Chương 46
Miên Chi
01/09/2023
Ngu Tinh Hà ôm lấy Đỗ Minh Nhật, vì cậu dùng sức siết mạnh nên Đỗ
Minh Nhật cảm thấy có chút ngợp thở nhưng rồi cũng quyết định ôm lấy
cậu,hai tay để sau lưng động tác nhẹ nhàng vuốt ve cậu.
Đỗ Minh Nhật muốn dịu dàng dỗ dành nhưng đây là lần đầu cậu nhóc rơi vào tình huống này nên cũng chỉ có thể nói ra mấy lời như: "Anh đừng khóc, không sao rồi, ..."
Bản thân cậu nhóc cũnh không biết mấy lời này khi nói ra có chút tác dụng nào không nữa.
Lúc Ngu Tinh Hà dần lấy lại bình tĩnh cậu cũng thả lỏng cả thể, buông Đỗ Minh Nhật ra, thấy ướt, cậu lấy tay sờ trên mặt mình thì phát hiện mình đang khóc.
Ngu Tinh Hà ngượng chín mặt, quay đầu đi lau nước mắt.
Ngu Tinh Hà:"..."
Cánh tay Ngu Tinh Hà bị chộp lấy, Đỗ Minh Nhật dịu dàng gỡ hai tay cậu ra, ngón tay cái vuốt nhẹ má ửng hồng, "Đừng dùng sức mạnh quá, sẽ rát đó."
Không xong rồi!
A! Xấu hổ quá đi mất!
Ngu Tinh Hà thầm gào thét trong lòng, không ngờ Đỗ Minh Nhật lại có thể ân cần như vậy, tim của Ngu Tinh Hà như chậm phải một nhịp.
Đỗ Minh Nhật: "Sao càng lúc càng đỏ thế này?"
Quan sát Đỗ Minh Nhật từ góc độ này đúng là không thể khinh thường, thật là đẹp muốn điên, quá gần, như đôi môi kia muốn chạm lên mặt cậu, điều đó càng khiến Ngu Tinh Hà trở nên xấu hổ hơn, trong lòng luôn hiện lên những suy nghĩ không được chính trực.
"Lúc nãy anh mơ thấy gì mà rên quá trời vậy?", Đỗ Minh Nhật thắc mắc.
Rên? Rên cái gì cơ?
Mà thôi may quá chuyển chủ đề rồi, Ngu Tinh Hà nhanh chóng nắm bắt thời cơ, "Thật ra thì có..."
Mà khoan đã, phải giải thích thế nào đây?
"Ừ thì là không... nhưng mà cũng... Nói chung là cũng không có gì đâu, chỉ là mấy giấc mơ kiểu rơi từ trên không xuống thôi. Anh bị giật mình ấy mà", đến cuối cùng thì Ngu Tinh Hà vẫn không nói ra được, giấc mơ kia thật quá vô lí không những thế nó còn không phải là giấc mơ nữa.
Đỗ Minh Nhật nhận thấy Ngu Tinh Hà không muốn kể cho mình nghe cũng chỉ "ừ" một tiếng.
"Anh ngủ được bao lâu rồi?" Ngu Tinh Hà vừa gãi đầu vừa hỏi cậu nhóc: "Cảm giác không nhiều lắm, bây giờ anh vẫn còn buồn ngủ."
Thật vậy, giờ phút này không chỉ cơ thể mà cả thần trí cậu đều đã kiệt quệ, mệt muốn chết.
Đỗ Minh Nhật im lặng một lúc lâu sau mới lên tiếng: " 7 giờ tối, anh dậy vừa kịp lúc ăn tối."
Ngu Tinh Hà: "..."
Có lẽ một giấc ngủ kéo dài 6 tiếng hơn đối với cậu là không đủ.
"Anh có muốn xuống ăn tối không?" Đỗ Minh Nhật do dự hỏi cậu, cậu nhóc nói tiếp: "Nếu mệt anh có thể ngủ thêm."
Ngu Tinh Hà: "Không cần đâu, anh muốn ăn rồi."
Cậu ngại muốn chết!
Trông bây giờ cậu có khác gì con lợn không, lăn qua lăn lại ngủ nhà người ta cả một buổi chiều còn cảm thấy chưa đủ nữa.
Hai người bọn họ di chuyển xuống lầu một dùng cơm, giống như đã được "lập trình" sẵn, Nguyễn Thái Khánh An cũng mở cửa phòng bước ra.
Tối nay vẫn không có Hồ Linh dùng bữa chung, Ngu Tinh Hà vừa thắc mắc không biết tại sao bà không về nhà vừa thở phào nhẹ nhõm vì đã giảm bớt một ánh nhìn đầy áp lực.
Ăn xong rồi lại ngủ thôi, cả ngày hôm nay cậu thực sự không làm được tích sự gì
Một ngày, rồi một ngày nữa trôi qua, cũng đã đến lúc quay lại trường học.
Ngày hôm qua Ngu Tinh Hà vẫn như mọi khi, đi khắp khu phố để điều tra về dịch bệnh, rốt cuộc chẳng thu được kết quả gì, có lẽ Đỗ Minh Nhật vì chuyện đó mà bắt đầu trở nên sốt sắn, dường như cậu nhóc luôn muốn quay lại trường thật nhanh, Ngu Tinh Hà không hiểu tại sao cậu nhóc lại trở nên nôn nóng như vậy.
Ngu Tinh Hà cũng chỉ là để ý thôi, dù gì cậu cũng chẳng có nhiều tâm trạng mà thư thái quan tâm người khác, những ngày vừa qua cậu luôn mơ lặp đi lặp lại một giấc mơ ấy, thật may rằng vào giây phút tưởng chừng sắp chết thì luôn có Đỗ Minh Nhật đánh thức cậu.
Đỗ Minh Nhật đưa cho cậu một con dao nhỏ, "Anh cầm lấy đi đây là vật phòng thân."
Ngu Tinh Hà: "..."
Cậu không nói gì lặng lẽ nhét con dao vào túi quần, bên trong túi còn chứa một vật khác nữa là túi zip, cho dù Ngu Tinh Hà nhìn bao lần đi nữa thì luôn cảm thấy vật trong chiếc túi này rất quen.
Ngu Tinh Hà: "!"
Đầu cậu lại bắt đầu đau nữa rồi, cậu lấy tay ôm lấy một bên mặt cố gắng khống chế cảm xúc.
Không được! Mình phải lấy lại quyền làm chủ!
Sau một vài lần mơ thì cậu cũng đã hiểu thêm về "thứ" đang trú ngụ bên trong cơ thể mình, nó khiến cho cậu mơ về quá khứ nhưng bản thân Ngu Tinh Hà vốn không nhớ gì về mình của trước kia nên không thể đoán được những gì được tái hiện trong mơ là của ai trong hai người.
Thật ra để ngăn không cho "thứ đó" xuất hiện được cũng đơn giản, chỉ cần cậu luôn giữ đầu óc mình thật tỉnh táo, tránh nghỉ về những chuyện phiền muộn thì nguy cơ gặp lại sẽ thấp hơn, thêm nữa nếu nó có xuất hiện đi chăng nữa thì chỉ cần không phân tâm vào việc khác, tập trung lấy lại quyền làm chủ cơ thể là được.
Đỗ Minh Nhật muốn dịu dàng dỗ dành nhưng đây là lần đầu cậu nhóc rơi vào tình huống này nên cũng chỉ có thể nói ra mấy lời như: "Anh đừng khóc, không sao rồi, ..."
Bản thân cậu nhóc cũnh không biết mấy lời này khi nói ra có chút tác dụng nào không nữa.
Lúc Ngu Tinh Hà dần lấy lại bình tĩnh cậu cũng thả lỏng cả thể, buông Đỗ Minh Nhật ra, thấy ướt, cậu lấy tay sờ trên mặt mình thì phát hiện mình đang khóc.
Ngu Tinh Hà ngượng chín mặt, quay đầu đi lau nước mắt.
Ngu Tinh Hà:"..."
Cánh tay Ngu Tinh Hà bị chộp lấy, Đỗ Minh Nhật dịu dàng gỡ hai tay cậu ra, ngón tay cái vuốt nhẹ má ửng hồng, "Đừng dùng sức mạnh quá, sẽ rát đó."
Không xong rồi!
A! Xấu hổ quá đi mất!
Ngu Tinh Hà thầm gào thét trong lòng, không ngờ Đỗ Minh Nhật lại có thể ân cần như vậy, tim của Ngu Tinh Hà như chậm phải một nhịp.
Đỗ Minh Nhật: "Sao càng lúc càng đỏ thế này?"
Quan sát Đỗ Minh Nhật từ góc độ này đúng là không thể khinh thường, thật là đẹp muốn điên, quá gần, như đôi môi kia muốn chạm lên mặt cậu, điều đó càng khiến Ngu Tinh Hà trở nên xấu hổ hơn, trong lòng luôn hiện lên những suy nghĩ không được chính trực.
"Lúc nãy anh mơ thấy gì mà rên quá trời vậy?", Đỗ Minh Nhật thắc mắc.
Rên? Rên cái gì cơ?
Mà thôi may quá chuyển chủ đề rồi, Ngu Tinh Hà nhanh chóng nắm bắt thời cơ, "Thật ra thì có..."
Mà khoan đã, phải giải thích thế nào đây?
"Ừ thì là không... nhưng mà cũng... Nói chung là cũng không có gì đâu, chỉ là mấy giấc mơ kiểu rơi từ trên không xuống thôi. Anh bị giật mình ấy mà", đến cuối cùng thì Ngu Tinh Hà vẫn không nói ra được, giấc mơ kia thật quá vô lí không những thế nó còn không phải là giấc mơ nữa.
Đỗ Minh Nhật nhận thấy Ngu Tinh Hà không muốn kể cho mình nghe cũng chỉ "ừ" một tiếng.
"Anh ngủ được bao lâu rồi?" Ngu Tinh Hà vừa gãi đầu vừa hỏi cậu nhóc: "Cảm giác không nhiều lắm, bây giờ anh vẫn còn buồn ngủ."
Thật vậy, giờ phút này không chỉ cơ thể mà cả thần trí cậu đều đã kiệt quệ, mệt muốn chết.
Đỗ Minh Nhật im lặng một lúc lâu sau mới lên tiếng: " 7 giờ tối, anh dậy vừa kịp lúc ăn tối."
Ngu Tinh Hà: "..."
Có lẽ một giấc ngủ kéo dài 6 tiếng hơn đối với cậu là không đủ.
"Anh có muốn xuống ăn tối không?" Đỗ Minh Nhật do dự hỏi cậu, cậu nhóc nói tiếp: "Nếu mệt anh có thể ngủ thêm."
Ngu Tinh Hà: "Không cần đâu, anh muốn ăn rồi."
Cậu ngại muốn chết!
Trông bây giờ cậu có khác gì con lợn không, lăn qua lăn lại ngủ nhà người ta cả một buổi chiều còn cảm thấy chưa đủ nữa.
Hai người bọn họ di chuyển xuống lầu một dùng cơm, giống như đã được "lập trình" sẵn, Nguyễn Thái Khánh An cũng mở cửa phòng bước ra.
Tối nay vẫn không có Hồ Linh dùng bữa chung, Ngu Tinh Hà vừa thắc mắc không biết tại sao bà không về nhà vừa thở phào nhẹ nhõm vì đã giảm bớt một ánh nhìn đầy áp lực.
Ăn xong rồi lại ngủ thôi, cả ngày hôm nay cậu thực sự không làm được tích sự gì
Một ngày, rồi một ngày nữa trôi qua, cũng đã đến lúc quay lại trường học.
Ngày hôm qua Ngu Tinh Hà vẫn như mọi khi, đi khắp khu phố để điều tra về dịch bệnh, rốt cuộc chẳng thu được kết quả gì, có lẽ Đỗ Minh Nhật vì chuyện đó mà bắt đầu trở nên sốt sắn, dường như cậu nhóc luôn muốn quay lại trường thật nhanh, Ngu Tinh Hà không hiểu tại sao cậu nhóc lại trở nên nôn nóng như vậy.
Ngu Tinh Hà cũng chỉ là để ý thôi, dù gì cậu cũng chẳng có nhiều tâm trạng mà thư thái quan tâm người khác, những ngày vừa qua cậu luôn mơ lặp đi lặp lại một giấc mơ ấy, thật may rằng vào giây phút tưởng chừng sắp chết thì luôn có Đỗ Minh Nhật đánh thức cậu.
Đỗ Minh Nhật đưa cho cậu một con dao nhỏ, "Anh cầm lấy đi đây là vật phòng thân."
Ngu Tinh Hà: "..."
Cậu không nói gì lặng lẽ nhét con dao vào túi quần, bên trong túi còn chứa một vật khác nữa là túi zip, cho dù Ngu Tinh Hà nhìn bao lần đi nữa thì luôn cảm thấy vật trong chiếc túi này rất quen.
Ngu Tinh Hà: "!"
Đầu cậu lại bắt đầu đau nữa rồi, cậu lấy tay ôm lấy một bên mặt cố gắng khống chế cảm xúc.
Không được! Mình phải lấy lại quyền làm chủ!
Sau một vài lần mơ thì cậu cũng đã hiểu thêm về "thứ" đang trú ngụ bên trong cơ thể mình, nó khiến cho cậu mơ về quá khứ nhưng bản thân Ngu Tinh Hà vốn không nhớ gì về mình của trước kia nên không thể đoán được những gì được tái hiện trong mơ là của ai trong hai người.
Thật ra để ngăn không cho "thứ đó" xuất hiện được cũng đơn giản, chỉ cần cậu luôn giữ đầu óc mình thật tỉnh táo, tránh nghỉ về những chuyện phiền muộn thì nguy cơ gặp lại sẽ thấp hơn, thêm nữa nếu nó có xuất hiện đi chăng nữa thì chỉ cần không phân tâm vào việc khác, tập trung lấy lại quyền làm chủ cơ thể là được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.