Chương 18
Vũ Ngọc Hương
29/12/2023
Sau bữa tối nhanh gọn bên ngoài, vợ chồng Vũ Quyền còn đi bộ dạo hồ. Lan Trinh cần tập thể dục sau quãng thời gian khá dài trên giường bệnh. Bàn tay nhỏ nằm trong bàn tay lớn, gió hè vi vu thổi làm lòng người dịu
mát. Một hồi cảm thấy mệt, Lan Trinh quay sang chồng:
– Chân em… đau rồi ý… đi hết một vòng hồ rồi anh ạ.
Vũ Quyền gật đầu, anh không quên dặn:
– Có thể vận động nhẹ nhàng rồi, đấy dậy sớm một chút bơi lội cho khỏe người.
– Chỉ mong có thế… hì hì.
Lan Trinh đã ưa vận động rồi, Vũ Quyền còn chăm tập luyện hơn cả cô. Từ mai có thể rủ Vũ Quyền cùng bơi lội thì thật thích.
– Anh dậy sớm bơi cùng em nhá!
– Đây thích tập gym hơn.
– Thế sao xây bể bơi làm gì?
– Không thấy nhà đẹp hơn à?
Lan Trinh bó tay trước mục đích xây bể bơi của Vũ Quyền. Hóa ra… anh lại lười bơi!
Nhoẻn miệng cười đểu Lan Trinh hỏi:
– Đừng nói là… anh không biết bơi đấy nhá!
– Sao không biết?
Nhìn cái mặt này… không tin được! Lan Trinh bĩu môi:
– Thật không thế? Không biết đây dậy cho?
– Thèm vào. Bơi làm gì, tập gym thích hơn.
Kết luận vẫn là không chịu bơi. Lan Trinh lắc lắc đầu. Đúng là cái đồ cứng đầu cứng cổ, cô quyết định không thèm chấp. Nuốt khan cổ, cô cảm thấy khát nước liền rủ rê:
– Đi uống gì đi, à… đấy còn nợ đây một bữa kem nhá!
– Thì đi!
Lan Trinh cười, nhún vai bước theo Vũ Quyền. Bàn tay lớn vẫn nắm chặt tay cô, nhẹ nhàng mà siết chặt. Thế này… giống một đôi tình nhân rồi đấy nhỉ?
Cả hai vào một quán kem ven hồ, không gian bài trí đẹp mắt trong ánh đèn dìu dịu. Vũ Quyền đưa một chiếc kem ốc quế vào tay vợ, còn mình cầm một que kem màu trắng sữa.
Lan Trinh vừa ăn vừa cong mắt cười nhìn chồng. Có người ngường ngượng hỏi:
– Sao nhìn đây khiếp thế!
– Nếu hôm đó mà đi ăn kem không biết thế nào? Tiếc không?
– Chẳng biết ai tiếc!
– Hôm ấy về mẹ hỏi là biết ngay định gán ghép.
– Đây vừa nhìn cái biết luôn.
Lan Trinh giật mình. Ghê gớm thật! Hóa ra Vũ Quyền đã thầm đánh giá cô ngay từ lần đầu tiên gặp mặt rồi.
– Sao biết thế, đây đến dạy bơi thôi mà!
– Có bao giờ ba thích bơi lội gì đâu, muốn dẹp bể bơi lắm đấy, suốt ngày sợ con bé ngã! Lại còn con bé Diệu Anh cứ bám không tha nữa! Đúng lúc đấy đến thì nó nằng nặc đòi ra bể bơi bằng được. Hôm trước ba còn bóng gió khen con gái bác Dũng vừa xinh vừa giỏi, đoán ngay ra vị.
Haha… Lan Trinh cười vang. Ba chồng cô thật là biết cách sắp đặt. Từ hôm ấy ba mẹ chồng với bé Diệu Anh video call hỏi thăm cô mấy lần, hai người cũng lo lắng cho cô lắm. Nghĩ đến ba mẹ chồng Lan Trinh lại cảm thấy ấm lòng. Nhà chồng sẽ thật trọn vẹn điểm mười nếu như… Vũ Thành không như vậy. Nhưng chẳng có gì là hoàn hảo, được như hiện tại cô cũng cảm tạ trời đất lắm lắm rồi!
– Ăn nữa không, thoải mái đi!
Nhìn chiếc ốc quế vừa hết trên tay Lan Trinh, Vũ Quyền phì cười hỏi. Lan Trinh lè lưỡi:
– Hôm ấy thì ăn được năm chiếc, hôm nay một chiếc là đủ lắm rồi.
– Ừm… vậy về đi.
Lan Trinh gật đầu. Cô vẫn không quên… Đêm nay… hai người có “hẹn”, cái hẹn cô còn chưa thực hiện nghĩa vụ với anh. Quay sang nhìn vẻ căng thẳng của Vũ Quyền, cô hiểu anh chờ đợi thế nào.
Dừng lại trước một hiệu thuốc, Vũ Quyền vào mua bcs. Lan Trinh nhất quyết không rời xe đi cùng anh. Cô không dám đối diện với việc điều này là bình thường trong hôn nhân, cô vẫn xấu hổ lắm không dám nhìn ai cả.
Đóng sập cửa xe lại, Vũ Quyền quay sang nhìn Lan Trinh đang chín đỏ cả người.
– Ngại gì, sau lại thích ý.
– Đừng bắt người ta mua mấy thứ đó là được.
Vũ Quyền mím môi cười khởi động xe. Lan Trinh còn đang yếu, anh nghĩ cô chưa nên có thai lúc này, hơn nữa bản thân cô cũng chưa sẵn sàng làm mẹ.
Thình thịch… Trái tim Lan Trinh bất giác đập mạnh khi ai kia đóng sập cửa phòng. Vừa đi thể dục nóng người, Lan Trinh ngại ngùng liền nói:
– Mồ hôi nhễ nhại rồi, đi tắm đã nhé!
– Cùng tắm đi!
Vũ Quyền cất giọng hơi khàn. Lan Trinh lắc đầu nguầy nguậy lao vào phòng tắm. Cô vẫn ngại vô cùng dù hai người đã thân mật bên nhau nhiều lần. Tráng qua nước mát cùng sữa tắm, Lan Trinh cảm thấy đủ sạch sẽ sảng khoái mới choàng khăn tắm trắng lớn bước ra. Vũ Quyền ngây người nhìn một vẻ phong tình của vợ, vô thức nuốt khan.
Lan Trinh đỏ ửng hai má giục:
– Anh cũng vào tắm nhanh đi!
Vũ Quyền chẳng nghe lời, bước đến gạt nút khăn tắm đang gài trên ngực Lan Trinh. Cơ thể thanh xuân đẹp như tượng thần vệ nữ hiện ra trước đôi mắt sắc bén chăm chú ngắm nhìn, Lan Trinh xấu hổ vội kéo khăn lại. Đã mắt rồi Vũ Quyền mới nở một nụ cười gian tà, thở hắt ra nói:
– Chờ đây đi tắm!
Cảm giác hồi hộp còn lớn hơn cả hôm đầu tiên Lan Trinh về làm dâu. Lúc ấy cô chỉ coi việc này là nghĩa vụ, còn lúc này cô có cảm giác ngóng đợi được gần gũi với Vũ Quyền. Cởi bỏ khăn tắm, mặc lên người chiếc váy ngủ lụa xanh mềm mại cô vô thức nhìn về nơi có tiếng nước xả chờ đợi.
Vũ Quyền mở cửa phòng tắm bước ra, chiếc khăn tắm lớn còn lại quấn ngang hông, mái tóc ngắn đen nhánh đọng vài giọt nước. Trên khuôn mặt điển trai, trên vai trên lưng anh cũng còn lấm tấm nước. Lan Trinh khẽ nhíu mày, cầm chiếc khăn tắm của mình hướng về anh nói:
– Ngồi xuống đây em lau người cho.
– Tắm nhanh không kịp lau.
Lan Trinh bĩu môi cười, còn phải giải thích nữa.
– Lấy khăn này lau.
Đứng đối diện, Vũ Quyền gỡ khăn tắm, “con quái vật gân guốc” giương lên trêu chọc đúng tầm mắt Lan Trinh. Cô nóng ran cả người, đập một cái vào tay Vũ Quyền, ngước lên nhìn anh tránh nhìn “vật kia”.
– Anh tự lau đi.
– Ngại gì… chẳng thấy rồi.
Vũ Quyền cười cười tự lau nước trên người, cảm thấy đủ khô ráo liền bóc vỏ b.c.s, hai đầu gối quỳ lên giường, từng bước hướng về cô vợ đang xấu hổ nằm quay lưng ra ngoài. Bàn tay lần tìm đến, cách bắt đầu của Vũ Quyền vẫn vậy làm Lan Trinh choáng ngợp.
– Mặc làm gì… tốn công cởi.
Máu nóng dâng lên đến tận đỉnh đầu, Vũ Quyền quỳ giữa hai chân vợ.
– Váy này… dễ tuột ghê.
Âm thanh trêu chọc mờ ám, Lan Trinh xấu hổ vô cùng, khuôn mặt phiếm hồng nhắm chặt mắt. Cơ thể phụ nữ chuẩn đồng hồ cát trắng ngần làm Vũ Quyền họng khô lưỡi khô. Môi mềm áp lên môi người con gái dưới thân, vị bạc hà trong miệng thơm ngát ngọt ngào khó cưỡng. Nụ hôn sâu quấn quýt làm cả hai đều nóng lên lửa khao khát. Nâng eo Lan Trinh, Vũ Quyền thăm dò vài giây liền nhấn vào một lực rồi ngưng lại. Không vào sâu hơn được. Vũ Quyền hiểu vấn đề dù anh chưa trực tiếp làm chuyện này.
– Đau thế…
– Từ từ sẽ quen.
– Nó to thế… hay không vừa?
Lan Trinh nhíu mày, quả thực không nghĩ có thể “vừa” được. Vũ Quyền cắn răng chịu đựng, mồ hôi toát ra lấm tấm, gân trán nổi lên trước câu nói quá sức kích thích từ Lan Trinh, anh cố gắng chậm rãi. Lan Trinh hiểu điều này là đương nhiên, cảm giác thật muốn khóc dù đan xen trong đau đớn vẫn có gì đó đê mê lạ lẫm.
– Đỡ đau chưa?
Vũ Quyền vuốt ve những sợi tóc bết dính mồ hôi trên trán Lan Trinh, đôi mắt âu yếm nhìn sâu vào mắt vợ. Mồ hôi toát ra chảy thành dòng trên trán, nhỏ xuống má Lan Trinh. Hai đôi mắt nhìn nhau nồng nàn, cô đã chính thức là của anh, cũng như anh đã chính thức là của cô sau bao ngày bên nhau. Vợ chồng… hai người đã chính thức là vợ chồng, rào cản tự nhiên đã được gỡ bỏ, rào cản trong lòng cũng đang dần mất, cả hai đều cảm nhận được điều này, cũng không thể tưởng tượng được một ngày phải xa nhau sẽ đau đớn đến mức nào… Chỉ biết lúc này, anh đang ở trong cô, cũng như cô trong anh, cả tâm hồn và thể xác. Rung động, gần gũi, quý mến, cảm động, biết ơn… bao cảm xúc ngưng đọng trong ánh mắt cả hai trao nhau lấp lánh như sao trên bầu trời đêm.
– Có thích không?
Vũ Quyền nhẹ giọng, đôi mắt ánh lên nét tinh nghịch dò hỏi. Lan Trinh đẩy anh xuống:
– Cũng bình thường. Nặng thế!
Vũ Quyền ngửa người, ôm Lan Trinh nằm lên trên. Cô vuốt ve khuôn ngực cứng rắn, tai áp vào vai anh.
– Nóng nhỉ?
Lan Trinh lau mồ hôi cho cả hai. Điều hòa vẫn đang hoạt động nhưng mà không đủ độ trước sức nóng của trận k.ích tình. Vũ Quyền cười cười:
– Đương nhiên rồi. Một lúc sẽ hết nóng.
– Muốn tắm tiếp, người vã hết mồ hôi rồi.
– Để lát nữa, nghỉ chút đã.
Nghỉ chút của Vũ Quyền chỉ dừng trong năm phút. Cảm nhận được vật kia lại cứng lên, ánh mắt âu yếm chuyển vẻ gian tà cùng điệu cười hè hè, Lan Trinh nhất quyết đẩy anh ra:
– Đau lắm… không làm nữa đâu!
– Lần nữa thôi!
– Không… mai làm!
Lan Trinh ngúng nguẩy quay lưng lại Vũ Quyền. Anh không nỡ ép cô, biết cô đang đau, chỉ gật đầu dụi dụi vào cổ vợ, mơn man hôn lên tai cô. Anh không dám kỳ vọng cô còn trinh, cũng không câu nệ, chỉ là những gì xảy ra khiến anh ngỡ ngàng, hạnh phúc lan tỏa từng mạch máu khi biết cô trọn vẹn là của anh. Đẹp như cô mà chưa từng làm chuyện này với ai trước anh, khó tin thật. Là may mắn cho anh hay vì cô quá kiêu kỳ đây? Là thế nào thì cũng không quan trọng, cô đã là của anh, vĩnh viễn là như vậy!
– Chân em… đau rồi ý… đi hết một vòng hồ rồi anh ạ.
Vũ Quyền gật đầu, anh không quên dặn:
– Có thể vận động nhẹ nhàng rồi, đấy dậy sớm một chút bơi lội cho khỏe người.
– Chỉ mong có thế… hì hì.
Lan Trinh đã ưa vận động rồi, Vũ Quyền còn chăm tập luyện hơn cả cô. Từ mai có thể rủ Vũ Quyền cùng bơi lội thì thật thích.
– Anh dậy sớm bơi cùng em nhá!
– Đây thích tập gym hơn.
– Thế sao xây bể bơi làm gì?
– Không thấy nhà đẹp hơn à?
Lan Trinh bó tay trước mục đích xây bể bơi của Vũ Quyền. Hóa ra… anh lại lười bơi!
Nhoẻn miệng cười đểu Lan Trinh hỏi:
– Đừng nói là… anh không biết bơi đấy nhá!
– Sao không biết?
Nhìn cái mặt này… không tin được! Lan Trinh bĩu môi:
– Thật không thế? Không biết đây dậy cho?
– Thèm vào. Bơi làm gì, tập gym thích hơn.
Kết luận vẫn là không chịu bơi. Lan Trinh lắc lắc đầu. Đúng là cái đồ cứng đầu cứng cổ, cô quyết định không thèm chấp. Nuốt khan cổ, cô cảm thấy khát nước liền rủ rê:
– Đi uống gì đi, à… đấy còn nợ đây một bữa kem nhá!
– Thì đi!
Lan Trinh cười, nhún vai bước theo Vũ Quyền. Bàn tay lớn vẫn nắm chặt tay cô, nhẹ nhàng mà siết chặt. Thế này… giống một đôi tình nhân rồi đấy nhỉ?
Cả hai vào một quán kem ven hồ, không gian bài trí đẹp mắt trong ánh đèn dìu dịu. Vũ Quyền đưa một chiếc kem ốc quế vào tay vợ, còn mình cầm một que kem màu trắng sữa.
Lan Trinh vừa ăn vừa cong mắt cười nhìn chồng. Có người ngường ngượng hỏi:
– Sao nhìn đây khiếp thế!
– Nếu hôm đó mà đi ăn kem không biết thế nào? Tiếc không?
– Chẳng biết ai tiếc!
– Hôm ấy về mẹ hỏi là biết ngay định gán ghép.
– Đây vừa nhìn cái biết luôn.
Lan Trinh giật mình. Ghê gớm thật! Hóa ra Vũ Quyền đã thầm đánh giá cô ngay từ lần đầu tiên gặp mặt rồi.
– Sao biết thế, đây đến dạy bơi thôi mà!
– Có bao giờ ba thích bơi lội gì đâu, muốn dẹp bể bơi lắm đấy, suốt ngày sợ con bé ngã! Lại còn con bé Diệu Anh cứ bám không tha nữa! Đúng lúc đấy đến thì nó nằng nặc đòi ra bể bơi bằng được. Hôm trước ba còn bóng gió khen con gái bác Dũng vừa xinh vừa giỏi, đoán ngay ra vị.
Haha… Lan Trinh cười vang. Ba chồng cô thật là biết cách sắp đặt. Từ hôm ấy ba mẹ chồng với bé Diệu Anh video call hỏi thăm cô mấy lần, hai người cũng lo lắng cho cô lắm. Nghĩ đến ba mẹ chồng Lan Trinh lại cảm thấy ấm lòng. Nhà chồng sẽ thật trọn vẹn điểm mười nếu như… Vũ Thành không như vậy. Nhưng chẳng có gì là hoàn hảo, được như hiện tại cô cũng cảm tạ trời đất lắm lắm rồi!
– Ăn nữa không, thoải mái đi!
Nhìn chiếc ốc quế vừa hết trên tay Lan Trinh, Vũ Quyền phì cười hỏi. Lan Trinh lè lưỡi:
– Hôm ấy thì ăn được năm chiếc, hôm nay một chiếc là đủ lắm rồi.
– Ừm… vậy về đi.
Lan Trinh gật đầu. Cô vẫn không quên… Đêm nay… hai người có “hẹn”, cái hẹn cô còn chưa thực hiện nghĩa vụ với anh. Quay sang nhìn vẻ căng thẳng của Vũ Quyền, cô hiểu anh chờ đợi thế nào.
Dừng lại trước một hiệu thuốc, Vũ Quyền vào mua bcs. Lan Trinh nhất quyết không rời xe đi cùng anh. Cô không dám đối diện với việc điều này là bình thường trong hôn nhân, cô vẫn xấu hổ lắm không dám nhìn ai cả.
Đóng sập cửa xe lại, Vũ Quyền quay sang nhìn Lan Trinh đang chín đỏ cả người.
– Ngại gì, sau lại thích ý.
– Đừng bắt người ta mua mấy thứ đó là được.
Vũ Quyền mím môi cười khởi động xe. Lan Trinh còn đang yếu, anh nghĩ cô chưa nên có thai lúc này, hơn nữa bản thân cô cũng chưa sẵn sàng làm mẹ.
Thình thịch… Trái tim Lan Trinh bất giác đập mạnh khi ai kia đóng sập cửa phòng. Vừa đi thể dục nóng người, Lan Trinh ngại ngùng liền nói:
– Mồ hôi nhễ nhại rồi, đi tắm đã nhé!
– Cùng tắm đi!
Vũ Quyền cất giọng hơi khàn. Lan Trinh lắc đầu nguầy nguậy lao vào phòng tắm. Cô vẫn ngại vô cùng dù hai người đã thân mật bên nhau nhiều lần. Tráng qua nước mát cùng sữa tắm, Lan Trinh cảm thấy đủ sạch sẽ sảng khoái mới choàng khăn tắm trắng lớn bước ra. Vũ Quyền ngây người nhìn một vẻ phong tình của vợ, vô thức nuốt khan.
Lan Trinh đỏ ửng hai má giục:
– Anh cũng vào tắm nhanh đi!
Vũ Quyền chẳng nghe lời, bước đến gạt nút khăn tắm đang gài trên ngực Lan Trinh. Cơ thể thanh xuân đẹp như tượng thần vệ nữ hiện ra trước đôi mắt sắc bén chăm chú ngắm nhìn, Lan Trinh xấu hổ vội kéo khăn lại. Đã mắt rồi Vũ Quyền mới nở một nụ cười gian tà, thở hắt ra nói:
– Chờ đây đi tắm!
Cảm giác hồi hộp còn lớn hơn cả hôm đầu tiên Lan Trinh về làm dâu. Lúc ấy cô chỉ coi việc này là nghĩa vụ, còn lúc này cô có cảm giác ngóng đợi được gần gũi với Vũ Quyền. Cởi bỏ khăn tắm, mặc lên người chiếc váy ngủ lụa xanh mềm mại cô vô thức nhìn về nơi có tiếng nước xả chờ đợi.
Vũ Quyền mở cửa phòng tắm bước ra, chiếc khăn tắm lớn còn lại quấn ngang hông, mái tóc ngắn đen nhánh đọng vài giọt nước. Trên khuôn mặt điển trai, trên vai trên lưng anh cũng còn lấm tấm nước. Lan Trinh khẽ nhíu mày, cầm chiếc khăn tắm của mình hướng về anh nói:
– Ngồi xuống đây em lau người cho.
– Tắm nhanh không kịp lau.
Lan Trinh bĩu môi cười, còn phải giải thích nữa.
– Lấy khăn này lau.
Đứng đối diện, Vũ Quyền gỡ khăn tắm, “con quái vật gân guốc” giương lên trêu chọc đúng tầm mắt Lan Trinh. Cô nóng ran cả người, đập một cái vào tay Vũ Quyền, ngước lên nhìn anh tránh nhìn “vật kia”.
– Anh tự lau đi.
– Ngại gì… chẳng thấy rồi.
Vũ Quyền cười cười tự lau nước trên người, cảm thấy đủ khô ráo liền bóc vỏ b.c.s, hai đầu gối quỳ lên giường, từng bước hướng về cô vợ đang xấu hổ nằm quay lưng ra ngoài. Bàn tay lần tìm đến, cách bắt đầu của Vũ Quyền vẫn vậy làm Lan Trinh choáng ngợp.
– Mặc làm gì… tốn công cởi.
Máu nóng dâng lên đến tận đỉnh đầu, Vũ Quyền quỳ giữa hai chân vợ.
– Váy này… dễ tuột ghê.
Âm thanh trêu chọc mờ ám, Lan Trinh xấu hổ vô cùng, khuôn mặt phiếm hồng nhắm chặt mắt. Cơ thể phụ nữ chuẩn đồng hồ cát trắng ngần làm Vũ Quyền họng khô lưỡi khô. Môi mềm áp lên môi người con gái dưới thân, vị bạc hà trong miệng thơm ngát ngọt ngào khó cưỡng. Nụ hôn sâu quấn quýt làm cả hai đều nóng lên lửa khao khát. Nâng eo Lan Trinh, Vũ Quyền thăm dò vài giây liền nhấn vào một lực rồi ngưng lại. Không vào sâu hơn được. Vũ Quyền hiểu vấn đề dù anh chưa trực tiếp làm chuyện này.
– Đau thế…
– Từ từ sẽ quen.
– Nó to thế… hay không vừa?
Lan Trinh nhíu mày, quả thực không nghĩ có thể “vừa” được. Vũ Quyền cắn răng chịu đựng, mồ hôi toát ra lấm tấm, gân trán nổi lên trước câu nói quá sức kích thích từ Lan Trinh, anh cố gắng chậm rãi. Lan Trinh hiểu điều này là đương nhiên, cảm giác thật muốn khóc dù đan xen trong đau đớn vẫn có gì đó đê mê lạ lẫm.
– Đỡ đau chưa?
Vũ Quyền vuốt ve những sợi tóc bết dính mồ hôi trên trán Lan Trinh, đôi mắt âu yếm nhìn sâu vào mắt vợ. Mồ hôi toát ra chảy thành dòng trên trán, nhỏ xuống má Lan Trinh. Hai đôi mắt nhìn nhau nồng nàn, cô đã chính thức là của anh, cũng như anh đã chính thức là của cô sau bao ngày bên nhau. Vợ chồng… hai người đã chính thức là vợ chồng, rào cản tự nhiên đã được gỡ bỏ, rào cản trong lòng cũng đang dần mất, cả hai đều cảm nhận được điều này, cũng không thể tưởng tượng được một ngày phải xa nhau sẽ đau đớn đến mức nào… Chỉ biết lúc này, anh đang ở trong cô, cũng như cô trong anh, cả tâm hồn và thể xác. Rung động, gần gũi, quý mến, cảm động, biết ơn… bao cảm xúc ngưng đọng trong ánh mắt cả hai trao nhau lấp lánh như sao trên bầu trời đêm.
– Có thích không?
Vũ Quyền nhẹ giọng, đôi mắt ánh lên nét tinh nghịch dò hỏi. Lan Trinh đẩy anh xuống:
– Cũng bình thường. Nặng thế!
Vũ Quyền ngửa người, ôm Lan Trinh nằm lên trên. Cô vuốt ve khuôn ngực cứng rắn, tai áp vào vai anh.
– Nóng nhỉ?
Lan Trinh lau mồ hôi cho cả hai. Điều hòa vẫn đang hoạt động nhưng mà không đủ độ trước sức nóng của trận k.ích tình. Vũ Quyền cười cười:
– Đương nhiên rồi. Một lúc sẽ hết nóng.
– Muốn tắm tiếp, người vã hết mồ hôi rồi.
– Để lát nữa, nghỉ chút đã.
Nghỉ chút của Vũ Quyền chỉ dừng trong năm phút. Cảm nhận được vật kia lại cứng lên, ánh mắt âu yếm chuyển vẻ gian tà cùng điệu cười hè hè, Lan Trinh nhất quyết đẩy anh ra:
– Đau lắm… không làm nữa đâu!
– Lần nữa thôi!
– Không… mai làm!
Lan Trinh ngúng nguẩy quay lưng lại Vũ Quyền. Anh không nỡ ép cô, biết cô đang đau, chỉ gật đầu dụi dụi vào cổ vợ, mơn man hôn lên tai cô. Anh không dám kỳ vọng cô còn trinh, cũng không câu nệ, chỉ là những gì xảy ra khiến anh ngỡ ngàng, hạnh phúc lan tỏa từng mạch máu khi biết cô trọn vẹn là của anh. Đẹp như cô mà chưa từng làm chuyện này với ai trước anh, khó tin thật. Là may mắn cho anh hay vì cô quá kiêu kỳ đây? Là thế nào thì cũng không quan trọng, cô đã là của anh, vĩnh viễn là như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.