Chương 55: Trở Về Hàn Lâm, Lòng Mang Thù Hận.
Du Huyễn
23/06/2015
Một hôm Thừa Tuyết đang ngồi trong phòng điện thoại lại reo lên, mò mẫm một lúc lâu mới lấy được điện thoại.
-Xin chào, tôi là Thừa Tuyết.
"Cô Thừa Tuyết, tôi là bác sĩ điều trị cho mẹ cô."
-Có chuyện gì sao?
"Thật ra có chuyện này, anh Nhậm Tử Phàm kêu tôi giấu cô nhưng mà tôi thấy cô cần biết."
-Bác sĩ cứ nói.
Lòng bàn tay cô run rẩy, vô thức nắm chặt điện thoại lòng cô vô cùng bất an.
"Trước lúc phẫu thuật một ngày, anh Nhậm Tử Phàm kêu tôi... đổi quả tim phẫu thuật cho mẹ cô."
-Sao... sao ạ?
Hai tay cô vô lực làm rơi điện thoại xuống, nước mắt bỗng rơi ra khỏi hốc mắt.
Vì lí do gì anh phải làm như vậy? Vì sao phải hại chết mẹ cô?
Cô cúi xuống mò lấy điện thoại, hai tay ướt đẫm mồ hôi run rẩy đưa lên tai nghe: "Bác sĩ, vì sao ngài biết nguy hiểm lại nghe lời anh ta?"
"Xin lỗi cô, chúng tôi biết đáng lẽ nên cứu bà chứ không phải tiếp tay giết bà ấy, lúc đầu khi Phàm thiếu ra yêu cầu đó chúng tôi có thử gọi cho cô nhưng mà không liên lạc được, Phàm thiếu lại nói cô cũng đồng ý nên chúng tôi làm theo. Đến khi hôm phẫu thuật thất bại, chúng tôi thấy cô không biết gì hết."
-Như vậy là đủ rồi. Cảm ơn vì đã cho tôi biết.
Cô cúp máy, tay siết chặt điện thoại, sau đó giống như điên loạn khóc thét ngay cả điện thoại cũng bị cô quăng đi. Tiếng điện thoại vỡ nát, bị ném vào tường nên biến dạng, từng mảnh từng mảnh.
Vì sao phải đối xu73 với cô như vậy? Thà là anh không cho cô hạnh phúc, anh để cô ở trong niềm hạnh phúc rồi lại một nhát đâm vào tim cô làm cô rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Tim cô, giống như bị ai cào xé, hoặc là chính bàn tay anh bóp nát nó. Đau đến chết đi, đau đến cảm giác cũng không còn.
-Nhậm Tử Phàm, tôi hận anh...
Vì cớ gì phải hành hạ cô như vậy? Anh hận cô đến mức phải đối xử với cô như vậy sao? Cô đã làm gì anh? Kí ức của cô...
Người làm nghe tiếng cô la hét liền chạy lên, thấy cô quằn quại nằm trên giường, khóc lóc la hét giống như phát điên thì sợ hãi liền chạy xuống nhà điện thoại cho Trình Ngụy.
Trình Ngụy nhận được cú điện thoại liền tức tốc chạy về, anh chỉ định ra ngoài mua vài thứ cho cô không ngờ đã xảy ra chuyện.
Khi anh vào đến phòng, mọi thứ rối tung, cô nằm trên giường ánh mắt đờ đẫn.
Mắt cô khóc đến sưng húp, đỏ hoe. Nước mắt vẫn còn trên mặt, dáng vẻ chật vật đáng thương.
-Tiểu Tam...
Trình Ngụy không biết đã xảy ra chuyện gì, lại nghĩ cô đau lòng do cái chết của mẹ mình nên vội an ủi cô.
-Trình Ngụy, anh nghe gì không? Là Nhậm Tử Phàm... anh ta đang cười khi thấy em như vậy... anh ta giết chết mẹ em...
Thời khắc này trông cô chẳng khác nào người điên.
Lòng cô giống như chết lặng, tâm cô cũng bị đem ra chặt thành trăm mảnh. Mỗi một nơi trên cơ thể đều như bị những lưỡi dao nhọn đâm vào.
-Em điên rồi sao? Bình tĩnh đi.
Anh đỡ cô ngồi dậy, lắc mạnh tay cô.
-Ha, anh ta hại chết ba em, bây giờ giết chết mẹ em. Em lại yêu hung thủ giết chết ba mẹ em. Anh bảo làm sao em không điên, không hận?
Cô cười rộ song nước mắt mạnh mẽ rơi.
-Rốt cục là sao?
-Lúc nãy, bác sĩ nói trước ngày phẫu thuật anh ta đã kêu bác sĩ tráo đổi tim. Trái tim đó vốn có vấn đề.
Trình Ngụy từ kinh ngạc này chuyển sang kinh ngạc khác, lại không nghĩ Nhậm Tử Phàm lại tàn nhẫn với cô như vậy.
Nhưng mà... Trình Ngụy lại không tin đó là sự thật. Tình cảm Nhậm Tử Phàm dành cho cô là thật, anh có thể cảm nhận được. Thì làm sao Nhậm Tử Phàm phải làm cô hận anh ta?
-Em hận anh ta... cả đời này em tuyệt đối không tha thứ cho anh ta.
Cô oán hận, căm phẫn nói. Cho dù là chết, cô cũng sẽ đem nỗi oán hận này theo.
-Điều anh không hiểu vì sao Nhậm Tử Phàm lại để lộ chuyện này cho em biết được?
-Bởi vì anh ta muốn em đau khổ đến chết.
Hận từ yêu mà ra, do yêu quá nhiều nên hận mới nhiều, nếu cô không yêu anh thì bản thân đã không chịu sự đau khổ này càng không hận anh hơn bao giờ hết.
-Có liên quan đến kí ức bị mất của em?-Trình Ngụy nhíu mày
-Chắc chắn. Em muốn gặp anh ta.
Ánh mắt cô tròn xoe, thống khổ biến mất lại chứa đầy oán hận.
-Một lát tôi đưa em đi. Ba ngày sau tôi đón em.
Trình Ngụy kêu người giúp cô sửa soạn lại, âm thầm gọi cho Nhậm Tử Phàm biết một tiếng.
Anh dẫn cô đi xuống nhà, ra xe ngồi vào. Chuyến này đến Hàn Lâm, không rõ sẽ có biến cố gì xảy ra.
--- Hàn Lâm ---
Khi Trình Ngụy dìu Thừa Tuyết vào trong nhà, Tâm Nhi vội vàng chạy ra. Nhậm Tử Phàm cũng đi ra.
-Tiểu thư, chị về rồi.
Tâm Nhi vui vẻ nắm tay cô.
Cô đưa tay kiếm tay Tâm Nhi, khi nắm được thì cười vui vẻ: "Chị rất nhớ em."
-Tiểu thư, mắt chị...
Không chỉ là Tâm Nhi mà ngay cả Nhậm Tử Phàm cũng kinh ngạc đến không tin.
-Bác sĩ nói sẽ mau khỏi. Em đừng lo.-cô tươi cười che giấu tâm trạng thật
-Em đưa chị về phòng.
-Chị tự đi. Chị muốn luyện tập một chút.
Thật ra đó chỉ là một phần nhỏ lí do, lí do quan trọng là cô biết Nhậm Tử Phàm vẫn luôn dõi theo cô.
Cô muốn anh biết, dù không nhìn thấy đường đi thì cô không cần ai dìu dắt, cô cũng không cần anh.
Cô đưa tay dò đường, lúc đi đụng này đụng nọ còn suýt làm vỡ đồ cũng may Tâm Nhi theo sau mới kịp thời giúp cô.
Không chỉ là Tâm Nhi mà ngay cả Nhậm Tử Phàm nhìn thấy cũng đau lòng.
Đợi cô đi lên cầu thang, dáng người biến mất dần, Nhậm Tử Phàm thầm rũ mắt đi vào ngồi lên ghế sô pha.
-Mắt Thừa Tuyết là do di truyền, có thể cả đời cũng không nhìn thấy. Cậu nhìn thấy, đã vui vẻ hài lòng chưa?
Trình Ngụy nói, ánh mắt giễu cợt Nhậm Tử Phàm.
-Thừa Tuyết bị như vậy, tôi không đau lòng sao?
-Cậu hại chết ba mẹ cô ấy, chung quy là muốn cô ấy đau khổ. Bây giờ mắt cô ấy đã không còn nhìn thấy gì, đáng lẽ cậu rất vui vẻ.
Trình Ngụy mỉa mai, ngồi xuống ghế đối diện.
-Đúng là ba cô ấy là tôi giết nhưng mẹ cô ấy là ngoại ý muốn.
-Ngoài ý muốn? Vậy thì phải xem lại rồi.
-Cậu nói vậy là có ý gì?
-Cậu tự mình suy nghĩ đi. Ba ngày sau tôi đến đón Thừa Tuyết, nhớ chuyện chúng ta cá cược.
Trình Ngụy nhoẻn môi, đứng dậy rời đi.
Lời của Trình Ngụy làm Nhậm Tử Phàm không hiểu, rốt cục bên trong còn ẩn chứa điều gì?
Anh biết bọn họ không thể như lúc trước, nhưng mà anh sẽ bù đắp tất cả những đau khổ của cô. Dù là như lời Trình Ngụy nói, anh cũng không oán trách.
Lúc trước là anh bị thù hận che lấp mới gây cho cô đau khổ nhiều như vậy, bây giờ anh dùng tất cả tình yêu của mình để bù đắp nỗi đau khổ kia của cô, không cầu mong được đáp trả, chỉ mong không rời xa cô.
Nhậm Tử Phàm lên phòng cô, nhìn thấy cô đang ngồi ở ngoài ban công. Tay đưa ra sờ lấy cánh hoa lưu ly.
Anh đi đến, mặc dù không gây ra tiếng nhưng cô vẫn nghe được.
-Tâm Nhi, giúp chị đem bình tưới đến đây, chị phải tưới cho chúng.
Nhậm Tử Phàm nghe cô nói thì đi lấy bình tưới cho cô.
Anh dùng tay mình cầm lấy tay cô, giúp cô cầm lấy bình tưới.
Thừa Tuyết nhận ra bàn tay này không phải của Tâm Nhi liền muốn rút về lại bị anh giữ lại.
-Thừa Tuyết, xin lỗi em.
Anh khụy một chân xuống, thật lòng nói tiếng xin lỗi cô.
-Anh có lỗi sao?
Cô cười cười, giống như mỉa mai.
-Đều là anh gây ra, cho anh cơ hội có được không?
-Cơ hội? Nhậm Tử Phàm anh bảo tôi làm sao cho anh cơ hội đây? Là anh làm tôi hận anh, không phải tôi không cho anh cơ hội.
-Không phải em nói dù thế nào cũng tha thứ cho anh sao?
-Tha thứ? Anh nghĩ đối với những việc anh làm tôi còn tha thứ được sao? Anh giết ba tôi, mẹ tôi, anh là hung thủ giết người.
Anh biết cô hận anh cũng tựa như lúc anh hận ba cô vậy. Cảm giác đó anh hiểu, kêu buông bỏ là một điều không thể nào.
-Trong những ngày này em cần gì cứ việc nói, anh sẽ đưa Diệc Thuần, Tư Nguyên và Viên Hy tới trò chuyện với em.
-Không cần, gọi Viên Hy tới được rồi.
Người có thể giúp cô lúc này chỉ có Viên Hy.
-Được, tôi sẽ gọi Viên Hy tới.
Phàm ở đời sẽ có lúc làm con người ta hối hận, anh phải làm sao cô mới tha thứ, phải yêu cô nhiều bao nhiêu, bù đắp bao nhiêu cô mới hiểu thấu nỗi lòng của anh!?
. . .
Mặc Phong và Mặc Hàng được sự phân phó của Nhậm Tử Phàm mà làm việc. Việc làm rất đơn giản, chính là qua Ma Cao đánh bài.
Nói đánh bài nhưng thật ra là muốn từ ông chủ sòng bày đó lấy về một món đồ.
Là chiếc nhẫn ngọc bạch quý hiếm thời xưa, để lại từ mấy trăm năm của thời vua Mãn Thanh nên có giá trị liên thành. Bởi vì sắp đến đại thọ sáu mươi lăm của Tôn Thúc mà ông rất thích nó nên anh muốn đem về tặng ông.
-Cậu nói xem, có nên dùng súng dọa ông ta không?-Mặc Hàng ngồi trong xe dừng bên đường đối diện sòng bài Tam Thập
-Ý kiến không tồi. Nhưng sợ nói ra lại bảo chúng ta không có lòng.-Mặc Phong nhún vai nhìn vào cánh cửa rộng mở kia
-Chi bằng giả cướp?
-Mặc Hàng, ý kiến càng tồi rồi.
-So với việc giết người, những chuyện khác tôi giải quyêtq không thõa.
Mặc Phong định nói tiếp thì nhìn thấy chiếc Mercedes Benz dừng trước cửa, một loạt người áo đen kéo cửa xuống xe lại cùng đồng loạt kính chào một người.
-Ông ta tới rồi.
Ông chủ của Tam Thập được gọi là Sầm Oái, rất nhiều sòng bạc ở Ma Cao là của ông ta nhưng Tam Thập là sòng bài chính. Trong tay ông đang giữ chiếc ngọc bạch kia nên hai người bọn họ mới nhắm vào Tam Thập mà ra tay.
-Đi.
Trước nay một mình cả hai làm chưa bao giờ thất bại, nhưng đa số đều dùng súng giải quyết.
Bọn họ đứng trước cửa sòng bài, nhìn lên hai chữ Tam Thập thì nhếch môi.
Tư Nguyên xuống xe lửa, hít thở không khí về đêm ở Ma Cao tinh thần cảm thấy thoải mái hơn.
Nếu Mặc Hàng biết cô lén theo anh tới đây, chắc chắn sẽ bị anh quăng vào phòng bắt cô kiểm điểm bản thân.
-Chúng ta đến Ma Cao làm gì cơ chứ?
-Chúng ta đi du lịch, nhân tiện anh có một cụ kiện cần qua Ma Cao, một công đôi việc.
-Em không biết. Em đi về.
-Diệc Thuần, anh cũng đặt khách sạn rồi.
-Mặc kệ anh.
-Diệc Thuần...
Tư Nguyên đang đứng ở nhà ga thì nghe tiếng đôi nam nữ nói chuyện, nhìn qua thì thấy một đôi nam nữ thanh tú, nhìn bọn họ như vậy giống như đang giận lẫy nhau rất hạnh phúc.
Nhưng mà cô nhận ra người nữ dường như có nỗi buồn và không quan tâm chàng trai, cô ấy không thích anh ta.
Chàng trai rất tuấn tú, lại thấy sự hạnh phúc trong đáy mắt anh, có thể thấy được tình yêu anh ta dành cho cô gái.
Tư Nguyên nhìn lại bản thân cảm thấy có chút chua xót, giá mà Mặc Hàng cũng quan tâm yêu thương cô như vậy.
Cầm túi xách lên Tư Nguyên đút hai tay vào túi áo đi tìm khách sạn qua đêm.
Trải qua một đêm đánh bài, Mặc Phong và Mặc Hàng đều nắm được tẩy của bọn người Tam Thập. Nên quyết định tối mai làm một ván lớn nhanh hoàn thành nhiệm vụ.
Chỉ là lại không ngờ, khách sạn Mặc Phong và Mặc Hàng ở lại chính là khách sạn mà Tư Nguyên và Diệc Thuần, Nhất Duy ở.
-Xin chào, tôi là Thừa Tuyết.
"Cô Thừa Tuyết, tôi là bác sĩ điều trị cho mẹ cô."
-Có chuyện gì sao?
"Thật ra có chuyện này, anh Nhậm Tử Phàm kêu tôi giấu cô nhưng mà tôi thấy cô cần biết."
-Bác sĩ cứ nói.
Lòng bàn tay cô run rẩy, vô thức nắm chặt điện thoại lòng cô vô cùng bất an.
"Trước lúc phẫu thuật một ngày, anh Nhậm Tử Phàm kêu tôi... đổi quả tim phẫu thuật cho mẹ cô."
-Sao... sao ạ?
Hai tay cô vô lực làm rơi điện thoại xuống, nước mắt bỗng rơi ra khỏi hốc mắt.
Vì lí do gì anh phải làm như vậy? Vì sao phải hại chết mẹ cô?
Cô cúi xuống mò lấy điện thoại, hai tay ướt đẫm mồ hôi run rẩy đưa lên tai nghe: "Bác sĩ, vì sao ngài biết nguy hiểm lại nghe lời anh ta?"
"Xin lỗi cô, chúng tôi biết đáng lẽ nên cứu bà chứ không phải tiếp tay giết bà ấy, lúc đầu khi Phàm thiếu ra yêu cầu đó chúng tôi có thử gọi cho cô nhưng mà không liên lạc được, Phàm thiếu lại nói cô cũng đồng ý nên chúng tôi làm theo. Đến khi hôm phẫu thuật thất bại, chúng tôi thấy cô không biết gì hết."
-Như vậy là đủ rồi. Cảm ơn vì đã cho tôi biết.
Cô cúp máy, tay siết chặt điện thoại, sau đó giống như điên loạn khóc thét ngay cả điện thoại cũng bị cô quăng đi. Tiếng điện thoại vỡ nát, bị ném vào tường nên biến dạng, từng mảnh từng mảnh.
Vì sao phải đối xu73 với cô như vậy? Thà là anh không cho cô hạnh phúc, anh để cô ở trong niềm hạnh phúc rồi lại một nhát đâm vào tim cô làm cô rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Tim cô, giống như bị ai cào xé, hoặc là chính bàn tay anh bóp nát nó. Đau đến chết đi, đau đến cảm giác cũng không còn.
-Nhậm Tử Phàm, tôi hận anh...
Vì cớ gì phải hành hạ cô như vậy? Anh hận cô đến mức phải đối xử với cô như vậy sao? Cô đã làm gì anh? Kí ức của cô...
Người làm nghe tiếng cô la hét liền chạy lên, thấy cô quằn quại nằm trên giường, khóc lóc la hét giống như phát điên thì sợ hãi liền chạy xuống nhà điện thoại cho Trình Ngụy.
Trình Ngụy nhận được cú điện thoại liền tức tốc chạy về, anh chỉ định ra ngoài mua vài thứ cho cô không ngờ đã xảy ra chuyện.
Khi anh vào đến phòng, mọi thứ rối tung, cô nằm trên giường ánh mắt đờ đẫn.
Mắt cô khóc đến sưng húp, đỏ hoe. Nước mắt vẫn còn trên mặt, dáng vẻ chật vật đáng thương.
-Tiểu Tam...
Trình Ngụy không biết đã xảy ra chuyện gì, lại nghĩ cô đau lòng do cái chết của mẹ mình nên vội an ủi cô.
-Trình Ngụy, anh nghe gì không? Là Nhậm Tử Phàm... anh ta đang cười khi thấy em như vậy... anh ta giết chết mẹ em...
Thời khắc này trông cô chẳng khác nào người điên.
Lòng cô giống như chết lặng, tâm cô cũng bị đem ra chặt thành trăm mảnh. Mỗi một nơi trên cơ thể đều như bị những lưỡi dao nhọn đâm vào.
-Em điên rồi sao? Bình tĩnh đi.
Anh đỡ cô ngồi dậy, lắc mạnh tay cô.
-Ha, anh ta hại chết ba em, bây giờ giết chết mẹ em. Em lại yêu hung thủ giết chết ba mẹ em. Anh bảo làm sao em không điên, không hận?
Cô cười rộ song nước mắt mạnh mẽ rơi.
-Rốt cục là sao?
-Lúc nãy, bác sĩ nói trước ngày phẫu thuật anh ta đã kêu bác sĩ tráo đổi tim. Trái tim đó vốn có vấn đề.
Trình Ngụy từ kinh ngạc này chuyển sang kinh ngạc khác, lại không nghĩ Nhậm Tử Phàm lại tàn nhẫn với cô như vậy.
Nhưng mà... Trình Ngụy lại không tin đó là sự thật. Tình cảm Nhậm Tử Phàm dành cho cô là thật, anh có thể cảm nhận được. Thì làm sao Nhậm Tử Phàm phải làm cô hận anh ta?
-Em hận anh ta... cả đời này em tuyệt đối không tha thứ cho anh ta.
Cô oán hận, căm phẫn nói. Cho dù là chết, cô cũng sẽ đem nỗi oán hận này theo.
-Điều anh không hiểu vì sao Nhậm Tử Phàm lại để lộ chuyện này cho em biết được?
-Bởi vì anh ta muốn em đau khổ đến chết.
Hận từ yêu mà ra, do yêu quá nhiều nên hận mới nhiều, nếu cô không yêu anh thì bản thân đã không chịu sự đau khổ này càng không hận anh hơn bao giờ hết.
-Có liên quan đến kí ức bị mất của em?-Trình Ngụy nhíu mày
-Chắc chắn. Em muốn gặp anh ta.
Ánh mắt cô tròn xoe, thống khổ biến mất lại chứa đầy oán hận.
-Một lát tôi đưa em đi. Ba ngày sau tôi đón em.
Trình Ngụy kêu người giúp cô sửa soạn lại, âm thầm gọi cho Nhậm Tử Phàm biết một tiếng.
Anh dẫn cô đi xuống nhà, ra xe ngồi vào. Chuyến này đến Hàn Lâm, không rõ sẽ có biến cố gì xảy ra.
--- Hàn Lâm ---
Khi Trình Ngụy dìu Thừa Tuyết vào trong nhà, Tâm Nhi vội vàng chạy ra. Nhậm Tử Phàm cũng đi ra.
-Tiểu thư, chị về rồi.
Tâm Nhi vui vẻ nắm tay cô.
Cô đưa tay kiếm tay Tâm Nhi, khi nắm được thì cười vui vẻ: "Chị rất nhớ em."
-Tiểu thư, mắt chị...
Không chỉ là Tâm Nhi mà ngay cả Nhậm Tử Phàm cũng kinh ngạc đến không tin.
-Bác sĩ nói sẽ mau khỏi. Em đừng lo.-cô tươi cười che giấu tâm trạng thật
-Em đưa chị về phòng.
-Chị tự đi. Chị muốn luyện tập một chút.
Thật ra đó chỉ là một phần nhỏ lí do, lí do quan trọng là cô biết Nhậm Tử Phàm vẫn luôn dõi theo cô.
Cô muốn anh biết, dù không nhìn thấy đường đi thì cô không cần ai dìu dắt, cô cũng không cần anh.
Cô đưa tay dò đường, lúc đi đụng này đụng nọ còn suýt làm vỡ đồ cũng may Tâm Nhi theo sau mới kịp thời giúp cô.
Không chỉ là Tâm Nhi mà ngay cả Nhậm Tử Phàm nhìn thấy cũng đau lòng.
Đợi cô đi lên cầu thang, dáng người biến mất dần, Nhậm Tử Phàm thầm rũ mắt đi vào ngồi lên ghế sô pha.
-Mắt Thừa Tuyết là do di truyền, có thể cả đời cũng không nhìn thấy. Cậu nhìn thấy, đã vui vẻ hài lòng chưa?
Trình Ngụy nói, ánh mắt giễu cợt Nhậm Tử Phàm.
-Thừa Tuyết bị như vậy, tôi không đau lòng sao?
-Cậu hại chết ba mẹ cô ấy, chung quy là muốn cô ấy đau khổ. Bây giờ mắt cô ấy đã không còn nhìn thấy gì, đáng lẽ cậu rất vui vẻ.
Trình Ngụy mỉa mai, ngồi xuống ghế đối diện.
-Đúng là ba cô ấy là tôi giết nhưng mẹ cô ấy là ngoại ý muốn.
-Ngoài ý muốn? Vậy thì phải xem lại rồi.
-Cậu nói vậy là có ý gì?
-Cậu tự mình suy nghĩ đi. Ba ngày sau tôi đến đón Thừa Tuyết, nhớ chuyện chúng ta cá cược.
Trình Ngụy nhoẻn môi, đứng dậy rời đi.
Lời của Trình Ngụy làm Nhậm Tử Phàm không hiểu, rốt cục bên trong còn ẩn chứa điều gì?
Anh biết bọn họ không thể như lúc trước, nhưng mà anh sẽ bù đắp tất cả những đau khổ của cô. Dù là như lời Trình Ngụy nói, anh cũng không oán trách.
Lúc trước là anh bị thù hận che lấp mới gây cho cô đau khổ nhiều như vậy, bây giờ anh dùng tất cả tình yêu của mình để bù đắp nỗi đau khổ kia của cô, không cầu mong được đáp trả, chỉ mong không rời xa cô.
Nhậm Tử Phàm lên phòng cô, nhìn thấy cô đang ngồi ở ngoài ban công. Tay đưa ra sờ lấy cánh hoa lưu ly.
Anh đi đến, mặc dù không gây ra tiếng nhưng cô vẫn nghe được.
-Tâm Nhi, giúp chị đem bình tưới đến đây, chị phải tưới cho chúng.
Nhậm Tử Phàm nghe cô nói thì đi lấy bình tưới cho cô.
Anh dùng tay mình cầm lấy tay cô, giúp cô cầm lấy bình tưới.
Thừa Tuyết nhận ra bàn tay này không phải của Tâm Nhi liền muốn rút về lại bị anh giữ lại.
-Thừa Tuyết, xin lỗi em.
Anh khụy một chân xuống, thật lòng nói tiếng xin lỗi cô.
-Anh có lỗi sao?
Cô cười cười, giống như mỉa mai.
-Đều là anh gây ra, cho anh cơ hội có được không?
-Cơ hội? Nhậm Tử Phàm anh bảo tôi làm sao cho anh cơ hội đây? Là anh làm tôi hận anh, không phải tôi không cho anh cơ hội.
-Không phải em nói dù thế nào cũng tha thứ cho anh sao?
-Tha thứ? Anh nghĩ đối với những việc anh làm tôi còn tha thứ được sao? Anh giết ba tôi, mẹ tôi, anh là hung thủ giết người.
Anh biết cô hận anh cũng tựa như lúc anh hận ba cô vậy. Cảm giác đó anh hiểu, kêu buông bỏ là một điều không thể nào.
-Trong những ngày này em cần gì cứ việc nói, anh sẽ đưa Diệc Thuần, Tư Nguyên và Viên Hy tới trò chuyện với em.
-Không cần, gọi Viên Hy tới được rồi.
Người có thể giúp cô lúc này chỉ có Viên Hy.
-Được, tôi sẽ gọi Viên Hy tới.
Phàm ở đời sẽ có lúc làm con người ta hối hận, anh phải làm sao cô mới tha thứ, phải yêu cô nhiều bao nhiêu, bù đắp bao nhiêu cô mới hiểu thấu nỗi lòng của anh!?
. . .
Mặc Phong và Mặc Hàng được sự phân phó của Nhậm Tử Phàm mà làm việc. Việc làm rất đơn giản, chính là qua Ma Cao đánh bài.
Nói đánh bài nhưng thật ra là muốn từ ông chủ sòng bày đó lấy về một món đồ.
Là chiếc nhẫn ngọc bạch quý hiếm thời xưa, để lại từ mấy trăm năm của thời vua Mãn Thanh nên có giá trị liên thành. Bởi vì sắp đến đại thọ sáu mươi lăm của Tôn Thúc mà ông rất thích nó nên anh muốn đem về tặng ông.
-Cậu nói xem, có nên dùng súng dọa ông ta không?-Mặc Hàng ngồi trong xe dừng bên đường đối diện sòng bài Tam Thập
-Ý kiến không tồi. Nhưng sợ nói ra lại bảo chúng ta không có lòng.-Mặc Phong nhún vai nhìn vào cánh cửa rộng mở kia
-Chi bằng giả cướp?
-Mặc Hàng, ý kiến càng tồi rồi.
-So với việc giết người, những chuyện khác tôi giải quyêtq không thõa.
Mặc Phong định nói tiếp thì nhìn thấy chiếc Mercedes Benz dừng trước cửa, một loạt người áo đen kéo cửa xuống xe lại cùng đồng loạt kính chào một người.
-Ông ta tới rồi.
Ông chủ của Tam Thập được gọi là Sầm Oái, rất nhiều sòng bạc ở Ma Cao là của ông ta nhưng Tam Thập là sòng bài chính. Trong tay ông đang giữ chiếc ngọc bạch kia nên hai người bọn họ mới nhắm vào Tam Thập mà ra tay.
-Đi.
Trước nay một mình cả hai làm chưa bao giờ thất bại, nhưng đa số đều dùng súng giải quyết.
Bọn họ đứng trước cửa sòng bài, nhìn lên hai chữ Tam Thập thì nhếch môi.
Tư Nguyên xuống xe lửa, hít thở không khí về đêm ở Ma Cao tinh thần cảm thấy thoải mái hơn.
Nếu Mặc Hàng biết cô lén theo anh tới đây, chắc chắn sẽ bị anh quăng vào phòng bắt cô kiểm điểm bản thân.
-Chúng ta đến Ma Cao làm gì cơ chứ?
-Chúng ta đi du lịch, nhân tiện anh có một cụ kiện cần qua Ma Cao, một công đôi việc.
-Em không biết. Em đi về.
-Diệc Thuần, anh cũng đặt khách sạn rồi.
-Mặc kệ anh.
-Diệc Thuần...
Tư Nguyên đang đứng ở nhà ga thì nghe tiếng đôi nam nữ nói chuyện, nhìn qua thì thấy một đôi nam nữ thanh tú, nhìn bọn họ như vậy giống như đang giận lẫy nhau rất hạnh phúc.
Nhưng mà cô nhận ra người nữ dường như có nỗi buồn và không quan tâm chàng trai, cô ấy không thích anh ta.
Chàng trai rất tuấn tú, lại thấy sự hạnh phúc trong đáy mắt anh, có thể thấy được tình yêu anh ta dành cho cô gái.
Tư Nguyên nhìn lại bản thân cảm thấy có chút chua xót, giá mà Mặc Hàng cũng quan tâm yêu thương cô như vậy.
Cầm túi xách lên Tư Nguyên đút hai tay vào túi áo đi tìm khách sạn qua đêm.
Trải qua một đêm đánh bài, Mặc Phong và Mặc Hàng đều nắm được tẩy của bọn người Tam Thập. Nên quyết định tối mai làm một ván lớn nhanh hoàn thành nhiệm vụ.
Chỉ là lại không ngờ, khách sạn Mặc Phong và Mặc Hàng ở lại chính là khách sạn mà Tư Nguyên và Diệc Thuần, Nhất Duy ở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.