Sao Địch Nổi Sắc Đẹp Tuyệt Trần
Chương 17
Y Nhân Khuê Khuê
14/05/2019
Khác với vẻ đẹp chói lọi của tỷ tỷ, La Vân Họa chỉ là một tiểu nương tử chín tuổi, khuôn mặt bánh bao, búi hai chỏm tóc nhỏ trên đầu, đáng yêu nhanh nhẹn. Mới sáng sớm mà tiểu nương tử đã chạy đến Thanh viện ôm bất bình thay tỷ tỷ, rõ ràng vóc dáng bé nhỏ còn chưa đến ngang hông người lớn, nhưng cô bé chống nạnh quát to: “Ta muốn gặp tam biểu ca! Linh Tê tỷ tỷ nói là huynh ấy đẩy tỷ ta xuống nước, tỷ ta đã ngã bệnh rồi. Tam biểu ca phải bồi thường!”
Chúng thị nữ vây quanh tiểu “đại nhân” này, dở khóc dở cười khuyên: “Lang quân nhà chúng nô tỳ vẫn chưa dậy. Đêm qua không biết chuyện gì, chắc là có nguyên do khác...”
Bước xuống bậc thềm, thị nữ thiếp thân Cẩm Nguyệt của Lục tam lang mặc váy xanh biếc vội vã thắt vạt áo chạy đến. Cẩm Nguyệt nhìn chăm chú, chợt trông thấy ở sau lưng La Vân Họa, có một thị nữ lấp ló dưới giàn hoa trong sân. Thị nữ kia sợ hãi ra mặt, cứ hốt hoảng xoắn xuýt nhìn La Vân Họa, khi chạm vào mắt Cẩm Nguyệt thì lập tức lùi về sau ba bước.
Cẩm Nguyệt nghĩ, thị nữ này chắc là thị nữ Linh Tê mà biểu tiểu thư đưa đến đây. Sau khi đến Lục gia, lão phu nhân thấy La thị nữ nghèo khó nên tặng cho nàng một thị nữ thiếp thân, cùng là thị nữ nhị đẳng để làm chuyện vụn vặt. Để lấy lòng lão phu nhân, La Linh Dư trực tiếp đổi tên cho thị nữ ấy, nâng lên thành người cạnh mình. Còn thị nữ Linh Tê đi theo nàng ngày trước lại sang hầu hạ tiểu muội.
Cảm giác tồn tại của vị nương tử Linh Tê này cực thấp... Hiện tại bị La Vân Họa kéo đến Thanh viện tìm phiền toái, có lẽ là bị dọa sợ ra mặt rồi.
Cẩm Nguyệt cười nhìn nàng: “Vị tỷ tỷ đây là Linh Tê đúng không? Hình như lần trước ta đến Tuyết Tố viện đưa tranh đã gặp một lần rồi.”
Linh Tê bị Cẩm Nguyệt nhìn tới mức mất tự nhiên, nàng đứng chôn chân ấp úng nửa ngày, mới nhận ra Cẩm Nguyệt nhìn mình chăm chú là có ý gì. Linh Tê giật mình, vội vã chạy đến trước người La Vân Họa, khom người nói: “Tiểu nương tử, chúng ta về thôi. Tỷ tỷ của người mà biết người làm ầm thì nhất định sẽ mắng cho xem.”
Rồi nàng lại thấp giọng bảo: “Chúng ta ở nhờ Lục gia, sao có thể đắc tội với người ta...”
La Vân Họa hừ mũi hếch mặt lên trời, “Nhưng tam biểu ca đã đẩy tỷ ta, ta muốn công bằng! Ngươi đừng xía vào, để tự ta nói với tam biểu ca!”
La Vân Họa: “Ta không biết phép tắc thế nào hả, đẩy người rồi sao không chịu nhận tội, ai mới là người không biết phép tắc?”
La Vân Họa: “Tam biểu ca, tam biểu ca!”
Linh Tê luống cuống chân tay nhưng vẫn chẳng ngăn được vị tiểu chủ nhân này. Các thị nữ ở Thanh viện bị La Vân Họa làm cho tiu nghỉu, vừa dỗ vừa xin để cô bé đừng làm phiền Lục tam lang. Cẩm Nguyệt cũng khá ngạc nhiên, không ngờ tiểu nương tử La Thị lại có phong cách hoàn toàn trái ngược với vị biểu tiểu thư kia. Nếu La Linh Dư ở đây thì nhất định sẽ không thẳng thắn như vậy...
Bọn họ làm ầm trong sân như vậy thì che giấu được ai. Nghe thấy tiếng vén rèm ở đằng sau, đôi mắt như bồ đào của La Vân Họa lập tức mở lớn, có phần ngẩn ngơ. Thị nữ Cẩm Nguyệt nghiêng đầu, thấy Lục Quân im lặng đứng cạnh rèm. Màn trúc phản chiếu tia sáng lấp lánh, đôi hài đặt ngay ngắn ở cửa. Lục Quân xõa tóc đi chân trần, chỉ khoác mỗi chiếc áo mỏng.
Giọng Lục Quân khàn khàn, mang theo chút yếu ớt: “Ồn ào ở đây làm gì?”
Không trang điểm, dung nhan góc cạnh như núi trong trẻo như nước bất ngờ tấn công đến, đánh quá mạnh. Các thị nữ ở Thanh viện dù đã nhìn Lục tam lang quen, nhưng bây giờ tim vẫn đập thình thịch, bất giác đỏ mặt, lóng nga lóng ngóng cúi gục đầu xuống.
La Vân Họa trợn to mắt.
Cẩm Nguyệt thở dài:... Lại thêm một nữ lang vừa gặp đã xiêu lòng vì Lục tam lang rồi.
Dù rằng tiểu nương tử này còn nhỏ như vậy.
Nàng đang muốn dẫn La Vân Họa đi gặp Lục Quân, nhưng tiểu nương tử thân thủ nhanh nhẹn đã vùng ra khỏi tay nàng, nhảy cẫng lên chạy về phía Lục tam lang. Thị nữ Cẩm Nguyệt hốt hoảng, vội hô lên: “Tiểu nương tử!”
Tam lang nhà các nàng ghét nhất là có người ngoài đến gần! Trong trí nhớ của các nàng, từng có một nữ lang cũng nhào đến như vậy, nhưng bị tam lang thẳng thừng đẩy ngã... Nhưng La Vân Họa mới chỉ chín tuổi, các nàng thấy tiểu nương tử như bướm tìm hoa chạy về phía lang quân tuấn tú dưới rèm, ai ai cũng ra chiều không đành lòng, không dám nhìn tiếp...
Nhưng La Vân Họa nhào đến kéo lấy tay áo Lục Quân. Lục Quân cúi đầu nhìn mà lại không hất tay đi, còn ngồi xổm xuống, băng tuyết trên mặt cũng đã tan.
Chúng thị nữ trố mắt nhìn trân trối.
La Vân Họa giơ tay sờ mặt ca ca, lại nhìn khắp xung quanh chàng. Không nhầm được, dù lúc ấy quần áo lam lũ, sắc mặt tái nhợt thì khuôn mặt giống y hệt. Cô bé vô cùng mừng rỡ: “Ca ca, thì ra là huynh! Muội và tỷ tỷ đã cứu huynh đó, huynh còn nhớ không?”
Lục Quân thầm nhếch mép: người cứu ta là muội, còn tỷ tỷ muội không hề muốn cứu ta.
Tiểu nương tử tốt bụng, dù hôm đó Lục Quân hôn mê nhưng vẫn miễn cưỡng nghe thấy La Vân Họa và La Linh Dư tranh chấp nhau. Một nữ nhân ghét bần yêu phú chỉ muốn ném chàng xuống nước làm mồi cho cá, nếu không phải La Vân Họa khăng khăng cứu người thì không biết Lục Quân sẽ ra sao... Dù gì lúc ấy hông chàng đã bị đao chém trọng thương, nếu cứ ngâm trong nước tiếp thì e là cái mạng cũng đi tong.
Lục Quân dịu dàng nhìn La Vân Họa: tiểu muội muội đã cứu mạng chàng.
Nhưng chàng không hề muốn nhắc đến La Linh Dư.
Lục Quân nói lảng đi: “Đêm qua đẩy tỷ tỷ của muội xuống nước là có nguyên nhân khác, không phải huynh cố ý.”
La Vân Họa “ừm” gật đầu, dễ dàng chấp nhận cách nói này. Lục Quân ngạc nhiên nhướn mày, thấy cô bé cười tít cả mắt: “Muội tin huynh! Thì ra huynh chính là đại ca ca, tỷ muội muội đã cứu huynh, không thể có chuyện huynh lấy oán báo ơn được.”
Lục Quân: “...”
La Vân Họa nghi ngờ hỏi: “Nhưng vì sao lúc đó huynh không nói gì với bọn muội mà đột ngột rời đi vậy? Nếu huynh chính là tam biểu ca thì rõ ràng có thể cùng tỷ muội muội về Lục gia mà, mọi người đi chung một đường. Vết thương của ca ca không tốt lại còn lén lút xuống thuyền. Tỷ tỷ còn lo lắng cho huynh mà khóc đó.”
Lục Quân: “...”
Chàng thật sự rất muốn đảo mắt vì La Linh Dư!
Cảm giác áy náy vì đẩy nàng xuống nước đêm qua đã hoàn toàn biến mất, khi chàng biết nàng còn giả mù sa mưa trước mặt tiểu muội muội. Nàng lo cho chàng? Không phải chính nàng ép chàng nhảy xuống thuyền à? Nàng lại còn rơi nước mắt vì chàng ở trước mặt La Vân Họa? Sợ tiểu nương tử ghét tính cách của nàng thì có.
Mà La Vân Họa chớp mắt nhìn Lục Quân, chẳng hề hay biết La Linh Dư đã làm những gì sau lưng. Có một tỷ tỷ như vậy... Lục Quân vô cùng thương xót cho La tiểu nương tử.
Lục Quân không muốn nói xấu tỷ tỷ trước mặt muội muội, chàng bảo: “Có một số việc nên đi trước. Không kịp tạm biệt muội.”
“Không sao!” La Vân Họa vung cánh tay bé nhỏ lên, sau đó vỗ má bảo, “Ơ, nhưng vì sao tỷ tỷ không nói với muội, tam biểu ca chính là ca ca mà bọn muội cứu nhỉ?”
“Tam biểu ca, chẳng lẽ tỷ tỷ không biết?!”
Lục Quân nhìn ánh mắt khiếp sợ của tiểu nương tử, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên mang theo ba phần đùa cợt. Sao La Linh Dư có thể không nhận ra chàng? Suốt cả buổi nàng còn che mặt, chỉ hận không thể cách xa chàng mười dặm. La thị nữ ghét bỏ chàng đến thế, suốt ngày chỉ muốn gả cho lương tế, còn nam nhân nghèo rớt mồng tơi còn bị truy đuổi ám sát thì e sợ không dám nhìn, sợ bị đối phương dây dưa làm phiền.
Lục Quân nhận ra nàng, nhưng dù có ghét nàng tới mấy thì không khỏi không thừa nhận: La Linh Dư quá sức đẹp.
Nàng không nhận ra chàng, tức là hoàn toàn không nhớ ra người này.
Lục Quân như cười như không nói: “Tỷ tỷ muội không nhận ra huynh... Có lẽ vì gặp nhiều lang quân tuấn tú bất phàm rồi nên nàng ta mới không coi trọng huynh.”
Lúc chàng nói ra lời này, chúng thị nữ trong sân đồng loạt trợn mắt: với tướng tá thế này của tam lang, nếu biểu tiểu thư còn không coi trọng thì mắt nhìn của biểu tiểu thư cao đến mức nào?
Lục Quân dụ dỗ tiểu nương tử không hiểu chuyện: “Tạm thời muội đừng nói với tỷ tỷ mình là ta chính là người mà nàng ấy cứu.”
La Vân Họa: “Vì sao ạ?”
Rồi cô bé tự giải thích cho mình: “Chẳng lẽ huynh muốn cho tỷ tỷ muội niềm kinh ngạc? Muốn chọn ngày tốt để báo đáp ơn cứu mạng của tỷ ấy sao?”
Lục Quân kéo dài giọng, nụ cười càng thêm sâu: “Đúng... thế.”
Nhưng là kinh ngạc hay kinh sợ thì còn chưa chắc.
La Vân Họa lại nhíu mày ra chiều do dự. Lúc cha mẹ qua đời thì cô bé cũng mới vừa hiểu chuyện, từ lúc cô bé bắt đầu biết này biết kia thì tỷ tỷ đã nuôi lớn mình. Tình cảm của cô bé dành cho tỷ tỷ sâu đậm hơn cha mẹ nhiều. Dù bình thường La Vân Họa cảm thấy tỷ tỷ máu lạnh, dung tục, nhưng cô bé chưa bao giờ lừa tỷ tỷ cả...
Lục Quân nhướn mày, đưa mắt nhìn vào trong sân, sau đó vung tay áo lên.
Chàng đứng trước mặt tiểu nương tử, tay áo hạ xuống lại giơ lên, bàn tay sạch sẽ thon dài dao động trước mắt La Vân Họa. Một khắc sau, ngón cái và ngón trỏ đánh vào nhau kêu cái “tách”, chợt giữa tay chàng xuất hiện một đóa hoa lan trắng như tuyết.
Đóa hoa ngọc lan rung rinh trên tay chàng, giọt sương chực lăn xuống kiều diễm như ngọc.
La Vân Họa ngẩn ngơ, lập tức hai mắt sáng lên: “Oa! Sao huynh làm được hay vậy? Huynh biết làm ảo thuật sao?”
Cô bé lại nhìn vào tay áo của Lục tam lang, muốn biết chàng giấu bông hoa kia ở đâu. Lục Quân không phản kháng, cười chúm chím đáp: “Chúng ta trao đổi với nhau nhé. Ca ca dạy muội trò ảo thuật này, nhưng muội không được nói với tỷ tỷ mình về huynh, được chứ?”
Chàng cụp mắt, vẻ mặt như kinh hồn đoạt phách làm La Vân Họa khẽ run, La Vân Họa nhìn chăm chú bông hoa rồi ngẩng đầu lên. Cô bé nhíu mặt nhăn mày nửa buổi, sau đó gật đầu cái rụp: “Vâng! Muội sẽ không nói cho tỷ tỷ biết đâu.”
Lục Quân cười khẽ.
Sáng sớm gió nhẹ hiu hiu nắng ban mai, hơi lạnh vương đầy. Chàng thật sự rất muốn biết phản ứng của La Linh Dư khi biết hai người bất hòa.
***
Mặc dù La Linh Dư rơi xuống nước, nhưng căn cơ của nàng không tệ nên không quá đáng ngại. Lúc tỉnh lại thì được biết muội muội đã tìm Lục tam lang tính sổ, La Linh Dư căng thẳng, sợ La Vân Họa chọc phải con người hỉ nộ vô thường đó. Nàng lo lắng xuống giường, vừa mặc áo vào ra ngoài toan tìm người, thì lại thấy tiểu nương tử vui vẻ chạy về sân.
Qua ô cửa sổ, La Vân Họa cười hì hì nhìn nàng: “Muội đi học đây!”
Có La Vân Họa căn dặn, Linh Tê cũng ấp úng không trả lời, thế là nàng không hỏi được gì từ hai người này, cả mấy ngày sau đó cũng không xảy ra chuyện gì, La Linh Dư đành nửa tin nửa ngờ thả lỏng.
Sau khi Hàn thị nữ cáo từ, Vương thị nữ cùng những nữ lang khác đến Tuyết Tố viện tâm sự với La Linh Dư cả nửa ngày.
“Lục phu nhân cũng không thích, cần gì phải chọc người ta ghét mình?”
“Chí ít Lục phu nhân còn thể hiện ra, chứ không biết có bao nhiêu người im im mà ghét mình nữa.”
“Nếu ta có thể đi được thì ta cũng đi luôn.”
Mấy ngày tiếp theo, các biểu tiểu thư ở Lục gia đã bàn bạc xong, rối rít cáo từ về nhà.
Nhất thời sân ở của các biểu tiểu thư tại Lục Quân trở nên trống vắng, chỉ còn lại mỗi La Linh Dư. Vừa hay La Linh Dư lấy cớ đó trốn trong sân dưỡng bệnh.
Nàng dưỡng bệnh thật, nhưng người khác sẽ nói là nàng tìm cớ.
La Linh Dư vểnh tai nghe ngóng phản ứng của Lục gia —— các nữ lang đẹp như hoa đều đã đi rồi, chỉ còn lại mỗi một người đang dưỡng bệnh. Lục lão phu nhân có hồ đồ đến mấy cũng nhạy cảm phát giác ra điều không đúng, bèn gọi đại phu nhân Lục gia đến, hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này Lục phu nhân rất hối hận, ấp úng không đáp được.
La Linh Dư nhếch mép: muội muội chỉ là bé con không đáng ngại, bây giờ biểu tiểu thư Lục gia chỉ còn lại mình nàng.
Chúng thị nữ vây quanh tiểu “đại nhân” này, dở khóc dở cười khuyên: “Lang quân nhà chúng nô tỳ vẫn chưa dậy. Đêm qua không biết chuyện gì, chắc là có nguyên do khác...”
Bước xuống bậc thềm, thị nữ thiếp thân Cẩm Nguyệt của Lục tam lang mặc váy xanh biếc vội vã thắt vạt áo chạy đến. Cẩm Nguyệt nhìn chăm chú, chợt trông thấy ở sau lưng La Vân Họa, có một thị nữ lấp ló dưới giàn hoa trong sân. Thị nữ kia sợ hãi ra mặt, cứ hốt hoảng xoắn xuýt nhìn La Vân Họa, khi chạm vào mắt Cẩm Nguyệt thì lập tức lùi về sau ba bước.
Cẩm Nguyệt nghĩ, thị nữ này chắc là thị nữ Linh Tê mà biểu tiểu thư đưa đến đây. Sau khi đến Lục gia, lão phu nhân thấy La thị nữ nghèo khó nên tặng cho nàng một thị nữ thiếp thân, cùng là thị nữ nhị đẳng để làm chuyện vụn vặt. Để lấy lòng lão phu nhân, La Linh Dư trực tiếp đổi tên cho thị nữ ấy, nâng lên thành người cạnh mình. Còn thị nữ Linh Tê đi theo nàng ngày trước lại sang hầu hạ tiểu muội.
Cảm giác tồn tại của vị nương tử Linh Tê này cực thấp... Hiện tại bị La Vân Họa kéo đến Thanh viện tìm phiền toái, có lẽ là bị dọa sợ ra mặt rồi.
Cẩm Nguyệt cười nhìn nàng: “Vị tỷ tỷ đây là Linh Tê đúng không? Hình như lần trước ta đến Tuyết Tố viện đưa tranh đã gặp một lần rồi.”
Linh Tê bị Cẩm Nguyệt nhìn tới mức mất tự nhiên, nàng đứng chôn chân ấp úng nửa ngày, mới nhận ra Cẩm Nguyệt nhìn mình chăm chú là có ý gì. Linh Tê giật mình, vội vã chạy đến trước người La Vân Họa, khom người nói: “Tiểu nương tử, chúng ta về thôi. Tỷ tỷ của người mà biết người làm ầm thì nhất định sẽ mắng cho xem.”
Rồi nàng lại thấp giọng bảo: “Chúng ta ở nhờ Lục gia, sao có thể đắc tội với người ta...”
La Vân Họa hừ mũi hếch mặt lên trời, “Nhưng tam biểu ca đã đẩy tỷ ta, ta muốn công bằng! Ngươi đừng xía vào, để tự ta nói với tam biểu ca!”
La Vân Họa: “Ta không biết phép tắc thế nào hả, đẩy người rồi sao không chịu nhận tội, ai mới là người không biết phép tắc?”
La Vân Họa: “Tam biểu ca, tam biểu ca!”
Linh Tê luống cuống chân tay nhưng vẫn chẳng ngăn được vị tiểu chủ nhân này. Các thị nữ ở Thanh viện bị La Vân Họa làm cho tiu nghỉu, vừa dỗ vừa xin để cô bé đừng làm phiền Lục tam lang. Cẩm Nguyệt cũng khá ngạc nhiên, không ngờ tiểu nương tử La Thị lại có phong cách hoàn toàn trái ngược với vị biểu tiểu thư kia. Nếu La Linh Dư ở đây thì nhất định sẽ không thẳng thắn như vậy...
Bọn họ làm ầm trong sân như vậy thì che giấu được ai. Nghe thấy tiếng vén rèm ở đằng sau, đôi mắt như bồ đào của La Vân Họa lập tức mở lớn, có phần ngẩn ngơ. Thị nữ Cẩm Nguyệt nghiêng đầu, thấy Lục Quân im lặng đứng cạnh rèm. Màn trúc phản chiếu tia sáng lấp lánh, đôi hài đặt ngay ngắn ở cửa. Lục Quân xõa tóc đi chân trần, chỉ khoác mỗi chiếc áo mỏng.
Giọng Lục Quân khàn khàn, mang theo chút yếu ớt: “Ồn ào ở đây làm gì?”
Không trang điểm, dung nhan góc cạnh như núi trong trẻo như nước bất ngờ tấn công đến, đánh quá mạnh. Các thị nữ ở Thanh viện dù đã nhìn Lục tam lang quen, nhưng bây giờ tim vẫn đập thình thịch, bất giác đỏ mặt, lóng nga lóng ngóng cúi gục đầu xuống.
La Vân Họa trợn to mắt.
Cẩm Nguyệt thở dài:... Lại thêm một nữ lang vừa gặp đã xiêu lòng vì Lục tam lang rồi.
Dù rằng tiểu nương tử này còn nhỏ như vậy.
Nàng đang muốn dẫn La Vân Họa đi gặp Lục Quân, nhưng tiểu nương tử thân thủ nhanh nhẹn đã vùng ra khỏi tay nàng, nhảy cẫng lên chạy về phía Lục tam lang. Thị nữ Cẩm Nguyệt hốt hoảng, vội hô lên: “Tiểu nương tử!”
Tam lang nhà các nàng ghét nhất là có người ngoài đến gần! Trong trí nhớ của các nàng, từng có một nữ lang cũng nhào đến như vậy, nhưng bị tam lang thẳng thừng đẩy ngã... Nhưng La Vân Họa mới chỉ chín tuổi, các nàng thấy tiểu nương tử như bướm tìm hoa chạy về phía lang quân tuấn tú dưới rèm, ai ai cũng ra chiều không đành lòng, không dám nhìn tiếp...
Nhưng La Vân Họa nhào đến kéo lấy tay áo Lục Quân. Lục Quân cúi đầu nhìn mà lại không hất tay đi, còn ngồi xổm xuống, băng tuyết trên mặt cũng đã tan.
Chúng thị nữ trố mắt nhìn trân trối.
La Vân Họa giơ tay sờ mặt ca ca, lại nhìn khắp xung quanh chàng. Không nhầm được, dù lúc ấy quần áo lam lũ, sắc mặt tái nhợt thì khuôn mặt giống y hệt. Cô bé vô cùng mừng rỡ: “Ca ca, thì ra là huynh! Muội và tỷ tỷ đã cứu huynh đó, huynh còn nhớ không?”
Lục Quân thầm nhếch mép: người cứu ta là muội, còn tỷ tỷ muội không hề muốn cứu ta.
Tiểu nương tử tốt bụng, dù hôm đó Lục Quân hôn mê nhưng vẫn miễn cưỡng nghe thấy La Vân Họa và La Linh Dư tranh chấp nhau. Một nữ nhân ghét bần yêu phú chỉ muốn ném chàng xuống nước làm mồi cho cá, nếu không phải La Vân Họa khăng khăng cứu người thì không biết Lục Quân sẽ ra sao... Dù gì lúc ấy hông chàng đã bị đao chém trọng thương, nếu cứ ngâm trong nước tiếp thì e là cái mạng cũng đi tong.
Lục Quân dịu dàng nhìn La Vân Họa: tiểu muội muội đã cứu mạng chàng.
Nhưng chàng không hề muốn nhắc đến La Linh Dư.
Lục Quân nói lảng đi: “Đêm qua đẩy tỷ tỷ của muội xuống nước là có nguyên nhân khác, không phải huynh cố ý.”
La Vân Họa “ừm” gật đầu, dễ dàng chấp nhận cách nói này. Lục Quân ngạc nhiên nhướn mày, thấy cô bé cười tít cả mắt: “Muội tin huynh! Thì ra huynh chính là đại ca ca, tỷ muội muội đã cứu huynh, không thể có chuyện huynh lấy oán báo ơn được.”
Lục Quân: “...”
La Vân Họa nghi ngờ hỏi: “Nhưng vì sao lúc đó huynh không nói gì với bọn muội mà đột ngột rời đi vậy? Nếu huynh chính là tam biểu ca thì rõ ràng có thể cùng tỷ muội muội về Lục gia mà, mọi người đi chung một đường. Vết thương của ca ca không tốt lại còn lén lút xuống thuyền. Tỷ tỷ còn lo lắng cho huynh mà khóc đó.”
Lục Quân: “...”
Chàng thật sự rất muốn đảo mắt vì La Linh Dư!
Cảm giác áy náy vì đẩy nàng xuống nước đêm qua đã hoàn toàn biến mất, khi chàng biết nàng còn giả mù sa mưa trước mặt tiểu muội muội. Nàng lo cho chàng? Không phải chính nàng ép chàng nhảy xuống thuyền à? Nàng lại còn rơi nước mắt vì chàng ở trước mặt La Vân Họa? Sợ tiểu nương tử ghét tính cách của nàng thì có.
Mà La Vân Họa chớp mắt nhìn Lục Quân, chẳng hề hay biết La Linh Dư đã làm những gì sau lưng. Có một tỷ tỷ như vậy... Lục Quân vô cùng thương xót cho La tiểu nương tử.
Lục Quân không muốn nói xấu tỷ tỷ trước mặt muội muội, chàng bảo: “Có một số việc nên đi trước. Không kịp tạm biệt muội.”
“Không sao!” La Vân Họa vung cánh tay bé nhỏ lên, sau đó vỗ má bảo, “Ơ, nhưng vì sao tỷ tỷ không nói với muội, tam biểu ca chính là ca ca mà bọn muội cứu nhỉ?”
“Tam biểu ca, chẳng lẽ tỷ tỷ không biết?!”
Lục Quân nhìn ánh mắt khiếp sợ của tiểu nương tử, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên mang theo ba phần đùa cợt. Sao La Linh Dư có thể không nhận ra chàng? Suốt cả buổi nàng còn che mặt, chỉ hận không thể cách xa chàng mười dặm. La thị nữ ghét bỏ chàng đến thế, suốt ngày chỉ muốn gả cho lương tế, còn nam nhân nghèo rớt mồng tơi còn bị truy đuổi ám sát thì e sợ không dám nhìn, sợ bị đối phương dây dưa làm phiền.
Lục Quân nhận ra nàng, nhưng dù có ghét nàng tới mấy thì không khỏi không thừa nhận: La Linh Dư quá sức đẹp.
Nàng không nhận ra chàng, tức là hoàn toàn không nhớ ra người này.
Lục Quân như cười như không nói: “Tỷ tỷ muội không nhận ra huynh... Có lẽ vì gặp nhiều lang quân tuấn tú bất phàm rồi nên nàng ta mới không coi trọng huynh.”
Lúc chàng nói ra lời này, chúng thị nữ trong sân đồng loạt trợn mắt: với tướng tá thế này của tam lang, nếu biểu tiểu thư còn không coi trọng thì mắt nhìn của biểu tiểu thư cao đến mức nào?
Lục Quân dụ dỗ tiểu nương tử không hiểu chuyện: “Tạm thời muội đừng nói với tỷ tỷ mình là ta chính là người mà nàng ấy cứu.”
La Vân Họa: “Vì sao ạ?”
Rồi cô bé tự giải thích cho mình: “Chẳng lẽ huynh muốn cho tỷ tỷ muội niềm kinh ngạc? Muốn chọn ngày tốt để báo đáp ơn cứu mạng của tỷ ấy sao?”
Lục Quân kéo dài giọng, nụ cười càng thêm sâu: “Đúng... thế.”
Nhưng là kinh ngạc hay kinh sợ thì còn chưa chắc.
La Vân Họa lại nhíu mày ra chiều do dự. Lúc cha mẹ qua đời thì cô bé cũng mới vừa hiểu chuyện, từ lúc cô bé bắt đầu biết này biết kia thì tỷ tỷ đã nuôi lớn mình. Tình cảm của cô bé dành cho tỷ tỷ sâu đậm hơn cha mẹ nhiều. Dù bình thường La Vân Họa cảm thấy tỷ tỷ máu lạnh, dung tục, nhưng cô bé chưa bao giờ lừa tỷ tỷ cả...
Lục Quân nhướn mày, đưa mắt nhìn vào trong sân, sau đó vung tay áo lên.
Chàng đứng trước mặt tiểu nương tử, tay áo hạ xuống lại giơ lên, bàn tay sạch sẽ thon dài dao động trước mắt La Vân Họa. Một khắc sau, ngón cái và ngón trỏ đánh vào nhau kêu cái “tách”, chợt giữa tay chàng xuất hiện một đóa hoa lan trắng như tuyết.
Đóa hoa ngọc lan rung rinh trên tay chàng, giọt sương chực lăn xuống kiều diễm như ngọc.
La Vân Họa ngẩn ngơ, lập tức hai mắt sáng lên: “Oa! Sao huynh làm được hay vậy? Huynh biết làm ảo thuật sao?”
Cô bé lại nhìn vào tay áo của Lục tam lang, muốn biết chàng giấu bông hoa kia ở đâu. Lục Quân không phản kháng, cười chúm chím đáp: “Chúng ta trao đổi với nhau nhé. Ca ca dạy muội trò ảo thuật này, nhưng muội không được nói với tỷ tỷ mình về huynh, được chứ?”
Chàng cụp mắt, vẻ mặt như kinh hồn đoạt phách làm La Vân Họa khẽ run, La Vân Họa nhìn chăm chú bông hoa rồi ngẩng đầu lên. Cô bé nhíu mặt nhăn mày nửa buổi, sau đó gật đầu cái rụp: “Vâng! Muội sẽ không nói cho tỷ tỷ biết đâu.”
Lục Quân cười khẽ.
Sáng sớm gió nhẹ hiu hiu nắng ban mai, hơi lạnh vương đầy. Chàng thật sự rất muốn biết phản ứng của La Linh Dư khi biết hai người bất hòa.
***
Mặc dù La Linh Dư rơi xuống nước, nhưng căn cơ của nàng không tệ nên không quá đáng ngại. Lúc tỉnh lại thì được biết muội muội đã tìm Lục tam lang tính sổ, La Linh Dư căng thẳng, sợ La Vân Họa chọc phải con người hỉ nộ vô thường đó. Nàng lo lắng xuống giường, vừa mặc áo vào ra ngoài toan tìm người, thì lại thấy tiểu nương tử vui vẻ chạy về sân.
Qua ô cửa sổ, La Vân Họa cười hì hì nhìn nàng: “Muội đi học đây!”
Có La Vân Họa căn dặn, Linh Tê cũng ấp úng không trả lời, thế là nàng không hỏi được gì từ hai người này, cả mấy ngày sau đó cũng không xảy ra chuyện gì, La Linh Dư đành nửa tin nửa ngờ thả lỏng.
Sau khi Hàn thị nữ cáo từ, Vương thị nữ cùng những nữ lang khác đến Tuyết Tố viện tâm sự với La Linh Dư cả nửa ngày.
“Lục phu nhân cũng không thích, cần gì phải chọc người ta ghét mình?”
“Chí ít Lục phu nhân còn thể hiện ra, chứ không biết có bao nhiêu người im im mà ghét mình nữa.”
“Nếu ta có thể đi được thì ta cũng đi luôn.”
Mấy ngày tiếp theo, các biểu tiểu thư ở Lục gia đã bàn bạc xong, rối rít cáo từ về nhà.
Nhất thời sân ở của các biểu tiểu thư tại Lục Quân trở nên trống vắng, chỉ còn lại mỗi La Linh Dư. Vừa hay La Linh Dư lấy cớ đó trốn trong sân dưỡng bệnh.
Nàng dưỡng bệnh thật, nhưng người khác sẽ nói là nàng tìm cớ.
La Linh Dư vểnh tai nghe ngóng phản ứng của Lục gia —— các nữ lang đẹp như hoa đều đã đi rồi, chỉ còn lại mỗi một người đang dưỡng bệnh. Lục lão phu nhân có hồ đồ đến mấy cũng nhạy cảm phát giác ra điều không đúng, bèn gọi đại phu nhân Lục gia đến, hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này Lục phu nhân rất hối hận, ấp úng không đáp được.
La Linh Dư nhếch mép: muội muội chỉ là bé con không đáng ngại, bây giờ biểu tiểu thư Lục gia chỉ còn lại mình nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.