Chương 37: Xin lỗi
j112233
23/09/2020
Đêm đó, có hai người được bí mật đưa vào Viện Đại học Y.
Ngoài Dung Ái thì Bạch Lãng bị áp giải vào. Bạch Lãng không ngồi trên trực thăng cứu hộ, mà là trên chiếc ‘xe chở tù’ do đích thân Cừu Tiềm áp giải.
Dọc đường đi, Hồng Hồng lái xe, Cừu Tiềm thì cau có ôm Tiểu Hải, không cho thằng bé lại gần Bạch Lãng. Sau khi rời khỏi nhà Dung gia, gã vẫn chưa nhìn anh một lần nào, cũng chẳng nói năng gì. Mũi thở phì phò, động tác cáu bẳn, rõ ràng là đang rất giận dữ.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, đầu Tiểu Hải đầy chấm hỏi, vừa mới chia tay A Tán rơm rớm nước mắt vì ông cậu ta bị bệnh, quay ra đã thấy khuôn mặt đáng sợ của cha mình.
Tiểu Hải ngơ ngác, nom bố còn đáng sợ hơn những lần nó trốn nhà đi chơi, tính mẫn cảm của trẻ con thúc đẩy Tiểu Hải chạy sang Bạch Lãng tránh nạn, nhưng lại bị Cừu Tiềm thô lỗ giật về. Tiểu Hải càng không hiểu, mấy lần muốn lại gần Bạch Lãng đều bị vũ lực ghìm lại, cuối cùng chỉ biết ghé vào vai Cừu Tiềm, nơm nớm nhìn trộm Bạch Lãng.
Trên xe, không khí ngột ngạt làm nhóc tỳ không chịu nổi, nỉ non gọi như tiếng mèo kêu.
“Chú A Bạch…”
Bạch Lãng mới nhìn sang đầy áy náy, Cừu Tiềm đang đăm đăm về phía trước bỗng đạp “Rầm” lên ghế trước như muốn trút cơn phẫn nộ. Tiếng bóng khí bung ra, cả chiếc xe rung động.
May là phía trước Cừu Tiềm không phải ghế lái của Hồng Hồng, không ảnh hưởng đến người lái, nhưng cũng đủ làm Tiểu Hải hoảng sợ, nó im băt, Bạch Lãng cũng giật mình.
Cừu Tiềm nhận ra Bạch Lãng giật mình, gã ngoái sang nhìn anh với khuôn mặt vẫn còn đanh lại. Bạch Lãng nửa tin nửa ngờ đối diện với ánh mắt gã, nhưng Cừu Tiềm đã lập tức quay đi. Cho đến khi vào bãi đỗ xe ngầm của Viện Đại học Y, Tiểu Lý đã dẫn nhân viên bệnh viện chờ sẵn, đảm bảo hành trình của đoàn người được giữ bí mật tuyệt đối.
Vừa xuống xe theo Cừu Tiềm, tay phải anh đã bị gã nắm lấy. Bạch Lãng còn đang sững sờ đã bị kéo đi làm anh lảo đảo, Cừu Tiềm càng sa sầm mặt, dừng lại, đập lên mặt đất một cái, rồi mới bước đi rất chậm.
Rốt cuộc thì Bạch Lãng cũng hiểu điệu bộ giận dữ lại phải nhịn đến sắp nội thương của Cừu Tiềm, là vì sợ một khi núi lửa phun trào sẽ làm trái tim giờ đã là thủy tinh của anh không chịu nổi. Bạch Lãng cười khổ, thử giãy tay ra, quả nhiên chẳng mất tẹo sức nào đã thoát ra khỏi bàn tay không dám dùng sức của gã.
Thấy Cừu Tiềm càng thêm vặn vẹo, như muốn chửi ầm lên lại vẫn cố gắng nhịn xuống, anh trở tay nắm lấy bàn tay gã, nhéo nhẹ, “Không sao đâu.”
Cơ mặt gã đã banh ra như sắp chực tuôn ra những lời lẽ khó khăn lắm mới nhịn được, sau đó ‘tay một đằng mặt một nẻo’ đan chặt mười ngón tay với anh, cứng nhắc ý bảo Tiểu Lý tiếp tục dẫn đường. Tiểu Hải cũng không cho Cừu Tiềm bế từ khi xuống xe, thấy ba ba nắm tay chú A Bạch, nó cũng thông minh chạy sang bên kia, nắm bàn tay đang trống không.
Cảm nhận được hơi ấm nho nhỏ, Bạch Lãng cúi đầu nhìn Tiểu Hải, nhóc tỳ lén lút giơ tay ‘suỵt’, rồi ngoan ngoãn lon ton đi theo người lớn.
Hai tay bị nắm chặt, bao lo âu từ khi bị bại lộ cũng dần vơi đi.
Những người quan tâm lo lắng cho mình, dù có hung dữ thế nào, cũng đâu còn gì đáng sợ.
***
Sau đó là nhập viện và làm các xét nghiệm kiểm tra kỹ càng.
Bạch Lãng cảm thấy hơi có lỗi khi gặp bác sĩ Phương Anh Hiệp vào tối mịt thế này; chắc chắn là ông bị bệnh viện gọi gấp đến. Chỉ thấy Phương Anh Hiệp vội vàng bước vào phòng khám, vừa thấy là Bạch Lãng đang tốt lành ngồi trên giường bệnh, vẻ mặt ông cũng tỏ ra hoang mang.
Nhưng khi nhìn sang Cừu Tiềm đang sa sầm đứng bên giường giống hệt như người nhà bệnh nhân sau khi phát hiện ra căn bệnh bị giấu kín lâu ngày, ông hiểu ngay mà hắng giọng ho nhẹ, nhập vai vào bác sĩ chuyên nghiệp ngay, đưa bệnh nhân ra khỏi phòng bệnh, dẫn sang phòng khám chữa bệnh của mình. Sau khi xác nhận thân phận là bạn trai chung sống thì bắt đầu thuyết minh về căn bệnh.
Những chỉ số mà anh vừa bị bắt phải kiểm tra trước khi Phương Anh Hiệp đến bệnh viện giờ cũng lần lượt được gửi vào máy tính của ông.
Ở tuổi năm mươi, Phương Anh Hiệp có dáng người phúc hậu, khuôn mặt hiền lành, vừa điều khiển chuột vừa ôn hòa giải thích.
“… Mặc dù tim và máu của Bạch tiên sinh có vấn đề như tôi vừa đề cập, nhưng tình trạng nhẹ thôi. Hơn nữa, Bạch tiên sinh có lối sống khoa học, hoạt động lành mạnh và ăn uống sạch sẽ nên các chỉ số đều rất đẹp, trạng thái đang duy trì ở mức ổn định. Chỉ số mới… ừm, gần đây có mệt mỏi hơn nhưng cũng không có gì quá đáng lo. Giờ chỉ cần nghỉ ngơi nhiều hơn là được, tôi sẽ kê cho Bạch tiên sinh mấy loại thuốc bổ.”
Cừu Tiềm vẫn chau mày, nghe thấy thì nói chen vào, “Tình trạng như thế, cứ đánh đấm chạy nhảy chẳng lẽ không việc gì ư?”
Phương Anh Hiệp cười động viên, “Cừu tiên sinh hỏi về bộ phim mà Bạch tiên sinh đang đóng phải không?”
“Ngài cũng biết?” – giọng Cừu Tiềm vút lên.
“Đương nhiên, Bạch tiên sinh là một bệnh nhân rất biết phối hợp, trước khi quyết định nhận công việc đã hỏi ý kiến của tôi rồi.” – ông không khỏi nói đỡ cho anh, “Chỉ cần làm ấm người trước khi vận động và đảm bảo thời gian nghỉ ngơi hợp lý, một số vận động mạnh là không đáng lo, không nguy hiểm như người ngoài tưởng tượng đâu.”
Cừu Tiềm lại đanh mặt ra, “Nhưng cứ ngoan ngoãn ngồi một chỗ không phải tốt hơn sao?”
Phương Anh Hiếp cũng nghiêm túc trả lời, “Cừu tiên sinh, tâm lý của bệnh nhân cũng là một trong những yếu tố rất quan trọng. Cả ngày bị hạn chế trong phòng, tâm trạng sầu não, nó không giúp bệnh tình của Bạch tiên sinh khả quan hơn, ngược lại chính điều đó sẽ tạo thành áp lực. Dinh dưỡng hợp lý, vận động khoa học và tâm trạng thoải mái mới là liều thuốc tốt nhất để duy trì tuần hoàn chức năng.”
Nghe tới đây, sắc mặt của Cừu Tiềm cũng sáng sủa hơn nhiều, cuối cùng thì vuốt mặt như đã nhượng bộ, sau đó hỏi những chú ý trong sinh hoạt bình thường. Khâu này mất đến hơn nửa tiếng, cuối cùng là xin số của Phương Anh Hiệp trước khi quyết định thả ông đi.
Phương Anh Hiệp thấu hiểu đưa card visit ra, Cừu Tiềm vừa nhận thì chợt nhớ đến tấm danh thiếp mà Uông Doãn đưa gã mấy hôm trước.
Cừu Tiềm chững lại, “Còn ai biết bệnh tình của Bạch Lãng không?”
Phương Anh Hiệp đang làm việc với hồ sơ trên máy tính, “Một mình Bạch tiên sinh đến đây khám, à mấy tuần trước có tiểu thiếu gia của Dung gia từng đặt lịch khám cho Bạch tiên sinh chắc cũng biết…” – Cừu Tiềm mới nhíu mày, câu tự lẩm bẩm tiếp theo của Phương Anh Hiệp lại khiến gã phải rùng mình.
“Ủa, Uông Doãn? Đây là đồng nghiệp mới mà, chưa gì đã chọn đọc tài liệu rồi cơ à…”
Phương Anh Hiệp lại điều khiển chuột kiểm tra một lúc, quay ra mới phát hiện Cừu Tiềm đang biến sắc, ông vội vàng giải thích, “Ngài yên tâm. Bệnh viện chúng tôi có họp thảo luận các ca bệnh nên chọn đọc tài liệu của nhau là chuyện bình thường. Đương nhiên, các bác sĩ cũng có trách nhiệm giữ bí mật, đây là pháp luật yêu cầu.”
Cơn tức tối bắt đầu xoay vần trong mắt gã, “Chúng tôi có thể yêu cầu không tham gia thảo luận không?”
Phương Anh Hiệp tỏ ra ngoài ý muốn, nhưng vẫn có phần khó xử, “Thành thật mà nói thì tổng hợp ý kiến của các bác sĩ trong thảo luận bệnh án cũng là cách đưa ra phương pháp chữa trị cho Bạch tiên sinh tốt nhất…”
Cừu Tiềm đắn đo, “Những người khác thì được, chỉ trừ Uông Doãn có được không?”
Phương Anh Hiệp sửng sốt, nhưng như thế là đủ hiểu có gì đó mập mờ, ông gật đầu, “Đương nhiên, chỉ cần Bạch tiên sinh đồng ý.”
***
Đè là những nghi ngờ đang đảo loạn trong đầu, Cừu Tiềm ra khỏi phòng khám, về phòng bệnh nhân.
Đã là 11h đêm, trong căn phòng yêu cầu rộng rãi chỉ có độc một chiếc giường bệnh to gần bằng giường đôi. Đèn đã tắt, trên giường có hai người chùm kín chăn, nhỏ là Tiểu Hải, lớn thì động đậy khi Cừu Tiềm vừa bước vào.
Thấy Bạch Lãng chống tay ngồi dậy như muốn bước xuống, Cừu Tiềm hoảng hốt chạy đến bên giường, rít lên khe khẽ, “Em lại muốn làm gì?”
Ánh đèn ngủ mỏng manh trên đầu giường đủ để chiếu sáng khuôn mặt ôn hòa của Bạch Lãng trong đêm.
Nhưng trong mắt Cừu Tiềm thì nó đầy sự yếu ớt. Bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình càng làm Bạch Lãng thêm gầy gò, trên cổ tay còn dán miếng băng sau khi lấy máu chưa kịp bóc ra, quả là rất ốm yếu.
“Chúng ta nói chuyện,” – Bạch Lãng nói nhỏ, vừa thấy Cừu Tiềm nhăn tít mặt, anh vội vàng bồi thêm, “Nếu không em sẽ trằn trọc cả đêm.”
Vừa được dạy phải để Bạch Lãng ngủ sớm dậy sớm, Cừu Tiềm nào còn từ chối được, gã chỉ đành cứng ngắc không cho Bạch Lãng ngồi dậy, giận dữ nghiến răng, “Vậy cứ nằm đấy, nằm nói là được rồi.”
Anh nắm bàn tay Cừu Tiềm, dịch vào bên trong giường, “Lên đây.”
Cừu Tiềm từ chối mấy giây rồi thì cũng đá giày trèo lên. Vừa lên giường, gã đã kéo anh vào lòng ôm thật chặt. Bạch Lãng như cũng muốn vậy, anh ôm ghì lấy gã, động tác lộ rõ sự tin tưởng và ỷ lại, làm vòng tay Cừu Tiềm siết lại, càng ôm càng chặt.
“Không sao, em không phải thủy tinh,” – Bạch Lãng thở dài, cũng đáp lại bằng sức lực tương đồng.
Cừu Tiềm cảm nhận cơ thể ấm nóng tròng lòng và nhịp tim dán trên ngực đang vang từng nhịp rõ ràng, lúc ấy mới ghì cằm lên đầu anh cọ cọ, cảm xúc bị đè nén cũng dần dần trào dâng. Vì bị giấu diếm mà bao nỗi tức giận, tổn thương, lo lắng, bất an và nỗi niễm xót xa lần đầu tiên cùng nhau xuất hiện, hệt như những hối hận và giận dữ khi phát hiện Tiểu Hải bị hạ độc, làm giọng gã lạc đi, “Sao không nói với anh?”
“Em đã định nói,” – anh vùi đầu vào lòng gã, “Nhưng sợ anh quá lo lắng như bây giờ.”
Lần thứ hai gã siết chặt vòng tay như muốn ép người vào máu thịt mình.
“Sau đó đến một ngày chỉ biết trơ mắt nhìn em đột nhiên ngã xuống trước mặt anh, suýt nữa thôi là không thể vãn hồi như Dung gia hôm nay?”
“Đến lúc đó cũng chỉ mất mấy tiếng, nhanh lắm,” – anh rũ mi mắt, nhớ về kiếp trước.
Cừu Tiềm hít mạnh, cả người nóng bừng bừng, đẩy đầu Bạch Lãng ra, vừa giận dữ vừa tổn thương nhìn nhau.
“Ra em độc ác thế, ra em còn độc ác hơn anh nhiều.”
Trong ánh sáng mỏng manh nổi bật lên đôi mắt đỏ au của Cừu Tiềm, đột nhiên Bạch Lãng chợt hiểu ra.
Hiểu rằng có lẽ lý do anh sống lại chính là vì thời khắc này đây. Vì để thật sư trao con tim mình cho gã.
“Em xin lỗi.”
“Em xin lỗi.”
“Em xin lỗi, em xin lỗi…”
Trước khi bị gã hôn, chẳng biết vì sao, anh chỉ muốn lặp đi lặp lại mãi những lời này.
***
Ba ngày sau, tiêu đề trang nhất của ‘Tạp chí Ngôi Sao’ cũng như hàng loạt báo khác đều cùng nhau đăng một tin tức.
All Entertainment đơn phương chấm dứt hợp đồng với Cừ Toàn.
Đồng thời cũng tuyên bố sẽ cắt đứt tất cả những công việc đang hợp tác liên quan đến Cừ Toàn.
Ngoài Dung Ái thì Bạch Lãng bị áp giải vào. Bạch Lãng không ngồi trên trực thăng cứu hộ, mà là trên chiếc ‘xe chở tù’ do đích thân Cừu Tiềm áp giải.
Dọc đường đi, Hồng Hồng lái xe, Cừu Tiềm thì cau có ôm Tiểu Hải, không cho thằng bé lại gần Bạch Lãng. Sau khi rời khỏi nhà Dung gia, gã vẫn chưa nhìn anh một lần nào, cũng chẳng nói năng gì. Mũi thở phì phò, động tác cáu bẳn, rõ ràng là đang rất giận dữ.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, đầu Tiểu Hải đầy chấm hỏi, vừa mới chia tay A Tán rơm rớm nước mắt vì ông cậu ta bị bệnh, quay ra đã thấy khuôn mặt đáng sợ của cha mình.
Tiểu Hải ngơ ngác, nom bố còn đáng sợ hơn những lần nó trốn nhà đi chơi, tính mẫn cảm của trẻ con thúc đẩy Tiểu Hải chạy sang Bạch Lãng tránh nạn, nhưng lại bị Cừu Tiềm thô lỗ giật về. Tiểu Hải càng không hiểu, mấy lần muốn lại gần Bạch Lãng đều bị vũ lực ghìm lại, cuối cùng chỉ biết ghé vào vai Cừu Tiềm, nơm nớm nhìn trộm Bạch Lãng.
Trên xe, không khí ngột ngạt làm nhóc tỳ không chịu nổi, nỉ non gọi như tiếng mèo kêu.
“Chú A Bạch…”
Bạch Lãng mới nhìn sang đầy áy náy, Cừu Tiềm đang đăm đăm về phía trước bỗng đạp “Rầm” lên ghế trước như muốn trút cơn phẫn nộ. Tiếng bóng khí bung ra, cả chiếc xe rung động.
May là phía trước Cừu Tiềm không phải ghế lái của Hồng Hồng, không ảnh hưởng đến người lái, nhưng cũng đủ làm Tiểu Hải hoảng sợ, nó im băt, Bạch Lãng cũng giật mình.
Cừu Tiềm nhận ra Bạch Lãng giật mình, gã ngoái sang nhìn anh với khuôn mặt vẫn còn đanh lại. Bạch Lãng nửa tin nửa ngờ đối diện với ánh mắt gã, nhưng Cừu Tiềm đã lập tức quay đi. Cho đến khi vào bãi đỗ xe ngầm của Viện Đại học Y, Tiểu Lý đã dẫn nhân viên bệnh viện chờ sẵn, đảm bảo hành trình của đoàn người được giữ bí mật tuyệt đối.
Vừa xuống xe theo Cừu Tiềm, tay phải anh đã bị gã nắm lấy. Bạch Lãng còn đang sững sờ đã bị kéo đi làm anh lảo đảo, Cừu Tiềm càng sa sầm mặt, dừng lại, đập lên mặt đất một cái, rồi mới bước đi rất chậm.
Rốt cuộc thì Bạch Lãng cũng hiểu điệu bộ giận dữ lại phải nhịn đến sắp nội thương của Cừu Tiềm, là vì sợ một khi núi lửa phun trào sẽ làm trái tim giờ đã là thủy tinh của anh không chịu nổi. Bạch Lãng cười khổ, thử giãy tay ra, quả nhiên chẳng mất tẹo sức nào đã thoát ra khỏi bàn tay không dám dùng sức của gã.
Thấy Cừu Tiềm càng thêm vặn vẹo, như muốn chửi ầm lên lại vẫn cố gắng nhịn xuống, anh trở tay nắm lấy bàn tay gã, nhéo nhẹ, “Không sao đâu.”
Cơ mặt gã đã banh ra như sắp chực tuôn ra những lời lẽ khó khăn lắm mới nhịn được, sau đó ‘tay một đằng mặt một nẻo’ đan chặt mười ngón tay với anh, cứng nhắc ý bảo Tiểu Lý tiếp tục dẫn đường. Tiểu Hải cũng không cho Cừu Tiềm bế từ khi xuống xe, thấy ba ba nắm tay chú A Bạch, nó cũng thông minh chạy sang bên kia, nắm bàn tay đang trống không.
Cảm nhận được hơi ấm nho nhỏ, Bạch Lãng cúi đầu nhìn Tiểu Hải, nhóc tỳ lén lút giơ tay ‘suỵt’, rồi ngoan ngoãn lon ton đi theo người lớn.
Hai tay bị nắm chặt, bao lo âu từ khi bị bại lộ cũng dần vơi đi.
Những người quan tâm lo lắng cho mình, dù có hung dữ thế nào, cũng đâu còn gì đáng sợ.
***
Sau đó là nhập viện và làm các xét nghiệm kiểm tra kỹ càng.
Bạch Lãng cảm thấy hơi có lỗi khi gặp bác sĩ Phương Anh Hiệp vào tối mịt thế này; chắc chắn là ông bị bệnh viện gọi gấp đến. Chỉ thấy Phương Anh Hiệp vội vàng bước vào phòng khám, vừa thấy là Bạch Lãng đang tốt lành ngồi trên giường bệnh, vẻ mặt ông cũng tỏ ra hoang mang.
Nhưng khi nhìn sang Cừu Tiềm đang sa sầm đứng bên giường giống hệt như người nhà bệnh nhân sau khi phát hiện ra căn bệnh bị giấu kín lâu ngày, ông hiểu ngay mà hắng giọng ho nhẹ, nhập vai vào bác sĩ chuyên nghiệp ngay, đưa bệnh nhân ra khỏi phòng bệnh, dẫn sang phòng khám chữa bệnh của mình. Sau khi xác nhận thân phận là bạn trai chung sống thì bắt đầu thuyết minh về căn bệnh.
Những chỉ số mà anh vừa bị bắt phải kiểm tra trước khi Phương Anh Hiệp đến bệnh viện giờ cũng lần lượt được gửi vào máy tính của ông.
Ở tuổi năm mươi, Phương Anh Hiệp có dáng người phúc hậu, khuôn mặt hiền lành, vừa điều khiển chuột vừa ôn hòa giải thích.
“… Mặc dù tim và máu của Bạch tiên sinh có vấn đề như tôi vừa đề cập, nhưng tình trạng nhẹ thôi. Hơn nữa, Bạch tiên sinh có lối sống khoa học, hoạt động lành mạnh và ăn uống sạch sẽ nên các chỉ số đều rất đẹp, trạng thái đang duy trì ở mức ổn định. Chỉ số mới… ừm, gần đây có mệt mỏi hơn nhưng cũng không có gì quá đáng lo. Giờ chỉ cần nghỉ ngơi nhiều hơn là được, tôi sẽ kê cho Bạch tiên sinh mấy loại thuốc bổ.”
Cừu Tiềm vẫn chau mày, nghe thấy thì nói chen vào, “Tình trạng như thế, cứ đánh đấm chạy nhảy chẳng lẽ không việc gì ư?”
Phương Anh Hiệp cười động viên, “Cừu tiên sinh hỏi về bộ phim mà Bạch tiên sinh đang đóng phải không?”
“Ngài cũng biết?” – giọng Cừu Tiềm vút lên.
“Đương nhiên, Bạch tiên sinh là một bệnh nhân rất biết phối hợp, trước khi quyết định nhận công việc đã hỏi ý kiến của tôi rồi.” – ông không khỏi nói đỡ cho anh, “Chỉ cần làm ấm người trước khi vận động và đảm bảo thời gian nghỉ ngơi hợp lý, một số vận động mạnh là không đáng lo, không nguy hiểm như người ngoài tưởng tượng đâu.”
Cừu Tiềm lại đanh mặt ra, “Nhưng cứ ngoan ngoãn ngồi một chỗ không phải tốt hơn sao?”
Phương Anh Hiếp cũng nghiêm túc trả lời, “Cừu tiên sinh, tâm lý của bệnh nhân cũng là một trong những yếu tố rất quan trọng. Cả ngày bị hạn chế trong phòng, tâm trạng sầu não, nó không giúp bệnh tình của Bạch tiên sinh khả quan hơn, ngược lại chính điều đó sẽ tạo thành áp lực. Dinh dưỡng hợp lý, vận động khoa học và tâm trạng thoải mái mới là liều thuốc tốt nhất để duy trì tuần hoàn chức năng.”
Nghe tới đây, sắc mặt của Cừu Tiềm cũng sáng sủa hơn nhiều, cuối cùng thì vuốt mặt như đã nhượng bộ, sau đó hỏi những chú ý trong sinh hoạt bình thường. Khâu này mất đến hơn nửa tiếng, cuối cùng là xin số của Phương Anh Hiệp trước khi quyết định thả ông đi.
Phương Anh Hiệp thấu hiểu đưa card visit ra, Cừu Tiềm vừa nhận thì chợt nhớ đến tấm danh thiếp mà Uông Doãn đưa gã mấy hôm trước.
Cừu Tiềm chững lại, “Còn ai biết bệnh tình của Bạch Lãng không?”
Phương Anh Hiệp đang làm việc với hồ sơ trên máy tính, “Một mình Bạch tiên sinh đến đây khám, à mấy tuần trước có tiểu thiếu gia của Dung gia từng đặt lịch khám cho Bạch tiên sinh chắc cũng biết…” – Cừu Tiềm mới nhíu mày, câu tự lẩm bẩm tiếp theo của Phương Anh Hiệp lại khiến gã phải rùng mình.
“Ủa, Uông Doãn? Đây là đồng nghiệp mới mà, chưa gì đã chọn đọc tài liệu rồi cơ à…”
Phương Anh Hiệp lại điều khiển chuột kiểm tra một lúc, quay ra mới phát hiện Cừu Tiềm đang biến sắc, ông vội vàng giải thích, “Ngài yên tâm. Bệnh viện chúng tôi có họp thảo luận các ca bệnh nên chọn đọc tài liệu của nhau là chuyện bình thường. Đương nhiên, các bác sĩ cũng có trách nhiệm giữ bí mật, đây là pháp luật yêu cầu.”
Cơn tức tối bắt đầu xoay vần trong mắt gã, “Chúng tôi có thể yêu cầu không tham gia thảo luận không?”
Phương Anh Hiệp tỏ ra ngoài ý muốn, nhưng vẫn có phần khó xử, “Thành thật mà nói thì tổng hợp ý kiến của các bác sĩ trong thảo luận bệnh án cũng là cách đưa ra phương pháp chữa trị cho Bạch tiên sinh tốt nhất…”
Cừu Tiềm đắn đo, “Những người khác thì được, chỉ trừ Uông Doãn có được không?”
Phương Anh Hiệp sửng sốt, nhưng như thế là đủ hiểu có gì đó mập mờ, ông gật đầu, “Đương nhiên, chỉ cần Bạch tiên sinh đồng ý.”
***
Đè là những nghi ngờ đang đảo loạn trong đầu, Cừu Tiềm ra khỏi phòng khám, về phòng bệnh nhân.
Đã là 11h đêm, trong căn phòng yêu cầu rộng rãi chỉ có độc một chiếc giường bệnh to gần bằng giường đôi. Đèn đã tắt, trên giường có hai người chùm kín chăn, nhỏ là Tiểu Hải, lớn thì động đậy khi Cừu Tiềm vừa bước vào.
Thấy Bạch Lãng chống tay ngồi dậy như muốn bước xuống, Cừu Tiềm hoảng hốt chạy đến bên giường, rít lên khe khẽ, “Em lại muốn làm gì?”
Ánh đèn ngủ mỏng manh trên đầu giường đủ để chiếu sáng khuôn mặt ôn hòa của Bạch Lãng trong đêm.
Nhưng trong mắt Cừu Tiềm thì nó đầy sự yếu ớt. Bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình càng làm Bạch Lãng thêm gầy gò, trên cổ tay còn dán miếng băng sau khi lấy máu chưa kịp bóc ra, quả là rất ốm yếu.
“Chúng ta nói chuyện,” – Bạch Lãng nói nhỏ, vừa thấy Cừu Tiềm nhăn tít mặt, anh vội vàng bồi thêm, “Nếu không em sẽ trằn trọc cả đêm.”
Vừa được dạy phải để Bạch Lãng ngủ sớm dậy sớm, Cừu Tiềm nào còn từ chối được, gã chỉ đành cứng ngắc không cho Bạch Lãng ngồi dậy, giận dữ nghiến răng, “Vậy cứ nằm đấy, nằm nói là được rồi.”
Anh nắm bàn tay Cừu Tiềm, dịch vào bên trong giường, “Lên đây.”
Cừu Tiềm từ chối mấy giây rồi thì cũng đá giày trèo lên. Vừa lên giường, gã đã kéo anh vào lòng ôm thật chặt. Bạch Lãng như cũng muốn vậy, anh ôm ghì lấy gã, động tác lộ rõ sự tin tưởng và ỷ lại, làm vòng tay Cừu Tiềm siết lại, càng ôm càng chặt.
“Không sao, em không phải thủy tinh,” – Bạch Lãng thở dài, cũng đáp lại bằng sức lực tương đồng.
Cừu Tiềm cảm nhận cơ thể ấm nóng tròng lòng và nhịp tim dán trên ngực đang vang từng nhịp rõ ràng, lúc ấy mới ghì cằm lên đầu anh cọ cọ, cảm xúc bị đè nén cũng dần dần trào dâng. Vì bị giấu diếm mà bao nỗi tức giận, tổn thương, lo lắng, bất an và nỗi niễm xót xa lần đầu tiên cùng nhau xuất hiện, hệt như những hối hận và giận dữ khi phát hiện Tiểu Hải bị hạ độc, làm giọng gã lạc đi, “Sao không nói với anh?”
“Em đã định nói,” – anh vùi đầu vào lòng gã, “Nhưng sợ anh quá lo lắng như bây giờ.”
Lần thứ hai gã siết chặt vòng tay như muốn ép người vào máu thịt mình.
“Sau đó đến một ngày chỉ biết trơ mắt nhìn em đột nhiên ngã xuống trước mặt anh, suýt nữa thôi là không thể vãn hồi như Dung gia hôm nay?”
“Đến lúc đó cũng chỉ mất mấy tiếng, nhanh lắm,” – anh rũ mi mắt, nhớ về kiếp trước.
Cừu Tiềm hít mạnh, cả người nóng bừng bừng, đẩy đầu Bạch Lãng ra, vừa giận dữ vừa tổn thương nhìn nhau.
“Ra em độc ác thế, ra em còn độc ác hơn anh nhiều.”
Trong ánh sáng mỏng manh nổi bật lên đôi mắt đỏ au của Cừu Tiềm, đột nhiên Bạch Lãng chợt hiểu ra.
Hiểu rằng có lẽ lý do anh sống lại chính là vì thời khắc này đây. Vì để thật sư trao con tim mình cho gã.
“Em xin lỗi.”
“Em xin lỗi.”
“Em xin lỗi, em xin lỗi…”
Trước khi bị gã hôn, chẳng biết vì sao, anh chỉ muốn lặp đi lặp lại mãi những lời này.
***
Ba ngày sau, tiêu đề trang nhất của ‘Tạp chí Ngôi Sao’ cũng như hàng loạt báo khác đều cùng nhau đăng một tin tức.
All Entertainment đơn phương chấm dứt hợp đồng với Cừ Toàn.
Đồng thời cũng tuyên bố sẽ cắt đứt tất cả những công việc đang hợp tác liên quan đến Cừ Toàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.