Chương 60: Kết thúc bài kiểm tra
Tịch Lãnh Vô Thường
06/08/2022
Di Thiên lao tới từ phía bên phải, dùng tốc độ nhanh nhất bật người lên hướng cổ Hoàng Ưng dùng hai chân mảnh khảnh kẹp chặt, sau lại dùng sức quật cả người y sang một bên. Hoàng Ưng ngã xuống còn Di Thiên tiếp đất bằng hai tay sau lại lộn một vòng trở lại. Lúc cô đứng vững nhìn sang thì Hoàng Ưng cũng đã trở lại tư thế tấn công.
Di Thiên hít sâu một hơi, thầm cảm thấy không ổn. Hoàng Ưng...anh ta rất mạnh.
Hiện tại cô trên người chỉ mặc một bộ đồ thể thao bó sát, là dạng mà mấy em gái hay đi tập gym dùng, lộ ra bao nhiêu đường cong hoàng mĩ, tóc cột cao, đuôi tóc theo từng động tác mà uốn lượn, thân thể bị phủ bằng một tầng mồ hôi mỏng theo tóc và mặt chảy xuống, khỏi nói cũng có bao nhiêu thu hút. Hoàng Ưng thì mặc độc mỗi chiếc quần đùi, đồng dạng mồ hôi một thân, ánh mắt hưng phấn nhìn chằm chằm cô gái trước mắt.
Y muốn đào ra hết tất cả các chiêu thức của phu nhân...Từng động tác chuẩn đến muốn đòi mạng, cũng may mình da trâu sức hổ mà phu nhân không có lực nên mới trụ được tới bây giờ.
Hoàng Ưng lao đến, sau một loạt tấn công dồn dập, y quật Di Thiên xuống đè lên sàn, dùng tay giữ chặt tay cô, chân cũng đè lên, Di Thiên hoàn toàn rơi vào thế bị động, gắng sức vùng vẫy nhưng Hoàng Ưng vững như bàn thạch không thể lay chuyển dù chỉ một chút.
Hồng Ưng một bên tuy là phấn khích theo dõi nhưng là lí trí của y vẫn chưa bị cẩu gặm đâu, nhìn thấy cảnh tượng muốn bao nhiêu ái muội có bấy nhiêu ái muội này, y thật muốn hộc máu. Mẹ nó!!! Hoàng Ưng, chú mày muốn chết thì đừng lôi ông theo, bao nhiêu động tác không làm nhất quyết phải đè người xuống sàn rồi thân mật sao?
Lão đại...tôi là không biết gì hết...không biết gì hết!
Hắc Ưng một bên bưng trà không ngừng run rẩy, y thật muốn cậy não Hoàng Ưng ra xem bên trong thật sự có hồ dán hay không? Trước khi kiểm tra đã căn dặn là sẽ có "hiệu trưởng" một bên quản thi rồi mà, làm giáo viên thì được phép vứt lời cảnh báo lên chín tầng mây thế hả?
Sở Ngạo sau khi nhấp một ngụm trà, như không thấy không khí đang nổi bão, chỉ nhìn lên màn hình quan sát rồi...nở một nụ cười thật con mẹ nó ôn nhu!!!
Lam Ưng trong phòng điều khiển im lặng quan sát tình hình ngay lập tức lạnh sống lưng, nói qua bộ đàm nội bộ
Lam Ưng: "Mấy đứa, lão đại cười rồi!!!".
Mọi người: "..."
Lam Ưng: " Gửi ngàn lời cầu phúc bình an cho Hoàng Ưng huynh đệ"
Mọi người: "...."
Lam Ưng: "Ngày mai chúng ta có tiễn y đi, mọi người nên chuẩn bị một chút".
Mọi người:...
Mà tên khờ đầu sỏ của mọi chuyện một chút cũng không phát hiện ra, Hoàng Ưng đang hứng trí mà đè Di Thiên xuống, y không ngờ Di Thiên trực tiếp dùng đầu mình đập vào đầu y, làm Hoàng Ưng sơ hở, ăn đau nghiêng người về sau.
Cơ hội ngay trước mắt, Di Thiên đẩy y ra, lật người lại đá tới từ bên trái. Hoàng Ưng phản xạ ngay lập tức né qua sau lại đứng đối diện với Di Thiên. Ngay lúc này, y đột nhiên thấy Hồng Ưng trên tay cầm ba cây nhang và một mâm đồ cúng =))))
Di Thiên thấy Hoàng Ưng sững sờ cũng thắc mắc theo hướng ánh mắt của y nhìn qua, thấy cái bàn bên cạnh có rất nhiều đồ ăn ngon còn Hồng Ưng đang đau xót thắp nhang... Chuyện quái gì thế này??? Di Thiên đại não không đủ dùng trong tình huống này.
Thời hạn một tiếng đồng hồ của Sở Ngạo đã hết, Di Thiên còn trụ được nghĩa là cô đã vượt qua bài kiểm tra. Nhận lấy khăn lau từ một người phục vụ, cô vừa lau mồ hôi vừa đi về phía Hồng Ưng.
- Chuyện gì vậy? Đồ ăn ngon thật, có tiệc sao?
Hồng Ưng cố gắng trấn định, vẻ mặt bình tĩnh nhưng giọng nói mang theo chút tang thương: -Bữa ăn cuối cùng trước khi đưa ra hành quyết...
Di Thiên nheo mắt, cô không hiểu ý của câu này, ngửa mặt lên trời suy nghĩ liền bỏ qua vẻ mặt như táo bón của Hoàng Ưng. Hoàng Ưng y không ngốc, nhìn vẻ mặt thay y cầu nguyện kia của Hồng Ưng rồi tiếng nói cầu phúc nhưng xen lẫn vui sướng khi người gặp họa của lũ đồng đội, y liếc mắt qua nhìn Di Thiên còn đang trầm tư, khóc không ra nước mắt.
Hãy dành một phút mặc niệm thắp cho Hoàng Ưng chúng ta một ngọn nến.
Di Thiên giống như nghĩ ra điều gì đó, giọng nói mang theo chất vấn: -Không cần như thế đâu. Thiên Hổ so với các người không thắng đâu, không cần ưu thương như vậy!
Hiểu sai vấn đề một cách trầm trọng!!! Nhìn vẻ mặt không thể tin của hai người đàn ông, Di Thiên càng khó hiểu, không phải vấn đề này sao? Nhưng cô không thể nghĩ ra chuyện nào khác.
Ngay lúc này từ ngoài vọt vào một giọng nói vui sướng: -Di Thiên, cô đánh xong rồi? Đánh với tôi một trận đi!
Tử Duệ vui vẻ chạy vào, ánh mắt sáng lên nhìn Di Thiên đầy thách thức. Cô cũng vui vẻ nhận lời, hai người lại tiến đến khu thi đấu. Hồng Ưng bất đắc dĩ thở dài, lại một thanh niên có sở thích tự đi tìm ngược.
Giọng nói trầm thấp vang lên qua bộ đàm, tuy mang theo chút dịu dàng nhưng làm người khác toát cả mồ hôi: -Hoàng Ưng, sáng mai 10 vòng trại huấn luyện chính.
Hoàng Ưng hình tượng nháy mắt sụp đổ, trại huấn luyện chính? Thôi xong, bình thường chạy 3 vòng đã muốn hộc máu bỏ mình rồi, lần này chạy tới 10 vòng...
Lão đại ngài là đang muốn mạng nhỏ này của tôi đúng không?
Sau ví dụ điển hình của Hoàng Ưng, mọi người không ai dám chạm vào "đồ vật có độc" Di Thiên nữa. Vậy mà vẫn có kẻ điếc không sợ súng Tử Duệ, sau bữa ăn tối không hiểu vì lí do gì, y đột nhiên bị trúng thực, thăm hỏi đến độ muốn cư trú luôn ở nhà vệ sinh...
Đấu với người thâm tàng bất lộ như Sở Ngạo, chết là không thể hối cãi a...
Tất cả hiện tại đang tập trung ở phòng họp, Di Thiên vừa bước vào đã thấy Sở Ngạo ngồi điềm tĩnh ở vị trí chủ tọa, nam nhân này mấy ngày không gặp hình như suất hơn thì phải. Thấy mọi người đã an ổn chỗ ngồi, hắn cũng không vòng vo mà trực tiếp đi vào vấn đề, ánh sáng xung quanh tắt hẳn làm nổi bật ánh sáng từ máy chiếu, một tấm bản đồ hiện lên, đây là kiến trúc của một khu nhà cao tầng.
- Chúng ta sẽ đấu với Thiên Hổ ờ đây.
Hoàng Ưng một bên cặn kẽ giải thích chi tiết cuộc tấn công lần này, Di Thiên có cảm giác đây là cuộc họp của một công ty bình thường, đang xem xét bản đồ kinh tế thị trường vậy. Sau khi phân bố tất cả vào vị trí thích hợp, đến lượt Di Thiên, y có chút nhấn mạnh rõ ràng: -Quách Linh tiểu thư, chỗ của cô ở đây.
- Hể?
Di Thiên nhìn nơi tay Hoàng Ưng chỉ vào, một trận cười có chút vặn vẹo.
"Mẹ nó, đây là hắt hủi, hắt hủi công khai a"
Tại sao chỗ của cô hoàn toàn biệt lập với mọi người, đã vậy còn là nơi hẻo lánh đến cẩu còn không thèm tới??? Khoan...khoan đã...
Sau khi bình tĩnh nhìn lại vị trí đó, Di Thiên lập tức thấy có gì đó không ổn, ở đường bên hông khu nhà, là đường dành cho hàng hóa, ít ai để ý tới nơi đó. Sở Ngạo sẽ chạm mặt Chấn Phong ở tầng trên, phía dưới là quân của Từ Thịnh. Cô suy nghĩ một chút liền hiểu ra gì đó, nếu có một đám người lẻn lên tầng trên từ đường này, sẽ xuất hiện từ phía sau và vây lấy quân của Sở Ngạo, đồng thời ngăn cách viện trợ của Từ Thịnh. Hay nói cách khác, chỉ cần nơi của cô thất thủ, tất cả sẽ chấm hết.
Nhưng không phải ở tầng này còn quân của Từ Thịnh sao? Sao lại phân cô đến đó chứ? Suy nghĩ xa ra một chút, nếu quân của Từ Thịnh ở tầng này bị đánh bại thì sẽ...Nhưng nếu bị tấn công sẽ kinh động đến đám người phía dưới, đám quân của Chấn Phong cũng sẽ bị kẹt ở giữa. Rốt cuộc là sao đây??
Sở Ngạo nhìn Di Thiên đăm chiêu suy nghĩ về vị trí đặc biệt của cô thì khá hài lòng, không phải lúc nào cũng khăng khăng nghe lệnh người khác, phải biết suy xét tình hình mới có thể sống lâu được. Mọi người cũng nhận ra điều đặc biệt đó, ai cũng im lặng có suy tính của riêng mình. Di Thiên dùng kinh nghiệm mình từng trải qua, đây cũng là cách cô thường làm, sẽ không phải chứ?
Dùng một người có kĩ thuật siêu tốt lẻn vào, một mình hạ gục hết đối thủ với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, chỉ cần như vậy mới bình yên dẫn đồng bọn của mình vào mà không ai phát hiện. Khu dành cho hàng hóa thì bọn họ chỉ cần xuống tầng hầm rồi dùng thang máy hàng hóa là sẽ trực tiếp lên tầng này thôi.
Vậy mục đích cô ở đây là để đấu với người có kĩ thuật siêu tốt này? Ách, Sở Ngạo hình như anh tin tưởng tôi quá rồi. Nhưng mà...rất thú vị đó.
Di Thiên tặng cho Sở Ngạo một nụ cười tự tin, hắn liền hiểu, gật đầu đáp ứng, ánh mắt đó còn nói "cô đừng làm tôi thất vọng".
"Sẽ không"- Di Thiên ánh mắt đáp trả.
Mọi người một trận mồ hôi lạnh. Chết tiệt, trong tình huống này vậy mà cũng có thể liếc mắt đưa tình, show ân ái đúng mà muốn chọc mù mắt lũ độc thân bọn họ.
Di Thiên hít sâu một hơi, thầm cảm thấy không ổn. Hoàng Ưng...anh ta rất mạnh.
Hiện tại cô trên người chỉ mặc một bộ đồ thể thao bó sát, là dạng mà mấy em gái hay đi tập gym dùng, lộ ra bao nhiêu đường cong hoàng mĩ, tóc cột cao, đuôi tóc theo từng động tác mà uốn lượn, thân thể bị phủ bằng một tầng mồ hôi mỏng theo tóc và mặt chảy xuống, khỏi nói cũng có bao nhiêu thu hút. Hoàng Ưng thì mặc độc mỗi chiếc quần đùi, đồng dạng mồ hôi một thân, ánh mắt hưng phấn nhìn chằm chằm cô gái trước mắt.
Y muốn đào ra hết tất cả các chiêu thức của phu nhân...Từng động tác chuẩn đến muốn đòi mạng, cũng may mình da trâu sức hổ mà phu nhân không có lực nên mới trụ được tới bây giờ.
Hoàng Ưng lao đến, sau một loạt tấn công dồn dập, y quật Di Thiên xuống đè lên sàn, dùng tay giữ chặt tay cô, chân cũng đè lên, Di Thiên hoàn toàn rơi vào thế bị động, gắng sức vùng vẫy nhưng Hoàng Ưng vững như bàn thạch không thể lay chuyển dù chỉ một chút.
Hồng Ưng một bên tuy là phấn khích theo dõi nhưng là lí trí của y vẫn chưa bị cẩu gặm đâu, nhìn thấy cảnh tượng muốn bao nhiêu ái muội có bấy nhiêu ái muội này, y thật muốn hộc máu. Mẹ nó!!! Hoàng Ưng, chú mày muốn chết thì đừng lôi ông theo, bao nhiêu động tác không làm nhất quyết phải đè người xuống sàn rồi thân mật sao?
Lão đại...tôi là không biết gì hết...không biết gì hết!
Hắc Ưng một bên bưng trà không ngừng run rẩy, y thật muốn cậy não Hoàng Ưng ra xem bên trong thật sự có hồ dán hay không? Trước khi kiểm tra đã căn dặn là sẽ có "hiệu trưởng" một bên quản thi rồi mà, làm giáo viên thì được phép vứt lời cảnh báo lên chín tầng mây thế hả?
Sở Ngạo sau khi nhấp một ngụm trà, như không thấy không khí đang nổi bão, chỉ nhìn lên màn hình quan sát rồi...nở một nụ cười thật con mẹ nó ôn nhu!!!
Lam Ưng trong phòng điều khiển im lặng quan sát tình hình ngay lập tức lạnh sống lưng, nói qua bộ đàm nội bộ
Lam Ưng: "Mấy đứa, lão đại cười rồi!!!".
Mọi người: "..."
Lam Ưng: " Gửi ngàn lời cầu phúc bình an cho Hoàng Ưng huynh đệ"
Mọi người: "...."
Lam Ưng: "Ngày mai chúng ta có tiễn y đi, mọi người nên chuẩn bị một chút".
Mọi người:...
Mà tên khờ đầu sỏ của mọi chuyện một chút cũng không phát hiện ra, Hoàng Ưng đang hứng trí mà đè Di Thiên xuống, y không ngờ Di Thiên trực tiếp dùng đầu mình đập vào đầu y, làm Hoàng Ưng sơ hở, ăn đau nghiêng người về sau.
Cơ hội ngay trước mắt, Di Thiên đẩy y ra, lật người lại đá tới từ bên trái. Hoàng Ưng phản xạ ngay lập tức né qua sau lại đứng đối diện với Di Thiên. Ngay lúc này, y đột nhiên thấy Hồng Ưng trên tay cầm ba cây nhang và một mâm đồ cúng =))))
Di Thiên thấy Hoàng Ưng sững sờ cũng thắc mắc theo hướng ánh mắt của y nhìn qua, thấy cái bàn bên cạnh có rất nhiều đồ ăn ngon còn Hồng Ưng đang đau xót thắp nhang... Chuyện quái gì thế này??? Di Thiên đại não không đủ dùng trong tình huống này.
Thời hạn một tiếng đồng hồ của Sở Ngạo đã hết, Di Thiên còn trụ được nghĩa là cô đã vượt qua bài kiểm tra. Nhận lấy khăn lau từ một người phục vụ, cô vừa lau mồ hôi vừa đi về phía Hồng Ưng.
- Chuyện gì vậy? Đồ ăn ngon thật, có tiệc sao?
Hồng Ưng cố gắng trấn định, vẻ mặt bình tĩnh nhưng giọng nói mang theo chút tang thương: -Bữa ăn cuối cùng trước khi đưa ra hành quyết...
Di Thiên nheo mắt, cô không hiểu ý của câu này, ngửa mặt lên trời suy nghĩ liền bỏ qua vẻ mặt như táo bón của Hoàng Ưng. Hoàng Ưng y không ngốc, nhìn vẻ mặt thay y cầu nguyện kia của Hồng Ưng rồi tiếng nói cầu phúc nhưng xen lẫn vui sướng khi người gặp họa của lũ đồng đội, y liếc mắt qua nhìn Di Thiên còn đang trầm tư, khóc không ra nước mắt.
Hãy dành một phút mặc niệm thắp cho Hoàng Ưng chúng ta một ngọn nến.
Di Thiên giống như nghĩ ra điều gì đó, giọng nói mang theo chất vấn: -Không cần như thế đâu. Thiên Hổ so với các người không thắng đâu, không cần ưu thương như vậy!
Hiểu sai vấn đề một cách trầm trọng!!! Nhìn vẻ mặt không thể tin của hai người đàn ông, Di Thiên càng khó hiểu, không phải vấn đề này sao? Nhưng cô không thể nghĩ ra chuyện nào khác.
Ngay lúc này từ ngoài vọt vào một giọng nói vui sướng: -Di Thiên, cô đánh xong rồi? Đánh với tôi một trận đi!
Tử Duệ vui vẻ chạy vào, ánh mắt sáng lên nhìn Di Thiên đầy thách thức. Cô cũng vui vẻ nhận lời, hai người lại tiến đến khu thi đấu. Hồng Ưng bất đắc dĩ thở dài, lại một thanh niên có sở thích tự đi tìm ngược.
Giọng nói trầm thấp vang lên qua bộ đàm, tuy mang theo chút dịu dàng nhưng làm người khác toát cả mồ hôi: -Hoàng Ưng, sáng mai 10 vòng trại huấn luyện chính.
Hoàng Ưng hình tượng nháy mắt sụp đổ, trại huấn luyện chính? Thôi xong, bình thường chạy 3 vòng đã muốn hộc máu bỏ mình rồi, lần này chạy tới 10 vòng...
Lão đại ngài là đang muốn mạng nhỏ này của tôi đúng không?
Sau ví dụ điển hình của Hoàng Ưng, mọi người không ai dám chạm vào "đồ vật có độc" Di Thiên nữa. Vậy mà vẫn có kẻ điếc không sợ súng Tử Duệ, sau bữa ăn tối không hiểu vì lí do gì, y đột nhiên bị trúng thực, thăm hỏi đến độ muốn cư trú luôn ở nhà vệ sinh...
Đấu với người thâm tàng bất lộ như Sở Ngạo, chết là không thể hối cãi a...
Tất cả hiện tại đang tập trung ở phòng họp, Di Thiên vừa bước vào đã thấy Sở Ngạo ngồi điềm tĩnh ở vị trí chủ tọa, nam nhân này mấy ngày không gặp hình như suất hơn thì phải. Thấy mọi người đã an ổn chỗ ngồi, hắn cũng không vòng vo mà trực tiếp đi vào vấn đề, ánh sáng xung quanh tắt hẳn làm nổi bật ánh sáng từ máy chiếu, một tấm bản đồ hiện lên, đây là kiến trúc của một khu nhà cao tầng.
- Chúng ta sẽ đấu với Thiên Hổ ờ đây.
Hoàng Ưng một bên cặn kẽ giải thích chi tiết cuộc tấn công lần này, Di Thiên có cảm giác đây là cuộc họp của một công ty bình thường, đang xem xét bản đồ kinh tế thị trường vậy. Sau khi phân bố tất cả vào vị trí thích hợp, đến lượt Di Thiên, y có chút nhấn mạnh rõ ràng: -Quách Linh tiểu thư, chỗ của cô ở đây.
- Hể?
Di Thiên nhìn nơi tay Hoàng Ưng chỉ vào, một trận cười có chút vặn vẹo.
"Mẹ nó, đây là hắt hủi, hắt hủi công khai a"
Tại sao chỗ của cô hoàn toàn biệt lập với mọi người, đã vậy còn là nơi hẻo lánh đến cẩu còn không thèm tới??? Khoan...khoan đã...
Sau khi bình tĩnh nhìn lại vị trí đó, Di Thiên lập tức thấy có gì đó không ổn, ở đường bên hông khu nhà, là đường dành cho hàng hóa, ít ai để ý tới nơi đó. Sở Ngạo sẽ chạm mặt Chấn Phong ở tầng trên, phía dưới là quân của Từ Thịnh. Cô suy nghĩ một chút liền hiểu ra gì đó, nếu có một đám người lẻn lên tầng trên từ đường này, sẽ xuất hiện từ phía sau và vây lấy quân của Sở Ngạo, đồng thời ngăn cách viện trợ của Từ Thịnh. Hay nói cách khác, chỉ cần nơi của cô thất thủ, tất cả sẽ chấm hết.
Nhưng không phải ở tầng này còn quân của Từ Thịnh sao? Sao lại phân cô đến đó chứ? Suy nghĩ xa ra một chút, nếu quân của Từ Thịnh ở tầng này bị đánh bại thì sẽ...Nhưng nếu bị tấn công sẽ kinh động đến đám người phía dưới, đám quân của Chấn Phong cũng sẽ bị kẹt ở giữa. Rốt cuộc là sao đây??
Sở Ngạo nhìn Di Thiên đăm chiêu suy nghĩ về vị trí đặc biệt của cô thì khá hài lòng, không phải lúc nào cũng khăng khăng nghe lệnh người khác, phải biết suy xét tình hình mới có thể sống lâu được. Mọi người cũng nhận ra điều đặc biệt đó, ai cũng im lặng có suy tính của riêng mình. Di Thiên dùng kinh nghiệm mình từng trải qua, đây cũng là cách cô thường làm, sẽ không phải chứ?
Dùng một người có kĩ thuật siêu tốt lẻn vào, một mình hạ gục hết đối thủ với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, chỉ cần như vậy mới bình yên dẫn đồng bọn của mình vào mà không ai phát hiện. Khu dành cho hàng hóa thì bọn họ chỉ cần xuống tầng hầm rồi dùng thang máy hàng hóa là sẽ trực tiếp lên tầng này thôi.
Vậy mục đích cô ở đây là để đấu với người có kĩ thuật siêu tốt này? Ách, Sở Ngạo hình như anh tin tưởng tôi quá rồi. Nhưng mà...rất thú vị đó.
Di Thiên tặng cho Sở Ngạo một nụ cười tự tin, hắn liền hiểu, gật đầu đáp ứng, ánh mắt đó còn nói "cô đừng làm tôi thất vọng".
"Sẽ không"- Di Thiên ánh mắt đáp trả.
Mọi người một trận mồ hôi lạnh. Chết tiệt, trong tình huống này vậy mà cũng có thể liếc mắt đưa tình, show ân ái đúng mà muốn chọc mù mắt lũ độc thân bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.