Chương 100
Bất Nhượng Trần (Doanh Trần)
05/10/2023
=============
Năm 2010, chuyên ngành hàng không và chuyên ngành thông tin điện tử của Bắc Hàng đều tọa lạc trong khuôn viên cũ trường đại học.
Thời Thẩm Hòe Tự làm sinh viên đã luôn là chiến thần ngoại giao trong mắt bạn bè cùng lớp, vòng xã giao quen biết vượt xa phạm vi khoa Máy tính, cứ hai ba ngày lại chạy sang khoa Du hành vũ trụ một lần.
Một công trình khổng lồ như tên lửa chắc chắn phải được phân chia thành các hệ thống thiết kế con, chuyên ngành liên quan còn vừa rộng vừa phức tạp. Ngoại trừ khoa Du hành vũ trụ số 15, anh còn giao du cả với khoa Khoa học tự động hóa và kỹ thuật điện công trình, khoa Kỹ thuật cơ khí và tự động hóa, khoa Khoa học Dụng cụ và Kỹ thuật Quang điện tử, hễ gặp bất kỳ người nào cũng phải hỏi thăm mấy câu.
Năm đó Bắc Hàng tuyển sinh tổng cộng ba ngàn tân sinh viên, thế mà anh không thể tìm được Kỷ Xuân Sơn.
Thậm chí anh còn nuôi ý định đến tận Đại học Bách khoa Tây Bắc và Đại học Công nghệ Cáp Nhĩ Tân tìm thử xem, nhưng bởi vì việc học thật sự quá bận, không có cơ hội ra ngoài quá lâu nên đành phải bỏ cuộc.
Sau đó nữa, hễ có cơ hội là anh lại chạy đến các địa điểm tổ chức phóng tên lửa nhìn xem.
Trước khi bãi phóng tên lửa Văn Xương chính thức được đưa vào sử dụng, việc di chuyển đến các địa điểm phóng tên lửa khá phiền toái, vài bãi phóng còn phải đi theo đoàn du lịch mới tiếp cận được.
Ban đầu anh còn ôm chút hy vọng ngẫu nhiên gặp được Kỷ Xuân Sơn.
Hai năm sau khi tốt nghiệp, tuy không còn cố ý đi tìm Kỷ Xuân Sơn nữa nhưng anh vẫn tìm thời gian rảnh đi xem phóng tên lửa một mình, coi như một trong số những sở thích hiếm hoi của bản thân. Thói quen này duy trì cho đến ngày anh rời khỏi công ty Triệu Văn Nhân và nhận được số vốn khởi nghiệp đầu tiên từ mẹ mình.
*
Hơn 9 giờ sáng, Thẩm Hòe Tự ngủ đẫy giấc mới tỉnh, nửa giường bên cạnh đã trống không. Anh vươn tay sờ thử, trên nệm không còn hơi ấm, không biết Kỷ Xuân Sơn đã rời đi từ lúc nào.
Anh vào toilet phòng ngủ chính đánh răng rửa mặt xong, đẩy cửa phòng ngủ bước ra mới giật mình hoảng hốt.
Kỷ Xuân Sơn mặc một cây đen đúng lúc từ dưới bếp đi lên.
Người này rất hiếm khi dậy sớm vào cuối tuần.
"Hôm nay anh dậy sớm thế." Thẩm Hòe Tự khôi phục bình tĩnh, kéo tủ lạnh lấy một chai nước thuận miệng hỏi, "Phải đi công tác à?"
"Vừa lúc muốn vào gọi em dậy." Kỷ Xuân Sơn xếp chén đũa lên bàn, không đáp mà hỏi lại, "Đánh răng chưa? Lại chuẩn bị ăn sáng đi."
Thẩm Hòe Tự đánh giá chiếc áo thun màu đen và quần thể thao trên người hắn, tuy chỉ là những món đồ cơ bản nhưng thật sự quá mức quen mắt.
"Sao anh không mặc áo ngủ?" Thẩm Hòe Tự vặn chai nước uống một ngụm.
"Sáng sớm tranh thủ đi siêu thị." Kỷ Xuân Sơn mỉm cười nhìn anh, bày ra dáng vẻ như chim công xòe đuôi, "Tôi mặc quần áo của em có đẹp trai không?"
Kỷ Xuân Sơn thích mặc trang phục sáng màu, nguyên một cây đen ở trên người hắn thật sự nhìn rất không quen.
Thẩm Hòe Tự do dự chẳng biết nên nói gì, cuối cùng phải nhìn chằm chằm vào hai cái túi chất đầy nguyên liệu nấu ăn để dời đề tài: "Anh muốn đãi khách trong nhà em đấy à?"
"Tôi mở tiệc chiêu đãi chủ nhà thì có." Kỷ Xuân Sơn lại quay vào bếp, lúc trở ra lập tức đổi chai nước khoáng trên tay anh thành một chiếc ly sứ, "Uống cái này đi."
Thành ly rất ấm, Thẩm Hòe Tự liếc thứ đựng bên trong một cái, trả lại ly sứ cho hắn: "Em không uống nước ấm đâu, nóng lắm."
Kỷ Xuân Sơn tránh khỏi tay anh, rót thêm chút nước khoáng lạnh vào ly rồi nói rất thản nhiên: "Hết nóng rồi đấy."
Thẩm Hòe Tự lười chống đối, không nói nữa mà nâng ly lên uống một ngụm, đi thêm vài bước đặt ly lên bàn trà phòng khách.
Trên bàn trà có một phần kết quả kiểm tra nội soi dạ dày.
Anh đã sớm ném vụ đi khám bệnh này lên chín tầng mây.
"Anh ghé bệnh viện lấy rồi à?" Thẩm Hòe Tự cầm báo cáo kiểm tra lên, tầm mắt quét qua phần kết quả chẩn đoán —— Viêm dạ dày mãn tính.
Căn cứ theo kiến thức y học nông cạn của bản thân, mấy chữ này chẳng khác nào không có bệnh.
"Đã bảo anh chỉ lo hão rồi mà, xem này, em có bị làm sao đâu." Thẩm Hòe Tự thả bản báo cáo lại lên bàn xoay người muốn đi, thân thể chợt đâm vào một cái ôm rắn chắc.
Người này còn biết cả chiêu ôm cây đợi thỏ, Thẩm Hòe Tự đang muốn trêu đùa hắn mấy câu, Kỷ Xuân Sơn đã thấp giọng mở miệng trước: "Tiểu Tự."
Ngữ khí hắn quá nghiêm túc khiến câu trêu đùa của Thẩm Hòe Tự bị nghẹn ngược xuống cổ họng.
"Mờ mịt thì cứ mờ mịt đi." Kỷ Xuân Sơn nói.
"Hả?" Những lời này quá đột ngột, Thẩm Hòe Tự phải mất vài giây mới hiểu ra.
Kỷ Xuân Sơn giơ tay khẽ vuốt tóc anh, giọng mềm như nước: "Nếu cảm thấy mờ mịt thì đừng đi đâu hết, cứ đứng ở đây chờ tôi quay trở lại."
Thẩm Hòe Tự dựa lên người hắn.
Mấy lời âu yếm của người này luôn dễ dàng khiến người ta sa chân vào. Anh chôn mặt vào cần cổ Kỷ Xuân Sơn hít một hơi thật sâu, lúc này trên người hắn mang theo một ít hương vị khói dầu.
Đáng tiếc đối phương không thể nói chuyện đứng đắn quá ba câu.
Kỷ Xuân Sơn nhịn cười nói cho hết: "Tôi đi mua mấy quả quýt."
Thẩm Hòe Tự: "..."
Anh đẩy mạnh Kỷ Xuân Sơn ra, hung hăng đá hắn một cái: "Anh với Đoàn Triết có tật xấu gì thế? Muốn cướp vai cha em à?"
Kỷ Xuân Sơn bật cười ôm người lại: "Tôi đi xem cháo được chưa, em..."
Hắn mới nói được nửa câu thì khóa cửa tự động đột nhiên vang lên một tiếng, cả hai người cùng sửng sốt nhìn về hướng cánh cửa, đồng thời mở miệng.
Kỷ Xuân Sơn: "Ai tới vậy?"
Thẩm Hòe Tự: "Mẹ em." Không có người thứ tư biết được mật mã mở khóa cửa nhà anh.
Kỷ Xuân Sơn hoảng sợ: "Mẹ em tới thật? Tôi tưởng em nói thế chỉ để lừa tôi."
Thẩm Hòe Tự lấy lại tinh thần từ cơn kinh ngạc. Những lời hôm qua đúng là anh chỉ nói để lừa gạt Kỷ Xuân Sơn, Triệu Văn Nhân không hề nói với anh chuyện hôm nay sẽ tới.
Nhưng hiện giờ không có quá nhiều thời gian để giải thích, anh dùng sức đẩy Kỷ Xuân Sơn về hướng phòng ngủ: "Mau mau mau, anh trốn vào phòng trước đi đã."
- -------------------
Lời tác giả:
"Bố đi mua mấy quả quýt đây. Con ngồi đấy, đừng đi đâu nhé!"——《 Bóng lưng 》, Chu Tự Thanh
Câu này chắc tôi không cần chú thích đâu nhỉ...
—
Đây đã là bà thứ 2 mình biết lấy câu mua quýt ra joke trong truyện rồi đấy, bà đầu tiên là Công Tử Ưu
Năm 2010, chuyên ngành hàng không và chuyên ngành thông tin điện tử của Bắc Hàng đều tọa lạc trong khuôn viên cũ trường đại học.
Thời Thẩm Hòe Tự làm sinh viên đã luôn là chiến thần ngoại giao trong mắt bạn bè cùng lớp, vòng xã giao quen biết vượt xa phạm vi khoa Máy tính, cứ hai ba ngày lại chạy sang khoa Du hành vũ trụ một lần.
Một công trình khổng lồ như tên lửa chắc chắn phải được phân chia thành các hệ thống thiết kế con, chuyên ngành liên quan còn vừa rộng vừa phức tạp. Ngoại trừ khoa Du hành vũ trụ số 15, anh còn giao du cả với khoa Khoa học tự động hóa và kỹ thuật điện công trình, khoa Kỹ thuật cơ khí và tự động hóa, khoa Khoa học Dụng cụ và Kỹ thuật Quang điện tử, hễ gặp bất kỳ người nào cũng phải hỏi thăm mấy câu.
Năm đó Bắc Hàng tuyển sinh tổng cộng ba ngàn tân sinh viên, thế mà anh không thể tìm được Kỷ Xuân Sơn.
Thậm chí anh còn nuôi ý định đến tận Đại học Bách khoa Tây Bắc và Đại học Công nghệ Cáp Nhĩ Tân tìm thử xem, nhưng bởi vì việc học thật sự quá bận, không có cơ hội ra ngoài quá lâu nên đành phải bỏ cuộc.
Sau đó nữa, hễ có cơ hội là anh lại chạy đến các địa điểm tổ chức phóng tên lửa nhìn xem.
Trước khi bãi phóng tên lửa Văn Xương chính thức được đưa vào sử dụng, việc di chuyển đến các địa điểm phóng tên lửa khá phiền toái, vài bãi phóng còn phải đi theo đoàn du lịch mới tiếp cận được.
Ban đầu anh còn ôm chút hy vọng ngẫu nhiên gặp được Kỷ Xuân Sơn.
Hai năm sau khi tốt nghiệp, tuy không còn cố ý đi tìm Kỷ Xuân Sơn nữa nhưng anh vẫn tìm thời gian rảnh đi xem phóng tên lửa một mình, coi như một trong số những sở thích hiếm hoi của bản thân. Thói quen này duy trì cho đến ngày anh rời khỏi công ty Triệu Văn Nhân và nhận được số vốn khởi nghiệp đầu tiên từ mẹ mình.
*
Hơn 9 giờ sáng, Thẩm Hòe Tự ngủ đẫy giấc mới tỉnh, nửa giường bên cạnh đã trống không. Anh vươn tay sờ thử, trên nệm không còn hơi ấm, không biết Kỷ Xuân Sơn đã rời đi từ lúc nào.
Anh vào toilet phòng ngủ chính đánh răng rửa mặt xong, đẩy cửa phòng ngủ bước ra mới giật mình hoảng hốt.
Kỷ Xuân Sơn mặc một cây đen đúng lúc từ dưới bếp đi lên.
Người này rất hiếm khi dậy sớm vào cuối tuần.
"Hôm nay anh dậy sớm thế." Thẩm Hòe Tự khôi phục bình tĩnh, kéo tủ lạnh lấy một chai nước thuận miệng hỏi, "Phải đi công tác à?"
"Vừa lúc muốn vào gọi em dậy." Kỷ Xuân Sơn xếp chén đũa lên bàn, không đáp mà hỏi lại, "Đánh răng chưa? Lại chuẩn bị ăn sáng đi."
Thẩm Hòe Tự đánh giá chiếc áo thun màu đen và quần thể thao trên người hắn, tuy chỉ là những món đồ cơ bản nhưng thật sự quá mức quen mắt.
"Sao anh không mặc áo ngủ?" Thẩm Hòe Tự vặn chai nước uống một ngụm.
"Sáng sớm tranh thủ đi siêu thị." Kỷ Xuân Sơn mỉm cười nhìn anh, bày ra dáng vẻ như chim công xòe đuôi, "Tôi mặc quần áo của em có đẹp trai không?"
Kỷ Xuân Sơn thích mặc trang phục sáng màu, nguyên một cây đen ở trên người hắn thật sự nhìn rất không quen.
Thẩm Hòe Tự do dự chẳng biết nên nói gì, cuối cùng phải nhìn chằm chằm vào hai cái túi chất đầy nguyên liệu nấu ăn để dời đề tài: "Anh muốn đãi khách trong nhà em đấy à?"
"Tôi mở tiệc chiêu đãi chủ nhà thì có." Kỷ Xuân Sơn lại quay vào bếp, lúc trở ra lập tức đổi chai nước khoáng trên tay anh thành một chiếc ly sứ, "Uống cái này đi."
Thành ly rất ấm, Thẩm Hòe Tự liếc thứ đựng bên trong một cái, trả lại ly sứ cho hắn: "Em không uống nước ấm đâu, nóng lắm."
Kỷ Xuân Sơn tránh khỏi tay anh, rót thêm chút nước khoáng lạnh vào ly rồi nói rất thản nhiên: "Hết nóng rồi đấy."
Thẩm Hòe Tự lười chống đối, không nói nữa mà nâng ly lên uống một ngụm, đi thêm vài bước đặt ly lên bàn trà phòng khách.
Trên bàn trà có một phần kết quả kiểm tra nội soi dạ dày.
Anh đã sớm ném vụ đi khám bệnh này lên chín tầng mây.
"Anh ghé bệnh viện lấy rồi à?" Thẩm Hòe Tự cầm báo cáo kiểm tra lên, tầm mắt quét qua phần kết quả chẩn đoán —— Viêm dạ dày mãn tính.
Căn cứ theo kiến thức y học nông cạn của bản thân, mấy chữ này chẳng khác nào không có bệnh.
"Đã bảo anh chỉ lo hão rồi mà, xem này, em có bị làm sao đâu." Thẩm Hòe Tự thả bản báo cáo lại lên bàn xoay người muốn đi, thân thể chợt đâm vào một cái ôm rắn chắc.
Người này còn biết cả chiêu ôm cây đợi thỏ, Thẩm Hòe Tự đang muốn trêu đùa hắn mấy câu, Kỷ Xuân Sơn đã thấp giọng mở miệng trước: "Tiểu Tự."
Ngữ khí hắn quá nghiêm túc khiến câu trêu đùa của Thẩm Hòe Tự bị nghẹn ngược xuống cổ họng.
"Mờ mịt thì cứ mờ mịt đi." Kỷ Xuân Sơn nói.
"Hả?" Những lời này quá đột ngột, Thẩm Hòe Tự phải mất vài giây mới hiểu ra.
Kỷ Xuân Sơn giơ tay khẽ vuốt tóc anh, giọng mềm như nước: "Nếu cảm thấy mờ mịt thì đừng đi đâu hết, cứ đứng ở đây chờ tôi quay trở lại."
Thẩm Hòe Tự dựa lên người hắn.
Mấy lời âu yếm của người này luôn dễ dàng khiến người ta sa chân vào. Anh chôn mặt vào cần cổ Kỷ Xuân Sơn hít một hơi thật sâu, lúc này trên người hắn mang theo một ít hương vị khói dầu.
Đáng tiếc đối phương không thể nói chuyện đứng đắn quá ba câu.
Kỷ Xuân Sơn nhịn cười nói cho hết: "Tôi đi mua mấy quả quýt."
Thẩm Hòe Tự: "..."
Anh đẩy mạnh Kỷ Xuân Sơn ra, hung hăng đá hắn một cái: "Anh với Đoàn Triết có tật xấu gì thế? Muốn cướp vai cha em à?"
Kỷ Xuân Sơn bật cười ôm người lại: "Tôi đi xem cháo được chưa, em..."
Hắn mới nói được nửa câu thì khóa cửa tự động đột nhiên vang lên một tiếng, cả hai người cùng sửng sốt nhìn về hướng cánh cửa, đồng thời mở miệng.
Kỷ Xuân Sơn: "Ai tới vậy?"
Thẩm Hòe Tự: "Mẹ em." Không có người thứ tư biết được mật mã mở khóa cửa nhà anh.
Kỷ Xuân Sơn hoảng sợ: "Mẹ em tới thật? Tôi tưởng em nói thế chỉ để lừa tôi."
Thẩm Hòe Tự lấy lại tinh thần từ cơn kinh ngạc. Những lời hôm qua đúng là anh chỉ nói để lừa gạt Kỷ Xuân Sơn, Triệu Văn Nhân không hề nói với anh chuyện hôm nay sẽ tới.
Nhưng hiện giờ không có quá nhiều thời gian để giải thích, anh dùng sức đẩy Kỷ Xuân Sơn về hướng phòng ngủ: "Mau mau mau, anh trốn vào phòng trước đi đã."
- -------------------
Lời tác giả:
"Bố đi mua mấy quả quýt đây. Con ngồi đấy, đừng đi đâu nhé!"——《 Bóng lưng 》, Chu Tự Thanh
Câu này chắc tôi không cần chú thích đâu nhỉ...
—
Đây đã là bà thứ 2 mình biết lấy câu mua quýt ra joke trong truyện rồi đấy, bà đầu tiên là Công Tử Ưu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.