Chương 26
Tuệ Tuyết
12/01/2024
Đối với ý tốt của người nọ, hiển nhiên Trần Gia Hữu sẽ khéo léo từ chối.
Anh xoay người nhìn Tô Đào, khẽ hỏi, "Để em chờ nãy giờ, có thấy chán không?"
Tô Đào lắc đầu, "Không đâu, nhìn mấy anh nói chuyện cũng vui lắm."
Đang nói nửa chừng, cô bỗng nảy ra ý định muốn trêu anh một chút, cô vờ hắng giọng một cái rồi lên tiếng, "Sao lúc nãy anh không nhận thẻ phòng đó, nếu không tiện về nhà thì đêm nay anh có thể ở lại đây nghỉ ngơi mà."
Trần Gia Hữu hờ hững nhìn sang, "Em mong tôi nhận nó sao?"
Tô Đào, "Tôi..."
Trần Gia Hữu, "Chắc là em nghe không rõ, điều kiện tiên quyết của anh ta chính là để tôi và bạn gái ở cùng nhau."
Tô Đào nghe rõ là đằng khác.
Cô nhấp một ngụm nước trái cây, giả vờ làm lơ cho qua chuyện.
Nói đùa với một anh chàng luật sư lúc nào cũng logic chặt chẽ có vẻ như chẳng đạt được hiệu quả như cô dự đoán.
Mà phải công nhận một điều, Trần Gia Hữu đúng là một người nghiêm túc.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Tô Đào đặt ly rượu trên tay xuống, quay đầu nhìn thoáng qua.
Trần Gia Hữu đang nói chuyện với người khác, trông có vẻ như đang chào tạm biệt.
Đến khi nói chuyện xong, anh duỗi tay nới lỏng cà vạt, lên tiếng, "Được rồi, về nhà thôi."
Bụng Tô Đào canh ngay đúng lúc này mà réo vang.
Không thể trách cô được, tuy bánh ngọt ở đây khá ngon, nhưng cũng không thể ăn bánh thay cơm. Cô đã đói từ nãy đến giờ, tại vì thấy ngại nên không dám mở miệng.
Bây giờ lại thành ra thế này, Trần Gia Hữu đang đứng trước mặt hiển nhiên cũng đã nghe thấy.
Anh nhướng mày, hỏi cô, "... Em đói à?"
Tô Đào ngượng ngùng xoa bụng, "Ừm."
Trên đường về, Trần Gia Hữu đã mời cô ăn món mì sốt gạch cua khá ngon.
Đó là món mà Tô Đào chủ động yêu cầu.
Người xếp hàng order trong quán khá đông, Trần Gia Hữu bèn đứng bên cạnh cùng cô chờ tới lượt.
Đằng trước là một đôi tình nhân đang đùa giỡn với nhau trong lúc xếp hàng, trông rất thắm thiết.
Ánh mắt Tô Đào vô thức lướt sang Trần Gia Hữu đang ở bên cạnh.
Khí chất của anh dường như không hợp với nới đây. Thế nhưng, anh lại không ngại mà đứng xếp hàng cùng cô.
Chờ một lúc lâu, cuối cùng cũng đến lượt hai người.
Tô Đào gọi hai tô mì sốt gạch cua, lúc tính tiền thì một hai đòi trả tiền cho bằng được.
Thấy cô khăng khăng như thế, Trần Gia Hữu đành thu tay về.
Nhân viên mang hai tô mì sốt gạch cua thơm ngào ngạt đặt lên bàn.
Trần Gia Hữu ngước lên nhìn cô.
Tô Đào nhoẻn môi cười, lên tiếng, "Chút thành ý của tôi, mời anh ăn món mì sốt gạch cua mà tôi thích nhất, xem như là lời xin lỗi với anh."
Lời xin lỗi của Tô Đào có lẽ ám chỉ chuyện đêm đó.
Mấy ngón tay thon dài rõ khớp xương cầm lấy đôi đũa tre đang gác trên tô, anh thong thả đáp, "Ừm."
Tô Đào nếm thử một miếng mì, quả nhiên, vẫn là hương vị trong trí nhớ của cô.
Ăn được một nửa, cô chợt nghĩ ra một vấn đề, đầu óc nóng lên bèn hỏi ngay, "Không lẽ nụ hôn ngày hôm đó là nụ hôn đầu của anh?"
Cô cũng mới vừa nhớ ra chuyện Trần Gia Hữu từng nói với mình rằng anh không có bạn gái cũ.
Nếu là như thế...
Thì suy đoán này của Tô Đào có độ chính xác rất cao.
Trần Gia Hữu lại chẳng có phản ứng gì, anh từ tốn đặt đũa xuống, đôi mắt đen lay láy nhìn xoáy thẳng vào cô.
"Đúng vậy."
"Thế nên... em định chịu trách nhiệm với tôi sao?"
Tô Đào khẽ chớp hàng mi.
Chịu trách nhiệm...
Cô thật sự chưa từng suy xét đến vấn đề này...
Nhưng vô duyên vô cớ cướp mất nụ hôn đầu tiên của luật sư Trần thì cô đúng là có hơi quá đáng.
Trông thấy dáng vẻ ngây người của Tô Đào, Trần Gia Hữu liền biết cô đã bị tập kích bất ngờ nên không kịp trở tay.
Bờ môi anh hơi cong vẽ lên một nụ cười dịu dàng, "Xét thấy lần trước là do em vô ý gây án nên tôi không so đo với em, nhưng nếu còn có lần sau..."
"Thế thì em phải chịu trách nhiệm đấy."
Tô Đào bị nụ cười của anh hớp mất cả hồn, ngơ ngơ ngẩn ngẩn mất vài giây.
Một thoáng sau, Tô Đào mới định thần lại.
Vừa nãy, Trần Gia Hữu vừa nói đùa với cô đúng không?
Lòng cô bỗng thấy xốn xang.
Một người luôn nhã nhặn, lạnh lùng như luật sư Trần, ấy vậy mà sau một thời gian tiếp xúc cũng đã biết nói đùa rồi.
Đó là chuyện mà trước đây cô chưa bao giờ dám nghĩ đến.
Thế là, Tô Đào bày ra vẻ mặt nghiêm túc thề thốt, "Anh yên tâm, sẽ không có lần sau đâu."
Đuôi mắt Trần Gia Hữu hơi nhếch lên, không biết có để lời này ở trong lòng hay không, có điều anh cũng không nói tiếp nữa.
Sau khi hai người ăn xong bữa khuya, trên đường cũng chẳng còn bóng người nào.
Tài xế vẫn còn đợi ở trong xe, Tô Đào đang định xem giờ, thì bỗng nhiên, bên tai bất chợt vang lên một giọng nói đầy kinh ngạc.
"Tô Đào."
Nương theo âm thanh phát ra, cô đánh mắt nhìn sang.
Lâm Hưng Văn dừng xe bên vệ đường, sau đó bước sang.
Lúc đi tới, Lâm Hưng Văn cũng đã nhìn thấy Trần Gia Hữu đang đứng bên cạnh cô.
Vừa thấy Trần Gia Hữu, vẻ mặt Lâm Hưng Văn chợt ánh lên vẻ cay đắng.
Anh ta quả thật không ngờ, quen biết với Trần Gia Hữu bao nhiêu năm nay, vậy mà lại không nhìn ra cậu ta là người như thế.
Thậm chí anh ta còn thấy hụt hẫng trong lòng, đó cô gái mà ngay cả chính anh ta cũng không theo đuổi được, không ngờ cái gã mặt người dạ thú Trần Gia Hữu này lại có bước tiến với con gái nhà người ta nhanh như thế.
Thế mà trước đó tên này còn bày đặt trưng ra cái vẻ mặt vô dục vô cầu nữa chứ.
Lần đầu tiên trông thấy hai người đi cùng nhau, anh ta đã cảm thấy có gì đó là lạ, bây giờ ngẫm lại đúng là dự cảm của anh ta không hề sai.
Giác quan thứ sáu của đàn ông thường rất chuẩn.
Lâm Hưng Văn nhìn về phía Tô Đào, hỏi, "Cô đi du lịch về rồi à?"
Tô Đào gật đầu, "Vâng."
Anh ta lại nhìn sang Trần Gia Hữu, hừ lạnh, "Sao cậu cũng ở đây?"
Trần Gia Hữu cau mày, "Sao tôi lại không thể ở đây?"
Tô Đào nhận ra tia lửa đang xoèn xoẹt bắn ra giữa hai người, cô quan sát cả hai cùng một lúc, ngần ngừ lên tiếng hỏi, "Hai người đang cãi nhau sao?"
Lâm Hưng Văn rầu rĩ, "Không có gì, cô vừa đi du lịch về hẳn là còn mệt lắm, nghỉ ngơi cho tốt nhé. Nếu cô cần giúp gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào."
Có thể thấy, bao tâm tư rộn ràng trước kia của anh ta giờ đây ít nhiều đã được tém lại bớt.
Chủ yếu là vì anh ta nhận thức rõ khoảng cách giữa mình và Trần Gia Hữu, nếu người ta đã có tiến triển, còn mình cứ đâm đầu vào thì chẳng khác gì nịnh đầm.
Nhưng anh ta phải thừa nhận rằng, lòng anh ta không hề dễ chịu tí nào.
Mà điều khiến anh ta bất ngờ chính là, cái "cây vạn tuế" trăm năm không gần nữ sắc như Trần Gia Hữu ấy vậy mà lại ra "hoa".
Cố dằn xuống cơn thôi thúc muốn hóng hớt thêm, anh ta đành lên tiếng, "Bạn tôi đang chờ ở bên kia, gặp lại sau nhé."
"Vâng."
Đến khi Lâm Hưng Văn khuất bóng, Tô Đào đã kết luận, "Hai người các anh chắc chắn đang có vấn đề."
Trần Gia Hữu, "Cậu ta hiểu lầm một vài chuyện, đợi hôm nào tôi giải thích với cậu ta sau."
"Chuyện gì?" Tô Đào tò mò nhìn sang.
"Đêm hôm ấy em đưa điện thoại của mình cho tôi, bảo tôi nhận điện thoại của cậu ta, em còn nhớ không?" Người đàn ông hờ hững kể lại.
Tô Đào vẫn còn chút ấn tượng, "Hình như có chuyện như thế."
Trần Gia Hữu ngần ngừ vài giây, dường như đang nghĩ không biết Tô Đào có hiểu được suy nghĩ giữa những người đàn ông với nhau hay không, anh bóng gió ẩn ý, "Lúc ấy cũng đã trễ rồi, có lẽ cậu ta đã hiểu lầm chuyện gì đó."
Tô Đào là người trưởng thành, hiển nhiên có thể hiểu được tầng ý trong lời của Trần Gia Hữu.
Cô khe khẽ gật đầu như đã tỏ tường, "Hoá ra là thế..."
Trần Gia Hữu cúi đầu nhìn cô, "Em đừng lo, tôi sẽ giải thích với cậu ta."
"Không cần đâu." Tô Đào nhún vai như chẳng bận tâm.
"Hửm?"
Tô Đào, "Ban đầu tôi vốn cũng không có ý gì với anh ta. Nếu hiểu lầm lần này có thể khiến anh ta bỏ cuộc thì cũng xem như là chuyện tốt, để anh ta sớm buông bỏ rồi tìm một cô gái khác."
Mạch não của cô quả thật rất khác người thường.
Trần Gia Hữu vừa định mở cửa xe, điện thoại bất ngờ nhận được một tin nhắn.
Anh cúi đầu xem qua, nét mặt thoáng hiện lên vẻ lãnh đạm.
Tô Đào bước lên vài bước, hỏi thăm, "... Anh có chuyện gì hả?"
Trần Gia Hữu cất điện thoại vào, "Quả thật có chút chuyện cần xử lý, nhưng chỉ ở gần đây thôi. Nếu em ngại thì tôi đưa em về nhà trước."
Tô Đào đáp lại như lẽ đương nhiên, "Tôi không ngại đâu."
Khi ấy cô chỉ nghĩ nếu để anh đưa cô về trước thì quá phiền phức.
Nhưng không ngờ, khi xe đến nơi, Tô Đào mới thấy cái từ "hối hận" này không đủ để hình dung bản thân mình lúc bấy giờ.
Hoá ra người nhắn tin cho Trần Gia Hữu vừa nãy là Lận Lam.
Lận Lam gặp tai nạn giao thông, cũng may là cô ấy không bị xây xát gì, nhưng cần phải thương lượng hoà giải.
Lúc ấy cô ấy bối rối không biết phải làm sao, không biết phải liên lạc với ai, đành nhắn tin cho Trần Gia Hữu.
Trong lòng Lận Lam đinh ninh rằng Trần Gia Hữu sẽ không bỏ mặc mình. Mấy năm nay sức khoẻ ba cô ấy không tốt, cô ấy cũng không có nhiều bạn bè, Trần Gia Hữu là học trò cưng của ba, dù bây giờ chỉ vì nể mặt thầy giáo thì anh cũng sẽ qua đây giúp mình.
Nhưng Lận Lam hoàn toàn không ngờ đến, Trần Gia Hữu lại đưa Tô Đào theo cùng.
Quả nhiên, ngay khi vừa nhìn thấy Tô Đào, mặt Lận Lam như thuỗn ra.
Tuy tối nay Trần Gia Hữu có uống vài ly, nhưng lúc ra mặt xử lý mọi chuyện lại rất gọn ghẽ.
Thấy Lận Lam có vẻ hoảng hốt, anh bèn hỏi, "Có chuyện gì sao?"
Lận Lam lắc đầu, "Không có gì, chỉ là cần phải thương lượng về chuyện bồi thường."
Trần Gia Hữu đi lên trước giúp cô xử lý chuyện bồi thường.
Một lúc sau, anh quay trở lại, "Được rồi, đã không sao nữa rồi."
Tối nay Lận Lam tăng ca đến khuya mới về nhà, nào ngờ dọc đường lại xảy ra chuyện thế này, chẳng hiểu sao lại thấy tủi thân. Dáng người cao lớn của Trần Gia Hữu ở ngay trước mặt, mang tới cho cô ấy một cảm giác an toàn, trong khoảnh khắc ấy, Lận Lam chỉ muốn nhào vào vòng tay của anh.
Sống mũi cay cay, bờ môi mấp máy, trông cô ấy có vẻ như rất cần sự an ủi của anh vào lúc này.
Thế nhưng...
Dường như Trần Gia Hữu đã nhận ra, anh hơi lùi về sau một bước, sau đó rút một tờ khăn giấy đưa cho Lận Lam, cất giọng trầm thấp và bình tĩnh nhưng vẫn mang theo chút xa cách, "Chuyện nhỏ thôi, cô đừng buồn."
Cái ôm như mong muốn đã vụt mất, lòng Lận Lam càng bứt rứt hơn.
Cô ấy nhìn về phía Tô Đào, trong giọng nói mang theo vẻ bực dọc, "Sao cô lại ở đây?"
Lúc này Tô Đào cũng không thể nói chỉ là trùng hợp được.
Bởi vì cô đã đi cùng Trần Gia Hữu ngay từ ban đầu.
Và cảnh tượng vừa nãy cô cũng đã chứng kiến hết thảy.
Trần Gia Hữu giúp đỡ Lận Lam là vì nể tình, ngoài ra anh không có ý định dây dưa mập mờ gì thêm.
Tâm tư thầm kín của Lận Lam xem như đã bị anh nhìn thấu.
Anh đúng là đồ đầu gỗ mà, vừa nãy mỹ nhân Lận Lam người ta muốn trao cho anh một cái ôm đầy yêu thương mà anh còn có thể lạnh lùng kiềm chế. Tô Đào chỉ làm khán giả mà còn thấy xốn xang, chỉ hận không thể thay anh ôm lấy Lận Lam.
Bây giờ Lận Lam đã chuyển chú ý về phía cô, Tô Đào giần giật khoé môi, không biết nên trả lời thế nào.
Trần Gia Hữu, "Tôi đã gọi người đến giúp cô xử lý phần còn lại, lên xe đi, tôi đưa cô về."
Lận Lam lên xe, Trần Gia Hữu chủ động mở cửa ghế phụ rồi ngồi vào.
Sau khi sắp xếp chỗ ngồi, vì tránh để bầu không khí rơi vào lúng túng, Tô Đào chủ động trò chuyện vài câu với Lận Lam.
Lận Lam mỉm cười gượng gạo, trả lời cũng không mấy tập trung.
Tô Đào nói quá nhanh nên bất cẩn bị sặc, cô khẽ ho vài tiếng.
Người đàn ông ngồi ghế lái phụ hơi ngẩng đầu lên, bàn tay trắng trẻo cầm một chai nước khoáng đưa xuống, anh cất giọng dịu dàng, "Em uống nước đi."
Tô Đào nhận lấy chai nước, không quên cám ơn anh.
Trong xe hơi mờ tối, nhưng Lận Lam vẫn nhìn thấy cảm xúc ánh lên trong đôi mắt Trần Gia Hữu.
Dáng vẻ dịu dàng đượm ý cười kia chưa từng xuất hiện khi ở trước mặt cô ấy.
Cuối cùng.
Xe dừng lại trước cửa nhà Lận Lam.
Lận Lam mở lời, "Hôm nay đã làm phiền hai người rồi..."
Tô Đào vội đáp, "Cô Lận về nhà nghỉ ngơi cho khoẻ nhé."
Lận Lam đáp lại một tiếng, sau đó mở cửa xe bước xuống.
Đến khi Lận Lam khuất bóng, Trần Gia Hữu bỗng mở cửa bước xuống.
Anh tựa vào sườn xe, đầu ngón tay trượt lên bật lửa, châm điếu thuốc trên tay.
Rồi anh gõ vào ô cửa kính trước mặt cô.
Tô Đào hạ kính xuống, nhìn anh đang đứng bên ngoài.
Trần Gia Hữu nhả ra một làn khói mỏng, cất giọng nhẹ nhàng, "Tôi hút một điếu, em không ngại chứ."
Tô Đào lắc đầu tỏ vẻ mình không ngại.
Có điều cô ngồi một chỗ cũng đã lâu, bèn mở cửa bước xuống xe theo anh.
Hai người đứng song song tựa vào thân xe.
Tô Đào xoa mũi, bỗng nhiên lên tiếng, "Lúc nãy trông cô Lận có vẻ không được vui cho lắm."
Trần Gia Hữu, "Dường như em rất giỏi quan sát tâm trạng của người khác."
Tô Đào cười bất lực, "Rõ rành rành ngay trước mắt, sao tôi lại không nhìn ra cho được."
Trần Gia Hữu, "Thế em còn nhìn ra điều gì nữa không?"
Trần Gia Hữu bỗng dưng hỏi ngược lại khiến Tô Đào không biết phải trả lời thế nào.
Cô ngẩng đầu lên, bắt trọn góc nghiêng đẹp trai ngời ngời của Trần Gia Hữu.
Dáng vẻ khi anh hút thuốc lại mang theo một vẻ quyến rũ khiến người ta như say như mê.
Rõ ràng là một người lạnh lùng, nhưng thỉnh thoảng cũng phải cần đến nicotin để thả lỏng bản thân.
Không biết một người như anh nếu thả "xích" phóng túng thì sẽ như thế nào nhỉ?
Có lẽ là giống như lúc này, bờ môi mỏng khẽ nhả ra một vòng khói, đôi mắt hơi rủ xuống, thoáng lướt qua cô, khoé mắt phớt đỏ hơi nhếch lên môt độ cong nho nhỏ, bâng quơ buông lời:
"Vậy em có nhìn ra suy nghĩ tối nay của tôi không?"
Tô Đào không biết trả lời câu hỏi này thế nào.
Người như Trần Gia Hữu sao có thể bộc lộ cảm xúc ra mặt được.
Cô lắc đầu, tỏ vẻ mình không tìm được đáp án cho câu hỏi này.
Khoé môi Trần Gia Hữu rướn lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng búng rơi tàn thuốc.
Gió thu hây hẩy lướt qua đám lá cây ở ven đường, phát ra tiếng xào xạt.
Bờ môi anh hơi mấp máy, giọng nói rất khẽ, tựa như tiếng suối yên ả êm đềm quanh quẩn bên tai Tô Đào.
Cô nghe anh thì thầm bên tai mình rằng --
"Tôi đang ngắm em."
Anh xoay người nhìn Tô Đào, khẽ hỏi, "Để em chờ nãy giờ, có thấy chán không?"
Tô Đào lắc đầu, "Không đâu, nhìn mấy anh nói chuyện cũng vui lắm."
Đang nói nửa chừng, cô bỗng nảy ra ý định muốn trêu anh một chút, cô vờ hắng giọng một cái rồi lên tiếng, "Sao lúc nãy anh không nhận thẻ phòng đó, nếu không tiện về nhà thì đêm nay anh có thể ở lại đây nghỉ ngơi mà."
Trần Gia Hữu hờ hững nhìn sang, "Em mong tôi nhận nó sao?"
Tô Đào, "Tôi..."
Trần Gia Hữu, "Chắc là em nghe không rõ, điều kiện tiên quyết của anh ta chính là để tôi và bạn gái ở cùng nhau."
Tô Đào nghe rõ là đằng khác.
Cô nhấp một ngụm nước trái cây, giả vờ làm lơ cho qua chuyện.
Nói đùa với một anh chàng luật sư lúc nào cũng logic chặt chẽ có vẻ như chẳng đạt được hiệu quả như cô dự đoán.
Mà phải công nhận một điều, Trần Gia Hữu đúng là một người nghiêm túc.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Tô Đào đặt ly rượu trên tay xuống, quay đầu nhìn thoáng qua.
Trần Gia Hữu đang nói chuyện với người khác, trông có vẻ như đang chào tạm biệt.
Đến khi nói chuyện xong, anh duỗi tay nới lỏng cà vạt, lên tiếng, "Được rồi, về nhà thôi."
Bụng Tô Đào canh ngay đúng lúc này mà réo vang.
Không thể trách cô được, tuy bánh ngọt ở đây khá ngon, nhưng cũng không thể ăn bánh thay cơm. Cô đã đói từ nãy đến giờ, tại vì thấy ngại nên không dám mở miệng.
Bây giờ lại thành ra thế này, Trần Gia Hữu đang đứng trước mặt hiển nhiên cũng đã nghe thấy.
Anh nhướng mày, hỏi cô, "... Em đói à?"
Tô Đào ngượng ngùng xoa bụng, "Ừm."
Trên đường về, Trần Gia Hữu đã mời cô ăn món mì sốt gạch cua khá ngon.
Đó là món mà Tô Đào chủ động yêu cầu.
Người xếp hàng order trong quán khá đông, Trần Gia Hữu bèn đứng bên cạnh cùng cô chờ tới lượt.
Đằng trước là một đôi tình nhân đang đùa giỡn với nhau trong lúc xếp hàng, trông rất thắm thiết.
Ánh mắt Tô Đào vô thức lướt sang Trần Gia Hữu đang ở bên cạnh.
Khí chất của anh dường như không hợp với nới đây. Thế nhưng, anh lại không ngại mà đứng xếp hàng cùng cô.
Chờ một lúc lâu, cuối cùng cũng đến lượt hai người.
Tô Đào gọi hai tô mì sốt gạch cua, lúc tính tiền thì một hai đòi trả tiền cho bằng được.
Thấy cô khăng khăng như thế, Trần Gia Hữu đành thu tay về.
Nhân viên mang hai tô mì sốt gạch cua thơm ngào ngạt đặt lên bàn.
Trần Gia Hữu ngước lên nhìn cô.
Tô Đào nhoẻn môi cười, lên tiếng, "Chút thành ý của tôi, mời anh ăn món mì sốt gạch cua mà tôi thích nhất, xem như là lời xin lỗi với anh."
Lời xin lỗi của Tô Đào có lẽ ám chỉ chuyện đêm đó.
Mấy ngón tay thon dài rõ khớp xương cầm lấy đôi đũa tre đang gác trên tô, anh thong thả đáp, "Ừm."
Tô Đào nếm thử một miếng mì, quả nhiên, vẫn là hương vị trong trí nhớ của cô.
Ăn được một nửa, cô chợt nghĩ ra một vấn đề, đầu óc nóng lên bèn hỏi ngay, "Không lẽ nụ hôn ngày hôm đó là nụ hôn đầu của anh?"
Cô cũng mới vừa nhớ ra chuyện Trần Gia Hữu từng nói với mình rằng anh không có bạn gái cũ.
Nếu là như thế...
Thì suy đoán này của Tô Đào có độ chính xác rất cao.
Trần Gia Hữu lại chẳng có phản ứng gì, anh từ tốn đặt đũa xuống, đôi mắt đen lay láy nhìn xoáy thẳng vào cô.
"Đúng vậy."
"Thế nên... em định chịu trách nhiệm với tôi sao?"
Tô Đào khẽ chớp hàng mi.
Chịu trách nhiệm...
Cô thật sự chưa từng suy xét đến vấn đề này...
Nhưng vô duyên vô cớ cướp mất nụ hôn đầu tiên của luật sư Trần thì cô đúng là có hơi quá đáng.
Trông thấy dáng vẻ ngây người của Tô Đào, Trần Gia Hữu liền biết cô đã bị tập kích bất ngờ nên không kịp trở tay.
Bờ môi anh hơi cong vẽ lên một nụ cười dịu dàng, "Xét thấy lần trước là do em vô ý gây án nên tôi không so đo với em, nhưng nếu còn có lần sau..."
"Thế thì em phải chịu trách nhiệm đấy."
Tô Đào bị nụ cười của anh hớp mất cả hồn, ngơ ngơ ngẩn ngẩn mất vài giây.
Một thoáng sau, Tô Đào mới định thần lại.
Vừa nãy, Trần Gia Hữu vừa nói đùa với cô đúng không?
Lòng cô bỗng thấy xốn xang.
Một người luôn nhã nhặn, lạnh lùng như luật sư Trần, ấy vậy mà sau một thời gian tiếp xúc cũng đã biết nói đùa rồi.
Đó là chuyện mà trước đây cô chưa bao giờ dám nghĩ đến.
Thế là, Tô Đào bày ra vẻ mặt nghiêm túc thề thốt, "Anh yên tâm, sẽ không có lần sau đâu."
Đuôi mắt Trần Gia Hữu hơi nhếch lên, không biết có để lời này ở trong lòng hay không, có điều anh cũng không nói tiếp nữa.
Sau khi hai người ăn xong bữa khuya, trên đường cũng chẳng còn bóng người nào.
Tài xế vẫn còn đợi ở trong xe, Tô Đào đang định xem giờ, thì bỗng nhiên, bên tai bất chợt vang lên một giọng nói đầy kinh ngạc.
"Tô Đào."
Nương theo âm thanh phát ra, cô đánh mắt nhìn sang.
Lâm Hưng Văn dừng xe bên vệ đường, sau đó bước sang.
Lúc đi tới, Lâm Hưng Văn cũng đã nhìn thấy Trần Gia Hữu đang đứng bên cạnh cô.
Vừa thấy Trần Gia Hữu, vẻ mặt Lâm Hưng Văn chợt ánh lên vẻ cay đắng.
Anh ta quả thật không ngờ, quen biết với Trần Gia Hữu bao nhiêu năm nay, vậy mà lại không nhìn ra cậu ta là người như thế.
Thậm chí anh ta còn thấy hụt hẫng trong lòng, đó cô gái mà ngay cả chính anh ta cũng không theo đuổi được, không ngờ cái gã mặt người dạ thú Trần Gia Hữu này lại có bước tiến với con gái nhà người ta nhanh như thế.
Thế mà trước đó tên này còn bày đặt trưng ra cái vẻ mặt vô dục vô cầu nữa chứ.
Lần đầu tiên trông thấy hai người đi cùng nhau, anh ta đã cảm thấy có gì đó là lạ, bây giờ ngẫm lại đúng là dự cảm của anh ta không hề sai.
Giác quan thứ sáu của đàn ông thường rất chuẩn.
Lâm Hưng Văn nhìn về phía Tô Đào, hỏi, "Cô đi du lịch về rồi à?"
Tô Đào gật đầu, "Vâng."
Anh ta lại nhìn sang Trần Gia Hữu, hừ lạnh, "Sao cậu cũng ở đây?"
Trần Gia Hữu cau mày, "Sao tôi lại không thể ở đây?"
Tô Đào nhận ra tia lửa đang xoèn xoẹt bắn ra giữa hai người, cô quan sát cả hai cùng một lúc, ngần ngừ lên tiếng hỏi, "Hai người đang cãi nhau sao?"
Lâm Hưng Văn rầu rĩ, "Không có gì, cô vừa đi du lịch về hẳn là còn mệt lắm, nghỉ ngơi cho tốt nhé. Nếu cô cần giúp gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào."
Có thể thấy, bao tâm tư rộn ràng trước kia của anh ta giờ đây ít nhiều đã được tém lại bớt.
Chủ yếu là vì anh ta nhận thức rõ khoảng cách giữa mình và Trần Gia Hữu, nếu người ta đã có tiến triển, còn mình cứ đâm đầu vào thì chẳng khác gì nịnh đầm.
Nhưng anh ta phải thừa nhận rằng, lòng anh ta không hề dễ chịu tí nào.
Mà điều khiến anh ta bất ngờ chính là, cái "cây vạn tuế" trăm năm không gần nữ sắc như Trần Gia Hữu ấy vậy mà lại ra "hoa".
Cố dằn xuống cơn thôi thúc muốn hóng hớt thêm, anh ta đành lên tiếng, "Bạn tôi đang chờ ở bên kia, gặp lại sau nhé."
"Vâng."
Đến khi Lâm Hưng Văn khuất bóng, Tô Đào đã kết luận, "Hai người các anh chắc chắn đang có vấn đề."
Trần Gia Hữu, "Cậu ta hiểu lầm một vài chuyện, đợi hôm nào tôi giải thích với cậu ta sau."
"Chuyện gì?" Tô Đào tò mò nhìn sang.
"Đêm hôm ấy em đưa điện thoại của mình cho tôi, bảo tôi nhận điện thoại của cậu ta, em còn nhớ không?" Người đàn ông hờ hững kể lại.
Tô Đào vẫn còn chút ấn tượng, "Hình như có chuyện như thế."
Trần Gia Hữu ngần ngừ vài giây, dường như đang nghĩ không biết Tô Đào có hiểu được suy nghĩ giữa những người đàn ông với nhau hay không, anh bóng gió ẩn ý, "Lúc ấy cũng đã trễ rồi, có lẽ cậu ta đã hiểu lầm chuyện gì đó."
Tô Đào là người trưởng thành, hiển nhiên có thể hiểu được tầng ý trong lời của Trần Gia Hữu.
Cô khe khẽ gật đầu như đã tỏ tường, "Hoá ra là thế..."
Trần Gia Hữu cúi đầu nhìn cô, "Em đừng lo, tôi sẽ giải thích với cậu ta."
"Không cần đâu." Tô Đào nhún vai như chẳng bận tâm.
"Hửm?"
Tô Đào, "Ban đầu tôi vốn cũng không có ý gì với anh ta. Nếu hiểu lầm lần này có thể khiến anh ta bỏ cuộc thì cũng xem như là chuyện tốt, để anh ta sớm buông bỏ rồi tìm một cô gái khác."
Mạch não của cô quả thật rất khác người thường.
Trần Gia Hữu vừa định mở cửa xe, điện thoại bất ngờ nhận được một tin nhắn.
Anh cúi đầu xem qua, nét mặt thoáng hiện lên vẻ lãnh đạm.
Tô Đào bước lên vài bước, hỏi thăm, "... Anh có chuyện gì hả?"
Trần Gia Hữu cất điện thoại vào, "Quả thật có chút chuyện cần xử lý, nhưng chỉ ở gần đây thôi. Nếu em ngại thì tôi đưa em về nhà trước."
Tô Đào đáp lại như lẽ đương nhiên, "Tôi không ngại đâu."
Khi ấy cô chỉ nghĩ nếu để anh đưa cô về trước thì quá phiền phức.
Nhưng không ngờ, khi xe đến nơi, Tô Đào mới thấy cái từ "hối hận" này không đủ để hình dung bản thân mình lúc bấy giờ.
Hoá ra người nhắn tin cho Trần Gia Hữu vừa nãy là Lận Lam.
Lận Lam gặp tai nạn giao thông, cũng may là cô ấy không bị xây xát gì, nhưng cần phải thương lượng hoà giải.
Lúc ấy cô ấy bối rối không biết phải làm sao, không biết phải liên lạc với ai, đành nhắn tin cho Trần Gia Hữu.
Trong lòng Lận Lam đinh ninh rằng Trần Gia Hữu sẽ không bỏ mặc mình. Mấy năm nay sức khoẻ ba cô ấy không tốt, cô ấy cũng không có nhiều bạn bè, Trần Gia Hữu là học trò cưng của ba, dù bây giờ chỉ vì nể mặt thầy giáo thì anh cũng sẽ qua đây giúp mình.
Nhưng Lận Lam hoàn toàn không ngờ đến, Trần Gia Hữu lại đưa Tô Đào theo cùng.
Quả nhiên, ngay khi vừa nhìn thấy Tô Đào, mặt Lận Lam như thuỗn ra.
Tuy tối nay Trần Gia Hữu có uống vài ly, nhưng lúc ra mặt xử lý mọi chuyện lại rất gọn ghẽ.
Thấy Lận Lam có vẻ hoảng hốt, anh bèn hỏi, "Có chuyện gì sao?"
Lận Lam lắc đầu, "Không có gì, chỉ là cần phải thương lượng về chuyện bồi thường."
Trần Gia Hữu đi lên trước giúp cô xử lý chuyện bồi thường.
Một lúc sau, anh quay trở lại, "Được rồi, đã không sao nữa rồi."
Tối nay Lận Lam tăng ca đến khuya mới về nhà, nào ngờ dọc đường lại xảy ra chuyện thế này, chẳng hiểu sao lại thấy tủi thân. Dáng người cao lớn của Trần Gia Hữu ở ngay trước mặt, mang tới cho cô ấy một cảm giác an toàn, trong khoảnh khắc ấy, Lận Lam chỉ muốn nhào vào vòng tay của anh.
Sống mũi cay cay, bờ môi mấp máy, trông cô ấy có vẻ như rất cần sự an ủi của anh vào lúc này.
Thế nhưng...
Dường như Trần Gia Hữu đã nhận ra, anh hơi lùi về sau một bước, sau đó rút một tờ khăn giấy đưa cho Lận Lam, cất giọng trầm thấp và bình tĩnh nhưng vẫn mang theo chút xa cách, "Chuyện nhỏ thôi, cô đừng buồn."
Cái ôm như mong muốn đã vụt mất, lòng Lận Lam càng bứt rứt hơn.
Cô ấy nhìn về phía Tô Đào, trong giọng nói mang theo vẻ bực dọc, "Sao cô lại ở đây?"
Lúc này Tô Đào cũng không thể nói chỉ là trùng hợp được.
Bởi vì cô đã đi cùng Trần Gia Hữu ngay từ ban đầu.
Và cảnh tượng vừa nãy cô cũng đã chứng kiến hết thảy.
Trần Gia Hữu giúp đỡ Lận Lam là vì nể tình, ngoài ra anh không có ý định dây dưa mập mờ gì thêm.
Tâm tư thầm kín của Lận Lam xem như đã bị anh nhìn thấu.
Anh đúng là đồ đầu gỗ mà, vừa nãy mỹ nhân Lận Lam người ta muốn trao cho anh một cái ôm đầy yêu thương mà anh còn có thể lạnh lùng kiềm chế. Tô Đào chỉ làm khán giả mà còn thấy xốn xang, chỉ hận không thể thay anh ôm lấy Lận Lam.
Bây giờ Lận Lam đã chuyển chú ý về phía cô, Tô Đào giần giật khoé môi, không biết nên trả lời thế nào.
Trần Gia Hữu, "Tôi đã gọi người đến giúp cô xử lý phần còn lại, lên xe đi, tôi đưa cô về."
Lận Lam lên xe, Trần Gia Hữu chủ động mở cửa ghế phụ rồi ngồi vào.
Sau khi sắp xếp chỗ ngồi, vì tránh để bầu không khí rơi vào lúng túng, Tô Đào chủ động trò chuyện vài câu với Lận Lam.
Lận Lam mỉm cười gượng gạo, trả lời cũng không mấy tập trung.
Tô Đào nói quá nhanh nên bất cẩn bị sặc, cô khẽ ho vài tiếng.
Người đàn ông ngồi ghế lái phụ hơi ngẩng đầu lên, bàn tay trắng trẻo cầm một chai nước khoáng đưa xuống, anh cất giọng dịu dàng, "Em uống nước đi."
Tô Đào nhận lấy chai nước, không quên cám ơn anh.
Trong xe hơi mờ tối, nhưng Lận Lam vẫn nhìn thấy cảm xúc ánh lên trong đôi mắt Trần Gia Hữu.
Dáng vẻ dịu dàng đượm ý cười kia chưa từng xuất hiện khi ở trước mặt cô ấy.
Cuối cùng.
Xe dừng lại trước cửa nhà Lận Lam.
Lận Lam mở lời, "Hôm nay đã làm phiền hai người rồi..."
Tô Đào vội đáp, "Cô Lận về nhà nghỉ ngơi cho khoẻ nhé."
Lận Lam đáp lại một tiếng, sau đó mở cửa xe bước xuống.
Đến khi Lận Lam khuất bóng, Trần Gia Hữu bỗng mở cửa bước xuống.
Anh tựa vào sườn xe, đầu ngón tay trượt lên bật lửa, châm điếu thuốc trên tay.
Rồi anh gõ vào ô cửa kính trước mặt cô.
Tô Đào hạ kính xuống, nhìn anh đang đứng bên ngoài.
Trần Gia Hữu nhả ra một làn khói mỏng, cất giọng nhẹ nhàng, "Tôi hút một điếu, em không ngại chứ."
Tô Đào lắc đầu tỏ vẻ mình không ngại.
Có điều cô ngồi một chỗ cũng đã lâu, bèn mở cửa bước xuống xe theo anh.
Hai người đứng song song tựa vào thân xe.
Tô Đào xoa mũi, bỗng nhiên lên tiếng, "Lúc nãy trông cô Lận có vẻ không được vui cho lắm."
Trần Gia Hữu, "Dường như em rất giỏi quan sát tâm trạng của người khác."
Tô Đào cười bất lực, "Rõ rành rành ngay trước mắt, sao tôi lại không nhìn ra cho được."
Trần Gia Hữu, "Thế em còn nhìn ra điều gì nữa không?"
Trần Gia Hữu bỗng dưng hỏi ngược lại khiến Tô Đào không biết phải trả lời thế nào.
Cô ngẩng đầu lên, bắt trọn góc nghiêng đẹp trai ngời ngời của Trần Gia Hữu.
Dáng vẻ khi anh hút thuốc lại mang theo một vẻ quyến rũ khiến người ta như say như mê.
Rõ ràng là một người lạnh lùng, nhưng thỉnh thoảng cũng phải cần đến nicotin để thả lỏng bản thân.
Không biết một người như anh nếu thả "xích" phóng túng thì sẽ như thế nào nhỉ?
Có lẽ là giống như lúc này, bờ môi mỏng khẽ nhả ra một vòng khói, đôi mắt hơi rủ xuống, thoáng lướt qua cô, khoé mắt phớt đỏ hơi nhếch lên môt độ cong nho nhỏ, bâng quơ buông lời:
"Vậy em có nhìn ra suy nghĩ tối nay của tôi không?"
Tô Đào không biết trả lời câu hỏi này thế nào.
Người như Trần Gia Hữu sao có thể bộc lộ cảm xúc ra mặt được.
Cô lắc đầu, tỏ vẻ mình không tìm được đáp án cho câu hỏi này.
Khoé môi Trần Gia Hữu rướn lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng búng rơi tàn thuốc.
Gió thu hây hẩy lướt qua đám lá cây ở ven đường, phát ra tiếng xào xạt.
Bờ môi anh hơi mấp máy, giọng nói rất khẽ, tựa như tiếng suối yên ả êm đềm quanh quẩn bên tai Tô Đào.
Cô nghe anh thì thầm bên tai mình rằng --
"Tôi đang ngắm em."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.