Chương 4: Gặp mặt
Tịch Lãnh Vô Thường
06/08/2022
Tiếng súng dần dần tắt hẳn, không cần đoán cũng biết ván bài lật về bên nào, trong lúc Di Thiên đang suy nghĩ mọi chuyện xem có ảnh hưởng đến chuyến đi của cô không thì một tiếng hét lôi kéo cô về thực tại:
- Mau! Bắt lấy nó!
Sau đó là một loạt tiếng bước chân hướng về phía xa xa truyền tới, lại một vài tiếng quát
- Lũ ăn hại chúng mày! Mau bắt nó! Đằng kia...
Cửa phòng đột nhiên bật mở, Di Thiên trợn mắt nhìn tiểu tử chừng 11-12 tuổi đang lấp ló từ ngoài chui vào, dáo dát nhìn xung quanh. Ánh mắt chạm nhau, tiểu tử hơi ngạc nhiên sau đó lập tức đóng cửa, vọt tới trước mặt cô:
- Chị gái, chị mau giúp em, chúng đuổi gϊếŧ em, thật đáng sợ...
Đôi mắt ngập nước, từng giọt từng giọt chảy xuống, mồ hôi nhễ nhại, thân thể run rẩy của cậu làm cô đăm chiêu: " Chúng tại sao đuổi theo cậu nhóc này? Nhìn xem, đóng kịch không tệ a". Đánh giá cậu bé một lượt, môi mỏng phun ra từng chữ
- Cậu ở phe nào?
Cậu nhóc sững người, một bộ vẻ mặt " không thể tin được", làm gì còn bộ dáng đáng thương lúc nãy, giờ phút này trong mắt cậu chỉ còn cảnh cáo và đề phòng.
- Trả lời tôi.
Giọng nói mang theo sự kiên định làm cậu không thể không hoảng sợ, đột nhiên như có một áp lực vô hình đè lên, đôi chân run run suýt làm Hoàng Dực ngã xuống, một luồng điện chạy dọc sống lưng " Người này là ai? Ngoài anh họ ra chưa ai làm mình sợ như vậy?"
- Em..em...ưng...
Cậu lắp bắp trả lời, xem ra bị dọa sợ không nhẹ, nhưng trọng điểm thì vẫn nói ra, Di Thiên nghe được từ kia thì nở nụ cười: -Được, tôi sẽ giúp cậu! Trong lòng bổ sung một câu " Nếu cậu ở phe kia thì đành xin lỗi..."
Một lúc sau, đoàn người kia cũng tìm đến căn phòng, nhưng không hiện diện một ai, chắc hẳn tìm lâu rồi mà không đạt kết quả, khuôn mặt từng tên đỏ bừng vì giận dữ, tính kiên nhẫn cũng bị bào mòn...
- Chết tiệt! Thằng nhỏ đâu rồi???
- Đây là phòng cuối cùng, không thể nào còn ở nơi khác.
Bốn tên to con đang lay hoay tìm kiếm, không biết rằng mình đang rơi vào tằm ngắm của một của một con sói gần đó. Ngay lúc chúng không để tâm, con sói từ trong góc phòng nhảy ra, một kích hướng thẳng kẻ thù. Ba tên bị hạ bằng súng, còn một tên thì knockout ngay cằm, cổ và một bên thái dương, trước khi ngã xuống còn phun ra một búng máu.
Thân ảnh thiếu nữ xoay vòng đáp xuống đất, không nói cũng biết có bao nhiêu mĩ lệ. Di Thiên đi vào sau bình hoa, cười cười đáp lại khuôn mặt mắt chữ A mồm chữ O đang nhìn cô.
- Được rồi ra đi nhóc!
Như hoàn hồn, tên tiểu tử kia nhào tới như hổ đói về phía bốn người đang nằm trên đất, dùng sức đạp chân nhỏ xuống, ánh mắt ghét bỏ, cái miệng nhỏ nhắn không quên kèm theo vài lời chửi rủa:
- Chúng mày dám theo đuổi ông này! Đáng chết.
Nhìn một màn trước mặt, một tên nhóc đang thở phì phò vì tức giận, chân ra sức giẫm, đạp lên bốn người nằm bất động, Di Thiên không khỏi tưởng tượng đến hình ảnh một con cừu con đạp bạch bạch lên người con hổ, trên mặt đầy vẻ "tiểu nhân thỏa mãn", lại còn kèm theo câu nói kia nữa, cái gì " theo đuổi" chứ, phải là "đuổi theo", "đuổi theo" biết không? Thân thể ngọc ngà của cô run run. A~ nhịn cười thật vất vả!
Xách cổ vị đại nhân đang làm việc hăng say quên mình, cô nhắc nhở:- "Người của cậu đâu hết rồi?" Bọn chúng "theo đuổi" cậu ta như vậy, hẳn là cậu ta là một đại nhân vật đi? Hay là đại thiếu gia sắp kế thừa gia tộc? Đột nhiên Di Thiên có cảm giác thành tựu thật to lớn, chẳng phải tự nhủ là phải tránh xa hay sao? Giờ thì hay rồi! Lại dính tới một vị tổ tông hắc đạo a.
Đang chìm trong suy nghĩ của bản thân, cô không nhận ra tên mafia lúc nãy bị cô knock out đột nhiên ngồi dậy, chĩa súng hướng cậu nhóc, một viên đạn bắn tới. Hoàng Dực hoảng sợ tới mức đình chỉ, không thể cử động, trừng mắt nhìn viên đạn sẽ xuyên qua người mình, chắc sẽ đau lắm.
Một bóng đen vọt tới trước mặt, thay cậu chắn viên đạn kia, không quên bồi thêm một phát đạn, tên mafia chính thức ngã xuống với viên đạn xuyên qua mi tâm, tim đập thình thịch thật hữu lực, Hoàng Dực nhìn bóng đen ngã xuống, vết máu lập tức loang ra, tay run run đỡ lấy người nọ
- Chị! Chị có sao không? Chị ơi, chị...
- Đừng hét, thật điếc tai...
Di Thiên giọng nói yếu ớt, tay ôm lấy bả vai bị trúng đạn kia, máu chảy ướt đẫm một mảng áo. Không nghĩ tới bản thân trực tiếp chạy tới đỡ cho cậu nhóc, cô thầm thở dài, là bệnh nghề nghiệp a, lão sếp hói mà thấy mình tích cực thế này chắc sẽ chảy nước mắt từ tận con tim ==".
Vẻ mặt Hoàng Dực đang từ hoang mang chuyển sang vui mừng, nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Di Thiên men theo, đưa mắt nhìn sang, cả kinh.
Chỉ thấy hai hàng người mặc vest đen đứng cung kính, ở giữa xuất hiện một người đàn ông, khuôn mặt như tượng tạc, đôi mắt như hồ nước mùa thu, không một tia gợn sóng, sóng mũi cao thẳng tắp, đôi môi mỏng mang vẻ kiều mị, thần thái giữa đôi lông mày tuyệt nhiên là khó gần, khí chất bao quanh người hắn làm cô bất giác nhíu mi. Người này, tuyệt đối là người không dễ trêu vào!
Hoàng Dực từ người Di Thiên chạy tới người đàn ông kia, một bỏ mặt vui vẻ, miệng cười như thiên chân vô tà, nhu thuận kêu lên: -"Ca!"
Lúc này, cô mới phát giác, người đàn ông đó, cư nhiên đi xe lăng! Ánh mắt lạnh băng quét tới bên người, cô thức thời lui thân thể về sau, nhưng chưa kịp động chỉ nghe tiếng nói từ phía sau vang lên:
- Quách Linh tiểu thư, thất lễ rồi.
Một bàn tay bịt miệng cô lại, trên đó là một chiếc khăn tắm thuốc mê, đầu óc quay cuồng, Di Thiên oanh oanh liệt liệt ngất đi.
Thấy chị gái bị vác lên, mang đi, Hoàng Dực liếc nhìn Sở Ngạo một chút, mới nhỏ giọng nỉ non:-" Ca! Chị ấy cứu em, không cần.."
- "Không có gì. Đi thôi"
Sở Ngạo cắt ngang lời muốn nói của cậu nhóc khiến Hoàng Dực im lặng. Anh họ nói không hại chị ấy là không hại, hắn rất có niềm tin vào anh họ.
- Mau! Bắt lấy nó!
Sau đó là một loạt tiếng bước chân hướng về phía xa xa truyền tới, lại một vài tiếng quát
- Lũ ăn hại chúng mày! Mau bắt nó! Đằng kia...
Cửa phòng đột nhiên bật mở, Di Thiên trợn mắt nhìn tiểu tử chừng 11-12 tuổi đang lấp ló từ ngoài chui vào, dáo dát nhìn xung quanh. Ánh mắt chạm nhau, tiểu tử hơi ngạc nhiên sau đó lập tức đóng cửa, vọt tới trước mặt cô:
- Chị gái, chị mau giúp em, chúng đuổi gϊếŧ em, thật đáng sợ...
Đôi mắt ngập nước, từng giọt từng giọt chảy xuống, mồ hôi nhễ nhại, thân thể run rẩy của cậu làm cô đăm chiêu: " Chúng tại sao đuổi theo cậu nhóc này? Nhìn xem, đóng kịch không tệ a". Đánh giá cậu bé một lượt, môi mỏng phun ra từng chữ
- Cậu ở phe nào?
Cậu nhóc sững người, một bộ vẻ mặt " không thể tin được", làm gì còn bộ dáng đáng thương lúc nãy, giờ phút này trong mắt cậu chỉ còn cảnh cáo và đề phòng.
- Trả lời tôi.
Giọng nói mang theo sự kiên định làm cậu không thể không hoảng sợ, đột nhiên như có một áp lực vô hình đè lên, đôi chân run run suýt làm Hoàng Dực ngã xuống, một luồng điện chạy dọc sống lưng " Người này là ai? Ngoài anh họ ra chưa ai làm mình sợ như vậy?"
- Em..em...ưng...
Cậu lắp bắp trả lời, xem ra bị dọa sợ không nhẹ, nhưng trọng điểm thì vẫn nói ra, Di Thiên nghe được từ kia thì nở nụ cười: -Được, tôi sẽ giúp cậu! Trong lòng bổ sung một câu " Nếu cậu ở phe kia thì đành xin lỗi..."
Một lúc sau, đoàn người kia cũng tìm đến căn phòng, nhưng không hiện diện một ai, chắc hẳn tìm lâu rồi mà không đạt kết quả, khuôn mặt từng tên đỏ bừng vì giận dữ, tính kiên nhẫn cũng bị bào mòn...
- Chết tiệt! Thằng nhỏ đâu rồi???
- Đây là phòng cuối cùng, không thể nào còn ở nơi khác.
Bốn tên to con đang lay hoay tìm kiếm, không biết rằng mình đang rơi vào tằm ngắm của một của một con sói gần đó. Ngay lúc chúng không để tâm, con sói từ trong góc phòng nhảy ra, một kích hướng thẳng kẻ thù. Ba tên bị hạ bằng súng, còn một tên thì knockout ngay cằm, cổ và một bên thái dương, trước khi ngã xuống còn phun ra một búng máu.
Thân ảnh thiếu nữ xoay vòng đáp xuống đất, không nói cũng biết có bao nhiêu mĩ lệ. Di Thiên đi vào sau bình hoa, cười cười đáp lại khuôn mặt mắt chữ A mồm chữ O đang nhìn cô.
- Được rồi ra đi nhóc!
Như hoàn hồn, tên tiểu tử kia nhào tới như hổ đói về phía bốn người đang nằm trên đất, dùng sức đạp chân nhỏ xuống, ánh mắt ghét bỏ, cái miệng nhỏ nhắn không quên kèm theo vài lời chửi rủa:
- Chúng mày dám theo đuổi ông này! Đáng chết.
Nhìn một màn trước mặt, một tên nhóc đang thở phì phò vì tức giận, chân ra sức giẫm, đạp lên bốn người nằm bất động, Di Thiên không khỏi tưởng tượng đến hình ảnh một con cừu con đạp bạch bạch lên người con hổ, trên mặt đầy vẻ "tiểu nhân thỏa mãn", lại còn kèm theo câu nói kia nữa, cái gì " theo đuổi" chứ, phải là "đuổi theo", "đuổi theo" biết không? Thân thể ngọc ngà của cô run run. A~ nhịn cười thật vất vả!
Xách cổ vị đại nhân đang làm việc hăng say quên mình, cô nhắc nhở:- "Người của cậu đâu hết rồi?" Bọn chúng "theo đuổi" cậu ta như vậy, hẳn là cậu ta là một đại nhân vật đi? Hay là đại thiếu gia sắp kế thừa gia tộc? Đột nhiên Di Thiên có cảm giác thành tựu thật to lớn, chẳng phải tự nhủ là phải tránh xa hay sao? Giờ thì hay rồi! Lại dính tới một vị tổ tông hắc đạo a.
Đang chìm trong suy nghĩ của bản thân, cô không nhận ra tên mafia lúc nãy bị cô knock out đột nhiên ngồi dậy, chĩa súng hướng cậu nhóc, một viên đạn bắn tới. Hoàng Dực hoảng sợ tới mức đình chỉ, không thể cử động, trừng mắt nhìn viên đạn sẽ xuyên qua người mình, chắc sẽ đau lắm.
Một bóng đen vọt tới trước mặt, thay cậu chắn viên đạn kia, không quên bồi thêm một phát đạn, tên mafia chính thức ngã xuống với viên đạn xuyên qua mi tâm, tim đập thình thịch thật hữu lực, Hoàng Dực nhìn bóng đen ngã xuống, vết máu lập tức loang ra, tay run run đỡ lấy người nọ
- Chị! Chị có sao không? Chị ơi, chị...
- Đừng hét, thật điếc tai...
Di Thiên giọng nói yếu ớt, tay ôm lấy bả vai bị trúng đạn kia, máu chảy ướt đẫm một mảng áo. Không nghĩ tới bản thân trực tiếp chạy tới đỡ cho cậu nhóc, cô thầm thở dài, là bệnh nghề nghiệp a, lão sếp hói mà thấy mình tích cực thế này chắc sẽ chảy nước mắt từ tận con tim ==".
Vẻ mặt Hoàng Dực đang từ hoang mang chuyển sang vui mừng, nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Di Thiên men theo, đưa mắt nhìn sang, cả kinh.
Chỉ thấy hai hàng người mặc vest đen đứng cung kính, ở giữa xuất hiện một người đàn ông, khuôn mặt như tượng tạc, đôi mắt như hồ nước mùa thu, không một tia gợn sóng, sóng mũi cao thẳng tắp, đôi môi mỏng mang vẻ kiều mị, thần thái giữa đôi lông mày tuyệt nhiên là khó gần, khí chất bao quanh người hắn làm cô bất giác nhíu mi. Người này, tuyệt đối là người không dễ trêu vào!
Hoàng Dực từ người Di Thiên chạy tới người đàn ông kia, một bỏ mặt vui vẻ, miệng cười như thiên chân vô tà, nhu thuận kêu lên: -"Ca!"
Lúc này, cô mới phát giác, người đàn ông đó, cư nhiên đi xe lăng! Ánh mắt lạnh băng quét tới bên người, cô thức thời lui thân thể về sau, nhưng chưa kịp động chỉ nghe tiếng nói từ phía sau vang lên:
- Quách Linh tiểu thư, thất lễ rồi.
Một bàn tay bịt miệng cô lại, trên đó là một chiếc khăn tắm thuốc mê, đầu óc quay cuồng, Di Thiên oanh oanh liệt liệt ngất đi.
Thấy chị gái bị vác lên, mang đi, Hoàng Dực liếc nhìn Sở Ngạo một chút, mới nhỏ giọng nỉ non:-" Ca! Chị ấy cứu em, không cần.."
- "Không có gì. Đi thôi"
Sở Ngạo cắt ngang lời muốn nói của cậu nhóc khiến Hoàng Dực im lặng. Anh họ nói không hại chị ấy là không hại, hắn rất có niềm tin vào anh họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.