Sao Phải Quá Đa Tình

Chương 34

Cúc Tử

24/05/2014

Sáng sớm hôm sau, nhìn thấy cửa gian phòng Tô La ngủ vẫn đóng chặt, Đinh Dật và Thẩm Trường Đông đều khẽ thở phào, nếu không ngộ nhỡ để Tô La nhìn thấy “bạn gái” của Ngụy Hoa Tĩnh ở chung phòng với Thẩm Trường Đông thì không biết sẽ xảy ra tình huống nào nữa.

Ngụy Hoa Tĩnh vẫn nằm ngáy khò khò trên ghế sô-pha, hai người cố gắng nhẹ nhàng không gây ra tiếng động, ra khỏi nhà đi tập thể dục buổi sáng. Lúc chạy bộ, Thẩm Trường Đông phát hiện thỉnh thoảng Đinh Dật lại quay sang nhìn cậu, nhìn xong lại cúi đầu không nói gì, một lát sau lại tiếp tục nhìn sang.

Rốt cuộc Thẩm Trường Đông mất kiên nhẫn, sau khi kiểm tra xác định quần áo vẫn chỉnh tề, lúc cô quay đầu sang một lần nữa, cậu nhìn thẳng vào mắt cô: “Tớ có vấn đề gì sao?”

Đinh Dật bị cậu hỏi đột ngột nên không khỏi chột dạ, cô cười lấp liếm, nói: “Không có gì, chỉ là cảm thấy cậu có gì đó không giống đêm hôm qua.”

Thẩm Trường Đông nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú dần dần ửng đỏ, cậu quay đầu sang chỗ khác không trả lời, cô còn dám nhắc lại! Đêm qua sau khi tắm nước lạnh, cậu quay vào thì phát hiện cái người tự xưng mất ngủ này đã ngủ say như chết, bỏ mặc mình cậu hai mắt thao láo đến nửa đêm vẫn không thể bình tĩnh được, may là tối qua chỉ tạm thời như vậy, nếu cứ thế mãi thì người mắc chướng ngại tinh thần sẽ chính là cậu.

Hai người mua một ít đồ ăn sáng rồi về, bỗng phát hiện trong nhà rất náo nhiệt, Ngụy Hoa Tĩnh đã ngủ dậy, đang ngồi nói chuyện phiếm với một đôi vợ chồng trung niên, Thẩm Trường Đông giật nẩy người: “Ba mẹ, sao hai người đến thẳng đây ạ? Chẳng nói với con một tiếng.”

Đinh Dật vội vàng đặt đồ ăn trong tay xuống, lễ phép chào hỏi vợ chồng nhà họ Thẩm, mặc dù họ chứng kiến quá trình trưởng thành của cô, nhưng dù sao cũng đã nhiều năm không gặp, khó tránh khỏi cảm giác xa lạ. Nhưng cảm giác đó chỉ là của mình cô mà thôi, Bốc Tĩnh nhanh chóng kéo cô lại, cười nói: “Ôi chao, mấy năm không gặp Tiểu Dật lại xinh đẹp hơn nhiều, lần trước Trường Đông về nhà kể chuyện, bác rất muốn tới đây thăm con nhưng mãi mà chưa có thời gian, lần này phải tụ họp thật vui đấy, tiếc là mẹ con vẫn chưa về nước.”

Bác gái Thẩm rất nhiệt tình, khiến Đinh Dật xa mẹ ba năm bỗng cảm thấy lòng ấm áp, cô ngoan ngoãn cười để cho bác vừa kéo vừa ôm.

Bên này bác Thẩm trai đang kể lại hành trình của bọn họ cho Thẩm Trường Đông, hóa ra vì e ngại ông Bốc tuổi tác đã cao, đi lại nhiều vất vả nên họ đưa ông tới địa điểm trước, sau đó hai vợ chồng mới đi đón Thẩm Trường Đông và Đinh Dật, nhân tiện kiểm tra căn hộ con trai chọn một chút. Đến đúng địa chỉ, người mở cửa lại là một chàng trai lạ, họ tưởng nhầm nhà bèn gọi điện thoại cho Thẩm Trường Đông, lại phát hiện tiếng điện thoại vang lên từ trong nhà, hóa ra buổi sáng ra ngoài tập thể dục cậu không mang điện thoại.

Ngụy Hoa Tĩnh nhanh trí, hỏi có phải bọn họ tìm Thẩm Trường Đông hay không, sau khi xác nhận thì vội vàng mời họ vào nhà ngồi, giải thích quan hệ, vợ chồng nhà họ Thẩm thấy tướng mạo và cách ăn nói của anh ta cũng không tầm thường, ngồi xuống vừa trò chuyện vừa đợi người. Bốc Tĩnh và Ngụy Hoa Tĩnh đều lớn lên trong quân khu, tuy khác thế hệ nhưng vẫn có không ít chủ đề chung, nói chuyện một lúc còn phát hiện có cả người quen chung, cộng với tài ăn nói khéo léo của Ngụy Hoa Tĩnh, mọi người trò chuyện vô cùng ăn ý.

Từ lúc vào nhà, Đinh Dật bị Bốc Tĩnh giữ chặt không buông, bà càng nói càng vui vẻ: “Tiểu Dật hồi bé rất hoạt bát đáng yêu, không như Đông Đông, lúc nào cũng nhăn mày giống ông cụ non, hồi đó bác đã nghĩ, nếu có một đứa con gái như vậy thì thật tốt, không ngờ bây giờ cuối cùng đã được như ý, con gái còn phải xuất giá, nhưng con dâu thì chính là người nhà.”

Đinh Dật nghe vậy ngại đỏ mặt, bác gái nghĩ xa quá rồi, “con dâu”? Bọn họ mới học năm nhất đại học mà thôi, không biết Thẩm Trường Đông nói chuyện với ba mẹ từ bao giờ, còn cô vẫn chưa tìm được cơ hội nói chuyện với ba.

“Ngụy Hoa Tĩnh! Tại sao anh lại đưa tôi về nhà anh? Để xem các người tề tựu cùng chung niềm vui gia đình sao?”

Một cây bút từ đâu bay đến, ánh mắt tất cả mọi người đều hướng về phía cô gái đang đứng trước cửa phòng Đinh Dật, hóa ra không biết Tô La tỉnh từ bao giờ, vừa đẩy cửa phòng đã chứng kiến một màn vui vẻ hòa thuận này.



Mấy người Thẩm Trường Đông nghĩ thầm không ổn rồi, bất ngờ gặp lại người thân nên ai nấy chỉ mải tay bắt mặt mừng, quên mất trong nhà còn có một quả bom hẹn giờ say rượu, lúc bùng nổ mà chỉ có bọn họ thì không sao, bây giờ có cả hai phụ huynh nhà họ Thẩm, tình hình sẽ cực kỳ hỗn loạn.

Ngụy Hoa Tĩnh tự mắng mình là đầu heo, vội vàng đi tới, chuẩn bị kéo Tô La ra ngoài nói chuyện, không ngờ Tô La hất tay anh ta, nhìn chằm chằm Đinh Dật, rồi lại nhìn sang Bốc Tĩnh đang giữ chặt cô, bỗng nhiên cô ấy bật khóc thút thít, vừa khóc vừa kêu: “Tại sao có thể có cha mẹ nào như hai người? Bắt con trai phải lấy người mà mình đã chọn, hai người không quan tâm đến tình cảm của con mình sao? Môn đăng hộ đối, dung mạo chiều cao, còn phải cân nhắc cả gien, có phải lai giống cho động vật đâu chứ!”

Hai vợ chồng họ Thẩm bị cô ấy mắng không hiểu gì hết, Thẩm Hà sầm mặt hỏi Thẩm Trường Đông: “Cô gái này là ai? Sao lại ở nhà con?” Thẩm Trường Đông đầy vẻ bất đắc dĩ, nhất thời không biết giải thích như thế nào, Bốc Tĩnh thì quan sát nét mặt Đinh Dật. Đinh Dật lập tức biết họ đã hiểu lầm, vì vậy trước tiên cô mỉm cười trấn an Bốc Tĩnh, sau đó quay đầu lớn tiếng quát Ngụy Hoa Tĩnh: “Chuyện em nhận lời anh không bao gồm giải quyết hậu quả, nhưng nếu anh không thể tự xử lý thì em sẽ đích thân ra tay.” Yếu tố uy hiếp trong giọng nói khiến Ngụy Hoa Tĩnh muốn lơ đi cũng khó, vì vậy anh ta quyết định nhanh chóng bắt Tô La rời khỏi đây, thế là Tô La bé nhỏ đi ra khỏi cửa mà chân gần như không chạm đất.

Ngụy Hoa Tĩnh mới vừa rồi còn mang hình tượng công tử cao quý lịch thiệp, giờ bỗng nhiên lộ ra bộ mặt ác bá, khiến Bốc Tĩnh kinh hãi chết lặng, lúc này Thẩm Trường Đông đã khôi phục sự thoải mái, thản nhiên giải thích với ba toàn bộ vấn đề. Thẩm Hà không tán thành, lắc đầu: “Các con bây giờ đang còn trẻ, còn đi học mà không chú tâm vào học hành, dính vào chuyện phức tạp như vậy, thật sự không giống chúng ta ngày xưa.”

Đinh Dật nghe vậy hơi xấu hổ, chuyện bây giờ cô “ở chung” với Thẩm Trường Đông hình như cũng rất phức tạp. Bốc Tĩnh lườm chồng: “Năm đó lúc anh viết thư tình, tâm tư không hề đơn giản hơn bọn chúng bây giờ đâu.”

Hồi đại học, Thẩm Hà học khoa Văn, ông từng viết thư tình cho một bạn nữ, về sau bạn nữ đó còn đem khoe, đưa cho người khác truyền tay nhau đọc, khiến cho ai ai cũng biết, bao gồm cả bạn học Bốc Tĩnh. Tuy sau này Thẩm Hà và bạn nữ đó không có kết quả, nhưng khi đã yêu đương rồi kết hôn với Bốc Tĩnh, nó lại trở thành một điểm yếu của ông, mỗi khi có chuyện gì không vừa ý là lại bị vợ lôi ra nhắc khéo, lần này Bốc Tĩnh thấy con trai và Đinh Dật nghe ông nói vậy có vẻ hơi mất tự nhiên, bà bèn vạch trần vết sẹo của ông một lần nữa để giải vây cho lũ trẻ.

Thẩm Hà là người chính trực, lúc ông nói những lời đó cũng không hẳn là chỉ trích tâm tư của bọn trẻ, bỗng nhiên bị vợ mắng một câu nửa thật nửa giả, ông lập tức tỉnh ngộ, chuyển chủ đề, hòa nhã hỏi thăm tình hình gần đây của người lớn trong nhà Đinh Dật.

Nhân lúc thu xếp đồ đạc, Đinh Dật vụng trộm hỏi Thẩm Trường Đông: “Sao cậu không nói gì với tớ về thời gian hai bác đến đây? Tớ đã cố che giấu, lần này bị ba mẹ cậu phát hiện chúng ta ở chung, ngoài miệng thì không nói nhưng chắc hẳn trong lòng cũng cảm thấy kỳ quặc?”

Thẩm Trường Đông liếc cô: “Chúng ta đang ở chung đúng nghĩa sao?” Chợt nhớ ra điều gì, cậu ho nhẹ một tiếng rồi tiếp tục nói: “Thực ra tớ đã nói với họ chuyện chúng ta ở cùng nhau từ lâu rồi.”

Đinh Dật trừng mắt: “Bọn họ biết chúng ta ở chung từ trước rồi sao? Vậy ba tớ có biết không?”

Thẩm Trường Đông hơi nóng ruột: “Chú Đinh chắc là chưa biết đâu, cậu đừng có mở miệng ra là nhắc đến ở chung có được không, con gái mà sao ăn nói khó nghe vậy, không phải vì để thuận tiện chăm sóc nên chúng ta mới ở cùng nhau à?”

Nghe thấy ba vẫn chưa biết chuyện, Đinh Dật thở phào, lại nhớ tới chuyện được “chăm sóc”, cô bèn không so đo những lời trách cứ của Thẩm Trường Đông nữa, nhưng lại hơi lo lắng: “Bị ba mẹ cậu biết, thanh danh cả đời của tớ không phải bị hủy hoại rồi sao?”

Thẩm Trường Đông xoa xoa đầu cô: “Đừng nghĩ lung tung, tớ đã nói với họ chúng ta mỗi người ở một phòng.” Cậu dừng lại một chút, nói tiếp: “Ba mẹ tin tưởng tớ.” Thế nhưng bây giờ cậu có phần không tin tưởng vào chính mình, có điều những lời này cậu cảm thấy tốt nhất không nên nói với Đinh Dật.

Nằm ở ven biển miền Bắc, thành phố L có khí hậu mát mẻ, phong cảnh đẹp, đường phố sạch sẽ, ngay cả bầu không khí cũng không giống ở Bắc Kinh, nơi đây chính là thánh địa nghỉ dưỡng. Nhưng đối với Đinh Dật, điểm tốt nhất của nơi này đó là hải sản rất ngon, bởi vì vùng biển nằm ở vị trí ít ô nhiễm, ăn uống cũng yên tâm hơn, không như hải sản ở khu Kinh Tân (Bắc Kinh và Thiên Tân), đa số đều được đánh bắt từ vịnh Bột Hải ô nhiễm nghiêm trọng ở gần đó.



Trên đường từ sân bay đến biệt thự ven biển, Đinh Dật bắt đầu nghe ngóng tình hình ông ngoại từ Thẩm Trường Đông, vợ chồng nhà họ Thẩm thì cô đã quen, nhưng ông ngoại thì chưa từng gặp mặt, hơn nữa, trong ấn tượng của Đinh Dật, quân nhân đều là những người rất uy nghiêm, không chỉ tự gò bó cuộc sống của mình mà còn đặt yêu cầu rất cao với những người xung quanh, cô tự biết mình không phải là thục nữ ngoan hiền gì cả, sợ đến lúc đó biểu hiện không tốt lại khiến ông không thích.

Bốc Tĩnh nghe thấy nỗi lo của cô liền bật cười: “Con yên tâm, ông ngoại của Đông Đông là người rất hiền từ, ông gặp con chắc chắn sẽ rất thích.” Bác gái đã nói thế rồi, Đinh Dật cũng ngại hỏi tiếp.

Ông ngoại thực sự đúng là người hòa nhã dễ gần, ngoại trừ sống lưng thẳng tắp thì không khác gì các cụ già bình thường. Ban đầu Đinh Dật còn thận trọng, sau đó cô tỏ vẻ hứng thú khi ông ngoại vô tình nhắc đến chuyện hồi bé của Thẩm Trường Đông, từ đó bắt đầu thoải mái hơn, ung dung trò chuyện với ông về những khoảng thời gian trưởng thành của cháu trai mà ông đã bỏ lỡ.

Nhà họ Bốc ít người, đã lâu không xuất hiện một cô bé ở tuổi Đinh Dật, cách nói chuyện của cô sinh động mà thú vị, cộng thêm giọng nói lảnh lót dễ nghe, ông cụ nghe rất chăm chú say sưa, thỉnh thoảng lại mỉm cười tán thưởng.

Bốc Tĩnh đến gọi mọi người chuẩn bị ăn cơm tối, thấy ông cụ trò chuyện với Đinh Dật rất ăn ý, bèn cười nói: “Con biết ngay ba sẽ thích cô bé Đinh Dật này mà.” Sau đó lại nói với Đinh Dật: “Nhưng mà Tiểu Dật, con cũng đừng bị ông ngoại đánh lừa, trước kia ông không hòa nhã như thế đâu, hồi bác còn bé bị ông trừng mắt một cái là sợ phát run, bây giờ lớn tuổi nên tính tình tốt hơn nhiều rồi đấy.”

Đinh Dật cười cười không nói gì, ông ngoại thì giả vờ tức giận: “Con nhóc kia lại bắt đầu giở nợ cũ ra hả? Hồi đó cô giống y như một con khỉ, nếu chỉ ngoan hiền bằng một nửa Đinh Dật bây giờ thôi thì đã ít bị ăn đòn rồi.”

Thẩm Trường Đông nghe mẹ bị gọi là “con nhóc”, còn Đinh Dật được khen là “ngoan hiền”, không nhịn được cười phá lên, Đinh Dật bị cậu cười như thế dù da mặt có dày thì vẫn cảm thấy hơi ngại ngùng, cô vội vàng đứng lên tỏ vẻ muốn vào bếp giúp cô giúp việc bày biện bàn ăn – đã giả vờ thì phải giả vờ cho giống một chút.

Dường như đã lâu rồi không được hưởng thụ một ngày nghỉ đúng nghĩa, cơm nước xong không cần phải đến thư viện tự học, không cần phải lập tức chuẩn bị bài tập, bỗng nhiên nhàn rỗi thế này khiến Đinh Dật cảm thấy không quen.

Ông ngoại có thói quen ngủ sớm dậy sớm, sau khi đi tản bộ ven biển cùng các con cháu là cần về nghỉ ngơi, vợ chồng nhà họ Thẩm cũng vào phòng sắp xếp đồ đạc. Tối qua Thẩm Trường Đông không được ngủ ngon, vốn định về phòng ngủ bù, nhưng lại bị Đinh Dật bám lấy, cô mới đến một nơi lạ lẫm, có phần hưng phấn quá mức.

Gió biển mát mẻ, trăng sao thưa thớt, trên chiếc xích đu trong khu vườn nhỏ ngoài sân, Đinh Dật ngồi đung đưa, hưởng thụ trạng thái nhàn nhã, có người nào đó ngáp liên tục rất vô vị, Đinh Dật trừng mắt: “Đêm qua cậu không ngủ à?”

Thẩm Trường Đông lườm cô: “Có ngủ, nhưng mà cũng như không.” Không muốn tiếp tục chủ đề thiếu muối này nữa, cậu ra hiệu Đinh Dật dịch sang một bên, ngồi xuống xích đu, hỏi: “Nhà tớ bên này xem như đã ổn thỏa rồi, cậu định bao giờ nói với chú dì Đinh về chuyện của chúng ta?”

Gặp người lớn hai bên ư, có phải bước tiếp theo muốn đăng tin kết hôn lên nhật báo không? Từ tận đáy lòng Đinh Dật hơi có cảm giác bài xích, giống như là sắp sửa bị trói buộc vậy, cô buột miệng nói: “Mẹ tớ còn hơn một năm nữa mới trở về, đến lúc đó rồi nói cũng chưa muộn.” Không đợi Thẩm Trường Đông phản bác, cô lập tức nói tiếp: “Ban đầu không phải chúng ta đã nói sẽ làm bạn trai bạn gái tạm thời à, sao lại phát triển đến tình trạng bây giờ, vì sao tớ bỗng nhiên lại biến thành con dâu tương lai của nhà cậu? Nói thật đi, có phải cậu đã âm mưu từ lâu rồi không!”

“Đến bây giờ cậu vẫn còn cảm thấy chúng ta là bạn trai bạn gái tạm thời?” Trong giọng nói đã không còn sự vu vơ như lúc trước, vẻ mặt Thẩm Trường Đông không phân biệt được là vui hay là giận, trong giây lát, Đinh Dật không biết nên trả lời thế nào, vừa rồi cô cũng chỉ muốn che giấu cảm giác bất an trong lòng nên mới lớn tiếng lấn át theo thói quen mà thôi. Thế nhưng lời đã nói ra, không có cách nào chối bỏ, cô đành phải cứng đầu tiếp tục: “Có gì không đúng, không phải ngay từ đầu chính cậu nói như vậy trước sao?”

Thẩm Trường Đông không nói thêm gì nữa, gặp phải một người vô tình thế này, cậu có cảm giác tự bê đá đập chân mình, cách mạng chưa thành công, đồng chí cần phải tiếp tục cố gắng, có lẽ nên suy nghĩ đến chuyện thay đổi phương thức.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sao Phải Quá Đa Tình

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook