Chương 42: Ngoại truyện 6-Ghen
HoaHaiLang0910
30/09/2024
Nếu bên làng nhạc, Thục Uyên được mệnh danh là siêu sao nhạc pop thì bên mảng màn ảnh, Như Ý lại được mọi người chào đón hơn hết. Với lối diễn xuất tự nhiên và vẻ ngoài xinh xắn, cô nàng liền nổi rạng danh sau một đêm với vai diễn đầu tay, dù vai diễn ấy chỉ là một vai nhỏ, không gây ảnh hưởng nhiều đến bộ phim.
Khác với Uranus lúc nào cũng kín tiếng trong chuyện tình cảm, Ý cứ dăm ba bữa là lên bản tin một lần vì tin đồn hẹn hò với bạn diễn, fan,... Ekip của cô nàng này ngày nào cũng tan ca đến tối muộn chỉ vì phải tìm cách đính chính lại thông tin là diễn viên nhà tôi không hề hẹn hò với người khác!
Quá khổ mà, nếu không phải vì lương cao là bọn họ đã từ chức từ lâu rồi...
Thật ra, Như Ý đang trong mối quan hệ tình cảm bí mật với một người. Nhưng ngặt nỗi người này lại không hề muốn công khai, dù có năn nỉ ỉ ôi cỡ nào thì cái con người đó vẫn không chịu lộ mặt.
Không công khai thì sao được chứ? Đã thế người đó lại hay ghen, cứ sau một lần bạn gái bị đồn hẹn hò với người khác là bày trò giận dỗi. Như Ý dỗ hoài cũng mệt, chắc nên lên công khai danh phận nhỉ?
Như bao scandal khác, sau khi đóng máy một bộ phim truyền hình, Như Ý tiếp tục lên báo lá cải vì tin đồn hẹn hò với... nữ phụ của bộ phim đấy. Tin đồn kì này chân thực đến nỗi, nếu cô không phải chính chủ thì có khi còn tin đó là thật nữa. Thôi xong, vậy cái người kia sẽ ghen lên mất.
Chiếc RV sang trọng dừng chân bên ngôi biệt thự nhỏ, Ý chầm chậm bước xuống. Đứng trước cửa lớn, cô thầm hi vọng rằng người kia chưa hay tin đồn đó, chứ không là xác định tương lai của bàn tay cô... (2)
Căn biệt thự ba tầng này cô mới mua vào năm trước, nhân dịp kỉ niệm cả hai chính thức quen nhau được mười năm. Vì thế, nội thất của ngôi nhà đều được chủ nhân còn lại đích thân thiết kế. Bên ngoài, căn nhà trông rất cổ kính, giống như những căn biệt thự ở Châu Âu vào thế kỷ mười tám, mười chín. Xung quanh tòa nhà cũng được trang trí bằng những vườn cây nhỏ.
Mở cửa, Như Ý thập thò đi vào. Giống như bên ngoài, trong nhà cũng được thiết kế theo lối cổ điển với chủ yếu nội thất được làm bằng gỗ. Nhìn xung quanh sảnh khách, Ý khẽ thở phào nhẹ nhõm, hình như người kia vẫn còn đi day.
À đâu, nay là chủ nhật mà. Chắc người kia trên lầu một rồi. Lầu một là tầng chuyên để sách, đến giờ Ý vẫn chẳng hiểu sao mà người đó có thể dành cả một tầng lầu chỉ để làm thư viện. Đã thế, cô còn để ý thấy rằng ai kia đang nung nóng ý định lấy phòng trống ở tầng ba để chứa sách nữa! Sách gì mà lắm thế?
Từ từ đi lên lầu một, Như Ý khẽ mở nhẹ cửa phòng thư viện. Bóng dáng người phụ nữ dần hiện ra, mái tóc đen uốn nhẹ phần đuôi đang bay nhẹ theo làn gió, gương mặt mang vẻ đẹp á đông truyền thống đang chăm chú đọc cuốn sách dày cộm. Chị ngồi bệt xuống đất, lưng dựa vào tủ sách lớn phía sau, cặp mày xinh xắn nhíu nhẹ.
“Bàn ở đằng kia thì không ngồi đâu, suốt ngày cứ thích ngồi dưới đất. Ý thở dài bất lực.
Người phụ nữ vẫn im lặng, không hề ngẩng đầu lên nhìn lấy Như Ý một cái. Người này là vậy đấy, đọc sách cái là chẳng hay trời trăng mây đất gì, vậy chắc tin đồn đó, chị ấy hẳn là không biết nhỉ?
Đi đến giật nhẹ cuốn sách từ tay chị, cuối cùng đôi mắt tĩnh lặng tựa ánh trăng đêm đã đổi hướng nhìn từ quyển sách sang mặt cô. Nghiêng đầu nhìn Ý, chị hỏi:
“Em về từ lúc nào thế?”
“Mới về lúc nãy thôi, chị đứng lên đi, bé ba.” Vươn một tay đến trước mặt Thiên Lan, Như Ý nhỏ giọng nói.
Nắm lấy tay của người thương, chị Lan từ từ đứng dậy. Ý nhanh chóng dùng tay phải lấy bụi ở phía sau lưng chị. Vừa làm, cô nhóc vừa cắn nhằn:
“Chị đừng có bạ đâu cũng ngồi chứ. Ngồi vậy dơ hết quần áo mất. Thiệt tình, gì cũng tốt hết, chỉ có cái tính tùy tiện này là không bỏ được.”
Thiên Lan cười xòa, chị không ngờ cái con nhóc cà chớn hồi xưa nay đã trở thành một quý cô nhiều lời. Ai có mà ngờ đâu chứ.
“Thôi được rồi, lại đây nè.” Chị Lan dang hai tay, mở rộng vòng tay.
Như Ý bỗng thay đổi sắc mặt, cô nhóc như quay trở về thời mười bảy. Lao vào ôm lấy người yêu, Ý thỏ thẻ:
"Bé ba..."
“Rồi, rồi, chị đây.” Thiên Lan vỗ lấy lưng cô nhóc nhỏ.
"Bé ba..."
"Ùm."
"Bé ba..."
“Rốt cuộc có chuyện gì sao?” Nghe chị Lan nói thế, Như Ý càng vùi sâu vào ngực chị hơn.
“Không... không có gì đâu... Chỉ là em nhớ chị thôi” Không hiểu sao, cô nàng không thể lên tiếng nhận lỗi.
“Ừm, thế sao nhìn Ý nhà ta nay lạ quá vậy?” Ôm lấy gương mặt xinh đẹp của Ý, chị hỏi.
“Đâu có... có ai mà không nhớ người yêu khi tận ba tháng chưa gặp mặt chứ?” Như Ý lúng túng nhìn sang hướng khác.
“Chắc không?” Chị Lan tủm tỉm hỏi tiếp.
“Chắc mà...” Ý tiếp tục mè nheo.
Siết chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn, Như Ý rướn người hôn phớt lên cổ chị. Hồn xong, Ý nhỏ giọng thầm thì: Ý
“Bé ba, em yêu chị nhất.”
“Chị cũng yêu bé Ý nhất.” Vỗ nhẹ vào đầu cô nhóc nhỏ, Thiên Lan cười rộ lên.
“Chị đọc xong sách chưa?” Đáy mắt của Như Ý giờ chỉ còn một mảng tối mịt.
Chị Lan chưa kịp nói gì là ai kia đã bế thẳng chị lên rồi.
Như Ý vùi trong lòng Thiên Lan, nhắm mắt ngủ say. Vuốt lấy khuôn mặt đáng yêu của Ý, chị khẽ bật cười. Dù có trưởng thành thì vẫn mãi là bé con ngốc nghếch của chị.
Điện thoại bên giường bỗng reo lên vài tiếng, chị nhẹ nhàng gạt tay của ai kia, rướn người lấy điện thoại. Đôi mắt dịu dàng tối sầm lại, ngọn lửa nhỏ từ từ dâng lên. Thảo nào, hôm qua đã thấy con bé này là lạ rồi. Hóa ra là vậy sao?
Vành tai đầy vết hôn ái muội của Như Ý đột nhiên bị véo mạnh. Cô nhóc giật mình, mắt nhắm mắt mở nhìn người trước mặt:
“Có chuyện gì sao, bé ba?”
“Em xem chuyện tốt gì em đang làm đi nè, Hồ Như Ý” Giọng nói dịu dàng vang lên, ẩn sâu trong đó là vẻ tức giận.
Ý hoàn toàn tỉnh giấc, cô nhóc ngơ ngác đọc dòng chữ trong điện thoại chị. Thôi xong, hôm qua lỡ hăng quá nên quên thú nhận trước bình minh, giờ thì toang thật rồi...
“Em...” Như Ý mếu máo nhìn người yêu, có vẻ cô nàng này bắt đầu giở trò ăn
va.
“Chị không cần biết gì hết, đã bảo em phải giữ khoảng cách với bạn diễn rồi mà.” Thiên Lan nhíu mày.
“Chị... em xin lỗi mà... Em hứa sau này không dám nữa... Với lại kì này em oan thật, em với cô ta không hề nói chuyện với nhau luôn á..” Ý ôm lấy chị người thương mè nheo.
“Xuống thư viện tìm quyển ‘Bà Bovary liền cho chị.” Chị Lan dứt khoát gạt Ý ra, đột nhiên lái sang chủ đề khác.
Ôi không, cơn ác mộng cuối cùng cũng đã đến!- Như Ý ôm tim thét gào.
“Đừng nói là...” Cô nhóc run lẩy bẩy lên tiếng.
Thiên Lan cười mỉm, chị giơ bàn tay phải lên, xòe năm ngón tay thon dài của mình ở trước mắt Ý.
“Đọc xong quyển đó rồi viết tiểu luận năm ngàn chữ phân tích cuộc đời của nhân vật Emma Bovary, từ đó nêu cảm nghĩ về tác hại của ngoại tình. Không được gõ máy, phải viết tay cho chị. Viết xong bài rồi mới được vào phòng. Nói xong, chị xách tai lỗi Như Ý ra khỏi phòng.
Thế là, cô nàng Ý phải thức trắng mấy đêm liền mới có thể hoàn thành “bài tập” mà “cô giáo gia đình” giao. Mong là sau lần này, cô nương kia không còn bị phạt như thế nữa...
Khác với Uranus lúc nào cũng kín tiếng trong chuyện tình cảm, Ý cứ dăm ba bữa là lên bản tin một lần vì tin đồn hẹn hò với bạn diễn, fan,... Ekip của cô nàng này ngày nào cũng tan ca đến tối muộn chỉ vì phải tìm cách đính chính lại thông tin là diễn viên nhà tôi không hề hẹn hò với người khác!
Quá khổ mà, nếu không phải vì lương cao là bọn họ đã từ chức từ lâu rồi...
Thật ra, Như Ý đang trong mối quan hệ tình cảm bí mật với một người. Nhưng ngặt nỗi người này lại không hề muốn công khai, dù có năn nỉ ỉ ôi cỡ nào thì cái con người đó vẫn không chịu lộ mặt.
Không công khai thì sao được chứ? Đã thế người đó lại hay ghen, cứ sau một lần bạn gái bị đồn hẹn hò với người khác là bày trò giận dỗi. Như Ý dỗ hoài cũng mệt, chắc nên lên công khai danh phận nhỉ?
Như bao scandal khác, sau khi đóng máy một bộ phim truyền hình, Như Ý tiếp tục lên báo lá cải vì tin đồn hẹn hò với... nữ phụ của bộ phim đấy. Tin đồn kì này chân thực đến nỗi, nếu cô không phải chính chủ thì có khi còn tin đó là thật nữa. Thôi xong, vậy cái người kia sẽ ghen lên mất.
Chiếc RV sang trọng dừng chân bên ngôi biệt thự nhỏ, Ý chầm chậm bước xuống. Đứng trước cửa lớn, cô thầm hi vọng rằng người kia chưa hay tin đồn đó, chứ không là xác định tương lai của bàn tay cô... (2)
Căn biệt thự ba tầng này cô mới mua vào năm trước, nhân dịp kỉ niệm cả hai chính thức quen nhau được mười năm. Vì thế, nội thất của ngôi nhà đều được chủ nhân còn lại đích thân thiết kế. Bên ngoài, căn nhà trông rất cổ kính, giống như những căn biệt thự ở Châu Âu vào thế kỷ mười tám, mười chín. Xung quanh tòa nhà cũng được trang trí bằng những vườn cây nhỏ.
Mở cửa, Như Ý thập thò đi vào. Giống như bên ngoài, trong nhà cũng được thiết kế theo lối cổ điển với chủ yếu nội thất được làm bằng gỗ. Nhìn xung quanh sảnh khách, Ý khẽ thở phào nhẹ nhõm, hình như người kia vẫn còn đi day.
À đâu, nay là chủ nhật mà. Chắc người kia trên lầu một rồi. Lầu một là tầng chuyên để sách, đến giờ Ý vẫn chẳng hiểu sao mà người đó có thể dành cả một tầng lầu chỉ để làm thư viện. Đã thế, cô còn để ý thấy rằng ai kia đang nung nóng ý định lấy phòng trống ở tầng ba để chứa sách nữa! Sách gì mà lắm thế?
Từ từ đi lên lầu một, Như Ý khẽ mở nhẹ cửa phòng thư viện. Bóng dáng người phụ nữ dần hiện ra, mái tóc đen uốn nhẹ phần đuôi đang bay nhẹ theo làn gió, gương mặt mang vẻ đẹp á đông truyền thống đang chăm chú đọc cuốn sách dày cộm. Chị ngồi bệt xuống đất, lưng dựa vào tủ sách lớn phía sau, cặp mày xinh xắn nhíu nhẹ.
“Bàn ở đằng kia thì không ngồi đâu, suốt ngày cứ thích ngồi dưới đất. Ý thở dài bất lực.
Người phụ nữ vẫn im lặng, không hề ngẩng đầu lên nhìn lấy Như Ý một cái. Người này là vậy đấy, đọc sách cái là chẳng hay trời trăng mây đất gì, vậy chắc tin đồn đó, chị ấy hẳn là không biết nhỉ?
Đi đến giật nhẹ cuốn sách từ tay chị, cuối cùng đôi mắt tĩnh lặng tựa ánh trăng đêm đã đổi hướng nhìn từ quyển sách sang mặt cô. Nghiêng đầu nhìn Ý, chị hỏi:
“Em về từ lúc nào thế?”
“Mới về lúc nãy thôi, chị đứng lên đi, bé ba.” Vươn một tay đến trước mặt Thiên Lan, Như Ý nhỏ giọng nói.
Nắm lấy tay của người thương, chị Lan từ từ đứng dậy. Ý nhanh chóng dùng tay phải lấy bụi ở phía sau lưng chị. Vừa làm, cô nhóc vừa cắn nhằn:
“Chị đừng có bạ đâu cũng ngồi chứ. Ngồi vậy dơ hết quần áo mất. Thiệt tình, gì cũng tốt hết, chỉ có cái tính tùy tiện này là không bỏ được.”
Thiên Lan cười xòa, chị không ngờ cái con nhóc cà chớn hồi xưa nay đã trở thành một quý cô nhiều lời. Ai có mà ngờ đâu chứ.
“Thôi được rồi, lại đây nè.” Chị Lan dang hai tay, mở rộng vòng tay.
Như Ý bỗng thay đổi sắc mặt, cô nhóc như quay trở về thời mười bảy. Lao vào ôm lấy người yêu, Ý thỏ thẻ:
"Bé ba..."
“Rồi, rồi, chị đây.” Thiên Lan vỗ lấy lưng cô nhóc nhỏ.
"Bé ba..."
"Ùm."
"Bé ba..."
“Rốt cuộc có chuyện gì sao?” Nghe chị Lan nói thế, Như Ý càng vùi sâu vào ngực chị hơn.
“Không... không có gì đâu... Chỉ là em nhớ chị thôi” Không hiểu sao, cô nàng không thể lên tiếng nhận lỗi.
“Ừm, thế sao nhìn Ý nhà ta nay lạ quá vậy?” Ôm lấy gương mặt xinh đẹp của Ý, chị hỏi.
“Đâu có... có ai mà không nhớ người yêu khi tận ba tháng chưa gặp mặt chứ?” Như Ý lúng túng nhìn sang hướng khác.
“Chắc không?” Chị Lan tủm tỉm hỏi tiếp.
“Chắc mà...” Ý tiếp tục mè nheo.
Siết chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn, Như Ý rướn người hôn phớt lên cổ chị. Hồn xong, Ý nhỏ giọng thầm thì: Ý
“Bé ba, em yêu chị nhất.”
“Chị cũng yêu bé Ý nhất.” Vỗ nhẹ vào đầu cô nhóc nhỏ, Thiên Lan cười rộ lên.
“Chị đọc xong sách chưa?” Đáy mắt của Như Ý giờ chỉ còn một mảng tối mịt.
Chị Lan chưa kịp nói gì là ai kia đã bế thẳng chị lên rồi.
Như Ý vùi trong lòng Thiên Lan, nhắm mắt ngủ say. Vuốt lấy khuôn mặt đáng yêu của Ý, chị khẽ bật cười. Dù có trưởng thành thì vẫn mãi là bé con ngốc nghếch của chị.
Điện thoại bên giường bỗng reo lên vài tiếng, chị nhẹ nhàng gạt tay của ai kia, rướn người lấy điện thoại. Đôi mắt dịu dàng tối sầm lại, ngọn lửa nhỏ từ từ dâng lên. Thảo nào, hôm qua đã thấy con bé này là lạ rồi. Hóa ra là vậy sao?
Vành tai đầy vết hôn ái muội của Như Ý đột nhiên bị véo mạnh. Cô nhóc giật mình, mắt nhắm mắt mở nhìn người trước mặt:
“Có chuyện gì sao, bé ba?”
“Em xem chuyện tốt gì em đang làm đi nè, Hồ Như Ý” Giọng nói dịu dàng vang lên, ẩn sâu trong đó là vẻ tức giận.
Ý hoàn toàn tỉnh giấc, cô nhóc ngơ ngác đọc dòng chữ trong điện thoại chị. Thôi xong, hôm qua lỡ hăng quá nên quên thú nhận trước bình minh, giờ thì toang thật rồi...
“Em...” Như Ý mếu máo nhìn người yêu, có vẻ cô nàng này bắt đầu giở trò ăn
va.
“Chị không cần biết gì hết, đã bảo em phải giữ khoảng cách với bạn diễn rồi mà.” Thiên Lan nhíu mày.
“Chị... em xin lỗi mà... Em hứa sau này không dám nữa... Với lại kì này em oan thật, em với cô ta không hề nói chuyện với nhau luôn á..” Ý ôm lấy chị người thương mè nheo.
“Xuống thư viện tìm quyển ‘Bà Bovary liền cho chị.” Chị Lan dứt khoát gạt Ý ra, đột nhiên lái sang chủ đề khác.
Ôi không, cơn ác mộng cuối cùng cũng đã đến!- Như Ý ôm tim thét gào.
“Đừng nói là...” Cô nhóc run lẩy bẩy lên tiếng.
Thiên Lan cười mỉm, chị giơ bàn tay phải lên, xòe năm ngón tay thon dài của mình ở trước mắt Ý.
“Đọc xong quyển đó rồi viết tiểu luận năm ngàn chữ phân tích cuộc đời của nhân vật Emma Bovary, từ đó nêu cảm nghĩ về tác hại của ngoại tình. Không được gõ máy, phải viết tay cho chị. Viết xong bài rồi mới được vào phòng. Nói xong, chị xách tai lỗi Như Ý ra khỏi phòng.
Thế là, cô nàng Ý phải thức trắng mấy đêm liền mới có thể hoàn thành “bài tập” mà “cô giáo gia đình” giao. Mong là sau lần này, cô nương kia không còn bị phạt như thế nữa...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.