Chương 10: Cậu Ba
Mia
16/02/2024
Nói rồi cậu hai hất tôi khỏi người, cứ thế mà hừng hực bước ra ngoài. Hình như tôi chưa bao giờ thấy cậu hai giận dữ như vậy, chắc có lẽ vì tôi vừa chạm vào lòng tự ái của cậu, nên cậu mới xấu hổ bỏ chạy chăng?
Cậu hai bảo tôi tự nhớ ra mà ân hận, nhưng nhớ là nhớ cái quái gì mới được? Nhìn cái cách mà cậu nói chuyện với tôi, có vẻ như cậu và mợ Sương đã quen biết nhau từ trước, hay mợ Sương từng làm chuyện gì ác nhân thất đức với cậu, nên cậu mới phải bảo mợ ân hận? Hay cụ thể hơn nữa, mợ Sương vì muốn làm dâu nhà họ Huỳnh mà gián tiếp chia rẽ đôi uyên ương? Nói vậy thì hiện giờ tôi đang đóng vai nữ phụ phản diện à? Thôi ngay cái suy nghĩ đó đi, đánh chết tôi cũng không tin người phụ nữ như mợ Sương lại toan tính đến cỡ này.
Nhưng rốt cuộc là vì điều gì vậy? Vì điều gì mà cậu hai và cả nhà họ Huỳnh đều không thích mợ Sương, nhưng lại chịu rước mợ về làm dâu? Nghĩ tới nghĩ lui mà muốn bạc hết cả đầu.
Mấy ngày sau khi về Hưng Vinh, cậu hai không thèm nói chuyện với tôi câu nào, tôi thì vẫn an phận con sen giặt giũ, nấu cơm. Tôi nói với cậu hai rằng "kẻ không biết thì không có tội", rồi hứa là kể từ giờ sẽ ngoan ngoãn chăm sóc cho cậu để coi như bù đắp lỗi lầm, đợi khi nào tôi nhớ ra mọi việc rồi tính tiếp. Thế là những ngày sau đó, tôi "được" vinh hạnh đón ánh bình minh ở kho lúa và kết thúc một ngày làm việc trong trạng thái ngủ gà ngủ gật.
Cụ Đằng ấy vậy mà khỏe như trâu, ngày làm quần quật đã đành, tối muộn còn ngồi xem sổ sách, báo hại tôi đang trong thời gian kiểm điểm lại bản thân nên luôn phải chờ cậu đi ngủ rồi mới dám ngủ. Thôi thì cứ tạm thời nịnh cậu một thời gian, để lỡ như mợ Sương trong quá khứ có làm chuyện tày đình gì, có thể cậu cũng niệm chút tình xưa nghĩa cũ mà nhẹ nhàng với tôi hơn.
Buổi sáng, cậu hai ngồi ngoài vườn đọc sách, thấy có cậu út đang ngồi nghịch đồ chơi kế bên, tôi bèn chạy xuống nhà sau lấy dĩa bánh bưng ra cho cậu. Đến khi tôi quay lại, chỉ trong chớp mắt mà bà ba đã có mặt ở đó, cùng với cậu hai nói nói cười cười. Người ngoài nhìn vào chắc còn tưởng đây là một gia đình nhỏ chứ không còn là mẹ kế với con chồng nữa.
"Dạ con chào má ba."
Tôi đặt dĩa bánh xuống bàn, lễ phép chào bà ba. Mỗi lần tôi gọi bà ba Huệ là má, tôi đều cảm thấy vướng víu nơi cổ họng, dù gì thì bà cũng chỉ mới hai mươi bảy tuổi, lớn hơn tôi có năm tuổi chứ mấy. Lúc này bà ba vừa nhìn thấy tôi, sắc mặt liền thay đổi một trăm tám mươi độ.
"Chị hai lấy bánh cho cậu út nè, cậu ăn thử một cái nha."
"Thôi khỏi. Con tui không ăn đồ của người ngoài mần đâu."
Tôi đưa cho cậu út cái bánh, cậu chần chừ nhìn tôi rồi quay sang ba bà, chưa kịp chạm tay vào cái bánh đã bị bà ba ngăn lại. Người trong nhà này ai cũng tính khí kỳ lạ, ngay cả trẻ nhỏ cũng muốn ép buộc nó làm theo ý mình, trách sao cậu út suốt ngày chỉ biết bám theo mẹ, đến nói còn chẳng biết nói.
"Hai ba hôm nữa thuốc của cha tui sẽ gửi tới đây, cậu hai lấy uống cho bổ." Vừa khó chịu với tôi xong, bà ba đã quay sang cậu Đằng nói chuyện hết sức nhỏ nhẹ.
"Tui đã nói là không cần rồi mà, vợ tui vẫn cho tui uống thuốc mỗi ngày, thuốc đó má để cho cha tui uống thì hay hơn."
Nghe lời từ chối của cậu hai xong, bà ba lại tự ái bế cậu út vào trong, gương mặt không giấu được nỗi thất vọng. Người ta có lòng năn nỉ cậu uống thuốc tận hai lần, mà lần nào cậu cũng thẳng thừng từ chối, thử hỏi ai mà không thất vọng.
"Mình à, sao tui thấy má ba có vẻ lo lắng cho mình quá đa."
Tôi hỏi cậu hai với ý thăm dò, nhưng thay vì nhận được câu trả lời, cậu hai lại dành cho tôi ánh nhìn sắc như dao cau. Trong lúc không biết làm sao để giải tỏa bầu không khí căng thẳng này thì bóng cụ Sang từ đằng xa chạy lại, cụ biểu tôi và cậu hai nhanh vào trong nhà cho ông nói chuyện. Nhắc mới nhớ, phú ông đi công chuyện tới nay cũng hơn một tuần liền, không hiểu lần này về có việc gì mà phải họp gia đình gấp như thế. Chậc, hay phú ông lại dở chứng mang thêm bà tư nào về nữa?
Tôi đi cùng cụ Đằng lên được nhà trước chắc cũng mất khoảng nửa ngày, nhìn xung quanh đã thấy người trong nhà ngồi lại đông đủ. Đứng bên cạnh phú ông còn có một chàng trai trạc tuổi cậu hai, tuy không rõ là ai, nhưng từ lúc tôi xuất hiện đến giờ, cậu trai kia cứ nhìn tôi chằm chằm, tôi còn cảm nhận được vẻ đau buồn trong đáy mắt cậu, một đôi mắt biết nói. Tạm bỏ qua vụ biết nói biết hát gì đó đi, bây giờ tôi chỉ cầu Trời cầu Phật cho ông cụ này đừng là người tình hay chủ nợ gì của mợ hai, cầu xin Trời Phật.
"Hôm nay có mặt gia đình đông đủ ở đây, tui muốn xin thông báo một chuyện. Đây là Thế Hiển, từ rày về sau, Thế Hiển sẽ là cậu ba nhà họ Huỳnh." Phú ông thông báo một câu khiến cả nhà chấn động.
"Ông nói cái gì? Khi không ông dắt người lạ về rồi cho làm cậu ba nhà này, ông có còn tỉnh táo không vậy?" Bà hai chuyển từ trạng thái bình thường sang kích động.
"Nó không phải là người lạ, nó là con trai của tôi."
Nghe đến đây, cả nhà ai nấy cũng đều bàng hoàng, đặc biệt là bà hai, bà đứng dậy không vững, trừng đôi mắt tuyệt vọng lên nhìn phú ông, chầm chậm hỏi lại ông một lần nữa vì không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy. Cậu Đằng và cô Cẩm Tú cũng sửng sốt không kém bà hai, chỉ có bà ba đối với chuyện trong nhà lúc nào cũng thản nhiên, không để lộ chút cảm xúc. Còn tôi, tôi đã sớm biết trước chuyện này nên không có gì bất ngờ lắm, trái lại tôi còn thấy thú vị vì chuẩn bị xem màn nhận con của ông Huỳnh Khởi một cách chân thực và sống động nhất.
Tuy đang đứng giữa tình thế khó xử nhưng phú ông vẫn bình tĩnh kể lại sự tình. Ông nói trong lúc bà hai mang bầu cậu hai, ông đã gặp lại người con gái ấy - mẹ của cậu Thế Hiển, cũng là tình cũ nhiều năm không thành. Vì một phút nông nổi không thể khống chế được bản thân, nên ông và bà ấy đã phát sinh quan hệ. Mẹ cậu Hiển vì biết không có kết quả gì với phú ông, nên khi phát hiện mình mang thai cậu Hiển, bà đã lén lút bỏ đi. Cho đến một tuần trước, phú ông đi công chuyện bên xóm Lũ thì vô tình gặp lại người xưa đang lâm bệnh nặng. Trước lúc ra đi, bà ấy đã nói cho phú ông biết cậu Hiển chính là con trai của ông.
Bà hai càng lúc càng lộ rõ vẻ đau đớn tột cùng, có nằm mơ bà cũng không ngờ rằng phú ông lại phản bội bà trong lúc bà đang mang nặng đẻ đau. Phận là đàn bà con gái với nhau, cho nên đứng trước hoàn cảnh này, tôi thấy bà hai vẫn là người đáng thương nhất. Gả cho người đàn ông trăng hoa bay bướm, thấy ông ta qua lại với người ở trong nhà, bây giờ còn mang về nhà một người con trai lớn từng này tuổi, năm lần bảy lượt bị phản bội, bị lừa dối như vậy, bảo sao bà hai không mạnh mẽ, không ghê gớm.
"Đủ rồi. Ông còn muốn gạt tui bao nhiêu lần nữa hả ông Khởi? Hôm nay ông đòi cưới con ở, ngày mai ông đem con rơi về nhà, ông muốn tui chết ngay bây giờ ông mới vừa lòng đúng không?"
Bà hai vừa khóc vừa xông vào đánh phú ông túi bụi. Chỉ trong phút chốc, ngôi nhà êm đềm bị nhấn chìm bởi những tiếng khóc la cãi vả. Cậu Đằng đứng ngay đó nhưng không nói câu nào, cũng chẳng thèm can ngăn bà hai, có lẽ cậu đã đủ thất vọng về ông rồi.
Tôi còn trông thấy cậu Hiển đứng bên kia cũng có chút xót xa cho phú ông, nhưng cậu không dám nói hay hành động gì để tránh thêm dầu vào lửa.
"Ông Trời ơi ông ngó xuống mà coi, kiếp trước con đã làm nên tội gì mà bây giờ ông đày đọa con như vậy." Bà hai ngồi bệt xuống nền gạch tàu, sắc mặt nhợt nhạt hẳn đi. Tôi định chạy qua đỡ bà nhưng cô Cẩm Tú đã đến trước, hai mẹ con cứ ngồi đó ôm nhau khóc thút thít.
"Tui xin lỗi bà. Bà có đánh có mắng tui đi nữa thì tui cũng chịu, nhưng tui xin bà hãy để thằng Hiển nó về nhà nhận tổ nhận tông."
"Nhà này đã có một thằng con hoang rồi, tui sẽ không chấp nhận thêm đứa con hoang nào nữa, ông nghe rõ chưa?"
Cậu Hiển nắm chặt bàn tay khi nghe bà hai nói hai từ "con hoang". Biết mình không thể im lặng được nữa, cậu bước lên phía trước một chút rồi nói:
"Dạ thưa ông, thưa bà, bây giờ tui không cần gì hết, tui xin phép về lại xóm Lũ, làm phiền nhà ông bà nhiều rồi." Cậu Hiển nói xong liền quay mặt bỏ đi.
"Không cần phải đi đâu hết. Nếu thật sự là con của cha, thì cậu cứ ở lại đây đi."
Cụ Đằng, chồng tôi bây giờ mới chịu lên tiếng. Thật khó hiểu, quan sát trạng thái của cụ từ nãy tới giờ, tôi không nghĩ là cụ sẽ chấp nhận cho cụ Hiển ở lại. Là cụ suy nghĩ thấu đáo, hay lại định giở trò mèo gì nữa đây?
Cậu hai bảo tôi tự nhớ ra mà ân hận, nhưng nhớ là nhớ cái quái gì mới được? Nhìn cái cách mà cậu nói chuyện với tôi, có vẻ như cậu và mợ Sương đã quen biết nhau từ trước, hay mợ Sương từng làm chuyện gì ác nhân thất đức với cậu, nên cậu mới phải bảo mợ ân hận? Hay cụ thể hơn nữa, mợ Sương vì muốn làm dâu nhà họ Huỳnh mà gián tiếp chia rẽ đôi uyên ương? Nói vậy thì hiện giờ tôi đang đóng vai nữ phụ phản diện à? Thôi ngay cái suy nghĩ đó đi, đánh chết tôi cũng không tin người phụ nữ như mợ Sương lại toan tính đến cỡ này.
Nhưng rốt cuộc là vì điều gì vậy? Vì điều gì mà cậu hai và cả nhà họ Huỳnh đều không thích mợ Sương, nhưng lại chịu rước mợ về làm dâu? Nghĩ tới nghĩ lui mà muốn bạc hết cả đầu.
Mấy ngày sau khi về Hưng Vinh, cậu hai không thèm nói chuyện với tôi câu nào, tôi thì vẫn an phận con sen giặt giũ, nấu cơm. Tôi nói với cậu hai rằng "kẻ không biết thì không có tội", rồi hứa là kể từ giờ sẽ ngoan ngoãn chăm sóc cho cậu để coi như bù đắp lỗi lầm, đợi khi nào tôi nhớ ra mọi việc rồi tính tiếp. Thế là những ngày sau đó, tôi "được" vinh hạnh đón ánh bình minh ở kho lúa và kết thúc một ngày làm việc trong trạng thái ngủ gà ngủ gật.
Cụ Đằng ấy vậy mà khỏe như trâu, ngày làm quần quật đã đành, tối muộn còn ngồi xem sổ sách, báo hại tôi đang trong thời gian kiểm điểm lại bản thân nên luôn phải chờ cậu đi ngủ rồi mới dám ngủ. Thôi thì cứ tạm thời nịnh cậu một thời gian, để lỡ như mợ Sương trong quá khứ có làm chuyện tày đình gì, có thể cậu cũng niệm chút tình xưa nghĩa cũ mà nhẹ nhàng với tôi hơn.
Buổi sáng, cậu hai ngồi ngoài vườn đọc sách, thấy có cậu út đang ngồi nghịch đồ chơi kế bên, tôi bèn chạy xuống nhà sau lấy dĩa bánh bưng ra cho cậu. Đến khi tôi quay lại, chỉ trong chớp mắt mà bà ba đã có mặt ở đó, cùng với cậu hai nói nói cười cười. Người ngoài nhìn vào chắc còn tưởng đây là một gia đình nhỏ chứ không còn là mẹ kế với con chồng nữa.
"Dạ con chào má ba."
Tôi đặt dĩa bánh xuống bàn, lễ phép chào bà ba. Mỗi lần tôi gọi bà ba Huệ là má, tôi đều cảm thấy vướng víu nơi cổ họng, dù gì thì bà cũng chỉ mới hai mươi bảy tuổi, lớn hơn tôi có năm tuổi chứ mấy. Lúc này bà ba vừa nhìn thấy tôi, sắc mặt liền thay đổi một trăm tám mươi độ.
"Chị hai lấy bánh cho cậu út nè, cậu ăn thử một cái nha."
"Thôi khỏi. Con tui không ăn đồ của người ngoài mần đâu."
Tôi đưa cho cậu út cái bánh, cậu chần chừ nhìn tôi rồi quay sang ba bà, chưa kịp chạm tay vào cái bánh đã bị bà ba ngăn lại. Người trong nhà này ai cũng tính khí kỳ lạ, ngay cả trẻ nhỏ cũng muốn ép buộc nó làm theo ý mình, trách sao cậu út suốt ngày chỉ biết bám theo mẹ, đến nói còn chẳng biết nói.
"Hai ba hôm nữa thuốc của cha tui sẽ gửi tới đây, cậu hai lấy uống cho bổ." Vừa khó chịu với tôi xong, bà ba đã quay sang cậu Đằng nói chuyện hết sức nhỏ nhẹ.
"Tui đã nói là không cần rồi mà, vợ tui vẫn cho tui uống thuốc mỗi ngày, thuốc đó má để cho cha tui uống thì hay hơn."
Nghe lời từ chối của cậu hai xong, bà ba lại tự ái bế cậu út vào trong, gương mặt không giấu được nỗi thất vọng. Người ta có lòng năn nỉ cậu uống thuốc tận hai lần, mà lần nào cậu cũng thẳng thừng từ chối, thử hỏi ai mà không thất vọng.
"Mình à, sao tui thấy má ba có vẻ lo lắng cho mình quá đa."
Tôi hỏi cậu hai với ý thăm dò, nhưng thay vì nhận được câu trả lời, cậu hai lại dành cho tôi ánh nhìn sắc như dao cau. Trong lúc không biết làm sao để giải tỏa bầu không khí căng thẳng này thì bóng cụ Sang từ đằng xa chạy lại, cụ biểu tôi và cậu hai nhanh vào trong nhà cho ông nói chuyện. Nhắc mới nhớ, phú ông đi công chuyện tới nay cũng hơn một tuần liền, không hiểu lần này về có việc gì mà phải họp gia đình gấp như thế. Chậc, hay phú ông lại dở chứng mang thêm bà tư nào về nữa?
Tôi đi cùng cụ Đằng lên được nhà trước chắc cũng mất khoảng nửa ngày, nhìn xung quanh đã thấy người trong nhà ngồi lại đông đủ. Đứng bên cạnh phú ông còn có một chàng trai trạc tuổi cậu hai, tuy không rõ là ai, nhưng từ lúc tôi xuất hiện đến giờ, cậu trai kia cứ nhìn tôi chằm chằm, tôi còn cảm nhận được vẻ đau buồn trong đáy mắt cậu, một đôi mắt biết nói. Tạm bỏ qua vụ biết nói biết hát gì đó đi, bây giờ tôi chỉ cầu Trời cầu Phật cho ông cụ này đừng là người tình hay chủ nợ gì của mợ hai, cầu xin Trời Phật.
"Hôm nay có mặt gia đình đông đủ ở đây, tui muốn xin thông báo một chuyện. Đây là Thế Hiển, từ rày về sau, Thế Hiển sẽ là cậu ba nhà họ Huỳnh." Phú ông thông báo một câu khiến cả nhà chấn động.
"Ông nói cái gì? Khi không ông dắt người lạ về rồi cho làm cậu ba nhà này, ông có còn tỉnh táo không vậy?" Bà hai chuyển từ trạng thái bình thường sang kích động.
"Nó không phải là người lạ, nó là con trai của tôi."
Nghe đến đây, cả nhà ai nấy cũng đều bàng hoàng, đặc biệt là bà hai, bà đứng dậy không vững, trừng đôi mắt tuyệt vọng lên nhìn phú ông, chầm chậm hỏi lại ông một lần nữa vì không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy. Cậu Đằng và cô Cẩm Tú cũng sửng sốt không kém bà hai, chỉ có bà ba đối với chuyện trong nhà lúc nào cũng thản nhiên, không để lộ chút cảm xúc. Còn tôi, tôi đã sớm biết trước chuyện này nên không có gì bất ngờ lắm, trái lại tôi còn thấy thú vị vì chuẩn bị xem màn nhận con của ông Huỳnh Khởi một cách chân thực và sống động nhất.
Tuy đang đứng giữa tình thế khó xử nhưng phú ông vẫn bình tĩnh kể lại sự tình. Ông nói trong lúc bà hai mang bầu cậu hai, ông đã gặp lại người con gái ấy - mẹ của cậu Thế Hiển, cũng là tình cũ nhiều năm không thành. Vì một phút nông nổi không thể khống chế được bản thân, nên ông và bà ấy đã phát sinh quan hệ. Mẹ cậu Hiển vì biết không có kết quả gì với phú ông, nên khi phát hiện mình mang thai cậu Hiển, bà đã lén lút bỏ đi. Cho đến một tuần trước, phú ông đi công chuyện bên xóm Lũ thì vô tình gặp lại người xưa đang lâm bệnh nặng. Trước lúc ra đi, bà ấy đã nói cho phú ông biết cậu Hiển chính là con trai của ông.
Bà hai càng lúc càng lộ rõ vẻ đau đớn tột cùng, có nằm mơ bà cũng không ngờ rằng phú ông lại phản bội bà trong lúc bà đang mang nặng đẻ đau. Phận là đàn bà con gái với nhau, cho nên đứng trước hoàn cảnh này, tôi thấy bà hai vẫn là người đáng thương nhất. Gả cho người đàn ông trăng hoa bay bướm, thấy ông ta qua lại với người ở trong nhà, bây giờ còn mang về nhà một người con trai lớn từng này tuổi, năm lần bảy lượt bị phản bội, bị lừa dối như vậy, bảo sao bà hai không mạnh mẽ, không ghê gớm.
"Đủ rồi. Ông còn muốn gạt tui bao nhiêu lần nữa hả ông Khởi? Hôm nay ông đòi cưới con ở, ngày mai ông đem con rơi về nhà, ông muốn tui chết ngay bây giờ ông mới vừa lòng đúng không?"
Bà hai vừa khóc vừa xông vào đánh phú ông túi bụi. Chỉ trong phút chốc, ngôi nhà êm đềm bị nhấn chìm bởi những tiếng khóc la cãi vả. Cậu Đằng đứng ngay đó nhưng không nói câu nào, cũng chẳng thèm can ngăn bà hai, có lẽ cậu đã đủ thất vọng về ông rồi.
Tôi còn trông thấy cậu Hiển đứng bên kia cũng có chút xót xa cho phú ông, nhưng cậu không dám nói hay hành động gì để tránh thêm dầu vào lửa.
"Ông Trời ơi ông ngó xuống mà coi, kiếp trước con đã làm nên tội gì mà bây giờ ông đày đọa con như vậy." Bà hai ngồi bệt xuống nền gạch tàu, sắc mặt nhợt nhạt hẳn đi. Tôi định chạy qua đỡ bà nhưng cô Cẩm Tú đã đến trước, hai mẹ con cứ ngồi đó ôm nhau khóc thút thít.
"Tui xin lỗi bà. Bà có đánh có mắng tui đi nữa thì tui cũng chịu, nhưng tui xin bà hãy để thằng Hiển nó về nhà nhận tổ nhận tông."
"Nhà này đã có một thằng con hoang rồi, tui sẽ không chấp nhận thêm đứa con hoang nào nữa, ông nghe rõ chưa?"
Cậu Hiển nắm chặt bàn tay khi nghe bà hai nói hai từ "con hoang". Biết mình không thể im lặng được nữa, cậu bước lên phía trước một chút rồi nói:
"Dạ thưa ông, thưa bà, bây giờ tui không cần gì hết, tui xin phép về lại xóm Lũ, làm phiền nhà ông bà nhiều rồi." Cậu Hiển nói xong liền quay mặt bỏ đi.
"Không cần phải đi đâu hết. Nếu thật sự là con của cha, thì cậu cứ ở lại đây đi."
Cụ Đằng, chồng tôi bây giờ mới chịu lên tiếng. Thật khó hiểu, quan sát trạng thái của cụ từ nãy tới giờ, tôi không nghĩ là cụ sẽ chấp nhận cho cụ Hiển ở lại. Là cụ suy nghĩ thấu đáo, hay lại định giở trò mèo gì nữa đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.