi có thể cảm nhận được những ánh mắt tò mò từ hàng ghế bên cạnh, loại ánh mắt này giống như đèn pin với những tia sáng chói loá chiếu vào mặt, nó khiến tôi cảm thấy khó chịu. Tôi cố gắng kìm chế nhưng không được, tôi vỗ vai cô gái và nói, đừng đoán nữa, chúng tôi là một cặp đấy, bây giờ cô có thể yên tâm xem phim, sẽ không còn nghiên cứu chúng tôi nữa chứ?
Vừa dứt lời, tôi nghe Z cười hô hố, tôi thở dài và buộc mình phải tha thứ, tha thứ chẳng qua chỉ là N+1 chuyện đơn giản.
***
Hôm nay, tôi tan ca trước Z (Z tăng ca), khi đang xem bài đăng thì Z bất ngờ gọi điện, cậu ấy hỏi tôi đang làm gì, tôi cũng không nghĩ nhiều, bảo với cạu ấy là đang xem tin nhắn người ta gửi cho tôi, đợi đến lúc tôi kịp phản ứng thì đã quá muộn rồi. Z nhanh chóng hỏi tôi, tin nhắn gì, tin nhắn ở đâu. Tâm trạng hiện tại của tôi chỉ có thể diễn tả bằng hai từ "choáng váng".
Tôi ngập ngừng trả lời, đó chính là tin nhắn của khách hàng.
Z rõ ràng không tin, cười một tiếng (Tôi nghĩ đó là cười chế giễu), nói, Hoa Sen Nhỏ, cậu có biết mỗi lần cậu nói dối đều sẽ dừng lại khoảng 7 - 8 giây.
Kết quả tôi muốn ẩn bài đăng, không thể để cho Z biết được sự tồn tại của nó. Có chết tôi cũng không thừa nhận. Tôi sẽ giải thích rằng thật sự tôi không lừa cậu ấy, việc tạm dừng là do bận phản hồi thư.
Z hỏi, trả lời thư? Tôi thậm chí không nghe thấy âm bàn phím. Hoa Sen Nhỏ, càng che đậy càng hay, khơi dậy hứng thú của tớ, không bằng thật thà đi.
Tôi lập tức nghĩ về một khoảng thời nào đó ở thời đại học, Z làm tôi phải nói ra một việc, khiến tôi cảm thấy vướng víu suốt bốn năm ngày. Ttrong năm ngày đó, không biết tôi đã nói gì, cậu ấy chỉ lặp lại “Cậu rốt cuộc có nói hay không, không nói tớ sẽ không bỏ cuộc đâu”, thiếu chút tôi đã gục ngã, nhưng sau đó tôi liền biết cách chống trả.
Tôi đã cố gắng thuyết phục Z rằng một khách hàng kiên quyết chấm dứt hợp đồng do một số mâu thuẫn xảy ra cách đây vài ngày, cậu có nhớ không? Anh ta nhìn xung quanh một lúc, lại quay lại tìm chúng tôi, nhưng anh ta đưa ra một đề nghị, nói rằng không muốn đồng nghiệp của tôi xử lý vụ này, vì thế tôi phải trực tiếp xử lý, vừa nãy mới xem tin nhắn của anh ta.
Thật ra, tôi cũng không tính lừa Z, vì tôi cũng có ý xử lý việc này, chỉ là vài ngày sau mới giải quyết. Muốn tăng xác suất thuyết phục Z, bạn chỉ cần chú ý vài điểm. Đầu tiên phải chủ động giải thích cặn kẽ, thứ hai toàn bộ câu chuyện không được là giả, phải có một chút sự thật. May mắn thay Z cuối cùng cũng ngừng hỏi, nói rằng khi nào cậu ấy về cậu ấy sẽ gọi điện rồi cúp máy. Tôi nghe tiếng bíp trên điện thoại, não tôi hiện ra hai chữ, "Nguy hiểm".
Thật ra, trước đây tôi có một lần suýt bị lộ. Lần đó ở trong công ty, tôi đang đánh chữ, hoàn toàn không nhận ra rằng Z đang ở sau lưng tôi. Vẫn may là Z đang tìm gì đó, hoàn toàn không chú ý đến màn hình máy tính của tôi. Tôi nghe thấy Z đột nhiên "Ah" một tiếng, doạ tôi nhảy lên, không may click vào dấu X đỏ ở góc phải, Z hỏi tôi vì sao lại phản ứng thái quá như vậy. Tôi nói ai bảo cậu ấy bước đi không có tiếng động. Sau sự cố đó, mấy bài đăng lúc tôi ở công ty đều sẽ rất cẩn thận và cực cẩn thận.
***
Tôi còn nhớ cái cảnh lần đầu tiên gặp Lão Đại và Lão Nhị, nhưng tôi không nhớ Z. Có một lần tôi đã đề cập chuyện này trong ký túc, Z nói tôi vô tâm, bởi vì cậu ấy nhớ rất rõ, đến cái dây giày cũng còn nhớ.
Cầu ấy nói, lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau là khi đăng ký tân sinh viên, khi đó cậu ấy kéo hành lý đi tìm ký túc xá, tôi thì đã chọn giường và sắp xếp mọi thứ. Cậu ấy chỉ xuống cái giường dưới tôi, hỏi có ai chưa, tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy một cái, một câu cũng không nói, chỉ lắc đầu, sau đó rời khỏi phòng ngủ, không biết là đang làm cái gì. Cậu ấy nói, tôi lúc đó mặc áo phông đen, quần jean, giày thể thao màu trắng.
Lão Đại đang lăn lộn trên giường, chế giễu: “Lần đầu tiên đã nhìn kỹ như thế, chú đối với Hoa Sen Nhỏ là Nhất kiến chung tình à.”
Tôi khịt khịt mũi, nói: “Cái quái gì thế, vậy lần đầu tiên tớ gặp cậu, tớ còn nhớ vết dầu dính trên áo cậu.”
Z giơ chân lên và đá tấm ván giường, “Cậu còn nhớ đến vết dầu, mà lại không nhớ đến tớ, lẽ nào tớ kém hấp dẫn đến vậy?” Tôi nghe thấy giọng điệu phàn nàn từ Z. Tôi cúi đầu, nhìn cậu ấy giải thích: “Không phải cậu không có sức hấp dẫn, mà là Lão Đại anh ấy có một vết dầu rất lớn.”
Lão Đại giọng đầy tự hào, “Cảm ơn lời khen của chú.”
Tôi mắng: “Cút! Ai khen anh!”
Z không bỏ cuộc, hỏi lại: “Hoa Sen Nhỏ, vậy cậu có nhớ rằng tớ đã cho cậu chai coca, cậu có nhớ chuyện đó không?”
“…"
"Vậy là không nhớ à? Vậy cậu còn nhớ chúng ta có gặp nhau ở cửa hàng?”
“…”
Sau vài lần không hồi đáp, Z lại đá tấm ván giường, nó rõ ràng mạnh hơn lần trước, cậu ấy giận giữ nói: “Tớ nhớ rằng dây giày bên trái của cậu sạch hơn dây bên phải, cậu cái đấy cũng không nhớ nữa...”
Lão Nhị đột nhiên mở miệng nói: “Từ chuyện này, tôi rút ra được một kết luận.”
Tôi, Z và Lão Đại, đồng thanh hỏi: “Cái gì?”
Lão Nhị đáp: “Người được ưu ái thật sự không sợ hãi.”
Tôi: “Anh có thể sử dụng lời bài hát ở đúng nơi không?”
Hôm nay là họp nhóm, trước khi bắt đầu, các nữ đồng sự đang tán gẫu với nhau, đề cập đến bạn trai của họ. Một số nữ đồng nghiệp cho biết bạn trai rất tốt với cô ấy, mỗi ngày đều ấm áp hỏi thăm, bất luận là lễ lớn hay nhỏ thì Wechat đều có phong bao lì xì, đã vậy số tiền còn khá lớn. Cũng có một nữ đồng nghiệp nói bạn trai cô ấy keo kiệt, đã hẹn hò được hai năm, chỉ có sinh nhật năm đầu tiên thì tặng quà, sau đó thì không có nữa. Nói đến cuối cùng, có một nữ đồng nghiệp hỏi người mấy người đàn ông ngồi cạnh tặng gì cho bạn gái, hoặc đã gửi phong bì lì xì trên Wechat chưa. Hồi cấp 3 tôi chỉ có một cô bạn gái, nhưng mà món quà tôi tặng cô ấy rất ấu trĩ, phong bì lì xì trên Wechat cũng chưa từng gửi qua.
***
Hôm đó tan làm, Z hỏi tôi có muốn đi xem phim không, tôi nói chúng ta đều là những chú cún độc thân đi chung có gì vui, sau đó Z nói hai người chúng ta có thể chọn vị trí ngồi riêng biệt, gặp một đôi thì tách một đôi. Tôi vừa nghe xong liền đồng ý. Để đảm bảo có thể tách các cặp đôi thành công, tôi và Z đặc biệt chọn một bộ phim tương đối nổi tiếng. Sau khi phim chiếu, quả nhiên có một cặp đứng trước mặt tôi và Z, cô gái ngập ngừng hỏi liệu Z có thể đổi chỗ cho cô ấy hay không. Tôi ngạc nhiên chính là, Z không nói một lời liền đứng dậy đổi chỗ.
Tôi hỏi Z, không phải nói là sẽ tác chiến tốt sao?
Z trả lời tôi một câu, không thể từ chối lời yêu cầu của người đẹp.
Tôi ở trong bóng tối, qua ánh sáng của màn hình lớn, nhìn vào cô gái, tôi cảm thấy gu thẩm mỹ của Z có vấn đề.
Sau khi kế hoạch ban đầu thất bại, tôi muốn yên tâm xem phim, dù sao cũng không thể lãng phí vé xem phim, kết quả là cô gái ngồi cạnh tôi và Z hỏi một câu khiến tôi không thể tập trung coi phim. Cô ấy hỏi, hai người có phải một cặp không?
Z là tên mặt dày không biết xấu hổ, quả nhiên vòng tay qua vai tôi, mỉm cười với cô gái, ngày lễ như vậy đi xem phim, cô nói chúng tôi có phải hay không?
Bởi vì Z đã thực hiện trò này quá nhiều lần, dẫn đến tôi đã thành công trong việc biến từ kích động phản kháng thành thờ ơ bác bỏ. Tôi gỡ tay Z ra và giải thích, cậu ấy đang đùa thôi, em gái đừng hiểu nhầm. Về việc cô gái đó tin vào lời nói đùa của Z hay lời giải thích của tôi thì tôi không thể kiểm soát được, rốt cuộc Z nói cái gì cũng đều trở thành chính đáng, ai bảo tôi bị lừa đi xem phim này vào ngày này chứ.
Trong suốt quá trình xem phim, tôi có thể cảm nhận được những ánh mắt tò mò từ hàng ghế bên cạnh, loại ánh mắt này giống như đèn pin với những tia sáng chói loá chiếu vào mặt, nó khiến tôi cảm thấy khó chịu. Tôi cố gắng kìm chế nhưng không được, tôi vỗ vai cô gái và nói, đừng đoán nữa, chúng tôi là một cặp đấy, bây giờ cô có thể yên tâm xem phim, sẽ không còn nghiên cứu chúng tôi nữa chứ?
Vừa dứt lời, tôi nghe Z cười hô hố, tôi thở dài và buộc mình phải tha thứ, tha thứ chẳng qua chỉ là N+1 chuyện đơn giản.
***
Hôm nay, tôi tan ca trước Z (Z tăng ca), khi đang xem bài đăng thì Z bất ngờ gọi điện, cậu ấy hỏi tôi đang làm gì, tôi cũng không nghĩ nhiều, bảo với cạu ấy là đang xem tin nhắn người ta gửi cho tôi, đợi đến lúc tôi kịp phản ứng thì đã quá muộn rồi. Z nhanh chóng hỏi tôi, tin nhắn gì, tin nhắn ở đâu. Tâm trạng hiện tại của tôi chỉ có thể diễn tả bằng hai từ "choáng váng".
Tôi ngập ngừng trả lời, đó chính là tin nhắn của khách hàng.
Z rõ ràng không tin, cười một tiếng (Tôi nghĩ đó là cười chế giễu), nói, Hoa Sen Nhỏ, cậu có biết mỗi lần cậu nói dối đều sẽ dừng lại khoảng 7 - 8 giây.
Kết quả tôi muốn ẩn bài đăng, không thể để cho Z biết được sự tồn tại của nó. Có chết tôi cũng không thừa nhận. Tôi sẽ giải thích rằng thật sự tôi không lừa cậu ấy, việc tạm dừng là do bận phản hồi thư.
Z hỏi, trả lời thư? Tôi thậm chí không nghe thấy âm bàn phím. Hoa Sen Nhỏ, càng che đậy càng hay, khơi dậy hứng thú của tớ, không bằng thật thà đi.
Tôi lập tức nghĩ về một khoảng thời nào đó ở thời đại học, Z làm tôi phải nói ra một việc, khiến tôi cảm thấy vướng víu suốt bốn năm ngày. Ttrong năm ngày đó, không biết tôi đã nói gì, cậu ấy chỉ lặp lại “Cậu rốt cuộc có nói hay không, không nói tớ sẽ không bỏ cuộc đâu”, thiếu chút tôi đã gục ngã, nhưng sau đó tôi liền biết cách chống trả.
Tôi đã cố gắng thuyết phục Z rằng một khách hàng kiên quyết chấm dứt hợp đồng do một số mâu thuẫn xảy ra cách đây vài ngày, cậu có nhớ không? Anh ta nhìn xung quanh một lúc, lại quay lại tìm chúng tôi, nhưng anh ta đưa ra một đề nghị, nói rằng không muốn đồng nghiệp của tôi xử lý vụ này, vì thế tôi phải trực tiếp xử lý, vừa nãy mới xem tin nhắn của anh ta.
Thật ra, tôi cũng không tính lừa Z, vì tôi cũng có ý xử lý việc này, chỉ là vài ngày sau mới giải quyết. Muốn tăng xác suất thuyết phục Z, bạn chỉ cần chú ý vài điểm. Đầu tiên phải chủ động giải thích cặn kẽ, thứ hai toàn bộ câu chuyện không được là giả, phải có một chút sự thật. May mắn thay Z cuối cùng cũng ngừng hỏi, nói rằng khi nào cậu ấy về cậu ấy sẽ gọi điện rồi cúp máy. Tôi nghe tiếng bíp trên điện thoại, não tôi hiện ra hai chữ, "Nguy hiểm".
Thật ra, trước đây tôi có một lần suýt bị lộ. Lần đó ở trong công ty, tôi đang đánh chữ, hoàn toàn không nhận ra rằng Z đang ở sau lưng tôi. Vẫn may là Z đang tìm gì đó, hoàn toàn không chú ý đến màn hình máy tính của tôi. Tôi nghe thấy Z đột nhiên "Ah" một tiếng, doạ tôi nhảy lên, không may click vào dấu X đỏ ở góc phải, Z hỏi tôi vì sao lại phản ứng thái quá như vậy. Tôi nói ai bảo cậu ấy bước đi không có tiếng động. Sau sự cố đó, mấy bài đăng lúc tôi ở công ty đều sẽ rất cẩn thận và cực cẩn thận.
***
Tôi còn nhớ cái cảnh lần đầu tiên gặp Lão Đại và Lão Nhị, nhưng tôi không nhớ Z. Có một lần tôi đã đề cập chuyện này trong ký túc, Z nói tôi vô tâm, bởi vì cậu ấy nhớ rất rõ, đến cái dây giày cũng còn nhớ.
Cầu ấy nói, lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau là khi đăng ký tân sinh viên, khi đó cậu ấy kéo hành lý đi tìm ký túc xá, tôi thì đã chọn giường và sắp xếp mọi thứ. Cậu ấy chỉ xuống cái giường dưới tôi, hỏi có ai chưa, tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy một cái, một câu cũng không nói, chỉ lắc đầu, sau đó rời khỏi phòng ngủ, không biết là đang làm cái gì. Cậu ấy nói, tôi lúc đó mặc áo phông đen, quần jean, giày thể thao màu trắng.
Lão Đại đang lăn lộn trên giường, chế giễu: “Lần đầu tiên đã nhìn kỹ như thế, chú đối với Hoa Sen Nhỏ là Nhất kiến chung tình à.”
Tôi khịt khịt mũi, nói: “Cái quái gì thế, vậy lần đầu tiên tớ gặp cậu, tớ còn nhớ vết dầu dính trên áo cậu.”
Z giơ chân lên và đá tấm ván giường, “Cậu còn nhớ đến vết dầu, mà lại không nhớ đến tớ, lẽ nào tớ kém hấp dẫn đến vậy?” Tôi nghe thấy giọng điệu phàn nàn từ Z. Tôi cúi đầu, nhìn cậu ấy giải thích: “Không phải cậu không có sức hấp dẫn, mà là Lão Đại anh ấy có một vết dầu rất lớn.”
Lão Đại giọng đầy tự hào, “Cảm ơn lời khen của chú.”
Tôi mắng: “Cút! Ai khen anh!”
Z không bỏ cuộc, hỏi lại: “Hoa Sen Nhỏ, vậy cậu có nhớ rằng tớ đã cho cậu chai coca, cậu có nhớ chuyện đó không?”
“…"
"Vậy là không nhớ à? Vậy cậu còn nhớ chúng ta có gặp nhau ở cửa hàng?”
“…”
Sau vài lần không hồi đáp, Z lại đá tấm ván giường, nó rõ ràng mạnh hơn lần trước, cậu ấy giận giữ nói: “Tớ nhớ rằng dây giày bên trái của cậu sạch hơn dây bên phải, cậu cái đấy cũng không nhớ nữa...”
Lão Nhị đột nhiên mở miệng nói: “Từ chuyện này, tôi rút ra được một kết luận.”
Tôi, Z và Lão Đại, đồng thanh hỏi: “Cái gì?”
Lão Nhị đáp: “Người được ưu ái thật sự không sợ hãi.”
Tôi: “Anh có thể sử dụng lời bài hát ở đúng nơi không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.