Chương 23: Một ngày tồi tệ
HoaHaiLang0910
29/09/2024
Bảo Ngọc cười hì, hồi trước vào giờ ra chơi là cô nhóc toàn lẩn trốn trong phòng kho. Sao Vân có thể tìm được dễ vậy chứ.
Ánh Vân nhìn chằm chằm vào Ngọc, sau đó khẽ thở dài. Cô biết trong lòng của Ngọc chưa bao giờ xem cô như một người bạn. Cùng lắm chỉ là bạn bè xã giao thông thường. Có lẽ cô bạn này còn giữ trong lòng quá nhiều phòng bị.
"Vân, mau đi ăn sáng nè. Mày mà tới trễ là hết đồ ăn á." Một giọng nói của cô gái mũm mĩm từ hướng cầu thang vọng lên.
"Tui tới liền." Ánh Vân giơ tay lên tỏ ý bảo chờ.
Đi ngang qua Ngọc, Vân vỗ nhẹ đầu cô nhóc, nhẹ giọng nói:
"Cậu không cần phải giấu đi cảm xúc của mình đâu. Tui thấy hiện tại cậu không ổn cho lắm." Dừng lại một tí, Ánh Vân nói tiếp: "Tui vẫn luôn bên cạnh, sẵn sàng lắng nghe cậu mà."
Nói xong, cô nàng đi về phía cầu thang, để lại Bảo Ngọc đứng đó.
Vươn tay sờ lên khuôn mặt, Ngọc tự nhú:
"Bộ mình dễ bị người khác đọc cảm xúc như vậy sao? Không, do Vân quá tinh tế. Đó là lý do mình vẫn luôn không thích tiếp xúc gần với cậu ấy..."
Trúc Vy vừa cắn miếng burger vừa hậm hực than vãn về việc Ý với Nhã bảo cô giảng bài khó hiểu cho Nghi nghe.
Thục Nghi đảo nhẹ mắt, trong lòng nghĩ đến Nhã- người vẫn chưa lên đây, do bị bạn Y, cùng bàn với Vy, chặn trước cửa lớp đòi tập.
Thật sự không hiểu nhỏ này có nghe cô nói không nữa? Bộ cô kể gì mắc cười lắm hay sao mà lại tủm tỉm cười hoài vậy?- Trúc Vy bực dọc nghĩ. (°
Trong đầu Vy bỗng sực qua một suy nghĩ, không hiểu sao cô lại buộc miệng nói:
"Nhã còn nói là tao với mày như nhau, giảng bài chả ai hiểu cả."
Nghi nhíu mày lại. Sao có thể được chứ? Chẳng phải khi chỉ bài Nhã, cô luôn lấy những công thức đơn giản nhất để giải thích mà?
Nhìn mặt Thục Nghi đen lại, Vy khoái chí mà châm dầu vào lửa:
"Nhỏ còn bảo là thà chép bài Ý còn hơn là hỏi bài mày á."
"Không được, mình phải đi tìm Nhã." Dứt lời, Nghi vội chạy mất.
"Ủa này cũng bình thường mà? Sao mày chạy đi rồi?" Trong đầu Trúc Vy hàng ngàn câu hỏi vì sao. •
Nhìn cô bạn mình, Vy trong lòng thầm nghĩ tính ra mình còn bình thường chán, bị chê cũng chỉ buồn tí thôi. Chứ Thục Nghi là đi kiếm đương sự hỏi chuyện luôn kìa.
Cắn thêm miếng bánh, Trúc Vy ngẩng mặt lên nhìn trời, thẫn thờ nghĩ cách để có thể giảng bài dễ hiểu hơn.
Thục Nghi chạy thục mạng về lớp Thanh Nhã. Đập vào mắt cô là hình ảnh người thương của cô đang bị Ý dí chạy khắp hành lang. Vừa chạy, Như Ý vừa lớn giọng gào thét:
"Con kia, trả tập lại cho bà mày. Tiết sau của tao là tiết Toán đó, mày lấy rồi sao tao nộp bài được."
Thanh Nhã luồn lách mọi ngóc ngách, cũng không quên quay đầu lại lè lưỡi trêu Y:
"Ai biểu mày đá tao chi? Tao qua chơi có tí mà thái độ quá trời."
Do không chú ý phía trước, Nhã đâm sầm vào Nghi. Theo quán tính, Thục Nghi vội đưa hai tay ôm lấy Thanh Nhã.
Còn Nhã cũng nhảy tọt lên quàng tay vào cổ Nghi.
Y phía sau chạy đến, định giơ tay ra túm tóc Thanh Nhã giật xuống. Thục Nghi siết chặt tay, quay người tránh
Như Ý. Sau đó ôm con nhà người ta chạy mất.
"Tụi này diễn phim tình cảm học đường hả?" Như Ý nghệch mặt đứng trơ người. C°
"Còn em chuẩn bị lên phòng giáo viên đi, Hồ Như Y." Cô Lan từ phía sau nói vọng lên.
Nở một nụ cười thương nghiệp như thường lệ, Như Ý quay người ra sau, gãi nhẹ đầu:
"Em có làm gì đâu cô... Do con Nhã nó lấy tập em mà."
"Chạy trên hành lang nè, lại còn muốn ra tay đánh bạn nữa. Đây là môi trường sư phạm, không phải nơi để em quậy phá." Cô Lan nghiêm mặt. C°
"Em xin lỗi ạ. Cô đừng có gọi mẹ em nha cô." Nói thật thì từ khi lên 11, mẹ của Ý đã nhận không biết bao cuộc điện thoại từ cô chủ nhiệm, đến mức bà còn ra hạ lệnh là cô còn gọi nữa là Ý xác định dọn đồ ra khỏi nhà.
"Còn biết sợ mẹ nữa hả? Tôi tưởng cô không sợ ai luôn rồi chứ?"
"Mà cô hình như tìm em đúng không?" Ý thừa biết cô Lan không rảnh để đi lòng vòng hành lang vào giờ ra chơi.
Chắc chắn là cô giáo có chuyện muốn nói.
"Ừm, cô muốn nói là cô có nhờ bạn Ngọc kèm em học rồi. Em liệu hồn mà đàng hoàng cho tôi, bạn mà phản ánh gì về em là tôi điện thoại cho mẹ đó." Nói xong, cô Lan quay người đi về phòng giáo viên.
"Sao xui dữ vậy trời? Ngày gì mà bị bắt chẹt tới bốn lần..." Y buồn bực vò nhẹ đầu.
"Còn con Nhã, trả tập cho tao đi mà..." Như Ý ngã quy xuống trước cửa lớp 11A6, đưa tay lên mũi, vờ khóc nấc.
Tất nhiên là bạn Thanh Nhã của chúng ta không có ở đó để nghe lời cầu xin tha thiết của bạn học Hồ Như Ý rồi.
Ở cửa lớp bên cạnh, 11A5, có hơn chục con người chen chút lén lúc thò đầu ra nhìn sang hướng lớp hàng xóm hóng trò vui. Trong đó, có bạn A chặc lưỡi lên tiếng:
"Con Ý giờ qua A6 quậy luôn rồi hả? Nhỏ tính lấn sân qua bển hoạt động hay sao vậy?"
"Cô Lan dễ gì cho mày ơi. Nói chứ, không có nhỏ, lớp mình buồn lắm." Bạn B lên tiếng phản bác.
"Bộ tụi bây không để ý hoa khôi khối ăm mỹ nhân lớp đó chạy đi hả? Ngầu quá trời luôn á." Bạn học C chấp tay nói.
Cả bọn đứng đó "nhỏ giọng" xì xào bàn tán. Như Ý ở bên kia không chịu được nữa, vội quay mặt sang lớp mình, gầm lên:
"Sao tụi bây không ai thương tao hết vậy? Đồ bạn tồi." (3°
Thục Nghi nãy giờ vẫn ôm Thanh Nhã chạy khỏi Như Ý. Nhã đơ người, nhìn cô bạn bế mình chạy lòng vòng trong ánh mắt lạ kỳ của những bạn học xung quanh.
Nghi hồn hển dừng ở góc khuất vắng người, Thanh Nhã vội nhảy xuống, đứng trước mặt Nghi, nghiêng đầu hỏi:
"Mày ằm tao chạy chi vậy? Này là chuyện của tao với Ý mà, liên quan gì đến mày đâu."
"Không, có liên quan đến mình." Nghi nhìn thẳng vào Nhã trả lời.
Thanh Nhã nghệch mặt đi. Có liên quan đển nhỏ hả? Có không? Cô thấy có đâu, không có liên quan gì luôn đấy.
Nghi vẫn nhìn chằm chằm Nhã, chậm rãi lên tiếng:
"Sau này cậu đừng có mượn tập của Như Ý nữa. Cậu ấy... làm bài không kỹ bằng mình đâu."
"Hả? Nhưng mà Ý cũng giỏi Toán như mày mà."
"Cậu ấy không trình bày chi tiết như mình đâu, cậu đừng mượn của cậu ấy nữa." Nghi lặp lại lời nói.
"Vậy không mượn nhỏ thì tao mượn mày hả?" Nhã hoang mang hỏi lại.
"Đúng vậy, mượn mình đi. Mình chép đủ lắm."
"Với lại, cậu cũng không nên chép bài người khác đâu. Cậu cứ chép bài mình đi, có gì mình sẽ giảng lại cho cậu hiểu." Thục Nghi nói tiếp.
Thanh Nhã bây giờ rất bối rối, không phải chép bài ai cũng như vậy sao... Sao qua miệng của Nghi thành ra việc cô nhóc mượn vở của Như Y hệt như tội ác tày trời vậy? •
"Mình..." Nghi lúng túng kiếm cớ để thuyết phục Nhã đồng ý chép bài mình.
Nhã hít sâu, nhìn vào đôi mắt phượng của Nghi, lên tiếng:
"Tao chép bài ai cũng được hết. Đừng có giành với Ý nữa."
Nghe vậy, Thục Nghi bỗng vui vẻ hẳn. Cô nàng bật cười ngốc nghếch, gãi má nói:
"Vậy cậu cũng nên trả tập cho Ý đi. Tiết sau cậu ấy là Toán rồi. Mình hôm nay không có tiết Toán, nhưng mình có mang tập ghi chép môn đó. Chút mình đưa cho cậu nha."
"Sao cũng được, tao về nha." Thanh Nhã gật gật đầu, nói xong cô nhóc chạy vọt về lớp.
"Vân, nãy giờ mày nhìn gì vậy?" Cô bạn mũm mĩm đánh nhẹ vào vai Ánh Vân.
"Không có gì đâu, chỉ là tui thấy hoa khôi băng giá của trường có tí thú vị." Vân cười mỉm.
"Ý mày là Thục Nghi á hả? Tao nhớ hai bây có quen biết gì nhau đâu?"
"Thì cần gì quen biết, tui mới thấy một hình ảnh khá thú vị về cô bạn đó thôi." Ánh Vân chống tay lên lan can, cười rộ nhìn bạn mình nói.
"Nhỏ đó lúc nào cũng mặt lạnh mà, có gì thú vị chứ." Cô bạn chép miệng.
Vân không nói gì cả, chỉ mỉm cười nhìn xuống dưới. Không hiểu sao, cô nàng híp mắt lại, nhếch nhẹ khóe miệng lên:
"Đây không phải là cô bạn từng bắt nạt Ngọc hay sao?"
Trúc Vy dùng xong bữa sáng, cũng chưa thấy ai quay lại. Trong lòng buồn bã không thôi, nhưng mà giờ này vào lớp thì cũng hơi chán. Nên cô quyết định đi dạo sân trường một lúc.
Đi lòng vòng sân, cô toàn nghe mọi người bàn luận về Thục Nghi. Nhỏ đó làm gì mà cả trường dị nghị thế? Vì quá tò mò, Vy hỏi thử một bạn gần đó.
Hóa ra là vậy, nãy Nghi ằm Nhã chạy khắp trường. Khoan đã, sao cơ? Ai ằm ai á?
Trúc Vy càng cảm thấy cái tình bạn của Nhã và Nghi càng trở nên lạ lùng. Nó giống như... tình cảm đôi lứa hơn là bạn bè.
Ngồi gục xuống ghế đá gần đó, Vy nhắm mắt suy nghĩ lại nhân sinh. Thật ra nếu như cô nghĩ thật thì cô cũng không cảm thấy kì thị hay gì đâu. Chỉ là, cô hơi lo cho tương lai sau này của hai người đó hơn thôi. Xã hội hiện tại cũng hơi khó chấp nhận việc đó mà...
Bỗng bên cạnh cô có tiếng động, Vy vội mở mắt ra nhìn. Thì ra là Bảo Ngọc.
Ngọc ngồi xuống cạnh Vy, mỉm cười nói:
"Sắp vào học mà còn không lên lớp sao?"
"Chừng nào chuông reo thì tao lên." Trúc Vy nhẹ giọng trả lời.
Cả hai im lặng không nói gì nữa. Vy hướng mắt vô định nhìn cái cây phía trước, còn Ngọc thì lại quay sang nhìn hắn vào Trúc Vy.
Thấy cô bạn có vẻ có điều khuất mắt, Bảo Ngọc lên tiếng hỏi:
"Sao vậy? Hôm nay nhìn cậu có vẻ hơi khác."
"Không có gì đâu, tao đang suy nghĩ chút việc." Trúc Vy trầm giọng nói.
Nghe cô bạn trả lời như thế, Bảo Ngọc chỉ cười xòa, tiếp tục nhìn Vy.
Bỗng Trúc Vy quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt Ngọc. Bảo Ngọc có vẻ hơi bất ngờ khi thấy cô bạn quay sang nhìn mình. Tuy vậy, cô nhóc cũng lấy lại bình tĩnh, hỏi Vy:
"Có gì sao, Vy?"
"Tao hỏi mày một câu được không?"
"Sao đấy? Cậu cứ nói đi." Ngọc trả lời.
"Mày cảm thấy thế nào khi mày biết bạn mày là người đồng tính?" Vy nghiêm túc hỏi.
Ánh Vân nhìn chằm chằm vào Ngọc, sau đó khẽ thở dài. Cô biết trong lòng của Ngọc chưa bao giờ xem cô như một người bạn. Cùng lắm chỉ là bạn bè xã giao thông thường. Có lẽ cô bạn này còn giữ trong lòng quá nhiều phòng bị.
"Vân, mau đi ăn sáng nè. Mày mà tới trễ là hết đồ ăn á." Một giọng nói của cô gái mũm mĩm từ hướng cầu thang vọng lên.
"Tui tới liền." Ánh Vân giơ tay lên tỏ ý bảo chờ.
Đi ngang qua Ngọc, Vân vỗ nhẹ đầu cô nhóc, nhẹ giọng nói:
"Cậu không cần phải giấu đi cảm xúc của mình đâu. Tui thấy hiện tại cậu không ổn cho lắm." Dừng lại một tí, Ánh Vân nói tiếp: "Tui vẫn luôn bên cạnh, sẵn sàng lắng nghe cậu mà."
Nói xong, cô nàng đi về phía cầu thang, để lại Bảo Ngọc đứng đó.
Vươn tay sờ lên khuôn mặt, Ngọc tự nhú:
"Bộ mình dễ bị người khác đọc cảm xúc như vậy sao? Không, do Vân quá tinh tế. Đó là lý do mình vẫn luôn không thích tiếp xúc gần với cậu ấy..."
Trúc Vy vừa cắn miếng burger vừa hậm hực than vãn về việc Ý với Nhã bảo cô giảng bài khó hiểu cho Nghi nghe.
Thục Nghi đảo nhẹ mắt, trong lòng nghĩ đến Nhã- người vẫn chưa lên đây, do bị bạn Y, cùng bàn với Vy, chặn trước cửa lớp đòi tập.
Thật sự không hiểu nhỏ này có nghe cô nói không nữa? Bộ cô kể gì mắc cười lắm hay sao mà lại tủm tỉm cười hoài vậy?- Trúc Vy bực dọc nghĩ. (°
Trong đầu Vy bỗng sực qua một suy nghĩ, không hiểu sao cô lại buộc miệng nói:
"Nhã còn nói là tao với mày như nhau, giảng bài chả ai hiểu cả."
Nghi nhíu mày lại. Sao có thể được chứ? Chẳng phải khi chỉ bài Nhã, cô luôn lấy những công thức đơn giản nhất để giải thích mà?
Nhìn mặt Thục Nghi đen lại, Vy khoái chí mà châm dầu vào lửa:
"Nhỏ còn bảo là thà chép bài Ý còn hơn là hỏi bài mày á."
"Không được, mình phải đi tìm Nhã." Dứt lời, Nghi vội chạy mất.
"Ủa này cũng bình thường mà? Sao mày chạy đi rồi?" Trong đầu Trúc Vy hàng ngàn câu hỏi vì sao. •
Nhìn cô bạn mình, Vy trong lòng thầm nghĩ tính ra mình còn bình thường chán, bị chê cũng chỉ buồn tí thôi. Chứ Thục Nghi là đi kiếm đương sự hỏi chuyện luôn kìa.
Cắn thêm miếng bánh, Trúc Vy ngẩng mặt lên nhìn trời, thẫn thờ nghĩ cách để có thể giảng bài dễ hiểu hơn.
Thục Nghi chạy thục mạng về lớp Thanh Nhã. Đập vào mắt cô là hình ảnh người thương của cô đang bị Ý dí chạy khắp hành lang. Vừa chạy, Như Ý vừa lớn giọng gào thét:
"Con kia, trả tập lại cho bà mày. Tiết sau của tao là tiết Toán đó, mày lấy rồi sao tao nộp bài được."
Thanh Nhã luồn lách mọi ngóc ngách, cũng không quên quay đầu lại lè lưỡi trêu Y:
"Ai biểu mày đá tao chi? Tao qua chơi có tí mà thái độ quá trời."
Do không chú ý phía trước, Nhã đâm sầm vào Nghi. Theo quán tính, Thục Nghi vội đưa hai tay ôm lấy Thanh Nhã.
Còn Nhã cũng nhảy tọt lên quàng tay vào cổ Nghi.
Y phía sau chạy đến, định giơ tay ra túm tóc Thanh Nhã giật xuống. Thục Nghi siết chặt tay, quay người tránh
Như Ý. Sau đó ôm con nhà người ta chạy mất.
"Tụi này diễn phim tình cảm học đường hả?" Như Ý nghệch mặt đứng trơ người. C°
"Còn em chuẩn bị lên phòng giáo viên đi, Hồ Như Y." Cô Lan từ phía sau nói vọng lên.
Nở một nụ cười thương nghiệp như thường lệ, Như Ý quay người ra sau, gãi nhẹ đầu:
"Em có làm gì đâu cô... Do con Nhã nó lấy tập em mà."
"Chạy trên hành lang nè, lại còn muốn ra tay đánh bạn nữa. Đây là môi trường sư phạm, không phải nơi để em quậy phá." Cô Lan nghiêm mặt. C°
"Em xin lỗi ạ. Cô đừng có gọi mẹ em nha cô." Nói thật thì từ khi lên 11, mẹ của Ý đã nhận không biết bao cuộc điện thoại từ cô chủ nhiệm, đến mức bà còn ra hạ lệnh là cô còn gọi nữa là Ý xác định dọn đồ ra khỏi nhà.
"Còn biết sợ mẹ nữa hả? Tôi tưởng cô không sợ ai luôn rồi chứ?"
"Mà cô hình như tìm em đúng không?" Ý thừa biết cô Lan không rảnh để đi lòng vòng hành lang vào giờ ra chơi.
Chắc chắn là cô giáo có chuyện muốn nói.
"Ừm, cô muốn nói là cô có nhờ bạn Ngọc kèm em học rồi. Em liệu hồn mà đàng hoàng cho tôi, bạn mà phản ánh gì về em là tôi điện thoại cho mẹ đó." Nói xong, cô Lan quay người đi về phòng giáo viên.
"Sao xui dữ vậy trời? Ngày gì mà bị bắt chẹt tới bốn lần..." Y buồn bực vò nhẹ đầu.
"Còn con Nhã, trả tập cho tao đi mà..." Như Ý ngã quy xuống trước cửa lớp 11A6, đưa tay lên mũi, vờ khóc nấc.
Tất nhiên là bạn Thanh Nhã của chúng ta không có ở đó để nghe lời cầu xin tha thiết của bạn học Hồ Như Ý rồi.
Ở cửa lớp bên cạnh, 11A5, có hơn chục con người chen chút lén lúc thò đầu ra nhìn sang hướng lớp hàng xóm hóng trò vui. Trong đó, có bạn A chặc lưỡi lên tiếng:
"Con Ý giờ qua A6 quậy luôn rồi hả? Nhỏ tính lấn sân qua bển hoạt động hay sao vậy?"
"Cô Lan dễ gì cho mày ơi. Nói chứ, không có nhỏ, lớp mình buồn lắm." Bạn B lên tiếng phản bác.
"Bộ tụi bây không để ý hoa khôi khối ăm mỹ nhân lớp đó chạy đi hả? Ngầu quá trời luôn á." Bạn học C chấp tay nói.
Cả bọn đứng đó "nhỏ giọng" xì xào bàn tán. Như Ý ở bên kia không chịu được nữa, vội quay mặt sang lớp mình, gầm lên:
"Sao tụi bây không ai thương tao hết vậy? Đồ bạn tồi." (3°
Thục Nghi nãy giờ vẫn ôm Thanh Nhã chạy khỏi Như Ý. Nhã đơ người, nhìn cô bạn bế mình chạy lòng vòng trong ánh mắt lạ kỳ của những bạn học xung quanh.
Nghi hồn hển dừng ở góc khuất vắng người, Thanh Nhã vội nhảy xuống, đứng trước mặt Nghi, nghiêng đầu hỏi:
"Mày ằm tao chạy chi vậy? Này là chuyện của tao với Ý mà, liên quan gì đến mày đâu."
"Không, có liên quan đến mình." Nghi nhìn thẳng vào Nhã trả lời.
Thanh Nhã nghệch mặt đi. Có liên quan đển nhỏ hả? Có không? Cô thấy có đâu, không có liên quan gì luôn đấy.
Nghi vẫn nhìn chằm chằm Nhã, chậm rãi lên tiếng:
"Sau này cậu đừng có mượn tập của Như Ý nữa. Cậu ấy... làm bài không kỹ bằng mình đâu."
"Hả? Nhưng mà Ý cũng giỏi Toán như mày mà."
"Cậu ấy không trình bày chi tiết như mình đâu, cậu đừng mượn của cậu ấy nữa." Nghi lặp lại lời nói.
"Vậy không mượn nhỏ thì tao mượn mày hả?" Nhã hoang mang hỏi lại.
"Đúng vậy, mượn mình đi. Mình chép đủ lắm."
"Với lại, cậu cũng không nên chép bài người khác đâu. Cậu cứ chép bài mình đi, có gì mình sẽ giảng lại cho cậu hiểu." Thục Nghi nói tiếp.
Thanh Nhã bây giờ rất bối rối, không phải chép bài ai cũng như vậy sao... Sao qua miệng của Nghi thành ra việc cô nhóc mượn vở của Như Y hệt như tội ác tày trời vậy? •
"Mình..." Nghi lúng túng kiếm cớ để thuyết phục Nhã đồng ý chép bài mình.
Nhã hít sâu, nhìn vào đôi mắt phượng của Nghi, lên tiếng:
"Tao chép bài ai cũng được hết. Đừng có giành với Ý nữa."
Nghe vậy, Thục Nghi bỗng vui vẻ hẳn. Cô nàng bật cười ngốc nghếch, gãi má nói:
"Vậy cậu cũng nên trả tập cho Ý đi. Tiết sau cậu ấy là Toán rồi. Mình hôm nay không có tiết Toán, nhưng mình có mang tập ghi chép môn đó. Chút mình đưa cho cậu nha."
"Sao cũng được, tao về nha." Thanh Nhã gật gật đầu, nói xong cô nhóc chạy vọt về lớp.
"Vân, nãy giờ mày nhìn gì vậy?" Cô bạn mũm mĩm đánh nhẹ vào vai Ánh Vân.
"Không có gì đâu, chỉ là tui thấy hoa khôi băng giá của trường có tí thú vị." Vân cười mỉm.
"Ý mày là Thục Nghi á hả? Tao nhớ hai bây có quen biết gì nhau đâu?"
"Thì cần gì quen biết, tui mới thấy một hình ảnh khá thú vị về cô bạn đó thôi." Ánh Vân chống tay lên lan can, cười rộ nhìn bạn mình nói.
"Nhỏ đó lúc nào cũng mặt lạnh mà, có gì thú vị chứ." Cô bạn chép miệng.
Vân không nói gì cả, chỉ mỉm cười nhìn xuống dưới. Không hiểu sao, cô nàng híp mắt lại, nhếch nhẹ khóe miệng lên:
"Đây không phải là cô bạn từng bắt nạt Ngọc hay sao?"
Trúc Vy dùng xong bữa sáng, cũng chưa thấy ai quay lại. Trong lòng buồn bã không thôi, nhưng mà giờ này vào lớp thì cũng hơi chán. Nên cô quyết định đi dạo sân trường một lúc.
Đi lòng vòng sân, cô toàn nghe mọi người bàn luận về Thục Nghi. Nhỏ đó làm gì mà cả trường dị nghị thế? Vì quá tò mò, Vy hỏi thử một bạn gần đó.
Hóa ra là vậy, nãy Nghi ằm Nhã chạy khắp trường. Khoan đã, sao cơ? Ai ằm ai á?
Trúc Vy càng cảm thấy cái tình bạn của Nhã và Nghi càng trở nên lạ lùng. Nó giống như... tình cảm đôi lứa hơn là bạn bè.
Ngồi gục xuống ghế đá gần đó, Vy nhắm mắt suy nghĩ lại nhân sinh. Thật ra nếu như cô nghĩ thật thì cô cũng không cảm thấy kì thị hay gì đâu. Chỉ là, cô hơi lo cho tương lai sau này của hai người đó hơn thôi. Xã hội hiện tại cũng hơi khó chấp nhận việc đó mà...
Bỗng bên cạnh cô có tiếng động, Vy vội mở mắt ra nhìn. Thì ra là Bảo Ngọc.
Ngọc ngồi xuống cạnh Vy, mỉm cười nói:
"Sắp vào học mà còn không lên lớp sao?"
"Chừng nào chuông reo thì tao lên." Trúc Vy nhẹ giọng trả lời.
Cả hai im lặng không nói gì nữa. Vy hướng mắt vô định nhìn cái cây phía trước, còn Ngọc thì lại quay sang nhìn hắn vào Trúc Vy.
Thấy cô bạn có vẻ có điều khuất mắt, Bảo Ngọc lên tiếng hỏi:
"Sao vậy? Hôm nay nhìn cậu có vẻ hơi khác."
"Không có gì đâu, tao đang suy nghĩ chút việc." Trúc Vy trầm giọng nói.
Nghe cô bạn trả lời như thế, Bảo Ngọc chỉ cười xòa, tiếp tục nhìn Vy.
Bỗng Trúc Vy quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt Ngọc. Bảo Ngọc có vẻ hơi bất ngờ khi thấy cô bạn quay sang nhìn mình. Tuy vậy, cô nhóc cũng lấy lại bình tĩnh, hỏi Vy:
"Có gì sao, Vy?"
"Tao hỏi mày một câu được không?"
"Sao đấy? Cậu cứ nói đi." Ngọc trả lời.
"Mày cảm thấy thế nào khi mày biết bạn mày là người đồng tính?" Vy nghiêm túc hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.