Chương 34: Đừng ngoảnh lại!
Túc Tinh Xuyên
10/08/2024
"... Người đàn ông nằm trên giường suy ngẫm về hàng loạt chuyện đã xảy
ra trong ngày rồi dần chìm vào giấc ngủ. Chỉ là hắn không hay biết rằng, ngay bên dưới gầm giường, có một đôi mắt đỏ như máu đang mở to."
"Mở đầu gì mà giống light novel vậy..." Lâm Hòe vừa lật như gió vừa cảm thán, "Thêm dấu ngoặc kép* vào là y xì rồi..."
Dù nghĩ vậy nhưng y vẫn đọc đến trang cuối cùng.
"Chương 5: Phòng ngủ bí ẩn"
"... Vì tò mò, hắn ngồi xuống ghế, mở cuốn sổ trước mặt rồi bắt đầu đọc từng trang một."
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng y.
Từ lúc vào trường, vào lớp, rồi về ký túc xá...
Ngay cả tên ngốc cũng nhận ra nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết này là ai.
Và yx...
Nhan Tức.
"Mình bị gài à?" Lâm Hòe lẩm bẩm, "Hay là..."
Đoạn, y xoa bề mặt giấy.
"Còn chưa khô, hẳn là mới viết." Y nhìn vết mực trên ngón tay rồi lật sang trang tiếp theo. Một dòng chữ đỏ tươi xuất hiện: "Khi ngoảnh lại, hắn nhìn thấy..."
Nội dung kết thúc đột ngột tại đây, sau đó chỉ có vài tờ giấy trống. Lâm Hòe kiên nhẫn giở từng chút một. Trang cuối cùng dường như được viết rất vội vàng, chỉ có chi chít hàng chữ xiêu vẹo và dấu vân tay đỏ như máu.
"Đừng ngoảnh lại! Đừng ngoảnh lại! Đừng ngoảnh lại! Đừng ngoảnh lại!"
Lời cảnh báo quyết liệt rải rác khắp mặt giấy, song Lâm Hòe vẫn chỉ liếc qua rồi lật sang trang tiếp theo.
Một dòng chữ lớn được viết bằng mực đỏ lại đập vào mắt: "Rời khỏi đây mau!"
"Nhật ký tương lai? Nhật ký tiên tri? Hay là..." Lâm Hòe cầm lên cây bút được đặt ở bên phải.
Nếu là người khác, chắc hẳn sẽ bị cuốn sổ này dọa sợ rồi cho rằng mình đã sập bẫy. Nhưng Lâm Hòe thì không như vậy.
Hiển nhiên bên trong có chứa mực đỏ, y không ngần ngại cầm bút quẹt vài nét trên trang giấy ố vàng. Sau đó, Lâm Hòe lật trở lại trang có dòng "hắn nhìn thấy..." rồi bổ sung.
"Chính mình trong gương."
Viết xong, y đặt bút xuống rồi quay đầu.
Sau lưng y quả thực có một chiếc gương dài được treo trên cánh cửa đóng kín.
Nếu Lâm Hòe quay đầu trong trạng thái khiếp sợ như những gì được ghi trong sổ, thì chắc chắn y sẽ nhìn thấy cánh cửa và hình ảnh phản chiếu của chính mình đầu tiên. Tuy nhiên, không giống với những người khác, Lâm Hòe lại chẳng hề cảm thấy sợ hãi.
"Sử dụng gương dài để tạo hiệu ứng kinh dị, khiến cho cảm giác bị sắp đặt càng thêm mãnh liệt. Vừa lén lút quan sát vừa viết nhật ký như thể đang thao túng mình. Liệu đây có phải nguồn cơn gây nên mọi nỗi sợ hay còn có một ám chỉ nào khác?"
Y suy nghĩ rồi quyết định viết thêm một dòng nữa.
"Sau một phút nữa, tài khoản của hắn sẽ được chuyển thêm một trăm nghìn tệ*."
Kiên nhẫn chờ đợi một lúc, không có gì xảy ra.
Có chút thất vọng nhưng hiển nhiên điều này cũng nằm trong dự đoán của Lâm Hòe. Y chỉ muốn thử nghiệm xem cuốn nhật ký này có thể thay đổi được hiện thực hay không thôi...
Nhưng rõ ràng là y đã thất bại.
"Vậy đây chỉ là một lời răn đe chả có tác dụng. Thế thì dọa để làm gì?" Lâm Hòe lật tới trang cuối, "Chẳng lẽ muốn mình rời đi?"
Muốn y rời đi sao... Rõ ràng chẳng giống việc mà một con quỷ sẽ làm.
Giống như đang can ngăn hoặc bảo vệ hơn.
Boss trong game chắc chắn sẽ không bảo vệ người chơi. Vậy là, còn có một thế lực khác đang làm đủ mọi cách để họ có thể từ bỏ việc điều tra và rời khỏi đây.
Hơn nữa, lại còn dùng thủ đoạn rẻ tiền như vậy... Lâm Hòe dễ dàng liên hệ tới cái bóng trắng mà y nhìn thấy hôm qua, Nhan Tức.
Lúc trên sân thượng, cậu ta cũng không ngừng bảo y rời đi. Cuốn sổ này, xem chừng cũng là một trong những công cụ bày tỏ mục đích của cậu ta. Chỉ là...
Muốn người chơi rời đi? Nhưng tại sao? Chẳng lẽ cậu ta không phải kẻ chủ mưu đứng đằng sau mọi chuyện à?
Tại sao cậu ta lại sợ cái bóng trắng kia đến vậy? Mà, một vong linh không thể nào đồng thời phân tách ra làm hai được.
Là nhân cách khác sao?
Có lẽ, một người phải chịu đựng quá nhiều sự dày vò như Nhan Tức đã phân ra thành hai nhân cách. Để người chơi không thiệt mạng dưới âm mưu của nhân cách độc ác, nhân cách lương thiện đã cố gắng dàn dựng nhiều sự việc đáng sợ nhưng không gây hại nhằm đuổi họ khỏi trường học. Còn nhân cách độc ác, bởi vì bị chấp niệm trước khi chết ăn mòn nên đã thao túng toàn bộ ngôi trường để thực hiện kế hoạch trả thù của riêng mình?
Nghĩ tới đây, Lâm Hòe hừ lạnh.
"Bị giết rồi mà vẫn còn muốn bảo vệ người vô tội sao?" Y thấp giọng, "Đúng là..."
Lâm Hòe vừa lẩm bẩm vừa cất sổ và bút vào túi áo. Sau khi kiểm tra căn phòng lại một lần nữa và không tìm thấy manh mối nào khác, y đành phải mở cánh cửa không biết đã đóng từ lúc nào rồi rời khỏi đây.
Khi y đến lớp F thì đã là bảy giờ sáng. Học sinh vẫn mang dáng vẻ mệt mỏi như cũ. Y đứng trên bục giảng quan sát một lượt rồi lên tiếng: "Phương Trình đâu rồi?"
Thấy học sinh cúi đầu không đáp, Lâm Hòe nhanh chóng mở sách giáo khoa rồi chuyển sang trạng thái "copy". Y mỉm cười hiền từ: "Vắng mặt thì ghi là nghỉ học không phép đi. Mọi người đọc bài "Đằng Vương các tự" nào."
Nói xong, y ung dung ngồi trên bục giảng nhìn xuống phía dưới. Trong lúc học sinh bắt đầu uể oải học thuộc, thì nam sinh cá biệt ở góc lớp lại nghiến chặt răng trông cực kỳ căm hận.
Lâm Hòe nhớ cậu ta tên là Trần Hạo Vũ, bạn thân của Phương Trình.
Vì thế, y dùng thước gõ nhẹ vào mặt bàn rồi nói với cậu ta: "Em, ra ngoài với tôi."
Trần Hạo Vũ miễn cưỡng theo y ra ngoài hành lang với vẻ mặt cực kỳ bất mãn. Lâm Hòe đi xung quanh cậu ta hai vòng rồi nói: "Tôi thấy em rất thiếu nghiêm túc. Đáng lẽ phải xử lý theo nội quy của nhà trường, nhưng tôi sẽ cho em hai lựa chọn."
Trần Hạo Vũ nghênh mặt đáp: "Thầy muốn gì thì nói thẳng. Hừ, tôi còn tưởng thầy khác với..."
"Một là chịu phạt." Lâm Hòe cầm thước gõ nhẹ vào lòng bàn tay, "Hai là nói cho tôi biết Phương Trình đang ở đâu."
"Bọn họ... Hả?"
Sau đó, Trần Hạo Vũ đã nói với y rằng, trong tiết chạy bộ buổi sáng, bởi vì bảo vệ một nữ sinh lớp C mà Phương Trình đã bị đưa vào phòng trừng phạt.
"Phòng trừng phạt...?"
Đây là nơi đám hiệu trưởng xử lý học sinh không nghe lời bằng cách giật điện họ. Từ lời kể của Trần Hạo Vũ, Lâm Hòe mới biết hầu hết giáo viên trong này đều có lý lịch không sạch sẽ và từng bị các ngôi trường khác sa thải. Sau khi trải qua đủ mọi biến cố, bọn họ tụ tập lại ngôi trường cấp ba nằm ở khu vực kém phát triển thuộc ngoại ô thành phố này để xưng vua chúa.
Phòng trừng phạt nằm ở hướng Tây Bắc, còn tòa dạy học thứ ba nằm ở phía Đông Nam. Sau khi theo Trần Hạo Vũ đi gần hết khuôn viên trường, Lâm Hòe đã hoàn toàn nắm rõ được bố cục nơi đây.
Một căn nhà thấp bé màu trắng hiện ra trước mắt, Lâm Hòe leo lên cầu thang rồi nói với bảo vệ: "Xin lỗi, tôi là giáo viên lớp F năm ba, tôi đến để đón học sinh."
Hai gã bảo vệ đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng xác nhận rằng y là giáo viên dạy thay. Một người trong số đó lên tiếng: "Học sinh bị trừng phạt do vi phạm nội quy là bắt buộc, chúng tôi sẽ không thả người."
"Nhưng mục đích của trường không phải là muốn học sinh chăm chỉ học tập sao? Nhốt lại như thế thì làm sao các em ấy học được?"
Hai gã bảo vệ nhìn nhau rồi cười lớn. Một giọng điệu mỉa mai vang lên: "Này, công tử bột thì biết gì mà nói, râu còn chưa mọc mà đã ở đây giả vờ giả vịt."
Lâm Hòe mỉm cười nghe hai gã chế nhạo mình rồi hỏi: "Vậy là hai anh không thả người đúng không?"
"Còn dám dọa á? Không thả đấy thì sao."
"Vậy chúng ta như này đi." Lâm Hòe thở dài rồi thần bí lấy ra đồ vật gì đó từ trong túi, "Tôi có chút quà muốn biếu các anh, mong các anh thông cảm một chút..."
"Ồ, biết điều là tốt."
Bảo vệ vừa đưa tay ra, Lâm Hòe đã nhanh chóng liếc nhìn căn phòng phía sau rồi nói: "Ở đây không tiện lắm, chúng ta ra chỗ khác đi."
Hai gã nhìn nhau rồi quyết định đi theo y.
Năm phút sau.
Lâm Hòe xoay cổ tay rồi bước ra khỏi bụi cây. Hai gã bảo vệ bị y đánh cho thừa sống thiếu chết, đã thế quần áo còn bị lột sạch rồi ném vào trong bụi cây. Lâm Hòe cầm chùm chìa khóa khách sáo nói với cả đám đang bất tỉnh phía sau: "Tôi sẽ đốt tiền cho hai người."
Vừa rồi, vì sợ ảnh hưởng đến tâm lý của học sinh trong phòng trừng phạt nên y đã không ra tay ngay tại chỗ. Lúc này, y mới quay trở lại tầng hai rồi mở cửa. Hai học sinh bên trong sau khi nghe thấy động tĩnh liền vô thức co rúm người lại.
"Đi thôi." Một nam một nữ được y đỡ lên rồi dìu ra ngoài. Giữa chừng, y lên tiếng: "Trước tiên, chúng ta sẽ có một tiết thể dục."
Nói xong, y dẫn cả hai vào phòng sốc điện. Nhìn thấy những thiết bị quen thuộc, bọn họ đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi. Lâm Hòe lấy ra con ốc thừa từ trong túi rồi dùng nó phá hủy camera giám sát. Sau đó, y nhặt một thanh sắt từ bên ngoài đưa cho hai người: "Đập đi."
Thấy bọn họ chần chừ, Lâm Hòe bèn nói: "Sợ cái gì? Hỏng thì tôi bảo kê."
"Thầy Lâm, em..."
"Lề mề phiền phức thật sự... Chẳng lẽ hai cái đứa này bị mắc hội chứng Stockholm à." Lâm Hòe bị bọn họ làm cho phát bực. Sự kiên nhẫn của y đã hoàn toàn cạn kiệt, "Không đập thì quay về học đi, hai đứa..."
"Thầy Lâm, nếu bọn em đập vỡ nó, bọn họ sẽ gây rắc rối cho thầy."
Phương Trình cũng gật đầu. Thấy vậy, Lâm Hòe bỗng dưng có chút buồn cười: "Bọn họ gây rắc rối cho tôi?"
Dứt lời, y cầm thanh sắt đập nát toàn bộ máy móc. Sức lực áp đảo khiến cả hai hoảng sợ tột độ. Đoạn, Lâm Hòe nhìn về phía bọn họ: "Các em không đập, thì tôi đập các em?"
Cả hai:...
Phương Trình do dự cầm lấy thanh sắt rồi làm theo lời Lâm Hòe. Ngay khi âm thanh va chạm vang lên, cậu ta đã hoảng loạn lùi ra sau. Chỉ là ngay sau đó, nữ sinh bên cạnh đã cắn chặt răng giật lấy món đồ trong tay cậu ta rồi hung hăng đập mạnh vào bàn điều trị!
Nhắm thẳng vào nguồn cơn gây nên sự đau đớn bấy lâu, động tác của cả hai càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh. Bọn họ tựa như tên tội phạm lâm vào đường cùng, còn Lâm Hòe hiển nhiên là một tên đồng phạm giỏi nhất. Y sau đó lại tìm thêm một thanh sắt khác, hai cây gậy cào đất, thậm chí là cả bình chữa cháy. Bọn họ cần cái gì, y liền cung cấp cái đó. Đồng lòng hợp tác, phối hợp nhịp nhàng, khiến cho người ta có cảm giác kể cả có đi ăn cướp, bọn họ cũng sẽ chia việc rõ ràng, chạy trốn đến cùng trời cuối đất.
Có một số việc chỉ khi tự mình làm mới cảm thấy thỏa mãn.
Cuối cùng, cả ba người bọn họ đập nát căn phòng thành từng mảnh vụn. Phương Trình ném thanh sắt đi, cười mãn nguyện nói: "Đã lâu rồi không vui như vậy!"
Nữ sinh cũng thở hổn hển, trông như vẫn chưa thể tin được việc mình vừa làm. Đợi cho hai người bình tĩnh lại, Lâm Hòe liền kêu Trần Hạo Vũ đang trốn dưới tầng lên dọn dẹp bãi chiến trường rồi đưa cả đám quay trở lại tòa dạy học thứ ba.
Vốn dĩ y còn định phóng hỏa một phen, nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, đây mới chỉ là ngày thứ hai y đến ngôi trường này, vậy nên không thể nào kiêu ngạo như thế được. Lên đến tầng ba, y bảo Phương Trình và Trần Hạo Vũ về trước rồi quay sang hỏi nữ sinh: "Em học lớp nào?"
Nữ sinh lúc này mới hoàn hồn, cô nhìn về phía lớp C rồi cắn môi đáp: "L-Lớp C ạ."
"Lớp C à." Lâm Hòe vừa dẫn cô về lớp vừa hỏi, "Chủ nhiệm là thầy Dư Hành Kiện phải không? Tôi nghe nói thầy ấy là một giáo viên xuất sắc."
Nữ sinh giật giật môi. Cô dường như muốn nói điều gì đó, nhưng lại do dự nên chỉ biết tiếp tục cúi đầu bước đi. Tới điểm đến, giữa âm thanh đọc bài lanh lảnh của đám học sinh, Lâm Hòe gõ nhẹ cửa.
Thời điểm nhìn thấy Dư Hành Kiện, y cảm nhận được nữ sinh phía sau lùi lại một bước.
Gặp lại Lâm Hòe, cơ mặt Dư Hành Kiện không khỏi giật giật. Hắn quay đầu nhìn học sinh bên trong rồi mở lời: "Ha ha, mới sáng sớm, sao thầy Lâm lại đến đây vậy?"
"Tới lớp rồi, em vào trước đi." Lâm Hòe đẩy nữ sinh về phía trước, nhưng cô vẫn chỉ mím môi, cúi đầu, không dám cử động.
Đứng trước mặt chứng kiến toàn bộ, thấy nữ sinh vẫn chần chừ không bước, lúc này Dư Hành Kiện mới nở một nụ cười công nghiệp: "Là Hân Di à, em vào đi."
Nhận được sự cho phép của Dư Hành Kiện, cô gái tên Hân Di cúi đầu đáp lại: "Em cảm ơn thầy ạ."
Nói xong, cô rón rén đi về phía góc lớp. Lúc này, giọng cười của Dư Hành Kiện lại vang lên: "Lần sau đừng làm ra loại chuyện mất mặt như vậy nữa nhé. Là thành viên của tập thể, em cần phải có ý thức trách nhiệm chung."
Nghe đến hai chữ "tập thể", nữ sinh khẽ rùng mình: "Vâng ạ."
"Cảm ơn thầy Lâm đã đưa em ấy về lớp." Dư Hành Kiện vẫn không hề nhắc đến phòng trừng phạt.
Lâm Hòe chỉ đứng im ở cửa khẽ nhướng mày, hoàn toàn không có ý định giao tiếp thêm với hắn.
Thẹn quá hóa giận, Dư Hành Kiện hắng giọng rồi vỗ tay.
Âm thanh vang lên như có một loại ma lực nào đó khiến cho cả lớp im lặng và đồng loạt nhìn về phía hắn.
"Hôm nay, trong tiết chạy bộ, Lý Hân Di đã bị ngã. Điều này gây ảnh hưởng xấu đến cả lớp và khiến chúng ta không thể giành được giải nhất. Vừa rồi, thầy Lâm lớp F đã đưa em ấy về. Bạn học Lý Hân Di..." Hắn mỉm cười với cô, "Lên trên bục giảng đi."
"Mở đầu gì mà giống light novel vậy..." Lâm Hòe vừa lật như gió vừa cảm thán, "Thêm dấu ngoặc kép* vào là y xì rồi..."
Dù nghĩ vậy nhưng y vẫn đọc đến trang cuối cùng.
"Chương 5: Phòng ngủ bí ẩn"
"... Vì tò mò, hắn ngồi xuống ghế, mở cuốn sổ trước mặt rồi bắt đầu đọc từng trang một."
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng y.
Từ lúc vào trường, vào lớp, rồi về ký túc xá...
Ngay cả tên ngốc cũng nhận ra nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết này là ai.
Và yx...
Nhan Tức.
"Mình bị gài à?" Lâm Hòe lẩm bẩm, "Hay là..."
Đoạn, y xoa bề mặt giấy.
"Còn chưa khô, hẳn là mới viết." Y nhìn vết mực trên ngón tay rồi lật sang trang tiếp theo. Một dòng chữ đỏ tươi xuất hiện: "Khi ngoảnh lại, hắn nhìn thấy..."
Nội dung kết thúc đột ngột tại đây, sau đó chỉ có vài tờ giấy trống. Lâm Hòe kiên nhẫn giở từng chút một. Trang cuối cùng dường như được viết rất vội vàng, chỉ có chi chít hàng chữ xiêu vẹo và dấu vân tay đỏ như máu.
"Đừng ngoảnh lại! Đừng ngoảnh lại! Đừng ngoảnh lại! Đừng ngoảnh lại!"
Lời cảnh báo quyết liệt rải rác khắp mặt giấy, song Lâm Hòe vẫn chỉ liếc qua rồi lật sang trang tiếp theo.
Một dòng chữ lớn được viết bằng mực đỏ lại đập vào mắt: "Rời khỏi đây mau!"
"Nhật ký tương lai? Nhật ký tiên tri? Hay là..." Lâm Hòe cầm lên cây bút được đặt ở bên phải.
Nếu là người khác, chắc hẳn sẽ bị cuốn sổ này dọa sợ rồi cho rằng mình đã sập bẫy. Nhưng Lâm Hòe thì không như vậy.
Hiển nhiên bên trong có chứa mực đỏ, y không ngần ngại cầm bút quẹt vài nét trên trang giấy ố vàng. Sau đó, Lâm Hòe lật trở lại trang có dòng "hắn nhìn thấy..." rồi bổ sung.
"Chính mình trong gương."
Viết xong, y đặt bút xuống rồi quay đầu.
Sau lưng y quả thực có một chiếc gương dài được treo trên cánh cửa đóng kín.
Nếu Lâm Hòe quay đầu trong trạng thái khiếp sợ như những gì được ghi trong sổ, thì chắc chắn y sẽ nhìn thấy cánh cửa và hình ảnh phản chiếu của chính mình đầu tiên. Tuy nhiên, không giống với những người khác, Lâm Hòe lại chẳng hề cảm thấy sợ hãi.
"Sử dụng gương dài để tạo hiệu ứng kinh dị, khiến cho cảm giác bị sắp đặt càng thêm mãnh liệt. Vừa lén lút quan sát vừa viết nhật ký như thể đang thao túng mình. Liệu đây có phải nguồn cơn gây nên mọi nỗi sợ hay còn có một ám chỉ nào khác?"
Y suy nghĩ rồi quyết định viết thêm một dòng nữa.
"Sau một phút nữa, tài khoản của hắn sẽ được chuyển thêm một trăm nghìn tệ*."
Kiên nhẫn chờ đợi một lúc, không có gì xảy ra.
Có chút thất vọng nhưng hiển nhiên điều này cũng nằm trong dự đoán của Lâm Hòe. Y chỉ muốn thử nghiệm xem cuốn nhật ký này có thể thay đổi được hiện thực hay không thôi...
Nhưng rõ ràng là y đã thất bại.
"Vậy đây chỉ là một lời răn đe chả có tác dụng. Thế thì dọa để làm gì?" Lâm Hòe lật tới trang cuối, "Chẳng lẽ muốn mình rời đi?"
Muốn y rời đi sao... Rõ ràng chẳng giống việc mà một con quỷ sẽ làm.
Giống như đang can ngăn hoặc bảo vệ hơn.
Boss trong game chắc chắn sẽ không bảo vệ người chơi. Vậy là, còn có một thế lực khác đang làm đủ mọi cách để họ có thể từ bỏ việc điều tra và rời khỏi đây.
Hơn nữa, lại còn dùng thủ đoạn rẻ tiền như vậy... Lâm Hòe dễ dàng liên hệ tới cái bóng trắng mà y nhìn thấy hôm qua, Nhan Tức.
Lúc trên sân thượng, cậu ta cũng không ngừng bảo y rời đi. Cuốn sổ này, xem chừng cũng là một trong những công cụ bày tỏ mục đích của cậu ta. Chỉ là...
Muốn người chơi rời đi? Nhưng tại sao? Chẳng lẽ cậu ta không phải kẻ chủ mưu đứng đằng sau mọi chuyện à?
Tại sao cậu ta lại sợ cái bóng trắng kia đến vậy? Mà, một vong linh không thể nào đồng thời phân tách ra làm hai được.
Là nhân cách khác sao?
Có lẽ, một người phải chịu đựng quá nhiều sự dày vò như Nhan Tức đã phân ra thành hai nhân cách. Để người chơi không thiệt mạng dưới âm mưu của nhân cách độc ác, nhân cách lương thiện đã cố gắng dàn dựng nhiều sự việc đáng sợ nhưng không gây hại nhằm đuổi họ khỏi trường học. Còn nhân cách độc ác, bởi vì bị chấp niệm trước khi chết ăn mòn nên đã thao túng toàn bộ ngôi trường để thực hiện kế hoạch trả thù của riêng mình?
Nghĩ tới đây, Lâm Hòe hừ lạnh.
"Bị giết rồi mà vẫn còn muốn bảo vệ người vô tội sao?" Y thấp giọng, "Đúng là..."
Lâm Hòe vừa lẩm bẩm vừa cất sổ và bút vào túi áo. Sau khi kiểm tra căn phòng lại một lần nữa và không tìm thấy manh mối nào khác, y đành phải mở cánh cửa không biết đã đóng từ lúc nào rồi rời khỏi đây.
Khi y đến lớp F thì đã là bảy giờ sáng. Học sinh vẫn mang dáng vẻ mệt mỏi như cũ. Y đứng trên bục giảng quan sát một lượt rồi lên tiếng: "Phương Trình đâu rồi?"
Thấy học sinh cúi đầu không đáp, Lâm Hòe nhanh chóng mở sách giáo khoa rồi chuyển sang trạng thái "copy". Y mỉm cười hiền từ: "Vắng mặt thì ghi là nghỉ học không phép đi. Mọi người đọc bài "Đằng Vương các tự" nào."
Nói xong, y ung dung ngồi trên bục giảng nhìn xuống phía dưới. Trong lúc học sinh bắt đầu uể oải học thuộc, thì nam sinh cá biệt ở góc lớp lại nghiến chặt răng trông cực kỳ căm hận.
Lâm Hòe nhớ cậu ta tên là Trần Hạo Vũ, bạn thân của Phương Trình.
Vì thế, y dùng thước gõ nhẹ vào mặt bàn rồi nói với cậu ta: "Em, ra ngoài với tôi."
Trần Hạo Vũ miễn cưỡng theo y ra ngoài hành lang với vẻ mặt cực kỳ bất mãn. Lâm Hòe đi xung quanh cậu ta hai vòng rồi nói: "Tôi thấy em rất thiếu nghiêm túc. Đáng lẽ phải xử lý theo nội quy của nhà trường, nhưng tôi sẽ cho em hai lựa chọn."
Trần Hạo Vũ nghênh mặt đáp: "Thầy muốn gì thì nói thẳng. Hừ, tôi còn tưởng thầy khác với..."
"Một là chịu phạt." Lâm Hòe cầm thước gõ nhẹ vào lòng bàn tay, "Hai là nói cho tôi biết Phương Trình đang ở đâu."
"Bọn họ... Hả?"
Sau đó, Trần Hạo Vũ đã nói với y rằng, trong tiết chạy bộ buổi sáng, bởi vì bảo vệ một nữ sinh lớp C mà Phương Trình đã bị đưa vào phòng trừng phạt.
"Phòng trừng phạt...?"
Đây là nơi đám hiệu trưởng xử lý học sinh không nghe lời bằng cách giật điện họ. Từ lời kể của Trần Hạo Vũ, Lâm Hòe mới biết hầu hết giáo viên trong này đều có lý lịch không sạch sẽ và từng bị các ngôi trường khác sa thải. Sau khi trải qua đủ mọi biến cố, bọn họ tụ tập lại ngôi trường cấp ba nằm ở khu vực kém phát triển thuộc ngoại ô thành phố này để xưng vua chúa.
Phòng trừng phạt nằm ở hướng Tây Bắc, còn tòa dạy học thứ ba nằm ở phía Đông Nam. Sau khi theo Trần Hạo Vũ đi gần hết khuôn viên trường, Lâm Hòe đã hoàn toàn nắm rõ được bố cục nơi đây.
Một căn nhà thấp bé màu trắng hiện ra trước mắt, Lâm Hòe leo lên cầu thang rồi nói với bảo vệ: "Xin lỗi, tôi là giáo viên lớp F năm ba, tôi đến để đón học sinh."
Hai gã bảo vệ đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng xác nhận rằng y là giáo viên dạy thay. Một người trong số đó lên tiếng: "Học sinh bị trừng phạt do vi phạm nội quy là bắt buộc, chúng tôi sẽ không thả người."
"Nhưng mục đích của trường không phải là muốn học sinh chăm chỉ học tập sao? Nhốt lại như thế thì làm sao các em ấy học được?"
Hai gã bảo vệ nhìn nhau rồi cười lớn. Một giọng điệu mỉa mai vang lên: "Này, công tử bột thì biết gì mà nói, râu còn chưa mọc mà đã ở đây giả vờ giả vịt."
Lâm Hòe mỉm cười nghe hai gã chế nhạo mình rồi hỏi: "Vậy là hai anh không thả người đúng không?"
"Còn dám dọa á? Không thả đấy thì sao."
"Vậy chúng ta như này đi." Lâm Hòe thở dài rồi thần bí lấy ra đồ vật gì đó từ trong túi, "Tôi có chút quà muốn biếu các anh, mong các anh thông cảm một chút..."
"Ồ, biết điều là tốt."
Bảo vệ vừa đưa tay ra, Lâm Hòe đã nhanh chóng liếc nhìn căn phòng phía sau rồi nói: "Ở đây không tiện lắm, chúng ta ra chỗ khác đi."
Hai gã nhìn nhau rồi quyết định đi theo y.
Năm phút sau.
Lâm Hòe xoay cổ tay rồi bước ra khỏi bụi cây. Hai gã bảo vệ bị y đánh cho thừa sống thiếu chết, đã thế quần áo còn bị lột sạch rồi ném vào trong bụi cây. Lâm Hòe cầm chùm chìa khóa khách sáo nói với cả đám đang bất tỉnh phía sau: "Tôi sẽ đốt tiền cho hai người."
Vừa rồi, vì sợ ảnh hưởng đến tâm lý của học sinh trong phòng trừng phạt nên y đã không ra tay ngay tại chỗ. Lúc này, y mới quay trở lại tầng hai rồi mở cửa. Hai học sinh bên trong sau khi nghe thấy động tĩnh liền vô thức co rúm người lại.
"Đi thôi." Một nam một nữ được y đỡ lên rồi dìu ra ngoài. Giữa chừng, y lên tiếng: "Trước tiên, chúng ta sẽ có một tiết thể dục."
Nói xong, y dẫn cả hai vào phòng sốc điện. Nhìn thấy những thiết bị quen thuộc, bọn họ đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi. Lâm Hòe lấy ra con ốc thừa từ trong túi rồi dùng nó phá hủy camera giám sát. Sau đó, y nhặt một thanh sắt từ bên ngoài đưa cho hai người: "Đập đi."
Thấy bọn họ chần chừ, Lâm Hòe bèn nói: "Sợ cái gì? Hỏng thì tôi bảo kê."
"Thầy Lâm, em..."
"Lề mề phiền phức thật sự... Chẳng lẽ hai cái đứa này bị mắc hội chứng Stockholm à." Lâm Hòe bị bọn họ làm cho phát bực. Sự kiên nhẫn của y đã hoàn toàn cạn kiệt, "Không đập thì quay về học đi, hai đứa..."
"Thầy Lâm, nếu bọn em đập vỡ nó, bọn họ sẽ gây rắc rối cho thầy."
Phương Trình cũng gật đầu. Thấy vậy, Lâm Hòe bỗng dưng có chút buồn cười: "Bọn họ gây rắc rối cho tôi?"
Dứt lời, y cầm thanh sắt đập nát toàn bộ máy móc. Sức lực áp đảo khiến cả hai hoảng sợ tột độ. Đoạn, Lâm Hòe nhìn về phía bọn họ: "Các em không đập, thì tôi đập các em?"
Cả hai:...
Phương Trình do dự cầm lấy thanh sắt rồi làm theo lời Lâm Hòe. Ngay khi âm thanh va chạm vang lên, cậu ta đã hoảng loạn lùi ra sau. Chỉ là ngay sau đó, nữ sinh bên cạnh đã cắn chặt răng giật lấy món đồ trong tay cậu ta rồi hung hăng đập mạnh vào bàn điều trị!
Nhắm thẳng vào nguồn cơn gây nên sự đau đớn bấy lâu, động tác của cả hai càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh. Bọn họ tựa như tên tội phạm lâm vào đường cùng, còn Lâm Hòe hiển nhiên là một tên đồng phạm giỏi nhất. Y sau đó lại tìm thêm một thanh sắt khác, hai cây gậy cào đất, thậm chí là cả bình chữa cháy. Bọn họ cần cái gì, y liền cung cấp cái đó. Đồng lòng hợp tác, phối hợp nhịp nhàng, khiến cho người ta có cảm giác kể cả có đi ăn cướp, bọn họ cũng sẽ chia việc rõ ràng, chạy trốn đến cùng trời cuối đất.
Có một số việc chỉ khi tự mình làm mới cảm thấy thỏa mãn.
Cuối cùng, cả ba người bọn họ đập nát căn phòng thành từng mảnh vụn. Phương Trình ném thanh sắt đi, cười mãn nguyện nói: "Đã lâu rồi không vui như vậy!"
Nữ sinh cũng thở hổn hển, trông như vẫn chưa thể tin được việc mình vừa làm. Đợi cho hai người bình tĩnh lại, Lâm Hòe liền kêu Trần Hạo Vũ đang trốn dưới tầng lên dọn dẹp bãi chiến trường rồi đưa cả đám quay trở lại tòa dạy học thứ ba.
Vốn dĩ y còn định phóng hỏa một phen, nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, đây mới chỉ là ngày thứ hai y đến ngôi trường này, vậy nên không thể nào kiêu ngạo như thế được. Lên đến tầng ba, y bảo Phương Trình và Trần Hạo Vũ về trước rồi quay sang hỏi nữ sinh: "Em học lớp nào?"
Nữ sinh lúc này mới hoàn hồn, cô nhìn về phía lớp C rồi cắn môi đáp: "L-Lớp C ạ."
"Lớp C à." Lâm Hòe vừa dẫn cô về lớp vừa hỏi, "Chủ nhiệm là thầy Dư Hành Kiện phải không? Tôi nghe nói thầy ấy là một giáo viên xuất sắc."
Nữ sinh giật giật môi. Cô dường như muốn nói điều gì đó, nhưng lại do dự nên chỉ biết tiếp tục cúi đầu bước đi. Tới điểm đến, giữa âm thanh đọc bài lanh lảnh của đám học sinh, Lâm Hòe gõ nhẹ cửa.
Thời điểm nhìn thấy Dư Hành Kiện, y cảm nhận được nữ sinh phía sau lùi lại một bước.
Gặp lại Lâm Hòe, cơ mặt Dư Hành Kiện không khỏi giật giật. Hắn quay đầu nhìn học sinh bên trong rồi mở lời: "Ha ha, mới sáng sớm, sao thầy Lâm lại đến đây vậy?"
"Tới lớp rồi, em vào trước đi." Lâm Hòe đẩy nữ sinh về phía trước, nhưng cô vẫn chỉ mím môi, cúi đầu, không dám cử động.
Đứng trước mặt chứng kiến toàn bộ, thấy nữ sinh vẫn chần chừ không bước, lúc này Dư Hành Kiện mới nở một nụ cười công nghiệp: "Là Hân Di à, em vào đi."
Nhận được sự cho phép của Dư Hành Kiện, cô gái tên Hân Di cúi đầu đáp lại: "Em cảm ơn thầy ạ."
Nói xong, cô rón rén đi về phía góc lớp. Lúc này, giọng cười của Dư Hành Kiện lại vang lên: "Lần sau đừng làm ra loại chuyện mất mặt như vậy nữa nhé. Là thành viên của tập thể, em cần phải có ý thức trách nhiệm chung."
Nghe đến hai chữ "tập thể", nữ sinh khẽ rùng mình: "Vâng ạ."
"Cảm ơn thầy Lâm đã đưa em ấy về lớp." Dư Hành Kiện vẫn không hề nhắc đến phòng trừng phạt.
Lâm Hòe chỉ đứng im ở cửa khẽ nhướng mày, hoàn toàn không có ý định giao tiếp thêm với hắn.
Thẹn quá hóa giận, Dư Hành Kiện hắng giọng rồi vỗ tay.
Âm thanh vang lên như có một loại ma lực nào đó khiến cho cả lớp im lặng và đồng loạt nhìn về phía hắn.
"Hôm nay, trong tiết chạy bộ, Lý Hân Di đã bị ngã. Điều này gây ảnh hưởng xấu đến cả lớp và khiến chúng ta không thể giành được giải nhất. Vừa rồi, thầy Lâm lớp F đã đưa em ấy về. Bạn học Lý Hân Di..." Hắn mỉm cười với cô, "Lên trên bục giảng đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.