Chương 32: Mây Mong Manh
HoaHaiLang0910
29/09/2024
Bảo Ngọc nghe Như Ý nói thế, cô nhóc có phần không tin mà hỏi lại:
"Thật sao? Mình vẫn cảm thấy..."
"Dù sao nó cũng chưa có bồ, vậy thì mày vẫn có cơ hội theo đuổi mà." Y thản nhiên nhún vai.
"Nhưng..." Ngọc ngập ngừng.
"Không thì thôi, mai mốt có con khác mà cua được nhỏ đi là tao cười vào mặt mày nè."
Nghĩ đến cảnh Trúc Vy sẽ ôm hôn một cô gái khác, khắp người Bảo Ngọc như cuồn cuộn lên, vô cùng khó chịu.
Không được, cậu ấy chỉ có thế bên mình mà thôi. (1)
"Sao? Không nỡ?" Ý cười mỉm nói nhỏ.
Ngọc lúng túng gật nhẹ đầu, Như Ý thấy vậy cũng chỉ biết lắc đầu bất lực:
"Vậy thì cua đi, nói cho mày nghe nè." Nói xong, Ý thầm thì vào tai Ngọc: "Trên đời chả có con gái nào là thẳng đâu. Ai chứ phụ nữ mình là dạng sống theo cảm tính mà, nên nếu mày mà biết cách đi đến trái tim người ta thì chắc chắn với mày rằng là ai cũng đổ rạp trước mày."
Nhếch môi cười đểu, Như Ý nói tiếp:
"Chẳng phải ngay cả bản thân mày cũng vậy sao? Cho nên là cứ theo đuổi Vy đi, có gì tao sẽ hỗ trợ làm quân sư cho mày. Gì chứ mấy vụ này tao rành lắm, kinh nghiệm đọc sách, xem phim của tao chỉ để cho vụ này thôi đó."
"Cậu giúp mình sao?" Ngọc ngây thơ hỏi lại.
"Ừm, nhưng mà trước mắt thì tao sẽ giới thiệu mày đọc mấy truyện bách hợp trước để hiểu đại khái về tình yêu của đồng tính nữ." Như Ý gật đầu.
"Truyện bách hợp?" Bảo Ngọc nhíu mày.
"Um, mày giờ là newbie mà, không có tí kinh nghiệm gì mà đòi lấy trái tim giai nhân à? Không có cửa đó đâu bé!"
Như Y khoái chí nói.
"Vậy truyện nào á?"
"Chút tối rảnh rảnh đọc một loạt tác phẩm của Mây Mong Manh đi, tác giả ruột của tao đó."
Bảo Ngọc hoang mang nhìn Như Ý. Không lẽ ý của cậu ấy là bảo cô cày hết đống truyện của tác giả kia? Thời gian đâu mà cày hết được chứ? Không phải mai thi rồi sao? Đọc thế rồi lấy đâu ra thời giờ mà ôn bài?
Như hiểu ý của Ngọc, Ý gãi mũi cười trừ:
"Không cần đọc hết trong một đêm hết mấy quyển truyện đâu. Nói chứ trong dàn đó tao chỉ thích mỗi tác phẩm
'Tình yêu tựa biển khơi thôi."
"Tình yêu tựa biển khơi?"
"Ừm, truyện đó hay lắm. Đây này, mày đọc thử xem." Như Ý mở điện thoại đưa cho Ngọc.
Bảo Ngọc nhận lấy điện thoại từ tay Y, sau đó liếc mắt đọc sơ phần tóm tắt câu chuyện. Hình như này kể về chuyện tình gà bông của cặp bạn thuở nhỏ thì phải.
Văn phong của bạn tác giả này cực kỳ hoa mĩ, đến mức mà cảm thấy thật thật ảo ảo. Càng đọc, Ngọc càng thấy rất quen mắt, giống như đã từng thưởng thức qua cách hành văn này. 53
Như Ý im lặng hồi hộp nhìn Ngọc đọc truyện. Cô bạn cứ hết nhíu mày rồi lại nhăn mũi, cuối cùng là trợn tròn mắt lướt điện thoại lên xem tên tác giả.
"Sao thế?" Như Ý tò mò hỏi.
"Không có gì đâu." Ngọc cười trừ.
Tác phẩm này có lẽ, à không, chắc chắn là do Ánh Vân viết. Nhìn cái cách hành văn lãng mạn đến mức sến rện đó, rồi thêm hay phóng đại những chi tiết nền lên kia thì chỉ có Vân mới làm được thôi. Đã thế lại còn đặt bút danh là "Mây Mong Manh" nữa chứ, không phải "Vân" là mây sao? Bên cạnh đó, quả ảnh nền chỉ có bóng lưng kia, nhìn sơ qua là cô biết chắc là Ánh Vân chứ không phải ai khác.
Nhưng mà, không ngờ Vân lại có thời gian để viết truyện vu vơ như vậy đấy. Cô còn tưởng rằng cậu ấy bận đến mức không có thời gian để ngủ. Với lại, sao Ánh Vân viết truyện bách thế?
"Có thật là không có gì không? Sao tao thấy mày giống như có bài xích với truyện này vậy..." Như Ý tưởng Ngọc không thích tiểu thuyết ấy.
"Không, chỉ là hình như mình từng đọc qua vài tác phẩm của bạn tác giả này thôi." Bảo Ngọc cười xòa.
"Hở? Thế mày đọc qua mấy quyển truyện khác rồi hả?"
"Khong." Ngoc lac dau.
"Vậy sao mày.."
Như Ý chưa kịp nói hết câu, Bảo Ngọc lấy tay ra hiệu cho cô bạn im lặng, sau đó khẽ đánh mắt cười nhẹ:
"Ôn bài đi nào, mai thi rồi đó. Nếu cậu thi tốt thì mình sẽ cho cậu đi gặp bạn tác giả Mây Mong Manh kia."
"Thật sao?"
"Thật." Ngọc híp mắt cười.
Trúc Vy vật vờ đi đền trường, vì nay thi môn Văn nên từ tối qua cô thức đến khuya chỉ để ôn bài. Mong là ra trúng tủ, chứ không là học sinh giỏi khó mà đạt được.
Xa xa Vy đã thấy Nghi và Nhã ngồi trên bồn hoa gần sân bóng ôn bài. Hôm nay tâm trạng của Thục Nghi có vẻ khá tốt, chắc do cô nàng kia học bài kỹ hết rồi nhỉ?
Cũng đúng đi, nhưng mà còn có thêm lý do nữa. Đó là đợt thi này, cô cùng Nhã may mắn được xếp thi chung một phòng.
Trúc Vy lại gần hai cô bạn của mình. Đứng ở phía sau, Vy vô tình nghe cuộc hội thoại của Nghi và Nhã:
"Này nên chọn nào thế?" Nhã cau mày hỏi Thục Nghi.
Nghi cúi sát lại gần Thanh Nhã, chẩm chậm đọc đề. Một lúc sau, cô mới trả lời:
"Na(CO3)2 thì phải."
"Không, B mới đúng. Chất bảo vệ niêm mạc dạ dày là NaHCO3. Vì acid dạ dày là HCI nên khi tác dụng với NaH-
CO3 sẽ ra muối NaCl, khí CO2 và nước, từ đó mới bảo vệ dạ dày không bị loét." Một giọng nói khàn đặc đột ngột vang lên ở phía sau.
Cả Nghi và Nhã đều giật bắn mình, vội vàng quay người ra sau nhìn người vừa thốt lên. Hóa ra là Vy, nhưng mà sao nay giọng của cô bạn lạ thế?
"Chị bị bệnh hả? Nay nghe giọng chị lạ quá." Thanh Nhã ôm lấy ngực thở nhẹ.
"Chắc vậy, sáng nay tao thấy họng hơi đau tí. Nhưng mà không sao, tao cũng mới uống thuốc rồi." Vy nhoẻn miệng cười.
"That la." Nha lac dลื่น.
Cả ba tám chuyện được một lúc, Ngọc cũng từ từ đi đến. Vừa nhìn thấy bóng dáng của cô nhóc ở cổng trường, cả bọn liền há hốc miệng.
Bình thường cho dù có như thế nào thì Bảo Ngọc cũng sẽ xuất hiện với hình ảnh khá chỉn chu. Không hiểu sao,
hôm nay cô bạn đi đến trường cùng bộ dạng hốc hác, luộm thuộm.
"Hôm qua mày đi cướp nhà băng hay gì mà sao nhìn như thiếu ngủ cả đêm thế?" Thanh Nhã không nhịn được đá đều Ngọc.
"Hôm qua mình chỉ thức đêm ôn bài thôi." Bảo Ngọc lúng túng gãi đầu. Thật ra là cô nhóc thức cả tối để đọc truyện của Ánh Vân, lúc đọc hết quyển truyện thì đã sáng rồi.
"Sau này đừng có thức đêm nữa, không tốt đâu." Vy, người cũng thức đến khuya muộn, cho hay.
Nghe người thầm thương nói lời quan tâm, vành tai của Ngọc khẽ ửng đỏ lên. Nhưng mà, hình như sao nay cậu ấy lại đeo khẩu trang, với lại giọng nghe lạ quá.
"Cậu bị bệnh sao? Mình có nước ấm này, uống đi cho bớt đau họng." Ngọc lúng túng lấy bình nước đưa cho Vy.
"Không sao, chắc do dạo này chuyển gió đổi trời nên tao mới vậy thôi." Trúc Vy miệng thì từ chối nhưng tay vẫn nhận lấy bình nước.
"À quên, tao bị bệnh mà. Uống chung vậy lây bệnh cho mày thì khổ nữa." Vy cười xòa rồi trả lại cho Ngọc.
"Mì-mình không sao, mình khỏe lắm. Cậu dùng đi, không chút lại đau họng ấy." Ngọc dúi bình nước vào tay Vy.
Thục Nghi giật khóe mi nhìn hai cô bạn diễn trò mèo ngay giữa sân trường. Hình như cô cũng từng thấy qua cảnh này rồi thì phải...
"Không ai uống thì tao uống." Thanh Nhã đi đến giật lấy bình nước dưới ánh mắt bàng hoàng của ba người bạn.
Nghi bất lực vỗ trán. Nhã đúng là nhỏ ngáo ngơ mà.
Trúc Vy đang định lên tiếng nói gì đó thì Như Ý đến gần, đánh một phát thật kêu vào vai cô:
"Lên phòng thi nhanh đi, giám thị đến rồi kìa."
Nghe thế thì Vy vội vàng chào tạm biệt ba người bạn, sau đó liền theo chân Ý chạy đến phòng thi.
Môn mở màn chuỗi ngày thi sấp mặt là Ngữ Văn. Khi vừa mở đề lên, Trúc Vy như bay lên tận trời xanh. Trúng tủ rồi!
Tuy vậy, người bạn cùng phòng thi- Y lại không được may mắn đến thế. Thôi thì ráng viết cho đủ điểm trên trung bình là quá ổn, thế thì sẽ không bị chị Lan la.
Tiếng chuông kết thúc giờ thi Văn reo lên, tất cả học sinh đều tất bật mở đề cương môn tiếp theo ra ôn.
Với môn Sinh thì Vy cảm thấy không có gì quá khó, vào đó làm vu vơ thì cũng trên chín!
Nhưng môn này lại là ác mộng của Nhã, cô nhóc dành cả hai ngày cuối tuần để học bài, đến giờ vẫn còn mơ mơ hồ hồ.
Nghi, Ngọc và Y thì chắc có lẽ cũng chẳng thấy môn này quá khó nhai. Chỉ cần ôn bài lại là ổn rồi.
Một tuần thi chầm chậm trôi qua, cuối cùng cũng có thể thả lỏng tinh thần mà chuẩn bị đón Tết đang đến gần.
Nhưng mà bên cạnh đó, Trúc Vy lại đón chào kiếp nạn khác mang tên Tuần lễ văn hóa. Xui gì đâu không biết, tự nhiên được "gia nhập" vô đội hình hỗ trợ chương trình.
Từ sáng sớm Vy đã đi đến trường để họp với Đoàn trường về công tác chuẩn bị, cũng may là cô được vào đội tổ chức show âm nhạc sau Hội xuân, này là nhàn nhất trong đó rồi.
Nãy giờ, tụi kia cứ cãi um sùm về việc mời ca sĩ đến tham dự. Thật sự thì cô vẫn không hiểu sao lại cãi nhau vì điều đó. Ai cũng vậy thôi, đều biết hát hết mà, cứ chọn đại đi.
"Không, tao không thích anh Thái Tùng, mời người khác đi." Một giọng nam phản bác.
"Nhưng nếu mời ảnh về thì mình không cần phải trả cát xê, do hồi đó anh Thái Tùng cũng là học sinh của trường nên ảnh nói sẽ không lấy tiền." Đội trưởng giải thích.
"Vậy thì mời anh ấy đi." Trúc Vy chống cằm chán nản lên tiếng.
"Nếu mọi người không có ý kiến thì mình sẽ mời anh Thái Tùng đến."
Cả nhóm đều không lên tiếng phản bác với việc mời chàng ca sĩ trẻ kia. Ghi lên bảng đen, đội trưởng nói tiếp:
"Mục tiêu của bên mình là sẽ mời năm người đến hát. Nãy giờ tụi mình cũng thống nhất được bốn người rồi, giờ còn một người cuối."
"Vậy mời ai nổi nổi đi." Một bạn giơ tay đề nghị.
"Rồi cụ thể là ai?" Người khác cất lời.
"Dạo này Uranus nổi lắm, hay mình mời chị ấy đi." Cậu bạn bên cạnh Vy nói.
"Tiền đâu mà mời, cát xê của Uranus cao lắm. Trường mình không đủ kinh phí đâu." Đội trưởng nhanh chóng gạt bỏ ý kiên.
Uranus sao? Tên này có vẻ quen quen. Hình như chị này là con của bạn gì gì đó với Nghi, nên chắc muốn mời
Uranus đến hát với giá hữu nghị thì nhờ Thục Nghi ngỏ lời với chị ấy một tiếng.
Lúc này, Trúc Vy mới chậm rãi giơ tay lên:
"Tao không chắc là Uranus có giảm giá cho mình không, nhưng mà tao có quen người bạn là em của Uranus.
Chút tao hỏi thử xem."
"Nếu được thì bạn hỏi liền được không? Do nay mình phải chốt danh sách." Đội trưởng nhẹ nhàng hỏi.
"Thật sao? Mình vẫn cảm thấy..."
"Dù sao nó cũng chưa có bồ, vậy thì mày vẫn có cơ hội theo đuổi mà." Y thản nhiên nhún vai.
"Nhưng..." Ngọc ngập ngừng.
"Không thì thôi, mai mốt có con khác mà cua được nhỏ đi là tao cười vào mặt mày nè."
Nghĩ đến cảnh Trúc Vy sẽ ôm hôn một cô gái khác, khắp người Bảo Ngọc như cuồn cuộn lên, vô cùng khó chịu.
Không được, cậu ấy chỉ có thế bên mình mà thôi. (1)
"Sao? Không nỡ?" Ý cười mỉm nói nhỏ.
Ngọc lúng túng gật nhẹ đầu, Như Ý thấy vậy cũng chỉ biết lắc đầu bất lực:
"Vậy thì cua đi, nói cho mày nghe nè." Nói xong, Ý thầm thì vào tai Ngọc: "Trên đời chả có con gái nào là thẳng đâu. Ai chứ phụ nữ mình là dạng sống theo cảm tính mà, nên nếu mày mà biết cách đi đến trái tim người ta thì chắc chắn với mày rằng là ai cũng đổ rạp trước mày."
Nhếch môi cười đểu, Như Ý nói tiếp:
"Chẳng phải ngay cả bản thân mày cũng vậy sao? Cho nên là cứ theo đuổi Vy đi, có gì tao sẽ hỗ trợ làm quân sư cho mày. Gì chứ mấy vụ này tao rành lắm, kinh nghiệm đọc sách, xem phim của tao chỉ để cho vụ này thôi đó."
"Cậu giúp mình sao?" Ngọc ngây thơ hỏi lại.
"Ừm, nhưng mà trước mắt thì tao sẽ giới thiệu mày đọc mấy truyện bách hợp trước để hiểu đại khái về tình yêu của đồng tính nữ." Như Ý gật đầu.
"Truyện bách hợp?" Bảo Ngọc nhíu mày.
"Um, mày giờ là newbie mà, không có tí kinh nghiệm gì mà đòi lấy trái tim giai nhân à? Không có cửa đó đâu bé!"
Như Y khoái chí nói.
"Vậy truyện nào á?"
"Chút tối rảnh rảnh đọc một loạt tác phẩm của Mây Mong Manh đi, tác giả ruột của tao đó."
Bảo Ngọc hoang mang nhìn Như Ý. Không lẽ ý của cậu ấy là bảo cô cày hết đống truyện của tác giả kia? Thời gian đâu mà cày hết được chứ? Không phải mai thi rồi sao? Đọc thế rồi lấy đâu ra thời giờ mà ôn bài?
Như hiểu ý của Ngọc, Ý gãi mũi cười trừ:
"Không cần đọc hết trong một đêm hết mấy quyển truyện đâu. Nói chứ trong dàn đó tao chỉ thích mỗi tác phẩm
'Tình yêu tựa biển khơi thôi."
"Tình yêu tựa biển khơi?"
"Ừm, truyện đó hay lắm. Đây này, mày đọc thử xem." Như Ý mở điện thoại đưa cho Ngọc.
Bảo Ngọc nhận lấy điện thoại từ tay Y, sau đó liếc mắt đọc sơ phần tóm tắt câu chuyện. Hình như này kể về chuyện tình gà bông của cặp bạn thuở nhỏ thì phải.
Văn phong của bạn tác giả này cực kỳ hoa mĩ, đến mức mà cảm thấy thật thật ảo ảo. Càng đọc, Ngọc càng thấy rất quen mắt, giống như đã từng thưởng thức qua cách hành văn này. 53
Như Ý im lặng hồi hộp nhìn Ngọc đọc truyện. Cô bạn cứ hết nhíu mày rồi lại nhăn mũi, cuối cùng là trợn tròn mắt lướt điện thoại lên xem tên tác giả.
"Sao thế?" Như Ý tò mò hỏi.
"Không có gì đâu." Ngọc cười trừ.
Tác phẩm này có lẽ, à không, chắc chắn là do Ánh Vân viết. Nhìn cái cách hành văn lãng mạn đến mức sến rện đó, rồi thêm hay phóng đại những chi tiết nền lên kia thì chỉ có Vân mới làm được thôi. Đã thế lại còn đặt bút danh là "Mây Mong Manh" nữa chứ, không phải "Vân" là mây sao? Bên cạnh đó, quả ảnh nền chỉ có bóng lưng kia, nhìn sơ qua là cô biết chắc là Ánh Vân chứ không phải ai khác.
Nhưng mà, không ngờ Vân lại có thời gian để viết truyện vu vơ như vậy đấy. Cô còn tưởng rằng cậu ấy bận đến mức không có thời gian để ngủ. Với lại, sao Ánh Vân viết truyện bách thế?
"Có thật là không có gì không? Sao tao thấy mày giống như có bài xích với truyện này vậy..." Như Ý tưởng Ngọc không thích tiểu thuyết ấy.
"Không, chỉ là hình như mình từng đọc qua vài tác phẩm của bạn tác giả này thôi." Bảo Ngọc cười xòa.
"Hở? Thế mày đọc qua mấy quyển truyện khác rồi hả?"
"Khong." Ngoc lac dau.
"Vậy sao mày.."
Như Ý chưa kịp nói hết câu, Bảo Ngọc lấy tay ra hiệu cho cô bạn im lặng, sau đó khẽ đánh mắt cười nhẹ:
"Ôn bài đi nào, mai thi rồi đó. Nếu cậu thi tốt thì mình sẽ cho cậu đi gặp bạn tác giả Mây Mong Manh kia."
"Thật sao?"
"Thật." Ngọc híp mắt cười.
Trúc Vy vật vờ đi đền trường, vì nay thi môn Văn nên từ tối qua cô thức đến khuya chỉ để ôn bài. Mong là ra trúng tủ, chứ không là học sinh giỏi khó mà đạt được.
Xa xa Vy đã thấy Nghi và Nhã ngồi trên bồn hoa gần sân bóng ôn bài. Hôm nay tâm trạng của Thục Nghi có vẻ khá tốt, chắc do cô nàng kia học bài kỹ hết rồi nhỉ?
Cũng đúng đi, nhưng mà còn có thêm lý do nữa. Đó là đợt thi này, cô cùng Nhã may mắn được xếp thi chung một phòng.
Trúc Vy lại gần hai cô bạn của mình. Đứng ở phía sau, Vy vô tình nghe cuộc hội thoại của Nghi và Nhã:
"Này nên chọn nào thế?" Nhã cau mày hỏi Thục Nghi.
Nghi cúi sát lại gần Thanh Nhã, chẩm chậm đọc đề. Một lúc sau, cô mới trả lời:
"Na(CO3)2 thì phải."
"Không, B mới đúng. Chất bảo vệ niêm mạc dạ dày là NaHCO3. Vì acid dạ dày là HCI nên khi tác dụng với NaH-
CO3 sẽ ra muối NaCl, khí CO2 và nước, từ đó mới bảo vệ dạ dày không bị loét." Một giọng nói khàn đặc đột ngột vang lên ở phía sau.
Cả Nghi và Nhã đều giật bắn mình, vội vàng quay người ra sau nhìn người vừa thốt lên. Hóa ra là Vy, nhưng mà sao nay giọng của cô bạn lạ thế?
"Chị bị bệnh hả? Nay nghe giọng chị lạ quá." Thanh Nhã ôm lấy ngực thở nhẹ.
"Chắc vậy, sáng nay tao thấy họng hơi đau tí. Nhưng mà không sao, tao cũng mới uống thuốc rồi." Vy nhoẻn miệng cười.
"That la." Nha lac dลื่น.
Cả ba tám chuyện được một lúc, Ngọc cũng từ từ đi đến. Vừa nhìn thấy bóng dáng của cô nhóc ở cổng trường, cả bọn liền há hốc miệng.
Bình thường cho dù có như thế nào thì Bảo Ngọc cũng sẽ xuất hiện với hình ảnh khá chỉn chu. Không hiểu sao,
hôm nay cô bạn đi đến trường cùng bộ dạng hốc hác, luộm thuộm.
"Hôm qua mày đi cướp nhà băng hay gì mà sao nhìn như thiếu ngủ cả đêm thế?" Thanh Nhã không nhịn được đá đều Ngọc.
"Hôm qua mình chỉ thức đêm ôn bài thôi." Bảo Ngọc lúng túng gãi đầu. Thật ra là cô nhóc thức cả tối để đọc truyện của Ánh Vân, lúc đọc hết quyển truyện thì đã sáng rồi.
"Sau này đừng có thức đêm nữa, không tốt đâu." Vy, người cũng thức đến khuya muộn, cho hay.
Nghe người thầm thương nói lời quan tâm, vành tai của Ngọc khẽ ửng đỏ lên. Nhưng mà, hình như sao nay cậu ấy lại đeo khẩu trang, với lại giọng nghe lạ quá.
"Cậu bị bệnh sao? Mình có nước ấm này, uống đi cho bớt đau họng." Ngọc lúng túng lấy bình nước đưa cho Vy.
"Không sao, chắc do dạo này chuyển gió đổi trời nên tao mới vậy thôi." Trúc Vy miệng thì từ chối nhưng tay vẫn nhận lấy bình nước.
"À quên, tao bị bệnh mà. Uống chung vậy lây bệnh cho mày thì khổ nữa." Vy cười xòa rồi trả lại cho Ngọc.
"Mì-mình không sao, mình khỏe lắm. Cậu dùng đi, không chút lại đau họng ấy." Ngọc dúi bình nước vào tay Vy.
Thục Nghi giật khóe mi nhìn hai cô bạn diễn trò mèo ngay giữa sân trường. Hình như cô cũng từng thấy qua cảnh này rồi thì phải...
"Không ai uống thì tao uống." Thanh Nhã đi đến giật lấy bình nước dưới ánh mắt bàng hoàng của ba người bạn.
Nghi bất lực vỗ trán. Nhã đúng là nhỏ ngáo ngơ mà.
Trúc Vy đang định lên tiếng nói gì đó thì Như Ý đến gần, đánh một phát thật kêu vào vai cô:
"Lên phòng thi nhanh đi, giám thị đến rồi kìa."
Nghe thế thì Vy vội vàng chào tạm biệt ba người bạn, sau đó liền theo chân Ý chạy đến phòng thi.
Môn mở màn chuỗi ngày thi sấp mặt là Ngữ Văn. Khi vừa mở đề lên, Trúc Vy như bay lên tận trời xanh. Trúng tủ rồi!
Tuy vậy, người bạn cùng phòng thi- Y lại không được may mắn đến thế. Thôi thì ráng viết cho đủ điểm trên trung bình là quá ổn, thế thì sẽ không bị chị Lan la.
Tiếng chuông kết thúc giờ thi Văn reo lên, tất cả học sinh đều tất bật mở đề cương môn tiếp theo ra ôn.
Với môn Sinh thì Vy cảm thấy không có gì quá khó, vào đó làm vu vơ thì cũng trên chín!
Nhưng môn này lại là ác mộng của Nhã, cô nhóc dành cả hai ngày cuối tuần để học bài, đến giờ vẫn còn mơ mơ hồ hồ.
Nghi, Ngọc và Y thì chắc có lẽ cũng chẳng thấy môn này quá khó nhai. Chỉ cần ôn bài lại là ổn rồi.
Một tuần thi chầm chậm trôi qua, cuối cùng cũng có thể thả lỏng tinh thần mà chuẩn bị đón Tết đang đến gần.
Nhưng mà bên cạnh đó, Trúc Vy lại đón chào kiếp nạn khác mang tên Tuần lễ văn hóa. Xui gì đâu không biết, tự nhiên được "gia nhập" vô đội hình hỗ trợ chương trình.
Từ sáng sớm Vy đã đi đến trường để họp với Đoàn trường về công tác chuẩn bị, cũng may là cô được vào đội tổ chức show âm nhạc sau Hội xuân, này là nhàn nhất trong đó rồi.
Nãy giờ, tụi kia cứ cãi um sùm về việc mời ca sĩ đến tham dự. Thật sự thì cô vẫn không hiểu sao lại cãi nhau vì điều đó. Ai cũng vậy thôi, đều biết hát hết mà, cứ chọn đại đi.
"Không, tao không thích anh Thái Tùng, mời người khác đi." Một giọng nam phản bác.
"Nhưng nếu mời ảnh về thì mình không cần phải trả cát xê, do hồi đó anh Thái Tùng cũng là học sinh của trường nên ảnh nói sẽ không lấy tiền." Đội trưởng giải thích.
"Vậy thì mời anh ấy đi." Trúc Vy chống cằm chán nản lên tiếng.
"Nếu mọi người không có ý kiến thì mình sẽ mời anh Thái Tùng đến."
Cả nhóm đều không lên tiếng phản bác với việc mời chàng ca sĩ trẻ kia. Ghi lên bảng đen, đội trưởng nói tiếp:
"Mục tiêu của bên mình là sẽ mời năm người đến hát. Nãy giờ tụi mình cũng thống nhất được bốn người rồi, giờ còn một người cuối."
"Vậy mời ai nổi nổi đi." Một bạn giơ tay đề nghị.
"Rồi cụ thể là ai?" Người khác cất lời.
"Dạo này Uranus nổi lắm, hay mình mời chị ấy đi." Cậu bạn bên cạnh Vy nói.
"Tiền đâu mà mời, cát xê của Uranus cao lắm. Trường mình không đủ kinh phí đâu." Đội trưởng nhanh chóng gạt bỏ ý kiên.
Uranus sao? Tên này có vẻ quen quen. Hình như chị này là con của bạn gì gì đó với Nghi, nên chắc muốn mời
Uranus đến hát với giá hữu nghị thì nhờ Thục Nghi ngỏ lời với chị ấy một tiếng.
Lúc này, Trúc Vy mới chậm rãi giơ tay lên:
"Tao không chắc là Uranus có giảm giá cho mình không, nhưng mà tao có quen người bạn là em của Uranus.
Chút tao hỏi thử xem."
"Nếu được thì bạn hỏi liền được không? Do nay mình phải chốt danh sách." Đội trưởng nhẹ nhàng hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.