Chương 153: Hoàn
Tịch Lãnh Vô Thường
06/08/2022
Một ngày nọ...
Sở Ngạo mở cửa biệt thự, hắn vừa bước vào trong vừa vươn tay nới lỏng cà vạt, đồng thời mở bung núc áo đầu tiên, như bình thường thì vừa mở cửa, Di Thiên nghe tiếng sẽ chạy đến mừng hắn trở về, hắn cũng sẽ ôn nhu hôn lên trán cô một cái rồi nói "Anh về rồi". Hôm nay Sở Ngạo bước vào đến phòng khách mà cũng chẳng thấy bóng dáng Di Thiên đâu, đáng lẽ bao nhiêu ngày đi công tác cô cũng phải nhớ hắn lắm chứ? Sáng hôm qua còn gọi điện kêu hắn mau mau quay về cơ mà?
Đưa cánh tay lên nhìn đồng hồ, mới 6h sáng, hay là cô còn ngủ? Sở Ngạo nhẹ nhàng mở phòng ngủ ra, hắn bước vào, đưa tay lên sờ grap giường, rất lạnh, vậy là tối cô không ngủ ở đây. Di Thiên đi đâu rồi? Chẳng lẽ lại biến mất nữa sao? Cô định rời bỏ hắn lần nữa?
Sở Ngạo hốt hoảng, vội chạy qua phòng Sở Ngụy, vừa mở cửa đã bắt gặp ngay khuôn mặt bánh bao nhăn thành một nhúm. Nhìn qua có vẻ cậu đang cực kì cực kì giận dỗi, hắn đi tới vươn tay xoa đầu con trai: -Làm sao vậy?
Nhìn Sở Ngụy như thế này chắc chắn Di Thiên sẽ không sao. Bình thường chỉ cần mẹ biến mất không rõ lí do cậu sẽ khóc đến nóc nhà cũng muốn bay lên...
Sở Ngụy chu môi, hậm hực nói: -Chiều hôm qua mẹ, dì Vân Trà cùng dì Tôn Điệp Hạ đưa ba anh em con đi khu vui chơi, khi về dì Vân Trà vô ý đụng phải một anh đẹp trai nào đấy làm đồ của anh rơi hết xuống đất. Không ngờ mẹ lại quen với anh đẹp trai đó, sau đó ba người họ nói chuyện với anh trai một lúc, hí hửng đem ba anh em con vứt cho tài xế riêng, còn bản thân thì bỏ đi đâu mất.
Đi cùng Vân Trà và Tôn Điệp Hạ à? Vậy chẳng cần lo nữa. Nữ nhân nguy hiểm? Không đáng sợ!!! Nhưng nữ nhân nguy hiểm mà có đồng bọn cũng nguy hiểm? Chờ chút, hắn phải đi đăng kí một suất lên sao hỏa đã...
Sở Ngạo lại ôn nhu xoa đầu con trai nhỏ mạnh một chút: -Vậy mẹ có nói là đi đâu không?
Sở Ngụy hừ một cái, thực sự là uất ức của việc bị đem con bỏ chợ, nói gần như là muốn hét lên: -Không có, mẹ chỉ nói tối nay mẹ mới về!!!
Tối nay mới về? Được, em giỏi lắm! Ông xã đây bỏ hết mấy việc linh tinh qua một bên để tranh thủ về sớm, mà em lại dám đi với người khác? Xem ra bấy lâu nay ông xã đây vẫn chưa làm đúng nghĩa vụ của một người "chồng tốt" phải không?
Sở Ngụy vươn bàn tay nhỏ, níu ống tay áo Sở Ngạo, cậu ngước mặt lên nhìn hắn, ngây thơ nói "Bố, con có nghe mẹ nói, tên của anh đẹp trai kia là...Hàn Dịch"
Sở Ngạo nghe Sở Ngụy nói thì sửng sốt một chút, sau đó bạc thần khẽ nhếch lên...
...
Công viên X, hôm nay là ngày tổ chức lễ hội của trường C để kỉ niệm 20 năm thành lập, mỗi lớp sẽ mở một gian hàng tùy thích, có thể là nhà ma, có thể là tiệm bánh ngọt, có thể là shop quần áo... Mới 7h sáng mà công viên đông kín người, ai ai cũng có thể tham gia, hơn nữa công viên này nằm ở nơi giao nhau của những con đường lớn nên đặc biệt náo nhiệt.
Hàng chục chiếc ô tô màu đen đậu lại ngay cổng vào, thu hút ánh nhìn của bao nhiêu người, người từ trong bước ra lại càng gây hiệu ứng, bốn nam nhân mặc áo sơ mi trắng, dáng người cao ngất, khí chất trên người càng không thể che giấu là "người có tiền", dù có xấu như quỷ cũng sẽ có mấy cô em quấn lấy không buông đằng này bọn họ thực sự rất đẹp trai, kiểu đẹp trưởng thành đầy nam tính, vừa liếc mắt liền nhận ra bọn họ thuộc tầng lớp "thượng lưu".
Sở Ngạo không quan tâm tới những ánh mắt thèm thuồng kia, hắn mục đích tới đây là tìm vợ, không có thời gian quan tâm chuyện khác. Từ Thịnh phía sau nhìn vào công viên đang chật kín cùng những ánh mắt sáng như sao trời của mấy cô nữ sinh, nhíu nhíu mày: -Sở Ngạo, thực sự là bọn họ ở đây chứ?
Hoàng Ưng bên cạnh khẳng định "Hoàn toàn là thật, theo như điều tra thì ba người họ theo Hàn Dịch giúp đỡ gian hàng của cậu ấy".
Sở Ngạo tựa tiếu phi tiếu liếc mắt đầy ẩn ý cho Mạc Quân Ly phía sau, hắn lập tức nhún vai tỏ vẻ bất lực "Nhìn tôi làm gì, bây giờ chúng ta cùng phe đó".
Bọn họ chậm rãi đi vào bên trong, Hoàng Ưng đã cố gắng thể hiện sự khó chịu của mình ra bên ngoài nhưng có một vài người không hiểu, sống chết cứ bàn tán về bọn họ, chỉ trỏ nói thầm gì đó sau đó khuôn mặt đỏ bừng. Thật không hiểu nổi mấy cô nữ sinh này, đỏ mặt làm cái gì chứ?
Vân Trà đang đứng ngay cái biển hiệu của quán "Neko coffe", hiện tại cô đang làm động tác dễ thương, đưa bàn tay lên ngay cằm làm động tác của mèo, hai chân khép lại, miệng kết hợp kêu bất kì người khách nào đi ngang qua "Chủ nhân, mừng ngài trở về"
Vừa thấy có khách xuất hiện, Vân Trà theo bản năng kêu lên "Chủ nhân, mừng ngài trở về", khi nhìn rõ người trước mặt là ai, thật sự có thể nói là sét giữa trời quang.
Trời ơi! Đây không phải là máy điều hòa thiên nhiên nhà cô sao? Sao...sao lại?
Vân Trà nhìn ra phía sau, liền thấy anh hùng bốn phương đã hội tụ đông đủ, chỉ chờ có đại hội võ lâm diễn ra, mồ hôi lạnh chảy xuống, nhìn đến khuôn mặt ông xã so với vết cháy trên quần áo còn đen hơn, cô trong lòng hét lên "Xong rồi, chết cmn hết một lũ rồi..."
Di Thiên từ trong chạy ra, dự định đưa nước cho Vân Trà uống lấy sức một tí, lại nhìn đến ánh mắt sắc như dao của ai đó, lông tơ dựng đứng cả lên. Vân Trà dưới ánh nhìn của Từ Thịnh đã muốn hóa thành một vũng nước, Di Thiên nuốt nước bọt, tối nay cô sẽ toàn thây trở về mà...phải không?
Sở Ngạo nhìn từ trên xuống dưới Di Thiên một lượt, so với Vân Trà không khác là mấy, đầu đeo tai mèo, tay cũng là một lớp vải bông giống với tay mèo, còn có đuôi nữa, váy ngắn đến không thể ngắn hơn, bên trong lại có một lớp vớ da màu đen, hắn lần đầu tiên nhìn, không có gì khác ngoài hai chữ...
Hư hỏng!!!
Cô dám mặc như thế này trước mặt mấy tên đàn ông khác? Tối nay phải "quan tâm" nhiều thêm một chút rồi...
Di Thiên thấy sắc mặt ông xã đại nhân hóa thành đít nồi, mắt đảo một vòng, nghĩ ra thứ gì đó, liền ra ám hiệu cho Tôn Điệp Hạ cũng đã hóa đá nãy giờ ở phía sau, Di Thiên chạy đến, khi đi ngang qua vỗ eo Vân Trà một cái làm cho cô ấy bừng tỉnh, Di Thiên ôm chầm Sở Ngạo, dụi dụi đầu vào ngực hắn, tay mèo ở trên áo sơ mi vẽ một vòng trước ngực, lại chú ý đến một vài điểm nhạy cảm, âm thanh bằng giọng mũi cơ hồ muốn chảy ra nước, cô ngước đôi mắt to lên chớp chớp nhìn hắn
- Chủ nhân, ngài đi lâu quá có biết em ở đây cô đơn lắm không?
Mọi người "..."
Vân Trà hiểu ý liền ôm lấy cánh tay Từ Thịnh, lắc lắc làm nũng "Chủ nhân cũng không nhớ người ta..."
Tôn Điệp Hạ thấy ánh mắt ám hiệu của Vân Trà, lập tức biết mình không hành động sẽ khó thoát chết, chạy tới ôm lấy Hoàng Ưng, đặt tay của hắn lên eo mình xoa xoa "Chủ nhân, người đang giận em sao?"
Còn định dùng mỹ nhân kế với bọn hắn? Trò này xưa rồi diễm!!!
Chỉ cần bọn họ làm sai sẽ giở ra mánh khóe này và đương nhiên nó lúc nào cũng...thành công...
Mạc Quân Ly nhìn cảnh tượng này thì tặc lưỡi một cái, xoay lưng đi vào trong tìm Hàn Dịch...Khung cảnh quá ngoài sức tưởng tượng của hắn rồi nha.
Ngay lúc Sở Ngạo định dùng sức lôi Di Thiên về, phía sau đột nhiên vang lên giọng nói tức giận của một nữ sinh: -Hay thật, lũ hồ li tinh kia, đi quyến rũ hết người này đến người khác không biết nhục à?
Di Thiên giật mình quay lại, thấy có hai ba nữ sinh gì đấy đứng chống hông, người đằng trước thì chỉ thẳng vào mặt cô mà chửi, cô thực sự chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Tôi không hiểu cô nói gì cả.
Nữ sinh kia tiến lê mấy bước, đứng trước mặt Di Thiên, không kiêng dè gì mà tiếp tục chửi rủa: -Còn giả vờ? Lúc nãy ở trong kia cô áp sát lại bạn trai tôi, còn không ngừng kêu "Chủ nhân".
Di Thiên tỏ vẻ, thế giới này thật quá đáng sợ rồi...
- Nhưng, ai cũng vậy mà?
Nữ sinh kia nghẹn họng, không biết nói thế nào cho phải, chẳng lẽ nói mình ghen tị với cô ta? Cô ta khoác lên mình cái danh "nhân viên" thì có quyền đi gạ gẫm hết người này tới người khác, bây giờ lại lao tới ôm những người đẹp trai như thế mà bọn họ lại không phản đối? Một lúc sau mới phun ra được một câu: -Cô...cô có dám chắc là không có tình ý gì với bạn trai tôi không?
Di Thiên thực sự không thể bắt kịp sóng não của nữ sinh này nữa, thở dài một tiếng, cô kéo găng tay mèo ra, đưa tới trước mặt cô ta: -Nhìn đi, đây là nhẫn cưới. Tôi đã có chồng.
Nữ sinh ngạc nhiên đến không thể khép miệng, cô gái trước mắt này trẻ như vậy mà đã có chồng? Sẽ không phải là cái dạng kia chứ? Bạn của nữ sinh cũng ngạc nhiên không kém khi thấy Tôn Điệp Hạ và Vân Trà cũng có nhẫn, đây đích thị là nhẫn cưới, hơn nữa giá trị của nó cũng không phải tầm thường.
Nữ sinh vừa ghen tị vừa khinh thường, hừ lạnh, lại như có vẻ những điều cô ta nói là thập phần có lí vậy, nhanh chóng buông lời khó nghe: -Cô đã có chồng mà còn ở đây ôm ấp trai lạ? Cô dựa vào đâu chứ?
Di Thiên cũng lười cãi vã cùng nữ sinh trẻ tuổi đầu óc thiếu phát triển này, chấp nhặt làm gì cơ chứ? Dù sao cũng đã giúp Hàn Dịch tới lúc bạn cậu ta tới, coi như cũng xong rồi. Bỗng dưng Sở Ngạo kéo mạnh cô về phía sau, ngã đập vào lưng hắn, ăn đau nhíu mày lại. Khi mở mắt ra đã thấy nữ sinh kia đứng trước một họng súng, cô ta đã run rẩy ngã dưới đất, tiếng nói mạnh mẽ từ trên đầu truyền tới: -Dựa vào cô ấy là vợ của tôi!
Từ Thịnh bên cạnh nhìn bạn cô ta đã tái mặt, hắn cười lạnh, đừng nghĩ hắn không biết gì, lúc nãy những người bạn này nhìn Vân Trà cùng Tôn Điệp Hạ giống như nhìn Di Thiên, cái kiểu phụ nữ có chồng lại gạ tình công khai bên ngoài, kiểu khinh thường chán ghét đó...hắn nhớ kĩ rồi.
Từ Thịnh giọng điệu có chút hứng thú: -Mấy người nãy giờ chẳng phải nhục mạ vợ người khác hơi nhiều sao?
Nữ sinh lúc nãy còn khí thế, bây giờ giống như con thỏ nhỏ run rẩy không ngừng, bọn họ vậy mà lại có súng??? Mọi người đi ngang qua cũng chỉ nghĩ đây là trò chơi, lễ hội mà, thứ gì mà chẳng có. Chỉ có người trong cuộc mới biết thực hư chuyện này ra sao thôi. Nhìn khuôn mặt hận không thể gϊếŧ chết cô kia, nữ sinh chắc chắn súng trên tay hắn là thật!!!
Sở Ngạo nhìn biểu cảm của cô ta đến chán, hắn còn chẳng có động lực để bóp cò. Hắn quay sang Hoàng Ưng phía sau: -Ngay lập tức sang bằng nơi này đi.
Hoàng Ưng cúi đầu, lão đại không nói hắn cũng đích thân làm. Vợ hắn từ khi nào đến lượt người khác đem ra nghị luận? Hơn nữa còn không có ý tốt.
Sở Ngạo lại quay sang Từ Thịnh, làm ăn với nhau bao nhiêu năm sau hắn không rõ ánh mắt kia biểu thị điều gì, Từ Thịnh phất tay, cười vui vẻ: -Về việc đám nữ sinh này, để tôi lo đi.
Sở Ngạo gật đầu, không nói lời nào kéo Di Thiên đi thẳng, hắn cũng chẳng quan tâm đến nơi này bị sang bằng như thế nào, có Mạc Quân Ly, lũ chính phủ sẽ chẳng động tới hắn được, quan trọng nhất bây giờ phải về nhà, đóng cửa, tắt đèn, cùng vợ tâm sự đêm khuya...
Không ai biết tối hôm đó đám "chồng tốt" kia làm gì, cùng vợ nói chuyện tâm sự ra sao, người ta chỉ biết...
Một năm sau, Sở lão đại có thêm một nhóc tì dễ thương tên Sở Anh, Sở Ngụy đại ca rất yêu thương em gái bảo bối này...
Từ tổng cũng có tin vui, nghe nói là một cặp song sinh...
Hoàng Ưng phải bỏ cả chuyến công tác vì vợ chuyển dạ...
Sở Ngạo mở cửa biệt thự, hắn vừa bước vào trong vừa vươn tay nới lỏng cà vạt, đồng thời mở bung núc áo đầu tiên, như bình thường thì vừa mở cửa, Di Thiên nghe tiếng sẽ chạy đến mừng hắn trở về, hắn cũng sẽ ôn nhu hôn lên trán cô một cái rồi nói "Anh về rồi". Hôm nay Sở Ngạo bước vào đến phòng khách mà cũng chẳng thấy bóng dáng Di Thiên đâu, đáng lẽ bao nhiêu ngày đi công tác cô cũng phải nhớ hắn lắm chứ? Sáng hôm qua còn gọi điện kêu hắn mau mau quay về cơ mà?
Đưa cánh tay lên nhìn đồng hồ, mới 6h sáng, hay là cô còn ngủ? Sở Ngạo nhẹ nhàng mở phòng ngủ ra, hắn bước vào, đưa tay lên sờ grap giường, rất lạnh, vậy là tối cô không ngủ ở đây. Di Thiên đi đâu rồi? Chẳng lẽ lại biến mất nữa sao? Cô định rời bỏ hắn lần nữa?
Sở Ngạo hốt hoảng, vội chạy qua phòng Sở Ngụy, vừa mở cửa đã bắt gặp ngay khuôn mặt bánh bao nhăn thành một nhúm. Nhìn qua có vẻ cậu đang cực kì cực kì giận dỗi, hắn đi tới vươn tay xoa đầu con trai: -Làm sao vậy?
Nhìn Sở Ngụy như thế này chắc chắn Di Thiên sẽ không sao. Bình thường chỉ cần mẹ biến mất không rõ lí do cậu sẽ khóc đến nóc nhà cũng muốn bay lên...
Sở Ngụy chu môi, hậm hực nói: -Chiều hôm qua mẹ, dì Vân Trà cùng dì Tôn Điệp Hạ đưa ba anh em con đi khu vui chơi, khi về dì Vân Trà vô ý đụng phải một anh đẹp trai nào đấy làm đồ của anh rơi hết xuống đất. Không ngờ mẹ lại quen với anh đẹp trai đó, sau đó ba người họ nói chuyện với anh trai một lúc, hí hửng đem ba anh em con vứt cho tài xế riêng, còn bản thân thì bỏ đi đâu mất.
Đi cùng Vân Trà và Tôn Điệp Hạ à? Vậy chẳng cần lo nữa. Nữ nhân nguy hiểm? Không đáng sợ!!! Nhưng nữ nhân nguy hiểm mà có đồng bọn cũng nguy hiểm? Chờ chút, hắn phải đi đăng kí một suất lên sao hỏa đã...
Sở Ngạo lại ôn nhu xoa đầu con trai nhỏ mạnh một chút: -Vậy mẹ có nói là đi đâu không?
Sở Ngụy hừ một cái, thực sự là uất ức của việc bị đem con bỏ chợ, nói gần như là muốn hét lên: -Không có, mẹ chỉ nói tối nay mẹ mới về!!!
Tối nay mới về? Được, em giỏi lắm! Ông xã đây bỏ hết mấy việc linh tinh qua một bên để tranh thủ về sớm, mà em lại dám đi với người khác? Xem ra bấy lâu nay ông xã đây vẫn chưa làm đúng nghĩa vụ của một người "chồng tốt" phải không?
Sở Ngụy vươn bàn tay nhỏ, níu ống tay áo Sở Ngạo, cậu ngước mặt lên nhìn hắn, ngây thơ nói "Bố, con có nghe mẹ nói, tên của anh đẹp trai kia là...Hàn Dịch"
Sở Ngạo nghe Sở Ngụy nói thì sửng sốt một chút, sau đó bạc thần khẽ nhếch lên...
...
Công viên X, hôm nay là ngày tổ chức lễ hội của trường C để kỉ niệm 20 năm thành lập, mỗi lớp sẽ mở một gian hàng tùy thích, có thể là nhà ma, có thể là tiệm bánh ngọt, có thể là shop quần áo... Mới 7h sáng mà công viên đông kín người, ai ai cũng có thể tham gia, hơn nữa công viên này nằm ở nơi giao nhau của những con đường lớn nên đặc biệt náo nhiệt.
Hàng chục chiếc ô tô màu đen đậu lại ngay cổng vào, thu hút ánh nhìn của bao nhiêu người, người từ trong bước ra lại càng gây hiệu ứng, bốn nam nhân mặc áo sơ mi trắng, dáng người cao ngất, khí chất trên người càng không thể che giấu là "người có tiền", dù có xấu như quỷ cũng sẽ có mấy cô em quấn lấy không buông đằng này bọn họ thực sự rất đẹp trai, kiểu đẹp trưởng thành đầy nam tính, vừa liếc mắt liền nhận ra bọn họ thuộc tầng lớp "thượng lưu".
Sở Ngạo không quan tâm tới những ánh mắt thèm thuồng kia, hắn mục đích tới đây là tìm vợ, không có thời gian quan tâm chuyện khác. Từ Thịnh phía sau nhìn vào công viên đang chật kín cùng những ánh mắt sáng như sao trời của mấy cô nữ sinh, nhíu nhíu mày: -Sở Ngạo, thực sự là bọn họ ở đây chứ?
Hoàng Ưng bên cạnh khẳng định "Hoàn toàn là thật, theo như điều tra thì ba người họ theo Hàn Dịch giúp đỡ gian hàng của cậu ấy".
Sở Ngạo tựa tiếu phi tiếu liếc mắt đầy ẩn ý cho Mạc Quân Ly phía sau, hắn lập tức nhún vai tỏ vẻ bất lực "Nhìn tôi làm gì, bây giờ chúng ta cùng phe đó".
Bọn họ chậm rãi đi vào bên trong, Hoàng Ưng đã cố gắng thể hiện sự khó chịu của mình ra bên ngoài nhưng có một vài người không hiểu, sống chết cứ bàn tán về bọn họ, chỉ trỏ nói thầm gì đó sau đó khuôn mặt đỏ bừng. Thật không hiểu nổi mấy cô nữ sinh này, đỏ mặt làm cái gì chứ?
Vân Trà đang đứng ngay cái biển hiệu của quán "Neko coffe", hiện tại cô đang làm động tác dễ thương, đưa bàn tay lên ngay cằm làm động tác của mèo, hai chân khép lại, miệng kết hợp kêu bất kì người khách nào đi ngang qua "Chủ nhân, mừng ngài trở về"
Vừa thấy có khách xuất hiện, Vân Trà theo bản năng kêu lên "Chủ nhân, mừng ngài trở về", khi nhìn rõ người trước mặt là ai, thật sự có thể nói là sét giữa trời quang.
Trời ơi! Đây không phải là máy điều hòa thiên nhiên nhà cô sao? Sao...sao lại?
Vân Trà nhìn ra phía sau, liền thấy anh hùng bốn phương đã hội tụ đông đủ, chỉ chờ có đại hội võ lâm diễn ra, mồ hôi lạnh chảy xuống, nhìn đến khuôn mặt ông xã so với vết cháy trên quần áo còn đen hơn, cô trong lòng hét lên "Xong rồi, chết cmn hết một lũ rồi..."
Di Thiên từ trong chạy ra, dự định đưa nước cho Vân Trà uống lấy sức một tí, lại nhìn đến ánh mắt sắc như dao của ai đó, lông tơ dựng đứng cả lên. Vân Trà dưới ánh nhìn của Từ Thịnh đã muốn hóa thành một vũng nước, Di Thiên nuốt nước bọt, tối nay cô sẽ toàn thây trở về mà...phải không?
Sở Ngạo nhìn từ trên xuống dưới Di Thiên một lượt, so với Vân Trà không khác là mấy, đầu đeo tai mèo, tay cũng là một lớp vải bông giống với tay mèo, còn có đuôi nữa, váy ngắn đến không thể ngắn hơn, bên trong lại có một lớp vớ da màu đen, hắn lần đầu tiên nhìn, không có gì khác ngoài hai chữ...
Hư hỏng!!!
Cô dám mặc như thế này trước mặt mấy tên đàn ông khác? Tối nay phải "quan tâm" nhiều thêm một chút rồi...
Di Thiên thấy sắc mặt ông xã đại nhân hóa thành đít nồi, mắt đảo một vòng, nghĩ ra thứ gì đó, liền ra ám hiệu cho Tôn Điệp Hạ cũng đã hóa đá nãy giờ ở phía sau, Di Thiên chạy đến, khi đi ngang qua vỗ eo Vân Trà một cái làm cho cô ấy bừng tỉnh, Di Thiên ôm chầm Sở Ngạo, dụi dụi đầu vào ngực hắn, tay mèo ở trên áo sơ mi vẽ một vòng trước ngực, lại chú ý đến một vài điểm nhạy cảm, âm thanh bằng giọng mũi cơ hồ muốn chảy ra nước, cô ngước đôi mắt to lên chớp chớp nhìn hắn
- Chủ nhân, ngài đi lâu quá có biết em ở đây cô đơn lắm không?
Mọi người "..."
Vân Trà hiểu ý liền ôm lấy cánh tay Từ Thịnh, lắc lắc làm nũng "Chủ nhân cũng không nhớ người ta..."
Tôn Điệp Hạ thấy ánh mắt ám hiệu của Vân Trà, lập tức biết mình không hành động sẽ khó thoát chết, chạy tới ôm lấy Hoàng Ưng, đặt tay của hắn lên eo mình xoa xoa "Chủ nhân, người đang giận em sao?"
Còn định dùng mỹ nhân kế với bọn hắn? Trò này xưa rồi diễm!!!
Chỉ cần bọn họ làm sai sẽ giở ra mánh khóe này và đương nhiên nó lúc nào cũng...thành công...
Mạc Quân Ly nhìn cảnh tượng này thì tặc lưỡi một cái, xoay lưng đi vào trong tìm Hàn Dịch...Khung cảnh quá ngoài sức tưởng tượng của hắn rồi nha.
Ngay lúc Sở Ngạo định dùng sức lôi Di Thiên về, phía sau đột nhiên vang lên giọng nói tức giận của một nữ sinh: -Hay thật, lũ hồ li tinh kia, đi quyến rũ hết người này đến người khác không biết nhục à?
Di Thiên giật mình quay lại, thấy có hai ba nữ sinh gì đấy đứng chống hông, người đằng trước thì chỉ thẳng vào mặt cô mà chửi, cô thực sự chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Tôi không hiểu cô nói gì cả.
Nữ sinh kia tiến lê mấy bước, đứng trước mặt Di Thiên, không kiêng dè gì mà tiếp tục chửi rủa: -Còn giả vờ? Lúc nãy ở trong kia cô áp sát lại bạn trai tôi, còn không ngừng kêu "Chủ nhân".
Di Thiên tỏ vẻ, thế giới này thật quá đáng sợ rồi...
- Nhưng, ai cũng vậy mà?
Nữ sinh kia nghẹn họng, không biết nói thế nào cho phải, chẳng lẽ nói mình ghen tị với cô ta? Cô ta khoác lên mình cái danh "nhân viên" thì có quyền đi gạ gẫm hết người này tới người khác, bây giờ lại lao tới ôm những người đẹp trai như thế mà bọn họ lại không phản đối? Một lúc sau mới phun ra được một câu: -Cô...cô có dám chắc là không có tình ý gì với bạn trai tôi không?
Di Thiên thực sự không thể bắt kịp sóng não của nữ sinh này nữa, thở dài một tiếng, cô kéo găng tay mèo ra, đưa tới trước mặt cô ta: -Nhìn đi, đây là nhẫn cưới. Tôi đã có chồng.
Nữ sinh ngạc nhiên đến không thể khép miệng, cô gái trước mắt này trẻ như vậy mà đã có chồng? Sẽ không phải là cái dạng kia chứ? Bạn của nữ sinh cũng ngạc nhiên không kém khi thấy Tôn Điệp Hạ và Vân Trà cũng có nhẫn, đây đích thị là nhẫn cưới, hơn nữa giá trị của nó cũng không phải tầm thường.
Nữ sinh vừa ghen tị vừa khinh thường, hừ lạnh, lại như có vẻ những điều cô ta nói là thập phần có lí vậy, nhanh chóng buông lời khó nghe: -Cô đã có chồng mà còn ở đây ôm ấp trai lạ? Cô dựa vào đâu chứ?
Di Thiên cũng lười cãi vã cùng nữ sinh trẻ tuổi đầu óc thiếu phát triển này, chấp nhặt làm gì cơ chứ? Dù sao cũng đã giúp Hàn Dịch tới lúc bạn cậu ta tới, coi như cũng xong rồi. Bỗng dưng Sở Ngạo kéo mạnh cô về phía sau, ngã đập vào lưng hắn, ăn đau nhíu mày lại. Khi mở mắt ra đã thấy nữ sinh kia đứng trước một họng súng, cô ta đã run rẩy ngã dưới đất, tiếng nói mạnh mẽ từ trên đầu truyền tới: -Dựa vào cô ấy là vợ của tôi!
Từ Thịnh bên cạnh nhìn bạn cô ta đã tái mặt, hắn cười lạnh, đừng nghĩ hắn không biết gì, lúc nãy những người bạn này nhìn Vân Trà cùng Tôn Điệp Hạ giống như nhìn Di Thiên, cái kiểu phụ nữ có chồng lại gạ tình công khai bên ngoài, kiểu khinh thường chán ghét đó...hắn nhớ kĩ rồi.
Từ Thịnh giọng điệu có chút hứng thú: -Mấy người nãy giờ chẳng phải nhục mạ vợ người khác hơi nhiều sao?
Nữ sinh lúc nãy còn khí thế, bây giờ giống như con thỏ nhỏ run rẩy không ngừng, bọn họ vậy mà lại có súng??? Mọi người đi ngang qua cũng chỉ nghĩ đây là trò chơi, lễ hội mà, thứ gì mà chẳng có. Chỉ có người trong cuộc mới biết thực hư chuyện này ra sao thôi. Nhìn khuôn mặt hận không thể gϊếŧ chết cô kia, nữ sinh chắc chắn súng trên tay hắn là thật!!!
Sở Ngạo nhìn biểu cảm của cô ta đến chán, hắn còn chẳng có động lực để bóp cò. Hắn quay sang Hoàng Ưng phía sau: -Ngay lập tức sang bằng nơi này đi.
Hoàng Ưng cúi đầu, lão đại không nói hắn cũng đích thân làm. Vợ hắn từ khi nào đến lượt người khác đem ra nghị luận? Hơn nữa còn không có ý tốt.
Sở Ngạo lại quay sang Từ Thịnh, làm ăn với nhau bao nhiêu năm sau hắn không rõ ánh mắt kia biểu thị điều gì, Từ Thịnh phất tay, cười vui vẻ: -Về việc đám nữ sinh này, để tôi lo đi.
Sở Ngạo gật đầu, không nói lời nào kéo Di Thiên đi thẳng, hắn cũng chẳng quan tâm đến nơi này bị sang bằng như thế nào, có Mạc Quân Ly, lũ chính phủ sẽ chẳng động tới hắn được, quan trọng nhất bây giờ phải về nhà, đóng cửa, tắt đèn, cùng vợ tâm sự đêm khuya...
Không ai biết tối hôm đó đám "chồng tốt" kia làm gì, cùng vợ nói chuyện tâm sự ra sao, người ta chỉ biết...
Một năm sau, Sở lão đại có thêm một nhóc tì dễ thương tên Sở Anh, Sở Ngụy đại ca rất yêu thương em gái bảo bối này...
Từ tổng cũng có tin vui, nghe nói là một cặp song sinh...
Hoàng Ưng phải bỏ cả chuyến công tác vì vợ chuyển dạ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.