Chương 34: Quảng báo bia
j112233
23/09/2020
Tửu lượng của Bạch Lãng rất kém.
Lần đầu tiên làm chuyện ấy đã chả để lại ấn tượng tốt đẹp gì, chính là lần bị lừa đến club và bị Cừu Tiềm ăn hiếp đó. Hơn nữa với tình hình sức khỏe hiện giờ, vạn bất đắc dĩ lắm anh mới chạm đến rượu bia. Nhưng tửu lượng là thứ mà càng ít uống, cơ thể càng ít có cơ hội thích nghi, thế nên lâu lâu mới uống rất dễ bị say.
Khi nhận quảng cáo, Phương Hoa không nghĩ đến tửu lượng của Bạch Lãng, chỉ cảm thấy chất lượng và thương hiệu không tệ, hơn nữa làm gương mặt thương hiệu của một thức uống cũng thu hút được nhiều sự chú ý không kém gì quảng cáo cho UNI lần trước. Nên trước khi kịp hỏi Bạch Lãng, Phương Hoa đã vội vàng nhận hợp đồng ngay.
Cũng bởi thế mà với thể chất dễ say lại buộc phải uống của mình, Bạch Lãng đành dặn trước với cánh nhân viên công tác rằng tửu lượng của anh rất kém, nếu để quay hỏng nhiều sẽ phải dừng lại chờ khôi phục trạng thái.
Đương nhiên còn một cách khác là đổi bia trong quảng cáo thành một đồ uống không có cồn để quay thuận tiện hơn. Chiêu trò này được sử dụng rất thường xuyên, chỉ cần giai đoạn hậu kỳ chỉnh sửa lại là gần như không thấy sự khác biệt.
Nhưng chủ doanh nghiệp nghe xong thì giậm chân thùm thụp, bảo bia nhà mình có màu trong veo đẹp nhường nào, bọt bia vừa mịn vừa dày pơ-phệch ra sao, làm gì có sản phẩm nào thay thế được, mà đã bỏ tiền ra đầu tư thì sao phải để quảng cáo dùng sản phẩm nhà khác được. Vì thế, kiểu gì thì kiểu, Bạch Lãng cũng phải say.
Nội dung của quảng cáo bia cũng không phức tạp lắm.
Đơn giản là một anh chàng thất tình đến quán bar giải sầu thì gặp một cô gái quyến rũ, mái tóc dài cuộn sóng kết hợp với chiếc váy ngắn bó sát người, làm cả đấng mày râu trong quán bar đều phải ngước nhìn. Anh chàng của chúng ta lập tức chạy ra chặn đường mỹ nhân, giở mọi thủ đoạn lấy lòng. Cuối cùng cũng gây được sự chú ý của người đẹp, cô nheo mắt cười hỏi anh muốn gì? Anh chỉ ngay chai bia mà cô đang cầm, cũng là chai cuối cùng trong tủ lạnh vừa bị cô lấy mất.
Cô gái nổi giận, dốc chai bia lên đầu chàng trai rồi mới khinh khỉnh nhét chai thừa cho anh và hất hàm bước đi. Để lại chàng trai thỏa mãn ôm chai bia còn một nửa, mà lúc này đàn ông trong quán cũng chuyển sang nhìn đau đáu vào anh ta, ra là họ cũng chỉ ngắm trúng chai bia cuối cùng kia mà thôi.
Nội dung quảng cáo có phần vô lý, ngoài đời chả xảy ra bao giờ, nên kịch bản cũng không có lời thoại, chỉ yêu cầu diễn viên dùng biểu cảm cơ thể giống như kịch câm để truyền đạt được tính hài hước, gây cười cho khán giả.
Vai Bạch Lãng đóng chính là anh trai số nhọ nọ.
Còn người đẹp chính là nữ hoàng điện ảnh mới đảm nhiệm mà anh từng được gặp trong bữa tiệc mừng thọ Dung gia, Phỉ Hồng.
***
Đề cập đến việc Phỉ Hồng có thể được nhận giải thưởng nữ nhân vật chính xuất sắc nhất này, thì đã có rất nhiều ý kiến trái chiều cho rằng có sự mập mờ ở đây.
Đại đa số khán giả đều bình luận rằng cô có khuôn mặt quá đẹp, dáng người nuột nà, ngực tấn công mông phòng thủ, thắt đáy lưng ong, nhân vật nào do cô đảm nhiệm cũng toát lên vẻ quyến rũ, diễn xuất hoàn toàn bị nhan sắc lu mờ.
Mà nhân vật trong bộ phim điện ảnh giúp cô dành giải thưởng cũng giống y hệt cô ngoài đời, có diện mạo kiều diễm, tính cách mềm mỏng, nhân vật dễ mến lại dễ diễn, bộ phim cũng gặt hái được doanh thu phòng vé cao, tất cả những yếu tố trên mới miễn cưỡng giúp cô chạm được đến cúp vàng danh dự.
Song dù sao, nếu biểu hiện của cô quá dở thì hội đồng đánh giá cũng chả dám quyết định cho cô giải thưởng dù là có ‘cửa sau’ hay không. Vậy nên có thể bản thân Phỉ Hồng chưa đủ tài năng của một nữ hoàng điện ảnh, nhưng chí ít cũng được 7, 8 phần.
Vì thế mà nhân vật mỹ nhân trong quảng cáo được Phỉ Hồng thể hiện rất chính xác. Hôm quay, trong bộ váy đỏ rực xẻ tà ôm sát cơ thể lộ rõ bộ ngực đẫy đà và cặp đùi trắng như bóc, suýt nữa thôi cô đã khiến đám trai trẻ trong phim trường, phần lớn mới hơn 20 tuổi phải hết hồn hết vía.
Còn Bạch Lãng, tuy chỉ là một anh chàng thất tình nhưng cũng được hóa trang đẹp trai ngời ngời, sơ mi tơ tằm phối với khăn lụa mỏng tinh tế, trang phục đi quẩy bar đêm nổi bật lên sự gợi cảm và quyến rũ hơn hẳn vẻ nho nhã thường ngày.
Cũng bởi thế mà khi chai bia đầu tiên được đổ lên đầu trong phân cảnh ‘hất bia’, Bạch Lãng khẽ nghiêng đầu, cảm nhận từng dòng bia chảy xuống, anh chậm rãi liếm môi, như cười như không nhìn Phỉ Hồng, cảnh đó đã làm cô phải ngây dại.
Đạo diễn tức thì hô “Cắt!”
Diễn xuất của Phỉ Hồng không đạt, làm lại.
Nhưng dường như đó mới chỉ là khởi đầu, một lần, hai lần, ba lần rồi những lần ‘cắt’ sau đấy, tất cả đều bị dừng ở cảnh Phỉ Hồng hất bia lên đầu Bạch Lãng.
Trường quay buộc phải tạm dừng để sấy khô áo cho Bạch Lãng. Hôm nay họ đã chuẩn bị sẵn năm bộ để thay phòng trường hợp cảnh quay bị hỏng. Vậy mà vẫn không đủ.
Sáu lần trước đều do Phỉ Hồng phạm lỗi, đến lần thứ bảy, tình trạng của cô khả quan hơn thì lại đến lượt Bạch Lãng ngất ngư. Bởi sáu lần trước liên tục bị đổ bia vào mũi và mồm đã làm người có tửu lượng siêu yếu như Bạch Lãng phải choáng váng.
Nét mặt của mọi người dần nhăn nhó, bởi họ buộc phải dừng quay để nghỉ ngơi, cũng đồng nghĩa với việc phải tăng ca. Hầu hết nhân viên đều nhìn về phía Phỉ Hồng với ánh mắt chỉ trích, dù sao thì sáu lần liên tiếp đều do cô, lúc thì động tác không dứt khoát, lúc thì là đặt sai chân, mỗi lần đều phạm phải một lỗi nhỏ khác nhau như thể đang cố tình kiếm chuyện. Bởi mỗi lần quay hỏng, Bạch Lãng lại phải makeup, sấy tóc và thay đồ lại, mất hơn hai mươi phút sau mới có thể quay tiếp cảnh bị Phỉ Hồng hất bia. Đâu chỉ gây rắc rối cho Bạch Lãng, mà còn cả với bộ phận trang điểm và đạo cụ nữa.
Thời gian nghỉ ngơi, Phỉ Hồng tỏ ra rất áy náy, cô khum tay cúi đầu xin lỗi cả ekip, “Em không cố ý, em rất áy náy vì làm phiền hà cho Bạch tiên sinh nên càng lúc càng run tay, vì căng thẳng nên động tác không được dứt khoát… Em cũng muốn thuận lợi quay xong, em, em vào xin lỗi Bạch tiên sinh.”
Lý do và thái độ thành khẩn mà cơn bực tức của cả ekip cũng vơi đi phần nào, lại thấy Phỉ Hồng đi gõ cửa phòng nghỉ của Bạch Lãng, mọi người cũng giải tán, coi như đen vậy.
Trong khi Bạch Lãng đang lim dim, nằm trên ghế sofa trong phòng nghỉ, chờ cơn say qua đi.
Vì cơ địa không bị đỏ mặt khi say mà chỉ có cảm giác choáng váng và buồn nôn, nên những lần trước anh đều cố nhẫn nhịn mong nhanh chóng quay cho xong, nhưng càng tích thì càng say. Lần này nằm xuống, đầu óc quay cuồng cả, Bạch Lãng vội vàng uống thuốc giải rượu, Hồng Hồng thì kiên quyết bảo ăn gì lót dạ mới được nên đã chạy đi mua.
Lúc này, Phỉ Hồng đến gõ cửa phòng Bạch Lãng, anh mở mắt, mời người vào.
Vào phòng, đóng cửa, ngăn cách ánh mắt của mọi người, vẻ áy náy và tội lỗi trên mặt cô đã phai hẳn đi, chỉ còn sự bất đắc dĩ và lạnh lùng, “Xin lỗi, tôi cũng không muốn đâu nhưng tình thế bắt buộc, nói vậy để cậu có thể thông cảm cho.”
Lời này đồng nghĩa với việc cô thừa nhận mọi lần đều do cô cố ý. Bạch Lãng mệt mỏi nhìn cô, cơ thể khó chịu làm anh cũng lười quanh co, hỏi thẳng, “Cừu Khoát phải không?”
Phỉ Hồng cười, khuôn mặt tinh xảo quyến rũ quả như công chúng nhận định. Cô ngồi vào ghế, nét thờ ơ trên khuôn mặt cũng toát ra sự mệt mỏi, “Còn ai được nữa? Cừu Khoát gai mắt Cừu Tiềm, biết hôm nay chúng ta cộng tác nên yêu cầu tôi ‘làm’ gì đó,” – cô nói tiếp, “Bữa tiệc hôm ấy, ai cũng nhìn ra được Cừu Tiềm đối xử với cậu thế nào.”
Bạch Lãng không khỏi cười khổ, ra là phái tiểu tốt đến xử tiểu tốt à? Trò gây hấn ấu trĩ này đúng là làm người khác phải cạn lời, nhưng cũng phù hợp với biểu hiện của Cừu Khoát trong bữa tiệc Dung gia thôi.
Không thể phủ nhận, điều này làm anh thấy thật khó chịu. Chẳng lẽ trông anh dễ bắt nạt thế ư?
Theo như lời Phỉ Hồng thì rõ ràng là cô ta nhận việc ‘đì’ anh chỉ vì bản thân cô ta thôi, vậy mà giờ lại đến tố khổ với anh là do bất đắc dĩ, buộc anh phải phối hợp làm vật hy sinh.
Logic kiểu này sao mà quen đến lạ. Bạch Lãng thở dài, “Chị là người thứ hai.”
Một câu không đầu không đuôi làm Phỉ Hồng không hiểu, “Là sao?”
“Chị là người thứ hai sau khi ‘chỉnh’ tôi lại đến nhận mình bị người khác điều khiển,” – anh ngửa đầu cười.
Lần đầu tiên chính là Cao Phân Phân trong ‘Trước sau màn ảnh’.
“Đây không phải chuyện thường trong giới sao?” – Phỉ Hồng cười khẩy không đồng tình, “Miệng ngoài thơn thớt nói cười, mà trong nham hiểm giết người không dao.”
“Quả thật. Nhưng cũng chứng tỏ, mấy người thoải mái đến ‘đì’ tôi mà chẳng chút băn khoăn nào,” – nụ cười trên mặt anh tắt hẳn, “Cũng chưa từng nghĩ, tất cả mọi việc của hôm nay sẽ bị Bạch Lãng tôi nhớ kỹ, có phải không?”
Khí thế mạnh mẽ bộc phát làm Phỉ Hồng hoảng hốt.
“Có lẽ tôi còn chưa đủ tư cách,” – anh nhìn Phỉ Hồng, “Cảm ơn đã nhắc tôi nên cố gắng đạt được tư cách này, không để mấy người muốn bắt nạt thế nào cũng được.” – rồi chỉ biết ngồi chờ Cừu Tiềm đi thu dọn.
Vì anh không muốn là người chỉ biết dựa dẫm nữa, mà phải là người đứng cạnh Cừu Tiềm.
Phỉ Hồng sững sờ. Hệt như lần bị quay hỏng đầu tiên, lại là cảm giác đột nhiên bị chói lòa ấy.
***
Quá trình quay phim sau đó, tuy cảm giác say vẫn còn, nhưng ít ra cũng thuận lợi hơn hẳn. Không rõ có phải vì lời của Bạch Lãng tác động không mà sau giờ nghỉ giải lao, Phỉ Hồng không dám gây rắc rối nữa.
Chẳng qua đến phân cảnh ‘sung sướng uống bia’ sau cảnh bị hắt cũng đủ làm anh phải khốn đốn. Ơn trời là anh cũng nhanh chóng quay xong sau một số lần hỏng ít ỏi, chứ không để bia trong bụng bốc lên thì chắc cả ekip lại phải tạm dừng chờ anh tỉnh rượu, rất mất thời gian.
Song đến khi quay xong cả quảng cáo cũng đã là tối muộn.
Phụ trách đón Bạch Lãng hôm nay ngoài Hồng Hồng như thường lệ thì còn thêm cả Cừu Tiềm. Đây cũng là lần đầu tiên gã đến nơi anh làm việc.
Hồng Hồng lái xe dừng trước cổng, Bạch Lãng đang chóng mặt ngồi đợi trong phòng nghỉ, mơ màng ‘trợn mắt’ nhìn Cừu Tiềm.
“Sao lại đến đây?”
“Em uống bia, anh không đến được sao?” – Cừu Tiềm thủng thẳng đi vào phòng nghỉ, ngồi vào cạnh anh, vươn tay xoa tóc anh, “Đỡ hơn chưa?”
Bạch Lãng tựa vào tay gã, nhắm mắt lẩm bẩm, “Chóng mặt.”
“Biết ngay mà,” – Cừu Tiềm cười khẽ, nắm cằm anh, “Anh còn biết lúc này em rất dễ hưng phấn.”
Rồi gã cúi đầu, ngả người Bạch Lãng vào lưng ghế, hôn thật sâu.
Cả người Bạch Lãng nóng lên, mềm nhũn không thể chống trả hệt như lần đầu tiên gặp gỡ.
Nghe hơi thở dồn dập của Bạch Lãng, Cừu Tiềm vẫn thòm thèm liếm môi, “Phải trừ lương Phương Hoa thôi, sao lại để em nhận loại quảng cáo này.”
Bạch Lãng có cảm giác bia len lỏi vào khắp các lỗ chân lông của anh rồi, từ đỉnh đầu cho đến từng ngón chân, đến cả hơi thở cũng nồng nàn men say. Giữa cơn chuếnh choáng mông lung, anh chợt nhớ đến lần đầu tiên gặp gỡ Cừu Tiềm, lần say trong club lần trước ấy cũng giống như lần này.
Bạch Lãng vòng tay quanh cổ Cừu Tiềm, thủ thỉ, “Về nhà đi, lần này không chạy.”
Cừu Tiềm nửa hài lòng nửa bất mãn, kéo anh ôm chầm vào ngực, “Sau này không được uống rượu bia bên ngoài nữa.”
Bạch Lãng mơ màng ẫm ừ đáp ứng, sau đó thì yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Lần đầu tiên làm chuyện ấy đã chả để lại ấn tượng tốt đẹp gì, chính là lần bị lừa đến club và bị Cừu Tiềm ăn hiếp đó. Hơn nữa với tình hình sức khỏe hiện giờ, vạn bất đắc dĩ lắm anh mới chạm đến rượu bia. Nhưng tửu lượng là thứ mà càng ít uống, cơ thể càng ít có cơ hội thích nghi, thế nên lâu lâu mới uống rất dễ bị say.
Khi nhận quảng cáo, Phương Hoa không nghĩ đến tửu lượng của Bạch Lãng, chỉ cảm thấy chất lượng và thương hiệu không tệ, hơn nữa làm gương mặt thương hiệu của một thức uống cũng thu hút được nhiều sự chú ý không kém gì quảng cáo cho UNI lần trước. Nên trước khi kịp hỏi Bạch Lãng, Phương Hoa đã vội vàng nhận hợp đồng ngay.
Cũng bởi thế mà với thể chất dễ say lại buộc phải uống của mình, Bạch Lãng đành dặn trước với cánh nhân viên công tác rằng tửu lượng của anh rất kém, nếu để quay hỏng nhiều sẽ phải dừng lại chờ khôi phục trạng thái.
Đương nhiên còn một cách khác là đổi bia trong quảng cáo thành một đồ uống không có cồn để quay thuận tiện hơn. Chiêu trò này được sử dụng rất thường xuyên, chỉ cần giai đoạn hậu kỳ chỉnh sửa lại là gần như không thấy sự khác biệt.
Nhưng chủ doanh nghiệp nghe xong thì giậm chân thùm thụp, bảo bia nhà mình có màu trong veo đẹp nhường nào, bọt bia vừa mịn vừa dày pơ-phệch ra sao, làm gì có sản phẩm nào thay thế được, mà đã bỏ tiền ra đầu tư thì sao phải để quảng cáo dùng sản phẩm nhà khác được. Vì thế, kiểu gì thì kiểu, Bạch Lãng cũng phải say.
Nội dung của quảng cáo bia cũng không phức tạp lắm.
Đơn giản là một anh chàng thất tình đến quán bar giải sầu thì gặp một cô gái quyến rũ, mái tóc dài cuộn sóng kết hợp với chiếc váy ngắn bó sát người, làm cả đấng mày râu trong quán bar đều phải ngước nhìn. Anh chàng của chúng ta lập tức chạy ra chặn đường mỹ nhân, giở mọi thủ đoạn lấy lòng. Cuối cùng cũng gây được sự chú ý của người đẹp, cô nheo mắt cười hỏi anh muốn gì? Anh chỉ ngay chai bia mà cô đang cầm, cũng là chai cuối cùng trong tủ lạnh vừa bị cô lấy mất.
Cô gái nổi giận, dốc chai bia lên đầu chàng trai rồi mới khinh khỉnh nhét chai thừa cho anh và hất hàm bước đi. Để lại chàng trai thỏa mãn ôm chai bia còn một nửa, mà lúc này đàn ông trong quán cũng chuyển sang nhìn đau đáu vào anh ta, ra là họ cũng chỉ ngắm trúng chai bia cuối cùng kia mà thôi.
Nội dung quảng cáo có phần vô lý, ngoài đời chả xảy ra bao giờ, nên kịch bản cũng không có lời thoại, chỉ yêu cầu diễn viên dùng biểu cảm cơ thể giống như kịch câm để truyền đạt được tính hài hước, gây cười cho khán giả.
Vai Bạch Lãng đóng chính là anh trai số nhọ nọ.
Còn người đẹp chính là nữ hoàng điện ảnh mới đảm nhiệm mà anh từng được gặp trong bữa tiệc mừng thọ Dung gia, Phỉ Hồng.
***
Đề cập đến việc Phỉ Hồng có thể được nhận giải thưởng nữ nhân vật chính xuất sắc nhất này, thì đã có rất nhiều ý kiến trái chiều cho rằng có sự mập mờ ở đây.
Đại đa số khán giả đều bình luận rằng cô có khuôn mặt quá đẹp, dáng người nuột nà, ngực tấn công mông phòng thủ, thắt đáy lưng ong, nhân vật nào do cô đảm nhiệm cũng toát lên vẻ quyến rũ, diễn xuất hoàn toàn bị nhan sắc lu mờ.
Mà nhân vật trong bộ phim điện ảnh giúp cô dành giải thưởng cũng giống y hệt cô ngoài đời, có diện mạo kiều diễm, tính cách mềm mỏng, nhân vật dễ mến lại dễ diễn, bộ phim cũng gặt hái được doanh thu phòng vé cao, tất cả những yếu tố trên mới miễn cưỡng giúp cô chạm được đến cúp vàng danh dự.
Song dù sao, nếu biểu hiện của cô quá dở thì hội đồng đánh giá cũng chả dám quyết định cho cô giải thưởng dù là có ‘cửa sau’ hay không. Vậy nên có thể bản thân Phỉ Hồng chưa đủ tài năng của một nữ hoàng điện ảnh, nhưng chí ít cũng được 7, 8 phần.
Vì thế mà nhân vật mỹ nhân trong quảng cáo được Phỉ Hồng thể hiện rất chính xác. Hôm quay, trong bộ váy đỏ rực xẻ tà ôm sát cơ thể lộ rõ bộ ngực đẫy đà và cặp đùi trắng như bóc, suýt nữa thôi cô đã khiến đám trai trẻ trong phim trường, phần lớn mới hơn 20 tuổi phải hết hồn hết vía.
Còn Bạch Lãng, tuy chỉ là một anh chàng thất tình nhưng cũng được hóa trang đẹp trai ngời ngời, sơ mi tơ tằm phối với khăn lụa mỏng tinh tế, trang phục đi quẩy bar đêm nổi bật lên sự gợi cảm và quyến rũ hơn hẳn vẻ nho nhã thường ngày.
Cũng bởi thế mà khi chai bia đầu tiên được đổ lên đầu trong phân cảnh ‘hất bia’, Bạch Lãng khẽ nghiêng đầu, cảm nhận từng dòng bia chảy xuống, anh chậm rãi liếm môi, như cười như không nhìn Phỉ Hồng, cảnh đó đã làm cô phải ngây dại.
Đạo diễn tức thì hô “Cắt!”
Diễn xuất của Phỉ Hồng không đạt, làm lại.
Nhưng dường như đó mới chỉ là khởi đầu, một lần, hai lần, ba lần rồi những lần ‘cắt’ sau đấy, tất cả đều bị dừng ở cảnh Phỉ Hồng hất bia lên đầu Bạch Lãng.
Trường quay buộc phải tạm dừng để sấy khô áo cho Bạch Lãng. Hôm nay họ đã chuẩn bị sẵn năm bộ để thay phòng trường hợp cảnh quay bị hỏng. Vậy mà vẫn không đủ.
Sáu lần trước đều do Phỉ Hồng phạm lỗi, đến lần thứ bảy, tình trạng của cô khả quan hơn thì lại đến lượt Bạch Lãng ngất ngư. Bởi sáu lần trước liên tục bị đổ bia vào mũi và mồm đã làm người có tửu lượng siêu yếu như Bạch Lãng phải choáng váng.
Nét mặt của mọi người dần nhăn nhó, bởi họ buộc phải dừng quay để nghỉ ngơi, cũng đồng nghĩa với việc phải tăng ca. Hầu hết nhân viên đều nhìn về phía Phỉ Hồng với ánh mắt chỉ trích, dù sao thì sáu lần liên tiếp đều do cô, lúc thì động tác không dứt khoát, lúc thì là đặt sai chân, mỗi lần đều phạm phải một lỗi nhỏ khác nhau như thể đang cố tình kiếm chuyện. Bởi mỗi lần quay hỏng, Bạch Lãng lại phải makeup, sấy tóc và thay đồ lại, mất hơn hai mươi phút sau mới có thể quay tiếp cảnh bị Phỉ Hồng hất bia. Đâu chỉ gây rắc rối cho Bạch Lãng, mà còn cả với bộ phận trang điểm và đạo cụ nữa.
Thời gian nghỉ ngơi, Phỉ Hồng tỏ ra rất áy náy, cô khum tay cúi đầu xin lỗi cả ekip, “Em không cố ý, em rất áy náy vì làm phiền hà cho Bạch tiên sinh nên càng lúc càng run tay, vì căng thẳng nên động tác không được dứt khoát… Em cũng muốn thuận lợi quay xong, em, em vào xin lỗi Bạch tiên sinh.”
Lý do và thái độ thành khẩn mà cơn bực tức của cả ekip cũng vơi đi phần nào, lại thấy Phỉ Hồng đi gõ cửa phòng nghỉ của Bạch Lãng, mọi người cũng giải tán, coi như đen vậy.
Trong khi Bạch Lãng đang lim dim, nằm trên ghế sofa trong phòng nghỉ, chờ cơn say qua đi.
Vì cơ địa không bị đỏ mặt khi say mà chỉ có cảm giác choáng váng và buồn nôn, nên những lần trước anh đều cố nhẫn nhịn mong nhanh chóng quay cho xong, nhưng càng tích thì càng say. Lần này nằm xuống, đầu óc quay cuồng cả, Bạch Lãng vội vàng uống thuốc giải rượu, Hồng Hồng thì kiên quyết bảo ăn gì lót dạ mới được nên đã chạy đi mua.
Lúc này, Phỉ Hồng đến gõ cửa phòng Bạch Lãng, anh mở mắt, mời người vào.
Vào phòng, đóng cửa, ngăn cách ánh mắt của mọi người, vẻ áy náy và tội lỗi trên mặt cô đã phai hẳn đi, chỉ còn sự bất đắc dĩ và lạnh lùng, “Xin lỗi, tôi cũng không muốn đâu nhưng tình thế bắt buộc, nói vậy để cậu có thể thông cảm cho.”
Lời này đồng nghĩa với việc cô thừa nhận mọi lần đều do cô cố ý. Bạch Lãng mệt mỏi nhìn cô, cơ thể khó chịu làm anh cũng lười quanh co, hỏi thẳng, “Cừu Khoát phải không?”
Phỉ Hồng cười, khuôn mặt tinh xảo quyến rũ quả như công chúng nhận định. Cô ngồi vào ghế, nét thờ ơ trên khuôn mặt cũng toát ra sự mệt mỏi, “Còn ai được nữa? Cừu Khoát gai mắt Cừu Tiềm, biết hôm nay chúng ta cộng tác nên yêu cầu tôi ‘làm’ gì đó,” – cô nói tiếp, “Bữa tiệc hôm ấy, ai cũng nhìn ra được Cừu Tiềm đối xử với cậu thế nào.”
Bạch Lãng không khỏi cười khổ, ra là phái tiểu tốt đến xử tiểu tốt à? Trò gây hấn ấu trĩ này đúng là làm người khác phải cạn lời, nhưng cũng phù hợp với biểu hiện của Cừu Khoát trong bữa tiệc Dung gia thôi.
Không thể phủ nhận, điều này làm anh thấy thật khó chịu. Chẳng lẽ trông anh dễ bắt nạt thế ư?
Theo như lời Phỉ Hồng thì rõ ràng là cô ta nhận việc ‘đì’ anh chỉ vì bản thân cô ta thôi, vậy mà giờ lại đến tố khổ với anh là do bất đắc dĩ, buộc anh phải phối hợp làm vật hy sinh.
Logic kiểu này sao mà quen đến lạ. Bạch Lãng thở dài, “Chị là người thứ hai.”
Một câu không đầu không đuôi làm Phỉ Hồng không hiểu, “Là sao?”
“Chị là người thứ hai sau khi ‘chỉnh’ tôi lại đến nhận mình bị người khác điều khiển,” – anh ngửa đầu cười.
Lần đầu tiên chính là Cao Phân Phân trong ‘Trước sau màn ảnh’.
“Đây không phải chuyện thường trong giới sao?” – Phỉ Hồng cười khẩy không đồng tình, “Miệng ngoài thơn thớt nói cười, mà trong nham hiểm giết người không dao.”
“Quả thật. Nhưng cũng chứng tỏ, mấy người thoải mái đến ‘đì’ tôi mà chẳng chút băn khoăn nào,” – nụ cười trên mặt anh tắt hẳn, “Cũng chưa từng nghĩ, tất cả mọi việc của hôm nay sẽ bị Bạch Lãng tôi nhớ kỹ, có phải không?”
Khí thế mạnh mẽ bộc phát làm Phỉ Hồng hoảng hốt.
“Có lẽ tôi còn chưa đủ tư cách,” – anh nhìn Phỉ Hồng, “Cảm ơn đã nhắc tôi nên cố gắng đạt được tư cách này, không để mấy người muốn bắt nạt thế nào cũng được.” – rồi chỉ biết ngồi chờ Cừu Tiềm đi thu dọn.
Vì anh không muốn là người chỉ biết dựa dẫm nữa, mà phải là người đứng cạnh Cừu Tiềm.
Phỉ Hồng sững sờ. Hệt như lần bị quay hỏng đầu tiên, lại là cảm giác đột nhiên bị chói lòa ấy.
***
Quá trình quay phim sau đó, tuy cảm giác say vẫn còn, nhưng ít ra cũng thuận lợi hơn hẳn. Không rõ có phải vì lời của Bạch Lãng tác động không mà sau giờ nghỉ giải lao, Phỉ Hồng không dám gây rắc rối nữa.
Chẳng qua đến phân cảnh ‘sung sướng uống bia’ sau cảnh bị hắt cũng đủ làm anh phải khốn đốn. Ơn trời là anh cũng nhanh chóng quay xong sau một số lần hỏng ít ỏi, chứ không để bia trong bụng bốc lên thì chắc cả ekip lại phải tạm dừng chờ anh tỉnh rượu, rất mất thời gian.
Song đến khi quay xong cả quảng cáo cũng đã là tối muộn.
Phụ trách đón Bạch Lãng hôm nay ngoài Hồng Hồng như thường lệ thì còn thêm cả Cừu Tiềm. Đây cũng là lần đầu tiên gã đến nơi anh làm việc.
Hồng Hồng lái xe dừng trước cổng, Bạch Lãng đang chóng mặt ngồi đợi trong phòng nghỉ, mơ màng ‘trợn mắt’ nhìn Cừu Tiềm.
“Sao lại đến đây?”
“Em uống bia, anh không đến được sao?” – Cừu Tiềm thủng thẳng đi vào phòng nghỉ, ngồi vào cạnh anh, vươn tay xoa tóc anh, “Đỡ hơn chưa?”
Bạch Lãng tựa vào tay gã, nhắm mắt lẩm bẩm, “Chóng mặt.”
“Biết ngay mà,” – Cừu Tiềm cười khẽ, nắm cằm anh, “Anh còn biết lúc này em rất dễ hưng phấn.”
Rồi gã cúi đầu, ngả người Bạch Lãng vào lưng ghế, hôn thật sâu.
Cả người Bạch Lãng nóng lên, mềm nhũn không thể chống trả hệt như lần đầu tiên gặp gỡ.
Nghe hơi thở dồn dập của Bạch Lãng, Cừu Tiềm vẫn thòm thèm liếm môi, “Phải trừ lương Phương Hoa thôi, sao lại để em nhận loại quảng cáo này.”
Bạch Lãng có cảm giác bia len lỏi vào khắp các lỗ chân lông của anh rồi, từ đỉnh đầu cho đến từng ngón chân, đến cả hơi thở cũng nồng nàn men say. Giữa cơn chuếnh choáng mông lung, anh chợt nhớ đến lần đầu tiên gặp gỡ Cừu Tiềm, lần say trong club lần trước ấy cũng giống như lần này.
Bạch Lãng vòng tay quanh cổ Cừu Tiềm, thủ thỉ, “Về nhà đi, lần này không chạy.”
Cừu Tiềm nửa hài lòng nửa bất mãn, kéo anh ôm chầm vào ngực, “Sau này không được uống rượu bia bên ngoài nữa.”
Bạch Lãng mơ màng ẫm ừ đáp ứng, sau đó thì yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.