Chương 76
Bất Nhượng Trần (Doanh Trần)
29/09/2023
============
Kỷ Xuân Sơn không trêu đùa anh nữa, chỉ yên lặng ngồi ăn cơm cùng nhau, chờ cơm no khoảng bảy tám phần mới nói: "Ngày mai tôi phải đi Quảng Châu công tác, tối thứ tư trở về."
Thẩm Hòe Tự và miếng cơm cuối cùng vào miệng, không nói gì, chỉ nhàn nhạt "à" một tiếng.
Kỷ Xuân Sơn là người làm đầu tư, anh làm ông chủ nhỏ tự gây dựng công ty, hai người chung đụng ít xa cách nhiều mới gọi là trạng thái bình thường.
Kỷ Xuân Sơn buông đũa xuống, hỏi: "Ngày mai em có đi công ty không? Hay là nghỉ ngơi thêm một ngày đi."
Thẩm Hòe Tự lắc đầu: "Vẫn nên đi thì hơn, phải đẩy nhanh tiến độ hợp tác với mấy bệnh viện."
Kỷ Xuân Sơn lại hỏi: "Để tôi gọi cơm hộp cho em nhé?"
"Anh hai ơi, tha cho em, để em ăn mấy món ưa thích đi mà." Thẩm Hòe Tự cầm đũa chọc chọc đĩa củ mài xào mộc nhĩ còn thừa hơn một nửa, "Tổ tiên chúng ta tốn bao nhiêu sức lực mới bò được lên đỉnh chuỗi thức ăn, thế mà mỗi ngày anh chỉ cho em ăn thứ này?"
Kỷ Xuân Sơn nhìn phần thức ăn còn thừa trên bàn, trong lòng hoài nghi những món mình đưa tới trước đây đối phương cũng không ăn được mấy miếng.
"Nếu em hay bị đau dạ dày thì không được ăn những món chua cay nhiều dầu mỡ." Kỷ Xuân Sơn kiên nhẫn khuyên, "Cũng phải bớt uống rượu đi."
Lời này của hắn nghe như ông cụ non, Thẩm Hòe Tự đặt đũa lên bàn, mất kiên nhẫn nhíu mày: "Kiểu người một lòng chú ý dưỡng sinh như anh không hiểu được đâu, ăn cay vừa đau vừa sướng, rất dễ khiến người ta nghiện."
Kỷ Xuân Sơn duỗi chân dài, cách quần cọ cọ lên cẳng chân anh: "Tôi có thể tìm cho em một thứ khác, cũng vừa đau vừa sướng còn dễ gây nghiện."
Thẩm Hòe Tự đạp hắn một cái.
Kỷ Xuân Sơn bật cười thu chân lại, đứng dậy khỏi ghế đi tới bên cạnh Thẩm Hòe Tự. Hắn cúi người ôm cổ anh, dựa đầu lên vai nhão nhão dính dính: "Thật sự không muốn đi công tác, hai mươi tư giờ một ngày đều muốn dính vào một chỗ cùng em."
Thẩm Hòe Tự bật cười: "Lớn thế này mà còn thích làm nũng à?" Anh vỗ vỗ lưng Kỷ Xuân Sơn, "Lên nào, hôn một cái."
Kỷ Xuân Sơn ngẩng đầu đỡ cằm anh, khom lưng trao đổi một nụ hôn đậm vị canh khổ qua sườn heo.
Thẩm Hòe Tự nghiêng đầu cảm thụ môi lưỡi ấm áp của hắn, lồng ngực dâng lên một cảm xúc tê mỏi nhức nhối. Thật kỳ lạ, Kỷ Xuân Sơn còn chưa đi mà đã hơi hơi nhớ hắn mất rồi.
Anh ra sức ôm Kỷ Xuân Sơn, vừa hôn vừa nói: "Vậy anh phải về nhanh lên."
*
Chuyện đi bệnh viện ngay từ đầu Thẩm Hòe Tự vốn không quá để trong lòng.
Tối thứ tư Triệu Văn Nhân gọi cho anh một cuộc điện thoại, vòng vo hỏi thăm tình hình yêu đương dạo gần đây, anh còn chưa kịp lấp liếm đã bị bà chủ Triệu nghe được tiếng ho khan. Bà Triệu nghe đến sốt ruột, lập tức ồn ào đòi dẫn anh đi bệnh viện.
Thẩm Hòe Tự tốn rất nhiều công sức mới dỗ yên được mẹ, đảm bảo với bà nội trong tuần này nhất định sẽ đi khám bệnh.
Thế nhưng thời gian làm việc của anh và Kỷ Xuân Sơn luôn không khớp nhau, cuối cùng cứ thế bị trì hoãn đến tận thứ bảy.
Sáng sớm thứ bảy, Kỷ Xuân Sơn lập tức kéo anh đi bệnh viện, trước hết vào khoa Hô hấp đăng ký thử máu, chụp CT ngực, cuối cùng bị đẩy đi nội soi dạ dày gây mê cục bộ.
Trong thời gian nằm chờ nội soi dạ dày, Thẩm Hòe Tự dở khóc dở cười, nhất thời không phán đoán được giữa bà Triệu và Kỷ Xuân Sơn ai càng thích chuyện bé xé ra to hơn.
Anh nằm nghiêng trên giường bệnh trong phòng nội soi, chân hơi co lại, tầm mắt nhìn ô cửa sổ bị rèm trắng che kín một nửa, suy nghĩ chợt mất khống chế mà trôi về rất nhiều năm trước kia.
Bác sĩ nói một câu gì đó, anh còn chưa kịp trả lời đã bất tỉnh hoàn toàn dưới tác dụng của thuốc gây mê.
Kỷ Xuân Sơn không trêu đùa anh nữa, chỉ yên lặng ngồi ăn cơm cùng nhau, chờ cơm no khoảng bảy tám phần mới nói: "Ngày mai tôi phải đi Quảng Châu công tác, tối thứ tư trở về."
Thẩm Hòe Tự và miếng cơm cuối cùng vào miệng, không nói gì, chỉ nhàn nhạt "à" một tiếng.
Kỷ Xuân Sơn là người làm đầu tư, anh làm ông chủ nhỏ tự gây dựng công ty, hai người chung đụng ít xa cách nhiều mới gọi là trạng thái bình thường.
Kỷ Xuân Sơn buông đũa xuống, hỏi: "Ngày mai em có đi công ty không? Hay là nghỉ ngơi thêm một ngày đi."
Thẩm Hòe Tự lắc đầu: "Vẫn nên đi thì hơn, phải đẩy nhanh tiến độ hợp tác với mấy bệnh viện."
Kỷ Xuân Sơn lại hỏi: "Để tôi gọi cơm hộp cho em nhé?"
"Anh hai ơi, tha cho em, để em ăn mấy món ưa thích đi mà." Thẩm Hòe Tự cầm đũa chọc chọc đĩa củ mài xào mộc nhĩ còn thừa hơn một nửa, "Tổ tiên chúng ta tốn bao nhiêu sức lực mới bò được lên đỉnh chuỗi thức ăn, thế mà mỗi ngày anh chỉ cho em ăn thứ này?"
Kỷ Xuân Sơn nhìn phần thức ăn còn thừa trên bàn, trong lòng hoài nghi những món mình đưa tới trước đây đối phương cũng không ăn được mấy miếng.
"Nếu em hay bị đau dạ dày thì không được ăn những món chua cay nhiều dầu mỡ." Kỷ Xuân Sơn kiên nhẫn khuyên, "Cũng phải bớt uống rượu đi."
Lời này của hắn nghe như ông cụ non, Thẩm Hòe Tự đặt đũa lên bàn, mất kiên nhẫn nhíu mày: "Kiểu người một lòng chú ý dưỡng sinh như anh không hiểu được đâu, ăn cay vừa đau vừa sướng, rất dễ khiến người ta nghiện."
Kỷ Xuân Sơn duỗi chân dài, cách quần cọ cọ lên cẳng chân anh: "Tôi có thể tìm cho em một thứ khác, cũng vừa đau vừa sướng còn dễ gây nghiện."
Thẩm Hòe Tự đạp hắn một cái.
Kỷ Xuân Sơn bật cười thu chân lại, đứng dậy khỏi ghế đi tới bên cạnh Thẩm Hòe Tự. Hắn cúi người ôm cổ anh, dựa đầu lên vai nhão nhão dính dính: "Thật sự không muốn đi công tác, hai mươi tư giờ một ngày đều muốn dính vào một chỗ cùng em."
Thẩm Hòe Tự bật cười: "Lớn thế này mà còn thích làm nũng à?" Anh vỗ vỗ lưng Kỷ Xuân Sơn, "Lên nào, hôn một cái."
Kỷ Xuân Sơn ngẩng đầu đỡ cằm anh, khom lưng trao đổi một nụ hôn đậm vị canh khổ qua sườn heo.
Thẩm Hòe Tự nghiêng đầu cảm thụ môi lưỡi ấm áp của hắn, lồng ngực dâng lên một cảm xúc tê mỏi nhức nhối. Thật kỳ lạ, Kỷ Xuân Sơn còn chưa đi mà đã hơi hơi nhớ hắn mất rồi.
Anh ra sức ôm Kỷ Xuân Sơn, vừa hôn vừa nói: "Vậy anh phải về nhanh lên."
*
Chuyện đi bệnh viện ngay từ đầu Thẩm Hòe Tự vốn không quá để trong lòng.
Tối thứ tư Triệu Văn Nhân gọi cho anh một cuộc điện thoại, vòng vo hỏi thăm tình hình yêu đương dạo gần đây, anh còn chưa kịp lấp liếm đã bị bà chủ Triệu nghe được tiếng ho khan. Bà Triệu nghe đến sốt ruột, lập tức ồn ào đòi dẫn anh đi bệnh viện.
Thẩm Hòe Tự tốn rất nhiều công sức mới dỗ yên được mẹ, đảm bảo với bà nội trong tuần này nhất định sẽ đi khám bệnh.
Thế nhưng thời gian làm việc của anh và Kỷ Xuân Sơn luôn không khớp nhau, cuối cùng cứ thế bị trì hoãn đến tận thứ bảy.
Sáng sớm thứ bảy, Kỷ Xuân Sơn lập tức kéo anh đi bệnh viện, trước hết vào khoa Hô hấp đăng ký thử máu, chụp CT ngực, cuối cùng bị đẩy đi nội soi dạ dày gây mê cục bộ.
Trong thời gian nằm chờ nội soi dạ dày, Thẩm Hòe Tự dở khóc dở cười, nhất thời không phán đoán được giữa bà Triệu và Kỷ Xuân Sơn ai càng thích chuyện bé xé ra to hơn.
Anh nằm nghiêng trên giường bệnh trong phòng nội soi, chân hơi co lại, tầm mắt nhìn ô cửa sổ bị rèm trắng che kín một nửa, suy nghĩ chợt mất khống chế mà trôi về rất nhiều năm trước kia.
Bác sĩ nói một câu gì đó, anh còn chưa kịp trả lời đã bất tỉnh hoàn toàn dưới tác dụng của thuốc gây mê.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.