Chương 33
Tuệ Tuyết
15/03/2024
Ba mươi giây sau.
Ragin: Tôi ngại em bám người khi nào chứ?
Đào mật: Dạo gần đây hình như anh bận lắm hả?
Ragin: Ừm, có một vài chuyện hơi khó giải quyết cần tôi xử lý.
Lần này, Tô Đào lại chủ động gọi thoại sang cho anh.
Ragin nhận máy ngay.
Trong điện thoại, tiếng cười dịu dàng của người đàn ông truyền đến, sau đó anh cất giọng rành mạch, “Em không ngủ được à?”
Tô Đào, “Lần này bận quá nhiều việc, em định ở lại nghỉ ngơi thêm một vài ngày rồi mới trở về thành phố A.”
Ragin: “Ừ, nhưng chỉ có một mình em thôi sao?”
Tô Đào, “Ngoài nhân viên ra, chỉ có một mình em thôi.”
Ragin: “Em đừng nghĩ nhiều, tôi không có ý gì đâu, chỉ mong em chú ý an toàn.”
Khoé môi Tô Đào vẽ lên một đường cong.
Đương nhiên là cô không nghĩ nhiều rồi.
Vì suy nghĩ hiện giờ của cô đã không thể dùng từ “nhiều” để hình dung nữa.
Tô Đào, “Em gọi điện cho anh thế này liệu có làm phiền đến anh không?”
Ragin như thoáng im lặng vài giây, sau đó hỏi cô, “Sao em lại hỏi thế?”
Tô Đào, “Biết đâu hiện giờ đang có một quý cô xinh đẹp làm bạn bên người anh thì sao.”
Ragin véo nhẹ ấn đường, giải thích, “Em muốn nghe lời thật lòng của tôi chứ?”
Tô Đào vô thức cắn môi, “... Muốn.”
Phản ứng của cô đúng là thẳng thắn đến đáng yêu.
Ragin khẽ cười, “Bên này chỉ có một mình tôi thôi.”
“Đây là lời thật lòng.”
“Hay là, lúc nãy em đã nghĩ đến khả năng khác?”
Tô Đào, “Anh xuất sắc như thế, có người thích anh cũng là chuyện bình thường thôi.”
Ragin, “Có lẽ em nên ngủ một giấc, cô nàng hồ ly.”
Giọng anh kề sát bên tai cô, và có một điểm khác biệt so với giọng nói ở ngoài đời chính là, giọng Ragin trong điện thoại càng lôi cuốn và quyến rũ hơn, không còn hơi thở lạnh lùng của ngày thường, giống như vị thần tình yêu đang khe khẽ thì thầm bên tai, lại giống như một anh thợ săn dịu dàng, đang kiên nhẫn chờ con mồi của mình sập bẫy.
Tô Đào xoa nhẹ vành tai, “Ngày mai em phải dậy sớm.”
Ragin hơi nâng âm cuối, “Hửm?”
“Cho nên...”
“Em có thể đặt lại dịch vụ đánh thức kia không?” Cô khẽ gẩy vào lòng bàn tay, cất giọng hỏi trong tâm trạng đầy chờ mong.
Vài giây sau, người đàn ông đồng ý, “Được.”
“Sáng mai tôi sẽ gọi điện gọi em.”
***
Tờ mờ sáng hôm sau.
Tô Đào nhận được cuộc gọi từ Ragin.
Cô mơ mơ màng màng đáp lại người ở đầu bên kia, sau đó nhanh chóng rời giường sửa soạn bản thân.
Hôm nay là ngày kết thúc công việc, cô bận cả một buổi sáng mới xong việc, đến chiều liền được tự do hoạt động.
Lúc ăn trưa, Tô Đào bắt đầu lên kế hoạch cho lịch trình tự do của mình.
Nước Pháp, 8 giờ.
Một nhóm người đang ngồi họp trong phòng làm việc.
Trần Gia Hữu nhìn thoáng qua điện thoại đang đặt trên bàn.
Từ lúc bắt đầu cuộc họp đến giờ, màn hình điện thoại cứ liên tục nhấp nháy sáng lên.
Tất cả đều là tin nhắn của cô.
Người ngồi bên kia thấy điện thoại anh cứ nhấp nháy mãi thì khẽ cười, trao đổi với anh bằng tiếng Pháp, “Bạn gái à?”
Trần Gia Hữu nhếch môi, không phủ nhận, cũng không giải thích.
Anh tranh thủ tìm thời gian rảnh, mở xem tin nhắn của cô.
Có thể nhận ra, chiều hôm nay cô rất vui.
Trong khung chat đều là video du lịch mà cô chia sẻ, có ảnh đồ ăn ngon, còn có cả ảnh phong cảnh được chụp rất nghệ thuật, và nhiều nhất chính là cảm nghĩ của cô về chuyến du lịch, từng dòng chữ đều thể hiện rõ tâm tư thiếu nữ và tình cảm dịu dàng trong lòng cô.
Ragin: Đi chơi vui thế à?
Đào mật: Vui chứ, nhưng mà mệt quá, chắc em chỉ chơi thêm hai ngày nữa rồi về. Dù sao thì nghỉ ngơi cho tốt mới là điều quan trọng nhất.
Ragin: Em đang ở khách sạn à?
Đào mật: Đúng vậy.
Ragin: Em gửi địa chỉ cho tôi đi.
Tuy có hơi tò mò nhưng Tô Đào vẫn ngoan ngoãn gửi địa chỉ sang cho anh.
Dù sao thì anh cũng không thể bay từ Pháp về thăm cô ngay bây giờ được.
Nửa tiếng sau, một phần thức ăn được giao đến tận khách sạn.
Là một phần canh dưỡng sinh thơm nức mũi, một phần hoành thánh tôm nõn và một đĩa trái cây tươi ngon đẹp mắt.
Người này sao ngay cả đặt đồ ăn bên ngoài cũng giống hệt con người anh thế, cầu kỳ và tinh tế.
Cô bèn chụp hình gửi cho Ragin.
Đào mật: Anh đặt hả?
Ragin: Ừm, không biết có hợp khẩu vị của em không, em nhớ ăn nhiều một chút nhé.
Tô Đào chống cằm nhìn phần đồ ăn vừa được giao đến.
Mấy món này đều là món khoái khẩu của cô.
Cô nếm thử một miếng, chợt nhớ ra mình quên trả lời anh, lại vội vàng cầm điện thoại lên soạn tin nhắn.
Đào mật: Em thích lắm, cám ơn anh đã đặt đồ ăn cho em.
Đào mật: *Củ cải đỏ hôn gió.gif*
Nhìn nhãn dán hôn gió mà cô vừa gửi qua, Trần Gia Hữu bỗng ho nhẹ một tiếng.
Anh cầm cái ly cối thuỷ tinh trên tay, hàng mi hơi rủ xuống, dường như đang thả hồn đi đâu đó.
Cái nhãn dán này đúng là có nét gì đó giống cô đến bất ngờ.
Dường như ở bên này anh cũng có thể mường tượng ra được vẻ mặt của cô hiện giờ.
Khoảng thời gian sau đó, mức độ nhiệt tình nhắn tin của Tô Đào đã đạt đến đỉnh điểm.
Bao gồm sau khi cô quay trở về thành phố A.
Trần Bối Lỵ tìm thời gian rảnh đến nhà thăm cô.
Tô Đào mời cô nhóc một bữa lẩu.
Trong lúc ăn cơm, trông thấy Tô Đào vẫn luôn cắm cúi nói chuyện với người trong điện thoại, Trần Bối Lỵ cắn đũa ngó sang, tò mò hỏi, “Chị Tiểu Đào, dạo này chị bận dữ vậy hả?
Tô Đào, “Chị đâu có bận.”
Trần Bối Lỵ, “Thế sao chị cứ nhìn điện thoại mãi thế...”
Lúc này Tô Đào mới nhận ra, cô mỉm cười đặt điện thoại xuống, “Không có gì, chị chỉ đang nói chuyện với bạn thôi.”
Trần Bối Lỵ, “...”
Làm gì có ai nói chuyện với bạn mà vui ra mặt như thế.
Trần Bối Lỵ âm thầm quan sát cẩn thận hơn.
Cuối cùng, cô nhóc đưa ra kết luận.
Thôi rồi.
Anh của cô nhóc hết hy vọng rồi.
Vẻ mặt này của chị Tiểu Đào chính là kiểu rơi vào bể tình không lệch đi đâu được.
Lúc dọn bàn ăn, cô nhóc bất cẩn liếc nhìn màn hình điện thoại của Tô Đào.
Đào mật: Em vừa thịt bò.
Đối phương: Sao thế?
Đào mật: Ối... hình như bị bỏng rồi.
Đối phương: Em cẩn thận một chút.
Đào mật: Anh quan tâm em quá đi!!
Trần Bối Lỵ cũng chẳng dám xem tiếp mấy tin nhắn sau đó.
Dù là “tấm chiếu mới” chưa yêu đương bao giờ, nhưng chỉ cần lướt qua đoạn đối thoại này thôi cô nhóc cũng có thể cảm nhận được bầu không khí hồng phấn đang xâm chiếm khắp nơi.
Cái này... cái này đúng là làm người ta ngại đỏ mặt mà.
Cô nhóc vừa ngại ngùng vừa lo ngay ngáy.
Buổi tối khi về đến nhà, Trần Bối Lỵ vội vội vàng vàng nhắn tin cho anh trai ngay.
Trần Bối Lỵ: Anh, sao anh còn chưa về nữa?
Một lúc lâu sau.
CJY: Ngày mốt.
Trần Bối Lỵ: Hừ, mà giờ anh có về cũng quá muộn màng rồi.
CJY: Sao thế?
Trần Bối Lỵ: Chị Tiểu Đào chắc đã có crush rồi, mộng đẹp của em đã vỡ tan tành rồi.
Trần Gia Hữu không thèm trả lời lại.
Ngày thứ ba sau tin nhắn kia, cuối cùng Trần Gia Hữu cũng đã quay về sau hơn nửa tháng trời.
Trần Bối Lỵ vô cùng kích động, thậm chí còn đích thân ra sân bay đón anh trai.
Lúc này, thành phố A đã chớm đông.
Tiết trời bắt đầu se lạnh, Trần Bối Lỵ mặc một chiếc áo khoác lông màu trắng, đứng trong sảnh sân bay chờ anh trai mình bước ra.
Không lâu sau, một bóng người cao lớn xuất hiện trước mắt cô nhóc.
Trần Gia Hữu khoác chiếc áo khoác màu đen, một tay kéo vali, nước da trắng lạnh, cả người toát khí chất lạnh lùng, anh vừa xuất hiện trong sân bay đã hấp dẫn vô số ánh mắt của mọi người.
Gương mặt tuấn tú, mái tóc đen nhánh có vẻ ngắn hơn trước, khiến ngũ quan càng thêm sắc nét và rắn rỏi.
Trần Bối Lỵ vừa trông thấy anh liền kích động vẫy tay với anh.
“Anh ơi, em đây này.”
Trần Gia Hữu đã thấy cô nhóc, kéo va li bước tới.
Trần Bối Lỵ cười hỏi, “Có phải thành phố A lạnh hơn bên Pháp không anh?”
Trần Gia Hữu, “Cũng không khác mấy.” Nói xong, anh nhìn cô nhóc, cất giọng hỏi, “Hôm nay trong tiệm không có chuyện gì à?”
Trần Bối Lỵ, “Bận chứ, nhưng anh là người quan trọng, em phải đích thân đến đón anh chứ.”
Trần Gia Hữu khẽ cười, “Càng ngày càng dẻo miệng.”
Lên xe, Trần Bối Lỵ hắng giọng, nhìn sang ông anh trai vẫn còn đang nói chuyện điện thoại bàn công việc của mình.
Cúp điện thoại, Trần Gia Hữu đưa tay đẩy nhẹ điểm giữa của gọng kính mạ vàng, hờ hững cất giọng, “Nãy giờ cứ nhìn anh, em muốn hỏi chuyện gì?”
“Trong thời gian này anh không có liên lạc với chị Tiểu Đào hả?”
Trần Gia Hữu đánh mắt nhìn sang.
“Trong đầu em suốt ngày chỉ có chuyện này thôi sao?”
“...” Trần Bối Lỵ dẩu môi, “Em chỉ hỏi thử thôi mà.”
Quả nhiên đúng như dự đoán của cô nhóc, ông anh nhà mình sẽ không trả lời những câu hỏi thế này.
Hai người về đến khu chung cư, cửa thang máy vừa mở, đúng lúc gặp được Tô Đào từ bên trong bước ra.
Hơn nửa tháng không gặp, hình như anh có vẻ gầy đi, nhưng trông càng lạnh lùng và kiêu ngạo hơn.
Anh rủ hàng mi, ánh mắt bình tĩnh rơi xuống trên người cô.
Vài giây sau, người đàn ông chủ động lên tiếng, “Em định ra ngoài à?”
Tô Đào gật đầu, “Đi ăn tối.”
Trần Bối Lỵ đứng bên cạnh nói với giọng đầy tiếc nuối, “Vốn định mời chị đi ăn tối cùng, hôm nay anh em vừa mới về đấy.”
Tô Đào nhìn lướt qua thật nhanh, hỏi, “Mọi chuyện vẫn thuận lợi chứ?”
“Ừ, thuận lợi.” Chất giọng êm tai của người đàn ông bất chợt vang lên.
Tô Đào vội vàng gật đầu, sau đó đi lướt qua hai người bước ra ngoài.
Dõi theo bóng lưng rời đi của Tô Đào, Trần Bối Lỵ thở dài thườn thượt, “Xem ra quan hệ giữa hai người lợt lạt hơn lúc xưa rồi.”
Chín giờ tối.
Tô Đào cơm nước xong xuôi bèn trở về nhà. Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, nhưng trông bóng người đang đứng cách đó không xa có hơi quen mặt.
Mà dường như Trần Gia Hữu khá thích nơi đó.
Anh có thói quen đứng ở góc bên kia hút thuốc.
Làn khói mỏng tang theo bờ môi mỏng lan toả, bao quanh gương mặt của người đàn ông. Mấy đầu ngón tay trắng trẻo thon dài cầm lấy điếu thuốc, nhẹ nhàng gẩy một cái, động tác tuy có vẻ tuỳ ý nhưng không hiểu sao lại mang đến một cảm giác gợi cảm khó nói.
Thấy cô đi tới, Trần Gia Hữu dụi tắt đầu thuốc, cất giọng bâng quơ, “Chúng ta có nên nói chuyện riêng không?”
Tô Đào đã lờ mờ đoán được anh định nói chuyện gì.
Cô hấp háy đôi mắt, sau đó nhẹ nhàng lên tiếng, “Cũng được, nhưng lát nữa tôi còn bận chút chuyện, có lẽ hôm nay không có thời gian rảnh.”
Trần Gia Hữu nhếch môi, “Em bận thế à?”
“Đúng thế.” Tô Đào hơi nhoài người về phía trước, cách anh một khoảng khá gần, bờ môi đỏ như son, suối tóc đen mượt kề bên tai, đôi mắt cô ánh lên nụ cười, “Bận yêu đương.”
Trần Gia Hữu, “...”
Quả táo Adam của anh dịch chuyển lên xuống, ngay sau đó, anh khàn giọng hỏi lại, “Yêu ai?”
Dĩ nhiên Tô Đào sẽ không trả lời câu hỏi này của anh.
Về đến nhà, cô tranh thủ đắp mặt nạ, rồi nhắn tin với Ragin.
Đào mật: Đã về đến nhà rồi.
Ragin: Ừ.
Đào mật: Dạo này em đang đắn đo một chuyện.
Ragin: Chuyện gì thế?
Tô Đào đang nằm trên giường trở mình một cái, sau đó nghiêm túc gõ chữ.
Đào mật: Trời lạnh rồi.
Đào mật: Em đang nghĩ xem có nên tìm một anh bạn trai không.
Ragin: Bạn trai có tác dụng sưởi ấm sao?
Đào mật: Không.
Đào mật: Nhưng nếu người đó là anh, em nghĩ hẳn là sẽ có.
Đầu ngón tay Ragin chợt khựng lại, trả lời: Em...
Đào mật: Ý em là...
Đào mật: Anh có đồng ý làm bạn trai em không?
***
Jeongie:
Bắt đầu hành trình yêu qua mạng rồi đó. =))))
Ragin: Tôi ngại em bám người khi nào chứ?
Đào mật: Dạo gần đây hình như anh bận lắm hả?
Ragin: Ừm, có một vài chuyện hơi khó giải quyết cần tôi xử lý.
Lần này, Tô Đào lại chủ động gọi thoại sang cho anh.
Ragin nhận máy ngay.
Trong điện thoại, tiếng cười dịu dàng của người đàn ông truyền đến, sau đó anh cất giọng rành mạch, “Em không ngủ được à?”
Tô Đào, “Lần này bận quá nhiều việc, em định ở lại nghỉ ngơi thêm một vài ngày rồi mới trở về thành phố A.”
Ragin: “Ừ, nhưng chỉ có một mình em thôi sao?”
Tô Đào, “Ngoài nhân viên ra, chỉ có một mình em thôi.”
Ragin: “Em đừng nghĩ nhiều, tôi không có ý gì đâu, chỉ mong em chú ý an toàn.”
Khoé môi Tô Đào vẽ lên một đường cong.
Đương nhiên là cô không nghĩ nhiều rồi.
Vì suy nghĩ hiện giờ của cô đã không thể dùng từ “nhiều” để hình dung nữa.
Tô Đào, “Em gọi điện cho anh thế này liệu có làm phiền đến anh không?”
Ragin như thoáng im lặng vài giây, sau đó hỏi cô, “Sao em lại hỏi thế?”
Tô Đào, “Biết đâu hiện giờ đang có một quý cô xinh đẹp làm bạn bên người anh thì sao.”
Ragin véo nhẹ ấn đường, giải thích, “Em muốn nghe lời thật lòng của tôi chứ?”
Tô Đào vô thức cắn môi, “... Muốn.”
Phản ứng của cô đúng là thẳng thắn đến đáng yêu.
Ragin khẽ cười, “Bên này chỉ có một mình tôi thôi.”
“Đây là lời thật lòng.”
“Hay là, lúc nãy em đã nghĩ đến khả năng khác?”
Tô Đào, “Anh xuất sắc như thế, có người thích anh cũng là chuyện bình thường thôi.”
Ragin, “Có lẽ em nên ngủ một giấc, cô nàng hồ ly.”
Giọng anh kề sát bên tai cô, và có một điểm khác biệt so với giọng nói ở ngoài đời chính là, giọng Ragin trong điện thoại càng lôi cuốn và quyến rũ hơn, không còn hơi thở lạnh lùng của ngày thường, giống như vị thần tình yêu đang khe khẽ thì thầm bên tai, lại giống như một anh thợ săn dịu dàng, đang kiên nhẫn chờ con mồi của mình sập bẫy.
Tô Đào xoa nhẹ vành tai, “Ngày mai em phải dậy sớm.”
Ragin hơi nâng âm cuối, “Hửm?”
“Cho nên...”
“Em có thể đặt lại dịch vụ đánh thức kia không?” Cô khẽ gẩy vào lòng bàn tay, cất giọng hỏi trong tâm trạng đầy chờ mong.
Vài giây sau, người đàn ông đồng ý, “Được.”
“Sáng mai tôi sẽ gọi điện gọi em.”
***
Tờ mờ sáng hôm sau.
Tô Đào nhận được cuộc gọi từ Ragin.
Cô mơ mơ màng màng đáp lại người ở đầu bên kia, sau đó nhanh chóng rời giường sửa soạn bản thân.
Hôm nay là ngày kết thúc công việc, cô bận cả một buổi sáng mới xong việc, đến chiều liền được tự do hoạt động.
Lúc ăn trưa, Tô Đào bắt đầu lên kế hoạch cho lịch trình tự do của mình.
Nước Pháp, 8 giờ.
Một nhóm người đang ngồi họp trong phòng làm việc.
Trần Gia Hữu nhìn thoáng qua điện thoại đang đặt trên bàn.
Từ lúc bắt đầu cuộc họp đến giờ, màn hình điện thoại cứ liên tục nhấp nháy sáng lên.
Tất cả đều là tin nhắn của cô.
Người ngồi bên kia thấy điện thoại anh cứ nhấp nháy mãi thì khẽ cười, trao đổi với anh bằng tiếng Pháp, “Bạn gái à?”
Trần Gia Hữu nhếch môi, không phủ nhận, cũng không giải thích.
Anh tranh thủ tìm thời gian rảnh, mở xem tin nhắn của cô.
Có thể nhận ra, chiều hôm nay cô rất vui.
Trong khung chat đều là video du lịch mà cô chia sẻ, có ảnh đồ ăn ngon, còn có cả ảnh phong cảnh được chụp rất nghệ thuật, và nhiều nhất chính là cảm nghĩ của cô về chuyến du lịch, từng dòng chữ đều thể hiện rõ tâm tư thiếu nữ và tình cảm dịu dàng trong lòng cô.
Ragin: Đi chơi vui thế à?
Đào mật: Vui chứ, nhưng mà mệt quá, chắc em chỉ chơi thêm hai ngày nữa rồi về. Dù sao thì nghỉ ngơi cho tốt mới là điều quan trọng nhất.
Ragin: Em đang ở khách sạn à?
Đào mật: Đúng vậy.
Ragin: Em gửi địa chỉ cho tôi đi.
Tuy có hơi tò mò nhưng Tô Đào vẫn ngoan ngoãn gửi địa chỉ sang cho anh.
Dù sao thì anh cũng không thể bay từ Pháp về thăm cô ngay bây giờ được.
Nửa tiếng sau, một phần thức ăn được giao đến tận khách sạn.
Là một phần canh dưỡng sinh thơm nức mũi, một phần hoành thánh tôm nõn và một đĩa trái cây tươi ngon đẹp mắt.
Người này sao ngay cả đặt đồ ăn bên ngoài cũng giống hệt con người anh thế, cầu kỳ và tinh tế.
Cô bèn chụp hình gửi cho Ragin.
Đào mật: Anh đặt hả?
Ragin: Ừm, không biết có hợp khẩu vị của em không, em nhớ ăn nhiều một chút nhé.
Tô Đào chống cằm nhìn phần đồ ăn vừa được giao đến.
Mấy món này đều là món khoái khẩu của cô.
Cô nếm thử một miếng, chợt nhớ ra mình quên trả lời anh, lại vội vàng cầm điện thoại lên soạn tin nhắn.
Đào mật: Em thích lắm, cám ơn anh đã đặt đồ ăn cho em.
Đào mật: *Củ cải đỏ hôn gió.gif*
Nhìn nhãn dán hôn gió mà cô vừa gửi qua, Trần Gia Hữu bỗng ho nhẹ một tiếng.
Anh cầm cái ly cối thuỷ tinh trên tay, hàng mi hơi rủ xuống, dường như đang thả hồn đi đâu đó.
Cái nhãn dán này đúng là có nét gì đó giống cô đến bất ngờ.
Dường như ở bên này anh cũng có thể mường tượng ra được vẻ mặt của cô hiện giờ.
Khoảng thời gian sau đó, mức độ nhiệt tình nhắn tin của Tô Đào đã đạt đến đỉnh điểm.
Bao gồm sau khi cô quay trở về thành phố A.
Trần Bối Lỵ tìm thời gian rảnh đến nhà thăm cô.
Tô Đào mời cô nhóc một bữa lẩu.
Trong lúc ăn cơm, trông thấy Tô Đào vẫn luôn cắm cúi nói chuyện với người trong điện thoại, Trần Bối Lỵ cắn đũa ngó sang, tò mò hỏi, “Chị Tiểu Đào, dạo này chị bận dữ vậy hả?
Tô Đào, “Chị đâu có bận.”
Trần Bối Lỵ, “Thế sao chị cứ nhìn điện thoại mãi thế...”
Lúc này Tô Đào mới nhận ra, cô mỉm cười đặt điện thoại xuống, “Không có gì, chị chỉ đang nói chuyện với bạn thôi.”
Trần Bối Lỵ, “...”
Làm gì có ai nói chuyện với bạn mà vui ra mặt như thế.
Trần Bối Lỵ âm thầm quan sát cẩn thận hơn.
Cuối cùng, cô nhóc đưa ra kết luận.
Thôi rồi.
Anh của cô nhóc hết hy vọng rồi.
Vẻ mặt này của chị Tiểu Đào chính là kiểu rơi vào bể tình không lệch đi đâu được.
Lúc dọn bàn ăn, cô nhóc bất cẩn liếc nhìn màn hình điện thoại của Tô Đào.
Đào mật: Em vừa thịt bò.
Đối phương: Sao thế?
Đào mật: Ối... hình như bị bỏng rồi.
Đối phương: Em cẩn thận một chút.
Đào mật: Anh quan tâm em quá đi!!
Trần Bối Lỵ cũng chẳng dám xem tiếp mấy tin nhắn sau đó.
Dù là “tấm chiếu mới” chưa yêu đương bao giờ, nhưng chỉ cần lướt qua đoạn đối thoại này thôi cô nhóc cũng có thể cảm nhận được bầu không khí hồng phấn đang xâm chiếm khắp nơi.
Cái này... cái này đúng là làm người ta ngại đỏ mặt mà.
Cô nhóc vừa ngại ngùng vừa lo ngay ngáy.
Buổi tối khi về đến nhà, Trần Bối Lỵ vội vội vàng vàng nhắn tin cho anh trai ngay.
Trần Bối Lỵ: Anh, sao anh còn chưa về nữa?
Một lúc lâu sau.
CJY: Ngày mốt.
Trần Bối Lỵ: Hừ, mà giờ anh có về cũng quá muộn màng rồi.
CJY: Sao thế?
Trần Bối Lỵ: Chị Tiểu Đào chắc đã có crush rồi, mộng đẹp của em đã vỡ tan tành rồi.
Trần Gia Hữu không thèm trả lời lại.
Ngày thứ ba sau tin nhắn kia, cuối cùng Trần Gia Hữu cũng đã quay về sau hơn nửa tháng trời.
Trần Bối Lỵ vô cùng kích động, thậm chí còn đích thân ra sân bay đón anh trai.
Lúc này, thành phố A đã chớm đông.
Tiết trời bắt đầu se lạnh, Trần Bối Lỵ mặc một chiếc áo khoác lông màu trắng, đứng trong sảnh sân bay chờ anh trai mình bước ra.
Không lâu sau, một bóng người cao lớn xuất hiện trước mắt cô nhóc.
Trần Gia Hữu khoác chiếc áo khoác màu đen, một tay kéo vali, nước da trắng lạnh, cả người toát khí chất lạnh lùng, anh vừa xuất hiện trong sân bay đã hấp dẫn vô số ánh mắt của mọi người.
Gương mặt tuấn tú, mái tóc đen nhánh có vẻ ngắn hơn trước, khiến ngũ quan càng thêm sắc nét và rắn rỏi.
Trần Bối Lỵ vừa trông thấy anh liền kích động vẫy tay với anh.
“Anh ơi, em đây này.”
Trần Gia Hữu đã thấy cô nhóc, kéo va li bước tới.
Trần Bối Lỵ cười hỏi, “Có phải thành phố A lạnh hơn bên Pháp không anh?”
Trần Gia Hữu, “Cũng không khác mấy.” Nói xong, anh nhìn cô nhóc, cất giọng hỏi, “Hôm nay trong tiệm không có chuyện gì à?”
Trần Bối Lỵ, “Bận chứ, nhưng anh là người quan trọng, em phải đích thân đến đón anh chứ.”
Trần Gia Hữu khẽ cười, “Càng ngày càng dẻo miệng.”
Lên xe, Trần Bối Lỵ hắng giọng, nhìn sang ông anh trai vẫn còn đang nói chuyện điện thoại bàn công việc của mình.
Cúp điện thoại, Trần Gia Hữu đưa tay đẩy nhẹ điểm giữa của gọng kính mạ vàng, hờ hững cất giọng, “Nãy giờ cứ nhìn anh, em muốn hỏi chuyện gì?”
“Trong thời gian này anh không có liên lạc với chị Tiểu Đào hả?”
Trần Gia Hữu đánh mắt nhìn sang.
“Trong đầu em suốt ngày chỉ có chuyện này thôi sao?”
“...” Trần Bối Lỵ dẩu môi, “Em chỉ hỏi thử thôi mà.”
Quả nhiên đúng như dự đoán của cô nhóc, ông anh nhà mình sẽ không trả lời những câu hỏi thế này.
Hai người về đến khu chung cư, cửa thang máy vừa mở, đúng lúc gặp được Tô Đào từ bên trong bước ra.
Hơn nửa tháng không gặp, hình như anh có vẻ gầy đi, nhưng trông càng lạnh lùng và kiêu ngạo hơn.
Anh rủ hàng mi, ánh mắt bình tĩnh rơi xuống trên người cô.
Vài giây sau, người đàn ông chủ động lên tiếng, “Em định ra ngoài à?”
Tô Đào gật đầu, “Đi ăn tối.”
Trần Bối Lỵ đứng bên cạnh nói với giọng đầy tiếc nuối, “Vốn định mời chị đi ăn tối cùng, hôm nay anh em vừa mới về đấy.”
Tô Đào nhìn lướt qua thật nhanh, hỏi, “Mọi chuyện vẫn thuận lợi chứ?”
“Ừ, thuận lợi.” Chất giọng êm tai của người đàn ông bất chợt vang lên.
Tô Đào vội vàng gật đầu, sau đó đi lướt qua hai người bước ra ngoài.
Dõi theo bóng lưng rời đi của Tô Đào, Trần Bối Lỵ thở dài thườn thượt, “Xem ra quan hệ giữa hai người lợt lạt hơn lúc xưa rồi.”
Chín giờ tối.
Tô Đào cơm nước xong xuôi bèn trở về nhà. Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, nhưng trông bóng người đang đứng cách đó không xa có hơi quen mặt.
Mà dường như Trần Gia Hữu khá thích nơi đó.
Anh có thói quen đứng ở góc bên kia hút thuốc.
Làn khói mỏng tang theo bờ môi mỏng lan toả, bao quanh gương mặt của người đàn ông. Mấy đầu ngón tay trắng trẻo thon dài cầm lấy điếu thuốc, nhẹ nhàng gẩy một cái, động tác tuy có vẻ tuỳ ý nhưng không hiểu sao lại mang đến một cảm giác gợi cảm khó nói.
Thấy cô đi tới, Trần Gia Hữu dụi tắt đầu thuốc, cất giọng bâng quơ, “Chúng ta có nên nói chuyện riêng không?”
Tô Đào đã lờ mờ đoán được anh định nói chuyện gì.
Cô hấp háy đôi mắt, sau đó nhẹ nhàng lên tiếng, “Cũng được, nhưng lát nữa tôi còn bận chút chuyện, có lẽ hôm nay không có thời gian rảnh.”
Trần Gia Hữu nhếch môi, “Em bận thế à?”
“Đúng thế.” Tô Đào hơi nhoài người về phía trước, cách anh một khoảng khá gần, bờ môi đỏ như son, suối tóc đen mượt kề bên tai, đôi mắt cô ánh lên nụ cười, “Bận yêu đương.”
Trần Gia Hữu, “...”
Quả táo Adam của anh dịch chuyển lên xuống, ngay sau đó, anh khàn giọng hỏi lại, “Yêu ai?”
Dĩ nhiên Tô Đào sẽ không trả lời câu hỏi này của anh.
Về đến nhà, cô tranh thủ đắp mặt nạ, rồi nhắn tin với Ragin.
Đào mật: Đã về đến nhà rồi.
Ragin: Ừ.
Đào mật: Dạo này em đang đắn đo một chuyện.
Ragin: Chuyện gì thế?
Tô Đào đang nằm trên giường trở mình một cái, sau đó nghiêm túc gõ chữ.
Đào mật: Trời lạnh rồi.
Đào mật: Em đang nghĩ xem có nên tìm một anh bạn trai không.
Ragin: Bạn trai có tác dụng sưởi ấm sao?
Đào mật: Không.
Đào mật: Nhưng nếu người đó là anh, em nghĩ hẳn là sẽ có.
Đầu ngón tay Ragin chợt khựng lại, trả lời: Em...
Đào mật: Ý em là...
Đào mật: Anh có đồng ý làm bạn trai em không?
***
Jeongie:
Bắt đầu hành trình yêu qua mạng rồi đó. =))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.