Chương 4: Đụng vào cậu ta thử xem?
HoaHaiLang0910
04/09/2024
Sau khi cùng nhau đi ăn hủ tiếu gõ gần trường, cả ba chào tạm biệt nhau ở cổng trường. Đợi bóng dáng nhỏ nhắn của Ngọc xa dần, Nghi nghiêng đầu sang Vy hỏi nhỏ:
"Hôm nay cậu lạ thiệt đấy, bình thường hận không thể xé con nhà người ta thành trăm mảnh, mà nay lại nổi hứng muốn bảo vệ người ta vậy?"
"Chuyện cũ mình bỏ qua đi, cứ để cậu ta sống trong sự nhu nhược vậy thì lỡ sau này cậu ta có mệnh hệ gì thì tao hối hận không kịp nữa." Trúc Vy nhẹ nhàng lên tiếng.
"Dù gì trước đó tụi mình cũng làm cậu ta buồn nhiều rồi, giờ sửa lại lỗi sai cũng không tính là muộn. À mà, vụ này cậu tính kể với Nhã sao? Cậu đó mà biết chắc sốc lắm đó." Thục Nghi bỗng nhớ ra cô bạn Thanh Nhã của mình cũng vốn chả thích Bảo Ngọc.
"Không sao, cậu ta cũng không phải ghét Ngọc gì đâu, chút tao sẽ nhắn tin với Nhã. Mà thôi, cũng trễ rồi, tao lấy xe về trước nha, đi đường cẩn thận." Nói xong, Vy dắt chiếc xe đạp điện đi và không quên vẫy tay chào Nghi.
Nhìn Vy nhập cùng làn người qua lại trên phố đông, Nghi nghĩ thầm không biết với tính nết của cô nàng đại tiểu thư này sẽ kéo dài việc này trong bao lâu nữa, một tuần hay một tháng đây? Dù sao, cô nhóc kia không giở trò phá làng phá xóm là cũng đáng mừng rồi.
Sáng hôm sau, Vy từ từ tiến vào lớp học của mình. Đi ngang qua dãy hành lang, thấy Nhã với Nghi đang ngồi ăn sáng trên chiếc ghế đá nhỏ. Cả hai đang tụm đầu vào nhau đang xì xầm to nhỏ gì đấy, Nhã bỗng quay đầu sang hướng cô, vẫy tay bảo cô qua đây. Vy cũng chạy lại, Nhã liền xích vào gần Nghi, cả ba chen chúc ngồi trên ghế đá. Thanh Nhã nhanh chóng hỏi cô:
"Chuyện hôm qua là thật hả? Vậy giờ mình thành tứ đại cô nương rồi hả? Em không thích cậu ta đâu."
"Tứ hay tam gì thì chúng ta cũng là bạn mà. Chỉ là mình thấy cậu ta có phần đáng thương nên muốn giúp đỡ tí." Trúc Vy cười nhẹ rồi trả lời.
"Mong là cậu ta không lấy oán trả ơn là được, mà giúp cho cậu ta vậy cũng khó nhằn lắm đó." Thanh Nhã nhăn mày.
"Khó hay không thì mình cũng đồng ý giúp cậu ta rồi mà? Nói mà không làm được là dở rồi." Thục Nghi nãy giờ luôn im lặng ăn bánh, khẽ lên tiếng.
"Chỉ có hai người là hứa thôi chứ tao có biết gì đâu? Gặp tao là tao bỏ rồi chứ giúp gì." Nhã hừ nhẹ.
"Ừm vậy thì này hai tụi mình giúp là được rồi, còn cậu cứ việc hẹn hò với anh chàng đẹp trai nào đó đi." Nghi không nóng không lạnh đáp trả.
"Sao mày có ác cảm với bạn trai tao vậy? Bạn trai tao đỉnh lắm đó! Anh ta có thể đàn được nè, vẽ đẹp nữa. Quan trọng là còn có thể gánh tao lên Cao thủ được luôn đó." Nhã cười nhếch miệng rồi tiếp tục móc mỉa Nghi:
"À mà mấy người ế thâm niên như mày làm gì hiểu chứ. Được cái đẹp mã chứ kinh nghiệm tình trường bằng không."
Vy cảm nhận được không khí của hai người bạn này hơi nóng rồi, vội ngăn can:
"Thôi được rồi, đừng có vì mấy vụ lặt vặt mà cãi lộn. Nếu Nhã không muốn giúp thì không sao đâu. Còn Nghi cũng đừng có lôi mấy việc này ra nói chứ."
"Hừ, ai nói em sẽ bỏ mặc cậu ta. Mọi người sao em vậy thôi. Còn Nghi nên kiếm anh nào để hiểu cảm giác của tao đi nha." Dứt lời, cô nàng vỗ nhẹ vào vai Nghi rồi vào lớp.
"Mình không thèm. Cậu chàng kia tốt lành gì! Mắt nhìn của cậu tệ thật luôn đó." Nghi quay mặt khẽ hừ.
"Đó là chuyện tình yêu của Nhã mà, mình cũng đâu có quyền ngăn cản cậu ta làm gì? Mà thôi, tao vào lớp xem Ngọc như thế nào đã."
Thật ra, cậu bạn trai của Nhã có phần nhìn hơi đểu cáng. Tuy chưa gặp mặt bao giờ, nhưng Nhã có đưa hình cho hai cô xem. Lúc xem hình là cô cũng đã không ưng rồi. Cả hai có lên tiếng khuyên cô nàng kia nên cân nhắc lại mối tình này. Ấy thế mà, Nhã- người đang chìm đắm vào tình yêu ngọt ngào không hề tin mà vẫn bác lại là anh ta tốt lắm, đừng nhìn vẻ ngoài mà đoán tính cách. Nói thế thì chịu rồi, cô cũng bó tay, còn Nghi thì có vẻ phản ứng mạnh hơn cô nhiều. Nên khi đề cập đến việc này thì cả hai sẽ luôn cãi nhau âm ỉ.
Bước vào lớp, cô đã thấy thân ảnh gục ngã, chán nản không muốn màng sự đời của Như Ý, Vy khẽ phì cười, không hiểu sao cô nàng Ý kia làm gì cũng khiến cô buồn cười. Vy ngồi vào chỗ, lấy tay khều nhẹ vào người Ý, tò mò hỏi:
"Sao nay buồn vậy cô nương, bộ hôm qua cô Lan méc gì với nhị vị phụ huynh hả?"
"Còn ghê gớm hơn nhiều! Cô mắng vốn tao có ra sao thì ba mẹ tao cũng đã quen rồi. Chỉ là...." Ý đang nói giữa chừng rồi thở dài.
"Chỉ là sao?" Vy không nhịn được sự tò mò.
"Mẹ tao gửi tao cho cô, nhờ cô kèm tao môn Văn. Nói gì mà nếu vẫn bị khống chế thì khỏi học nữa."
"Vậy tốt chứ sao, điểm mày trừ Văn ra thì môn nào cũng cao mà. Tao còn thấy tiếc giùm mày luôn đó."
"Gặp mặt cô trên lớp đủ sợ rồi, giờ còn gặp ở nhà nữa. Cứu em, chết em rồi giời ơi!!!!" Vừa nói cô nàng ôm đầu lắc lư.
Có vẻ cô nhóc này ám ảnh với cô Lan lắm rồi. Cũng đúng, cho dù giáo viên có tốt như thế nào thì nếu người đó dạy môn mình sợ hãi nhất thì cũng biến thành ác quỷ thôi. Trúc Vy ngồi cạnh khẽ dỗ cô bạn cùng bạn. Cùng lúc đó, cô bạn hôm qua cũng đã đến bàn của Ngọc la lớn:
"Con kia, hôm qua tao đã nhờ mày trực giùm tao mà? Sao mày lại không làm? Bây giờ tao bị thầy giám thị ghi là không vệ sinh lớp, nay tao không xử mày đẹp là tao không phải là Phương." Dứt lời, Phương bay vào nắm cổ áo Ngọc.
Ngọc sợ hãi rúc người lại, lùi về phía sau. Cô nhóc càng tỏ vẻ nhút nhát thì cô bạn kia càng khoái chí, thêm vào đó là tiếng cổ vũ của các bạn trong lớp. Phương giơ tay tát mạnh vào Ngọc:
"Nếu mày sợ tao vậy thì phải làm rồi chứ. Cho chừa cái tội láo toét nè."
Bàn tay của Phương chưa chạm vào mặt Ngọc thì đã có ai đó cầm tay bẻ ngược lại. Cô ả liền to mắt nhìn vào người đó. Song người đó chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay Phương rồi quật xuống. Phương nằm đo sàn mà vẫn không ngừng la lớn:
"Con Vy mày bớt xía vào chuyện của tao. Việc này có liên quan gì đến mày không mà mày lại đánh tao?"
"Có liên quan tới tao chứ? Tao là người bảo Ngọc không trực cho mày mà. Tao là tao chướng mắt việc này lắm rồi. Cái lớp có phải cái xó xỉnh nào đâu mà vô văn hóa thế không biết." Nói rồi, cô khẽ liếc những người xung quanh.
"Còn nữa, tao không cho phép ai có thể làm khó dễ Ngọc nha. Nếu không thì đừng trách tao ác."
"Mày mõm vừa thôi, người thì õng ẹo suốt ngày mà cứ thích thể hiện, nay tao không cho hai bây vô bệnh viện thì tao sẽ không phải là con Phương." Dứt lời, Phương nhảy lên nắm đầu Vy.
Vy liền né ra và nhanh tay bắt hai cổ tay của cô ả, bẻ mạnh vào khớp bàn. Phương bị đau, nhân cơ hội đó, cô liền dùng lực đẩy nhẹ ả xuống. Lúc cô ả nằm dưới sàn, cô liền khóa chặt khớp vai và dùng sức bẻ mạnh khớp bàn tay của cô ta. Phương cứ vùng vẫy la hét, bảo cô dừng tay lại. Cô chỉ nhẹ nhàng tiếp tục ấn mạnh và cười nhẹ:
"Chả phải nói hôm nay không đánh hai tụi tao ra trò là không phải tên Phương sao? Cứ nằm ở đó la hét thì sao được chứ?" Nói xong cô lại tiếp tục bẻ mạnh.
"A đau, bỏ ra, bỏ tao ra, sắp gãy tay tao rồi!" Phương không ngừng đập tay xuống đất.
"Vậy sau này bỏ thói ăn hiếp bạn bè đi, được cái gáy to chứ chả được tích sự gì." Vy hừ nhẹ nhưng không quên giữ chặt tay.
"Mày làm như mày tốt lành lắm. Bỏ tay tao ra." Nghe vậy, Vy còn đè mạnh hơn.
"Tao...tao sai rồi, tao hứa tao sẽ không đụng tới nó nữa... Tha tao đi mà..." Phương run rẩy nói.
"Biết vậy là được, sau này có tái phạm thì tao sẽ bẻ gãy cái tay của mày ." Nói xong cô buông tay Phương ra.
"À mà, nếu đau thì cứ vẫy vẫy cái tay đi. Làm vậy sẽ bớt đau đó." Trúc Vy cười nhẹ rồi chỉ Phương.
Nhìn Vy từ đầu tới cuối vẫn giữ thái độ nhẹ nhàng đó, Phương cũng hiểu đây là dạng người mình không nên chọc tới. Thấy cô buông ra, cô ả liền co chân chạy về chỗ. Đám đông nãy giờ luôn reo hò, giờ lại im bặt. Vy nhìn thấy vậy, phì cười rồi bảo các bạn về chỗ xem bài đi, sắp vào tiết rồi. Còn phần cô nàng thì tới chỗ Ngọc, nhìn cô nhóc từ đầu tới đuôi thấy không có vấn đề gì rồi cũng nhanh chóng về chỗ.
"Mày nãy ngầu ghê á! Phương nổi tiếng là chị đại của lớp vậy mà cũng bị mày đánh bại." Ý đưa đôi mắt sùng bái nhìn cô.
"Cậu ta được cái là to con thôi chứ có biết gì đâu. Tao cũng chỉ học mấy đòn tự vệ thôi mà." Cô cười trừ.
"Vậy bữa nào mày dạy tao đi, nhìn mày đánh nhẹ nhàng quá trời luôn á. Mai mốt ai đụng vào tao thì tao cũng có thể dễ dàng quật xuống như mày luôn!" Như Ý cười hề hề, vung tay nhái lại hành động của cô lúc nãy.
Cô cười khẽ không tiếp tục trả lời nữa, mở cặp lấy sách ra xem trước bài mới. Chuông reo, tất cả đều nhanh chân ngồi vào chỗ đợi giáo viên vào lớp. Giáo viên bước vào, bắt đầu bài giảng của mình.
Thời gian cứ thế nhanh chóng trôi, đến giờ ra chơi, học sinh như được mở phong ấn, ồn ào đi khắp nơi.
Cô đi đến chỗ Ngọc, gõ nhẹ vào bàn rồi nhẹ nhàng cất tiếng:
"Nãy có sao không? Mày đói bụng không? Hay mình đi ăn ha?"
"Mình ăn rồi, cậu cứ ăn đi." Ngọc ngẩng đầu lên nhìn cô rồi trả lời.
"Vậy mày cũng đi cùng đi, Nghi với Nhã đang ở trước cửa đợi mình kìa." Nói xong, cô liền bắt lấy tay Ngọc rồi dẫn cô nhóc ra khỏi lớp.
Trước cửa lớp là bóng dáng của hai cô nàng Nghi và Nhã. Cả hai đứng hai bên cửa, chắc là do vụ hồi sáng nên giờ vẫn còn giận nhau đây mà. Đúng là đụng vào tình yêu là tình bạn lung lay liền. Vy khẽ thở dài và từ từ lại gần hai cô nhóc đang hờn nhau này.
"Hôm nay cậu lạ thiệt đấy, bình thường hận không thể xé con nhà người ta thành trăm mảnh, mà nay lại nổi hứng muốn bảo vệ người ta vậy?"
"Chuyện cũ mình bỏ qua đi, cứ để cậu ta sống trong sự nhu nhược vậy thì lỡ sau này cậu ta có mệnh hệ gì thì tao hối hận không kịp nữa." Trúc Vy nhẹ nhàng lên tiếng.
"Dù gì trước đó tụi mình cũng làm cậu ta buồn nhiều rồi, giờ sửa lại lỗi sai cũng không tính là muộn. À mà, vụ này cậu tính kể với Nhã sao? Cậu đó mà biết chắc sốc lắm đó." Thục Nghi bỗng nhớ ra cô bạn Thanh Nhã của mình cũng vốn chả thích Bảo Ngọc.
"Không sao, cậu ta cũng không phải ghét Ngọc gì đâu, chút tao sẽ nhắn tin với Nhã. Mà thôi, cũng trễ rồi, tao lấy xe về trước nha, đi đường cẩn thận." Nói xong, Vy dắt chiếc xe đạp điện đi và không quên vẫy tay chào Nghi.
Nhìn Vy nhập cùng làn người qua lại trên phố đông, Nghi nghĩ thầm không biết với tính nết của cô nàng đại tiểu thư này sẽ kéo dài việc này trong bao lâu nữa, một tuần hay một tháng đây? Dù sao, cô nhóc kia không giở trò phá làng phá xóm là cũng đáng mừng rồi.
Sáng hôm sau, Vy từ từ tiến vào lớp học của mình. Đi ngang qua dãy hành lang, thấy Nhã với Nghi đang ngồi ăn sáng trên chiếc ghế đá nhỏ. Cả hai đang tụm đầu vào nhau đang xì xầm to nhỏ gì đấy, Nhã bỗng quay đầu sang hướng cô, vẫy tay bảo cô qua đây. Vy cũng chạy lại, Nhã liền xích vào gần Nghi, cả ba chen chúc ngồi trên ghế đá. Thanh Nhã nhanh chóng hỏi cô:
"Chuyện hôm qua là thật hả? Vậy giờ mình thành tứ đại cô nương rồi hả? Em không thích cậu ta đâu."
"Tứ hay tam gì thì chúng ta cũng là bạn mà. Chỉ là mình thấy cậu ta có phần đáng thương nên muốn giúp đỡ tí." Trúc Vy cười nhẹ rồi trả lời.
"Mong là cậu ta không lấy oán trả ơn là được, mà giúp cho cậu ta vậy cũng khó nhằn lắm đó." Thanh Nhã nhăn mày.
"Khó hay không thì mình cũng đồng ý giúp cậu ta rồi mà? Nói mà không làm được là dở rồi." Thục Nghi nãy giờ luôn im lặng ăn bánh, khẽ lên tiếng.
"Chỉ có hai người là hứa thôi chứ tao có biết gì đâu? Gặp tao là tao bỏ rồi chứ giúp gì." Nhã hừ nhẹ.
"Ừm vậy thì này hai tụi mình giúp là được rồi, còn cậu cứ việc hẹn hò với anh chàng đẹp trai nào đó đi." Nghi không nóng không lạnh đáp trả.
"Sao mày có ác cảm với bạn trai tao vậy? Bạn trai tao đỉnh lắm đó! Anh ta có thể đàn được nè, vẽ đẹp nữa. Quan trọng là còn có thể gánh tao lên Cao thủ được luôn đó." Nhã cười nhếch miệng rồi tiếp tục móc mỉa Nghi:
"À mà mấy người ế thâm niên như mày làm gì hiểu chứ. Được cái đẹp mã chứ kinh nghiệm tình trường bằng không."
Vy cảm nhận được không khí của hai người bạn này hơi nóng rồi, vội ngăn can:
"Thôi được rồi, đừng có vì mấy vụ lặt vặt mà cãi lộn. Nếu Nhã không muốn giúp thì không sao đâu. Còn Nghi cũng đừng có lôi mấy việc này ra nói chứ."
"Hừ, ai nói em sẽ bỏ mặc cậu ta. Mọi người sao em vậy thôi. Còn Nghi nên kiếm anh nào để hiểu cảm giác của tao đi nha." Dứt lời, cô nàng vỗ nhẹ vào vai Nghi rồi vào lớp.
"Mình không thèm. Cậu chàng kia tốt lành gì! Mắt nhìn của cậu tệ thật luôn đó." Nghi quay mặt khẽ hừ.
"Đó là chuyện tình yêu của Nhã mà, mình cũng đâu có quyền ngăn cản cậu ta làm gì? Mà thôi, tao vào lớp xem Ngọc như thế nào đã."
Thật ra, cậu bạn trai của Nhã có phần nhìn hơi đểu cáng. Tuy chưa gặp mặt bao giờ, nhưng Nhã có đưa hình cho hai cô xem. Lúc xem hình là cô cũng đã không ưng rồi. Cả hai có lên tiếng khuyên cô nàng kia nên cân nhắc lại mối tình này. Ấy thế mà, Nhã- người đang chìm đắm vào tình yêu ngọt ngào không hề tin mà vẫn bác lại là anh ta tốt lắm, đừng nhìn vẻ ngoài mà đoán tính cách. Nói thế thì chịu rồi, cô cũng bó tay, còn Nghi thì có vẻ phản ứng mạnh hơn cô nhiều. Nên khi đề cập đến việc này thì cả hai sẽ luôn cãi nhau âm ỉ.
Bước vào lớp, cô đã thấy thân ảnh gục ngã, chán nản không muốn màng sự đời của Như Ý, Vy khẽ phì cười, không hiểu sao cô nàng Ý kia làm gì cũng khiến cô buồn cười. Vy ngồi vào chỗ, lấy tay khều nhẹ vào người Ý, tò mò hỏi:
"Sao nay buồn vậy cô nương, bộ hôm qua cô Lan méc gì với nhị vị phụ huynh hả?"
"Còn ghê gớm hơn nhiều! Cô mắng vốn tao có ra sao thì ba mẹ tao cũng đã quen rồi. Chỉ là...." Ý đang nói giữa chừng rồi thở dài.
"Chỉ là sao?" Vy không nhịn được sự tò mò.
"Mẹ tao gửi tao cho cô, nhờ cô kèm tao môn Văn. Nói gì mà nếu vẫn bị khống chế thì khỏi học nữa."
"Vậy tốt chứ sao, điểm mày trừ Văn ra thì môn nào cũng cao mà. Tao còn thấy tiếc giùm mày luôn đó."
"Gặp mặt cô trên lớp đủ sợ rồi, giờ còn gặp ở nhà nữa. Cứu em, chết em rồi giời ơi!!!!" Vừa nói cô nàng ôm đầu lắc lư.
Có vẻ cô nhóc này ám ảnh với cô Lan lắm rồi. Cũng đúng, cho dù giáo viên có tốt như thế nào thì nếu người đó dạy môn mình sợ hãi nhất thì cũng biến thành ác quỷ thôi. Trúc Vy ngồi cạnh khẽ dỗ cô bạn cùng bạn. Cùng lúc đó, cô bạn hôm qua cũng đã đến bàn của Ngọc la lớn:
"Con kia, hôm qua tao đã nhờ mày trực giùm tao mà? Sao mày lại không làm? Bây giờ tao bị thầy giám thị ghi là không vệ sinh lớp, nay tao không xử mày đẹp là tao không phải là Phương." Dứt lời, Phương bay vào nắm cổ áo Ngọc.
Ngọc sợ hãi rúc người lại, lùi về phía sau. Cô nhóc càng tỏ vẻ nhút nhát thì cô bạn kia càng khoái chí, thêm vào đó là tiếng cổ vũ của các bạn trong lớp. Phương giơ tay tát mạnh vào Ngọc:
"Nếu mày sợ tao vậy thì phải làm rồi chứ. Cho chừa cái tội láo toét nè."
Bàn tay của Phương chưa chạm vào mặt Ngọc thì đã có ai đó cầm tay bẻ ngược lại. Cô ả liền to mắt nhìn vào người đó. Song người đó chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay Phương rồi quật xuống. Phương nằm đo sàn mà vẫn không ngừng la lớn:
"Con Vy mày bớt xía vào chuyện của tao. Việc này có liên quan gì đến mày không mà mày lại đánh tao?"
"Có liên quan tới tao chứ? Tao là người bảo Ngọc không trực cho mày mà. Tao là tao chướng mắt việc này lắm rồi. Cái lớp có phải cái xó xỉnh nào đâu mà vô văn hóa thế không biết." Nói rồi, cô khẽ liếc những người xung quanh.
"Còn nữa, tao không cho phép ai có thể làm khó dễ Ngọc nha. Nếu không thì đừng trách tao ác."
"Mày mõm vừa thôi, người thì õng ẹo suốt ngày mà cứ thích thể hiện, nay tao không cho hai bây vô bệnh viện thì tao sẽ không phải là con Phương." Dứt lời, Phương nhảy lên nắm đầu Vy.
Vy liền né ra và nhanh tay bắt hai cổ tay của cô ả, bẻ mạnh vào khớp bàn. Phương bị đau, nhân cơ hội đó, cô liền dùng lực đẩy nhẹ ả xuống. Lúc cô ả nằm dưới sàn, cô liền khóa chặt khớp vai và dùng sức bẻ mạnh khớp bàn tay của cô ta. Phương cứ vùng vẫy la hét, bảo cô dừng tay lại. Cô chỉ nhẹ nhàng tiếp tục ấn mạnh và cười nhẹ:
"Chả phải nói hôm nay không đánh hai tụi tao ra trò là không phải tên Phương sao? Cứ nằm ở đó la hét thì sao được chứ?" Nói xong cô lại tiếp tục bẻ mạnh.
"A đau, bỏ ra, bỏ tao ra, sắp gãy tay tao rồi!" Phương không ngừng đập tay xuống đất.
"Vậy sau này bỏ thói ăn hiếp bạn bè đi, được cái gáy to chứ chả được tích sự gì." Vy hừ nhẹ nhưng không quên giữ chặt tay.
"Mày làm như mày tốt lành lắm. Bỏ tay tao ra." Nghe vậy, Vy còn đè mạnh hơn.
"Tao...tao sai rồi, tao hứa tao sẽ không đụng tới nó nữa... Tha tao đi mà..." Phương run rẩy nói.
"Biết vậy là được, sau này có tái phạm thì tao sẽ bẻ gãy cái tay của mày ." Nói xong cô buông tay Phương ra.
"À mà, nếu đau thì cứ vẫy vẫy cái tay đi. Làm vậy sẽ bớt đau đó." Trúc Vy cười nhẹ rồi chỉ Phương.
Nhìn Vy từ đầu tới cuối vẫn giữ thái độ nhẹ nhàng đó, Phương cũng hiểu đây là dạng người mình không nên chọc tới. Thấy cô buông ra, cô ả liền co chân chạy về chỗ. Đám đông nãy giờ luôn reo hò, giờ lại im bặt. Vy nhìn thấy vậy, phì cười rồi bảo các bạn về chỗ xem bài đi, sắp vào tiết rồi. Còn phần cô nàng thì tới chỗ Ngọc, nhìn cô nhóc từ đầu tới đuôi thấy không có vấn đề gì rồi cũng nhanh chóng về chỗ.
"Mày nãy ngầu ghê á! Phương nổi tiếng là chị đại của lớp vậy mà cũng bị mày đánh bại." Ý đưa đôi mắt sùng bái nhìn cô.
"Cậu ta được cái là to con thôi chứ có biết gì đâu. Tao cũng chỉ học mấy đòn tự vệ thôi mà." Cô cười trừ.
"Vậy bữa nào mày dạy tao đi, nhìn mày đánh nhẹ nhàng quá trời luôn á. Mai mốt ai đụng vào tao thì tao cũng có thể dễ dàng quật xuống như mày luôn!" Như Ý cười hề hề, vung tay nhái lại hành động của cô lúc nãy.
Cô cười khẽ không tiếp tục trả lời nữa, mở cặp lấy sách ra xem trước bài mới. Chuông reo, tất cả đều nhanh chân ngồi vào chỗ đợi giáo viên vào lớp. Giáo viên bước vào, bắt đầu bài giảng của mình.
Thời gian cứ thế nhanh chóng trôi, đến giờ ra chơi, học sinh như được mở phong ấn, ồn ào đi khắp nơi.
Cô đi đến chỗ Ngọc, gõ nhẹ vào bàn rồi nhẹ nhàng cất tiếng:
"Nãy có sao không? Mày đói bụng không? Hay mình đi ăn ha?"
"Mình ăn rồi, cậu cứ ăn đi." Ngọc ngẩng đầu lên nhìn cô rồi trả lời.
"Vậy mày cũng đi cùng đi, Nghi với Nhã đang ở trước cửa đợi mình kìa." Nói xong, cô liền bắt lấy tay Ngọc rồi dẫn cô nhóc ra khỏi lớp.
Trước cửa lớp là bóng dáng của hai cô nàng Nghi và Nhã. Cả hai đứng hai bên cửa, chắc là do vụ hồi sáng nên giờ vẫn còn giận nhau đây mà. Đúng là đụng vào tình yêu là tình bạn lung lay liền. Vy khẽ thở dài và từ từ lại gần hai cô nhóc đang hờn nhau này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.