Chương 7: Là Tình Lang?
Tiện Ngư Kha
04/06/2024
Tới gần trên quan đạo có chiếc xe ngựa chạy qua, Nam Y muốn đuổi theo xin giúp đỡ, dưới chân gấp gáp nhưng lại bị dây leo chôn trong tuyết ngáng đến hơi lảo đảo, cả người ngã trên mặt đất.
Người trong xe ngựa tựa như cảm ứng được cái gì đó, một bàn tay mảnh khảnh vén rèm vải lên, nam tử trong xe nhìn thoáng qua bên ngoài, nhưng chung quanh chỉ có tuyết trắng xóa, không nhìn ra cái gì khác thường.
Gió lạnh thổi vào, Tạ Hành Tái không nhịn được ho khan vài tiếng. Kiều Nhân Chi ngồi cùng chỗ lập tức khẩn trương đưa tay, vội vàng giúp hắn ta thả rèm xuống, giúp hắn ta khép lại áo khoác, đau lòng nhìn hắn ta.
Tạ Hành Tái lại nở một nụ cười tái nhợt với nàng ấy, sau đó cầm tay nàng ấy.
Xe ngựa cứ như vậy chạy về phía trước.
Nam Y gian nan từ trong tuyết bò dậy, nàng thoáng nhìn nam tử trong xe ở xa xa dường như đã vén rèm lên nhìn thoáng qua bên ngoài, nhưng nàng thậm chí còn chưa kịp chạy tới, xe ngựa đã đi xa.
Nam Y khóc không ra nước mắt, phía sau là truy binh, mà phía trước là quan đạo không có gì che chắn, nàng gần như đã rơi vào tình trạng cùng đường tứ cố vô thân. Trong nháy mắt nàng có chút hoảng sợ, nàng có thể chạy ra khỏi lòng bàn tay của hắn hay không?
Giờ khắc này Nam Y cũng không biết, tuyến thời gian đã bắt đầu thu lại, người cùng nàng lướt ngang vai ngồi trong xe ngựa, đủ để ảnh hưởng vận mệnh con người nàng.
——
Lộ Dương trấn ở chỗ phía bắc Hổ Quỳ Sơn, xuyên qua một sơn cốc chính là Lịch Đô phủ.
Tổ tiên Tần gia có đại nho, đời sau ngay cả một người thi đậu tiến sĩ cũng không có, đến thế hệ này dần dần xuống dốc, đặt ở trong Lịch Đô phủ không được coi là thu hút, nhưng ở Lộ Dương trấn vẫn được cho là nhà giàu.
Một ngày này, cửa lớn Tần gia đóng chặt bị nhiều tiếng gõ vang.
Tần phủ ở trung tâm Lộ Dương trấn, nhà chiếm vài mẫu đất, nơi này yên tĩnh trong náo nhiệt. Mấy ngày liền tuyết lớn, người qua lại đi đường thưa thớt, giờ này cũng không giống sẽ có khách tới chơi.
Quản gia hà hơi nóng nghi hoặc đi ra mở cửa, lại thấy là một tiểu khất cái đang gõ cửa. Tiểu khất cái đầu bù tóc rối, cũng không nhìn ra là nam hay nữ, trên xiêm y bẩn thỉu thậm chí còn có vết máu.
Quản gia ghét bỏ móc từ trong tay áo ra mấy đồng tiền ném xuống đất.
“Đừng xin cơm trước cửa Tần gia, đi xa một chút.”
Nam Y gần như đã hấp hối bắt lấy ống quần quản gia.
“Ta tìm Tần Nhạc.”
Quản gia sửng sốt, nhìn Nam Y vài lần: "Ngươi tìm lão gia nhà chúng ta làm gì?”
“Ngươi đi nói với hắn, ta là nữ nhi của Tiểu Oanh Tiên.”
Quản gia vừa nghe chuyện lớn, vội vàng xoay người chạy vào trong viện.
——
Nam Y là nữ nhi ngoài giá thú, nàng là nữ nhi của một kỹ nữ. Kỹ nữ không có tên chỉ có một nghệ danh tên là Tiểu Oanh Tiên.
Lúc còn trẻ nàng ta ở chốn Phong Nguyệt cũng coi như là một nhân vật khá có tiếng, nhưng không ngờ nàng ta lại tin lời nhăng cuội của một tên ăn chơi trác táng rằng sẽ nguyện ý chuộc thân cho nàng ta, để cho nàng ta làm ngoại thất, hết lòng hết dạ sinh hạ một nữ nhi cho tên ăn chơi trác táng .
Tên ăn chơi này lại có một phu nhân lợi hại, quyết không cho phép nữ nhi ngoài giá thú không được phép vào nhà, còn gọi người đuổi kỹ nữ và nữ nhi của nàng ta ra khỏi thị trấn.
Kỹ nữ sinh con xong không có tiền điều dưỡng, lại bị đánh đập tàn nhẫn bị tật què chân, thoáng cái đã già đi rất nhiều, mỹ mạo không còn, dựa vào giặt xiêm y cho cho người ta để mưu sinh, bữa no bữa no nuôi lớn nữ nhi.
Nhưng Tiểu Oanh Tiên cũng chỉ không để Nam Y đói chết, nàng ta đổ hết tất cả chuyện đời không như ý của chính mình lên trên người Nam Y.
Nam Y từ nhỏ nghe được nhiều nhất chính là: "Nếu không sinh ngươi, hiện tại không biết bà đây tiêu dao sảng khoái biết chừng nào.”
Nhân tiện, Nam Y cũng nghe được rất nhiều lời Tiểu Oanh Tiên mắng Tần Nhạc, trong những miêu tả này, Nam Y đại khái cũng biết cha mình chưa từng gặp mặt ở Lộ Dương trấn trải qua cuộc sống khá có mặt mũi, nhi nữ song toàn.
Mặc dù biết cha mình là ai, Nam Y vẫn không cách nào có được một cái họ. Nàng đã quen làm một mảnh lục bình ở thế đạo này, nếu không phải cùng đường, nàng sẽ không đi gõ cửa Tần gia. Nàng không dám, cũng không hy vọng.
Nhưng nếu nàng dựa vào hai chân của mình thật sự sẽ không thể đi xa, nàng quá sợ hãi bị Tạ Khước Sơn bắt được, nàng chỉ có thể ôm một tia hy vọng, hy vọng Tần gia nể tình huyết thống vươn tay giúp đỡ.
Quản gia đóng cửa lại, Nam Y xuyên qua khe cửa này nhìn thấy viện lớn của Tần gia.
Bên ngoài tuyết ùn ùn kéo đến, nửa bước khó đi, nhưng bên trong đã có người quét sạch tuyết trong sân, thuận tiện cho việc đi lại. Thế giới bên trong dường như quá ấm áp.
Nam Y cứ chờ như vậy, qua thật lâu, quản gia vội vã trở về.
“Tiểu nương tử, mời vào trong.”
Bọn họ nguyện ý giúp ta ư? Nam Y còn có chút khó tin, nhưng bàn chân đông lạnh tê dại lại một bước đi ra ngoài trước khi nàng ý thức được.
Tuyệt vời, nàng đã có thể sống.
Nam Y lập tức buông lỏng, sau đó trước mắt nàng tối sầm ngã về phía trước, bất tỉnh nhân sự.
——
Tạ Khước Sơn trở lại quân doanh, phía sau Hạ Bình còn mang về một bộ nữ thi thể diện mạo mơ hồ.
“Đuổi về rồi, giết rồi.”
Hắn lời ít ý nhiều báo cho Cốt Hột biết.
Cốt Hột cũng không chú ý xem qua cô nương kia trông như thế nào, qua loa liếc mắt nhìn nữ thi một cái, đúng là vừa mới chết không lâu, thế là bèn yên tâm để cho người ta ném thi thể tới bãi tha ma.
Đợi trở lại doanh trướng không người, Hạ Bình khó hiểu hỏi Tạ Khước Sơn: "Công tử, tên trộm kia có gì đáng cứu? Tại sao phải tốn nhiều công sức để tìm một thi thể từ bãi chôn tập thể về đây như vậy?”
"Trò chơi, phải tuân thủ quy tắc," Tạ Khước Sơn đứng bên chậu nước tỉ mỉ rửa tay, dùng xà phòng rửa qua vết máu trong kẽ móng tay một lần.
Hạ Bình đưa khăn lên, vẻ mặt hoang mang.
“Còn chưa kết thúc đâu." Tạ Khước Sơn nói một cách chắc nịch.
——
Khi Nam Y tỉnh lại, cứ ảo giác mình đang ở Bồng Lai tiên cảnh, mùi thơm lượn lờ trong phòng, ấm áp như xuân, đệm chăn dưới thân mềm mại giống như đám mây.
Nàng giật giật thân thể, lúc này mới cảm thấy đau nhức tứ chi bách hài thoáng cái đã vọt lên, nàng thử đứng lên nhưng căn bản không có chút sức lực.
“Tỉnh rồi?”
Một phụ nhân đỡ Nam Y ngồi dậy, tay của nàng rất mềm. Nam Y theo bản năng tránh một chút, tay được bảo dưỡng thích đáng đại biểu nhiều năm sống an nhàn sung sướng, nàng sợ chính mình sẽ vấy bẩn hai tay kia.
Nam Y chuyển đến góc giường, khẩn trương nhìn về phía phụ nhân. Nụ cười của phụ nhân cẩn thận tỉ mỉ, tuy rằng khóe mắt đã có chút nếp nhăn, thái dương cũng cất giấu một ít tóc bạc, nhưng vẫn có thể nhìn ra mỹ mạo cùng đoan trang của tiểu thư khuê các.
“Ta là đích mẫu của ngươi, ngươi gọi ta là mẫu thân là được rồi. Ngươi tên là gì?”
Trong đầu Nam Y ong ong, sửng sốt một lúc mới trả lời: "Nam y, nam trong phương nam, y trong y phục.”
Tần đại nương tử nhìn chăm chú vào Nam Y.
Ngày vừa tới cả người nàng vừa thối vừa bẩn giống như là từ trong bùn vớt ra, nhưng giờ phút này rửa sạch bụi bẩn, khuôn mặt xinh đẹp này đã hoàn toàn lộ ra chỗ tươi đẹp của nó.
Nàng dùng con ngươi đen như mực kia khiếp đảm nhìn ngươi, ánh sáng trong mắt xoay chuyển ngàn hồi như có một mảnh biển muốn tràn ra ngoài. Ngay cả Tần đại nương tử cũng không thể không thừa nhận, đây là một mỹ nhân.
“Nam Y, đại phu nói dường như ngươi đi đường núi đã lâu, sức lực cả người đã cực kỳ tiêu hao nên cần tĩnh dưỡng một thời gian.”
Nam Y lắc đầu, ngồi quỳ dậy, rụt đầu nhỏ giọng nói: "Tần... Tần đại nương tử, ta không muốn đến quấy rầy các ngươi, cũng không muốn yêu cầu thân phận địa vị gì. Ta chỉ muốn đi Phù Phong quận tìm bạn của ta, nhưng ta thật sự là cùng đường... Các ngươi không cần giữ ta lại, cho ta mượn một ít tiền là được rồi, ngày sau ta nhất định sẽ trả lại.”
Tần đại nương tử vẫn mỉm cười như vậy, lẳng lặng đánh giá Nam Y.
“Bạn? Là công tử hay là cô nương?”
"Là một vị công tử đáng tin cậy, tên là Chương Nguyệt Hồi, ta và hắn quen biết ở Lộc Giang, ba năm trước hắn đi tòng quân, bây giờ hẳn đang ở đại doanh Phù Phong quận, chỉ cần có thể tìm được hắn, hắn sẽ thu lưu ta."
“Hắn là tình lang của ngươi?”
Người trong xe ngựa tựa như cảm ứng được cái gì đó, một bàn tay mảnh khảnh vén rèm vải lên, nam tử trong xe nhìn thoáng qua bên ngoài, nhưng chung quanh chỉ có tuyết trắng xóa, không nhìn ra cái gì khác thường.
Gió lạnh thổi vào, Tạ Hành Tái không nhịn được ho khan vài tiếng. Kiều Nhân Chi ngồi cùng chỗ lập tức khẩn trương đưa tay, vội vàng giúp hắn ta thả rèm xuống, giúp hắn ta khép lại áo khoác, đau lòng nhìn hắn ta.
Tạ Hành Tái lại nở một nụ cười tái nhợt với nàng ấy, sau đó cầm tay nàng ấy.
Xe ngựa cứ như vậy chạy về phía trước.
Nam Y gian nan từ trong tuyết bò dậy, nàng thoáng nhìn nam tử trong xe ở xa xa dường như đã vén rèm lên nhìn thoáng qua bên ngoài, nhưng nàng thậm chí còn chưa kịp chạy tới, xe ngựa đã đi xa.
Nam Y khóc không ra nước mắt, phía sau là truy binh, mà phía trước là quan đạo không có gì che chắn, nàng gần như đã rơi vào tình trạng cùng đường tứ cố vô thân. Trong nháy mắt nàng có chút hoảng sợ, nàng có thể chạy ra khỏi lòng bàn tay của hắn hay không?
Giờ khắc này Nam Y cũng không biết, tuyến thời gian đã bắt đầu thu lại, người cùng nàng lướt ngang vai ngồi trong xe ngựa, đủ để ảnh hưởng vận mệnh con người nàng.
——
Lộ Dương trấn ở chỗ phía bắc Hổ Quỳ Sơn, xuyên qua một sơn cốc chính là Lịch Đô phủ.
Tổ tiên Tần gia có đại nho, đời sau ngay cả một người thi đậu tiến sĩ cũng không có, đến thế hệ này dần dần xuống dốc, đặt ở trong Lịch Đô phủ không được coi là thu hút, nhưng ở Lộ Dương trấn vẫn được cho là nhà giàu.
Một ngày này, cửa lớn Tần gia đóng chặt bị nhiều tiếng gõ vang.
Tần phủ ở trung tâm Lộ Dương trấn, nhà chiếm vài mẫu đất, nơi này yên tĩnh trong náo nhiệt. Mấy ngày liền tuyết lớn, người qua lại đi đường thưa thớt, giờ này cũng không giống sẽ có khách tới chơi.
Quản gia hà hơi nóng nghi hoặc đi ra mở cửa, lại thấy là một tiểu khất cái đang gõ cửa. Tiểu khất cái đầu bù tóc rối, cũng không nhìn ra là nam hay nữ, trên xiêm y bẩn thỉu thậm chí còn có vết máu.
Quản gia ghét bỏ móc từ trong tay áo ra mấy đồng tiền ném xuống đất.
“Đừng xin cơm trước cửa Tần gia, đi xa một chút.”
Nam Y gần như đã hấp hối bắt lấy ống quần quản gia.
“Ta tìm Tần Nhạc.”
Quản gia sửng sốt, nhìn Nam Y vài lần: "Ngươi tìm lão gia nhà chúng ta làm gì?”
“Ngươi đi nói với hắn, ta là nữ nhi của Tiểu Oanh Tiên.”
Quản gia vừa nghe chuyện lớn, vội vàng xoay người chạy vào trong viện.
——
Nam Y là nữ nhi ngoài giá thú, nàng là nữ nhi của một kỹ nữ. Kỹ nữ không có tên chỉ có một nghệ danh tên là Tiểu Oanh Tiên.
Lúc còn trẻ nàng ta ở chốn Phong Nguyệt cũng coi như là một nhân vật khá có tiếng, nhưng không ngờ nàng ta lại tin lời nhăng cuội của một tên ăn chơi trác táng rằng sẽ nguyện ý chuộc thân cho nàng ta, để cho nàng ta làm ngoại thất, hết lòng hết dạ sinh hạ một nữ nhi cho tên ăn chơi trác táng .
Tên ăn chơi này lại có một phu nhân lợi hại, quyết không cho phép nữ nhi ngoài giá thú không được phép vào nhà, còn gọi người đuổi kỹ nữ và nữ nhi của nàng ta ra khỏi thị trấn.
Kỹ nữ sinh con xong không có tiền điều dưỡng, lại bị đánh đập tàn nhẫn bị tật què chân, thoáng cái đã già đi rất nhiều, mỹ mạo không còn, dựa vào giặt xiêm y cho cho người ta để mưu sinh, bữa no bữa no nuôi lớn nữ nhi.
Nhưng Tiểu Oanh Tiên cũng chỉ không để Nam Y đói chết, nàng ta đổ hết tất cả chuyện đời không như ý của chính mình lên trên người Nam Y.
Nam Y từ nhỏ nghe được nhiều nhất chính là: "Nếu không sinh ngươi, hiện tại không biết bà đây tiêu dao sảng khoái biết chừng nào.”
Nhân tiện, Nam Y cũng nghe được rất nhiều lời Tiểu Oanh Tiên mắng Tần Nhạc, trong những miêu tả này, Nam Y đại khái cũng biết cha mình chưa từng gặp mặt ở Lộ Dương trấn trải qua cuộc sống khá có mặt mũi, nhi nữ song toàn.
Mặc dù biết cha mình là ai, Nam Y vẫn không cách nào có được một cái họ. Nàng đã quen làm một mảnh lục bình ở thế đạo này, nếu không phải cùng đường, nàng sẽ không đi gõ cửa Tần gia. Nàng không dám, cũng không hy vọng.
Nhưng nếu nàng dựa vào hai chân của mình thật sự sẽ không thể đi xa, nàng quá sợ hãi bị Tạ Khước Sơn bắt được, nàng chỉ có thể ôm một tia hy vọng, hy vọng Tần gia nể tình huyết thống vươn tay giúp đỡ.
Quản gia đóng cửa lại, Nam Y xuyên qua khe cửa này nhìn thấy viện lớn của Tần gia.
Bên ngoài tuyết ùn ùn kéo đến, nửa bước khó đi, nhưng bên trong đã có người quét sạch tuyết trong sân, thuận tiện cho việc đi lại. Thế giới bên trong dường như quá ấm áp.
Nam Y cứ chờ như vậy, qua thật lâu, quản gia vội vã trở về.
“Tiểu nương tử, mời vào trong.”
Bọn họ nguyện ý giúp ta ư? Nam Y còn có chút khó tin, nhưng bàn chân đông lạnh tê dại lại một bước đi ra ngoài trước khi nàng ý thức được.
Tuyệt vời, nàng đã có thể sống.
Nam Y lập tức buông lỏng, sau đó trước mắt nàng tối sầm ngã về phía trước, bất tỉnh nhân sự.
——
Tạ Khước Sơn trở lại quân doanh, phía sau Hạ Bình còn mang về một bộ nữ thi thể diện mạo mơ hồ.
“Đuổi về rồi, giết rồi.”
Hắn lời ít ý nhiều báo cho Cốt Hột biết.
Cốt Hột cũng không chú ý xem qua cô nương kia trông như thế nào, qua loa liếc mắt nhìn nữ thi một cái, đúng là vừa mới chết không lâu, thế là bèn yên tâm để cho người ta ném thi thể tới bãi tha ma.
Đợi trở lại doanh trướng không người, Hạ Bình khó hiểu hỏi Tạ Khước Sơn: "Công tử, tên trộm kia có gì đáng cứu? Tại sao phải tốn nhiều công sức để tìm một thi thể từ bãi chôn tập thể về đây như vậy?”
"Trò chơi, phải tuân thủ quy tắc," Tạ Khước Sơn đứng bên chậu nước tỉ mỉ rửa tay, dùng xà phòng rửa qua vết máu trong kẽ móng tay một lần.
Hạ Bình đưa khăn lên, vẻ mặt hoang mang.
“Còn chưa kết thúc đâu." Tạ Khước Sơn nói một cách chắc nịch.
——
Khi Nam Y tỉnh lại, cứ ảo giác mình đang ở Bồng Lai tiên cảnh, mùi thơm lượn lờ trong phòng, ấm áp như xuân, đệm chăn dưới thân mềm mại giống như đám mây.
Nàng giật giật thân thể, lúc này mới cảm thấy đau nhức tứ chi bách hài thoáng cái đã vọt lên, nàng thử đứng lên nhưng căn bản không có chút sức lực.
“Tỉnh rồi?”
Một phụ nhân đỡ Nam Y ngồi dậy, tay của nàng rất mềm. Nam Y theo bản năng tránh một chút, tay được bảo dưỡng thích đáng đại biểu nhiều năm sống an nhàn sung sướng, nàng sợ chính mình sẽ vấy bẩn hai tay kia.
Nam Y chuyển đến góc giường, khẩn trương nhìn về phía phụ nhân. Nụ cười của phụ nhân cẩn thận tỉ mỉ, tuy rằng khóe mắt đã có chút nếp nhăn, thái dương cũng cất giấu một ít tóc bạc, nhưng vẫn có thể nhìn ra mỹ mạo cùng đoan trang của tiểu thư khuê các.
“Ta là đích mẫu của ngươi, ngươi gọi ta là mẫu thân là được rồi. Ngươi tên là gì?”
Trong đầu Nam Y ong ong, sửng sốt một lúc mới trả lời: "Nam y, nam trong phương nam, y trong y phục.”
Tần đại nương tử nhìn chăm chú vào Nam Y.
Ngày vừa tới cả người nàng vừa thối vừa bẩn giống như là từ trong bùn vớt ra, nhưng giờ phút này rửa sạch bụi bẩn, khuôn mặt xinh đẹp này đã hoàn toàn lộ ra chỗ tươi đẹp của nó.
Nàng dùng con ngươi đen như mực kia khiếp đảm nhìn ngươi, ánh sáng trong mắt xoay chuyển ngàn hồi như có một mảnh biển muốn tràn ra ngoài. Ngay cả Tần đại nương tử cũng không thể không thừa nhận, đây là một mỹ nhân.
“Nam Y, đại phu nói dường như ngươi đi đường núi đã lâu, sức lực cả người đã cực kỳ tiêu hao nên cần tĩnh dưỡng một thời gian.”
Nam Y lắc đầu, ngồi quỳ dậy, rụt đầu nhỏ giọng nói: "Tần... Tần đại nương tử, ta không muốn đến quấy rầy các ngươi, cũng không muốn yêu cầu thân phận địa vị gì. Ta chỉ muốn đi Phù Phong quận tìm bạn của ta, nhưng ta thật sự là cùng đường... Các ngươi không cần giữ ta lại, cho ta mượn một ít tiền là được rồi, ngày sau ta nhất định sẽ trả lại.”
Tần đại nương tử vẫn mỉm cười như vậy, lẳng lặng đánh giá Nam Y.
“Bạn? Là công tử hay là cô nương?”
"Là một vị công tử đáng tin cậy, tên là Chương Nguyệt Hồi, ta và hắn quen biết ở Lộc Giang, ba năm trước hắn đi tòng quân, bây giờ hẳn đang ở đại doanh Phù Phong quận, chỉ cần có thể tìm được hắn, hắn sẽ thu lưu ta."
“Hắn là tình lang của ngươi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.