Sao Địch Nổi Sắc Đẹp Tuyệt Trần
Chương 91
Y Nhân Khuê Khuê
08/08/2019
Giọt sương đêm đọng trên cỏ linh chi.
Đèn lồng và chuông gió va chạm vào nhau, sương mù lại giăng khắp bốn phía, đất trời ngoài khung cửa như được bao phủ trong làn hơi nước, một lớp màn bạc rũ xuống nơi bậc thềm. Gió thổi làn váy nữ lang bồng bềnh, như những cánh hoa chồng lên nhau, nàng đứng trước bàn trang điểm cắm hoa, vẩy nước. Dưới ánh đèn cam đỏ, được đôi bàn tay khéo léo của nàng chăm sóc, nhánh hoa bung cánh nở rộ, kiều diễm mỹ miều. Đây chính là nhánh “Nương Tử Ồn Ào” mà hôm đó Lục Quân tiện tay ném cho nàng. La Linh Dư không vứt hoa đi, trái lại còn cắm vào bình, hết lòng chăm sóc.
Bông hoa nở rộ, mỹ nhân đứng sau hoa. La Linh Dư dặn dò thị nữ Linh Ngọc, vừa nghĩ vừa nói: “Lấy bầu rượu ngày trước Giang nữ lang tặng ra đây, cho thêm ít hoa lộ vào trong rượu, rưới thêm ít nước đá, dùng cách điều chế mà ngày trước ta giao cho ngươi. Trời càng lúc càng nóng, đêm hè mà uống rượu hải đường hoa lộ, cũng là một chuyện rất tao nhã.”
“Bẻ tàu chuối trong sân rồi cắt nhỏ ra, ghép lại làm chiếu. Như vậy nằm lên cũng mát hơn.”
“Cỏ lan chi có bị héo không? Lấy giấy bút ra đây, ta muốn làm lịch thời tiết thời vụ, dựa theo đó để điều chỉnh là được.”
Những chuyện khuê các bình thường đều là thú vui tao nhã. Chỉ có quý nữ sĩ tộc mới nhàn rỗi trồng hoa hứng sương, ngắt lá nấu rượu.
La Linh Dư đang chăm hoa thì có người khẽ gõ cửa. Thị nữ đi ra mở cửa, thấy Lục nhị lang Lục Hiển đội gió sương đang đứng bên ngoài, trong tay xách một chiếc hộp. Lang quân đứng dưới đèn lồng trước cửa có vẻ điềm đạm, nét mặt hờ hững, trông có phần thất thần.
Hôm qua ở chùa Khai Thiện, La Linh Dư bắt gặp chuyện Lục nhị lang lảm nhảm thần bí. Khi ấy Lục Hiển bị La Linh Dư thuyết phục, muốn kể hết giấc mơ của mình ra. Không ngờ đúng lúc đó, công chúa Lưu Đường lại dẫn muội muội của La Linh Dư đến, Lưu Đường căng thẳng nói chuyện với Lục nhị lang, La Linh Dư thức thời, đưa muội muội rời đi. Thế là chuyện kia vẫn chưa giải quyết được gì. Nhưng Lục Hiển vẫn để tâm, hắn nghĩ ngợi một ngày, cuối cùng vẫn quyết định tới gặp La Linh Dư.
Nữ lang đang chăm hoa ngước mắt lên, đôi đồng tử sáng như nước, lẳng lặng nhìn Lục Hiển giao chiếc hộp trong tay cho thị nữ. Lục Hiển vô tình nói: “Biểu muội vừa khỏi bệnh, gầy đi nhiều rồi đấy. Huynh đem ít linh chi và nhân sâm đến, biểu muội dùng đi. Dùng rồi cũng không cần hỏi quản sự, cứ hỏi chính ta là được.”
La Linh Dư đặt cây kéo trong tay xuống, cúi rạp người, nhẹ giọng đáp: “Đa tạ nhị biểu ca.”
Lúc ngẩng đầu lên, một tia sáng vụt qua trong mắt, nàng đã đoán được Lục nhị lang tìm mình vì có chuyện. Lục nhị lang nằm mơ điều gì, bản thân hắn rất để ý; mà hắn nhắc tới chuyện sống chết của Lục Quân, cũng khiến La Linh Dư quan tâm.
***
Sau khi thị nữ lui xuống, Lục nhị lang mới suy nghĩ xem nên kể về giấc mơ của mình như thế nào. Theo hắn thấy, giấc mơ này luôn có liên quan đến Lục Quân và La biểu muội, như thể làm chứng cho bi kịch tình yêu của hai người. Nhưng tuyến thời gian trong mơ rất rối —— lúc chỉ là chuyện nhỏ không ảnh hưởng đến đại sự, trong mơ không thay đổi gì; mà một khi đã ảnh hưởng thì sự việc trọng đại sẽ kết thúc, tai họa trong mơ sẽ biến mất, hắn không mơ tiếp giấc mơ đó nữa.
Chỉ có điều, Lục Hiển không biết chuyện như thế nào thì có thể ảnh hưởng đến đại sự. Lần đầu tiên hắn thay đổi kết cục của Lục Quân và La Linh Dư, chính bản thân cũng vô tri vô giác, nhưng lúc đó có chỉ thị rõ ràng, hắn có thể nhìn ra: chỉ cần La Linh Dư không gả cho Hành Dương vương, thì bi kịch vẫn có thể cứu vãn. Hắn mơ hồ cố gắng vì mục tiêu đó, và quả thật hắn đã làm được.
Nhưng giấc mơ bây giờ, tạm thời Lục Hiển chưa thấy được cơ hội để thay đổi mộng cảnh. Hắn chỉ biết Nam quốc thất bại trong cuộc chiến tranh, Lục Quân chết. Hắn không thể khiến chiến tranh ngừng xảy ra, hắn không có năng lực lớn tới mức xen vào chiến sự hai nước. Đầu tiên hắn ngăn cản Lục Hiển không đến biên ải, nhưng giấc mơ nói với hắn điều đó cũng chỉ là điều vô ích. Đến hiện tại, Lục nhị lang không biết phải làm thế nào. Mà lúc hắn đang cầu nguyện, lại bị La Linh Dư bắt gặp…
Lục nhị lang chần chừ: “Biểu muội, muội thật sự muốn biết huynh nằm mơ thấy gì sao? Dù theo như lời muội, không có kiếp trước thì huynh cũng chỉ có thể biết trước tương lai. Nhưng khả năng như thế, rất dễ bị trời ghen tỵ. Nếu huynh nói cho muội nghe, lỡ dẫn đến kết cục tệ hại hơn thì sao?”
La Linh Dư trầm ngâm: “Vậy thì phải xem kết cục tệ hại hơn là gì đã.”
Lục Hiển nghĩ đến cái chết của tam đệ, trái tim như thắt lại: “… Hình như cũng không thể tệ hơn được.”
La Linh Dư bèn mỉm cười: “Nếu nhị biểu ca thật sự có thể mơ thấy tương lai, lỡ kết cục trong tương lai không tốt, vậy nhất định khi tỉnh dậy, nhị biểu ca sẽ nghĩ cách thay đổi đúng không? Muội cho rằng, bất kể ông trời đã báo trước cho huynh điều gì, thì mọi việc phát triển vẫn có một lập luận nào đó. Không thể chỉ vì nhị biểu ca nói cho muội biết về giấc mơ, mà lập luận đó biến mất được. Nếu không có gì thay đổi, thì bản thân sự việc vẫn phát triển, hợp tình hợp lý. Nếu lập luận thay đổi, vậy nhất định là do có nguyên nhân khác thêm vào… Mà nguyên nhân khác, vừa có thể là vài chuyện nhị biểu ca đã thay đổi, cũng có thể là ý chí ngoan cố mà số mệnh giữ lại.”
“Vậy, thêm một yếu tố là muội đây thì có khác gì nhau?”
Lục Hiển vội la lên: “Có khác đấy. Ví dụ như năm nay muội là Hoa thần, nhưng ở trong mơ, muội lại không đến kịp kỳ tuyển chọn Hoa thần năm nay, Hoa thần năm sau mới là muội. Với cả không biết muội có nhớ chuyện xảy ra trong ngày khai trương phường son phấn không, ở trong giấc mơ của huynh, đáng ra phải là Hành Dương vương cứu muội, tam đệ bị thương ở tay nhưng muội không biết; mà ngoài đời tam đệ lại bị bỏng mắt. Chuyện xấu như thế, dù huynh có né tránh chuyện này thì vẫn có chuyện khác xảy ra…”
La Linh Dư bàng hoàng nhìn Lục Hiển, sau đó lắc đầu: “Sự khác biệt này quả thực không lớn. Huống hồ, nhị biểu ca à, vào ngày khai trương phường son phấn đó, thật ra huynh vẫn không thay đổi được gì cả.”
Lục Hiển: “…?”
La Linh Dư thấp giọng nói: “Tam biểu ca vẫn bị thương ở tay.”
Lục Hiển: “… Cái gì?! Vì sao huynh không biết chuyện này?”
La Linh Dư bèn nói cho hắn biết tay của Lục Quân vẫn bị thương, chỉ là không phải vào ngày khai trương hôm đó. Mà là sau đó một ngày, La Linh Dư và Lục Quân ngồi hóng mát dưới giàn nho, giàn nho bị sập, Lục Quân giơ tay cản, cánh tay bị thương vào khi ấy.
Nhắc đến chuyện này, hai má La Linh Dư lại đỏ bừng, tim đập như trống bỏi. Bởi vì lý do giàn nho sập, là do nàng và Lục tam lang quá càn rỡ.
La Linh Dư mỉm cười: “Nên thành ra là, nhị biểu ca vẫn không thay đổi gì chuyện hôm đó cả.”
Lục Hiển nghe vậy thì sững sờ, sau đó tiu nghỉu như đưa đám. Hắn cứ ngỡ hôm đó mình đã thay đổi rất nhiều chuyện, chặn được cơ hội tốt để La Linh Dư và Hành Dương vương quen nhau. Nhưng giờ La Linh Dư nói thế, hắn cũng bất chợt nhớ lại, ở trong mơ, vì Hành Dương vương bị thương nên La Linh Dư mới đi thăm, mà ở ngoài đời La Linh Dư cũng muốn đi thăm, chỉ là bị hắn ngăn chặn… Dù hắn có thay đổi thì vẫn không ngăn cản được chuyện La Linh Dư làm, nếu không phải có ngựa điên thì cũng bị hắt nước, hắn chẳng thể thay đổi được gì.
La Linh Dư trầm ngâm: “Nói như vậy tức là, tuy chuyện nhỏ có ảnh hưởng đến đại sự, nhưng thay đổi cực nhỏ thì sẽ không có nghĩa lý gì. Chuyện xảy ra vẫn không thay đổi, lý luận vẫn còn đó, vẫn tiếp tục còn đó. Điều đó có nghĩa là, nhị biểu ca chỉ có thể thay đổi một vài chi tiết nhỏ nhặt, thì vẫn không thể ngăn cản được tính lý luận của sự kiện trên thế giới này.”
Lục Hiển lơ mơ lắng nghe, nửa hiểu nửa không. Nhưng phần hắn nghe hiểu thì khiến hắn “a” lên, như thể bừng tỉnh.
Ý của La Linh Dư, không phải là đang đối chiếu với giấc mơ của hắn sao ——
Lễ cập kê mười chín tháng sáu, hắn không thể khiến ngày ấy biến mất;
Tử kiếp của Lục Quân cũng vậy, hắn không thể ngăn chặn nó trước thời hạn.
Điều Lục Hiển chỉ có thể làm là đợi tới lúc chuyện xảy ra, nghĩ cách đưa chuyện đi theo hướng khác. Nhưng có điều là, trước đó hắn còn có thể nhúng tay vào chuyện trong lễ cập kê của La biểu muội; còn chuyện Lục Quân liều chết ở biên ải, hắn không dễ thay đổi.
Tính lý luận của đại sự sẽ vẫn xảy ra mà không quan tâm tới ý chí của hắn.
Nói như vậy, Lục Hiển yên tâm hẳn: vậy thì dù hắn có kể giấc mơ của mình với La biểu muội, có lẽ thật sự sẽ không sao. Chỉ cần có thể đoán trước đại sự, chỉ chút thay đổi nhỏ thì vẫn có cơ hội.
La Linh Dư xoay người lại nhìn hắn, thấp giọng nói: “… Vậy nhị biểu ca có thể nói cho muội biết, rốt cuộc trong giấc mơ của huynh, Tuyết Thần ca ca đã gặp chuyện gì không?”
“Huynh nói ra, thì muội mới có thể đoán xem có đáng để tin hay không.”
***
La Linh Dư không hẳn là người thông minh. Nàng là người khôn vặt thì đúng hơn. Khôn vặt để nàng sống không đến nỗi tệ; nhưng nếu bàn về đại cục, thì nàng vẫn bị giới hạn tầm nhìn.
Lục Hiển cho rằng giấc mơ của mình chỉ có tình yêu của Lục Quân và La Linh Dư là chính, La Linh Dư nghe thế, nàng không biết Lục Hiển có lược bỏ điều gì không, nàng cũng nghĩ nhị biểu ca chỉ liên tục nằm mơ thấy chuyện tình đau buồn kia. Tuy trong lòng có nghi ngờ song cũng chỉ là chút thoáng qua, lòng dạ nàng đang rất rối bời vì giấc mơ Lục Hiển kể, không có tâm tư suy nghĩ chuyện khác.
Lục Hiển không nói với La Linh Dư chuyện nàng có thể được gả cho Hành Dương vương, đến nay hắn vẫn luôn cảnh giác Hành Dương vương, không muốn La Linh Dư có ấn tượng sâu về vị thiếu niên kia. Lục Hiển chỉ ậm ờ nói qua kết cục Lục Quân bị vạn tiễn xuyên tim, La Linh Dư gả cho người ngoài; lại nói Lục Quân chết trong bão tuyết, La Linh Dư đi xa tha hương.
Tử kiếp khó sửa.
Đến nay vẫn không thay đổi.
Ở trong mơ của Lục Hiển, duyên phận giữa La Linh Dư và Lục Quân cứ luôn bất ổn. Luôn cãi nhau, luôn trong tình trạng ma xui quỷ khiến. Vì cãi nhau nên bỏ lỡ cơ hội gả cho chàng, khiến chàng phải đi xa nơi biên ải; bởi vì ma xui quỷ khiến, nên nàng mới chứng kiến khoảnh khắc Lục Quân chết, và duyên phận giữa hai người cũng đã định là không thể bên nhau dài lâu.
Chàng luôn chết ở biên ải.
La Linh Dư vốn im lặng lắng nghe, nhưng Lục Hiển càng nói, sắc mặt nàng càng trắng bệch, trong lòng dấy lên cảm giác sợ hãi.
Mới đầu vì an ủi Lục nhị lang, nàng cảm thấy nghe cũng không sao, cũng không mất mát gì. Lúc ấy cũng không xem là thật, nhưng Lục Hiển càng nói, nàng lại bắt đầu sợ hãi. Bởi vì giấc mơ của Lục Hiển… có tính lý luận thật sự. Chuyện trong mơ rất khớp với tính cách của nàng và Lục Quân, nàng có thể làm như thế, mà chàng cũng có thể như vậy.
So với giấc mơ Lục tam lang chết trên núi tuyết, chuyện Lục Quân chết vì vạn tiễn xuyên tim, Kiến Nghiệp lụn bại, khiến La Linh Dư chấn động nhiều hơn. Nàng chưa nặng tình tới mức sống chết có nhau với Lục Quân, nhưng cũng như trong mơ, nàng đã trải qua giai đoạn thứ nhất vừa ghét vừa yêu chàng, lại phải giữ kiêu ngạo trước mặt chàng.
Nàng có thể ai oán tủi thân, hận chàng ghét chàng đồng thời không muốn thương chàng, thế nên mới gả cho người khác; chàng cũng có thể phẫn nộ đi xa biên ải, chết tại nơi đó.
Lục Hiển khẽ nói: “… Sau đó, muội gả cho thế gia, sống rất, rất tốt. Chỉ là về sau Nam quốc lụn bại, không ai thoát khỏi số mệnh bị bắt hay chết, mà muội cũng thế…”
“Biểu muội… Muội có tin giấc mơ của huynh là thật không?”
Lục Hiển nhìn La Linh Dư, phát hiện nữ lang đang nghiêm mặt. Nghiêm mặt như vậy rất cố chấp, khiến nàng không có biểu cảm gì. Nàng đứng trước cửa sổ dưới bóng trăng, thân hình cao ráo, tóc đen xõa dài, ánh trăng dao động trên gò má nàng, hiện lên từng đợt sóng lấp lánh rực rỡ. Một sắc đẹp mỹ mạo đến bừng sáng, khiến người ta nghiêng ngả.
Thế nhưng, nét mặt nữ lang lại đông cứng như băng đá.
Lục Hiển lại gọi: “… La biểu muội, muội có nghe huynh đang nói gì không?”
Hàng mi rung lên, La Linh Dư chợt hoàn hồn.
Cái nhìn của nàng, khiến Lục nhị lang cảm thấy quái dị.
Lục Hiển nghe thấy biểu muội thấp giọng nói: “Muội không biết… nhị biểu ca, huynh để muội suy nghĩ đã.”
***
Lục Hiển đi rồi, La Linh Dư ngồi dưới cửa sổ. Lúc không có người ngoài nhìn, nàng mới để lộ dáng vẻ thất hồn lạc phách. Nàng ngẩn ngơ ngồi đấy, nhìn cành hoa mới cắt tỉa ngoài cửa sổ, nhìn cây kéo đặt ở trên bàn. Chợt nước mắt rơi xuống, nàng cầm kéo cắt hoa hả giận ——
Lục Quân sẽ chết.
Lục nhị lang Lục Hiển cố nói nhẹ bẫng như không có chuyện gì, cố ra vẻ mình có thể thay đổi vận mệnh. Nhưng La Linh Dư vẫn nghe ra, bất kể là thế nào đi nữa, Lục tam lang cũng sẽ chết. Tử kiếp khó khăn như vậy… Lục nhị lang vô tình để lộ, lần đầu tiên hắn đã thay đổi rất nhiều chuyện, nhưng vì sao hắn không thay đổi được cái chết của Lục Quân?
Vì sao dù quan hệ giữa nàng và Lục Quân có tốt hay không, thì Lục Quân vẫn chết?
Chàng sẽ chết!
Vậy nàng biết làm thế nào?
Cành hoa rơi xuống, lá cây tan tác rơi trên bệ cửa trên bàn. Nữ lang dựa vào bàn nức nở, vô cùng tủi thân:
“Mình chỉ muốn gả đi thôi mà, gả cho người có quyền thế. Dù người đó có khá tới mấy, nếu yêu mình thì quá tốt rồi. Nhưng không yêu mình cũng không sao. Chỉ cần mình sống tốt, thì không quan tâm gì hết.”
“Nếu chàng chết… Nếu thật sự không thay đổi được… Thì sao mình phải gả cho chàng, hu hu hu.”
Ngoài con đường thay đổi vận mệnh, thực ra La Linh Dư vẫn có một con đường khác để đi.
Đấy chính là quên đi Lục tam lang.
Tiếp tục tìm lang quân như ý.
Lục nhị lang rơi vào vũng sâu đầm lầy, hắn quan tâm yêu thương đệ đệ, nên mới nhất định phải thay đổi kết cục của đệ đệ.
Nhưng La Linh Dư có thể rút lui nửa đường, chọn một con đường khác.
…
Nàng sợ.
Nàng sợ gửi gắm sai tấm chân tình.
Con người vì tư lợi như nàng hiếm khi thật lòng một lần, nên nàng không muốn xảy ra kết quả xấu.
Không ai có thể ngăn cản nàng theo đuổi cuộc sống giàu sang cả.
…
Nàng cũng chỉ là nữ lang mười lăm tuổi mới biết yêu, nghĩ rằng nên dừng lại kịp thời, trước khi tình cảm ăn sâu trong xương tủy.
La Linh Dư cắt cành hoa xong, vừa khóc vừa đặt tất cả đồ Lục Quân tặng nàng ngày trước vào trong hòm. Mấy bức thư hai hôm trước Lục Quân mới viết cho nàng, nàng cũng cho vào trong đó nốt. Nàng định thiêu hủy luôn những thứ đó, nhưng khi ngọn lửa vừa bùng lên, La Linh Dư nhìn chằm chằm bức thư trắng phau nằm trên cùng, sau đó lập tức lao đến giơ chân đạp lửa, cứu lấy đồ vật.
Vòng đeo cánh tay, ngọc bội, cây trâm, phong thư… Tất cả nàng đều không nỡ bỏ.
“Nữ lang, người đang khóc sao?” Thị nữ ở bên lo lắng, chần chừ hỏi.
La Linh Dư lau nước mắt, giọng khô khốc: “… Không có, các ngươi đi ngủ đi, đừng để ý đến ta.”
Nàng khóc sướt mướt, vô cùng thảm thương.
Sự ích kỷ khiến nàng sợ hãi, nhưng tình yêu lại không cho phép nàng nhẫn tâm… Dùng khăn tay che miệng khóc, nữ lang hai mắt ngấn lệ mông lung, không nhịn được nghĩ, nếu Lục Quân có ở đây thì tốt quá.
***
Có lẽ vì giấc mơ Lục Hiển kể quá chân thực, khiến cảm giác sợ hãi lan tỏa trong lòng, nên buổi tối khi khóc đi ngủ, La Linh Dư cũng nằm mơ thấy vài chuyện.
Nàng không có thể chất như Lục nhị lang, nên nàng không thể nằm mơ thấy tương lai như hắn. Giấc mơ của La Linh Dư chỉ là thế giới không có Lục Quân.
Có lẽ là khi Lục nhị lang nói nàng gả cho người khác, có lẽ là lúc sau khi Lục Quân chết, một mình nàng quay lại Kiến Nghiệp.
Tóm lại giấc mơ vẫn là Kiến Nghiệp quen thuộc, Lục gia quen thuộc, chỉ là không có Lục Quân.
Nữ lang trong mơ đi ngang qua Thanh viện, hoa cỏ trong sân đã héo tàn, thị nữ người hầu cũng tan tác, ngay tới Cẩm Nguyệt cũng đã gả cho người ta, rời khỏi Kiến Nghiệp; còn giàn nho kia, không còn nho nữa, cũng không còn chàng thanh niên nằm nghỉ mát trên sạp. Nước sông Tần Hoài lạnh căm buốt giá, hỏi phải chăng Mạc Sầu rơi lệ*. La Linh Dư đứng trên lầu cao, đứng trên tường thành.
(*Câu này có liên quan đến sự tích Trung Quốc, xưa có nàng Mạc Sầu xinh đẹp lấy chồng họ Lư ở Kim Lăng. Một hôm chiến tranh xảy ra, chồng phải đi lính trấn đóng ở nơi xa xôi, lâu năm không có tin tức. Chờ đợi lâu ngày mòn mỏi, nàng muốn biến thành nước hồ để được theo sông Trường Giang đến nơi chồng đóng quân. Người sau lấy sự tích đó đặt tên là hồ Mạc Sầu, hồ Mạc Sầu nằm kế ngã ba sông Tần Hoài.)
Lúc thì thấy cảnh đèn đóm huy hoàng, đêm đêm sáng rực;
Lúc thì thấy cảnh tuyết trắng đang rơi, trời đất tĩnh mịch.
Đây là một thế giới không có Lục Quân. Có lẽ chàng đã đến biên ải, hoặc có lẽ chàng đã chết.
Nàng không biết nữa.
Chỉ là, chỉ là… La Linh Dư đứng tại nơi náo nhiệt, nhưng không ngày nào nàng không khắc khoải nhớ chàng.
Có lúc ở lầu cao nhà lớn, có lúc đi dọc ruộng đồng. Ngoài mặt nàng vẫn bình thản, nhưng trong lòng lại nặng trĩu nhớ nhung, nhớ một người đến cuồng điên. Một người đã không còn tồn tại trong ký ức, một người đã ra đi mãi mãi, đáng nhẽ nàng nên từ từ quên đi, để người đó bước ra khỏi cuộc sống của nàng mới phải. Nhưng không hề. Nàng vẫn luôn nhớ chàng, nàng càng sống tốt, thì vết thương trước ngực càng chảy máu, vết thương đó càng lúc càng nứt toác, máu chảy càng nhiều.
Cõi lòng trống rỗng, dù là ngoại vật cũng chẳng thể bù đắp. Có lẽ, nếu không có tình ý thì sẽ sống vui vẻ, nhưng một khi đã trao lòng thì lại như phong ấn, chỉ cảm thấy đắng chát.
…
Sáng sớm tinh mơ chưa tới giờ Dần, trời đất âm u, nhưng ở trong rèm, La Linh Dư lại bật dậy khỏi cơn mơ. Cơ thể nàng như tắm trong mồ hôi, hai mắt sưng lên vì khóc suốt đêm. Đưa tay vuốt mái tóc dài, nữ lang bó gối ngồi trong rèm hoa mai nức nở, vì khóc quá nhiều nên nước mắt đã cạn, khô khốc khó chịu. Mỹ nhân yêu cái đẹp như sinh mệnh, biết với tình hình mình hôm nay, nhất định không thể nào ra ngoài được.
La Linh Dư vén rèm lên, châm đèn, ngồi xếp bằng trước bàn nhỏ, lấy mấy bức thư Lục Quân viết cho nàng ra. Tóc xanh rối xù, y phục ngày hè mỏng manh, mồ hôi thấm ướt, để lộ vòng eo thon nhỏ cùng đôi vai bé xinh. Nữ lang nằm trên bàn, ánh đèn hắt lên mặt nàng. Phong thư vương lệ tàn, nàng kiên nhẫn đọc lại thư của chàng lần nữa.
Cũng chỉ là những câu hỏi thăm bình thường.
Lục Quân hỏi nàng: “Đêm qua ăn gì, có nôn không? Ban đêm có ngủ được không? Có thức đêm không? Tâm trạng có tốt không? Có bị bệnh không?
“Hoa hải đường trong viện ta không dễ nở, các nàng lại không chăm sóc được như muội. Muội chuyển đến chăm hoa đi.”
“Có ai bắt nạt muội, khiến muội tức giận không? Không thể hại người ta, nhưng cũng đừng để bản thân chịu uất ức. Nếu có ai bắt nạt muội, muội cứ đi tìm Trần vương, y sẽ chăm sóc muội.”
Trong thơ còn kẹp theo một phiến lá phương Bắc, để nàng nhìn vật nhớ người.
Chỉ vì tưởng nàng mang thai, nên chàng mới viết cho nàng nhiều như thế. Nhưng con người chàng lại thật sự rất dịu dàng. Nàng đọc thư, lại có thể nghĩ đến ấm áp trong mắt người kia; như thể đôi bên kề mặt áp trán, ôn tình quyến luyến.
Khóe môi La Linh Dư từ từ cong lên, đọc thư đến mức vui vẻ, không còn bàng hoàng bất an như sau khi nghe Lục nhị lang kể về giấc mơ nữa.
Vốn không định hồi âm cho Lục Quân, chỉ một lòng muốn đến Nam Dương để tặng chàng một bất ngờ vui vẻ, rồi nàng sẽ trực tiếp hỏi chàng về chuyện mang thai. Nhưng bây giờ La Linh Dư lại nghĩ, nói không chừng Lục nhị lang đã giải thích rõ, những nghi vấn của nàng về Lục Quân, chàng cũng không trách nàng, đó cũng chỉ là nghi vấn. Ngẫm lại thì, hôm đó nàng nói với Lục Hiển muốn đến Nam Dương, e rằng lý do thật sự là vì nhớ Lục Quân.
Nàng nghĩ nàng thật sự đã thích chàng rồi, lúc ở trong mơ khi không có chàng, nàng không hề nhỏ lấy dù chỉ một giọt nước mắt.
Vì nàng cảm thấy, khóc vì lang quân khác là điều cực kỳ vô nghĩa.
Nữ lang nằm xuống mài mực chấm bút, trầm ngâm hồi lâu, mực rơi lên giấy, như giọt lệ rơi trên trúc hoa. Lệ dâng lên trong đáy mắt, La Linh Dư kìm nén, sau một hồi suy tư, cuối cùng chỉ viết mấy chữ:
“Luân phiên nhật nguyệt đêm ngày
Thiếp đây nhung nhớ lòng này vấn vương
Đông dài Hạ ngắn buồn thương
Bút đâu viết rõ nỗi tương tư sầu.”
Lúc nhấc đầu bút lên, nàng đã hạ quyết tâm. Nàng sẽ không rời xa Lục Quân, sẽ không từ bỏ Lục Quân chỉ vì cảm thấy chàng sẽ chết. Nàng đã chọn rất nhiều người để làm phu quân của mình, nhưng người nàng thích nhất, chỉ có một mình Lục Quân. Nàng còn đang trong giai đoạn ái muội đẹp nhất của tình yêu, còn đang đoán lòng nhau, còn đang sợ chàng không cưới nàng… Vậy thì sao có thể từ bỏ được?
Viết xong mấy chữ này, nữ lang chợt thư thái hẳn ra. Suốt đêm ngủ không ngon, vào lúc này nàng mới mơ màng buồn ngủ.
***
Đầu tháng chín, Hành Dương vương được triều đình phong làm tướng quân, bổ nhiệm đến quận Dĩnh Xuyên.
Điều đáng tiếc là, Lưu Mộ không thể giúp Lục Hiển trở thành tham quân đi theo.
Một là Lục gia cũng không đồng ý để hai lang quân dòng chính đều ra chiến trường. Huyết mạch dòng chính và dòng thứ khác nhau, tiểu tứ lang Lục gia chỉ là thứ xuất, lại còn chưa trưởng thành. Tả tướng Lục Mậu vốn nuông chiều con trai, hắn thích làm gì thì mặc hắn làm, vậy mà lần này cũng không giúp. Lưu Mộ có đút lót tới mấy thì Lục gia cũng không đồng ý, Lưu Mộ đành bó tay;
Hai là La Linh Dư đã nói với Lục Hiển, Lục tam lang thông minh như thế, chàng sẽ không chết chỉ vì một nguyên nhân bình thường. Cả hai lần Lục nhị lang đều nằm mơ thấy chàng chết, mà lần đầu tiên là vì triều đình muốn chàng chết, nếu chuyện không thay đổi, vậy có khi nào cái chết chưa rõ ràng trong lần thứ hai, cũng xuất phát từ vấn đề của triều đình không? Nếu triều đình xảy ra chuyện, vậy thì Lục nhị lang nên ở lại Kiến Nghiệp, như thế tốt hơn là đến Nam Dương bảo vệ đệ đệ.
Lục Hiển… thành công bị La Linh Dư thuyết phục.
Từ khi có biểu muội bày mưu tính kế giúp, hắn cảm thấy hình như giấc mơ của mình cũng không phải là không có manh mối.
Dưới sự khẩn cầu của La Linh Dư, Lục Hiển ôm lòng kỳ quặc nhờ Lưu Mộ giúp đỡ, để Lưu Mộ dẫn biểu muội hắn cùng rời đi. Hy vọng sau khi Lưu Mộ đến Dĩnh Xuyên, thì sẽ cho người đưa nàng tới Nam Dương. Dù gì Dĩnh Xuyên cũng không cách Nam Dương quá xa. Lúc Lục Hiển đi xin giúp đỡ, trong lòng vô cùng khó chịu, vì hắn vốn không muốn Hành Dương vương và biểu muội có quan hệ gì với nhau.
Lưu Mộ thuận miệng đáp được.
Lưu Mộ đồng ý nhanh như thế lại khiến Lục nhị lang không khỏi hoài nghi, liệu có phải đối phương có tâm tư gì đó với biểu muội của hắn không. Lục nhị lang đành nhắm mắt bóng gió nhắc nhở Lưu Mộ, không được có ý với biểu muội của hắn, Lưu Mộ khịt mũi xem thường, không thèm để tâm.
Vì những nguyên nhân lý do nọ, cuối cùng La Vân Họa nức nở tiễn tỷ tỷ lên xe, vẫy tay tạm biệt tỷ tỷ.
La Linh Dư ngồi trên xe, theo Lưu Mộ đi đến Nam Dương. Nàng sắp được gặp Lục Quân rồi.
Tất cả mọi chuyện đều đang thay đổi.
Nữ lang ngồi trong xe kích động lẩm nhẩm: “Chưa chắc đã không có thay đổi, chỉ là thay đổi không quá lớn. Như vậy thì vẫn có phương pháp. Hơn nữa, Tuyết Thần ca ca sẽ có cách tốt hơn mình đúng không?”
“Tuyết Thần ca ca… Rốt cuộc muội cũng có thể gặp huynh rồi.”
Đèn lồng và chuông gió va chạm vào nhau, sương mù lại giăng khắp bốn phía, đất trời ngoài khung cửa như được bao phủ trong làn hơi nước, một lớp màn bạc rũ xuống nơi bậc thềm. Gió thổi làn váy nữ lang bồng bềnh, như những cánh hoa chồng lên nhau, nàng đứng trước bàn trang điểm cắm hoa, vẩy nước. Dưới ánh đèn cam đỏ, được đôi bàn tay khéo léo của nàng chăm sóc, nhánh hoa bung cánh nở rộ, kiều diễm mỹ miều. Đây chính là nhánh “Nương Tử Ồn Ào” mà hôm đó Lục Quân tiện tay ném cho nàng. La Linh Dư không vứt hoa đi, trái lại còn cắm vào bình, hết lòng chăm sóc.
Bông hoa nở rộ, mỹ nhân đứng sau hoa. La Linh Dư dặn dò thị nữ Linh Ngọc, vừa nghĩ vừa nói: “Lấy bầu rượu ngày trước Giang nữ lang tặng ra đây, cho thêm ít hoa lộ vào trong rượu, rưới thêm ít nước đá, dùng cách điều chế mà ngày trước ta giao cho ngươi. Trời càng lúc càng nóng, đêm hè mà uống rượu hải đường hoa lộ, cũng là một chuyện rất tao nhã.”
“Bẻ tàu chuối trong sân rồi cắt nhỏ ra, ghép lại làm chiếu. Như vậy nằm lên cũng mát hơn.”
“Cỏ lan chi có bị héo không? Lấy giấy bút ra đây, ta muốn làm lịch thời tiết thời vụ, dựa theo đó để điều chỉnh là được.”
Những chuyện khuê các bình thường đều là thú vui tao nhã. Chỉ có quý nữ sĩ tộc mới nhàn rỗi trồng hoa hứng sương, ngắt lá nấu rượu.
La Linh Dư đang chăm hoa thì có người khẽ gõ cửa. Thị nữ đi ra mở cửa, thấy Lục nhị lang Lục Hiển đội gió sương đang đứng bên ngoài, trong tay xách một chiếc hộp. Lang quân đứng dưới đèn lồng trước cửa có vẻ điềm đạm, nét mặt hờ hững, trông có phần thất thần.
Hôm qua ở chùa Khai Thiện, La Linh Dư bắt gặp chuyện Lục nhị lang lảm nhảm thần bí. Khi ấy Lục Hiển bị La Linh Dư thuyết phục, muốn kể hết giấc mơ của mình ra. Không ngờ đúng lúc đó, công chúa Lưu Đường lại dẫn muội muội của La Linh Dư đến, Lưu Đường căng thẳng nói chuyện với Lục nhị lang, La Linh Dư thức thời, đưa muội muội rời đi. Thế là chuyện kia vẫn chưa giải quyết được gì. Nhưng Lục Hiển vẫn để tâm, hắn nghĩ ngợi một ngày, cuối cùng vẫn quyết định tới gặp La Linh Dư.
Nữ lang đang chăm hoa ngước mắt lên, đôi đồng tử sáng như nước, lẳng lặng nhìn Lục Hiển giao chiếc hộp trong tay cho thị nữ. Lục Hiển vô tình nói: “Biểu muội vừa khỏi bệnh, gầy đi nhiều rồi đấy. Huynh đem ít linh chi và nhân sâm đến, biểu muội dùng đi. Dùng rồi cũng không cần hỏi quản sự, cứ hỏi chính ta là được.”
La Linh Dư đặt cây kéo trong tay xuống, cúi rạp người, nhẹ giọng đáp: “Đa tạ nhị biểu ca.”
Lúc ngẩng đầu lên, một tia sáng vụt qua trong mắt, nàng đã đoán được Lục nhị lang tìm mình vì có chuyện. Lục nhị lang nằm mơ điều gì, bản thân hắn rất để ý; mà hắn nhắc tới chuyện sống chết của Lục Quân, cũng khiến La Linh Dư quan tâm.
***
Sau khi thị nữ lui xuống, Lục nhị lang mới suy nghĩ xem nên kể về giấc mơ của mình như thế nào. Theo hắn thấy, giấc mơ này luôn có liên quan đến Lục Quân và La biểu muội, như thể làm chứng cho bi kịch tình yêu của hai người. Nhưng tuyến thời gian trong mơ rất rối —— lúc chỉ là chuyện nhỏ không ảnh hưởng đến đại sự, trong mơ không thay đổi gì; mà một khi đã ảnh hưởng thì sự việc trọng đại sẽ kết thúc, tai họa trong mơ sẽ biến mất, hắn không mơ tiếp giấc mơ đó nữa.
Chỉ có điều, Lục Hiển không biết chuyện như thế nào thì có thể ảnh hưởng đến đại sự. Lần đầu tiên hắn thay đổi kết cục của Lục Quân và La Linh Dư, chính bản thân cũng vô tri vô giác, nhưng lúc đó có chỉ thị rõ ràng, hắn có thể nhìn ra: chỉ cần La Linh Dư không gả cho Hành Dương vương, thì bi kịch vẫn có thể cứu vãn. Hắn mơ hồ cố gắng vì mục tiêu đó, và quả thật hắn đã làm được.
Nhưng giấc mơ bây giờ, tạm thời Lục Hiển chưa thấy được cơ hội để thay đổi mộng cảnh. Hắn chỉ biết Nam quốc thất bại trong cuộc chiến tranh, Lục Quân chết. Hắn không thể khiến chiến tranh ngừng xảy ra, hắn không có năng lực lớn tới mức xen vào chiến sự hai nước. Đầu tiên hắn ngăn cản Lục Hiển không đến biên ải, nhưng giấc mơ nói với hắn điều đó cũng chỉ là điều vô ích. Đến hiện tại, Lục nhị lang không biết phải làm thế nào. Mà lúc hắn đang cầu nguyện, lại bị La Linh Dư bắt gặp…
Lục nhị lang chần chừ: “Biểu muội, muội thật sự muốn biết huynh nằm mơ thấy gì sao? Dù theo như lời muội, không có kiếp trước thì huynh cũng chỉ có thể biết trước tương lai. Nhưng khả năng như thế, rất dễ bị trời ghen tỵ. Nếu huynh nói cho muội nghe, lỡ dẫn đến kết cục tệ hại hơn thì sao?”
La Linh Dư trầm ngâm: “Vậy thì phải xem kết cục tệ hại hơn là gì đã.”
Lục Hiển nghĩ đến cái chết của tam đệ, trái tim như thắt lại: “… Hình như cũng không thể tệ hơn được.”
La Linh Dư bèn mỉm cười: “Nếu nhị biểu ca thật sự có thể mơ thấy tương lai, lỡ kết cục trong tương lai không tốt, vậy nhất định khi tỉnh dậy, nhị biểu ca sẽ nghĩ cách thay đổi đúng không? Muội cho rằng, bất kể ông trời đã báo trước cho huynh điều gì, thì mọi việc phát triển vẫn có một lập luận nào đó. Không thể chỉ vì nhị biểu ca nói cho muội biết về giấc mơ, mà lập luận đó biến mất được. Nếu không có gì thay đổi, thì bản thân sự việc vẫn phát triển, hợp tình hợp lý. Nếu lập luận thay đổi, vậy nhất định là do có nguyên nhân khác thêm vào… Mà nguyên nhân khác, vừa có thể là vài chuyện nhị biểu ca đã thay đổi, cũng có thể là ý chí ngoan cố mà số mệnh giữ lại.”
“Vậy, thêm một yếu tố là muội đây thì có khác gì nhau?”
Lục Hiển vội la lên: “Có khác đấy. Ví dụ như năm nay muội là Hoa thần, nhưng ở trong mơ, muội lại không đến kịp kỳ tuyển chọn Hoa thần năm nay, Hoa thần năm sau mới là muội. Với cả không biết muội có nhớ chuyện xảy ra trong ngày khai trương phường son phấn không, ở trong giấc mơ của huynh, đáng ra phải là Hành Dương vương cứu muội, tam đệ bị thương ở tay nhưng muội không biết; mà ngoài đời tam đệ lại bị bỏng mắt. Chuyện xấu như thế, dù huynh có né tránh chuyện này thì vẫn có chuyện khác xảy ra…”
La Linh Dư bàng hoàng nhìn Lục Hiển, sau đó lắc đầu: “Sự khác biệt này quả thực không lớn. Huống hồ, nhị biểu ca à, vào ngày khai trương phường son phấn đó, thật ra huynh vẫn không thay đổi được gì cả.”
Lục Hiển: “…?”
La Linh Dư thấp giọng nói: “Tam biểu ca vẫn bị thương ở tay.”
Lục Hiển: “… Cái gì?! Vì sao huynh không biết chuyện này?”
La Linh Dư bèn nói cho hắn biết tay của Lục Quân vẫn bị thương, chỉ là không phải vào ngày khai trương hôm đó. Mà là sau đó một ngày, La Linh Dư và Lục Quân ngồi hóng mát dưới giàn nho, giàn nho bị sập, Lục Quân giơ tay cản, cánh tay bị thương vào khi ấy.
Nhắc đến chuyện này, hai má La Linh Dư lại đỏ bừng, tim đập như trống bỏi. Bởi vì lý do giàn nho sập, là do nàng và Lục tam lang quá càn rỡ.
La Linh Dư mỉm cười: “Nên thành ra là, nhị biểu ca vẫn không thay đổi gì chuyện hôm đó cả.”
Lục Hiển nghe vậy thì sững sờ, sau đó tiu nghỉu như đưa đám. Hắn cứ ngỡ hôm đó mình đã thay đổi rất nhiều chuyện, chặn được cơ hội tốt để La Linh Dư và Hành Dương vương quen nhau. Nhưng giờ La Linh Dư nói thế, hắn cũng bất chợt nhớ lại, ở trong mơ, vì Hành Dương vương bị thương nên La Linh Dư mới đi thăm, mà ở ngoài đời La Linh Dư cũng muốn đi thăm, chỉ là bị hắn ngăn chặn… Dù hắn có thay đổi thì vẫn không ngăn cản được chuyện La Linh Dư làm, nếu không phải có ngựa điên thì cũng bị hắt nước, hắn chẳng thể thay đổi được gì.
La Linh Dư trầm ngâm: “Nói như vậy tức là, tuy chuyện nhỏ có ảnh hưởng đến đại sự, nhưng thay đổi cực nhỏ thì sẽ không có nghĩa lý gì. Chuyện xảy ra vẫn không thay đổi, lý luận vẫn còn đó, vẫn tiếp tục còn đó. Điều đó có nghĩa là, nhị biểu ca chỉ có thể thay đổi một vài chi tiết nhỏ nhặt, thì vẫn không thể ngăn cản được tính lý luận của sự kiện trên thế giới này.”
Lục Hiển lơ mơ lắng nghe, nửa hiểu nửa không. Nhưng phần hắn nghe hiểu thì khiến hắn “a” lên, như thể bừng tỉnh.
Ý của La Linh Dư, không phải là đang đối chiếu với giấc mơ của hắn sao ——
Lễ cập kê mười chín tháng sáu, hắn không thể khiến ngày ấy biến mất;
Tử kiếp của Lục Quân cũng vậy, hắn không thể ngăn chặn nó trước thời hạn.
Điều Lục Hiển chỉ có thể làm là đợi tới lúc chuyện xảy ra, nghĩ cách đưa chuyện đi theo hướng khác. Nhưng có điều là, trước đó hắn còn có thể nhúng tay vào chuyện trong lễ cập kê của La biểu muội; còn chuyện Lục Quân liều chết ở biên ải, hắn không dễ thay đổi.
Tính lý luận của đại sự sẽ vẫn xảy ra mà không quan tâm tới ý chí của hắn.
Nói như vậy, Lục Hiển yên tâm hẳn: vậy thì dù hắn có kể giấc mơ của mình với La biểu muội, có lẽ thật sự sẽ không sao. Chỉ cần có thể đoán trước đại sự, chỉ chút thay đổi nhỏ thì vẫn có cơ hội.
La Linh Dư xoay người lại nhìn hắn, thấp giọng nói: “… Vậy nhị biểu ca có thể nói cho muội biết, rốt cuộc trong giấc mơ của huynh, Tuyết Thần ca ca đã gặp chuyện gì không?”
“Huynh nói ra, thì muội mới có thể đoán xem có đáng để tin hay không.”
***
La Linh Dư không hẳn là người thông minh. Nàng là người khôn vặt thì đúng hơn. Khôn vặt để nàng sống không đến nỗi tệ; nhưng nếu bàn về đại cục, thì nàng vẫn bị giới hạn tầm nhìn.
Lục Hiển cho rằng giấc mơ của mình chỉ có tình yêu của Lục Quân và La Linh Dư là chính, La Linh Dư nghe thế, nàng không biết Lục Hiển có lược bỏ điều gì không, nàng cũng nghĩ nhị biểu ca chỉ liên tục nằm mơ thấy chuyện tình đau buồn kia. Tuy trong lòng có nghi ngờ song cũng chỉ là chút thoáng qua, lòng dạ nàng đang rất rối bời vì giấc mơ Lục Hiển kể, không có tâm tư suy nghĩ chuyện khác.
Lục Hiển không nói với La Linh Dư chuyện nàng có thể được gả cho Hành Dương vương, đến nay hắn vẫn luôn cảnh giác Hành Dương vương, không muốn La Linh Dư có ấn tượng sâu về vị thiếu niên kia. Lục Hiển chỉ ậm ờ nói qua kết cục Lục Quân bị vạn tiễn xuyên tim, La Linh Dư gả cho người ngoài; lại nói Lục Quân chết trong bão tuyết, La Linh Dư đi xa tha hương.
Tử kiếp khó sửa.
Đến nay vẫn không thay đổi.
Ở trong mơ của Lục Hiển, duyên phận giữa La Linh Dư và Lục Quân cứ luôn bất ổn. Luôn cãi nhau, luôn trong tình trạng ma xui quỷ khiến. Vì cãi nhau nên bỏ lỡ cơ hội gả cho chàng, khiến chàng phải đi xa nơi biên ải; bởi vì ma xui quỷ khiến, nên nàng mới chứng kiến khoảnh khắc Lục Quân chết, và duyên phận giữa hai người cũng đã định là không thể bên nhau dài lâu.
Chàng luôn chết ở biên ải.
La Linh Dư vốn im lặng lắng nghe, nhưng Lục Hiển càng nói, sắc mặt nàng càng trắng bệch, trong lòng dấy lên cảm giác sợ hãi.
Mới đầu vì an ủi Lục nhị lang, nàng cảm thấy nghe cũng không sao, cũng không mất mát gì. Lúc ấy cũng không xem là thật, nhưng Lục Hiển càng nói, nàng lại bắt đầu sợ hãi. Bởi vì giấc mơ của Lục Hiển… có tính lý luận thật sự. Chuyện trong mơ rất khớp với tính cách của nàng và Lục Quân, nàng có thể làm như thế, mà chàng cũng có thể như vậy.
So với giấc mơ Lục tam lang chết trên núi tuyết, chuyện Lục Quân chết vì vạn tiễn xuyên tim, Kiến Nghiệp lụn bại, khiến La Linh Dư chấn động nhiều hơn. Nàng chưa nặng tình tới mức sống chết có nhau với Lục Quân, nhưng cũng như trong mơ, nàng đã trải qua giai đoạn thứ nhất vừa ghét vừa yêu chàng, lại phải giữ kiêu ngạo trước mặt chàng.
Nàng có thể ai oán tủi thân, hận chàng ghét chàng đồng thời không muốn thương chàng, thế nên mới gả cho người khác; chàng cũng có thể phẫn nộ đi xa biên ải, chết tại nơi đó.
Lục Hiển khẽ nói: “… Sau đó, muội gả cho thế gia, sống rất, rất tốt. Chỉ là về sau Nam quốc lụn bại, không ai thoát khỏi số mệnh bị bắt hay chết, mà muội cũng thế…”
“Biểu muội… Muội có tin giấc mơ của huynh là thật không?”
Lục Hiển nhìn La Linh Dư, phát hiện nữ lang đang nghiêm mặt. Nghiêm mặt như vậy rất cố chấp, khiến nàng không có biểu cảm gì. Nàng đứng trước cửa sổ dưới bóng trăng, thân hình cao ráo, tóc đen xõa dài, ánh trăng dao động trên gò má nàng, hiện lên từng đợt sóng lấp lánh rực rỡ. Một sắc đẹp mỹ mạo đến bừng sáng, khiến người ta nghiêng ngả.
Thế nhưng, nét mặt nữ lang lại đông cứng như băng đá.
Lục Hiển lại gọi: “… La biểu muội, muội có nghe huynh đang nói gì không?”
Hàng mi rung lên, La Linh Dư chợt hoàn hồn.
Cái nhìn của nàng, khiến Lục nhị lang cảm thấy quái dị.
Lục Hiển nghe thấy biểu muội thấp giọng nói: “Muội không biết… nhị biểu ca, huynh để muội suy nghĩ đã.”
***
Lục Hiển đi rồi, La Linh Dư ngồi dưới cửa sổ. Lúc không có người ngoài nhìn, nàng mới để lộ dáng vẻ thất hồn lạc phách. Nàng ngẩn ngơ ngồi đấy, nhìn cành hoa mới cắt tỉa ngoài cửa sổ, nhìn cây kéo đặt ở trên bàn. Chợt nước mắt rơi xuống, nàng cầm kéo cắt hoa hả giận ——
Lục Quân sẽ chết.
Lục nhị lang Lục Hiển cố nói nhẹ bẫng như không có chuyện gì, cố ra vẻ mình có thể thay đổi vận mệnh. Nhưng La Linh Dư vẫn nghe ra, bất kể là thế nào đi nữa, Lục tam lang cũng sẽ chết. Tử kiếp khó khăn như vậy… Lục nhị lang vô tình để lộ, lần đầu tiên hắn đã thay đổi rất nhiều chuyện, nhưng vì sao hắn không thay đổi được cái chết của Lục Quân?
Vì sao dù quan hệ giữa nàng và Lục Quân có tốt hay không, thì Lục Quân vẫn chết?
Chàng sẽ chết!
Vậy nàng biết làm thế nào?
Cành hoa rơi xuống, lá cây tan tác rơi trên bệ cửa trên bàn. Nữ lang dựa vào bàn nức nở, vô cùng tủi thân:
“Mình chỉ muốn gả đi thôi mà, gả cho người có quyền thế. Dù người đó có khá tới mấy, nếu yêu mình thì quá tốt rồi. Nhưng không yêu mình cũng không sao. Chỉ cần mình sống tốt, thì không quan tâm gì hết.”
“Nếu chàng chết… Nếu thật sự không thay đổi được… Thì sao mình phải gả cho chàng, hu hu hu.”
Ngoài con đường thay đổi vận mệnh, thực ra La Linh Dư vẫn có một con đường khác để đi.
Đấy chính là quên đi Lục tam lang.
Tiếp tục tìm lang quân như ý.
Lục nhị lang rơi vào vũng sâu đầm lầy, hắn quan tâm yêu thương đệ đệ, nên mới nhất định phải thay đổi kết cục của đệ đệ.
Nhưng La Linh Dư có thể rút lui nửa đường, chọn một con đường khác.
…
Nàng sợ.
Nàng sợ gửi gắm sai tấm chân tình.
Con người vì tư lợi như nàng hiếm khi thật lòng một lần, nên nàng không muốn xảy ra kết quả xấu.
Không ai có thể ngăn cản nàng theo đuổi cuộc sống giàu sang cả.
…
Nàng cũng chỉ là nữ lang mười lăm tuổi mới biết yêu, nghĩ rằng nên dừng lại kịp thời, trước khi tình cảm ăn sâu trong xương tủy.
La Linh Dư cắt cành hoa xong, vừa khóc vừa đặt tất cả đồ Lục Quân tặng nàng ngày trước vào trong hòm. Mấy bức thư hai hôm trước Lục Quân mới viết cho nàng, nàng cũng cho vào trong đó nốt. Nàng định thiêu hủy luôn những thứ đó, nhưng khi ngọn lửa vừa bùng lên, La Linh Dư nhìn chằm chằm bức thư trắng phau nằm trên cùng, sau đó lập tức lao đến giơ chân đạp lửa, cứu lấy đồ vật.
Vòng đeo cánh tay, ngọc bội, cây trâm, phong thư… Tất cả nàng đều không nỡ bỏ.
“Nữ lang, người đang khóc sao?” Thị nữ ở bên lo lắng, chần chừ hỏi.
La Linh Dư lau nước mắt, giọng khô khốc: “… Không có, các ngươi đi ngủ đi, đừng để ý đến ta.”
Nàng khóc sướt mướt, vô cùng thảm thương.
Sự ích kỷ khiến nàng sợ hãi, nhưng tình yêu lại không cho phép nàng nhẫn tâm… Dùng khăn tay che miệng khóc, nữ lang hai mắt ngấn lệ mông lung, không nhịn được nghĩ, nếu Lục Quân có ở đây thì tốt quá.
***
Có lẽ vì giấc mơ Lục Hiển kể quá chân thực, khiến cảm giác sợ hãi lan tỏa trong lòng, nên buổi tối khi khóc đi ngủ, La Linh Dư cũng nằm mơ thấy vài chuyện.
Nàng không có thể chất như Lục nhị lang, nên nàng không thể nằm mơ thấy tương lai như hắn. Giấc mơ của La Linh Dư chỉ là thế giới không có Lục Quân.
Có lẽ là khi Lục nhị lang nói nàng gả cho người khác, có lẽ là lúc sau khi Lục Quân chết, một mình nàng quay lại Kiến Nghiệp.
Tóm lại giấc mơ vẫn là Kiến Nghiệp quen thuộc, Lục gia quen thuộc, chỉ là không có Lục Quân.
Nữ lang trong mơ đi ngang qua Thanh viện, hoa cỏ trong sân đã héo tàn, thị nữ người hầu cũng tan tác, ngay tới Cẩm Nguyệt cũng đã gả cho người ta, rời khỏi Kiến Nghiệp; còn giàn nho kia, không còn nho nữa, cũng không còn chàng thanh niên nằm nghỉ mát trên sạp. Nước sông Tần Hoài lạnh căm buốt giá, hỏi phải chăng Mạc Sầu rơi lệ*. La Linh Dư đứng trên lầu cao, đứng trên tường thành.
(*Câu này có liên quan đến sự tích Trung Quốc, xưa có nàng Mạc Sầu xinh đẹp lấy chồng họ Lư ở Kim Lăng. Một hôm chiến tranh xảy ra, chồng phải đi lính trấn đóng ở nơi xa xôi, lâu năm không có tin tức. Chờ đợi lâu ngày mòn mỏi, nàng muốn biến thành nước hồ để được theo sông Trường Giang đến nơi chồng đóng quân. Người sau lấy sự tích đó đặt tên là hồ Mạc Sầu, hồ Mạc Sầu nằm kế ngã ba sông Tần Hoài.)
Lúc thì thấy cảnh đèn đóm huy hoàng, đêm đêm sáng rực;
Lúc thì thấy cảnh tuyết trắng đang rơi, trời đất tĩnh mịch.
Đây là một thế giới không có Lục Quân. Có lẽ chàng đã đến biên ải, hoặc có lẽ chàng đã chết.
Nàng không biết nữa.
Chỉ là, chỉ là… La Linh Dư đứng tại nơi náo nhiệt, nhưng không ngày nào nàng không khắc khoải nhớ chàng.
Có lúc ở lầu cao nhà lớn, có lúc đi dọc ruộng đồng. Ngoài mặt nàng vẫn bình thản, nhưng trong lòng lại nặng trĩu nhớ nhung, nhớ một người đến cuồng điên. Một người đã không còn tồn tại trong ký ức, một người đã ra đi mãi mãi, đáng nhẽ nàng nên từ từ quên đi, để người đó bước ra khỏi cuộc sống của nàng mới phải. Nhưng không hề. Nàng vẫn luôn nhớ chàng, nàng càng sống tốt, thì vết thương trước ngực càng chảy máu, vết thương đó càng lúc càng nứt toác, máu chảy càng nhiều.
Cõi lòng trống rỗng, dù là ngoại vật cũng chẳng thể bù đắp. Có lẽ, nếu không có tình ý thì sẽ sống vui vẻ, nhưng một khi đã trao lòng thì lại như phong ấn, chỉ cảm thấy đắng chát.
…
Sáng sớm tinh mơ chưa tới giờ Dần, trời đất âm u, nhưng ở trong rèm, La Linh Dư lại bật dậy khỏi cơn mơ. Cơ thể nàng như tắm trong mồ hôi, hai mắt sưng lên vì khóc suốt đêm. Đưa tay vuốt mái tóc dài, nữ lang bó gối ngồi trong rèm hoa mai nức nở, vì khóc quá nhiều nên nước mắt đã cạn, khô khốc khó chịu. Mỹ nhân yêu cái đẹp như sinh mệnh, biết với tình hình mình hôm nay, nhất định không thể nào ra ngoài được.
La Linh Dư vén rèm lên, châm đèn, ngồi xếp bằng trước bàn nhỏ, lấy mấy bức thư Lục Quân viết cho nàng ra. Tóc xanh rối xù, y phục ngày hè mỏng manh, mồ hôi thấm ướt, để lộ vòng eo thon nhỏ cùng đôi vai bé xinh. Nữ lang nằm trên bàn, ánh đèn hắt lên mặt nàng. Phong thư vương lệ tàn, nàng kiên nhẫn đọc lại thư của chàng lần nữa.
Cũng chỉ là những câu hỏi thăm bình thường.
Lục Quân hỏi nàng: “Đêm qua ăn gì, có nôn không? Ban đêm có ngủ được không? Có thức đêm không? Tâm trạng có tốt không? Có bị bệnh không?
“Hoa hải đường trong viện ta không dễ nở, các nàng lại không chăm sóc được như muội. Muội chuyển đến chăm hoa đi.”
“Có ai bắt nạt muội, khiến muội tức giận không? Không thể hại người ta, nhưng cũng đừng để bản thân chịu uất ức. Nếu có ai bắt nạt muội, muội cứ đi tìm Trần vương, y sẽ chăm sóc muội.”
Trong thơ còn kẹp theo một phiến lá phương Bắc, để nàng nhìn vật nhớ người.
Chỉ vì tưởng nàng mang thai, nên chàng mới viết cho nàng nhiều như thế. Nhưng con người chàng lại thật sự rất dịu dàng. Nàng đọc thư, lại có thể nghĩ đến ấm áp trong mắt người kia; như thể đôi bên kề mặt áp trán, ôn tình quyến luyến.
Khóe môi La Linh Dư từ từ cong lên, đọc thư đến mức vui vẻ, không còn bàng hoàng bất an như sau khi nghe Lục nhị lang kể về giấc mơ nữa.
Vốn không định hồi âm cho Lục Quân, chỉ một lòng muốn đến Nam Dương để tặng chàng một bất ngờ vui vẻ, rồi nàng sẽ trực tiếp hỏi chàng về chuyện mang thai. Nhưng bây giờ La Linh Dư lại nghĩ, nói không chừng Lục nhị lang đã giải thích rõ, những nghi vấn của nàng về Lục Quân, chàng cũng không trách nàng, đó cũng chỉ là nghi vấn. Ngẫm lại thì, hôm đó nàng nói với Lục Hiển muốn đến Nam Dương, e rằng lý do thật sự là vì nhớ Lục Quân.
Nàng nghĩ nàng thật sự đã thích chàng rồi, lúc ở trong mơ khi không có chàng, nàng không hề nhỏ lấy dù chỉ một giọt nước mắt.
Vì nàng cảm thấy, khóc vì lang quân khác là điều cực kỳ vô nghĩa.
Nữ lang nằm xuống mài mực chấm bút, trầm ngâm hồi lâu, mực rơi lên giấy, như giọt lệ rơi trên trúc hoa. Lệ dâng lên trong đáy mắt, La Linh Dư kìm nén, sau một hồi suy tư, cuối cùng chỉ viết mấy chữ:
“Luân phiên nhật nguyệt đêm ngày
Thiếp đây nhung nhớ lòng này vấn vương
Đông dài Hạ ngắn buồn thương
Bút đâu viết rõ nỗi tương tư sầu.”
Lúc nhấc đầu bút lên, nàng đã hạ quyết tâm. Nàng sẽ không rời xa Lục Quân, sẽ không từ bỏ Lục Quân chỉ vì cảm thấy chàng sẽ chết. Nàng đã chọn rất nhiều người để làm phu quân của mình, nhưng người nàng thích nhất, chỉ có một mình Lục Quân. Nàng còn đang trong giai đoạn ái muội đẹp nhất của tình yêu, còn đang đoán lòng nhau, còn đang sợ chàng không cưới nàng… Vậy thì sao có thể từ bỏ được?
Viết xong mấy chữ này, nữ lang chợt thư thái hẳn ra. Suốt đêm ngủ không ngon, vào lúc này nàng mới mơ màng buồn ngủ.
***
Đầu tháng chín, Hành Dương vương được triều đình phong làm tướng quân, bổ nhiệm đến quận Dĩnh Xuyên.
Điều đáng tiếc là, Lưu Mộ không thể giúp Lục Hiển trở thành tham quân đi theo.
Một là Lục gia cũng không đồng ý để hai lang quân dòng chính đều ra chiến trường. Huyết mạch dòng chính và dòng thứ khác nhau, tiểu tứ lang Lục gia chỉ là thứ xuất, lại còn chưa trưởng thành. Tả tướng Lục Mậu vốn nuông chiều con trai, hắn thích làm gì thì mặc hắn làm, vậy mà lần này cũng không giúp. Lưu Mộ có đút lót tới mấy thì Lục gia cũng không đồng ý, Lưu Mộ đành bó tay;
Hai là La Linh Dư đã nói với Lục Hiển, Lục tam lang thông minh như thế, chàng sẽ không chết chỉ vì một nguyên nhân bình thường. Cả hai lần Lục nhị lang đều nằm mơ thấy chàng chết, mà lần đầu tiên là vì triều đình muốn chàng chết, nếu chuyện không thay đổi, vậy có khi nào cái chết chưa rõ ràng trong lần thứ hai, cũng xuất phát từ vấn đề của triều đình không? Nếu triều đình xảy ra chuyện, vậy thì Lục nhị lang nên ở lại Kiến Nghiệp, như thế tốt hơn là đến Nam Dương bảo vệ đệ đệ.
Lục Hiển… thành công bị La Linh Dư thuyết phục.
Từ khi có biểu muội bày mưu tính kế giúp, hắn cảm thấy hình như giấc mơ của mình cũng không phải là không có manh mối.
Dưới sự khẩn cầu của La Linh Dư, Lục Hiển ôm lòng kỳ quặc nhờ Lưu Mộ giúp đỡ, để Lưu Mộ dẫn biểu muội hắn cùng rời đi. Hy vọng sau khi Lưu Mộ đến Dĩnh Xuyên, thì sẽ cho người đưa nàng tới Nam Dương. Dù gì Dĩnh Xuyên cũng không cách Nam Dương quá xa. Lúc Lục Hiển đi xin giúp đỡ, trong lòng vô cùng khó chịu, vì hắn vốn không muốn Hành Dương vương và biểu muội có quan hệ gì với nhau.
Lưu Mộ thuận miệng đáp được.
Lưu Mộ đồng ý nhanh như thế lại khiến Lục nhị lang không khỏi hoài nghi, liệu có phải đối phương có tâm tư gì đó với biểu muội của hắn không. Lục nhị lang đành nhắm mắt bóng gió nhắc nhở Lưu Mộ, không được có ý với biểu muội của hắn, Lưu Mộ khịt mũi xem thường, không thèm để tâm.
Vì những nguyên nhân lý do nọ, cuối cùng La Vân Họa nức nở tiễn tỷ tỷ lên xe, vẫy tay tạm biệt tỷ tỷ.
La Linh Dư ngồi trên xe, theo Lưu Mộ đi đến Nam Dương. Nàng sắp được gặp Lục Quân rồi.
Tất cả mọi chuyện đều đang thay đổi.
Nữ lang ngồi trong xe kích động lẩm nhẩm: “Chưa chắc đã không có thay đổi, chỉ là thay đổi không quá lớn. Như vậy thì vẫn có phương pháp. Hơn nữa, Tuyết Thần ca ca sẽ có cách tốt hơn mình đúng không?”
“Tuyết Thần ca ca… Rốt cuộc muội cũng có thể gặp huynh rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.