Chương 38: Bắt
Tịch Lãnh Vô Thường
06/08/2022
- Sở Ngạo, anh thật biết đùa!!
Di Thiên giọng nói lắp bắp, hiển nhiên bị lời nói đùa của mỗ nam nhân nào đó hù cho bay mất 3 hồn 7 vía. Khuôn mặt xuất hiện 2 tầng đỏ ửng, dù sao thì đây là lần đầu tiên cô bị đùa giỡn trắng trợn như vậy nha.
- 28 năm con trai của tôi mất trong tay cô rồi, cô định phủi mông chạy lấy người?
Thanh âm như đe dọa cũng như đùa cợt của con sói vang lên thành công ép con cừu không còn đường lui. Thấy cô mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, một chút động tác cũng không dám, Sở Ngạo thực muốn cười, hắn nhận thấy trên phương diện này cô thực sự rất ngây thơ. Di Thiên đang bận công tác "nhận tội" không nhìn thấy người đàn ông bên cạnh lúc nãy còn chín chắn hiện đang dựa gần vào cô. Lúc môi mỏng gần chạm vào tóc cô thì...
- Đừng đẩy! Nhích ra, chật quá đi!!
- Tử Duệ, cậu cút xa tôi ra một chút.
- Tên Hồng Ưng ngu dốt kia, nặng quá đấy...
- Aaaa....
"Rầm!!"Cánh cửa phía sau dưới sức ép của lực đẩy và lực la khủng bố kia đã anh dũng hi sinh bỏ mình. Một đám người loi nhoi ngã xuống đất, chồng chất lên thành một đoàn hỗn độn. Hoàng Ưng ở phía trước bắt gặp hình ảnh "xém thân mật" của lão đại, thành công đón nhận ánh mắt như tu la của mỗ lão đại nào đó, trong lòng không khỏi tự cầu nguyện " Thôi rồi! Hết mẹ nó thật rồi!".
Di Thiên giật mình, quay lại nhìn đống người trên sàn nhà, nghĩ nghĩ nửa ngày, biểu cảm dường như đã ngộ ra điều gì, ân cần quan tâm hỏi: -Mọi người...cái kia...sàn nhà có gì vui lắm sao?
Sở Ngạo: "...".
Mọi người: "....".
Cảnh tượng tình tứ lúc nãy lóe cái bay biến mất, nhiệt độ bây giờ xuống âm độ, Vân Trà hồi phục đầu tiên, hiệu suất làm việc cực kì nhanh, đứng dậy đi về phía Di Thiên, cười cười nhìn cô
- Khụ, khụ!Larry, chị tìm em có chút chuyện.
Giọng điệu rất ư chính trực, giống như trong trò khôi hài lúc nãy không có mặt cô ta vậy. Di Thiên thành thật gật đầu, song theo Vân Trà cất bước ra ngoài. Tử Duệ thấy đường lui trước mắt, không chậm trễ chạy theo hai người.
Bọn Hồng Ưng nhìn người đàn ông ngồi yên lặng trên ghế, cười thật ôn nhu, nhưng chỉ cần theo hắn một thời gian sẽ biết, hắn cười càng ôn nhu thì sẽ có người chết càng thảm, mà không còn nghi ngờ gì nữa là bọn họ là vai chính cho bộ phim kinh dị sắp tới a!.
Cả bốn khuôn mặt đáng thương hề hề nhìn về phía Sở Ngạo: -Lão đại...chuyện này...
- Các người rất rãnh rỗi?
- .....- Cảm giác nguy hiểm ập tới.
- Khi nào trở về, 1000 vòng trại huấn luyện.
Tuy khuôn mặt của bốn bạn trẻ nghiêm trang nhận lệnh nhưng trong lòng đang gào thét " lão đại làm việc thật thiếu nhân đạo a!".
Di Thiên đi theo Vân Trà vào phòng, Tử Duệ cũng đồng dạng kề bên, xem ra mọi chuyện có tiến triển gì đó rồi. Vân Trà nhìn hai người một hồi lâu mới mở miệng: -Chấn Phong đã chú ý đến động tĩnh của nhà họ Tống.
Di Thiên đã đoán trước được kết quả này, cái danh nam chủ cũng không phải đễ chơi. Chết tiệt! Chấn Phong đúng là một kẻ khó chơi đã vậy còn có bàn tay vàng của mụ tác giả nữa. Cô hít một hơi, cảm giác thật hưng phấn, đây là trận đấu đầu tiên của cô với nam chủ, Di Thiên cô không tin một người thật lại bại dưới tay một nhân vật a.
- Vân Trà, em có chuyện này muốn nhờ.
Vân Trà nhìn Di Thiên, không nói lời nào chỉ mỉm cười. Hai người đã xác định là bạn bè thì không có gì là không thể giúp. Phải biết bây giờ Vân Trà là mấu chốt cho kế hoạch của Di Thiên, cũng không thể quên sự giúp đỡ của Sở Ngạo.
- ----Ta là phân cách tuyến-----------
- Anh thấy như thế nào?
Sau khi nói kế hoạch của mình cho Sở Ngạo, Di Thiên tự tin nhìn hắn nhưng đến chân mày hắn cũng không nhíu lại, hiển nhiên đã biết trước cô sẽ có ý nghĩ như vậy.
- Kế hoạch này rất nguy hiểm với cô và Tử Duệ.
Di Thiên cười cười, cái này cô đương nhiên biết nha: -Anh không cần lo, chỉ cần giúp tôi ở bến cảng là được.
Sở Ngạo ánh mắt quét tới khuôn mặt thập phần tự tin kia, khẽ thở dài, sau cùng thỏa hiệp gật đầu một cái. Di Thiên nhìn hắn chấp nhận liền thở phào một hơi, hai cửa đã qua rồi, chỉ còn cửa cuối cùng cần phải qua thôi.
- ----Ta là phân cách tuyến 2-----------
- Lão đại, thông tin của nhà thiết kế Allen không thể điều tra.
Chấn Phong ngồi trước bàn làm việc im lặng nghe kết quả báo cáo. Hắn tức giận gạt đồ trên bàn xuống, ánh mắt không độ ấm quét qua đám thuộc hạ.
- Nếu 3 ngày sau không có kết quả, các người cũng không cần sống nữa.
Giọng điệu lạnh băng thốt ra, lũ đàn em lập tức quỳ xuống dạ vâng rồi lui ra ngoài. Chấn Phong ngồi day day thái dương, lúc trước điều tra người đứng sau Di Thiên không xong, sau đó nam nhân đeo mặt nạ bí ẩn kia cũng không có chút thông tin gì, bây giờ thêm một phụ nữ cũng không ra gì, Thiên Hổ của hắn bao giờ xuống cấp đến như vậy.
Hắn vẫn có cảm giác việc khóa chặt thông tin của những người đó đều liên quan đến Di Thiên. Rốt cuộc cô ta là người như thế nào? Từ sau khi cô ta tỉnh lại hắn không thể nắm bắt được nữa. Phải nói là giống như hai người hoàn toàn khác vậy. Tại sao bây giờ mới bộc lộ ra, trước giờ cô ta che giấu vì cái gì?
Di Thiên, tôi không cần biết cô muốn làm gì, nhưng cô sẽ không thể sống lâu được nữa đâu.
Những ngày sau, nhà thiết kế nổi tiếng Allen ra một buổi tiệc nhằm ra mắt bộ trang phục mới. Khách mời là những đại gia tộc hay những người trong giới, những đại gia lắm tiền hay những doanh nhân thành đạt. Đương nhiên là không thể thiếu nhà họ Tống, nghe bảo bộ thiết kế này dành riêng cho Tống phu nhân vì buổi tiệc bị hủy bỏ kia.
Khi khách mời đông đủ, sắp đến giờ diễn ra buổi tiệc. Chấn Phong một thân tây trang lịch lãm, tay khoác lên eo Y Nhã, váy xanh dương nhạt ôm sát cơ thể lộ ra những đường cong hoàn mĩ. Nhiều người liếc mắt ghen ghét nhìn đôi trai gái đẹp như tranh vẽ này.
Di Thiên trong góc căn phòng nhìn hai người ung dung bước vào thì cười lạnh, đúng là không thể nhìn người qua vẻ bề ngoài, đằng sau vẻ ngoài đạo mạo, lớp hào nhoáng đó có bao nhiêu thối nát. Âm thanh truyền từ bông tai trầm thấp quen thuộc vang lên: -Di Thiên, bên ngoài phía Đông Bắc có người của Thiên Hổ. Ngã tư phía trước cũng có. Chúng ta đã bị bao vây.
Di Thiên cười thản nhiên đáp trả: -X, không ngoài dự kiến, anh cũng nên về thôi, sân khấu sắp mở màn rồi.
Tín hiệu bị tắt, X từ tòa nhà cao tầng đối diện với nơi diễn ra buổi tiệc nhìn xuống, phía dưới lớp mặt nạ đó là bạc thần khẽ nhếch lên. Kế hoạch của cô gái nhỏ này đủ thâm độc, lần này Chấn Phong bị cắn không nhẹ đâu.
Di Thiên giọng nói lắp bắp, hiển nhiên bị lời nói đùa của mỗ nam nhân nào đó hù cho bay mất 3 hồn 7 vía. Khuôn mặt xuất hiện 2 tầng đỏ ửng, dù sao thì đây là lần đầu tiên cô bị đùa giỡn trắng trợn như vậy nha.
- 28 năm con trai của tôi mất trong tay cô rồi, cô định phủi mông chạy lấy người?
Thanh âm như đe dọa cũng như đùa cợt của con sói vang lên thành công ép con cừu không còn đường lui. Thấy cô mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, một chút động tác cũng không dám, Sở Ngạo thực muốn cười, hắn nhận thấy trên phương diện này cô thực sự rất ngây thơ. Di Thiên đang bận công tác "nhận tội" không nhìn thấy người đàn ông bên cạnh lúc nãy còn chín chắn hiện đang dựa gần vào cô. Lúc môi mỏng gần chạm vào tóc cô thì...
- Đừng đẩy! Nhích ra, chật quá đi!!
- Tử Duệ, cậu cút xa tôi ra một chút.
- Tên Hồng Ưng ngu dốt kia, nặng quá đấy...
- Aaaa....
"Rầm!!"Cánh cửa phía sau dưới sức ép của lực đẩy và lực la khủng bố kia đã anh dũng hi sinh bỏ mình. Một đám người loi nhoi ngã xuống đất, chồng chất lên thành một đoàn hỗn độn. Hoàng Ưng ở phía trước bắt gặp hình ảnh "xém thân mật" của lão đại, thành công đón nhận ánh mắt như tu la của mỗ lão đại nào đó, trong lòng không khỏi tự cầu nguyện " Thôi rồi! Hết mẹ nó thật rồi!".
Di Thiên giật mình, quay lại nhìn đống người trên sàn nhà, nghĩ nghĩ nửa ngày, biểu cảm dường như đã ngộ ra điều gì, ân cần quan tâm hỏi: -Mọi người...cái kia...sàn nhà có gì vui lắm sao?
Sở Ngạo: "...".
Mọi người: "....".
Cảnh tượng tình tứ lúc nãy lóe cái bay biến mất, nhiệt độ bây giờ xuống âm độ, Vân Trà hồi phục đầu tiên, hiệu suất làm việc cực kì nhanh, đứng dậy đi về phía Di Thiên, cười cười nhìn cô
- Khụ, khụ!Larry, chị tìm em có chút chuyện.
Giọng điệu rất ư chính trực, giống như trong trò khôi hài lúc nãy không có mặt cô ta vậy. Di Thiên thành thật gật đầu, song theo Vân Trà cất bước ra ngoài. Tử Duệ thấy đường lui trước mắt, không chậm trễ chạy theo hai người.
Bọn Hồng Ưng nhìn người đàn ông ngồi yên lặng trên ghế, cười thật ôn nhu, nhưng chỉ cần theo hắn một thời gian sẽ biết, hắn cười càng ôn nhu thì sẽ có người chết càng thảm, mà không còn nghi ngờ gì nữa là bọn họ là vai chính cho bộ phim kinh dị sắp tới a!.
Cả bốn khuôn mặt đáng thương hề hề nhìn về phía Sở Ngạo: -Lão đại...chuyện này...
- Các người rất rãnh rỗi?
- .....- Cảm giác nguy hiểm ập tới.
- Khi nào trở về, 1000 vòng trại huấn luyện.
Tuy khuôn mặt của bốn bạn trẻ nghiêm trang nhận lệnh nhưng trong lòng đang gào thét " lão đại làm việc thật thiếu nhân đạo a!".
Di Thiên đi theo Vân Trà vào phòng, Tử Duệ cũng đồng dạng kề bên, xem ra mọi chuyện có tiến triển gì đó rồi. Vân Trà nhìn hai người một hồi lâu mới mở miệng: -Chấn Phong đã chú ý đến động tĩnh của nhà họ Tống.
Di Thiên đã đoán trước được kết quả này, cái danh nam chủ cũng không phải đễ chơi. Chết tiệt! Chấn Phong đúng là một kẻ khó chơi đã vậy còn có bàn tay vàng của mụ tác giả nữa. Cô hít một hơi, cảm giác thật hưng phấn, đây là trận đấu đầu tiên của cô với nam chủ, Di Thiên cô không tin một người thật lại bại dưới tay một nhân vật a.
- Vân Trà, em có chuyện này muốn nhờ.
Vân Trà nhìn Di Thiên, không nói lời nào chỉ mỉm cười. Hai người đã xác định là bạn bè thì không có gì là không thể giúp. Phải biết bây giờ Vân Trà là mấu chốt cho kế hoạch của Di Thiên, cũng không thể quên sự giúp đỡ của Sở Ngạo.
- ----Ta là phân cách tuyến-----------
- Anh thấy như thế nào?
Sau khi nói kế hoạch của mình cho Sở Ngạo, Di Thiên tự tin nhìn hắn nhưng đến chân mày hắn cũng không nhíu lại, hiển nhiên đã biết trước cô sẽ có ý nghĩ như vậy.
- Kế hoạch này rất nguy hiểm với cô và Tử Duệ.
Di Thiên cười cười, cái này cô đương nhiên biết nha: -Anh không cần lo, chỉ cần giúp tôi ở bến cảng là được.
Sở Ngạo ánh mắt quét tới khuôn mặt thập phần tự tin kia, khẽ thở dài, sau cùng thỏa hiệp gật đầu một cái. Di Thiên nhìn hắn chấp nhận liền thở phào một hơi, hai cửa đã qua rồi, chỉ còn cửa cuối cùng cần phải qua thôi.
- ----Ta là phân cách tuyến 2-----------
- Lão đại, thông tin của nhà thiết kế Allen không thể điều tra.
Chấn Phong ngồi trước bàn làm việc im lặng nghe kết quả báo cáo. Hắn tức giận gạt đồ trên bàn xuống, ánh mắt không độ ấm quét qua đám thuộc hạ.
- Nếu 3 ngày sau không có kết quả, các người cũng không cần sống nữa.
Giọng điệu lạnh băng thốt ra, lũ đàn em lập tức quỳ xuống dạ vâng rồi lui ra ngoài. Chấn Phong ngồi day day thái dương, lúc trước điều tra người đứng sau Di Thiên không xong, sau đó nam nhân đeo mặt nạ bí ẩn kia cũng không có chút thông tin gì, bây giờ thêm một phụ nữ cũng không ra gì, Thiên Hổ của hắn bao giờ xuống cấp đến như vậy.
Hắn vẫn có cảm giác việc khóa chặt thông tin của những người đó đều liên quan đến Di Thiên. Rốt cuộc cô ta là người như thế nào? Từ sau khi cô ta tỉnh lại hắn không thể nắm bắt được nữa. Phải nói là giống như hai người hoàn toàn khác vậy. Tại sao bây giờ mới bộc lộ ra, trước giờ cô ta che giấu vì cái gì?
Di Thiên, tôi không cần biết cô muốn làm gì, nhưng cô sẽ không thể sống lâu được nữa đâu.
Những ngày sau, nhà thiết kế nổi tiếng Allen ra một buổi tiệc nhằm ra mắt bộ trang phục mới. Khách mời là những đại gia tộc hay những người trong giới, những đại gia lắm tiền hay những doanh nhân thành đạt. Đương nhiên là không thể thiếu nhà họ Tống, nghe bảo bộ thiết kế này dành riêng cho Tống phu nhân vì buổi tiệc bị hủy bỏ kia.
Khi khách mời đông đủ, sắp đến giờ diễn ra buổi tiệc. Chấn Phong một thân tây trang lịch lãm, tay khoác lên eo Y Nhã, váy xanh dương nhạt ôm sát cơ thể lộ ra những đường cong hoàn mĩ. Nhiều người liếc mắt ghen ghét nhìn đôi trai gái đẹp như tranh vẽ này.
Di Thiên trong góc căn phòng nhìn hai người ung dung bước vào thì cười lạnh, đúng là không thể nhìn người qua vẻ bề ngoài, đằng sau vẻ ngoài đạo mạo, lớp hào nhoáng đó có bao nhiêu thối nát. Âm thanh truyền từ bông tai trầm thấp quen thuộc vang lên: -Di Thiên, bên ngoài phía Đông Bắc có người của Thiên Hổ. Ngã tư phía trước cũng có. Chúng ta đã bị bao vây.
Di Thiên cười thản nhiên đáp trả: -X, không ngoài dự kiến, anh cũng nên về thôi, sân khấu sắp mở màn rồi.
Tín hiệu bị tắt, X từ tòa nhà cao tầng đối diện với nơi diễn ra buổi tiệc nhìn xuống, phía dưới lớp mặt nạ đó là bạc thần khẽ nhếch lên. Kế hoạch của cô gái nhỏ này đủ thâm độc, lần này Chấn Phong bị cắn không nhẹ đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.