Chương 102
Bất Nhượng Trần (Doanh Trần)
06/10/2023
=============
Đơn phương cảm động... sao?
Thẩm Hòe Tự cúi đầu ngơ ngẩn nhìn bàn trà.
Triệu Văn Nhân đi đến huyền quan nhặt đồ vừa mua đem vào phòng bếp, qua vài phút lại từ trong bếp đi ra huyền quan.
Thẩm Hòe Tự nghe thấy tiếng bà đổi giày liền quay đầu nhìn: "Mẹ, mẹ phải đi rồi sao?"
"Thế nào, còn muốn giữ mẹ lại làm cơm trưa cho hai đứa cùng ăn à?" Triệu Văn Nhân thản nhiên thả dép lê vào lại tủ giày, khép cửa tủ.
Thẩm Hòe Tự đi đến bên cạnh bà nhỏ giọng: "Mẹ ở lại ăn cơm đi, con kêu anh ấy về rồi."
Triệu Văn Nhân liếc nhìn vật còn đặt trên tủ huyền quan, hỏi anh: "Con đổi xe từ bao giờ đấy?"
"Xe?" Thẩm Hòe Tự không hiểu gì cả, "Con không có đổi xe."
Bà lắc đầu bật cười vươn tay đẩy cửa, trước khi bước ra còn nhắc nhở một câu: "Nhớ tranh thủ ăn cháo lúc còn nóng."
Cánh cửa phát ra một tiếng vang trầm đục, Thẩm Hòe Tự chậm chạp nhìn về vị trí bà vừa nhìn lúc nãy.
*
Cành lá sum suê che khuất cái nắng gắt giữa hè, trong lùm cây thi thoảng phát ra vài tiếng côn trùng kêu vang ngắn ngủi. Kỷ Xuân Sơn đứng ngay tại vị trí lần trước từng cùng Thẩm Hòe Tự "ngắm hoa", ngửa đầu nhìn lên tán lá xanh biếc đơn điệu.
Gió nhẹ phất qua thổi tán lá kêu xào xạc.
Mười ba năm trước, hắn từng đứng dưới gốc một cây hòe gai khác đợi suốt ba tiếng đồng hồ. Đó là một đêm không có gió, cuối cùng hắn cũng không chờ được Thẩm Hòe Tự.
Nhưng lúc này hắn chỉ phải chờ hai mươi bảy phút.
Một chuỗi tiếng bước chân dồn dập vọng tới từ đằng xa, Kỷ Xuân Sơn thả điện thoại vào túi quần nhìn về phía cuối con đường mòn đi dạo, khóe môi treo lên một nụ cười.
Thẩm Hòe Tự xuất hiện ở cuối đường, có lẽ vì đi ra ngoài quá vội nên trên người vẫn mặc bộ đồ ngủ vải bông màu xanh biển, chân đi đôi giày thể thao ca rô đen trắng, lúc trông thấy bóng dáng hắn anh rõ ràng đã thở phào một hơi.
"Sao lại mặc áo ngủ ra đường thế này?" Kỷ Xuân Sơn vươn một tay ra đón, "Dì đâu rồi?"
"Mẹ em về rồi." Thẩm Hòe Tự dừng lại, chống tay lên đầu gối thở gấp mấy hơi rồi mới nhấc chân tiếp tục đi.
Kỷ Xuân Sơn cười cong cả mắt: "Làm thế nào mà em biết tôi đứng ở đây?"
"Anh không cầm theo chìa khóa xe." Thẩm Hòe Tự bước đến gần túm hắn vào lòng mình, ôm hắn hỏi, "Tại sao không gửi tin nhắn?"
Kỷ Xuân Sơn ôm lại anh, chậm rãi đáp: "Không cần thiết, tôi định chờ em đủ ba tiếng đồng hồ."
Thẩm Hòe Tự ngẩng đầu từ trong ngực hắn, nhíu mày hỏi: "Ba tiếng?"
"Ừ, sau ba tiếng mà em còn không xuống dưới," Kỷ Xuân Sơn giơ tay gạt tóc mái trên trán, giúp anh lau đi mồ hôi do chạy bộ dưới nắng gắt, sắc mặt nghiêm trang, "Tôi sẽ quay lên dẫn em đi."
Ánh nắng xuyên thấu qua kẽ lá rơi xuống sườn mặt Kỷ Xuân Sơn thành một quầng sáng chói lọi.
Thẩm Hòe Tự ngơ ngẩn nhìn hắn.
Đây là Kỷ Xuân Sơn bị ướt nửa bên vai trong cơn mưa tối tháng tư.
Là Kỷ Xuân Sơn thấp thỏm tỏ tình cùng anh trước biển mây vào tháng năm.
Là Kỷ Xuân Sơn ôm dải ngân hà đến cho anh dưới tán cây hòe đầu tháng sáu.
Là Kỷ Xuân Sơn sau ngày gặp lại đã để anh muốn gì làm nấy, ôm anh vào lòng suốt một đêm.
Cho dù là bất kỳ thứ gì giữa anh và Kỷ Xuân Sơn, tóm lại không thể chỉ có mình anh đơn phương cảm động.
Anh nắm tay Kỷ Xuân Sơn xoay người, nói "Đi thôi".
Kỷ Xuân Sơn bị anh kéo về phía trước, tò mò đặt câu hỏi: "Đi đâu?"
"Về nhà." Thẩm Hòe Tự bước càng nhanh hơn, đáp mà không thèm quay đầu, "Em muốn hôn anh."
Kỷ Xuân Sơn hơi sửng sốt, ý cười một lần nữa lan khắp mặt mày, ngón cái hắn xoa xoa lên mu bàn tay anh: "Giữa thanh thiên bạch nhật, sếp Thẩm không sợ bị người ta thấy à?"
"Đã là thời đại nào rồi." Thẩm Hòe Tự đan chặt ngón tay vào tay hắn đồng thời gia tăng tốc độ dưới chân. nói rất đương nhiên, "Ai thích thì cho người ta xem."
Đơn phương cảm động... sao?
Thẩm Hòe Tự cúi đầu ngơ ngẩn nhìn bàn trà.
Triệu Văn Nhân đi đến huyền quan nhặt đồ vừa mua đem vào phòng bếp, qua vài phút lại từ trong bếp đi ra huyền quan.
Thẩm Hòe Tự nghe thấy tiếng bà đổi giày liền quay đầu nhìn: "Mẹ, mẹ phải đi rồi sao?"
"Thế nào, còn muốn giữ mẹ lại làm cơm trưa cho hai đứa cùng ăn à?" Triệu Văn Nhân thản nhiên thả dép lê vào lại tủ giày, khép cửa tủ.
Thẩm Hòe Tự đi đến bên cạnh bà nhỏ giọng: "Mẹ ở lại ăn cơm đi, con kêu anh ấy về rồi."
Triệu Văn Nhân liếc nhìn vật còn đặt trên tủ huyền quan, hỏi anh: "Con đổi xe từ bao giờ đấy?"
"Xe?" Thẩm Hòe Tự không hiểu gì cả, "Con không có đổi xe."
Bà lắc đầu bật cười vươn tay đẩy cửa, trước khi bước ra còn nhắc nhở một câu: "Nhớ tranh thủ ăn cháo lúc còn nóng."
Cánh cửa phát ra một tiếng vang trầm đục, Thẩm Hòe Tự chậm chạp nhìn về vị trí bà vừa nhìn lúc nãy.
*
Cành lá sum suê che khuất cái nắng gắt giữa hè, trong lùm cây thi thoảng phát ra vài tiếng côn trùng kêu vang ngắn ngủi. Kỷ Xuân Sơn đứng ngay tại vị trí lần trước từng cùng Thẩm Hòe Tự "ngắm hoa", ngửa đầu nhìn lên tán lá xanh biếc đơn điệu.
Gió nhẹ phất qua thổi tán lá kêu xào xạc.
Mười ba năm trước, hắn từng đứng dưới gốc một cây hòe gai khác đợi suốt ba tiếng đồng hồ. Đó là một đêm không có gió, cuối cùng hắn cũng không chờ được Thẩm Hòe Tự.
Nhưng lúc này hắn chỉ phải chờ hai mươi bảy phút.
Một chuỗi tiếng bước chân dồn dập vọng tới từ đằng xa, Kỷ Xuân Sơn thả điện thoại vào túi quần nhìn về phía cuối con đường mòn đi dạo, khóe môi treo lên một nụ cười.
Thẩm Hòe Tự xuất hiện ở cuối đường, có lẽ vì đi ra ngoài quá vội nên trên người vẫn mặc bộ đồ ngủ vải bông màu xanh biển, chân đi đôi giày thể thao ca rô đen trắng, lúc trông thấy bóng dáng hắn anh rõ ràng đã thở phào một hơi.
"Sao lại mặc áo ngủ ra đường thế này?" Kỷ Xuân Sơn vươn một tay ra đón, "Dì đâu rồi?"
"Mẹ em về rồi." Thẩm Hòe Tự dừng lại, chống tay lên đầu gối thở gấp mấy hơi rồi mới nhấc chân tiếp tục đi.
Kỷ Xuân Sơn cười cong cả mắt: "Làm thế nào mà em biết tôi đứng ở đây?"
"Anh không cầm theo chìa khóa xe." Thẩm Hòe Tự bước đến gần túm hắn vào lòng mình, ôm hắn hỏi, "Tại sao không gửi tin nhắn?"
Kỷ Xuân Sơn ôm lại anh, chậm rãi đáp: "Không cần thiết, tôi định chờ em đủ ba tiếng đồng hồ."
Thẩm Hòe Tự ngẩng đầu từ trong ngực hắn, nhíu mày hỏi: "Ba tiếng?"
"Ừ, sau ba tiếng mà em còn không xuống dưới," Kỷ Xuân Sơn giơ tay gạt tóc mái trên trán, giúp anh lau đi mồ hôi do chạy bộ dưới nắng gắt, sắc mặt nghiêm trang, "Tôi sẽ quay lên dẫn em đi."
Ánh nắng xuyên thấu qua kẽ lá rơi xuống sườn mặt Kỷ Xuân Sơn thành một quầng sáng chói lọi.
Thẩm Hòe Tự ngơ ngẩn nhìn hắn.
Đây là Kỷ Xuân Sơn bị ướt nửa bên vai trong cơn mưa tối tháng tư.
Là Kỷ Xuân Sơn thấp thỏm tỏ tình cùng anh trước biển mây vào tháng năm.
Là Kỷ Xuân Sơn ôm dải ngân hà đến cho anh dưới tán cây hòe đầu tháng sáu.
Là Kỷ Xuân Sơn sau ngày gặp lại đã để anh muốn gì làm nấy, ôm anh vào lòng suốt một đêm.
Cho dù là bất kỳ thứ gì giữa anh và Kỷ Xuân Sơn, tóm lại không thể chỉ có mình anh đơn phương cảm động.
Anh nắm tay Kỷ Xuân Sơn xoay người, nói "Đi thôi".
Kỷ Xuân Sơn bị anh kéo về phía trước, tò mò đặt câu hỏi: "Đi đâu?"
"Về nhà." Thẩm Hòe Tự bước càng nhanh hơn, đáp mà không thèm quay đầu, "Em muốn hôn anh."
Kỷ Xuân Sơn hơi sửng sốt, ý cười một lần nữa lan khắp mặt mày, ngón cái hắn xoa xoa lên mu bàn tay anh: "Giữa thanh thiên bạch nhật, sếp Thẩm không sợ bị người ta thấy à?"
"Đã là thời đại nào rồi." Thẩm Hòe Tự đan chặt ngón tay vào tay hắn đồng thời gia tăng tốc độ dưới chân. nói rất đương nhiên, "Ai thích thì cho người ta xem."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.