Chương 62: Ngoại truyện 1 ★ Quảng cáo của Dung Hàng
j112233
23/09/2020
‘Trời đất bao la, có Dung Hàng đồng hành bên bạn’.
Câu slogan của Dung Hàng đi vào lòng người từ nhiều năm trước, lần đầu tiên xuất hiện là trong quảng cáo đầu tiên mà Bạch Lãng hợp tác với Dung Hàng.
Đoạn quảng cáo tái hiện câu chuyện về một cậu bé tám tuổi, hăm hở lên máy bay đi tìm bố (đừng hỏi vì sao lại không có người lớn đi kèm), cậu bé thích thú đứng ở phòng chờ đếm số máy bay ngoài phi trường qua ô cửa kính lớn. Lúc này, bố cậu bé ở đầu kia bán cầu gọi điện hỏi han, vì quá hạnh phúc và không nỡ cúp máy mà cậu bé bị lỡ chuyến bay.
Bé con vừa lo vừa sợ, mắm môi hoe mắt, không biết phải làm sao.
Lúc này, Bạch Lãng trong vai nam tiếp viên hàng không xuất hiện.
Dung Hàng luôn nhấn mạnh tiêu chí phục vụ của hãng là đối xử với khách như người nhà, bước vào máy bay của Dung Hàng như bước vào nhà, vì thế tiếp viên hàng không Bạch Lãng vừa an ủi cậu bé, vừa liên hệ với phụ huynh, chuẩn bị bữa ăn, đổi lịch bay cho cậu bé, còn tặng một mô hình lắp ráp bé xinh xinh, sắp xếp cho cậu bé đợi chuyển bay kế tiếp.
Sau đó, Bạch Lãng đi cùng cậu bé bay qua nửa địa cầu.
Khi anh tự tay đưa cậu bé đến bên bố đang đợi ở sân bay, trước đôi mắt cảm ơn của cậu bé, Bạch Lãng mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt cùng với đội bay đứng dàn hàng ở phía sau, kết hợp với thông điệp của quảng cáo, trở thành hình ảnh thương hiệu của Dung Hàng.
***
Khi quảng cáo chính thức lên sóng truyền hình và internet, đã có nhiều khán giả đùa rằng đây chính là quảng cáo gây cười ngu nhiều nhất năm. Vì rõ ràng một câu chuyện vô lý đùng đùng như thế mà có thể khiến người xem cảm động bật cười, mà đã vô lý còn cười thì không phải cười ngu thì là gì.
Đương nhiên Bạch Lãng trong bộ đồng phục tiếp viên được khen nức nở. Biểu hiện tự nhiên không hề gượng gạo hay màu mè, đồng phục trắng phau thẳng thớm cùng chiếc quần dài xám tro, dưới vành mũ theo phong cách quân đội và nụ cười rạng ngời tỏa nắng, càng nổi bật lên nét thanh tân, thân thiện và hiền hòa của Bạch Lãng, hệt như được trở về dáng vẻ trong trẻo như hồi anh mới trình làng.
Phải công nhận rằng qua nhiều tạo hình khác nhau thì kiểu hóa trang này vẫn hợp với khí chất Bạch Lãng nhất. Đến cả đến Cừu Tiềm cũng không dằn được lòng mà kéo Bạch Lãng vào lòng ‘chà đạp’ từ lúc anh thay đồ cho đến khi xong, nói gì đến cánh nữ giới đứng ngoài phim trường, vừa thấy Bạch Lãng ra khỏi phòng nghỉ là xông lên chụp lấy chụp để lưu về làm bảo bối.
Song quảng cáo nổi lên còn một tiêu điểm khác là cậu bé vừa ngố vừa dễ cưng lỡ chuyến bay. Tuy khuôn mặt không phải kiểu búp bê xinh xắn, nhưng mắt to, mày rậm, nom rất hoạt bát đáng yêu, những cảm xúc hớn hở, thích thú hay lo lắng, bịn rịn cũng thể hiện rất chân thật sinh động. Đến mức độ, khi quảng cáo vừa tung ra đã gây bùng nổ, cầm tù biết bao con tim của cánh chị em phụ nữ cũng như hòa tan trái tim cứng rắn của cánh mày râu làm cha. Dẫn đến ngay trong tuần đầu tiên, số lượng download quảng cáo mà Dung Hàng đăng lên trang chủ đã vọt lên con số hơn một triệu lượt, đưa tốc độ lan truyền càng bay càng xa.
Kế tiếp là rất nhiều câu hỏi mà khán giả đặt ra, rốt cuộc cậu bé trong clip là ai?
Không lâu sau đó, fan của Bạch Lãng đào ra số ảnh quý báu được giữ kín vào ba năm trước.
Có muốn giấu cũng không được, đó đích thị là Cừu Tiểu Hải và chú A Bạch của nó.
***
Tiểu Hải tham gia vào quảng cáo của Dung Hàng là do trùng hợp.
Vì ngày quay đúng vào cuối tuần, Cừu Tiềm không có việc, Tiểu Hải cũng được nghỉ, vốn dĩ đó là cơ hội hiếm có mà cả nhà có thể đi picnic với nhau, nhưng vì vướng vào công việc của Bạch Lãng, cả ba quyết định cùng đến sân bay chơi, coi như một chuyến du hý ở phi trường. Đằng nào Tiểu Hải cũng rất thích máy bay, lại có khu mua sắm và giải trí ở sân bay nên không sợ buồn chán.
Chẳng qua khi ba người vừa đến phòng chờ vắng tanh được thuê trọn để quay phim thì nhận được tin, diễn viên nhí vào vai cậu bé và mẹ đến muộn, họ vừa gọi điện báo rằng trên đường gặp phải tắc đường, mong đoàn phim có thể chờ một lát.
Liên quan đến vấn đề giao thông, tự dưng phát sinh tai nạn gây ách tắc là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra. Hơn nữa đường cao tốc lên sân bay chỉ có một, nhập làn rồi mà xảy ra tắc đường, muốn giải tỏa cũng phải mất kha khá thời gian. Gặp phải tình huống không may mắn bất khả kháng này, mọi người cũng chỉ còn nước đợi chờ chứ biết làm sao.
Lúc này Bạch Lãng đã hóa trang xong (chủ yếu do bị Cừu Tiềm ép), bộ đồng phục hàng không bị Cừu Tiềm chòng ghẹo mãi. Sau đó thì vì diễn viên nhí chưa đến, cha con Cừu gia bèn ở cùng Bạch Lãng giết thời gian.
Nhưng chờ mãi, một tiếng, rồi hai tiếng trôi qua… diễn viên nhí và mẹ cậu vẫn bị cầm chân trên đường. Nhân viên thì gọi điện liên tục, tổng sản xuất thì đổ đầy mồ hôi hột, chế tác thì thấp tha thấp thỏm, dù sao để hai vị đại thần Bạch Lãng và giám đốc Cừu ngồi không chờ đợi cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.
Đúng lúc này, đạo diễn Trần Binh lén lút chỉ vào màn hình máy quay, thì thầm với sản xuất, “Tiểu Phó này, thực ra tôi quay kha khá rồi đấy, được gần một phần tư các cảnh quan trọng rồi đây này.”
Sản xuất Phó Dư dáo dác nhìn ra lối vào, bồn chồn đáp “Mọi người chưa đến đủ, có ai cho anh quay chứ?”
Trần Binh lén lút thì thầm, “Thì Bạch Lãng với nhóc Cừu con đấy, mấy đoạn dùng được… mà không, không dùng phí lắm, cậu xem thì biết…”
Phó Dư giật mình thon thót, thò mặt vào trước màn hình, nghiêm túc xem mấy cảnh vừa được quay trộm. Quả là rất hợp với kịch bản. Cậu bé hưng phấn nhảy nhót bên cửa sổ cùng với Bạch Lãng đang ngồi ngửa đầu đếm máy bay… khung cảnh tự nhiên, góc độ ánh sáng vừa đẹp, Trần Binh còn cẩn thận không để giám đốc Cừu lọt vào ống kính, quả thật là rất to gan…
Nên dù biết là hợp đấy, nhưng Phó Dư vẫn lưỡng lự, “Vậy ai đi nói? Đó là con trai của giám đốc Cừu mà, hôm nay chúng ta để họ chờ không đã tệ lắm rồi, giờ còn nhắm vào con người ta, anh mất việc mặc anh, tôi còn muốn kiếm cơm lắm.”
Trần Binh cũng sợ nên mới chỉ dám quay len, “Biết đâu là cơ hội thì sao, tôi quay một lúc rồi, thấy nhóc Cừu con rất bám Bạch Lãng, nhỡ được thì sao.”
Phó Dư cũng bị dao động, “Nhưng người quyết định vẫn là giám đốc Cừu, anh chắc không?”
Trần Binh lại nhìn Tiểu Hải và Bạch Lãng trong màn hình, một cảm giác muốn quay hai người cho quảng cáo bỗng nhiên bùng lên mãnh liệt, ông bốc đồng đứng bật dậy, “Cậu không nói thì để tôi! Cơ hội ngàn năm có một, phải dựa vào bản thân mới được!”
Phó Dư chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo gì đã thấy Trần Bình chỉnh chiếc mũ đạo diễn trên đầu, ưỡn ngực, hóp bụng, đi thẳng về phía ba người.
Phó Dư há hốc mồm, sau khi đấu tranh tư tưởng thì không gọi người lại, còn tự an ủi bản thân rằng ở lại hậu phương không phải vì sợ rắc rối, mà lỡ như đạo diễn có làm giám đốc Cừu tức giận thì ít ra còn có mình đứng ra giảng hòa, cho nên trách nhiệm của mình nặng nề lắm, không kiên nhẫn là toi việc lớn ngay, đúng rồi, chính là thế đấy…
Chỉ thấy Trần Binh đi đến, nói dăm ba câu, Bạch Lãng lắc đầu. Không cần nghe cuộc nói chuyện, từ động tác cũng biết đề nghị của Trần Binh bị từ chối rồi. Phó Dư đứng xa trông mà tiếc hùi hụi, nhưng không quên nhiệm vụ ngó sang nhìn giám đốc Cừu, may mắn, giám đốc Cừu chưa nổi giận.
Trong khi nhóc Cừu con thì lại tỏ ra không vui rõ rệt, thằng bé nhào vào ôm chân Bạch Lãng mè nheo gì đó, có vẻ như rất muốn. Phó Dư bỗng có chút hy vọng, nhưng Bạch Lãng vẫn tiếp tục xua tay với Trần Bình, ý cự tuyệt rõ rành rành, giám đốc Cừu vẫn đứng bên bàng quan, Phó Dư do dự lắm, đắn đo xem mình có nên ra mặt giúp Trần Bình hay không.
Đúng lúc này, tình hình đột nhiên thay đổi, nhóc Cừu con như tức giận, dậm chân bình bịch, sau đó gào lên, “Chú A Bạch dốt lắm!!” – sau đó chạy ra một góc ngồi thu lu hậm hực.
Tiếng thằng bé vang to, nhất là trong không gian trống vắng của phòng chờ, làm cả ekip đều nhìn theo.
Sau đó là những tiếng xầm xì phát ra, nhiều người giờ mới nhớ, Bạch Lãng mà ở với Cừu Tiềm thì chẳng phải là ‘mẹ kế’ của nhóc Cừu con rồi còn gì? Mẹ kế dạy con, mà con không nghe, giám đốc Cừu sẽ bênh ai đây? Thảo nào mà giám đốc Cừu cứ đứng im phăng phắc, chà chà, drama gia đình lại đến rồi…
Một mồi lửa hóng hớt bùng cháy trong đầu của mỗi người tại phòng chờ.
Phó Dư thì lạnh toát người, lườm rách mắt Trần Binh đang luống cuống tháo mũ ở đằng kia, chẳng lẽ mình phải lên cứu nguy thật? Nhưng gia đình người ta đang cãi nhau mà chạy ra thì cứu thế nào? Từ xưa thanh quan còn khó nom việc nhà nữa mà.
Ngay trong lúc bầu không khí gượng gạo ấy, Tiểu Hải đang dỗi bỗng quay đầu lại gào lên, “Người khác biết thì sao! Con là con của ba ba, cũng là con của chú A Bạch!! Không đúng à?”
Bạch Lãng đứng đằng xa nghe vậy thì ngẩn ra.
Bấy giờ Cừu Tiềm mới đẩy nhẹ vào lưng anh, “Nó chuẩn bị rồi, muốn đứng cạnh em đấy.”
Bạch Lãng vẫn chưa hết sững sờ, bị đẩy nhẹ, anh bất giác bước lên.
Tiểu Hải tủi thân nhìn Bạch Lãng bằng đôi mắt đỏ rơm rớm như thỏ, yếu xìu nói, “… chú A Bạch không cần con à?”
Câu hỏi làm Bạch Lãng bất ngờ, anh sải chân chạy đến bên Tiểu Hải, bế thằng bé đã chẳng còn nhẹ nhàng, Tiểu Hải dùng cả tay chân quặp chặt người anh.
Nhìn một lớn một nhỏ ôm nhau đằng kia, tất cả mọi người xung quanh đều có thể đoán được lời hứa hẹn mà Bạch Lãng rủ rỉ vào tai Tiểu Hải, tiếc là họ không nghe được câu trả lời chính thức của Bạch Lãng.
Chẳng qua Tiểu Hải sụt sịt hít mũi, to mồm giải thích nhiều nghi hoặc cho quần chúng đứng hóng.
“Vâng, con muốn là con của chú A Bạch.”
“Chú A Bạch không cần ba ba cũng được.”
Đến lượt giám đốc Cừu tức lệch mũi, đi ra chỗ hai người, “Oắt con, ăn cháo đá bát hử.”
Sau đó, vòng tay ôm cả hai, chụm đầu vào nhau.
Một nhà lại vẹn tròn.
***
Cuối cùng, không chỉ có Tiểu Hải vào ống kính, mà cả Cừu Tiềm cũng thò được một chân.
Kịch bản gốc vốn là ‘mẹ’ đợi con ở sân bay, nhưng dưới hy vọng của giám đốc Cừu, đạo diễn phủi tay đổi cái roẹt thành ‘bố’. Trong clip, mặc dù Cừu Tiềm chỉ có một đôi tay cùng với bóng lưng bế con đi ra, nhưng chí ít cũng coi như có tham gia đóng quảng cáo, không bị loại khỏi hoạt động dã ngoại gia đình lần này.
Về phần đây có phải khởi đầu cho sự gia nhập làng giải trí của Cừu Tiểu Hải không?
Thì quý vị nghĩ hơi xa rồi, Tiểu Hải là một thằng bé vô tư phổi bò lắm.
Về điểm này, Dung Tán đã khẳng định rồi.
Câu slogan của Dung Hàng đi vào lòng người từ nhiều năm trước, lần đầu tiên xuất hiện là trong quảng cáo đầu tiên mà Bạch Lãng hợp tác với Dung Hàng.
Đoạn quảng cáo tái hiện câu chuyện về một cậu bé tám tuổi, hăm hở lên máy bay đi tìm bố (đừng hỏi vì sao lại không có người lớn đi kèm), cậu bé thích thú đứng ở phòng chờ đếm số máy bay ngoài phi trường qua ô cửa kính lớn. Lúc này, bố cậu bé ở đầu kia bán cầu gọi điện hỏi han, vì quá hạnh phúc và không nỡ cúp máy mà cậu bé bị lỡ chuyến bay.
Bé con vừa lo vừa sợ, mắm môi hoe mắt, không biết phải làm sao.
Lúc này, Bạch Lãng trong vai nam tiếp viên hàng không xuất hiện.
Dung Hàng luôn nhấn mạnh tiêu chí phục vụ của hãng là đối xử với khách như người nhà, bước vào máy bay của Dung Hàng như bước vào nhà, vì thế tiếp viên hàng không Bạch Lãng vừa an ủi cậu bé, vừa liên hệ với phụ huynh, chuẩn bị bữa ăn, đổi lịch bay cho cậu bé, còn tặng một mô hình lắp ráp bé xinh xinh, sắp xếp cho cậu bé đợi chuyển bay kế tiếp.
Sau đó, Bạch Lãng đi cùng cậu bé bay qua nửa địa cầu.
Khi anh tự tay đưa cậu bé đến bên bố đang đợi ở sân bay, trước đôi mắt cảm ơn của cậu bé, Bạch Lãng mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt cùng với đội bay đứng dàn hàng ở phía sau, kết hợp với thông điệp của quảng cáo, trở thành hình ảnh thương hiệu của Dung Hàng.
***
Khi quảng cáo chính thức lên sóng truyền hình và internet, đã có nhiều khán giả đùa rằng đây chính là quảng cáo gây cười ngu nhiều nhất năm. Vì rõ ràng một câu chuyện vô lý đùng đùng như thế mà có thể khiến người xem cảm động bật cười, mà đã vô lý còn cười thì không phải cười ngu thì là gì.
Đương nhiên Bạch Lãng trong bộ đồng phục tiếp viên được khen nức nở. Biểu hiện tự nhiên không hề gượng gạo hay màu mè, đồng phục trắng phau thẳng thớm cùng chiếc quần dài xám tro, dưới vành mũ theo phong cách quân đội và nụ cười rạng ngời tỏa nắng, càng nổi bật lên nét thanh tân, thân thiện và hiền hòa của Bạch Lãng, hệt như được trở về dáng vẻ trong trẻo như hồi anh mới trình làng.
Phải công nhận rằng qua nhiều tạo hình khác nhau thì kiểu hóa trang này vẫn hợp với khí chất Bạch Lãng nhất. Đến cả đến Cừu Tiềm cũng không dằn được lòng mà kéo Bạch Lãng vào lòng ‘chà đạp’ từ lúc anh thay đồ cho đến khi xong, nói gì đến cánh nữ giới đứng ngoài phim trường, vừa thấy Bạch Lãng ra khỏi phòng nghỉ là xông lên chụp lấy chụp để lưu về làm bảo bối.
Song quảng cáo nổi lên còn một tiêu điểm khác là cậu bé vừa ngố vừa dễ cưng lỡ chuyến bay. Tuy khuôn mặt không phải kiểu búp bê xinh xắn, nhưng mắt to, mày rậm, nom rất hoạt bát đáng yêu, những cảm xúc hớn hở, thích thú hay lo lắng, bịn rịn cũng thể hiện rất chân thật sinh động. Đến mức độ, khi quảng cáo vừa tung ra đã gây bùng nổ, cầm tù biết bao con tim của cánh chị em phụ nữ cũng như hòa tan trái tim cứng rắn của cánh mày râu làm cha. Dẫn đến ngay trong tuần đầu tiên, số lượng download quảng cáo mà Dung Hàng đăng lên trang chủ đã vọt lên con số hơn một triệu lượt, đưa tốc độ lan truyền càng bay càng xa.
Kế tiếp là rất nhiều câu hỏi mà khán giả đặt ra, rốt cuộc cậu bé trong clip là ai?
Không lâu sau đó, fan của Bạch Lãng đào ra số ảnh quý báu được giữ kín vào ba năm trước.
Có muốn giấu cũng không được, đó đích thị là Cừu Tiểu Hải và chú A Bạch của nó.
***
Tiểu Hải tham gia vào quảng cáo của Dung Hàng là do trùng hợp.
Vì ngày quay đúng vào cuối tuần, Cừu Tiềm không có việc, Tiểu Hải cũng được nghỉ, vốn dĩ đó là cơ hội hiếm có mà cả nhà có thể đi picnic với nhau, nhưng vì vướng vào công việc của Bạch Lãng, cả ba quyết định cùng đến sân bay chơi, coi như một chuyến du hý ở phi trường. Đằng nào Tiểu Hải cũng rất thích máy bay, lại có khu mua sắm và giải trí ở sân bay nên không sợ buồn chán.
Chẳng qua khi ba người vừa đến phòng chờ vắng tanh được thuê trọn để quay phim thì nhận được tin, diễn viên nhí vào vai cậu bé và mẹ đến muộn, họ vừa gọi điện báo rằng trên đường gặp phải tắc đường, mong đoàn phim có thể chờ một lát.
Liên quan đến vấn đề giao thông, tự dưng phát sinh tai nạn gây ách tắc là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra. Hơn nữa đường cao tốc lên sân bay chỉ có một, nhập làn rồi mà xảy ra tắc đường, muốn giải tỏa cũng phải mất kha khá thời gian. Gặp phải tình huống không may mắn bất khả kháng này, mọi người cũng chỉ còn nước đợi chờ chứ biết làm sao.
Lúc này Bạch Lãng đã hóa trang xong (chủ yếu do bị Cừu Tiềm ép), bộ đồng phục hàng không bị Cừu Tiềm chòng ghẹo mãi. Sau đó thì vì diễn viên nhí chưa đến, cha con Cừu gia bèn ở cùng Bạch Lãng giết thời gian.
Nhưng chờ mãi, một tiếng, rồi hai tiếng trôi qua… diễn viên nhí và mẹ cậu vẫn bị cầm chân trên đường. Nhân viên thì gọi điện liên tục, tổng sản xuất thì đổ đầy mồ hôi hột, chế tác thì thấp tha thấp thỏm, dù sao để hai vị đại thần Bạch Lãng và giám đốc Cừu ngồi không chờ đợi cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.
Đúng lúc này, đạo diễn Trần Binh lén lút chỉ vào màn hình máy quay, thì thầm với sản xuất, “Tiểu Phó này, thực ra tôi quay kha khá rồi đấy, được gần một phần tư các cảnh quan trọng rồi đây này.”
Sản xuất Phó Dư dáo dác nhìn ra lối vào, bồn chồn đáp “Mọi người chưa đến đủ, có ai cho anh quay chứ?”
Trần Binh lén lút thì thầm, “Thì Bạch Lãng với nhóc Cừu con đấy, mấy đoạn dùng được… mà không, không dùng phí lắm, cậu xem thì biết…”
Phó Dư giật mình thon thót, thò mặt vào trước màn hình, nghiêm túc xem mấy cảnh vừa được quay trộm. Quả là rất hợp với kịch bản. Cậu bé hưng phấn nhảy nhót bên cửa sổ cùng với Bạch Lãng đang ngồi ngửa đầu đếm máy bay… khung cảnh tự nhiên, góc độ ánh sáng vừa đẹp, Trần Binh còn cẩn thận không để giám đốc Cừu lọt vào ống kính, quả thật là rất to gan…
Nên dù biết là hợp đấy, nhưng Phó Dư vẫn lưỡng lự, “Vậy ai đi nói? Đó là con trai của giám đốc Cừu mà, hôm nay chúng ta để họ chờ không đã tệ lắm rồi, giờ còn nhắm vào con người ta, anh mất việc mặc anh, tôi còn muốn kiếm cơm lắm.”
Trần Binh cũng sợ nên mới chỉ dám quay len, “Biết đâu là cơ hội thì sao, tôi quay một lúc rồi, thấy nhóc Cừu con rất bám Bạch Lãng, nhỡ được thì sao.”
Phó Dư cũng bị dao động, “Nhưng người quyết định vẫn là giám đốc Cừu, anh chắc không?”
Trần Binh lại nhìn Tiểu Hải và Bạch Lãng trong màn hình, một cảm giác muốn quay hai người cho quảng cáo bỗng nhiên bùng lên mãnh liệt, ông bốc đồng đứng bật dậy, “Cậu không nói thì để tôi! Cơ hội ngàn năm có một, phải dựa vào bản thân mới được!”
Phó Dư chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo gì đã thấy Trần Bình chỉnh chiếc mũ đạo diễn trên đầu, ưỡn ngực, hóp bụng, đi thẳng về phía ba người.
Phó Dư há hốc mồm, sau khi đấu tranh tư tưởng thì không gọi người lại, còn tự an ủi bản thân rằng ở lại hậu phương không phải vì sợ rắc rối, mà lỡ như đạo diễn có làm giám đốc Cừu tức giận thì ít ra còn có mình đứng ra giảng hòa, cho nên trách nhiệm của mình nặng nề lắm, không kiên nhẫn là toi việc lớn ngay, đúng rồi, chính là thế đấy…
Chỉ thấy Trần Binh đi đến, nói dăm ba câu, Bạch Lãng lắc đầu. Không cần nghe cuộc nói chuyện, từ động tác cũng biết đề nghị của Trần Binh bị từ chối rồi. Phó Dư đứng xa trông mà tiếc hùi hụi, nhưng không quên nhiệm vụ ngó sang nhìn giám đốc Cừu, may mắn, giám đốc Cừu chưa nổi giận.
Trong khi nhóc Cừu con thì lại tỏ ra không vui rõ rệt, thằng bé nhào vào ôm chân Bạch Lãng mè nheo gì đó, có vẻ như rất muốn. Phó Dư bỗng có chút hy vọng, nhưng Bạch Lãng vẫn tiếp tục xua tay với Trần Bình, ý cự tuyệt rõ rành rành, giám đốc Cừu vẫn đứng bên bàng quan, Phó Dư do dự lắm, đắn đo xem mình có nên ra mặt giúp Trần Bình hay không.
Đúng lúc này, tình hình đột nhiên thay đổi, nhóc Cừu con như tức giận, dậm chân bình bịch, sau đó gào lên, “Chú A Bạch dốt lắm!!” – sau đó chạy ra một góc ngồi thu lu hậm hực.
Tiếng thằng bé vang to, nhất là trong không gian trống vắng của phòng chờ, làm cả ekip đều nhìn theo.
Sau đó là những tiếng xầm xì phát ra, nhiều người giờ mới nhớ, Bạch Lãng mà ở với Cừu Tiềm thì chẳng phải là ‘mẹ kế’ của nhóc Cừu con rồi còn gì? Mẹ kế dạy con, mà con không nghe, giám đốc Cừu sẽ bênh ai đây? Thảo nào mà giám đốc Cừu cứ đứng im phăng phắc, chà chà, drama gia đình lại đến rồi…
Một mồi lửa hóng hớt bùng cháy trong đầu của mỗi người tại phòng chờ.
Phó Dư thì lạnh toát người, lườm rách mắt Trần Binh đang luống cuống tháo mũ ở đằng kia, chẳng lẽ mình phải lên cứu nguy thật? Nhưng gia đình người ta đang cãi nhau mà chạy ra thì cứu thế nào? Từ xưa thanh quan còn khó nom việc nhà nữa mà.
Ngay trong lúc bầu không khí gượng gạo ấy, Tiểu Hải đang dỗi bỗng quay đầu lại gào lên, “Người khác biết thì sao! Con là con của ba ba, cũng là con của chú A Bạch!! Không đúng à?”
Bạch Lãng đứng đằng xa nghe vậy thì ngẩn ra.
Bấy giờ Cừu Tiềm mới đẩy nhẹ vào lưng anh, “Nó chuẩn bị rồi, muốn đứng cạnh em đấy.”
Bạch Lãng vẫn chưa hết sững sờ, bị đẩy nhẹ, anh bất giác bước lên.
Tiểu Hải tủi thân nhìn Bạch Lãng bằng đôi mắt đỏ rơm rớm như thỏ, yếu xìu nói, “… chú A Bạch không cần con à?”
Câu hỏi làm Bạch Lãng bất ngờ, anh sải chân chạy đến bên Tiểu Hải, bế thằng bé đã chẳng còn nhẹ nhàng, Tiểu Hải dùng cả tay chân quặp chặt người anh.
Nhìn một lớn một nhỏ ôm nhau đằng kia, tất cả mọi người xung quanh đều có thể đoán được lời hứa hẹn mà Bạch Lãng rủ rỉ vào tai Tiểu Hải, tiếc là họ không nghe được câu trả lời chính thức của Bạch Lãng.
Chẳng qua Tiểu Hải sụt sịt hít mũi, to mồm giải thích nhiều nghi hoặc cho quần chúng đứng hóng.
“Vâng, con muốn là con của chú A Bạch.”
“Chú A Bạch không cần ba ba cũng được.”
Đến lượt giám đốc Cừu tức lệch mũi, đi ra chỗ hai người, “Oắt con, ăn cháo đá bát hử.”
Sau đó, vòng tay ôm cả hai, chụm đầu vào nhau.
Một nhà lại vẹn tròn.
***
Cuối cùng, không chỉ có Tiểu Hải vào ống kính, mà cả Cừu Tiềm cũng thò được một chân.
Kịch bản gốc vốn là ‘mẹ’ đợi con ở sân bay, nhưng dưới hy vọng của giám đốc Cừu, đạo diễn phủi tay đổi cái roẹt thành ‘bố’. Trong clip, mặc dù Cừu Tiềm chỉ có một đôi tay cùng với bóng lưng bế con đi ra, nhưng chí ít cũng coi như có tham gia đóng quảng cáo, không bị loại khỏi hoạt động dã ngoại gia đình lần này.
Về phần đây có phải khởi đầu cho sự gia nhập làng giải trí của Cừu Tiểu Hải không?
Thì quý vị nghĩ hơi xa rồi, Tiểu Hải là một thằng bé vô tư phổi bò lắm.
Về điểm này, Dung Tán đã khẳng định rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.