Chương 23: Phiên ngoại: Đảo ngược [4]
Tịch Bát Gia Tử
15/05/2021
Edit: Vũ Quân
Ôn Diễn Hàng không nói chuyện, chỉ nhìn cô.
Thẩm Nhĩ Nhu nhìn anh chằm chằm một lúc mới tới gần môi anh, Ôn Diễn Hàng theo bản năng ngừng thở.
Khi đã sắp hôn đến, Thẩm Nhĩ Nhu đột nhiên ngả ra phía sau.
Rầu rĩ nói: "Thôi, không hôn nữa, anh đã hôn qua không ít nữ sinh." Bộ dáng bĩu môi tức giận.
Ánh mắt Ôn Diễn Hàng đã sâu đến không thể sâu hơn, anh rốt cuộc không nhịn được, đi trước một bước, đè cô lên tường áp trán vào trán cô, thấp giọng nói: "Đừng đùa anh, thật sự đừng trêu đùa anh, anh chỉ hôn em, chỉ muốn hôn một mình em."
Thẩm Nhĩ Nhu nghe ra ý tứ khẩn cầu của anh, lòng mềmđến rối tinh rối mù.
Cái miệng nhỏ hồng nhuận của cô lúc đóng lúc mở: "Anh thích em đúng không?"
Cô giống như con hồ ly đang dụ dỗ anh nhảy vào bẫy.
Mắt anh cũng không chớp cái nào mà đã nhảy vào.
"Đúng vậy. Anh thích, thích đến sắp chết rồi." Ôn Diễn Hàng lập tức thừa nhận.
Anh lại nói một lần: "Anh thích em, rất thích, cho nên em không cần chơi đùa anh như vậy, anh sẽ điên......"
Lời nói còn lại đều đã bị Thẩm Nhĩ Nhu ngậm vào trong miệng.
Thẩm Nhĩ Nhu lập tức dán sát lên môi anh.
Hương rượu càng thêm nồng đậm, đôi môi mềm làm anh tâm viên ý mãn, anh lập tức giữ quyền chủ động, ôm eo cô, liếm láp môi thịt của cô, nghe thấy hơi thở của cô ở bên tai anh dần dần nặng nề, anh lại duỗi đầu lưỡi mở ra hàm răng cô, vốn tưởng rằng sẽ bị cự tuyệt, nhưng Thẩm Nhĩ Nhu lại tự nhiên ngoan ngoãn há miệng, giống như đang đợi anh....
Một nụ hôn dừng lại, toàn thân Thẩm Nhĩ Nhu đã hoàn toàn vô lực, mơ mơ màng màng dựa lên người anh.
Ôn Diễn Hàng ôm cô như đang ôm bảo bối quý giá.
......
Ngày hôm sau Thẩm Nhĩ Nhu tỉnh lại.
Ba mẹ cô nghe thấy động tĩnh lập tức đi vào phòng, Thẩm Quốc Lập hỏi cô tại sao lại uống rượu, cô nói áp lực của cao tam quá lớn muốn phóng thích một chút, hai người liền không nói gì nữa.
Thẩm Nhĩ Nhu hỏi mẹ cô, cô trở về như thế nào.
Khi biết là Ôn Diễn Hàng đưa cô về nhà, thiếu chút nữa Thẩm Nhĩ Nhu đã không ức chế được nội tâm vui sướng, cô cố gắng giả vờ trấn định gật đầu, chờ mẹ ra khỏi phòng cô liền ở trên giường vui sướng lăn lộn.
Lúc Thẩm Nhĩ Nhu đi học vẫn luôn nghĩ đến Ôn Diễn Hàng.
"Cậu ấy có tới học không?" Thẩm Nhĩ Nhu hỏi Quý Tinh.
"Có, hình như tâm tình cũng không tệ lắm, mấu chốt là vừa rồi có hai cô gái tới tìm, cậu ta đã lạnh lùng mà từ chối người ta."
"Tớ cùng cậu ấy sắp thành rồi."
"Hì hì, cái này so với cậu nói cậu và Lại Quán Lâm thành đôi giống nhau thôi."
"?"
...
Thẩm Nhĩ Nhu tính toán muốn tan học sẽ đi tìm Ôn Diễn Hàng, nhưng mà giữa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim.
Là Hứa Viễn Thư, lớp trưởng của cô.
Cậu ta mang một chiếc mắt kính gọng vàng, đợi cô ở cửa sau, xa xăm nhìn sàn nhà: "Có thể tâm sự cùng cậu không?"
Thẩm Nhĩ Nhu không hiểu ra sao, tâm sự cái gì, bọn họ căn bản là không tiện nói chuyện.
"Tôi đang vội......" Vội vàng theo đuổi tình yêu.
"Sẽ không lâu quá, ở đây cũng được." Hứa Viễn Thư sốt ruột nói.
Thẩm Nhĩ Nhu nhìn về phía nam sinh trước mắt, thật sự như là có việc gấp.
Lại nghĩ đến trước kia còn nghĩ là do cậu ta đưa thư tình nên không biết cô đã ở trong lòng oán cậu ta bao nhiêu lần, có chút áy náy, liền đồng ý.
"Cậu định thi trường đại học nào?" Hứa Viễn Thư hỏi cô.
"Bắc Kinh......?" cô và Ôn Diễn Hàng đã cùng nhau lên đại học ở Bắc Kinh.
"Không suy xét qua Thượng Hải sao?" Hứa Viễn Thư cau mày hỏi.
"Không có." Thật ra trước đó cũng nghĩ qua, nhưng Ôn Diễn Hàng muốn đi Bắc Kinh, cô cũng đi theo.
"Có thể suy xét một chút không?" Hứa Viễn Thư không dám nhìn cô, lỗ tai hơi đỏ lên.
Thẩm Nhĩ Nhu đã rõ ràng...... Có chút không biết phải làm sao, Hứa Viễn Thư thích cô? Cô nhớ là trước kia không có?
Cô khụ khụ giọng nói: "Việc sau này khó nói, thi đại học phải cố lên."
Vốn định trực tiếp cự tuyệt cậu ta, nhưng nghĩ đến hiện tại là thời khắc mấu chốt sắp thi đại học, cô xấu xa như thế nào cũng không thể trực tiếp cự tuyệt làm ảnh hưởng đến cậu ta thi đại học.
Thẩm Nhĩ Nhu thoát khỏi Hứa Viễn Thư vội vội vàng vàng chạy đến lớp 1, lại không nhìn thấy bóng dáng của Ôn Diễn Hàng, cô bắt lấy Quý Tinh hỏi anh đâu.
"Đi rồi, nhìn xem tớ có gửi tin nhắn cho cậu mà."
"Đi rồi? Không thể nào, bọn tớ đã hôn rồi... Cậu ấy phải tới tìm tớ mới đúng."
"Hôn môi?!" Quý Tinh kinh ngạc.
"Tớ và cậu ấy đã thành rồi, tớ và Lại Quán Lâm cũng mau thành thôi." Thẩm Nhĩ Nhu cố ý trêu đùa cô.
......
Thẩm Nhĩ Nhu không gặp được Ôn Diễn Hàng, hơi thất vọng tự mình về nhà, trong đầu còn đang suy nghĩ, ngày mai nhất định phải thấy mặt anh.
Lúc đi qua ngõ nhỏ Ôn Diễn Hàng từng xung đột cùng em trai của Diệp Băng Thanh, cô bị người từ phía sau bắt lấy, bịt lại miệng mũi, giãy giụa chưa đến hai cái đã ngất xỉu.
.....
2 chương nữa là hoàn..
Ôn Diễn Hàng không nói chuyện, chỉ nhìn cô.
Thẩm Nhĩ Nhu nhìn anh chằm chằm một lúc mới tới gần môi anh, Ôn Diễn Hàng theo bản năng ngừng thở.
Khi đã sắp hôn đến, Thẩm Nhĩ Nhu đột nhiên ngả ra phía sau.
Rầu rĩ nói: "Thôi, không hôn nữa, anh đã hôn qua không ít nữ sinh." Bộ dáng bĩu môi tức giận.
Ánh mắt Ôn Diễn Hàng đã sâu đến không thể sâu hơn, anh rốt cuộc không nhịn được, đi trước một bước, đè cô lên tường áp trán vào trán cô, thấp giọng nói: "Đừng đùa anh, thật sự đừng trêu đùa anh, anh chỉ hôn em, chỉ muốn hôn một mình em."
Thẩm Nhĩ Nhu nghe ra ý tứ khẩn cầu của anh, lòng mềmđến rối tinh rối mù.
Cái miệng nhỏ hồng nhuận của cô lúc đóng lúc mở: "Anh thích em đúng không?"
Cô giống như con hồ ly đang dụ dỗ anh nhảy vào bẫy.
Mắt anh cũng không chớp cái nào mà đã nhảy vào.
"Đúng vậy. Anh thích, thích đến sắp chết rồi." Ôn Diễn Hàng lập tức thừa nhận.
Anh lại nói một lần: "Anh thích em, rất thích, cho nên em không cần chơi đùa anh như vậy, anh sẽ điên......"
Lời nói còn lại đều đã bị Thẩm Nhĩ Nhu ngậm vào trong miệng.
Thẩm Nhĩ Nhu lập tức dán sát lên môi anh.
Hương rượu càng thêm nồng đậm, đôi môi mềm làm anh tâm viên ý mãn, anh lập tức giữ quyền chủ động, ôm eo cô, liếm láp môi thịt của cô, nghe thấy hơi thở của cô ở bên tai anh dần dần nặng nề, anh lại duỗi đầu lưỡi mở ra hàm răng cô, vốn tưởng rằng sẽ bị cự tuyệt, nhưng Thẩm Nhĩ Nhu lại tự nhiên ngoan ngoãn há miệng, giống như đang đợi anh....
Một nụ hôn dừng lại, toàn thân Thẩm Nhĩ Nhu đã hoàn toàn vô lực, mơ mơ màng màng dựa lên người anh.
Ôn Diễn Hàng ôm cô như đang ôm bảo bối quý giá.
......
Ngày hôm sau Thẩm Nhĩ Nhu tỉnh lại.
Ba mẹ cô nghe thấy động tĩnh lập tức đi vào phòng, Thẩm Quốc Lập hỏi cô tại sao lại uống rượu, cô nói áp lực của cao tam quá lớn muốn phóng thích một chút, hai người liền không nói gì nữa.
Thẩm Nhĩ Nhu hỏi mẹ cô, cô trở về như thế nào.
Khi biết là Ôn Diễn Hàng đưa cô về nhà, thiếu chút nữa Thẩm Nhĩ Nhu đã không ức chế được nội tâm vui sướng, cô cố gắng giả vờ trấn định gật đầu, chờ mẹ ra khỏi phòng cô liền ở trên giường vui sướng lăn lộn.
Lúc Thẩm Nhĩ Nhu đi học vẫn luôn nghĩ đến Ôn Diễn Hàng.
"Cậu ấy có tới học không?" Thẩm Nhĩ Nhu hỏi Quý Tinh.
"Có, hình như tâm tình cũng không tệ lắm, mấu chốt là vừa rồi có hai cô gái tới tìm, cậu ta đã lạnh lùng mà từ chối người ta."
"Tớ cùng cậu ấy sắp thành rồi."
"Hì hì, cái này so với cậu nói cậu và Lại Quán Lâm thành đôi giống nhau thôi."
"?"
...
Thẩm Nhĩ Nhu tính toán muốn tan học sẽ đi tìm Ôn Diễn Hàng, nhưng mà giữa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim.
Là Hứa Viễn Thư, lớp trưởng của cô.
Cậu ta mang một chiếc mắt kính gọng vàng, đợi cô ở cửa sau, xa xăm nhìn sàn nhà: "Có thể tâm sự cùng cậu không?"
Thẩm Nhĩ Nhu không hiểu ra sao, tâm sự cái gì, bọn họ căn bản là không tiện nói chuyện.
"Tôi đang vội......" Vội vàng theo đuổi tình yêu.
"Sẽ không lâu quá, ở đây cũng được." Hứa Viễn Thư sốt ruột nói.
Thẩm Nhĩ Nhu nhìn về phía nam sinh trước mắt, thật sự như là có việc gấp.
Lại nghĩ đến trước kia còn nghĩ là do cậu ta đưa thư tình nên không biết cô đã ở trong lòng oán cậu ta bao nhiêu lần, có chút áy náy, liền đồng ý.
"Cậu định thi trường đại học nào?" Hứa Viễn Thư hỏi cô.
"Bắc Kinh......?" cô và Ôn Diễn Hàng đã cùng nhau lên đại học ở Bắc Kinh.
"Không suy xét qua Thượng Hải sao?" Hứa Viễn Thư cau mày hỏi.
"Không có." Thật ra trước đó cũng nghĩ qua, nhưng Ôn Diễn Hàng muốn đi Bắc Kinh, cô cũng đi theo.
"Có thể suy xét một chút không?" Hứa Viễn Thư không dám nhìn cô, lỗ tai hơi đỏ lên.
Thẩm Nhĩ Nhu đã rõ ràng...... Có chút không biết phải làm sao, Hứa Viễn Thư thích cô? Cô nhớ là trước kia không có?
Cô khụ khụ giọng nói: "Việc sau này khó nói, thi đại học phải cố lên."
Vốn định trực tiếp cự tuyệt cậu ta, nhưng nghĩ đến hiện tại là thời khắc mấu chốt sắp thi đại học, cô xấu xa như thế nào cũng không thể trực tiếp cự tuyệt làm ảnh hưởng đến cậu ta thi đại học.
Thẩm Nhĩ Nhu thoát khỏi Hứa Viễn Thư vội vội vàng vàng chạy đến lớp 1, lại không nhìn thấy bóng dáng của Ôn Diễn Hàng, cô bắt lấy Quý Tinh hỏi anh đâu.
"Đi rồi, nhìn xem tớ có gửi tin nhắn cho cậu mà."
"Đi rồi? Không thể nào, bọn tớ đã hôn rồi... Cậu ấy phải tới tìm tớ mới đúng."
"Hôn môi?!" Quý Tinh kinh ngạc.
"Tớ và cậu ấy đã thành rồi, tớ và Lại Quán Lâm cũng mau thành thôi." Thẩm Nhĩ Nhu cố ý trêu đùa cô.
......
Thẩm Nhĩ Nhu không gặp được Ôn Diễn Hàng, hơi thất vọng tự mình về nhà, trong đầu còn đang suy nghĩ, ngày mai nhất định phải thấy mặt anh.
Lúc đi qua ngõ nhỏ Ôn Diễn Hàng từng xung đột cùng em trai của Diệp Băng Thanh, cô bị người từ phía sau bắt lấy, bịt lại miệng mũi, giãy giụa chưa đến hai cái đã ngất xỉu.
.....
2 chương nữa là hoàn..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.