Sao Trời Cất Lên Tiếng Lòng

Chương 42

Miên Chi

19/08/2023

Ngu Tinh Hà ngạc nhiên, "Thứ này là..."

Trong tay cậu nhóc là một túi zip có chứa những cánh hoa hồng nhỏ, cậu nhóc ho khan,trịnh trọng nói: "Đây là một mẫu vật vô cùng quan trọng, vào ngày chúng ta đến trường của anh, anh nhất định phải đem theo."

Ngu Tinh Hà đờ ra không hiểu Đỗ Minh Nhật đang nói cái gì, chưa kịp tiếp thu đã bị cậu nhóc cầm tay nhét túi zip vào trong.

Nếu đây là mẫu vật vậy chẳng trong đó sẽ chứa mấy chất hóa học hoặc là thứ virus đáng sợ kia hay sao, Ngu Tinh Hà lặng lẽ đổ một tầng mồ hôi.

Cậu muốn từ chối, "Không, thứ này..."

Lời chưa kịp nói ra đã bị Đỗ Minh Nhật nhét ngược lại vào trong họng, cậu nhóc lấy tay chỉ vào người cậu, "Đây chỉ là một công việc vô cùng đơn giản. Giữ túi zip từ khi hai ta bước vào cổng trường cho đến lúc trở ra."

Lời lẽ đó khiến cho cậu trở nên bối rối, "Chờ đã, thật sự là anh..."

Đỗ Minh Nhật: "Anh! Đúng! Anh đã làm được điều gì có ích từ đầu đến giờ chưa?"

Ngu Tinh Hà bị hỏi đến bất lực, nuốc "ực" một ngụm nước bọt vào trong họng, "Chưa..."

Cậu thực sự là chưa làm được việc gì có ích cho đời.

"Vì thế nên bây giờ xin hãy làm điều gì đó có ích đi. Việc của anh chỉ có thế thôi."

Bản thân Đỗ Minh Nhật cũng không ngờ một ngày mình lại dùng cái cách nói chuyện tính toán như vậy.

Ngu Tinh Hà cũng không ngờ mình sẽ phải nghe lí lẽ đôi chút cãi cùn và thập phần chi li từ Đỗ Minh Nhật.

Đỗ Minh Nhật ném cho cậu cái quần đồng phục, "Anh nhét vào đây, mốt sẽ không quên."

Ngu Tinh Hà:"..."

Thoạt nhìn bên ngoài sẽ thấy Ngu Tinh Hà là một cậu nhóc hiền lành, ngoài trở thành "hội trưởng" của câu lạc bộ "về nhà" ra thì còn khá nhút nhát, ít nói, nhưng sự thật không phải thế.

Chỉ có Ngu Tinh Hà mới biết bên trong nội tâm mình phong phú thế nào, giờ phút này cậu chỉ muốn nói với Đỗ Minh Nhật rằng: "Cái thằng khỉ này định làm gì nữa đây!"

Ngu Tinh Hà lặng người nhìn cái quần của mình, sau đó nhét túi zip vào trong sự bất lực, nội tâm cũng chỉ là nội tâm mà thôi.

Đỗ Minh Nhật chỉ nhìn cậu hài lòng sau đó đi đến kệ sách cất cuốn album, Ngu Tinh Hà ở đây cũng được mấy ngày, ngoại trừ thân quen với người ra thì cậu cảm thấy thoải mái nhất chính là phòng của Đỗ Minh Nhật.

Không ngoa khi nói cậu thật sự đã xem đây là phòng mình, Đỗ Minh Nhật vừa quay lưng lại đã thấy Ngu Tinh Hà mệt mỏi nằm trong chăn.

Đỗ Minh Nhật: "Nhanh như vậy đã ngủ rồi?"



Cậu nhóc thở dài tiến tới gần cậu, định vươn tay sờ mặt cậu nhưng lại thu về,bản thân mình tiến đến bàn học, bật điện thoại lên và đeo tai nghe, dáng vẻ chăm chú nghiên cứu thông tin thông qua màn hình điện thoại.

Ngu Tinh Hà thoải mái nằm trên giường, tạm gác lại mệt nhọc hai mắt nghiền lại dần dần chìm vào giấc ngủ.

Khi mở mắt ra vẫn là căn phòng của Đỗ Minh Nhật nhưng bây giờ chỉ có mình cậu.

"Lại đi đâu nữa rồi?", ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ rọi lên giương mặt cậu làm những đường nét mềm mại hiện lên rõ hơn, Ngu Tinh Hà vươn vai mệt mỏi,rõ ràng đã ngủ một giấc nhưng có lẽ vẫn chưa đủ.

"Mấy giờ rồi?", Ngu Tinh Hà tự hỏi,cậu gạt tấm chăn ra rồi bước xuống giường tìm đồng hồ.

Phòng của Đỗ Minh Nhật không có treo đồng hồ kim vì cậu nhóc nói nó mất thẩm mĩ, hoặc chí ít là Đỗ Minh Nhật chưa tìm được chiếc đồng hồ phù hợp với phòng mình nên cậu nhóc thường sài đồng hồ để bàn.

Ngu Tinh Hà nhìn sơ qua một lượt, trên bàn chỉ có chiếc điện thoại vẫn đang chạy bản tin thời sự, còn đồng hồ và người thì chẳng thấy đâu cả.

Ngu Tinh Hà định rời khỏi phòng nhưng bước chân cậu khựng lại.

Một lần nữa Ngu Tinh Hà quay lưng nhìn về chiếc điện thoại đang phát bản tin, sau khi người phụ nữ nói xong thì chuyển cảnh sang một người đàn ông khác, họ nói về sự cố con tàu bị đắm hồi tháng 10.

Có điều...

Họ lại không hề có mặt mũi.

Ngu Tinh Hà tỉnh cả ngủ, cả cơ thể cậu cứng đờ, cậu hít sâu một hơi cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi bắt đầu quan sát xung quanh.

Không gian tĩnh lặng đến đáng sợ giống như chỉ có một mình cậu trong căn nhà rộng lớn này vậy.

Cậu vội vã chạy ra hành lang, thấy cửa phòng của Nguyễn Thái Khánh An đang khép mở, bên trong mà một màu đen u tối, Ngu Tinh Hà chẳng thể nhìn thấy gì trong căn phòng đó cả.

"Tót, tót..."

"Là tiếng nước chảy...", Ngu Tinh Hà nghi hoặc nhìn xung quanh, cậu đi dọc hành lang, phát hiện âm thanh đó phát ra từ phòng tắm.

Cậu chạm rãi tiến đến nơi phát ra âm thanh, vì không gian vô cùng tĩnh lặng nên khi càng đến gần tiếng tim tập của Ngu Tinh Hà càng được khuếch đại.

Ngu Tinh Hà nắm chặt lấy tay cầm của cánh cửa, hai mắt nhắm lại, suy nghĩ hồi lâu cậu quyết định dùng sức mở cửa ra.

Bên trong không có ai cả.

Ngu Tinh Hà: "..."



Thanh âm giọt phát ra từ bồn rửa tay,cậu thở phào một hơi tiếng đến đóng chặt vòi nước lại rồi bắt đầu nghĩ xem Đỗ Minh Nhật đang ở nơi nào.

"Tót, tót..."

Âm thanh nước nhỏ giọt vẫn phát ra.

Ngu Tinh Hà lặng người nhìn tay mình đã khóa chặt vòi nước.

Nó phát ra từ đằng sau!

Ngu Tinh Hà quay người đi về phía bồn tắm, định đóng vòi nước lại,lần này bước chân cậu chậm hơn hẳn vì sự e dè.

Khi Ngu Tinh Hà vừa ngồi xuống, đặt tay lên trên thì vòi nước,btựa như van bị hỏng, nước trào mạnh ra bắn lên người cậu.

Ngu Tinh Hà giật hình, sửng sốt, hai mắt trợn to lùi lại, cậu từ trên nhìn xuống bồn tắm, nước rất nhanh đã đầy lên đến thành, nó tràn ra cả sàn nhưng vì quá sợ hãi nên cậu không thể tắt nước đi được.

"Nhanh thật nhỉ!"

Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Ngu Tinh Hà bị dọa cho té mạnh xuống, nước trên sàn làm ước quần cậu.

"Lại đây, lại đây đi."

Thanh âm ấy cứ lặp đi lặp lại, trong trẻo và mê người vô cùng.

Ngu Tinh Hà ban đầu vốn còn cự tuyệt nhưng giây sau lại như bị thôi miên, cậu mất hồn tiếng gần đến bồn tắm.

Trên mặt nước là hình ảnh phản chiếu của Ngu Tinh Hà nhưng đã dần dần chuyển sang một người khác, đứa bé năm tuổi hiện ra, từng đường nét của mũi miệng dần hình thành, nó chăm chú nhìn cậu.

Ngu Tinh Hà khi nhìn thấy đứa bé thì lập tức nhớ lại chuyện ở bệnh viện, cậu sợ hãi hét lên: "A! A! A!"

Cậu nhớ rồi, nhớ rồi!

Làm sao cậu có thể quên được chuyện ở bệnh viện chứ!

 --------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói.

Miên Chi: "Ai da, cái này thật là. Bồn tắm của Minh Nhật thật sự không phải là loại bình dân chúng ta dùng. Nó là cái loại gì mà massage ấy. Tránh bản quyền thì trong cmt sẽ có ảnh nha^^"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sao Trời Cất Lên Tiếng Lòng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook