Chương 46: Gặp nạn
Tịch Lãnh Vô Thường
06/08/2022
5 giờ sáng có chút ngoài ý muốn Di Thiên nhận được cuộc gọi từ giáo viên chủ nhiệm, tuy ý thức còn chưa thanh tỉnh, lờ mờ nhìn màn hình điện thoại sau đó ấn nhận nhưng lời giáo viên nói cô nghe không sót một chữ: -Học trò Di Thiên, thật xấu hổ, hôm qua quên không nhắc nhở em, sáng nay lớp ta đi dã ngoại tại đảo A, khởi hành sớm nên...
Cô ta còn nói chưa hết câu, Di Thiên liền hiểu ý, nhanh nhẹn đáp: -Cám ơn cô đã nói, em sẽ chuẩn bị nhanh nhất có thể.
Giáo viên lại một lần nữa ngạc nhiên, Di Thiên khi nào thì lễ phép và hiểu chuyện như vậy? Sẽ không là người khác bắt máy chứ? Đúng là gặp quỷ!!
- Được, em biết là tốt rồi, 6h30 có mặt ở trường, tạm biệt!
- Vâng, tạm biệt!!
Nhìn lên đồng hồ điểm 5h, Di Thiên đánh ngáp một cái liền đứng dậy hướng nhà vệ sinh, cô là người có kỉ luật rất tốt đương nhiên sẽ không dây dưa. Mất tận nửa tiếng đồng hồ chuẩn bị đâu vào đó, Di Thiên vừa bước chân xuống cầu thang dép liền bị đứt. Cô không khỏi nhíu mày nhưng rất nhanh đổi đôi khác, ban đầu cô không để ý nhưng càng về sau cô nhận ra có chuyện gì đó không ổn. Dép đứt, ly vừa cầm lên tuột tay đánh vỡ, gương nhà đột nhiên nứt không biết lí do, hai con sư tử đá ngoài cổng bị bể nát một con. Di Thiên trực giác rất nhạy, suy nghĩ một chút liền nghi ngờ "Chuyến đi này sẽ không xảy ra chuyện gì đi?".
Nhanh chân kéo vali quay ngược vào nhà, Di Thiên viết một mẩu giấy đặt trên bàn ăn, cô với X đã qui định trước, nếu muốn nói gì thì làm như vậy, khẩn cấp mới dùng tới điện thoại vì hắn nói hắn không thường xuyên dùng. Trên mẩu giấy Di Thiên viết nắn nót: "Tôi đi dã ngoại tại đảo A, tầm 7 ngày sau nếu có chuyện gì không liên lạc được thì tìm tôi".
Lúc cô đến trường đã là 6h20, nhìn hàng người vừa quen thuộc vừa xa lạ kia Di Thiên có cảm xúc thật phức tạp, mọi người cũng thấy cô nhưng sau đó ngạc nhiên rất nhanh quay mặt đi, bạn học khi nào còn tệ hơn người qua đường thế này?
Giáo viên chủ nhiệm thấy cô đến thì trừng mắt, con bé này từ bao giờ ăn mặc chỉnh tề như vậy? Áo đồng phục bình thường còn bị xẻ xuống thấy cả rãnh ngực, váy cũng thuận tiện cắt ngắn lên trên, lúc nào cũng bôi bôi trét trét. Hôm nay mặt trời quay quanh trái đất rồi chắc?
Sau đó mọi người lục đục lên xe đến sân bay, Di Thiên được biết chỉ có lớp của cô cùng lớp bên cạnh đi đợt này nên cũng không tính là đông, trường đại học Z ra tay thật hào phóng, thuê nguyên một chiếc máy bay chở cả đám nhóc loi nhoi đi du lịch.
Trên máy bay, không ai nói chuyên với Di Thiên, cô cũng thực rãnh rổi nhắm mắt dưỡng thần, sau một lúc liền ngủ lúc nào không hay. Đến khi tiếng hét chói tai kéo cô về hiện thực, Di Thiên nhăn mày khó khăn mở mắt ra. Đập vào mắt cô là hình ảnh ba bốn tên đàn ông bịt kín mặt, trên tay là khẩu súng ngắn đang chỉa vào đám sinh viên, cô nghiêng đầu liền thấy mọi nơi đều bị chúng khống chế, giáo viên chủ nhiệm chân run run ngã xuống đất, khuôn mặt trắng bệch.
Ặc! đây là không tặc a...
Di Thiên đang cực kì hối hận, nếu biết vậy cô đã mang đai lưng ám khí theo rồi. Mẹ nó đi du lịch mà đeo đai lưng ám khí thì cô thực sự có bệnh...
Bọn không tặc uy hϊếp phi công rẽ qua hướng khác, Di Thiên biết bọn chúng muốn làm gì. Tấn công một máy bay chở dân thường mà không cướp bóc lại hướng ra xa thành phố mà thẳng tiến, chỉ có...buôn người thôi!! Trường học của cô đặc biệt nữ sinh rất nhiều, bây giờ cũng không ngoại lệ, đừng nói là....
Di Thiên cảm thấy thực sự rất không ổn liền đưa tay lên vặn vặn hoa tai, nếu bắt được một sóng liên lạc nào cũng tốt rồi, nhưng mọi chuyện không dễ dàng như vậy, đôi hoa tai của cô không hoạt động. Ngay lúc này đột nhiên một tên cướp hô lên: "Đừng có phí sức, nơi này không có sóng, điện thoại hay thiết bị đều vô dụng, lũ heo nái chúng mày nên thức thời ngoan ngoãn cho tao!!".
Không phải chứ?? Sao hết xô máu chó này đến xô máu chó khác dội lên người cô vậy?? Cô chỉ muốn yên ổn sống qua ngày thôi mà...
Bọn chúng cuối cùng cũng đáp xuống, lần lượt mỗi người mang tâm trạng sợ hãi tột độ đi xuống hoang đảo, khi không còn một sinh viên nào bọn chúng thật thân thiện tặng cho hai tên phi công mấy viên kẹo bạc. Tiếng súng vang lên làm một số nữ sinh hét chói tai, nước mắt như suối tuôn ra, mấy tên không tặc ghét bỏ đạp thẳng vào người nữ sinh đang hét một phát làm cô ta văng ra xa, miệng quát lên:
- Đứa nào còn hét nữa, tao gϊếŧ!!
Vâng, cái từ "tao gϊếŧ" đó thật anh dũng làm sao!!!
Ngay lúc hắn đang khoái chí nhìn những nữ sinh cắn vào tay có kìm đi tiếng nấc, nhiều tên còn bật cười ha hả, một thân ảnh lúc nãy còn đứng trong hàng thoắt cái không thấy đâu. Đi sâu vào trong liền thấy một căn nhà hoang, rất giống một cái biệt thự, lớp sơn cũ kĩ, màu sắc ảm đạm làm mọi người không khỏi rùng mình. Chẳng phải phim ma lúc nào cũng chọn mấy cảnh như thế này sao?
Nam, nữ không hiểu sao bị tách ra. Nữ sinh bị nhốt căn phòng góc trái phía dưới còn nam sinh ở căn phòng trên lầu. Sau khi trói mọi người xong xuôi, bọn không tặc đi xuống phía nhà ăn định chè chén một hơi, có chút ngoài ý muốn lôi theo giáo viên chủ nhiệm. Không biết nghĩ cái gì một tên dừng lại nói gì đó, xa quá Di Thiên không nghe được, liền thấy chúng bật cười đầy đê tiện, quay trở lại dắt theo cả đám nữ sinh vào phòng ăn. Di Thiên cẩn thận theo sau nhưng chỉ hé cửa ra nhìn, cô không thể bước vào vì có hai tên chặn ngay cửa, tình huống bây giờ thập phần bất lợi, cứ coi như là cô tấn công thành công cướp được súng đi, ai mà biết chúng có điên lên gϊếŧ sạch những người còn lại không?
Di Thiên hiện tại chỉ thấy được tầm 6-7 tên, không chắc bọn chúng còn có thể ở đâu đó hay không liền không dám manh động. Đám nữ sinh ngồi thành một đoàn dưới đất, những ánh mắt dâʍ tà nhìn bọn họ như không thể lột sạch làm nhiều người khóc to hơn. Một tên tinh thần bất định liền nhào vào, một tay sờ một tay bóp lên thân thể mềm mại của nữ sinh.
Nữ sinh kia khóc thét lên, cố gắng lui ra xa nhưng tránh thế nào cũng không thoát đành cắn răng chịu đựng, tên kia được nước lấn tới, sàm sỡ càng không kiêng dè. Những tên còn lại một bên cười to một bên nhắc nhở: "Đừng làm quá chúng ta chỉ cần gái còn trinh!".
Tên kia cười khà khà, động tác cũng không có nửa điểm giáng đoạn. Di Thiên nghe xong chợt nhìn qua giáo viên chủ nhiệm, nghe nói cô ta đã có chồng, không phải chứ??
Như Di Thiên suy nghĩ, nữ sinh thì bọn chúng quá lắm là sờ mó hun hít còn giáo viên chủ nhiệm thì bị bọn chúng đặt lên bàn, mỗi người một tay lột sạch quần áo. Giáo viên chủ nhiệm trừng mắt, khóc thét cầu xin: -Cầu các người, đừng...không cần...
Lời nói chưa kịp thốt ra liền bị một tên to con chặn họng, hắn thoải mái híp mắt, đồng bọn thì cứ tiếp tục sờ hết thân thể của giáo viên. Từ nơi này Di Thiên bị bọn chúng che mất nhưng cô có thể đoán được bọn chúng đang làm gì. Bọn cướp cuối người xuống thích thú hôn liếm cơ thể giáo viên chủ nhiệm, toàn bộ cơ thể trắng mềm bại lộ trong không khí, trên cổ trên ngực bị chúng hôn một đường đi xuống phía dưới tìm tòi nghiên cứu.
Mẹ nó, lũ súc sinh! Di Thiên chửi rủa trong lòng, hai tay bất giác siết chặt. Ai biết được có trốn mãi được hay không, chi bằng nắm chắc hiện tại, Di Thiên định bụng lao vào cứu cô ta, kết cục như thế nào cô không quản, chẳng phải bọn chúng không làm khó nữ sinh sao? Cô tạm thời an toàn. Ngay lúc cô động, một tên phía trong như cảm giác được, quay đầu lại trừng mắt nhìn cánh cửa, không nói hai lời liền tiến đến đem cánh cửa tung ra.
Bên ngoài đại sảnh, không một bóng người...
Bọn phía trong cũng phát giác hành động của hắn, nghi hoặc hỏi: -Sao vậy?
Tên kia đứng nhìn một vòng, không phát hiện được gì, thấp giọng trả lời: -Có lẽ tao nhầm!
Hắn nói thì nói vậy chứ không hề di chuyển, vẫn đứng đó cảnh giác nhìn xung quanh, bọn đồng đội đang vui vẻ liền đem chuyện của hắn vứt ra sau đầu, tiếp tục ra sức chiến đấu. Di Thiên đứng nép sau bình hoa liền thở phào, cố gắng không tiếp nhận âm thanh hét chói tai của giáo viên chủ nhiệm. Mọi thứ đã không còn kịp rồi...
Rất lâu sau có lẽ bọn chúng đã chơi xong, Di Thiên còn đang suy nghĩ tiếp theo nên làm gì liền nghe vài phát súng vang lên, đám nữ sinh hét lên trong tuyệt vọng: -Cô...cô ơi.
Di Thiên cắn răng, áp chế cảm xúc muốn gϊếŧ người này xuống. Cô biết tình trạng của mình, bây giờ cô phải sống tốt, tìm cách cứu bọn họ ra ngoài sau đó gϊếŧ từng tên từng tên một.
Cô ta còn nói chưa hết câu, Di Thiên liền hiểu ý, nhanh nhẹn đáp: -Cám ơn cô đã nói, em sẽ chuẩn bị nhanh nhất có thể.
Giáo viên lại một lần nữa ngạc nhiên, Di Thiên khi nào thì lễ phép và hiểu chuyện như vậy? Sẽ không là người khác bắt máy chứ? Đúng là gặp quỷ!!
- Được, em biết là tốt rồi, 6h30 có mặt ở trường, tạm biệt!
- Vâng, tạm biệt!!
Nhìn lên đồng hồ điểm 5h, Di Thiên đánh ngáp một cái liền đứng dậy hướng nhà vệ sinh, cô là người có kỉ luật rất tốt đương nhiên sẽ không dây dưa. Mất tận nửa tiếng đồng hồ chuẩn bị đâu vào đó, Di Thiên vừa bước chân xuống cầu thang dép liền bị đứt. Cô không khỏi nhíu mày nhưng rất nhanh đổi đôi khác, ban đầu cô không để ý nhưng càng về sau cô nhận ra có chuyện gì đó không ổn. Dép đứt, ly vừa cầm lên tuột tay đánh vỡ, gương nhà đột nhiên nứt không biết lí do, hai con sư tử đá ngoài cổng bị bể nát một con. Di Thiên trực giác rất nhạy, suy nghĩ một chút liền nghi ngờ "Chuyến đi này sẽ không xảy ra chuyện gì đi?".
Nhanh chân kéo vali quay ngược vào nhà, Di Thiên viết một mẩu giấy đặt trên bàn ăn, cô với X đã qui định trước, nếu muốn nói gì thì làm như vậy, khẩn cấp mới dùng tới điện thoại vì hắn nói hắn không thường xuyên dùng. Trên mẩu giấy Di Thiên viết nắn nót: "Tôi đi dã ngoại tại đảo A, tầm 7 ngày sau nếu có chuyện gì không liên lạc được thì tìm tôi".
Lúc cô đến trường đã là 6h20, nhìn hàng người vừa quen thuộc vừa xa lạ kia Di Thiên có cảm xúc thật phức tạp, mọi người cũng thấy cô nhưng sau đó ngạc nhiên rất nhanh quay mặt đi, bạn học khi nào còn tệ hơn người qua đường thế này?
Giáo viên chủ nhiệm thấy cô đến thì trừng mắt, con bé này từ bao giờ ăn mặc chỉnh tề như vậy? Áo đồng phục bình thường còn bị xẻ xuống thấy cả rãnh ngực, váy cũng thuận tiện cắt ngắn lên trên, lúc nào cũng bôi bôi trét trét. Hôm nay mặt trời quay quanh trái đất rồi chắc?
Sau đó mọi người lục đục lên xe đến sân bay, Di Thiên được biết chỉ có lớp của cô cùng lớp bên cạnh đi đợt này nên cũng không tính là đông, trường đại học Z ra tay thật hào phóng, thuê nguyên một chiếc máy bay chở cả đám nhóc loi nhoi đi du lịch.
Trên máy bay, không ai nói chuyên với Di Thiên, cô cũng thực rãnh rổi nhắm mắt dưỡng thần, sau một lúc liền ngủ lúc nào không hay. Đến khi tiếng hét chói tai kéo cô về hiện thực, Di Thiên nhăn mày khó khăn mở mắt ra. Đập vào mắt cô là hình ảnh ba bốn tên đàn ông bịt kín mặt, trên tay là khẩu súng ngắn đang chỉa vào đám sinh viên, cô nghiêng đầu liền thấy mọi nơi đều bị chúng khống chế, giáo viên chủ nhiệm chân run run ngã xuống đất, khuôn mặt trắng bệch.
Ặc! đây là không tặc a...
Di Thiên đang cực kì hối hận, nếu biết vậy cô đã mang đai lưng ám khí theo rồi. Mẹ nó đi du lịch mà đeo đai lưng ám khí thì cô thực sự có bệnh...
Bọn không tặc uy hϊếp phi công rẽ qua hướng khác, Di Thiên biết bọn chúng muốn làm gì. Tấn công một máy bay chở dân thường mà không cướp bóc lại hướng ra xa thành phố mà thẳng tiến, chỉ có...buôn người thôi!! Trường học của cô đặc biệt nữ sinh rất nhiều, bây giờ cũng không ngoại lệ, đừng nói là....
Di Thiên cảm thấy thực sự rất không ổn liền đưa tay lên vặn vặn hoa tai, nếu bắt được một sóng liên lạc nào cũng tốt rồi, nhưng mọi chuyện không dễ dàng như vậy, đôi hoa tai của cô không hoạt động. Ngay lúc này đột nhiên một tên cướp hô lên: "Đừng có phí sức, nơi này không có sóng, điện thoại hay thiết bị đều vô dụng, lũ heo nái chúng mày nên thức thời ngoan ngoãn cho tao!!".
Không phải chứ?? Sao hết xô máu chó này đến xô máu chó khác dội lên người cô vậy?? Cô chỉ muốn yên ổn sống qua ngày thôi mà...
Bọn chúng cuối cùng cũng đáp xuống, lần lượt mỗi người mang tâm trạng sợ hãi tột độ đi xuống hoang đảo, khi không còn một sinh viên nào bọn chúng thật thân thiện tặng cho hai tên phi công mấy viên kẹo bạc. Tiếng súng vang lên làm một số nữ sinh hét chói tai, nước mắt như suối tuôn ra, mấy tên không tặc ghét bỏ đạp thẳng vào người nữ sinh đang hét một phát làm cô ta văng ra xa, miệng quát lên:
- Đứa nào còn hét nữa, tao gϊếŧ!!
Vâng, cái từ "tao gϊếŧ" đó thật anh dũng làm sao!!!
Ngay lúc hắn đang khoái chí nhìn những nữ sinh cắn vào tay có kìm đi tiếng nấc, nhiều tên còn bật cười ha hả, một thân ảnh lúc nãy còn đứng trong hàng thoắt cái không thấy đâu. Đi sâu vào trong liền thấy một căn nhà hoang, rất giống một cái biệt thự, lớp sơn cũ kĩ, màu sắc ảm đạm làm mọi người không khỏi rùng mình. Chẳng phải phim ma lúc nào cũng chọn mấy cảnh như thế này sao?
Nam, nữ không hiểu sao bị tách ra. Nữ sinh bị nhốt căn phòng góc trái phía dưới còn nam sinh ở căn phòng trên lầu. Sau khi trói mọi người xong xuôi, bọn không tặc đi xuống phía nhà ăn định chè chén một hơi, có chút ngoài ý muốn lôi theo giáo viên chủ nhiệm. Không biết nghĩ cái gì một tên dừng lại nói gì đó, xa quá Di Thiên không nghe được, liền thấy chúng bật cười đầy đê tiện, quay trở lại dắt theo cả đám nữ sinh vào phòng ăn. Di Thiên cẩn thận theo sau nhưng chỉ hé cửa ra nhìn, cô không thể bước vào vì có hai tên chặn ngay cửa, tình huống bây giờ thập phần bất lợi, cứ coi như là cô tấn công thành công cướp được súng đi, ai mà biết chúng có điên lên gϊếŧ sạch những người còn lại không?
Di Thiên hiện tại chỉ thấy được tầm 6-7 tên, không chắc bọn chúng còn có thể ở đâu đó hay không liền không dám manh động. Đám nữ sinh ngồi thành một đoàn dưới đất, những ánh mắt dâʍ tà nhìn bọn họ như không thể lột sạch làm nhiều người khóc to hơn. Một tên tinh thần bất định liền nhào vào, một tay sờ một tay bóp lên thân thể mềm mại của nữ sinh.
Nữ sinh kia khóc thét lên, cố gắng lui ra xa nhưng tránh thế nào cũng không thoát đành cắn răng chịu đựng, tên kia được nước lấn tới, sàm sỡ càng không kiêng dè. Những tên còn lại một bên cười to một bên nhắc nhở: "Đừng làm quá chúng ta chỉ cần gái còn trinh!".
Tên kia cười khà khà, động tác cũng không có nửa điểm giáng đoạn. Di Thiên nghe xong chợt nhìn qua giáo viên chủ nhiệm, nghe nói cô ta đã có chồng, không phải chứ??
Như Di Thiên suy nghĩ, nữ sinh thì bọn chúng quá lắm là sờ mó hun hít còn giáo viên chủ nhiệm thì bị bọn chúng đặt lên bàn, mỗi người một tay lột sạch quần áo. Giáo viên chủ nhiệm trừng mắt, khóc thét cầu xin: -Cầu các người, đừng...không cần...
Lời nói chưa kịp thốt ra liền bị một tên to con chặn họng, hắn thoải mái híp mắt, đồng bọn thì cứ tiếp tục sờ hết thân thể của giáo viên. Từ nơi này Di Thiên bị bọn chúng che mất nhưng cô có thể đoán được bọn chúng đang làm gì. Bọn cướp cuối người xuống thích thú hôn liếm cơ thể giáo viên chủ nhiệm, toàn bộ cơ thể trắng mềm bại lộ trong không khí, trên cổ trên ngực bị chúng hôn một đường đi xuống phía dưới tìm tòi nghiên cứu.
Mẹ nó, lũ súc sinh! Di Thiên chửi rủa trong lòng, hai tay bất giác siết chặt. Ai biết được có trốn mãi được hay không, chi bằng nắm chắc hiện tại, Di Thiên định bụng lao vào cứu cô ta, kết cục như thế nào cô không quản, chẳng phải bọn chúng không làm khó nữ sinh sao? Cô tạm thời an toàn. Ngay lúc cô động, một tên phía trong như cảm giác được, quay đầu lại trừng mắt nhìn cánh cửa, không nói hai lời liền tiến đến đem cánh cửa tung ra.
Bên ngoài đại sảnh, không một bóng người...
Bọn phía trong cũng phát giác hành động của hắn, nghi hoặc hỏi: -Sao vậy?
Tên kia đứng nhìn một vòng, không phát hiện được gì, thấp giọng trả lời: -Có lẽ tao nhầm!
Hắn nói thì nói vậy chứ không hề di chuyển, vẫn đứng đó cảnh giác nhìn xung quanh, bọn đồng đội đang vui vẻ liền đem chuyện của hắn vứt ra sau đầu, tiếp tục ra sức chiến đấu. Di Thiên đứng nép sau bình hoa liền thở phào, cố gắng không tiếp nhận âm thanh hét chói tai của giáo viên chủ nhiệm. Mọi thứ đã không còn kịp rồi...
Rất lâu sau có lẽ bọn chúng đã chơi xong, Di Thiên còn đang suy nghĩ tiếp theo nên làm gì liền nghe vài phát súng vang lên, đám nữ sinh hét lên trong tuyệt vọng: -Cô...cô ơi.
Di Thiên cắn răng, áp chế cảm xúc muốn gϊếŧ người này xuống. Cô biết tình trạng của mình, bây giờ cô phải sống tốt, tìm cách cứu bọn họ ra ngoài sau đó gϊếŧ từng tên từng tên một.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.