Sao Em Đỏ Mặt Rồi

Chương 41

Tuệ Tuyết

17/05/2024

Đây là lần đầu tiên Tô Đào mở máy cả đêm với anh.

Cô đặt điện thoại ở đầu giường, động tác trở mình cũng cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể.

Đầu bên kia cực kỳ yên tĩnh.

Đèn trong phòng đều đã tắt, cả không gian chìm trong bóng đêm.

Tô Đào mở to đôi mắt, bỗng nhiên cô nghiêng đầu nhìn vào điện thoại đang đặt bên cạnh, thỏ thẻ hỏi, “Anh ngủ chưa?”

Ragin, “Vẫn chưa.”

Tô Đào, “Em cũng không ngủ được.” Vừa dứt lời, cô tò mò hỏi anh, “Dạo này anh còn mất ngủ nữa không?”

Ragin, “Thỉnh thoảng mới bị thôi, em đừng lo.”

Tô Đào nhớ đến mấy lời mà Trần Bối Lỵ từng nói khi trước.

Con người một khi đã đủ mạnh mẽ thì sẽ không cần đến sự giúp đỡ của bất kỳ ai.

Kẻ mạnh dường như thường ưu ái với người yếu thế hơn.

Dưới sự che chở của anh, Trần Bối Lỵ tựa như một đoá hoa tường vy mạnh mẽ, tự do phóng khoáng, dũng cảm theo đuổi những thứ mà mình yêu thích, dù có gặp khó khăn cũng sẽ không dễ dàng bỏ cuộc. Từ nhỏ cô nhóc đã sùng bái Trần Gia Hữu, thế nên địa vị của anh trong lòng cô nhóc cực kỳ vững chắc, tựa như một gốc đại thụ có thể che mưa chắn gió, dù có gặp bất cứ khó khăn gì, anh đều có thể nhẹ nhàng giải quyết thay em gái.

Tô Đào lại hỏi tiếp, “Thế anh có đi khám bác sĩ không?”

Ragin, “Ừm, có.”

Tô Đào, “Bác sĩ có cho anh lời khuyên gì hay không?”

Ragin cười hiền, “Mấy lời khuyên đó còn chẳng có ích bằng việc em chịu bầu bạn bên cạnh anh.”

Mặt Tô Đào nóng phừng phừng như bị bỏng, “Sao em lại giỏi hơn bác sĩ được...”

Trần Gia Hữu nhận ra tối nay cô có tâm trạng trò chuyện, anh khẽ nhướng mày, “Vẫn chưa ngủ à?”

Tô Đào nằm thẳng trên giường, kéo tấm chăn lên một tí, rồi nói, “Em ngủ ngay đây.”

Ragin, “Đắp chăn cho kín vào.”

Tô Đào, “Dạ...”

Tối nay, nhờ có anh bầu bạn mà Tô Đào ngủ còn ngon hơn cả bình thường.

Ban đầu cô cứ tưởng mình sẽ hơi hồi hộp và lo lắng, nhưng thời gian dần trôi, cô cũng dần chìm vào mộng đẹp lúc nào chẳng hay.

Sau khi thức giấc, cuộc gọi thoại vẫn còn trong trạng thái đang được kết nối.

Tô Đào tò mò nhoài người đến, vừa định áp tai lên thám thính xem bên kia có động tĩnh gì.

Thì bỗng nhiên...

Từ trong điện thoại bất ngờ vang lên giọng nói trầm khàn của người đàn ông.

“Em dậy rồi à?”

Tô Đào ngạc nhiên hỏi, “Sao anh lại biết?”

Cô còn định lén nghe ngóng xem lúc anh ngủ có phát ra tiếng động lạ nào hay không, không ngờ người đàn ông này còn dậy sớm hơn cả cô.

Ragin cười khẽ.

“Lần đầu tiên anh phát hiện ra, hoá ra khi em vươn vai... lại phát ra âm thanh đáng yêu như thế.”

Đáng yêu như thế.

Tô Đào hấp háy đôi mắt.

Thói quen vươn vai duỗi người của cô vào mỗi sáng sớm thì chẳng có gì đáng nói, có điều thi thoảng sẽ kèm theo những tiếng nói mớ rì rầm mỗi khi thức dậy.

Vậy mà hôm nay lại bị người đàn ông ở đầu bên kia nghe thấy.

Mặt Tô Đào đỏ bừng, cô hỏi anh, “Sao anh dậy sớm thế?”

Ragin, “Ừ, anh không có thói quen ngủ nướng, nhưng thấy em còn đang say giấc nồng, anh không nỡ gọi em dậy.”

“Tối hôm qua em không phát ra tiếng động quái lạ nào chứ?” Tô Đào dè dặt hỏi anh.

Hiếm khi Ragin nổi hứng muốn trêu cô.

“Em tò mò lắm hả?”

Tô Đào lấp liếm, “Em chỉ lo không biết có ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh không...”

Như đã nhìn thấu tâm hồn thiếu nữ mỏng manh và nhạy cảm của cô, Ragin khe khẽ bật cười.

“Em yên tâm.”

“Em ngủ rất ngoan.”

Cuộc điện thoại xuyên đêm cuối cùng cũng kết thúc, Tô Đào nhận được tin nhắn từ cặp đôi mới cưới ngày hôm qua, bọn họ hỏi thăm tình hình vết thương của Trình An Hoà thế nào rồi.

Mấy người bọn họ dù gì cũng là đồng nghiệp với nhau, Trình An Hoà lại bị thương ngay trong lễ cưới của của mình, thế nên hai vợ chồng cũng quan tâm hơn.

Sau khi Tô Đào giải thích một hồi, rồi lại tìm nhân viên bên phía sảnh tiệc kia xác nhận lần nữa, cuối cùng tìm được người chịu trách nhiệm ở bên đó, giải quyết chuyện này một cách gọn gàng.

Trình An Hoà mấy ngày nay vô cùng sung sướng, mỗi khi rảnh rỗi Tô Đào sẽ chạy sang thăm bệnh.

Tuy nhiên, đến ngày anh ta bình phục hoàn toàn, cô lại thấy anh ta có vẻ gì đó hơi mất mát.

Tô Đào, “Sao khoẻ rồi mà anh còn không vui?”

Trình An Hoà nở nụ cười gượng gạo, “Không có gì, chỉ thấy nếu khoẻ rồi thì sẽ không được gặp mặt em thường xuyên nữa.”

Tô Đào, “Gần Tết rồi, năm nay anh định đón Tết ở đâu?”

Trình An Hoà, “Chắc là tôi sẽ về quê ăn Tết, nhưng tôi sẽ gửi tin chúc Tết cho em.”

...

Khi Trần Bối Lỵ đến nhà anh trai mình chơi, cô nhóc phát hiện ra chậu tulip trên bậu cửa sổ đã biến mất, thay vào đó là một chậu tùng đuôi cáo.

Cô nhóc tò mò hỏi, “Anh ơi, chậu tulip kia đâu rồi anh?”

Trần Gia Hữu đặt ly nước trên tay xuống, dửng dưng đáp, “Mất rồi.”

Trần Bối Lỵ vốn định hỏi tiếp chậu tulip đã đi về đâu rồi, nhưng cô nhóc nhận ra hôm nay anh trai mình không có hứng nói chuyện nên không dám hó hé thêm nữa.

Cô nhóc đưa tay chạm nhẹ vào chậu thực vật nhỏ nhắn mới mẻ ở trên bậu cửa sổ, trông rất vui mắt.

“Hình như năm nay ba mẹ cũng ở lại đây ăn Tết đó anh.” Cô nhóc khẽ nói.

Trần Gia Hữu, “Ừ.”

Trần Bối Lỵ bỗng quay đầu lại, “Em thấy dạo này anh với ba cũng ít nói chuyện với nhau, nếu anh thấy khó chịu thì hai anh em mình ra ngoài du lịch nhé?”

Trần Gia Hữu lật một trang sách đang đặt trước mặt, khoé môi nhếch lên.

“Nay sao lớn gan thế?”

“Không sợ bọn họ tìm em sao?”

“...” Trần Bối Lỵ chỉ ra đề xuất thôi, chứ cô nhóc vẫn cần anh mình đứng ra chống lưng cho mình, nếu một mình cô nhóc mà ra quyết địnnh này thì chắc chắn mẹ sẽ gọi điện đến cháy máy mất thôi.

Trần Bối Lỵ đổi sang chủ đề khác ngay lập tức, “Nghe nói dạo này chị Tiểu Đào bận dữ lắm.”

Đầu ngón tay đặt trên trang sách của người đàn ông bất chợt sững lại.

“Em nghe nói chuyện gì?”

Trần Bối Lỵ, “Thì trong hôn lễ lần trước ấy, hội trường tổ chức lễ cưới bất ngờ xảy ra chuyện, có người bất cẩn bị giá đổ ập xuống người, thế nên mấy bữa nay chị ấy bận chạy qua chạy lại để xử lý chuyện này. Hơn nữa, cái người bị thương kia chắc là anh cũng biết đấy.”

“Ai thế?”

“Là thằng cha Trình An Hoà ấy, cái người từng tặng hoa cho chị Tiểu Đào trước cửa khu nhà đó.”

Trần Bối Lỵ chun mũi, “Anh này, hai người đó sẽ không vì chuyện này mà thân với nhau hơn chứ? Dù hiện giờ chị Tiểu Đào đã có bạn trai, em cũng nghĩ chị ấy cũng sẽ không ưng kiểu đàn ông như anh ta. Vấn đề không phải là ở ngoại hình, mà là khí chất của hai người họ không hề hợp nhau.”

Trần Gia Hữu, “Sao em biết?”

Trần Bối Lỵ, “Lần trước em sang studio của chị ấy chơi nên thuận miệng hỏi thăm, hình như là hồi thứ bảy tuần trước.”

Thứ bảy tuần trước.

Người đàn ông ngồi trên sofa hơi cụp mắt.

Chính là ngày cô lỡ hẹn.

Trần Bối Lỵ ở lại nhà anh trai chơi thêm một lúc, sau đó điện thoại cầm trên tay bỗng nhận được một tin nhắn, là của Tô Tranh gửi đến.

Cô nhóc vội vàng đứng bật dậy, nói nhanh, “Anh ơi, em có việc gấp, không ở lại nhà anh ăn cơm tối đâu.”

Trần Gia Hữu gấp sách lại, ngước mắt nhìn cô nhóc.

“Bận đi hẹn hò à?”

“... Ai nói anh biết?”

Khi nãy kiểm tra điện thoại, sắc mặt cô nhóc bỗng chốc trở nên căng thẳng hẳn.

Trần Gia Hữu đã gặp qua bao nhiêu loại người, cô nhóc ngây thơ không mưu mô lại thích bày hết suy nghĩ lên mặt như Trần Bối Lỵ chỉ cần nhìn lướt qua là có thể đoán được ngay.

Trông thấy điệu bộ hờ hững của ông anh trai, Trần Bối Lỵ hạ giọng xuống thật thấp, tìm cớ nguỵ biện, “Không phải hẹn hò đâu, chỉ gặp nhau...”

Rời khỏi nhà anh trai, cô nhóc đi thẳng đến một nhà hàng vừa mới khai trương.

Tô Tranh đang chờ cô nhóc ở đó.

Cậu chỉ lẳng lặng ngồi trước một chiếc bàn.

Trời đang rất lạnh, Tô Tranh mặc một chiếc áo lông trắng, bên trong là áo len mềm mại, gương mặt điển trai gọn gàng cũng đã thu hút không ít sự chú ý của mọi người xung quanh.

Lúc Trần Bối Lỵ đi tới, cô nàng phục vụ đang đứng bên cạnh cậu, ân cần hỏi thăm, “Xin hỏi anh có cần gì không ạ?”

Tô Tranh nghiêng đầu nhìn sang, mỉm cười đáp, “Tạm thời không cần, bạn tôi vẫn chưa đến.”

Khi mỉm cười trông cậu rất ấm áp và tuấn tú, cô nàng phục vụ như chợt bừng tỉnh trong tích tắc, mặt mày đỏ ửng lên, mấp máy đôi môi như muốn nói gì đó.

Bỗng nhiên.



Một giọng nói bất ngờ vang lên ngay bên cạnh.

“Em đến rồi.” Trần Bối Lỵ ngồi xuống chiếc ghế đối diện, nhìn cô nàng phục vụ rồi nói, “Phiền cô cho tôi xin một ly nước ấm nhé.”

Cô nàng phục vụ có thể ngửi thấy mùi chua loét đi kèm với ánh mắt liếc sang bên này của cô gái kia, gật đầu mỉm cười đáp lại, “Vâng, xin chờ một lát ạ.”

Đợi cô nàng phục vụ kia rời đi, Trần Bối Lỵ mới nhỏ giọng lên tiếng, “Bình thường thì anh chả bao giờ chịu ló mặt, vừa ló ra một cái là có mấy cô em mê mệt anh ngay.”

Tô Tranh cười khẽ, “Có phải em nghĩ nhiều rồi không?”

Trần Bối Lỵ thở dài thườn thượt, “Do anh quá ngốc trông chuyện tình cảm, nếu anh ngây thơ thêm một tí thì em đoán anh vừa ló mặt ra đã bị người ta nuốt chẳng còn mảnh xương ấy chứ.”

Tô Tranh đưa menu sang cho cô nhóc, nói, “Gọi món trước đi.”

Trần Bối Lỵ nhìn vào menu, hỏi, “Sao hôm nay anh lại hẹn em ra ngoài ăn cơm thế?”

Tô Tranh, “Tôi có chuyện muốn nói với em.”

“Hả?”

Bàn tay đặt dưới mặt bàn của Tô Tranh hơi cuộn lại thành nắm đấm, cậu khẽ nói, “Bối Lỵ à, sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa.”

Trần Bối Lỵ cúi đầu xem menu, động tác ấy vẫn luôn giữ nguyên không đổi.

Không biết cô nhóc đã giữ nguyên tư thế này trong bao lâu.

Rồi bỗng nhiên, một giọt nước mắt nhỏ xuống quyển menu.

Cô nhóc nghẹn ngào hỏi, “Vì sao thế?”

Tô Tranh, “Tâm ý của em tôi đã hiểu, nhưng em rất ưu tú, xứng đáng có người tốt hơn bầu bạn bên cạnh. Thế nên tôi không mong em lãng phí quá nhiều thời gian vào tôi, sớm nói chuyện cho rõ ràng cũng tốt cho cả hai chúng ta.”

Trần Bối Lỵ bỗng ngẩng phắt đầu lên, “Có phải anh đã sớm muốn nói thế này với em rồi đúng không, chẳng qua là dạo trước thấy em cứ bám mãi lấy anh nên anh ngại không dám làm tổn thương em.”

Tô Tranh cau mày, “Tôi không có ý đó, em không hề bám mãi lấy tôi...”

Trái lại, sự xuất hiện của cô nhóc cực kỳ có ý nghĩa đối với cậu.

Và đây cũng lần đầu tiên Tô Tranh hiểu được một điều, hoá ra thích một người sẽ hy vọng cô ấy sống tốt hơn.

Từ trước tới nay cậu không mong mình trở thành gánh nặng của bất kỳ ai.

Mà người đó lại chính là cô.

Trần Bối Lỵ nhìn thẳng vào mắt cậu chàng với đôi mắt đỏ hoe, cô nhóc gằn từng chữ một, “Tô Tranh, anh là đồ nhát gan.”

Lời này hệt như một mũi kim nhọn đâm xuyên vào trái tim của Tô Tranh.

Khoé môi cậu hơi nhếch lên một nụ cười gượng gạo.

“Em nói đúng.”

Trần Bối Lỵ lau đi nước mắt trên mặt, hít một hơi thật sâu rồi nói, “Nhưng cũng chẳng sao cả, từ lâu em đã âm thầm diễn tập không biết bao lần tình huống anh từ chối em rồi. Tuy lần này nó đã trở thành sự thật, nhưng em cũng không có ý định tiếp tục cầu xin anh.”

Khoé môi Trần Bối Lỵ hơi cong lên thành một nụ cười, cô nhóc chầm chậm nói, “Có lẽ sẽ có một ngày anh gặp được một cô gái mà mình yêu, mà người đó không phải là em. Em không chờ đợi anh nữa. Sau này em cũng sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, và bắt đầu một đoạn tình cảm mới có lẽ là cách tốt nhất.”

Nghe cô nhóc nói thế, Tô Tranh nhẹ nhàng gật đầu, “Em nói rất đúng.”

Trái tim lại giống như bị ai đó dùng hết sức bình sinh mà bóp chặt lấy, cảm giác đau đớn bỗng chốc ập đến.

Tô Tranh uống một ngụm nước ấm đặt ở trước mặt, bờ môi tái nhợt.

Rõ ràng đây là chuyện mà cậu đã suy nghĩ thật kỹ mới quyết định, vậy thì vì sao bây giờ cậu lại đau thấu tâm can đến thế.

Hai người vẫn ở lại ăn hết bữa cơm này.

Trần Bối Lỵ vờ tỏ ra điềm tĩnh hỏi cậu, “Tết này anh định làm gì?”

Tô Tranh nhìn cô nhóc, “Mọi năm anh đều đón Tết ở nhà, năm nay chắc cũng thế.”

Trần Bối Lỵ, “Thú thật em rất hâm mộ bầu không khí trong gia đình của anh. Chị Tiểu Đào từng nói, ba mẹ hai người đều có tư tưởng tiến bộ, không giống như nhà em, Tết năm nào cũng chìm trong bầu không khí nặng nề và ngột ngạt. Thế nên em không thích ở nhà, vốn định cùng mọi người...”

Nói được một nửa, Trần Bối Lỵ vội vàng sửa lời, “Em vốn định rủ chị Tiểu Đào ra ngoài chơi, nhưng không biết hôm đó chị ấy có rảnh hay không nữa.”

Tô Tranh, “Nếu là em thì chị ấy chắc chắn sẽ rảnh.”

...

Đến Tết.

Tô Đào về nhà ngủ thẳng một giấc đến trưa mới dậy.

Cô bước ra ngoài nhìn Cảnh Mai đang bận rộn trong phòng bếp, nhô đầu vào nói, “Mẹ ơi, tối nay có món gì ngon thế ạ?”

Cảnh Mai trả lời ngay mà không cần quay đầu lại, “Đều là món mi thích ăn cả, tối nay mi mà ăn không hết thì coi chừng mẹ.”

Tô Đào cười nói, “Mẹ làm khó con quá, nhưng con có thể đảm bảo với mẹ là món nào con cũng sẽ ăn hết.”

Cảnh Mai thấy con gái đứng đây làm vướng tay vướng chân, bà bèn đuổi cô ra ngoài.

Hôm nay ngoài đường cực kỳ náo nhiệt.

Mới sáng ngày ra đã nghe thấy tiếng động đi tới đi lui từ tầng trên đến tầng dưới.

Tô Đào tiện tay bóc một quả nhãn, màn hình điện thoại đang đặt bên cạnh bỗng sáng lên.

Ra là tin nhắn của Trần Bối Lỵ gửi đến.

Trần Bối Lỵ: Chị Tiểu Đào!! Ăn tết vui vẻ nha chị!!

Trần Bối Lỵ: *Ảnh*

Cô nhóc gửi ảnh chụp bàn ăn trưa của nhà mình sang.

Mấy món ăn trong ảnh trông cực kỳ tinh xảo và đẹp mắt, cách bố trí cũng rất hài hoà.

Tuy là ảnh chụp đồ ăn ngon, nhưng Tô Đào tinh mắt nhìn thấy cổ tay của người đàn ông ở một góc của tấm ảnh.

Trên cổ tay người đó có một chiếc đồng hồ Rolex màu đen, xương cổ tay rõ ràng, nước da trắng trẻo, toát ra khí chất cao quý.

Tô Đào vừa nhìn đã biết người đó là ai.

Cô mỉm cười gửi cho Trần Bối Lỵ một bao lì xì to.

Trần Bối Lỵ vừa mừng vừa lo, nói: Chị Tiểu Đào ơi, chị sộp quá trời luôn!!

Đào mật: Ăn Tết vui vẻ mà ~

Trần Bối Lỵ: Đây là giao dịch chuyển khoản đầu tiên trong năm nay của em, chỉ có chị là tốt với em thôi.

Tô Đào lại dành thời gian vào nhóm chat của studio phát lì xì cho nhóm nhân viên.

Đến khi cô thoát khỏi khung chat công việc, lại phát hiện ra Trần Bối Lỵ đã kéo mình vào một nhóm chat từ lúc nào không hay.

Trong nhóm chat chỉ có ba người.

Tô Đào bấm vào xem, ngoài cô và Trần Bối Lỵ, thì còn có cả Trần Gia Hữu.

Đào mật:... Đây là?

Trần Bối Lỵ: Anh ơi, lì xì đi.

Tô Đào nhướng mày.

Vài phút sau, trong nhóm chat đúng là đã xuất hiện bao lì xì.

Là của Trần Gia Hữu.

Với tinh thần tham gia góp vui, Tô Đào cũng bấm mở một bao.

Kết quả...

Bao lì xì của Trần Gia Hữu được chia làm hai.

Trần Bối Lỵ giành được phần hơn, còn Tô Đào chỉ lấy được một chút xíu.

Đào mật:...

Trần Bối Lỵ không cầm lòng được mà bật cười thành tiếng.

Hình như thần may mắn năm nay đã cười toét mắt với cô nhóc luôn rồi.

Trần Bối Lỵ nói với ông anh trai đang ngồi cạnh mình, “Anh, anh gửi lần nữa đi, gỡ gạc lại chút tự tin cho chị Tiểu Đào chứ.”

Trần Bối Lỵ biết anh trai mình giàu, nên khi anh tung thêm mấy bao lì xì vào nhóm chat, cô nhóc cũng không mấy bất ngờ.

Nhưng lúng túng thay, phần lớn đều do cô nhóc tay thơm giành hết, còn chị Tiểu Đào chỉ nhận được rất ít. Cuối cùng Trần Bối Lỵ đành phải tự gửi một bao lì xì vào nhóm chat.

Trần Bối Lỵ: Năm nay chị Tiểu Đào bị lỗ rồi. *che mặt*

Đào mật: Ha ha, vui là được rồi.

Cô vừa với tay lấy trái cây ở bên kia bàn, chợt nghe thấy điện thoại vang lên tiếng chuông thông báo.

CJY chuyển khoản riêng cho cô một số tiền, với dòng ghi chú là: Ăn Tết vui vẻ.

Đào mật:???

Người đàn ông cầm điện thoại trên tay, thản nhiên đáp: Chút tấm lòng của Trần Bối Lỵ, em nhận đi.

Tô Đào cầm lòng không đặng lại nghĩ ngợi bâng quơ một lúc.

Vậy là Trần Bối Lỵ có lòng, còn anh bỏ tiền à.

Đến giờ cơm tối, Cảnh Mai hỏi, “Lát nữa hai đứa có kế hoạch gì không?”

Tô Đào nhớ đến lúc nãy Trần Bối Lỵ có hẹn mình ra ngoài chơi, cô nhìn sang Tô Tranh, “Tiểu Tranh này, lát nữa em có muốn đi cùng chị không?”

Tô Tranh bình thản đáp lại, “Lát nữa em còn phải làm việc, mọi người cứ đi chơi đi.”

Cảnh Mai ngồi bên cạnh nói vào, “Gần đây em trai con bận lắm, còn chẳng thèm nói năng gì nhiều, dạo đó ba con còn tưởng nó thất tình ấy chứ.”

Tô Đào cười khúc khích, “Có phải ông bô nhà mình coi phim truyền hình quá 180 phút một ngày không, Tiểu Tranh sao mà thất tình được, nó còn chưa có người yêu kia mà.”

Tô Tranh bất lực nhìn sang, nhưng lại không biết phản bác thế nào.

Sau khi cơm nước xong, Trần Bối Lỵ lại nhắn tin sang, nói rằng xe của bọn họ đang dừng dưới lầu nhà cô.

Tô Đào vội vàng chạy xuống, trông thấy chiếc xe màu đen quen thuộc đang đậu dưới lầu.

Người đàn ông mặc chiếc áo măng tô màu đen đang tựa người vào thân xe, nghe thấy tiếng bước chân vang lên phía trước mặt, anh hờ hững ngước lên.



Trần Bối Lỵ hớn hở vẫy tay chào cô, “Chị Tiểu Đào, mau đến đây.”

Tô Đào bước tới, “Hai anh em không ở nhà chơi thêm chút à?”

Trần Bối Lỵ dẩu môi đáp, “Trong nhà em chán lắm chị, là em một hai kéo anh em ra ngoài đấy, nếu không lát nữa chắc anh ấy lại vùi đầu vào công việc mất thôi.”

Tô Đào nhìn sang, dịu giọng nói, “Hôm nay là ngày nghỉ, không cần phải làm việc.”

Trần Bối Lỵ, “Đúng đó, em tán thành lời này của chị.”

Ban đêm gió to, Trần Gia Hữu đi tới giúp hai người mở cửa xe, thản nhiên lên tiếng, “Lên xe đi.”

Trần Bối Lỵ có một người bạn vừa mới khai trương một quán bar, thế nên cô nhóc đưa hai người họ đến quán bar kia quẩy một bữa.

Ba người chọn một khu ghế băng, trên mặt bàn trước mặt bày ra một hàng rượu.

Người bạn của Trần Bối Lỵ không biết tìm đâu ra thêm vài người bạn, chẳng mấy chốc, băng ghế bắt đầu kín người.

Tô Đào hấp háy đôi mắt nhìn sang phía bên kia.

Phải công nhận một điều, Trần Gia Hữu nổi tiếng thật sự.

Dù mang vẻ ngoài lạnh lùng xa cách khó gần, nhưng xung quanh vẫn có vô số người muốn tiến đến xin số anh.

Bầu không khí trong quán bar nóng hừng hực, DJ trên sân khấu ra sức gào thét, nam thanh nữ tú trên sàn nhảy buông thả lắc lư cơ thể.

Người đàn ông trước mặt dường như không hợp với nơi này.

Cặp kính gọng vàng vắt ngang trên sống mũi cao thẳng, bờ môi mỏng hơi mím lại, bàn tay với những khớp ngón tay rõ ràng đặt trên chiếc quần âu màu đen, cả người toát ra hơi thở lạnh lùng cấm dục.

Cái kiểu đàn ông đẹp trai cực phẩm thế này xuất hiện trong quán bar quả là cực kỳ hiếm có.

Gần như ngay khi anh vừa xuất hiện, những người thường xuyên lui tới trong quán bar cứ chốc chốc lại đánh ánh mắt về phía bên này.

Có người thẳng thừng ngồi xuống bên cạnh anh, ân cần hỏi thăm, “Anh đẹp trai này, lần đầu đến đây à, sao trước đây tôi chưa gặp anh bao giờ?”

Trần Gia Hữu liếc mắt nhìn sang.

“Cô là?”

Người nọ à khách quen của quán bar, thẳng thừng đưa điện thoại của mình sang, nghiêm túc nói, “Anh thêm số của tôi vào đi, xem như chúng ta đã quen nhau rồi.”

Trần Gia Hữu, “...”

Trần Bối Lỵ kề sát bên tai Tô Đào thì thầm, “Em có cảm giác như dê vào nhầm ổ sói rồi.”

Tô Đào cười khẽ, “Anh ấy là dê hả?”

Trần Bối Lỵ, “Đúng thế, hơn nữa con là một con dê béo múp míp.”

Sau đó, có lẽ như anh không thể chống chọi thêm được nữa, bèn rút hộp thuốc lá từ trong túi áo ra, thờ ơ nói, “Tôi ra ngoài hút điếu thuốc.”

Rời khỏi căn phòng này, cả người như nhẹ nhõm hơn được một chút.

Không lâu sau, bên cạnh anh lại xuất hiện một bóng dáng yêu kiều.

Đôi mắt hẹp dài hơi cụp xuống, anh nhìn sang.

Tô Đào vỗ nhẹ lên đôi gò má phơn phớt hồng, nói, “Tôi cũng ra đây cho thoáng khí.”

Khi tiến lại gần Trần Gia Hữu, cô có thể ngửi thấy mùi rượu hơi nồng trên người anh.

Tối nay có vẻ như anh đã uống không ít.

Cũng vì có quá nhiều người tiến tới bắt chuyện, những lúc không muốn tiếp chuyện, anh dứt khoát uống rượu cho qua.

Nhưng tửu lượng của anh xưa nay vẫn rất tốt, dù tối nay có uống vài ly cũng không đến mức say.

Thấy Tô Đào đi đến, Trần Gia Hữu chủ động dập tắt điếu thuốc, nói với cô, “Có phải thấy hối hận khi đến đây rồi không?”

Tô Đào cười đáp, “Không đâu, quan trọng là ra ngoài chơi với Bối Lỵ thôi, ồn ào náo nhiệt tí cũng vui.”

Trần Gia Hữu, “Nếu em muốn về thì cứ nói với tôi bất cứ lúc nào, tôi đưa em về.”

Tô Đào ngước lên nhìn anh, “Lúc nãy trông anh có vẻ bận rộn.”

Trần Gia Hữu im lặng vài giây, sau đó hơi cau mày lại, “Hơi ồn.”

Anh hẳn đang ám chỉ đám người liên tục nói chuyện ồn ào ở bên cạnh mình.

Nhớ đến tình huống lúc nãy, Tô Đào không cầm lòng được bật cười khe khẽ.

Trông thấy cô cười trộm, Trần Gia Hữu nhướng mày, cất giọng trầm thấp, “Em cười gì thế?”

“Không có gì...”

Trần Gia Hữu rủ hàng mi, ngắm nhìn gương mặt phớt hồng của cô đêm nay.

Mấy ngày nay, anh vẫn chưa có cơ hội để giải thích với cô.

“Nếu em sẵn lòng, tôi có thể giải thích với em về chuyện lúc trước.”

“... Hở?”

Trần Gia Hữu cất giọng nhẹ nhàng, “Trước kia quả thật tôi theo chủ nghĩa độc thân, nhưng những lời nói khi ấy cũng không hoàn toàn chính xác, chỉ nói bừa mà thôi, lại không ngờ em lại có mặt ở đó.”

Anh nói, anh sẽ không kết hôn, càng không có đối tượng yêu thích.

Trần Hoa bảo anh có thể tìm một người để chơi qua đường.

Thế nhưng.

Cô trước nay vốn không phải là thú vui qua đường của anh.

Bên môi anh vẫn còn ngập ngừng một câu chưa kịp nói thành lời.

Cô là một món quà quý giá.

Là thần dược trong những đêm mất ngủ, là bé hồ ly tinh nghịch đáng yêu, là bước đầu tiên trong kế hoạch thay đổi bản thân của anh.

Thế nhưng...

Lời nói vẫn còn ngập ngừng bên môi.

Tuy nhiên, Tô Đào lại vội vàng lấy điện thoại ra, nhìn lướt qua màn hình, “Anh đợi một chút, tôi có điện thoại.”

Bầu không khí êm đẹp bỗng chốc bị phá hỏng khiến hàng mày anh cau chặt lại.

Một giây sau, anh đã nhìn thấy cái tên người gọi đến hiện lên trên màn hình.

Tên này liên tục lởn vởn trước mặt bọn họ.

Có lẽ anh nên thừa nhận, anh đã đánh mất sự tỉnh táo của thường ngày.

Men rượu quả là kỳ diệu, có thể khiến một người luôn biết kiềm chế mất đi vẻ bình tĩnh vốn có.

Ngay lúc Tô Đào định bắt máy, đầu ngón tay lành lạnh của người đàn ông nhẹ nhàng siết lấy cổ tay cô, anh cất giọng trầm khàn, “Em định nhận điện thoại của anh ta à?”

Tô Đào kinh ngạc ngước mắt nhìn anh.

Nhưng không ngờ, ngay khoảnh khắc cô ngước lên, đôi chân dài của người đàn ông bất ngờ tiến lên phía trước một bước.

Vị trí hai người đang đứng khá vắng người qua lại.

Tiếng ồn ào ầm ĩ từ quán bar truyền sang càng thêm mập mờ.

Đầu ngón tay của anh vẫn còn lưu luyến trên cổ tay cô, đôi mắt quyến rũ khuất sau cặp kính gọng vàng xoáy thẳng vào mắt cô, quả táo Adam hơi dịch chuyển, giọng anh đã hơi khàn, “Em vẫn chưa nghe tôi giải thích xong.”

Một khi chiếc hộp Pandora được mở ra, khi người cấm dục bị mất kiểm soát, vô vàng cảm xúc chưa bao giờ xuất hiện bỗng chốc ồ ạt ập đến.

Người đàn ông tiến lại gần.

Trong không gian bị thu hẹp, cô bị anh vây lại trong một góc.

Nhịp tim Tô Đào bỗng chốc tăng tốc, cô thốt lên, “Anh...”

Trần Gia Hữu càng sấn tới gần hơn, hàng mi dài khẽ chớp, anh cụp mắt nhìn cô.

Bầu không khí bắt đầu nóng lên hừng hực.

Khoảng cách giữa hai người rất rất gần, dường như chỉ cần nghiêng đầu nhẹ cũng có thể chạm vào môi đối phương.

Tô Đào loáng thoáng cảm nhận được mối nguy hiểm xuất hiện trước khi sự mập mờ ập đến.

Cô như bị mê hoặc trong vô thức.

Ở góc độ này, đôi môi của Trần Gia Hữu rất thích hợp để đặt lên đó một nụ hôn.

Thế nhưng...

Cô sốt ruột buột miệng nói, “Tôi đã có bạn trai rồi.”

Trần Gia Hữu chững lại, nhưng động tác nơi đầu ngón tay lại không hề buông lỏng.

Trái lại, chỉ trong nháy mắt, bàn tay thon dài trắng trẻo che khuất tầm mắt của Tô Đào, giọng nói khản đặc phả lên mặt cô, “Thế thì đừng nói cho anh ta biết.”

Một giây ngay sau đó.

Tô Đào tưởng như trong đầu mình có từng chùm từng chùm pháo hoa nổ tung.

Trong những tia sáng vụn vặt luồn qua những kẽ hở ngón tay, cô nhác thấy mấy cụm pháo hoa nở bung giữa không trung trên bầu trời bên ngoài cửa sổ thuỷ tinh, những ánh đèn màu rực rỡ liên tục nhấp nháy, người qua kẻ lại tấp nập trên đường.

Cô tựa sát vào góc tường, bất lực đón lấy nụ hôn này. Đôi môi mang theo hơi thở bạc hà của người đàn ông quấn quýt dây dưa, vừa dịu dàng nhưng cũng vừa mạnh mẽ không thể cưỡng lại, thậm chí còn có thể nhấm nháp được vị chua chua của cơn ghen mất kiểm soát.

***

Tác giả:

Kẻ cấm dục mất kiểm soát, chỉ thần phục với bé hồ ly của mình.

Đào mật: Tưởng che mắt em thì em không biết anh là Ragin à?

Đếm ngược ngày bị bóc ID nha.

***

Jeongie:

Hông biết do page bị bóp tương tác hay bị flop mà like lèo tèo quá. Mà thôi, cứ chill trước đã. =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sao Em Đỏ Mặt Rồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook