Chương 34: Vân Trà
Tịch Lãnh Vô Thường
06/08/2022
Di Thiên khoanh tay, đứng yên lặng một bên nhìn Tử Duệ bấm chuông cửa. Từ lúc theo y đến đây, cô thực sự bị sự phóng đãng của nơi này dọa sợ. Những " bướm đêm" ăn mặc hở hang hiên ngang đi trên đường cái, còn lôi kéo tay bất kể người đàn ông nào qua đường mà cô ta thấy để đòi tình một đêm. Hình ảnh những tên công tử nhà giàu trước mặt công chúng sờ ngực, bóp mông nữ nhân của mình còn không hot bằng việc rau cải giảm giá, người dân nơi đây nhìn đến chán con mắt rồi.
Giờ cô oanh liệt được cảm nhận khu đèn đỏ nổi tiếng nhất nước. Xem ra so với mấy cô chân dài ở đây thì nguyên chủ chỉ là lấy trứng chọi với đá thôi a!
Một lúc sau, cánh cửa mở ra, là một người phụ nữ. Cô ta nhìn hai người thì ngây ra, Tử Duệ bên cạnh nở nụ cười tuyệt không đàng hoàng: -Bà chủ không định mời tụi này vào nhà sao? Bên ngoài đây lạnh lắm a~!
Muốn bao nhiêu đê tiện có bao nhiêu đê tiện, muốn bao nhiêu vô sỉ có bấy nhiêu vô sỉ.
Người phụ nữ nở nụ cười bí hiểm, quét mắt về phía Di Thiên từ trên xuống dưới một lượt, miệng khen không ngớt: -Tốt, cân nặng vừa đủ, chiều cao hoàn hảo, dáng người không tệ,có thể thông qua!
Di Thiên lạnh sống lưng. Cô đến đây để trú ẩn chứ không phải đi báo danh tuyển chọn gia súc!!! Rồi để hai người vào nha, bản thân cô ta thì đi pha trà mời hai người. Đặt hai ly trà trước mặt, người phụ nữ thong dong ngồi xuống, mắt vẫn in trên người Di Thiên.
Tử Duệ biết cô ta hiểu lầm, liền mở miệng giải thích: -Không phải đâu! Đây là Di Thiên, người quen của tôi. Hiện chúng tôi gặp rắc rối lớn nên mới mặt dày tới nhờ cô giúp.
Người phụ nữ ánh mắt tiếc nuối, nhìn qua cô thêm 2-3 lượt nữa mới thở dài: -Tôi cứ nghĩ là anh mang hàng tới.
Thôi xong! Có phải cô tới nhầm động bàn tơ nào đó rồi không, chuyên buôn người lấy nội tạng, lấy thịt,....Di Thiên đột nhiên cảm thấy đau bụng, da thịt cũng ẩn ẩn đau... Đúng là không nên đi theo một tên đàn ông xa lạ mà!!
Thấy cô xanh mặt, người phụ nữ bật cười ha hả, vươn tay ra vỗ vỗ vai cô: -Haha, em gái, đừng sợ vậy chứ.
Tử Duệ liên tưởng đến hình ảnh dũng mãnh vừa rồi lại nhìn khuôn mặt hết trắng rồi lại xanh của cô, nhịn cười vất vả. Di Thiên im lặng cầm ly trà lên nhấp một ngụm, trong lòng đem hai tên cười đến vứt hết hình tượng kia ra chém 100 lần. Hừ, nhìn cô ta cùng lắm là 24-25 vậy mà dám tự xưng em gái với một phụ nữ 27 như cô à? Đã vậy ai nói cô sợ hãi, chỉ là da thịt đau nên mới xanh mặt thôi. Có đánh chết cô cũng không nhận là mình sợ hãi đâu nha!
Tử Duệ cảm nhận không khí đang lạnh dần, liền thu hồi bộ dáng cợt nhả, gì chứ trình độ của cô gái nhỏ bên cạnh này y cũng lĩnh hội một chút, so với chết trên tay lũ hắc bang kia chỉ có hơn chứ không có kém. Y cũng không muốn vừa mới thoát khỏi miệng sói liền rơi vào tay hổ.
- Được rồi! Di Thiên, tôi giới thiệu chút. Người này là chủ hộp đêm Xuân Không, tên cô ấy là VÂN TRÀ.
Khụ! Khụ! Di Thiên vừa nghe hai từ cuối kia, liền bị sặc một ngụm trà, ho sặc sụa, không cách nào kìm chế. Vân Trà thấy vậy, liền đưa khăn giấy qua, đồng thời vỗ lưng cô cho cô thông khí.
Sau một lúc Di Thiên mới bình tĩnh tiếp nhận sự thật đắng cay này. Hết rồi! Kết thúc mẹ nó thật rồi! Thế quái nào từ một nữ phụ thông minh sắc sảo, người gặp người mê, hoa gặp hoa nở liền tiến hóa một bậc thành đẳng cấp tú bà vậy hả? Ai nói cho cô biết rốt cuộc đây là tình tiết chó má gì vậy???
Di Thiên liếc nhìn Vân Trà, khóc không ra nước mắt. Đâu ra người phụ nữ trẻ thành đạt? Đâu ra nhà thiết kế thời trang đoan trang danh tiếng? Cô thề là cô chỉ thấy một con rắn độc thấy tiền sáng mắt, thấy tiền liền chảy nước miếng thôi =))
Đúng là cuộc đời không như là mơ!!
Cô sẽ không bao giờ tin vào mấy cuốn tiểu thuyết rẻ tiền nữa.
Vân Trà sau khi thấy Di Thiên đã bình tĩnh lại, liền quan tâm hỏi: -Em bị sao vậy? Không sao chứ?
Di Thiên nhìn Vân Trà thở dài, mặt bi thương nói: -Không sao! Em chỉ có cảm giác đi phẫu thuật thẩm mĩ nửa đường hết tiền thôi.
Vân Trà với Tử Duệ nhìn nhau, thật sự không hiểu nỗi cô gái này nghĩ cái gì nữa, nhưng cũng không dám phá ngang cái khuôn mặt đau khổ, dằn vặt của cô. Liền dứt khoác bỏ Di Thiên qua một bên, đùa gì chứ họ cũng không muốn bị lây bệnh khó nói đâu.
Tử Duệ thuật lại vụ việc, đến cả ấn kí cũng nói ra. Di Thiên thật sự nghi ngờ, là mối quan hệ hai người này quá tốt hay là do y dễ tin người, chuyện ấn kí cũng không phải chuyện mua cá ngoài chợ sao có thể dễ dàng nói ra như vậy nhỉ? Ngẫm lại trước đó mình cũng không đe dọa gì mà y đã nói ra rồi, người như vậy rất dễ bị lừa, không hiểu sao y có thể toàn mạng mà ra khỏi ải của mỹ nhân Y Nhã nữa.
Vân Trà sau khi nghe xong chuyện, nhìn Di Thiên một cách đầy nghi hoặc, còn nhỏ mà đã bản lĩnh như vậy thật làm người khác phải ngạc nhiên, hơn nữa nghe Tử Duệ nói cô bé này phía sau có một lực lượng chống lưng bí ẩn, diệt trừ nguy hiểm sắp xảy ra và dọn dẹp tàn cuộc hỗn loạn cô ấy để lại. Vân Trà nhận định, Di Thiên là người không thể trêu vào.
- Tôi hiểu rồi, vậy tạm thời hai người cứ ở đây đi.
Vẻ mặt Tử Duệ liền tươi như hoa, nhưng ngay giây sau đó đã bị Vân Trà không một chút thương tiếc chà đạp.
- Nhưng không có bữa cơm nào miễn phí, hai người nếu không trả tiền nhà liền phải làm việc cho tôi!
Y như rằng, mặt hai người kia đại biến. Tiền, đồ có giá trị gì đó toàn vứt ở nhà. Hiện tại đúng là người vô gia cư a!
Di Thiên: "Cái quái gì vậy? Không lẽ cô phải tiếp mấy lão già chứ?"
Tử Duệ: "Cái quái gì vậy? Không lẽ y phải tiếp lũ đực rựa kia đó chứ?"
Vân Trà như nhìn thấy biểu cảm như nuốt phải ruồi của hai người nào đó, liền rộng lượng mở miệng: -Hai người không cần phải hầu hạ khách, chỉ cần phục vụ bưng nước là được rồi –Cô cũng không muốn bị khách mắng vào mặt, nhìn hai tên kia là thấy không có tiền đồ rồi.
Di Thiên không hẹn với Tử Duệ liền thở phào nhẹ nhõm. Cứ coi như là đi làm thêm đi.
Thế là công cuộc làm phục vụ của đôi bạn trẻ bắt đầu.
Giờ cô oanh liệt được cảm nhận khu đèn đỏ nổi tiếng nhất nước. Xem ra so với mấy cô chân dài ở đây thì nguyên chủ chỉ là lấy trứng chọi với đá thôi a!
Một lúc sau, cánh cửa mở ra, là một người phụ nữ. Cô ta nhìn hai người thì ngây ra, Tử Duệ bên cạnh nở nụ cười tuyệt không đàng hoàng: -Bà chủ không định mời tụi này vào nhà sao? Bên ngoài đây lạnh lắm a~!
Muốn bao nhiêu đê tiện có bao nhiêu đê tiện, muốn bao nhiêu vô sỉ có bấy nhiêu vô sỉ.
Người phụ nữ nở nụ cười bí hiểm, quét mắt về phía Di Thiên từ trên xuống dưới một lượt, miệng khen không ngớt: -Tốt, cân nặng vừa đủ, chiều cao hoàn hảo, dáng người không tệ,có thể thông qua!
Di Thiên lạnh sống lưng. Cô đến đây để trú ẩn chứ không phải đi báo danh tuyển chọn gia súc!!! Rồi để hai người vào nha, bản thân cô ta thì đi pha trà mời hai người. Đặt hai ly trà trước mặt, người phụ nữ thong dong ngồi xuống, mắt vẫn in trên người Di Thiên.
Tử Duệ biết cô ta hiểu lầm, liền mở miệng giải thích: -Không phải đâu! Đây là Di Thiên, người quen của tôi. Hiện chúng tôi gặp rắc rối lớn nên mới mặt dày tới nhờ cô giúp.
Người phụ nữ ánh mắt tiếc nuối, nhìn qua cô thêm 2-3 lượt nữa mới thở dài: -Tôi cứ nghĩ là anh mang hàng tới.
Thôi xong! Có phải cô tới nhầm động bàn tơ nào đó rồi không, chuyên buôn người lấy nội tạng, lấy thịt,....Di Thiên đột nhiên cảm thấy đau bụng, da thịt cũng ẩn ẩn đau... Đúng là không nên đi theo một tên đàn ông xa lạ mà!!
Thấy cô xanh mặt, người phụ nữ bật cười ha hả, vươn tay ra vỗ vỗ vai cô: -Haha, em gái, đừng sợ vậy chứ.
Tử Duệ liên tưởng đến hình ảnh dũng mãnh vừa rồi lại nhìn khuôn mặt hết trắng rồi lại xanh của cô, nhịn cười vất vả. Di Thiên im lặng cầm ly trà lên nhấp một ngụm, trong lòng đem hai tên cười đến vứt hết hình tượng kia ra chém 100 lần. Hừ, nhìn cô ta cùng lắm là 24-25 vậy mà dám tự xưng em gái với một phụ nữ 27 như cô à? Đã vậy ai nói cô sợ hãi, chỉ là da thịt đau nên mới xanh mặt thôi. Có đánh chết cô cũng không nhận là mình sợ hãi đâu nha!
Tử Duệ cảm nhận không khí đang lạnh dần, liền thu hồi bộ dáng cợt nhả, gì chứ trình độ của cô gái nhỏ bên cạnh này y cũng lĩnh hội một chút, so với chết trên tay lũ hắc bang kia chỉ có hơn chứ không có kém. Y cũng không muốn vừa mới thoát khỏi miệng sói liền rơi vào tay hổ.
- Được rồi! Di Thiên, tôi giới thiệu chút. Người này là chủ hộp đêm Xuân Không, tên cô ấy là VÂN TRÀ.
Khụ! Khụ! Di Thiên vừa nghe hai từ cuối kia, liền bị sặc một ngụm trà, ho sặc sụa, không cách nào kìm chế. Vân Trà thấy vậy, liền đưa khăn giấy qua, đồng thời vỗ lưng cô cho cô thông khí.
Sau một lúc Di Thiên mới bình tĩnh tiếp nhận sự thật đắng cay này. Hết rồi! Kết thúc mẹ nó thật rồi! Thế quái nào từ một nữ phụ thông minh sắc sảo, người gặp người mê, hoa gặp hoa nở liền tiến hóa một bậc thành đẳng cấp tú bà vậy hả? Ai nói cho cô biết rốt cuộc đây là tình tiết chó má gì vậy???
Di Thiên liếc nhìn Vân Trà, khóc không ra nước mắt. Đâu ra người phụ nữ trẻ thành đạt? Đâu ra nhà thiết kế thời trang đoan trang danh tiếng? Cô thề là cô chỉ thấy một con rắn độc thấy tiền sáng mắt, thấy tiền liền chảy nước miếng thôi =))
Đúng là cuộc đời không như là mơ!!
Cô sẽ không bao giờ tin vào mấy cuốn tiểu thuyết rẻ tiền nữa.
Vân Trà sau khi thấy Di Thiên đã bình tĩnh lại, liền quan tâm hỏi: -Em bị sao vậy? Không sao chứ?
Di Thiên nhìn Vân Trà thở dài, mặt bi thương nói: -Không sao! Em chỉ có cảm giác đi phẫu thuật thẩm mĩ nửa đường hết tiền thôi.
Vân Trà với Tử Duệ nhìn nhau, thật sự không hiểu nỗi cô gái này nghĩ cái gì nữa, nhưng cũng không dám phá ngang cái khuôn mặt đau khổ, dằn vặt của cô. Liền dứt khoác bỏ Di Thiên qua một bên, đùa gì chứ họ cũng không muốn bị lây bệnh khó nói đâu.
Tử Duệ thuật lại vụ việc, đến cả ấn kí cũng nói ra. Di Thiên thật sự nghi ngờ, là mối quan hệ hai người này quá tốt hay là do y dễ tin người, chuyện ấn kí cũng không phải chuyện mua cá ngoài chợ sao có thể dễ dàng nói ra như vậy nhỉ? Ngẫm lại trước đó mình cũng không đe dọa gì mà y đã nói ra rồi, người như vậy rất dễ bị lừa, không hiểu sao y có thể toàn mạng mà ra khỏi ải của mỹ nhân Y Nhã nữa.
Vân Trà sau khi nghe xong chuyện, nhìn Di Thiên một cách đầy nghi hoặc, còn nhỏ mà đã bản lĩnh như vậy thật làm người khác phải ngạc nhiên, hơn nữa nghe Tử Duệ nói cô bé này phía sau có một lực lượng chống lưng bí ẩn, diệt trừ nguy hiểm sắp xảy ra và dọn dẹp tàn cuộc hỗn loạn cô ấy để lại. Vân Trà nhận định, Di Thiên là người không thể trêu vào.
- Tôi hiểu rồi, vậy tạm thời hai người cứ ở đây đi.
Vẻ mặt Tử Duệ liền tươi như hoa, nhưng ngay giây sau đó đã bị Vân Trà không một chút thương tiếc chà đạp.
- Nhưng không có bữa cơm nào miễn phí, hai người nếu không trả tiền nhà liền phải làm việc cho tôi!
Y như rằng, mặt hai người kia đại biến. Tiền, đồ có giá trị gì đó toàn vứt ở nhà. Hiện tại đúng là người vô gia cư a!
Di Thiên: "Cái quái gì vậy? Không lẽ cô phải tiếp mấy lão già chứ?"
Tử Duệ: "Cái quái gì vậy? Không lẽ y phải tiếp lũ đực rựa kia đó chứ?"
Vân Trà như nhìn thấy biểu cảm như nuốt phải ruồi của hai người nào đó, liền rộng lượng mở miệng: -Hai người không cần phải hầu hạ khách, chỉ cần phục vụ bưng nước là được rồi –Cô cũng không muốn bị khách mắng vào mặt, nhìn hai tên kia là thấy không có tiền đồ rồi.
Di Thiên không hẹn với Tử Duệ liền thở phào nhẹ nhõm. Cứ coi như là đi làm thêm đi.
Thế là công cuộc làm phục vụ của đôi bạn trẻ bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.