Chương 15: Có biến
Tịch Lãnh Vô Thường
06/08/2022
Những vật phẩm khác lần lượt được mang ra, trái ngược với bầu không khí háo hức đằng sau, Di Thiên chỉ cảm thấy một cơn buồn ngủ ập tới. "Bán đấu giá gì mà nhàn chán thế này? Lâu lâu phải đưa ra vài cô chân dài rao giá mới phấn khích chứ? "Song liếc nhìn tên đàn ông vạm vỡ đang nhanh chóng đập búa, cô khẽ thở dài.
- Tiếp theo, mời quý ông quý bà hướng mắt về sân khấu, cùng ngắm nhìn vẻ đẹp pha lê của "Tiara".
Di Thiên hai mắt lập tức mở to. A ~phấn khích!. Cuối cùng nhân vật chính cũng lên sàn rồi.
Một đôi hoa tai mang viên pha lê màu vàng kim, với họa tiết giọt nước bao quanh, bên trái còn nạm một viên ngọc màu đỏ, màu bạc của vành đeo càng rực rỡ dưới ánh đèn. Di Thiên nuốt một ngụm nước bọt: "Quả nhiên là động lòng người. Chả trách Y Nhã mắt cao hơn đầu cũng phải mê mệt".
Giống hệt nguyên bản, mặc dù giá ngày càng cao, càng quá tầm tay của nhiều người, đến cuối cùng cũng rơi vào tay của Từ Thịnh, vẻ mặt không cam lòng của Y Nhã rơi vào mắt Di Thiên, một bộ dáng muốn nói rồi lại thôi của cô ta chọc cô muốn cười.
Bây giờ Chấn Phong như một quả bom nổ chậm, kì kèo với hắn lúc này chỉ sợ rước về phiền toái mà thôi.
Đang vui vẻ chờ kịch tình tiếp theo xuất hiện, Di Thiên chỉ thấy có một người vệ sĩ lại nói thì thầm vào tai Từ Thịnh, anh ta bước đến trước mặt cô. Giọng nói có chút bất đắc dĩ: "Tiểu thư. Cô có thể dành chút thời gian không?"
Di Thiên trong lòng chấn động, khóe môi giật giật: "Cái...cái quái gì thế? Chuyện này hình như đi xa quá rồi thì phải? Từ khi nào nữ chính ngôn tình lại biến thành cô vậy?"
Nhìn vẻ mặt khẩn trương của người đàn ông trước mắt, không còn cách nào khác, Di Thiên tươi cười đáp trả: "Được, làm phiền anh".
Cô đứng lên, Hoàng Dực bên cạnh bất giác kéo tay cô, Di Thiên ném cho cậu nhóc một ánh mắt an tâm mới xoay người đi theo Từ Thịnh.
Anh ta dẫn cô vào một căn phòng sang trọng, Di Thiên lập tức cảnh giác, trong căn phòng chỉ có anh và cô, sự tình này nhìn như thế nào cũng có chút ám muội nha.
Từ Thịnh bắt gặp ánh mắt cảnh cáo cùng đề phòng của cô, có chút dở khóc dở cười, nếu không có người bảo hắn làm vậy, hắn cũng không cần hạ thấp mình.
- Cái này cho cô! -Nói xong đưa vật trong tay ra trước mặt Di Thiên.
Cô nhìn vật đó, trong lòng hốt hoảng "Cái này không phải Tiara sao?"
- Tại sao? -Cô với hắn không quen không biết, hơn nữa chiến đấu hăng hái quên mình để giành lấy vật này, không nói lời nào tặng cho cô. Tấm lòng hắn bồ tát đến vậy sao?
- Nhìn cô như rất thích nó.
Thích cái rắm! Đeo cái này lên chẳng phải muốn cô dâng luôn đôi tai cho bọn cướp sao? Cái cô thích là kịch tình phía sau nó cơ mà?
Từ khi nào kịch tình kíƈɦ ŧɦíƈɦ lại biết thành hài kịch buồn cười thế này? Cô có cảm giác như mình đi phẫu thuật thẩm mĩ nửa đường tự dưng hết tiền vậy.
- Chỉ có vậy?
Tự nhiên tặng cho cô thứ này. Nói anh ta có lòng tốt? Heo tin! Chắc chắn phải có gì đó mờ ám. Không phải hắn muốn...
Phản xạ lấy hai tay ôm trước ngực, lùi về sau vài bước, Di Thiên trừng mắt nhìn Từ Thịnh như muốn cảnh cáo: "Anh dám bước tới bước nữa, tôi gϊếŧ anh!"
Từ Thịnh tối sầm mặt. Tôi làm gì cô? Đừng có dát vàng lên mặt mình. Nhìn cô nửa điểm hứng thú tôi cũng không có!
- Thật ra...
- Chị, hóa ra chị ở chỗ này.
Y Nhã không biết đến từ lúc nào chạy tới bên cạnh Di Thiên, nhìn thoạt như rất vui mừng, nhưng vẻ ganh tị, ghen ghét còn ở đuôi mắt. Miệng không ngừng nhắc tới Di Thiên, ánh mắt đều ngừng ở trên đôi hoa tai còn trên tay Từ Thịnh kia.
Cơ hội đã đến cô ngu mới không chộp lấy. Người ta nói "cao thủ không bằng tranh thủ" không phải sao?
Di Thiên nhanh chóng đẩy Y Nhã lên phía trước, miệng cười hì hì nói: "Tiên sinh này, em gái tôi cũng thích đôi hoa tai kia, hay là anh tặng cô ấy đi. Tôi có việc đi trước".
Nói xong cấp tốc biến mắt, để lại không gian cho hai người kia, thúc đẩy tình cảm nhanh chút. Di Thiên muốn nhất là kết quả này, Từ Thịnh đối đầu với Chấn Phong, đấu đến kẻ sống người chết là tốt nhất. Cô vẫn nhớ rõ, nguyên chủ chết một tay là do Chấn Phong, nhưng Từ Thịnh cũng không thiếu phần ân cần chăm sóc cuộc đời của nữ phụ này đâu.
Haha! Di Thiên ngửa mặt lên cười khổ. Nữ phụ là một người lẳиɠ ɭơ, điêu ngoa nhưng cô ta là người tốt, hàng thật giá thật, chỉ có điều bước đi sai con đường mà thôi. Cô ta khắp nơi quyến rũ đàn ông khác không phải vì Y Nhã rỉ tai cô ta làm như vậy Chấn Phong sẽ ghen sao? Hảo một cái Quách Linh Y Nhã, hại người khác thê thảm như vậy, chết vẫn không gở nổi hết tội danh ô nhục trên người.
Nữ chủ, thật có lỗi, tôi không rảnh đi dọn dẹp tàn cuộc do Di Thiên gây ra, tôi chỉ có thể làm cho các người bận rộn một chút, không có thời gian gây ra tàn cuộc cho tôi dọn.
Trở lại đại sảnh, phát hiện Hoàng Dực cùng Chấn Phong đã biến mất không tăm hơi, chỉ còn lão già Mộc Linh ngồi chễm chệ ở đó. Khi cô vừa ngồi xuống, ông ta dung ánh mắt dâʍ tà nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới.
- Bao nhiêu?
Mộc Linh cười ngả ngớn, đôi mắt rắn độc nhìn chằm chằm ngực của Di Thiên.
Cái này là "Đại gia và chân dài" đi. Thật tiếc quá, ông ta đích thị là đại gia nhưng cô không phải là chân dài nha.
- Thế ông có bao nhiêu tiền?
Nghe Di Thiên hỏi ngược lại, Mộc Linh hơi sửng sốt sau đó bật cười ha hả: "Đủ bao cô em cả đời này"
- Vậy số tiền một đêm của tôi là số tiền ông dùng để bao tôi cả đời này!
- Cô...
Mộc Linh không ngờ cô ta còn trẻ mà nhanh mồm nhanh miệng như vậy? Trong phút chốc không biết nói gì.
Di Thiên thấy ông ta nghẹn họng, ánh mắt tức giận không ngừng bắn về phía cô, trong lòng thỏa mãn. Nhìn tới nhìn lui không thấy gì thú vị, Di Thiên cất bước đi tìm Chấn Phong, kêu hắn dẫn cô ra ngoài, cô muốn về!
Tìm đông tìm tây một hồi cô cũng nghe được giọng Chấn Phong, phát ra từ một căn phòng trong góc khuất. Cô rất tự nhiên mà bước tới, không biết có xảy ra tình tiết "bắt gian tại giường" không, nếu có cô lập tức chụp hình, quay clip về coi những lúc buồn chán a.
Bước tới gần, cô nghe âm thanh càng rõ, là tiếng gạt phăng đồ đạc trên bàn xuống, còn có tiếng gầm nhẹ của Chấn Phong. Là giai đoạn cao trào? Di Thiên dùng tốc độ nhanh nhất có thể vọt tới, dù phấn khích hiện lên mặt nhưng vẫn phải trưng lên bộ dáng luống cuống, lo lắng, một chân đạp vào cánh cửa: -Âu Dương lão đại, ngài bình tĩnh, em gái tôi còn nhỏ, nó...
Những lời tiếp theo cô trực tiếp nuốt vào, bởi vì hình ảnh hiện lên trước mắt cô trái ngược với những gì cô nghĩ. Không có Y Nhã chực khóc, tay ôm cổ Chấn Phong cầu xin tha thứ, không có quần áo không chỉnh tề, tư thế ám muội, mà chỉ có....Từ Thịnh.
Chấn Phong hai tay nắm lấy cổ áo Từ Thịnh, ép hắn vào trong cạnh bàn, Từ Thịnh chống tay ra phía sau cho khỏi ngã, nhìn sao cũng ra là hai người đang đánh nhau nha, nhưng trong mắt Di Thiên thì...
- Xin lỗi, quấy rầy rồi.
Di Thiên xoay người, ôm mặt chạy đi. Tâm hồn cô gái tuổi mới lớn hết sức kêu gào:"Em gái, em thật đáng thương, từ nữ chính ngôn tình cấp tốc biến thành bánh bèo đam mỹ aaaa!"
Sau một hồi ngồi liên tưởng đầy đủ tư thế của đôi bạn trẻ, Di Thiên mới phát giác Chấn Phong đứng trước mặt cô từ lúc nào rồi.
- Cô tìm tôi?
- Tôi muốn về.
Chấn Phong nhìn cô một cách phức tạp, không nói gì, một bước đi thẳng. Di Thiên thật thức thời theo phía sau. Lúc đi còn không quên đánh giá xem hai người kia, ai trên ai dưới.
Đi được một đoạn đường, cô cảm thấy có gì đó không thích hợp, không phải bình thường đều có vệ sĩ đứng canh sao? Ở đây một người đều không có. Còn Y Nhã đâu? Không thể ra trước rồi chứ? Cô ta chắc chắn sẽ không để Chấn Phong ở lại một mình với cô.
Trực giác cho cô biết sắp có chuyện chẳng lành, đánh bạo mở miệng trước: -Âu Dương lão đại, con đường này...
Lời nói còn chưa nói xong, chỉ thấy cánh cửa ngăn cách cô với Chấn Phong đột nhiên đóng lại, hình ảnh Chấn Phong giương môi lên thành hình vòng cung là tất cả những gì cô thấy, xung quanh bốn phía lập tức phụt ra luồn hơi màu trắng, càng lúc càng nhiều, Di Thiên thấy mọi thứ mờ ảo như tách ra làm hai, ý thức càng lúc càng không ổn định, cô ngã xuống, ngất đi.
Hơi của thuốc mê không còn nữa, cánh cửa kia lại mở ra, Chấn Phong nhìn thân ảnh nằm trên đất lúc này đã ngủ say, khẽ nhíu mày, mở giọng phân phó: -Đem cô ta đi.
Từ góc tối xuất hiện hai người mặc vest đen, tiến lên nâng Di Thiên dậy, đưa cô đi ngược vào phía đại sảnh. Tầm mắt Chấn Phong vẫn chung thủy ở trên người cô, tròng mắt khẽ chuyển, không biết đang suy tính cái gì.
- Tiếp theo, mời quý ông quý bà hướng mắt về sân khấu, cùng ngắm nhìn vẻ đẹp pha lê của "Tiara".
Di Thiên hai mắt lập tức mở to. A ~phấn khích!. Cuối cùng nhân vật chính cũng lên sàn rồi.
Một đôi hoa tai mang viên pha lê màu vàng kim, với họa tiết giọt nước bao quanh, bên trái còn nạm một viên ngọc màu đỏ, màu bạc của vành đeo càng rực rỡ dưới ánh đèn. Di Thiên nuốt một ngụm nước bọt: "Quả nhiên là động lòng người. Chả trách Y Nhã mắt cao hơn đầu cũng phải mê mệt".
Giống hệt nguyên bản, mặc dù giá ngày càng cao, càng quá tầm tay của nhiều người, đến cuối cùng cũng rơi vào tay của Từ Thịnh, vẻ mặt không cam lòng của Y Nhã rơi vào mắt Di Thiên, một bộ dáng muốn nói rồi lại thôi của cô ta chọc cô muốn cười.
Bây giờ Chấn Phong như một quả bom nổ chậm, kì kèo với hắn lúc này chỉ sợ rước về phiền toái mà thôi.
Đang vui vẻ chờ kịch tình tiếp theo xuất hiện, Di Thiên chỉ thấy có một người vệ sĩ lại nói thì thầm vào tai Từ Thịnh, anh ta bước đến trước mặt cô. Giọng nói có chút bất đắc dĩ: "Tiểu thư. Cô có thể dành chút thời gian không?"
Di Thiên trong lòng chấn động, khóe môi giật giật: "Cái...cái quái gì thế? Chuyện này hình như đi xa quá rồi thì phải? Từ khi nào nữ chính ngôn tình lại biến thành cô vậy?"
Nhìn vẻ mặt khẩn trương của người đàn ông trước mắt, không còn cách nào khác, Di Thiên tươi cười đáp trả: "Được, làm phiền anh".
Cô đứng lên, Hoàng Dực bên cạnh bất giác kéo tay cô, Di Thiên ném cho cậu nhóc một ánh mắt an tâm mới xoay người đi theo Từ Thịnh.
Anh ta dẫn cô vào một căn phòng sang trọng, Di Thiên lập tức cảnh giác, trong căn phòng chỉ có anh và cô, sự tình này nhìn như thế nào cũng có chút ám muội nha.
Từ Thịnh bắt gặp ánh mắt cảnh cáo cùng đề phòng của cô, có chút dở khóc dở cười, nếu không có người bảo hắn làm vậy, hắn cũng không cần hạ thấp mình.
- Cái này cho cô! -Nói xong đưa vật trong tay ra trước mặt Di Thiên.
Cô nhìn vật đó, trong lòng hốt hoảng "Cái này không phải Tiara sao?"
- Tại sao? -Cô với hắn không quen không biết, hơn nữa chiến đấu hăng hái quên mình để giành lấy vật này, không nói lời nào tặng cho cô. Tấm lòng hắn bồ tát đến vậy sao?
- Nhìn cô như rất thích nó.
Thích cái rắm! Đeo cái này lên chẳng phải muốn cô dâng luôn đôi tai cho bọn cướp sao? Cái cô thích là kịch tình phía sau nó cơ mà?
Từ khi nào kịch tình kíƈɦ ŧɦíƈɦ lại biết thành hài kịch buồn cười thế này? Cô có cảm giác như mình đi phẫu thuật thẩm mĩ nửa đường tự dưng hết tiền vậy.
- Chỉ có vậy?
Tự nhiên tặng cho cô thứ này. Nói anh ta có lòng tốt? Heo tin! Chắc chắn phải có gì đó mờ ám. Không phải hắn muốn...
Phản xạ lấy hai tay ôm trước ngực, lùi về sau vài bước, Di Thiên trừng mắt nhìn Từ Thịnh như muốn cảnh cáo: "Anh dám bước tới bước nữa, tôi gϊếŧ anh!"
Từ Thịnh tối sầm mặt. Tôi làm gì cô? Đừng có dát vàng lên mặt mình. Nhìn cô nửa điểm hứng thú tôi cũng không có!
- Thật ra...
- Chị, hóa ra chị ở chỗ này.
Y Nhã không biết đến từ lúc nào chạy tới bên cạnh Di Thiên, nhìn thoạt như rất vui mừng, nhưng vẻ ganh tị, ghen ghét còn ở đuôi mắt. Miệng không ngừng nhắc tới Di Thiên, ánh mắt đều ngừng ở trên đôi hoa tai còn trên tay Từ Thịnh kia.
Cơ hội đã đến cô ngu mới không chộp lấy. Người ta nói "cao thủ không bằng tranh thủ" không phải sao?
Di Thiên nhanh chóng đẩy Y Nhã lên phía trước, miệng cười hì hì nói: "Tiên sinh này, em gái tôi cũng thích đôi hoa tai kia, hay là anh tặng cô ấy đi. Tôi có việc đi trước".
Nói xong cấp tốc biến mắt, để lại không gian cho hai người kia, thúc đẩy tình cảm nhanh chút. Di Thiên muốn nhất là kết quả này, Từ Thịnh đối đầu với Chấn Phong, đấu đến kẻ sống người chết là tốt nhất. Cô vẫn nhớ rõ, nguyên chủ chết một tay là do Chấn Phong, nhưng Từ Thịnh cũng không thiếu phần ân cần chăm sóc cuộc đời của nữ phụ này đâu.
Haha! Di Thiên ngửa mặt lên cười khổ. Nữ phụ là một người lẳиɠ ɭơ, điêu ngoa nhưng cô ta là người tốt, hàng thật giá thật, chỉ có điều bước đi sai con đường mà thôi. Cô ta khắp nơi quyến rũ đàn ông khác không phải vì Y Nhã rỉ tai cô ta làm như vậy Chấn Phong sẽ ghen sao? Hảo một cái Quách Linh Y Nhã, hại người khác thê thảm như vậy, chết vẫn không gở nổi hết tội danh ô nhục trên người.
Nữ chủ, thật có lỗi, tôi không rảnh đi dọn dẹp tàn cuộc do Di Thiên gây ra, tôi chỉ có thể làm cho các người bận rộn một chút, không có thời gian gây ra tàn cuộc cho tôi dọn.
Trở lại đại sảnh, phát hiện Hoàng Dực cùng Chấn Phong đã biến mất không tăm hơi, chỉ còn lão già Mộc Linh ngồi chễm chệ ở đó. Khi cô vừa ngồi xuống, ông ta dung ánh mắt dâʍ tà nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới.
- Bao nhiêu?
Mộc Linh cười ngả ngớn, đôi mắt rắn độc nhìn chằm chằm ngực của Di Thiên.
Cái này là "Đại gia và chân dài" đi. Thật tiếc quá, ông ta đích thị là đại gia nhưng cô không phải là chân dài nha.
- Thế ông có bao nhiêu tiền?
Nghe Di Thiên hỏi ngược lại, Mộc Linh hơi sửng sốt sau đó bật cười ha hả: "Đủ bao cô em cả đời này"
- Vậy số tiền một đêm của tôi là số tiền ông dùng để bao tôi cả đời này!
- Cô...
Mộc Linh không ngờ cô ta còn trẻ mà nhanh mồm nhanh miệng như vậy? Trong phút chốc không biết nói gì.
Di Thiên thấy ông ta nghẹn họng, ánh mắt tức giận không ngừng bắn về phía cô, trong lòng thỏa mãn. Nhìn tới nhìn lui không thấy gì thú vị, Di Thiên cất bước đi tìm Chấn Phong, kêu hắn dẫn cô ra ngoài, cô muốn về!
Tìm đông tìm tây một hồi cô cũng nghe được giọng Chấn Phong, phát ra từ một căn phòng trong góc khuất. Cô rất tự nhiên mà bước tới, không biết có xảy ra tình tiết "bắt gian tại giường" không, nếu có cô lập tức chụp hình, quay clip về coi những lúc buồn chán a.
Bước tới gần, cô nghe âm thanh càng rõ, là tiếng gạt phăng đồ đạc trên bàn xuống, còn có tiếng gầm nhẹ của Chấn Phong. Là giai đoạn cao trào? Di Thiên dùng tốc độ nhanh nhất có thể vọt tới, dù phấn khích hiện lên mặt nhưng vẫn phải trưng lên bộ dáng luống cuống, lo lắng, một chân đạp vào cánh cửa: -Âu Dương lão đại, ngài bình tĩnh, em gái tôi còn nhỏ, nó...
Những lời tiếp theo cô trực tiếp nuốt vào, bởi vì hình ảnh hiện lên trước mắt cô trái ngược với những gì cô nghĩ. Không có Y Nhã chực khóc, tay ôm cổ Chấn Phong cầu xin tha thứ, không có quần áo không chỉnh tề, tư thế ám muội, mà chỉ có....Từ Thịnh.
Chấn Phong hai tay nắm lấy cổ áo Từ Thịnh, ép hắn vào trong cạnh bàn, Từ Thịnh chống tay ra phía sau cho khỏi ngã, nhìn sao cũng ra là hai người đang đánh nhau nha, nhưng trong mắt Di Thiên thì...
- Xin lỗi, quấy rầy rồi.
Di Thiên xoay người, ôm mặt chạy đi. Tâm hồn cô gái tuổi mới lớn hết sức kêu gào:"Em gái, em thật đáng thương, từ nữ chính ngôn tình cấp tốc biến thành bánh bèo đam mỹ aaaa!"
Sau một hồi ngồi liên tưởng đầy đủ tư thế của đôi bạn trẻ, Di Thiên mới phát giác Chấn Phong đứng trước mặt cô từ lúc nào rồi.
- Cô tìm tôi?
- Tôi muốn về.
Chấn Phong nhìn cô một cách phức tạp, không nói gì, một bước đi thẳng. Di Thiên thật thức thời theo phía sau. Lúc đi còn không quên đánh giá xem hai người kia, ai trên ai dưới.
Đi được một đoạn đường, cô cảm thấy có gì đó không thích hợp, không phải bình thường đều có vệ sĩ đứng canh sao? Ở đây một người đều không có. Còn Y Nhã đâu? Không thể ra trước rồi chứ? Cô ta chắc chắn sẽ không để Chấn Phong ở lại một mình với cô.
Trực giác cho cô biết sắp có chuyện chẳng lành, đánh bạo mở miệng trước: -Âu Dương lão đại, con đường này...
Lời nói còn chưa nói xong, chỉ thấy cánh cửa ngăn cách cô với Chấn Phong đột nhiên đóng lại, hình ảnh Chấn Phong giương môi lên thành hình vòng cung là tất cả những gì cô thấy, xung quanh bốn phía lập tức phụt ra luồn hơi màu trắng, càng lúc càng nhiều, Di Thiên thấy mọi thứ mờ ảo như tách ra làm hai, ý thức càng lúc càng không ổn định, cô ngã xuống, ngất đi.
Hơi của thuốc mê không còn nữa, cánh cửa kia lại mở ra, Chấn Phong nhìn thân ảnh nằm trên đất lúc này đã ngủ say, khẽ nhíu mày, mở giọng phân phó: -Đem cô ta đi.
Từ góc tối xuất hiện hai người mặc vest đen, tiến lên nâng Di Thiên dậy, đưa cô đi ngược vào phía đại sảnh. Tầm mắt Chấn Phong vẫn chung thủy ở trên người cô, tròng mắt khẽ chuyển, không biết đang suy tính cái gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.