Chương 17: Âu phục Phúc Hoa
j112233
23/09/2020
Mấy chục giờ bay qua đi, Cừu Tiềm tất tả chạy về nhà của Bạch Lãng, lúc đó là 3h sáng.
Phi như bay vào phòng của Tiểu Hải, bao tức giận và lo lắng đè nén suốt dọc đường đi thôi thúc gã phải tận mắt trông thấy con trai mình, nhưng căn phòng trống không, gã khựng lại rồi lập tức đi về buồng ngủ chính.
Quả nhiên, trên chiếc giường lam đậm là một lớn một nhỏ mà gã vẫn kiếm tìm.
Nằm một bên, Bạch Lãng nhíu mày bởi con bạch tuộc Cừu Tiểu Hải đang vắt vẻo chân trên hông anh, hẳn là nặng lắm. Còn thằng bé thì áp mặt vào lưng anh, má bị đùn lên, nước dãi dính ra áo Bạch Lãng, nom đã biết nhóc tì đang mơ màng coi anh là chiếc gối ôm cỡ bự, chẳng qua chân quá ngắn nên vẫn phải rướn lắm mới miễn cưỡng vắt lên được. Nhưng dù thế, cả hai đều đang thở thật đều đặn như chìm trong giấc ngủ sâu yên bình.
Dưới ánh trăng tà, gã lẳng lặng nhìn khung cảnh ấy, bao bồn chồn âu lo bỗng dưng tan biến sạch. Kiểm tra, xác nhận hay tra hỏi, dường như mọi thứ chẳng còn quan trọng trước giấc ngủ bình yên của hai người.
Gã chẳng cầm được lòng vươn tay xoa đầu Tiểu Hải, sau đó là chạm vào Bạch Lãng.
Lần này là do sai lầm của gã. Gã nợ cả hai người.
Thua thiệt Tiểu Hải, còn Bạch Lãng…
Gã nhắm mắt, nơi nào đó trong trái tim được xoa dịu, rồi gã nằm vào bên họ.
Mai. Bắt đầu từ ngày mai.
Gã sẽ khiến những kẻ phải trả giá, trả giá tất cả.
***
Hôm sau, Bạch Lãng tỉnh giấc vì bị đè nặng. Anh bị hai người chèn, một lớn một nhỏ, một trên một dưới.
Vừa mới cụ cựa, người lớn cũng tỉnh giấc theo.
Anh híp mắt, vừa vất vả trở mình đã bị một nụ hôn đầy khói thuốc trấn lột hết không khí trong lành.
Anh không đẩy gã ra mà nhắm mắt từ tốn đáp lại.
Bị tâm trạng bất an ngự trị vì cảnh tượng trong mơ giày vò mấy ngày liền, mỗi lần nhớ lại, nhớ đến Tiểu Hải hoạt bát đáng yêu, và hung thủ lẩn trốn trong bóng tối là trong anh lại trào lên cảm giác ớn lạnh.
Nhớ nụ cười hiền hòa của Dương Lệ khi đưa thuốc trước cổng nhà trẻ, một kẻ luôn kè kè theo dõi như thế cũng đủ khiến người ta có thể khẳng định rằng, động cơ bỏ thuốc ngủ vào thuốc của thằng bé không chỉ là muốn nhàn hạ trong những làm công. Ai cũng biết thêm một lượng thuốc ngủ dù là rất nhỏ vào thuốc uống hàng ngày cũng đủ ảnh hưởng đến sự phát triển não bộ của trẻ. Triệu chứng của sự ức chế phát triển này cũng xuất hiện rất chậm, đến khi phát hiện ra thì gần như đã tạo thành thương tật không thể cứu chữa, cũng rất khó để điều tra ra nguyên nhân.
Dù với bất cứ mục đích gì, thì một kẻ có thể nhẫn tâm hại một đứa trẻ như thế cũng vượt quá giới hạn mà anh có thể tiếp xúc trong kiếp trước. Nên khi cảm nhận được hơi thở quen thuộc của Cừu Tiềm, gánh nặng trong anh mới được trút bỏ, để mặc bản thân thêm gần gũi gã. Giữa chập chờn mơ màng, nụ hôn của gã như bớt đi một phần xâm lược, thêm một phần vỗ về và thoải mái, làm anh cảm giác cả người như muốn tan chảy…
Và tiếng ngái ngủ ngây thơ của trẻ nhỏ bỗng vang lên, “Ba ba!… hai người đang cắn gì đấy?”
Thế anh mới biết, hôn cũng có thể làm người ta sặc nước.
***
Kế đó, Cừu Tiềm bí mật bố trí một cuộc kiểm tra toàn thân cho Tiểu Hải trong một bệnh viện tư.
Kết quả kiểm tra tương đối tốt.
Có thể ban đầu Dương Lệ không dám cho Tiểu Hải dùng thuốc quá thường xuyên, liều lượng cũng không nhiều lắm. Các chỉ số của thằng bé đều trong mức bình thường, chẳng qua đã dùng một thời gian nên không ai dám chắn chắc thương tật đã hình thành hay chưa và phải theo dõi hai, ba năm nữa mới khẳng định được. Khi bác sĩ thông báo kết quả, mặt Cừu Tiềm tối tăm hệt như cảnh tượng anh được chứng kiến trong kiếp trước.
Về việc điều tra Dương Lệ sau đó thì anh không thực sự rõ lắm. Sau khi Hồng Hồng mang hết số thuốc của Dương Lệ đi, Cừu Tiềm cũng không đả động gì với anh và Tiểu Hải. Tối đó gã chỉ nói với con trai mình rằng dì Dương về quê rồi, sau này chắc không quay lại nữa.
Tiểu Hải tròn mắt ngạc nhiên, sau thì sung sướng hỏi có phải sau này nó không cần về nhà nữa phải không? Ở luôn đây chứ.
Gã không nhìn Bạch Lãng mà vỗ đầu con mình và đáp, ừ, sau này chúng ta sẽ ở đây.
Vậy nên anh đã tự lý giải rằng, sau sự việc của Dương Lệ, Cừu Tiềm sẽ phải mất một thời gian kha khá để có thể tìm được một bảo mẫu đáng tin và đây vốn không phải việc dễ dàng. Qua hành động của gã cũng chứng tỏ gã không định sống tách Tiểu Hải ra nữa, trước khi mọi việc được thu xếp ổn thỏa thì ở đây một thời gian là biện pháp hợp lý.
Nhóc con vừa nghe thấy đã hớn hở nhảy cẫng vào lòng gã lăn lộn, Cừu Tiềm ôm con, không đẩy ra.
Con người, chỉ đến khi báu vật của mình gần mất đi mới thực sự cảm nhận được nó đáng quý biết nhường nào.
Bạch Lãng đứng bên nhìn, chỉ hy vọng qua bài học này, cảnh tượng trong mơ sẽ không xảy ra nữa.
*
Nhưng đằng sau sự dịu dàng của Cừu Tiềm vẫn khiến Bạch Lãng phải bàng hoàng.
Trong thời sự buổi tối mấy hôm sau, tin tức ‘một phụ nữ họ Dương nghi là nhảy lầu tự tử’ mở đầu bản tin chính trị – xã hội, Bạch Lãng lập tức chuyển kênh, không xem kỹ. Khi đó Cừu Tiểu Hải đang vừa ăn bánh bao thỏ vừa cười toe toét bảo muốn để dành một cái mai đưa cho A Tán, A Tán cũng rất thích ăn bánh này.
Cừu Tiềm ngồi bên cạnh liếc nhìn anh, gã đột nhiên cười khẩy.
Dân biển rất mê tín, họ tin rằng, con cháu bị thiểu năng là do bị nguyền rủa, vậy nên người bị nguyền rủa sẽ bị đuổi ra khỏi nhà để không gây nguy hiểm cho người trong gia đình.
Khi nói chuyện này, đôi mắt gã rất lạnh. Còn anh thì chưa hết ngạc nhiên vì nghĩ Cừu Tiềm sẽ chẳng bao giờ tiết lộ cho mình bất cứ thông tin gì.
Nhưng chỉ bằng mấy câu đó cũng đủ hiểu kẻ đứng sau Dương Lệ là một người trong Cừu gia, và sắc mặt u ám của gã thì rõ ràng mối đe dọa ấy vẫn chưa được trừ tận gốc. Bất giác anh cũng im lặng theo, nhớ về phong cách làm việc tàn nhẫn của gã mười năm sau, có lẽ chính vì được mài giũa từ những việc như thế mà thành.
Cho đến khi Cừu Tiểu Hải bò lại gần hỏi, nguyền rủa là gì, có ăn được không ba ba, thì bầu không khí ngột ngạt ấy mới tan biến.
Gã thở dài tỏ vẻ, con trai gã quả nhiên là ỉn, hết ăn rồi lại nằm.
Và sau chuỗi ngày thần hồn nát thần tín vì âm mưu, quãng thời gian rảnh rỗi của Bạch Lãng chả còn sót lại bao nhiêu.
‘Bài tập’ được Phương Hoa giao cho cũng bị cao su mất mấy hôm, không thể không tăng tốc. Vì thế sau khi hẹn thời gian, diễn viên kiêm bảo mẫu Bạch Lãng dẫn theo Cừu Tiểu Hải đến cửa hiệu ‘Âu phục Phúc Hoa’.
**
Kỳ thực tiệm ‘Âu phục Phúc Hoa’ vốn không phải một cửa hiệu may đo âu phục thủ công lâu đời, có chăng là kỹ thuật mà họ được truyền lại có lịch sử lâu đời từ triều đại trước mà thôi, chuyện này thì ai trong nghề cũng biết. Tay nghề được cha truyền con nối cho đến mấy năm trở lại đây mới được hai anh em Lý Phúc và Lý Hoa phục hồi và xây dựng nên thương hiệu ‘Âu phục Phúc Hoa’, chất lượng và giá cả đều nhất nhì trong giới.
Trong đó, người anh Lý Phúc kế thừa kỹ thuật còn người em Lý Hoa thì tìm ra hướng kinh doanh đúng đắn. Lý Hoa tìm cho anh mình một số đệ tử có thể truyền thụ tay nghề, thành công mang nghề may đo thủ công phát triển cả về số lượng, chất lượng cũng như lượng khách hàng trên thị trường trong thời đại công nghiệp hóa hiện đại hóa hiện giờ.
Ngoài đại sư Lý Phúc thì còn hai mươi mốt người thợ được truyền nghề. Họ đều là những người thợ cả xuất sắc có thể làm việc độc lập, thậm chí còn có đệ tử của riêng mình, kết hợp với tài kinh doanh của Lý Hoa thành công giữ chân họ ở lại cống hiến cho cửa hiệu. Cũng bởi thế những lời ca ngợi về ‘Âu phục Phúc Hoa’ không chỉ dùng lại ở tay nghề tạo ra những bộ âu phục đỉnh cao mà còn bởi anh em đồng lòng phát triển truyền thống gia đình.
Mà người được Phương Hoa nhờ hướng dẫn cho Bạch Lãng, không ai khác chính là đại sư Lý Phúc.
Để người trong nghề nghe được kiểu gì cũng phải tặc lưỡi, bởi giá cả của một bộ âu phục do đích thân Lý Phúc may có thể lên đến sáu con số. Để đại sư đích thân truyền thụ có khi Bạch Lãng có thể đổi nghề luôn cũng chưa biết chừng.
Chẳng qua có thể được đích thân đại sư đứng ra chỉ dẫn, nguyên nhân chủ yếu là vì ‘Âu phục Phúc Hoa’ chính là cố vấn kỹ thuật cho bộ phim điện ảnh ‘Kim ngọc kỳ ngoại’, một số chi tiết chế tác thủ công đều được họ tài trợ. Đương nhiên để có được cái ghế cố vấn kỹ thuật là nhờ cả vào mối quan hệ xã hội rất rộng của Lý Hoa. Mà nếu đã có tiếng cố vấn, Lý Hoa rất có thành ý đẩy ông anh ruột nhà mình ra chịu trận trong việc tuyển chọn người hướng dẫn.
Quyết định này đã khiến Phương Hoa khá ngạc nhiên, cô lấy làm ngại và tỏ ý chỉ cần đồng ý cho Bạch Lãng đến đó may mấy bộ suits là được, không cần đại sư phải ra tay. Nhưng Lý Hoa bật cười sảng khoái và bảo từng ấy này nhằm nhò gì, ‘Âu phục Phúc Hoa’ đài thọ được.
Vậy là nghiễm nhiên Bạch Lãng vớ bở, chẳng qua trước khi đến cửa hiệu thì anh chẳng hề hay biết mà thôi.
***
Cửa hiệu ‘Âu phục Phúc Hoa’ nằm trên con đường đắt đỏ nhất thành phố A, decor mặt tiền cửa hàng khác hẳn với những hiệu may âu phục khác.
Được ốp hoàn toàn bằng gỗ thật màu trầm kết hợp với ánh đèn nhẹ nhàng tôn lên sự lịch lãm và quý phái cho những thước vải may âu phục được trưng bày bên trong, và bạn chẳng thể thấy bất cứ một bộ âu phục may hoàn chỉnh nào được bày nào trong đây.
Trừ quầy tiếp tân và bộ ghế sofa nhung cao cấp để tiếp khách phía trước quầy thì toàn bộ cửa hàng chỉ có những gian phòng làm việc độc lập được khép kín, các bày trí này rất thuận tiện để tiến hành những công việc riêng tư như đo, mặc thử và bàn bạc cho những vị khách đến may đồ.
Thế nên dù mặt tiền rất lớn nhưng lại khá là yên tĩnh, phong cách phục vụ cũng là hẹn trước nên ngoài nhân viên tiếp tân thì chẳng còn thấy ai khác.
Khi dắt Cừu Tiểu Hải vào trong tiệm, anh cũng bất giác đưa tay lên môi ‘suỵt’ với nó.
Nhóc tì gật đầu rất ngoan và ‘suỵt’ lại to hơn với anh.
Tiếp tân chào hỏi với nụ cười thân thiết, “Xin chào Bạch tiên sinh, cám ơn quý khách đã đến ‘Âu phục Phúc Hoa’, còn mấy phút nữa là đến giờ hẹn, đại sư đang tiếp vị khách trước, mời ngài ra ghế chờ.”
Anh mỉm cười lịch thiệp, “Cám ơn, là tôi có lỗi trước, trễ thế này mới đến chào đại sự. Thật sự là do nhà có việc bận, hôm nay buộc phải dẫn đứa bé này đi cùng, đại sư không để ý chứ?”
Cô tiếp tân cười đáp, “Không sao đâu ạ, đại sư cũng rất thích trẻ con. Cậu bé ngoan lại xinh thế này, đại sư sẽ thích lắm.”
Cừu Tiểu Hải đứng cạnh cũng gật đầu đồng ý, còn thì thầm bảo, “Con rất ngoan ạ.”
Cô bật cười, “Chị biết, nên bé ngoan thì sẽ được ăn bánh, đợi chị đi lấy cho nhé.”
Tiểu Hải tròn mắt mong mỏi nhìn anh đợi được cho phép. Ở với nhau mấy ngày, được ăn gì và không được ăn gì, nhóc con bị Bạch Lãng dạy bảo đến nơi đến chốn.
Anh vỗ đầu nó, “Cảm ơn chị đi.”
“Em cảm ơn chị,” – nhóc con lại thì thầm đáp.
Thế nên sau khi dẫn hai người ra khu ghế chờ, cô bưng ra một ấm hồng trà nóng và một đĩa bánh egg tart ấm thơm mềm, độ tinh xảo không thua gì trà chiều trong các khách sạn.
Mấy phút trôi qua, tiếp tân lại đi đến với vẻ áy náy thông báo vị khách trước còn chưa xong nên chắc Bạch Lãng phải đợi thêm chút thời gian nữa. Anh cười bảo không sao, còn bông đùa có ăn thêm bánh nhưng quần áo là may riêng, không sợ không mặc vừa, làm cô bật cười tủm tỉm và niềm mở mang thêm nhiều điểm tâm ngọt ra.
Trong khi chờ, chuông báo khách reo lên đinh đang, là khách hàng khác đến.
Vẫn là cung cách phục vụ lễ độ và nhiệt tình, tiếp tân đứng ra tiếp đón, “Cám ơn quý khách đã đến ‘Âu phục Phúc Hoa’, thợ Trần đã đợi bốn vị tiên sinh trong phòng. Mời đi bên này.”
Nhóm người tới có vẻ khá đông, tiếng nói chuyện trong cửa hiệu yên tĩnh làm anh muốn không nghe cũng không được.
“Chậc, không ngờ cũng có ngày mình vào đây, nói ra có khi mẹ mình còn ngã ngửa.”
“Công ty muốn chúng ta mặc mấy bộ đồ cổ lỗ sĩ này thật hả.”
“Lễ trao giải mà, phải đứng đắn chứ, anh Minh mới đáng thương kìa, cố lên anh.”
“Đầu tóc anh đã thế này rồi, mặc tuxedo vào còn ra cái gì.”
“Dốt lắm, chưa nghe thấy tóc giả bao giờ à?”
“Ha ha, hôm ấy kiểu gì em cũng giật tóc anh trước ống kính…”
Một số từ ngữ quen thuộc trong cuộc đối thoại làm Bạch Lãng bất giác ngoái ra nhìn.
Quả nhiên, nhóm này là những người anh ‘đã từng gặp’.
Nhóm nhạc thần tượng dưới cờ ‘All Entertainment’ – R-RED, cũng coi là đồng nghiệp của anh.
Bốn thành viên trong nhóm: Á Các, Á Đốc, Á Kỳ, Á Lãng đều có mặt đông đủ. Họ đều sở hữu nét đẹp trung tính, bước nhảy đẹp và rất có tiếng trong giới thần tượng thiếu niên. Tuy khác biệt hẳn với con đường Dung Tư Kỳ đã đi, nhưng hiện tại vẫn đang là gà đẻ trứng vàng cho ‘All Entertainment’.
Kiếp trước, giống với Dung Tư Kỳ, anh chưa từng qua lại với họ.
Thế nhưng anh lại biết loáng thoáng nguyên nhân vì sao họ lại đang nhìn anh với cái nhìn đầy kỳ quặc.
Quả nhiên sau mấy giây bối rối, một thành viên có đôi mắt to và nốt ruồi dưới khéo mắt trái nhếch mép lên và mở lời, “Bạch Lãng?”
Và thái độ thù địch trong lời nói chẳng thể lẫn đi đâu.
Phi như bay vào phòng của Tiểu Hải, bao tức giận và lo lắng đè nén suốt dọc đường đi thôi thúc gã phải tận mắt trông thấy con trai mình, nhưng căn phòng trống không, gã khựng lại rồi lập tức đi về buồng ngủ chính.
Quả nhiên, trên chiếc giường lam đậm là một lớn một nhỏ mà gã vẫn kiếm tìm.
Nằm một bên, Bạch Lãng nhíu mày bởi con bạch tuộc Cừu Tiểu Hải đang vắt vẻo chân trên hông anh, hẳn là nặng lắm. Còn thằng bé thì áp mặt vào lưng anh, má bị đùn lên, nước dãi dính ra áo Bạch Lãng, nom đã biết nhóc tì đang mơ màng coi anh là chiếc gối ôm cỡ bự, chẳng qua chân quá ngắn nên vẫn phải rướn lắm mới miễn cưỡng vắt lên được. Nhưng dù thế, cả hai đều đang thở thật đều đặn như chìm trong giấc ngủ sâu yên bình.
Dưới ánh trăng tà, gã lẳng lặng nhìn khung cảnh ấy, bao bồn chồn âu lo bỗng dưng tan biến sạch. Kiểm tra, xác nhận hay tra hỏi, dường như mọi thứ chẳng còn quan trọng trước giấc ngủ bình yên của hai người.
Gã chẳng cầm được lòng vươn tay xoa đầu Tiểu Hải, sau đó là chạm vào Bạch Lãng.
Lần này là do sai lầm của gã. Gã nợ cả hai người.
Thua thiệt Tiểu Hải, còn Bạch Lãng…
Gã nhắm mắt, nơi nào đó trong trái tim được xoa dịu, rồi gã nằm vào bên họ.
Mai. Bắt đầu từ ngày mai.
Gã sẽ khiến những kẻ phải trả giá, trả giá tất cả.
***
Hôm sau, Bạch Lãng tỉnh giấc vì bị đè nặng. Anh bị hai người chèn, một lớn một nhỏ, một trên một dưới.
Vừa mới cụ cựa, người lớn cũng tỉnh giấc theo.
Anh híp mắt, vừa vất vả trở mình đã bị một nụ hôn đầy khói thuốc trấn lột hết không khí trong lành.
Anh không đẩy gã ra mà nhắm mắt từ tốn đáp lại.
Bị tâm trạng bất an ngự trị vì cảnh tượng trong mơ giày vò mấy ngày liền, mỗi lần nhớ lại, nhớ đến Tiểu Hải hoạt bát đáng yêu, và hung thủ lẩn trốn trong bóng tối là trong anh lại trào lên cảm giác ớn lạnh.
Nhớ nụ cười hiền hòa của Dương Lệ khi đưa thuốc trước cổng nhà trẻ, một kẻ luôn kè kè theo dõi như thế cũng đủ khiến người ta có thể khẳng định rằng, động cơ bỏ thuốc ngủ vào thuốc của thằng bé không chỉ là muốn nhàn hạ trong những làm công. Ai cũng biết thêm một lượng thuốc ngủ dù là rất nhỏ vào thuốc uống hàng ngày cũng đủ ảnh hưởng đến sự phát triển não bộ của trẻ. Triệu chứng của sự ức chế phát triển này cũng xuất hiện rất chậm, đến khi phát hiện ra thì gần như đã tạo thành thương tật không thể cứu chữa, cũng rất khó để điều tra ra nguyên nhân.
Dù với bất cứ mục đích gì, thì một kẻ có thể nhẫn tâm hại một đứa trẻ như thế cũng vượt quá giới hạn mà anh có thể tiếp xúc trong kiếp trước. Nên khi cảm nhận được hơi thở quen thuộc của Cừu Tiềm, gánh nặng trong anh mới được trút bỏ, để mặc bản thân thêm gần gũi gã. Giữa chập chờn mơ màng, nụ hôn của gã như bớt đi một phần xâm lược, thêm một phần vỗ về và thoải mái, làm anh cảm giác cả người như muốn tan chảy…
Và tiếng ngái ngủ ngây thơ của trẻ nhỏ bỗng vang lên, “Ba ba!… hai người đang cắn gì đấy?”
Thế anh mới biết, hôn cũng có thể làm người ta sặc nước.
***
Kế đó, Cừu Tiềm bí mật bố trí một cuộc kiểm tra toàn thân cho Tiểu Hải trong một bệnh viện tư.
Kết quả kiểm tra tương đối tốt.
Có thể ban đầu Dương Lệ không dám cho Tiểu Hải dùng thuốc quá thường xuyên, liều lượng cũng không nhiều lắm. Các chỉ số của thằng bé đều trong mức bình thường, chẳng qua đã dùng một thời gian nên không ai dám chắn chắc thương tật đã hình thành hay chưa và phải theo dõi hai, ba năm nữa mới khẳng định được. Khi bác sĩ thông báo kết quả, mặt Cừu Tiềm tối tăm hệt như cảnh tượng anh được chứng kiến trong kiếp trước.
Về việc điều tra Dương Lệ sau đó thì anh không thực sự rõ lắm. Sau khi Hồng Hồng mang hết số thuốc của Dương Lệ đi, Cừu Tiềm cũng không đả động gì với anh và Tiểu Hải. Tối đó gã chỉ nói với con trai mình rằng dì Dương về quê rồi, sau này chắc không quay lại nữa.
Tiểu Hải tròn mắt ngạc nhiên, sau thì sung sướng hỏi có phải sau này nó không cần về nhà nữa phải không? Ở luôn đây chứ.
Gã không nhìn Bạch Lãng mà vỗ đầu con mình và đáp, ừ, sau này chúng ta sẽ ở đây.
Vậy nên anh đã tự lý giải rằng, sau sự việc của Dương Lệ, Cừu Tiềm sẽ phải mất một thời gian kha khá để có thể tìm được một bảo mẫu đáng tin và đây vốn không phải việc dễ dàng. Qua hành động của gã cũng chứng tỏ gã không định sống tách Tiểu Hải ra nữa, trước khi mọi việc được thu xếp ổn thỏa thì ở đây một thời gian là biện pháp hợp lý.
Nhóc con vừa nghe thấy đã hớn hở nhảy cẫng vào lòng gã lăn lộn, Cừu Tiềm ôm con, không đẩy ra.
Con người, chỉ đến khi báu vật của mình gần mất đi mới thực sự cảm nhận được nó đáng quý biết nhường nào.
Bạch Lãng đứng bên nhìn, chỉ hy vọng qua bài học này, cảnh tượng trong mơ sẽ không xảy ra nữa.
*
Nhưng đằng sau sự dịu dàng của Cừu Tiềm vẫn khiến Bạch Lãng phải bàng hoàng.
Trong thời sự buổi tối mấy hôm sau, tin tức ‘một phụ nữ họ Dương nghi là nhảy lầu tự tử’ mở đầu bản tin chính trị – xã hội, Bạch Lãng lập tức chuyển kênh, không xem kỹ. Khi đó Cừu Tiểu Hải đang vừa ăn bánh bao thỏ vừa cười toe toét bảo muốn để dành một cái mai đưa cho A Tán, A Tán cũng rất thích ăn bánh này.
Cừu Tiềm ngồi bên cạnh liếc nhìn anh, gã đột nhiên cười khẩy.
Dân biển rất mê tín, họ tin rằng, con cháu bị thiểu năng là do bị nguyền rủa, vậy nên người bị nguyền rủa sẽ bị đuổi ra khỏi nhà để không gây nguy hiểm cho người trong gia đình.
Khi nói chuyện này, đôi mắt gã rất lạnh. Còn anh thì chưa hết ngạc nhiên vì nghĩ Cừu Tiềm sẽ chẳng bao giờ tiết lộ cho mình bất cứ thông tin gì.
Nhưng chỉ bằng mấy câu đó cũng đủ hiểu kẻ đứng sau Dương Lệ là một người trong Cừu gia, và sắc mặt u ám của gã thì rõ ràng mối đe dọa ấy vẫn chưa được trừ tận gốc. Bất giác anh cũng im lặng theo, nhớ về phong cách làm việc tàn nhẫn của gã mười năm sau, có lẽ chính vì được mài giũa từ những việc như thế mà thành.
Cho đến khi Cừu Tiểu Hải bò lại gần hỏi, nguyền rủa là gì, có ăn được không ba ba, thì bầu không khí ngột ngạt ấy mới tan biến.
Gã thở dài tỏ vẻ, con trai gã quả nhiên là ỉn, hết ăn rồi lại nằm.
Và sau chuỗi ngày thần hồn nát thần tín vì âm mưu, quãng thời gian rảnh rỗi của Bạch Lãng chả còn sót lại bao nhiêu.
‘Bài tập’ được Phương Hoa giao cho cũng bị cao su mất mấy hôm, không thể không tăng tốc. Vì thế sau khi hẹn thời gian, diễn viên kiêm bảo mẫu Bạch Lãng dẫn theo Cừu Tiểu Hải đến cửa hiệu ‘Âu phục Phúc Hoa’.
**
Kỳ thực tiệm ‘Âu phục Phúc Hoa’ vốn không phải một cửa hiệu may đo âu phục thủ công lâu đời, có chăng là kỹ thuật mà họ được truyền lại có lịch sử lâu đời từ triều đại trước mà thôi, chuyện này thì ai trong nghề cũng biết. Tay nghề được cha truyền con nối cho đến mấy năm trở lại đây mới được hai anh em Lý Phúc và Lý Hoa phục hồi và xây dựng nên thương hiệu ‘Âu phục Phúc Hoa’, chất lượng và giá cả đều nhất nhì trong giới.
Trong đó, người anh Lý Phúc kế thừa kỹ thuật còn người em Lý Hoa thì tìm ra hướng kinh doanh đúng đắn. Lý Hoa tìm cho anh mình một số đệ tử có thể truyền thụ tay nghề, thành công mang nghề may đo thủ công phát triển cả về số lượng, chất lượng cũng như lượng khách hàng trên thị trường trong thời đại công nghiệp hóa hiện đại hóa hiện giờ.
Ngoài đại sư Lý Phúc thì còn hai mươi mốt người thợ được truyền nghề. Họ đều là những người thợ cả xuất sắc có thể làm việc độc lập, thậm chí còn có đệ tử của riêng mình, kết hợp với tài kinh doanh của Lý Hoa thành công giữ chân họ ở lại cống hiến cho cửa hiệu. Cũng bởi thế những lời ca ngợi về ‘Âu phục Phúc Hoa’ không chỉ dùng lại ở tay nghề tạo ra những bộ âu phục đỉnh cao mà còn bởi anh em đồng lòng phát triển truyền thống gia đình.
Mà người được Phương Hoa nhờ hướng dẫn cho Bạch Lãng, không ai khác chính là đại sư Lý Phúc.
Để người trong nghề nghe được kiểu gì cũng phải tặc lưỡi, bởi giá cả của một bộ âu phục do đích thân Lý Phúc may có thể lên đến sáu con số. Để đại sư đích thân truyền thụ có khi Bạch Lãng có thể đổi nghề luôn cũng chưa biết chừng.
Chẳng qua có thể được đích thân đại sư đứng ra chỉ dẫn, nguyên nhân chủ yếu là vì ‘Âu phục Phúc Hoa’ chính là cố vấn kỹ thuật cho bộ phim điện ảnh ‘Kim ngọc kỳ ngoại’, một số chi tiết chế tác thủ công đều được họ tài trợ. Đương nhiên để có được cái ghế cố vấn kỹ thuật là nhờ cả vào mối quan hệ xã hội rất rộng của Lý Hoa. Mà nếu đã có tiếng cố vấn, Lý Hoa rất có thành ý đẩy ông anh ruột nhà mình ra chịu trận trong việc tuyển chọn người hướng dẫn.
Quyết định này đã khiến Phương Hoa khá ngạc nhiên, cô lấy làm ngại và tỏ ý chỉ cần đồng ý cho Bạch Lãng đến đó may mấy bộ suits là được, không cần đại sư phải ra tay. Nhưng Lý Hoa bật cười sảng khoái và bảo từng ấy này nhằm nhò gì, ‘Âu phục Phúc Hoa’ đài thọ được.
Vậy là nghiễm nhiên Bạch Lãng vớ bở, chẳng qua trước khi đến cửa hiệu thì anh chẳng hề hay biết mà thôi.
***
Cửa hiệu ‘Âu phục Phúc Hoa’ nằm trên con đường đắt đỏ nhất thành phố A, decor mặt tiền cửa hàng khác hẳn với những hiệu may âu phục khác.
Được ốp hoàn toàn bằng gỗ thật màu trầm kết hợp với ánh đèn nhẹ nhàng tôn lên sự lịch lãm và quý phái cho những thước vải may âu phục được trưng bày bên trong, và bạn chẳng thể thấy bất cứ một bộ âu phục may hoàn chỉnh nào được bày nào trong đây.
Trừ quầy tiếp tân và bộ ghế sofa nhung cao cấp để tiếp khách phía trước quầy thì toàn bộ cửa hàng chỉ có những gian phòng làm việc độc lập được khép kín, các bày trí này rất thuận tiện để tiến hành những công việc riêng tư như đo, mặc thử và bàn bạc cho những vị khách đến may đồ.
Thế nên dù mặt tiền rất lớn nhưng lại khá là yên tĩnh, phong cách phục vụ cũng là hẹn trước nên ngoài nhân viên tiếp tân thì chẳng còn thấy ai khác.
Khi dắt Cừu Tiểu Hải vào trong tiệm, anh cũng bất giác đưa tay lên môi ‘suỵt’ với nó.
Nhóc tì gật đầu rất ngoan và ‘suỵt’ lại to hơn với anh.
Tiếp tân chào hỏi với nụ cười thân thiết, “Xin chào Bạch tiên sinh, cám ơn quý khách đã đến ‘Âu phục Phúc Hoa’, còn mấy phút nữa là đến giờ hẹn, đại sư đang tiếp vị khách trước, mời ngài ra ghế chờ.”
Anh mỉm cười lịch thiệp, “Cám ơn, là tôi có lỗi trước, trễ thế này mới đến chào đại sự. Thật sự là do nhà có việc bận, hôm nay buộc phải dẫn đứa bé này đi cùng, đại sư không để ý chứ?”
Cô tiếp tân cười đáp, “Không sao đâu ạ, đại sư cũng rất thích trẻ con. Cậu bé ngoan lại xinh thế này, đại sư sẽ thích lắm.”
Cừu Tiểu Hải đứng cạnh cũng gật đầu đồng ý, còn thì thầm bảo, “Con rất ngoan ạ.”
Cô bật cười, “Chị biết, nên bé ngoan thì sẽ được ăn bánh, đợi chị đi lấy cho nhé.”
Tiểu Hải tròn mắt mong mỏi nhìn anh đợi được cho phép. Ở với nhau mấy ngày, được ăn gì và không được ăn gì, nhóc con bị Bạch Lãng dạy bảo đến nơi đến chốn.
Anh vỗ đầu nó, “Cảm ơn chị đi.”
“Em cảm ơn chị,” – nhóc con lại thì thầm đáp.
Thế nên sau khi dẫn hai người ra khu ghế chờ, cô bưng ra một ấm hồng trà nóng và một đĩa bánh egg tart ấm thơm mềm, độ tinh xảo không thua gì trà chiều trong các khách sạn.
Mấy phút trôi qua, tiếp tân lại đi đến với vẻ áy náy thông báo vị khách trước còn chưa xong nên chắc Bạch Lãng phải đợi thêm chút thời gian nữa. Anh cười bảo không sao, còn bông đùa có ăn thêm bánh nhưng quần áo là may riêng, không sợ không mặc vừa, làm cô bật cười tủm tỉm và niềm mở mang thêm nhiều điểm tâm ngọt ra.
Trong khi chờ, chuông báo khách reo lên đinh đang, là khách hàng khác đến.
Vẫn là cung cách phục vụ lễ độ và nhiệt tình, tiếp tân đứng ra tiếp đón, “Cám ơn quý khách đã đến ‘Âu phục Phúc Hoa’, thợ Trần đã đợi bốn vị tiên sinh trong phòng. Mời đi bên này.”
Nhóm người tới có vẻ khá đông, tiếng nói chuyện trong cửa hiệu yên tĩnh làm anh muốn không nghe cũng không được.
“Chậc, không ngờ cũng có ngày mình vào đây, nói ra có khi mẹ mình còn ngã ngửa.”
“Công ty muốn chúng ta mặc mấy bộ đồ cổ lỗ sĩ này thật hả.”
“Lễ trao giải mà, phải đứng đắn chứ, anh Minh mới đáng thương kìa, cố lên anh.”
“Đầu tóc anh đã thế này rồi, mặc tuxedo vào còn ra cái gì.”
“Dốt lắm, chưa nghe thấy tóc giả bao giờ à?”
“Ha ha, hôm ấy kiểu gì em cũng giật tóc anh trước ống kính…”
Một số từ ngữ quen thuộc trong cuộc đối thoại làm Bạch Lãng bất giác ngoái ra nhìn.
Quả nhiên, nhóm này là những người anh ‘đã từng gặp’.
Nhóm nhạc thần tượng dưới cờ ‘All Entertainment’ – R-RED, cũng coi là đồng nghiệp của anh.
Bốn thành viên trong nhóm: Á Các, Á Đốc, Á Kỳ, Á Lãng đều có mặt đông đủ. Họ đều sở hữu nét đẹp trung tính, bước nhảy đẹp và rất có tiếng trong giới thần tượng thiếu niên. Tuy khác biệt hẳn với con đường Dung Tư Kỳ đã đi, nhưng hiện tại vẫn đang là gà đẻ trứng vàng cho ‘All Entertainment’.
Kiếp trước, giống với Dung Tư Kỳ, anh chưa từng qua lại với họ.
Thế nhưng anh lại biết loáng thoáng nguyên nhân vì sao họ lại đang nhìn anh với cái nhìn đầy kỳ quặc.
Quả nhiên sau mấy giây bối rối, một thành viên có đôi mắt to và nốt ruồi dưới khéo mắt trái nhếch mép lên và mở lời, “Bạch Lãng?”
Và thái độ thù địch trong lời nói chẳng thể lẫn đi đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.