Chương 19
Bất Nhượng Trần (Doanh Trần)
08/09/2023
Chỉ qua một buổi trưa mà chuyện này đã bị Thẩm Hòe Tự ném lên chín tầng mây.
Tiết đầu tiên vừa kết thúc, Trương Chính nghiêm mặt bước vào lớp mang theo một tin vui hiếm có —— Thứ sáu tuần này trường tổ chức cắm trại trên núi Hư Minh hai ngày một đêm.
Trường trung học số 6 không tổ chức hoạt động vui chơi mùa thu và mùa xuân cho học sinh lớp 12, thế nên đây sẽ là lần đi chơi tập thể cuối cùng trong thời cấp ba của bọn họ.
Vừa trải qua hai kiếp nạn thi giữa kỳ và họp phụ huynh, mọi người như thể chờ được mây tan trăng sáng, tình cảm quần chúng trào dâng chỉ hận không thể trực tiếp timeskip luôn từ thứ tư sang thứ sáu.
Lần gần nhất Thẩm Hòe Tự được đi chơi xa cắm trại là năm lớp 2 tiểu học, Thẩm Tại Xuyên và Triệu Văn Nhân đưa anh đi chơi Nội Mông Cổ. Đó cũng là lần đầu tiên anh được tận mắt ngắm dải ngân hà, biển sao trên đầu bao la vô cùng vô tận, cơn gió thổi qua thảo nguyên tựa như đang trong cảnh mộng.
Thẩm Hòe Tự không giấu nổi phấn khởi, đến nói cũng nói nhiều hơn ngày thường vài lần chọc cho Đoàn Triết trợn trắng mắt.
"Tụi mình đi leo núi, sẽ mệt lắm đấy." Đoàn Triết thấy anh hứng thú dâng trào không biên giới bèn ra tay hắt gáo nước lạnh, "Hoàn toàn không giống như lúc đi chơi thảo nguyên với ba mẹ đâu, tao khuyên mày đừng vui mừng quá sớm."
Thẩm Hòe Tự ngâm nga một bài hát lạc điệu, say sưa viết chi chít ra vở những việc cần làm, xùy một tiếng: "Mày thì biết cái gì, cuộc sống luôn cần xê dịch vận động."
Đoàn Triết không muốn tốn nước bọt với thằng bạn sắp mất trí nữa, quay đầu hỏi Kỷ Xuân Sơn: "Kỷ Xuân Sơn, cậu định ở chung lều với ai?"
Công ty du lịch đã chuẩn bị sẵn lều trại dùng cho hai người, ủy viên phụ trách sinh hoạt có nhiệm vụ thống kê lại tình hình ăn ở của các học sinh, mọi người có thể tự đăng ký bắt cặp đồng hành, nếu không có yêu cầu gì đặc biệt sẽ sắp xếp ngẫu nhiên.
Kỷ Xuân Sơn đáp không chút do dự: "Tôi sẽ ở một mình."
"Vì sao?"
"Vì sao?"
Thẩm Hòe Tự và Đoàn Triết hiếm hoi đồng thanh một lần.
Kỷ Xuân Sơn nói: "Tư thế ngủ không tốt lắm."
Thẩm Hòe Tự chỉ vào Đoàn Triết, nghiến răng nghiến lợi: "Tôi chỉ tay lên trời thề với cậu, không ai trên đời có tư thế ngủ xấu hơn nó đâu."
Mùa thu năm ngoái bọn họ cũng đi dã ngoại qua đêm, anh và Đoàn Triết ở chung một phòng suýt nữa bị tiếng ngáy của cậu ta ồn ào đến thăng thiên tại chỗ.
"Mày nói tao mà không biết xấu hổ?" Đoàn Triết khinh thường ra mặt, "Tối hôm trước đầu còn ở trên đầu giường, sáng hôm sau đã chạy xuống cuối giường rồi, tao chẳng hiểu cả đêm mày phải trải qua chuyện gì luôn đấy.". Ngôn Tình Cổ Đại
"Ít nhất tao không quấy rầy người khác!"
"Lần này ngủ trong lều, lực sát thương của mày tuyệt đối lớn hơn tao."
Thẩm Hòe Tự đang chuẩn bị đấu tố cậu ta đến cùng, Tưởng Mộng Nam đột nhiên ở đâu tiến đến nhỏ giọng hỏi: "Thẩm Hòe Tự, cậu có rảnh không?"
Thẩm Hòe Tự đứng hình trong giây lát, không thể ngờ hạnh phúc ập đến với mình quá nhanh, cuối cùng phải để Đoàn Triết đẩy tỉnh.
"Rảnh chứ." Thẩm Hòe Tự ngơ ngác đáp.
Sắc mặt Tưởng Mộng Nam rất phức tạp: "Tôi có thể nhờ cậu vài phút được không?"
"Có thể." Thẩm Hòe Tự liên tục gật đầu.
"Vậy cậu ra đây với tôi đi." Tưởng Mộng Nam nhìn Kỷ Xuân Sơn một cái rồi xoay người đi về phía cửa.
Trái tim bé nhỏ của Thẩm Hòe Tự run lên, chậm rãi đứng dậy dưới ánh mắt của Đoàn Triết và Kỷ Xuân Sơn.
Đoàn Triết dường như đã nhìn thấu tất cả, vỗ vỗ vai Thẩm Hòe Tự bày ra vẻ mặt không đành lòng: "Anh em, chúc mày may mắn nhớ."
*
Thẩm Hòe Tự mơ màng lướt về lại phòng học.
Đoàn Triết dự đoán ra kết quả từ trước, mở miệng an ủi: "Đối với nam giới chúng ta, phụ nữ luôn luôn đứng ở phía bên kia, nam giới và nữ giới ngăn cách nhau bằng một con sông còn rộng hơn cả biển."
Thẩm Hòe Tự biết cậu ta lại giở giọng wibu nhưng quá lười phản ứng lại, cũng không có tâm trạng phản ứng.
Trong túi đang giấu một phong thư tình do Tưởng Mộng Nam viết, nhưng người nhận không phải là anh. Tưởng Mộng Nam gọi anh ra ngoài, trước hết hỏi thăm Kỷ Xuân Sơn có thích thầm ai không, sau đó lại nhờ Thẩm Hòe Tự giúp mình gửi thư tình.
Một thứ như thư tình sao lại muốn nhờ người khác chuyển? Không phải nên tự đi đưa mới đúng à?
Thẩm Hòe Tự không hiểu nổi.
Nhưng anh hiểu rõ một điều, mối tình thầm kín của mình đã hoàn toàn đi đến hồi kết.
"Đi thôi." Kỷ Xuân Sơn nhấc cặp Thẩm Hòe Tự lên, "Về nhà nào."
Thẩm Hòe Tự ngơ ngẩn như cái xác không hồn, thậm chí còn không biết Đoàn Triết tạm biệt bọn họ từ lúc nào.
"Kỷ Xuân Sơn," Thẩm Hòe Tự nắm thanh vịn trên xe bus lẩm bẩm, "Tôi phát hiện ra gần đây mình cực kỳ xui xẻo."
"Xui xẻo?" Hàng ghế cuối cùng không có ai ngồi, nhưng Thẩm Hòe Tự y như đã bước một chân vào cõi tiên nên Kỷ Xuân Sơn đành phải đứng cùng.
Thẩm Hòe Tự gật đầu: "Trước đây vận may của tôi luôn rất tốt, không biết từ khi nào mà càng ngày càng xui xẻo."
Kỷ Xuân Sơn cho là anh đang mê sảng nhưng vẫn hùa theo hỏi tiếp: "Xui xẻo như thế nào?"
Vẻ mặt Thẩm Hòe Tự uể oải, lông mày xoắn thành hình chữ bát mím môi không trả lời. Trong túi anh còn giấu một củ khoai lang phỏng tay, lý trí thúc giục nên giao nó cho Kỷ Xuân Sơn, nhưng tâm tư lại mách bảo anh không nên đưa.
Bọn họ đã thay sang đồng phục mùa hè, áo sơ mi trắng ngắn tay mặc trên người Kỷ Xuân Sơn trông thẳng thớm đến lạ, người này mặc đồng phục học sinh mà vẫn đẹp trai không chịu nổi. Thẩm Hòe Tự chán nản nghĩ, sao mình lại gặp phải tình địch như Kỷ Xuân Sơn nhỉ, thành tích ưu tú, tính cách hòa nhã, ngoại hình xuất chúng... thật sự là 360 độ không góc chết.
Anh buông tay vịn ra, thò tay vào túi muốn lấy thư: "Tôi có thứ phải giao ——"
Mới nói được nửa câu, xe bus đột nhiên ngoặt gấp sang bên trái, thân thể theo phản xạ nghiêng sang bên phải, anh chưa kịp phản ứng thì lại nhận thêm một cú phanh gấp, cảm nhận lực va chạm nhỏ từ dưới thân xe truyền lên. May mắn phần lớn hành khách đều đang ngồi trên ghế nên chỉ bị tình huống quá bất ngờ dọa sợ một phen.
Tài xế cuống quít phanh xe.
Thẩm Hòe Tự vẫn bình yên vô sự.
Một tay Kỷ Xuân Sơn nắm thanh vịn, tay kia vững vàng ôm lấy Thẩm Hòe Tự không để anh ngã xuống sàn theo quán tính.
Thẩm Hòe Tự gục đầu, thoạt nhìn càng ủ rũ hơn: "Cậu xem, xui xẻo như thế này này."
Liên lụy cả chiếc xe bus gặp sự cố theo luôn.
Kỷ Xuân Sơn buông tay rũ mắt nhìn anh không nói gì, chỉ xoa xoa lên mái tóc mềm.
Thẩm Hòe Tự tuyệt vọng nghĩ: Đáng ghét, tên này lại còn rất có boyfriend material nữa chứ.
Tiết đầu tiên vừa kết thúc, Trương Chính nghiêm mặt bước vào lớp mang theo một tin vui hiếm có —— Thứ sáu tuần này trường tổ chức cắm trại trên núi Hư Minh hai ngày một đêm.
Trường trung học số 6 không tổ chức hoạt động vui chơi mùa thu và mùa xuân cho học sinh lớp 12, thế nên đây sẽ là lần đi chơi tập thể cuối cùng trong thời cấp ba của bọn họ.
Vừa trải qua hai kiếp nạn thi giữa kỳ và họp phụ huynh, mọi người như thể chờ được mây tan trăng sáng, tình cảm quần chúng trào dâng chỉ hận không thể trực tiếp timeskip luôn từ thứ tư sang thứ sáu.
Lần gần nhất Thẩm Hòe Tự được đi chơi xa cắm trại là năm lớp 2 tiểu học, Thẩm Tại Xuyên và Triệu Văn Nhân đưa anh đi chơi Nội Mông Cổ. Đó cũng là lần đầu tiên anh được tận mắt ngắm dải ngân hà, biển sao trên đầu bao la vô cùng vô tận, cơn gió thổi qua thảo nguyên tựa như đang trong cảnh mộng.
Thẩm Hòe Tự không giấu nổi phấn khởi, đến nói cũng nói nhiều hơn ngày thường vài lần chọc cho Đoàn Triết trợn trắng mắt.
"Tụi mình đi leo núi, sẽ mệt lắm đấy." Đoàn Triết thấy anh hứng thú dâng trào không biên giới bèn ra tay hắt gáo nước lạnh, "Hoàn toàn không giống như lúc đi chơi thảo nguyên với ba mẹ đâu, tao khuyên mày đừng vui mừng quá sớm."
Thẩm Hòe Tự ngâm nga một bài hát lạc điệu, say sưa viết chi chít ra vở những việc cần làm, xùy một tiếng: "Mày thì biết cái gì, cuộc sống luôn cần xê dịch vận động."
Đoàn Triết không muốn tốn nước bọt với thằng bạn sắp mất trí nữa, quay đầu hỏi Kỷ Xuân Sơn: "Kỷ Xuân Sơn, cậu định ở chung lều với ai?"
Công ty du lịch đã chuẩn bị sẵn lều trại dùng cho hai người, ủy viên phụ trách sinh hoạt có nhiệm vụ thống kê lại tình hình ăn ở của các học sinh, mọi người có thể tự đăng ký bắt cặp đồng hành, nếu không có yêu cầu gì đặc biệt sẽ sắp xếp ngẫu nhiên.
Kỷ Xuân Sơn đáp không chút do dự: "Tôi sẽ ở một mình."
"Vì sao?"
"Vì sao?"
Thẩm Hòe Tự và Đoàn Triết hiếm hoi đồng thanh một lần.
Kỷ Xuân Sơn nói: "Tư thế ngủ không tốt lắm."
Thẩm Hòe Tự chỉ vào Đoàn Triết, nghiến răng nghiến lợi: "Tôi chỉ tay lên trời thề với cậu, không ai trên đời có tư thế ngủ xấu hơn nó đâu."
Mùa thu năm ngoái bọn họ cũng đi dã ngoại qua đêm, anh và Đoàn Triết ở chung một phòng suýt nữa bị tiếng ngáy của cậu ta ồn ào đến thăng thiên tại chỗ.
"Mày nói tao mà không biết xấu hổ?" Đoàn Triết khinh thường ra mặt, "Tối hôm trước đầu còn ở trên đầu giường, sáng hôm sau đã chạy xuống cuối giường rồi, tao chẳng hiểu cả đêm mày phải trải qua chuyện gì luôn đấy.". Ngôn Tình Cổ Đại
"Ít nhất tao không quấy rầy người khác!"
"Lần này ngủ trong lều, lực sát thương của mày tuyệt đối lớn hơn tao."
Thẩm Hòe Tự đang chuẩn bị đấu tố cậu ta đến cùng, Tưởng Mộng Nam đột nhiên ở đâu tiến đến nhỏ giọng hỏi: "Thẩm Hòe Tự, cậu có rảnh không?"
Thẩm Hòe Tự đứng hình trong giây lát, không thể ngờ hạnh phúc ập đến với mình quá nhanh, cuối cùng phải để Đoàn Triết đẩy tỉnh.
"Rảnh chứ." Thẩm Hòe Tự ngơ ngác đáp.
Sắc mặt Tưởng Mộng Nam rất phức tạp: "Tôi có thể nhờ cậu vài phút được không?"
"Có thể." Thẩm Hòe Tự liên tục gật đầu.
"Vậy cậu ra đây với tôi đi." Tưởng Mộng Nam nhìn Kỷ Xuân Sơn một cái rồi xoay người đi về phía cửa.
Trái tim bé nhỏ của Thẩm Hòe Tự run lên, chậm rãi đứng dậy dưới ánh mắt của Đoàn Triết và Kỷ Xuân Sơn.
Đoàn Triết dường như đã nhìn thấu tất cả, vỗ vỗ vai Thẩm Hòe Tự bày ra vẻ mặt không đành lòng: "Anh em, chúc mày may mắn nhớ."
*
Thẩm Hòe Tự mơ màng lướt về lại phòng học.
Đoàn Triết dự đoán ra kết quả từ trước, mở miệng an ủi: "Đối với nam giới chúng ta, phụ nữ luôn luôn đứng ở phía bên kia, nam giới và nữ giới ngăn cách nhau bằng một con sông còn rộng hơn cả biển."
Thẩm Hòe Tự biết cậu ta lại giở giọng wibu nhưng quá lười phản ứng lại, cũng không có tâm trạng phản ứng.
Trong túi đang giấu một phong thư tình do Tưởng Mộng Nam viết, nhưng người nhận không phải là anh. Tưởng Mộng Nam gọi anh ra ngoài, trước hết hỏi thăm Kỷ Xuân Sơn có thích thầm ai không, sau đó lại nhờ Thẩm Hòe Tự giúp mình gửi thư tình.
Một thứ như thư tình sao lại muốn nhờ người khác chuyển? Không phải nên tự đi đưa mới đúng à?
Thẩm Hòe Tự không hiểu nổi.
Nhưng anh hiểu rõ một điều, mối tình thầm kín của mình đã hoàn toàn đi đến hồi kết.
"Đi thôi." Kỷ Xuân Sơn nhấc cặp Thẩm Hòe Tự lên, "Về nhà nào."
Thẩm Hòe Tự ngơ ngẩn như cái xác không hồn, thậm chí còn không biết Đoàn Triết tạm biệt bọn họ từ lúc nào.
"Kỷ Xuân Sơn," Thẩm Hòe Tự nắm thanh vịn trên xe bus lẩm bẩm, "Tôi phát hiện ra gần đây mình cực kỳ xui xẻo."
"Xui xẻo?" Hàng ghế cuối cùng không có ai ngồi, nhưng Thẩm Hòe Tự y như đã bước một chân vào cõi tiên nên Kỷ Xuân Sơn đành phải đứng cùng.
Thẩm Hòe Tự gật đầu: "Trước đây vận may của tôi luôn rất tốt, không biết từ khi nào mà càng ngày càng xui xẻo."
Kỷ Xuân Sơn cho là anh đang mê sảng nhưng vẫn hùa theo hỏi tiếp: "Xui xẻo như thế nào?"
Vẻ mặt Thẩm Hòe Tự uể oải, lông mày xoắn thành hình chữ bát mím môi không trả lời. Trong túi anh còn giấu một củ khoai lang phỏng tay, lý trí thúc giục nên giao nó cho Kỷ Xuân Sơn, nhưng tâm tư lại mách bảo anh không nên đưa.
Bọn họ đã thay sang đồng phục mùa hè, áo sơ mi trắng ngắn tay mặc trên người Kỷ Xuân Sơn trông thẳng thớm đến lạ, người này mặc đồng phục học sinh mà vẫn đẹp trai không chịu nổi. Thẩm Hòe Tự chán nản nghĩ, sao mình lại gặp phải tình địch như Kỷ Xuân Sơn nhỉ, thành tích ưu tú, tính cách hòa nhã, ngoại hình xuất chúng... thật sự là 360 độ không góc chết.
Anh buông tay vịn ra, thò tay vào túi muốn lấy thư: "Tôi có thứ phải giao ——"
Mới nói được nửa câu, xe bus đột nhiên ngoặt gấp sang bên trái, thân thể theo phản xạ nghiêng sang bên phải, anh chưa kịp phản ứng thì lại nhận thêm một cú phanh gấp, cảm nhận lực va chạm nhỏ từ dưới thân xe truyền lên. May mắn phần lớn hành khách đều đang ngồi trên ghế nên chỉ bị tình huống quá bất ngờ dọa sợ một phen.
Tài xế cuống quít phanh xe.
Thẩm Hòe Tự vẫn bình yên vô sự.
Một tay Kỷ Xuân Sơn nắm thanh vịn, tay kia vững vàng ôm lấy Thẩm Hòe Tự không để anh ngã xuống sàn theo quán tính.
Thẩm Hòe Tự gục đầu, thoạt nhìn càng ủ rũ hơn: "Cậu xem, xui xẻo như thế này này."
Liên lụy cả chiếc xe bus gặp sự cố theo luôn.
Kỷ Xuân Sơn buông tay rũ mắt nhìn anh không nói gì, chỉ xoa xoa lên mái tóc mềm.
Thẩm Hòe Tự tuyệt vọng nghĩ: Đáng ghét, tên này lại còn rất có boyfriend material nữa chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.