Chương 27: Rốt cuộc thứ tình cảm ấy là gì?
HoaHaiLang0910
29/09/2024
Sau giờ học, Nghi và Nhã đứng trước cửa lớp 11A5 đợi bạn. Chờ tầm hơn năm phút, Trúc Vy lững thững xách cặp bước ra.
"Ngọc đâu rồi?" Nghi nghiêng đầu hỏi Vy.
"Nhỏ đi học đội tuyển rồi." Y từ đâu chạy đến xen vào.
Nghe Như Ý nói thế, Thanh Nhã đưa mắt sang Thục Nghi:
"Sao bên mày nhàn dữ vậy? Tao nhớ đội tuyển nào cũng học hết rồi á."
"Đâu, chỉ có Văn thôi. Chứ môn Lý của tao giờ chưa có thông tin gì luôn." Ý lần nữa chen ngang.
"Vậy chắc mày rớt rồi đó." Nhã nhún vai nói.
Như Ý bỗng đen mặt lại, trầm giọng lên tiếng:
"Miệng mày xui ghê, tao mà rớt thật thì mày cũng đừng mong mà chép bài tao thêm lần nào nữa." (5°
Không hiểu sao trong lòng Thục Nghi lại không muốn cho Như Ý đậu vào đội tuyển chính thức... 6°
Thanh Nhã đang định mở miệng bác lại lời của Ý, Trúc Vy bên cạnh nhanh nhảu cất lời, can hai cô bạn lại:
"Thôi, không phải tụi bây đến đây chỉ muốn hóng vụ của Ngọc sao?"
"Ờ ha." Nhã và Ý đồng thanh.
"Ở đây nói không tiện đâu, hay mình ra quán đi." Nghi nhàn nhạt lên tiếng.
"Ngọc này, có chuyện gì phiền lòng hả?" Ánh Vân ngồi cạnh, lấy đầu bút khẽ vỗ vào vai cô nhóc.
"Không có gì đâu, do mình hôm qua bị thiếu ngủ thôi à." Bảo Ngọc cười trừ.
Cô bạn ngồi bàn trước đột nhiên quay ra sau, tò mò hỏi Vân:
"Tôi nhớ là cậu xin nghỉ đội tuyển mà. Sao giờ lại đi học thế?"
"À, ban đầu tui cũng xin vậy. Nhưng mà cô Bình không chịu, bảo là học thế thì thi thố gì được. Nên tui phải xếp lịch lại á."
"Khổ ghê ha, vừa học đội tuyển vừa phải tập múa. Nói chứ có mấy ai như tôi được đâu, có thể quản lý thời gian biểu của mình một cách tài tình." Cô nàng kia chép miệng.
Ánh Vân nghe thế, liền nhoẻn miệng cười xòa. Có ai hỏi đâu mà khai vậy trời, đúng là pick me girl mà.
Bảo Ngọc bỗng lên tiếng bênh vực bạn mình:
"Cậu ấy bận vậy là do sắp có cuộc thi thôi. Chứ ai như cậu, học xong rồi về nhà phè phỡn chơi game chứ."
Ánh Vân há hốc miệng nhìn Ngọc. Mấy tuần không gặp thôi mà sao người bạn yếu ớt này của cô khác lạ quá vậy?
Không lẽ là do chơi với tụi kia nên mới thế? Nhưng mà cũng xem đây như là sự thay đổi tích cực đi nhỉ?
Cô bạn kia cũng khá bất ngờ trước người bạn đó giờ vẫn luôn im lặng này lại có thể nói một câu mang tính đá đểu như thế. Nhưng mà giận thì có giận đấy nha.
"Tôi không ngờ cậu lại độc mồm như thế đấy. Tuy vậy, ai nói với cậu là tôi ở nhà chơi game?" Người bạn kia nóng nảy đáp trả.
"Chẳng phải lúc nào cậu cũng nói về game sao?" Ngọc bình thản nói.
"Thôi được rồi, cô Lan nhìn mình kìa. Cậu quay lên làm bài đi." Ánh Vân nhanh chóng ngăn can hai người lại.
Đợi cô bạn kia hếch mặt quay người về chỗ, Vân khẽ huých nhẹ vào khuỷu của Ngọc:
"Mai mốt cậu không nên nhiều lời với mấy thể loại giống vậy đâu."
"Không phải là nếu bất mãn với điều gì thì cứ mạnh dạn bày tỏ sao?" Ngọc ngơ ngác hỏi lại.
Ánh Vân nghe thế, liền phì cười. Cô nàng xoa đầu Bảo Ngọc rồi nói tiếp:
"Đúng là vậy thật, nhưng mà với dạng người như thế thì không nên nói gì là tốt nhất." (°
"Không nói thì cậu ấy được nước làm tới đó. Cậu không nên hiền như vậy đâu." Ngọc nhìn thăng vào Vân, chân thành khuyên nhủ.
Ánh Vân cười trừ. Thời thế thay đổi thật rồi, không ngờ được cô bạn lúc nào cũng nhu nhược kia lại dám thốt ra câu đó luôn chứ. Thấy cứ lạ lạ sao á. C°
Ở một góc quán cafe nhỏ, có bốn cô gái xinh đẹp đang chụm đầu to nhỏ bàn luận gì đó
Như Ý sau khi nghe Trúc Vy thuật lại toàn bộ câu chuyện, vươn tay xoa cằm như một thám tử thực thụ:
"Tao nghĩ chắc chắn có uẩn khúc. Không thể nào tự nhiên đang yên đang lành mà Ngọc lại chuyển qua nhà chị
Lan được."
Cảm ơn bạn nhiều nha, suy đoán của bạn thật là bổ ích. Chúng tôi không nói rằng điều này ai cũng biết đâu.
Thanh Nhã ngồi đối diện, đứng lên cốc nhẹ vào đầu Ý:
"Mày im đi là vừa."
"Hay quá thì mày nói gì đi. Sao lại câm như hến vậy?" Như Y ôm đầu, u oán nói.
Không đợi Nhã cất lời, Nghi ngồi cạnh liền mở miệng lên tiếng:
"Thật ra là mình cảm thấy là gia đình của Ngọc có vấn đề. Vì mình để ý là trước đây những vết thương trên người cậu ấy..."
Như Y gật gù. Thật ra vụ Bảo Ngọc từng bị Trúc Vy bắt nạt, Y cũng đoán được sơ sơ. Vì do rén Vy, thêm việc không thân với Ngọc nên Như Ý chọn cách im lặng.
Trúc Vy nãy giờ vẫn không hề lên tiếng. Lúc này cô đang cố gắng moi móc những sự kiện nổi bật trong cốt truyện gốc ra đối chiếu. Nhưng mà, cô lại không thể nhớ ra được gì cả. 3°
Hình như cô nhớ man mác là tiểu thuyết lấy bối cảnh vào năm cuối cấp của nữ chính. Thế nên đây chính là phần tiền truyện của tác phẩm đó nhỉ?
Hiệu ứng cánh bướm này cũng quá ác liệt rồi. Cốt truyện giờ chả khác gì đống tạp nham. Mong là Xuân An sẽ không tức chết khi thấy truyện của mình bị như thế ha... (
Tuy vậy, việc cho Bảo Ngọc qua nhà cô Lan sống không phải là chuyện xấu gì. Còn hơn là ở trong cảnh cứ ba bữa một trận nhẹ, năm bữa có trận nặng kia.
Nói qua thì cũng nói lại, sao Ngọc chuyển qua nhà cô Lan được chứ? Đây mới là uẩn khúc nè.
Thanh Nhã khều nhẹ vai Vy, nhỏ giọng lên tiếng:
"Chị hôm nay im ghê á. Bộ có chuyện gì hả?"
Trúc Vy giật thót mình, vội vàng xua tay:
"Không, tao bình thường mà. Chỉ là tao thấy thắc mắc về lý do mà Ngọc chuyển đến ở cùng với cô Lan thôi."
"Này thì dễ mà, hỏi chị Lan là xong." Ý chép miệng.
"Mày nghĩ cô nói cho mày nghe sao?" Nhã trề môi bác bỏ ý kiến.
Thục Nghi lên tiếng cắt ngang Như Ý, người đang định lên tiếng tranh cãi với Nhã:
"Nhưng mà mình thấy là phải có nguyên do gì đó nên Ngọc mới không nói lý do cho tụi mình nghe. Cứ cố gắng tìm lời giải cho điều đó cũng chả có lợi gì, có khi lại khiến cho tình bạn xứt mẻ nữa."
"Cũng đúng." Trúc Vy gật gù.
"Thôi thì đợi đến ngày Ngọc mở lòng với tụi mình vậy." Như Ý thở dài.
Thật ra, Vy đang giữ trong lòng một nỗi lo vô tình:
"Tuy vậy, tao vẫn không an tâm lắm. Tao không nói là tao không tin tưởng cô Lan. Chỉ là tao sợ Ngọc bị lạ nước lạ cái thôi."
"Vậy thì cuối tuần này tụi mình đến nhà cô xem thử?" Nhã đề nghị.
"Ý kiến không tồi." Nghi cười nhẹ.
Như Ý bỗng lên tiếng xen vào:
"Để chút tao xin chị Lan thử."
"Um cậu xin bữa đó thêm Vy thôi nha, mình với Nhã sẽ không đến đâu." Nghi bình thản tiếp lời.
Thanh Nhã trợn tròn mắt, tức giận trừng Thục Nghi:
"Mày không qua thì thôi. Mắc gì lại lôi tao ở nhà chung luôn vậy?"
"Đầu tiên là lớp cậu không có học cô Lan, qua chỉ thêm ngại. Thứ hai là sắp thi rồi đó, cậu nghĩ với con ba môn
Toán của cậu có thể giúp cậu lên lớp được sao?" Nghi nhàn nhạt giải thích. (°
"Nghi nói cũng đúng, bữa đó tao đi là được rồi." Trúc Vy cười xòa.
"Vậy Nghi với Nhã ở nhà. Tao với Vy đi." Như Ý chốt hạ.
Thanh Nhã hừ giọng liếc nhẹ Thục Nghi:
"Rồi không lẽ bữa đó mày kèm tao hả?"
Nghi không nói gì, chỉ lẳng lặng gật đầu.
"Hay là bữa đó Nhã đi theo cũng được đó." Ý nửa đùa nửa thật nói.
Thục Nghi đen mặt lại quay sang nhìn thẳng vào Như Ý:
"Không được, cậu ấy đi ôn Toán với mình rồi."
"Thôi, Nhã qua đó làm gì? Mày bớt ghẹo đi Ý." Trúc Vy đánh vào tay cô bạn.
Như Ý chỉ cười hì. Chọc tí mà căng ghê, nhưng vui nha. Có gì mai mốt cô trêu tiếp.
Bảo Ngọc nhẹ nhàng mở cửa, nghiêng đầu nhìn quanh nhà. Hôm nay chị Lan có báo với cô là sẽ về nhà trễ nên không cần đợi chị ấy.
Bước vào bếp chuẩn bị xong nguyên liệu, Ngọc vòng tay đeo tạp dề. Đem thịt heo cắt từng miếng nhỏ, tiếp đó mang thành phẩm chiên lên.
Một tuần nay ở nhà chị Lan, cô nhóc cảm thấy nơi này chả khác gì thiên đường trần gian. Trước đây, mỗi khi về nhà, Ngọc luôn sợ bóng sợ gió, làm gì cũng nhìn trước ngó sau. Sống trong cảnh đó, ngột ngạt vô cùng.
Còn khi tá túc tại đây, cô có làm gì đi nữa thì chị Lan cũng không để tâm đến. Nói thật là chưa bao giờ cô muốn cảm ơn người ba tệ bạc kia của mình đến vậy.
Cô tự hỏi rằng không biết từ khi nào mà bản thân lại gặp được nhiều may mắn đến thế. Chắc là sau khi làm bạn với Trúc Vy nhi?
Nghĩ đến cô bạn của mình, trong lòng Ngọc lúc này nổi lên một thứ cảm xúc mãnh liệt không tên, có lẽ là sự biết ơn chăng? (1
Cũng không đúng, thứ tình cảm này không giống với cảm xúc mà cô dành cho chị Lan- một ân nhân của mình.
Nó khác hắn hoàn toàn.
Cô nhiều lần tự nhủ với bản thân, liệu đó có phải là yêu? (2)
Không giống, tình yêu mà cô luôn bắt gặp trong những trang sách là thứ tình cảm vô cùng êm dịu nhưng không kém phần bùng nổ. Giống như khi nhìn thấy đối phương, trong mắt ta chỉ toàn là màu hồng lãng mạn.
Còn phần cô thì đơn giản là muốn Vy ở bên mình mãi mãi, hệt như hiện tại vậy. Nếu có cách nào khiến Trúc Vy đồng ý đồng hành cùng nhau suốt đời, cô nguyện hết lòng tìm mọi cách để đoạt được nó. (5°
Thật ra, thứ cảm xúc này rất điên cuồng. Cứ như một cơn bão tố, luôn trong trạng thái sẵn sàng bóp nghẹt con tim của cô, đặc biệt là khi Vy đang cười đùa cùng người khác, không phải là mình.
Lúc ấy cô chỉ muốn lao đến mang Trúc Vy giấu ở một nơi bí mật nào đó, không ai biết đến...
"Sao thế? Cháy thịt rồi kìa." Thiên Lan bất ngờ từ sau lên tiếng.
Bảo Ngọc hoàn hồn lại, ngây người quay sang nhìn chị Lan:
"Chắc do em mở lửa lớn quá rồi..."
"Không sao đâu, nay chị tính rủ em đi ăn hàng tiếp nè." Chị Lan nhí nhảnh nháy mắt.
"Nhưng mà em lỡ nấu canh rồi chị ơi."
"Bỏ vào tủ lạnh đi, mai hâm lại ăn. Đi nhanh thôi nào, kẻo hết chỗ đó." Thiên Lan nhanh tay kéo Bảo Ngọc ra ngoài.
(Góc tác giả: các bạn thích nhân vật nào nhất nề? Hãy bình luận vào đây nhé. Mình tính chap sau làm thêm cái funfact cho một số nhân vật mới xuất hiện nữa hì.
"Ngọc đâu rồi?" Nghi nghiêng đầu hỏi Vy.
"Nhỏ đi học đội tuyển rồi." Y từ đâu chạy đến xen vào.
Nghe Như Ý nói thế, Thanh Nhã đưa mắt sang Thục Nghi:
"Sao bên mày nhàn dữ vậy? Tao nhớ đội tuyển nào cũng học hết rồi á."
"Đâu, chỉ có Văn thôi. Chứ môn Lý của tao giờ chưa có thông tin gì luôn." Ý lần nữa chen ngang.
"Vậy chắc mày rớt rồi đó." Nhã nhún vai nói.
Như Ý bỗng đen mặt lại, trầm giọng lên tiếng:
"Miệng mày xui ghê, tao mà rớt thật thì mày cũng đừng mong mà chép bài tao thêm lần nào nữa." (5°
Không hiểu sao trong lòng Thục Nghi lại không muốn cho Như Ý đậu vào đội tuyển chính thức... 6°
Thanh Nhã đang định mở miệng bác lại lời của Ý, Trúc Vy bên cạnh nhanh nhảu cất lời, can hai cô bạn lại:
"Thôi, không phải tụi bây đến đây chỉ muốn hóng vụ của Ngọc sao?"
"Ờ ha." Nhã và Ý đồng thanh.
"Ở đây nói không tiện đâu, hay mình ra quán đi." Nghi nhàn nhạt lên tiếng.
"Ngọc này, có chuyện gì phiền lòng hả?" Ánh Vân ngồi cạnh, lấy đầu bút khẽ vỗ vào vai cô nhóc.
"Không có gì đâu, do mình hôm qua bị thiếu ngủ thôi à." Bảo Ngọc cười trừ.
Cô bạn ngồi bàn trước đột nhiên quay ra sau, tò mò hỏi Vân:
"Tôi nhớ là cậu xin nghỉ đội tuyển mà. Sao giờ lại đi học thế?"
"À, ban đầu tui cũng xin vậy. Nhưng mà cô Bình không chịu, bảo là học thế thì thi thố gì được. Nên tui phải xếp lịch lại á."
"Khổ ghê ha, vừa học đội tuyển vừa phải tập múa. Nói chứ có mấy ai như tôi được đâu, có thể quản lý thời gian biểu của mình một cách tài tình." Cô nàng kia chép miệng.
Ánh Vân nghe thế, liền nhoẻn miệng cười xòa. Có ai hỏi đâu mà khai vậy trời, đúng là pick me girl mà.
Bảo Ngọc bỗng lên tiếng bênh vực bạn mình:
"Cậu ấy bận vậy là do sắp có cuộc thi thôi. Chứ ai như cậu, học xong rồi về nhà phè phỡn chơi game chứ."
Ánh Vân há hốc miệng nhìn Ngọc. Mấy tuần không gặp thôi mà sao người bạn yếu ớt này của cô khác lạ quá vậy?
Không lẽ là do chơi với tụi kia nên mới thế? Nhưng mà cũng xem đây như là sự thay đổi tích cực đi nhỉ?
Cô bạn kia cũng khá bất ngờ trước người bạn đó giờ vẫn luôn im lặng này lại có thể nói một câu mang tính đá đểu như thế. Nhưng mà giận thì có giận đấy nha.
"Tôi không ngờ cậu lại độc mồm như thế đấy. Tuy vậy, ai nói với cậu là tôi ở nhà chơi game?" Người bạn kia nóng nảy đáp trả.
"Chẳng phải lúc nào cậu cũng nói về game sao?" Ngọc bình thản nói.
"Thôi được rồi, cô Lan nhìn mình kìa. Cậu quay lên làm bài đi." Ánh Vân nhanh chóng ngăn can hai người lại.
Đợi cô bạn kia hếch mặt quay người về chỗ, Vân khẽ huých nhẹ vào khuỷu của Ngọc:
"Mai mốt cậu không nên nhiều lời với mấy thể loại giống vậy đâu."
"Không phải là nếu bất mãn với điều gì thì cứ mạnh dạn bày tỏ sao?" Ngọc ngơ ngác hỏi lại.
Ánh Vân nghe thế, liền phì cười. Cô nàng xoa đầu Bảo Ngọc rồi nói tiếp:
"Đúng là vậy thật, nhưng mà với dạng người như thế thì không nên nói gì là tốt nhất." (°
"Không nói thì cậu ấy được nước làm tới đó. Cậu không nên hiền như vậy đâu." Ngọc nhìn thăng vào Vân, chân thành khuyên nhủ.
Ánh Vân cười trừ. Thời thế thay đổi thật rồi, không ngờ được cô bạn lúc nào cũng nhu nhược kia lại dám thốt ra câu đó luôn chứ. Thấy cứ lạ lạ sao á. C°
Ở một góc quán cafe nhỏ, có bốn cô gái xinh đẹp đang chụm đầu to nhỏ bàn luận gì đó
Như Ý sau khi nghe Trúc Vy thuật lại toàn bộ câu chuyện, vươn tay xoa cằm như một thám tử thực thụ:
"Tao nghĩ chắc chắn có uẩn khúc. Không thể nào tự nhiên đang yên đang lành mà Ngọc lại chuyển qua nhà chị
Lan được."
Cảm ơn bạn nhiều nha, suy đoán của bạn thật là bổ ích. Chúng tôi không nói rằng điều này ai cũng biết đâu.
Thanh Nhã ngồi đối diện, đứng lên cốc nhẹ vào đầu Ý:
"Mày im đi là vừa."
"Hay quá thì mày nói gì đi. Sao lại câm như hến vậy?" Như Y ôm đầu, u oán nói.
Không đợi Nhã cất lời, Nghi ngồi cạnh liền mở miệng lên tiếng:
"Thật ra là mình cảm thấy là gia đình của Ngọc có vấn đề. Vì mình để ý là trước đây những vết thương trên người cậu ấy..."
Như Y gật gù. Thật ra vụ Bảo Ngọc từng bị Trúc Vy bắt nạt, Y cũng đoán được sơ sơ. Vì do rén Vy, thêm việc không thân với Ngọc nên Như Ý chọn cách im lặng.
Trúc Vy nãy giờ vẫn không hề lên tiếng. Lúc này cô đang cố gắng moi móc những sự kiện nổi bật trong cốt truyện gốc ra đối chiếu. Nhưng mà, cô lại không thể nhớ ra được gì cả. 3°
Hình như cô nhớ man mác là tiểu thuyết lấy bối cảnh vào năm cuối cấp của nữ chính. Thế nên đây chính là phần tiền truyện của tác phẩm đó nhỉ?
Hiệu ứng cánh bướm này cũng quá ác liệt rồi. Cốt truyện giờ chả khác gì đống tạp nham. Mong là Xuân An sẽ không tức chết khi thấy truyện của mình bị như thế ha... (
Tuy vậy, việc cho Bảo Ngọc qua nhà cô Lan sống không phải là chuyện xấu gì. Còn hơn là ở trong cảnh cứ ba bữa một trận nhẹ, năm bữa có trận nặng kia.
Nói qua thì cũng nói lại, sao Ngọc chuyển qua nhà cô Lan được chứ? Đây mới là uẩn khúc nè.
Thanh Nhã khều nhẹ vai Vy, nhỏ giọng lên tiếng:
"Chị hôm nay im ghê á. Bộ có chuyện gì hả?"
Trúc Vy giật thót mình, vội vàng xua tay:
"Không, tao bình thường mà. Chỉ là tao thấy thắc mắc về lý do mà Ngọc chuyển đến ở cùng với cô Lan thôi."
"Này thì dễ mà, hỏi chị Lan là xong." Ý chép miệng.
"Mày nghĩ cô nói cho mày nghe sao?" Nhã trề môi bác bỏ ý kiến.
Thục Nghi lên tiếng cắt ngang Như Ý, người đang định lên tiếng tranh cãi với Nhã:
"Nhưng mà mình thấy là phải có nguyên do gì đó nên Ngọc mới không nói lý do cho tụi mình nghe. Cứ cố gắng tìm lời giải cho điều đó cũng chả có lợi gì, có khi lại khiến cho tình bạn xứt mẻ nữa."
"Cũng đúng." Trúc Vy gật gù.
"Thôi thì đợi đến ngày Ngọc mở lòng với tụi mình vậy." Như Ý thở dài.
Thật ra, Vy đang giữ trong lòng một nỗi lo vô tình:
"Tuy vậy, tao vẫn không an tâm lắm. Tao không nói là tao không tin tưởng cô Lan. Chỉ là tao sợ Ngọc bị lạ nước lạ cái thôi."
"Vậy thì cuối tuần này tụi mình đến nhà cô xem thử?" Nhã đề nghị.
"Ý kiến không tồi." Nghi cười nhẹ.
Như Ý bỗng lên tiếng xen vào:
"Để chút tao xin chị Lan thử."
"Um cậu xin bữa đó thêm Vy thôi nha, mình với Nhã sẽ không đến đâu." Nghi bình thản tiếp lời.
Thanh Nhã trợn tròn mắt, tức giận trừng Thục Nghi:
"Mày không qua thì thôi. Mắc gì lại lôi tao ở nhà chung luôn vậy?"
"Đầu tiên là lớp cậu không có học cô Lan, qua chỉ thêm ngại. Thứ hai là sắp thi rồi đó, cậu nghĩ với con ba môn
Toán của cậu có thể giúp cậu lên lớp được sao?" Nghi nhàn nhạt giải thích. (°
"Nghi nói cũng đúng, bữa đó tao đi là được rồi." Trúc Vy cười xòa.
"Vậy Nghi với Nhã ở nhà. Tao với Vy đi." Như Ý chốt hạ.
Thanh Nhã hừ giọng liếc nhẹ Thục Nghi:
"Rồi không lẽ bữa đó mày kèm tao hả?"
Nghi không nói gì, chỉ lẳng lặng gật đầu.
"Hay là bữa đó Nhã đi theo cũng được đó." Ý nửa đùa nửa thật nói.
Thục Nghi đen mặt lại quay sang nhìn thẳng vào Như Ý:
"Không được, cậu ấy đi ôn Toán với mình rồi."
"Thôi, Nhã qua đó làm gì? Mày bớt ghẹo đi Ý." Trúc Vy đánh vào tay cô bạn.
Như Ý chỉ cười hì. Chọc tí mà căng ghê, nhưng vui nha. Có gì mai mốt cô trêu tiếp.
Bảo Ngọc nhẹ nhàng mở cửa, nghiêng đầu nhìn quanh nhà. Hôm nay chị Lan có báo với cô là sẽ về nhà trễ nên không cần đợi chị ấy.
Bước vào bếp chuẩn bị xong nguyên liệu, Ngọc vòng tay đeo tạp dề. Đem thịt heo cắt từng miếng nhỏ, tiếp đó mang thành phẩm chiên lên.
Một tuần nay ở nhà chị Lan, cô nhóc cảm thấy nơi này chả khác gì thiên đường trần gian. Trước đây, mỗi khi về nhà, Ngọc luôn sợ bóng sợ gió, làm gì cũng nhìn trước ngó sau. Sống trong cảnh đó, ngột ngạt vô cùng.
Còn khi tá túc tại đây, cô có làm gì đi nữa thì chị Lan cũng không để tâm đến. Nói thật là chưa bao giờ cô muốn cảm ơn người ba tệ bạc kia của mình đến vậy.
Cô tự hỏi rằng không biết từ khi nào mà bản thân lại gặp được nhiều may mắn đến thế. Chắc là sau khi làm bạn với Trúc Vy nhi?
Nghĩ đến cô bạn của mình, trong lòng Ngọc lúc này nổi lên một thứ cảm xúc mãnh liệt không tên, có lẽ là sự biết ơn chăng? (1
Cũng không đúng, thứ tình cảm này không giống với cảm xúc mà cô dành cho chị Lan- một ân nhân của mình.
Nó khác hắn hoàn toàn.
Cô nhiều lần tự nhủ với bản thân, liệu đó có phải là yêu? (2)
Không giống, tình yêu mà cô luôn bắt gặp trong những trang sách là thứ tình cảm vô cùng êm dịu nhưng không kém phần bùng nổ. Giống như khi nhìn thấy đối phương, trong mắt ta chỉ toàn là màu hồng lãng mạn.
Còn phần cô thì đơn giản là muốn Vy ở bên mình mãi mãi, hệt như hiện tại vậy. Nếu có cách nào khiến Trúc Vy đồng ý đồng hành cùng nhau suốt đời, cô nguyện hết lòng tìm mọi cách để đoạt được nó. (5°
Thật ra, thứ cảm xúc này rất điên cuồng. Cứ như một cơn bão tố, luôn trong trạng thái sẵn sàng bóp nghẹt con tim của cô, đặc biệt là khi Vy đang cười đùa cùng người khác, không phải là mình.
Lúc ấy cô chỉ muốn lao đến mang Trúc Vy giấu ở một nơi bí mật nào đó, không ai biết đến...
"Sao thế? Cháy thịt rồi kìa." Thiên Lan bất ngờ từ sau lên tiếng.
Bảo Ngọc hoàn hồn lại, ngây người quay sang nhìn chị Lan:
"Chắc do em mở lửa lớn quá rồi..."
"Không sao đâu, nay chị tính rủ em đi ăn hàng tiếp nè." Chị Lan nhí nhảnh nháy mắt.
"Nhưng mà em lỡ nấu canh rồi chị ơi."
"Bỏ vào tủ lạnh đi, mai hâm lại ăn. Đi nhanh thôi nào, kẻo hết chỗ đó." Thiên Lan nhanh tay kéo Bảo Ngọc ra ngoài.
(Góc tác giả: các bạn thích nhân vật nào nhất nề? Hãy bình luận vào đây nhé. Mình tính chap sau làm thêm cái funfact cho một số nhân vật mới xuất hiện nữa hì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.