Chương 29
Vũ Ngọc Hương
29/12/2023
Lan Trinh thở dài khi bác Thủy quan tâm hỏi:
– Sao nửa đêm rồi cậu Quyền còn đi đâu thế cô Trinh? Cô cậu cãi nhau à? Tôi nghe có tiếng la hét trên phòng…
– Chúng cháu có chút hiểu lầm thôi bác ạ. Bác vào ngủ đi, nếu anh ấy về cháu ra mở cổng cho anh ấy, bác không cần dậy đâu ạ.
Bác Thủy gật đầu. Lan Trinh chán nản ngồi chờ Vũ Quyền ở ghế mây trước biệt thự, lòng buồn bã cô chẳng muốn lên nhà. Ban nãy Vũ Quyền bỏ đi còn không mang điện thoại, cô không có cách nào liên lạc được với anh, đành chờ đợi mà chẳng biết làm gì. Cứ vậy một hồi cô gục trên bàn trà thiếp đi lúc nào không hay, khi tỉnh lại chợt thấy… Vũ Thành bế cô trên tay. Lan Trinh tức điên vội vùng khỏi người Vũ Thành. Anh ta thật quá đáng!
Lan Trinh đỏ gay mặt mũi quát lên:
– Anh Thành, anh làm cái gì thế? Tôi là em dâu của anh đấy!
– Anh thấy em mệt mỏi không nỡ đánh thức, ngồi đây muỗi cắn, em vào nhà đi! Gần sáng rồi đấy!
– Anh mặc kệ tôi đi!
– Thì anh có làm gì em đâu? Anh khát nước xuống nhà không ngờ thấy cửa vẫn mở, ra thấy em ngồi đây anh xót ruột thôi!
Ban nãy Vũ Thành bước ra không thấy xe Vũ Quyền đâu, lại thấy Lan Trinh chán nản nằm gục ở đây, đôi mắt anh ta sớm ánh lên tia sáng, lúc này liền nói:
– Vợ chồng em giận nhau à? Khổ thân em. Thằng Quyền nó vẫn cục tính như thế từ nhỏ, em ở với nó có ngày nó đánh cho hỏng người đấy!
Mẹ kiếp, cái lão dê già đốn mạt này, cô ghê tởm gã đến buồn nôn. Nghĩ đến việc anh ta chạm vào người, cô khẽ rùng mình một cái, bực bội hừ một tiếng, bước nhanh lên phòng đóng sập cửa lại. Đúng là… ngôi nhà này vẫn còn kẻ làm cô ghét điên lên được. Căn nhà của hai vợ chồng cô… chẳng biết bao giờ thì hoàn thành. Hôm trước cô và anh đã chọn một mảnh đất vuông vắn khá đẹp cách không xa nơi này, hiện tại mới đang làm thủ tục sang sổ. Đến lúc này… cô hoang mang quá… anh đang giận cô như vậy, có khi nào anh không thể hiểu cho cô, không thể tin lời cô mà mãi cứ dằn vặt cô không? Nếu cứ vậy thì… liệu cả hai còn có thể sống được với nhau không? Nước mắt lăn dài, Lan Trinh quay mặt về cửa sổ ban công, chăm chăm chờ đợi ánh đèn xe của chồng… cứ vậy đến sáng… đến khi cô thiếp đi rồi vẫn chẳng thấy anh đâu.
Lan Trinh giật mình tỉnh giấc… giờ là mấy giờ rồi? Cô xem đồng hồ, thở dài một tiếng. Đã năm giờ rồi, cô vội nhìn xuống sân. Vũ Quyền đã về từ lúc nào. Cô mừng rỡ vội chạy xuống dưới nhà, có điều nhìn quanh nhìn quẩn cũng không thấy anh đâu. Chẳng lẽ… anh ở phòng gym trên sân thượng? Nghĩ là làm Lan Trinh vội chạy lên. Cánh cửa phòng gym khép hờ, từ lúc muốn ngăn chặn Thúy Vân Vũ Quyền đã làm cửa khóa, lúc này Lan Trinh đẩy cửa bước vào.
Cảnh tượng trước mắt khiến Lan Trinh sững sờ, toàn thân lạnh toát mấp máy môi không thành tiếng. Vũ Quyền mình trần ôm Nhung, cả hai không một mảnh vải trong vòng tay nhau. Hai kẻ gian tình vẫn còn say sưa ngủ trên nền đá hoa, bình yên như không quan tâm gì đến cả thế giới.
Đây… có phải là cơn ác mộng tồi tệ nhất? Có phải Lan Trinh vẫn còn trong cơn mê dài không thức tỉnh? Lan Trinh có cấu nát tay cũng không dám tin vào sự thật. Vũ Quyền giận cô, anh có lý, nhưng… vì giận cô mà anh làm ra chuyện này, người làm vợ như cô có thể nào bình tĩnh đối diện? Cô vẫn đang là vợ anh, dù anh có giận cô, có hận cô anh cũng không được phép! Có phải chỉ hôm nay như vậy hay anh vẫn bí mật làm việc này với con nhỏ tưởng chừng hiền thục nết na kia không? Bao lâu nay cô không lên đây, cô còn bận rộn công việc học hành, chính bản thân cô cũng không thể trả lời được!
Lan Trinh hầm hầm xông đến lôi con Nhung khỏi người Vũ Quyền. Anh vẫn còn chưa tỉnh. Nhung mơ màng giật mình, hết hồn hết vía vội quỳ xuống sàn đá hoa khóc lóc van xin Lan Trinh. Cơ thể thanh xuân trắng ngần tươi non lõa lồ khiến Lan Trinh càng sôi máu. Lan Trinh điên tiết đạp vào người Nhung nhưng cô ta vẫn lao đến ôm chân cô xin tha:
– Chị Trinh… chị bình tĩnh đi… em xin chị… huhuhu!
– Con đĩ phản chủ… đồ mèo mả gà đồng, đồ nuôi ong tay áo, tao hối hận vì đã cưu mang mày, bảo vệ mày, lo lắng cho mày! Mày làm cái gì, làm cái gì với chồng tao thế hả? Mày có còn là người nữa không hả Nhung?
– Chị Trinh… em xin chị… chị tha cho em! Lúc sáng sớm em thấy chú Quyền say rượu lảo đảo đi lên, em sợ chú Quyền ngất ra đây lỡ đột tử, trên này gió lạnh… em không ngờ chú ấy thấy em liền lao vào em… Chú ấy cưỡng ép em… Em không thể chống lại được, sức em làm sao so được với chú ấy? Em… đằng nào cũng đã thất thân với chú ấy… em đành nghe chú ấy… chú hứa sẽ không để em chịu thiệt thòi… chị Trinh… chị hiểu cho em với… huhuhu…
– Tao… tao không còn lời nào để nói với mày! Cút! Mày cút ngay khỏi cái nhà này! Cút ngay cho tao!
– Không… Chị Trinh… em xin chị… cho em ở đây… em đã là người của chú Quyền rồi chị ơi! Em chỉ xin chị cho em được chăm sóc chú ấy… dù em có là con ở cả đời cũng được! Em không tranh giành chú ấy với chị đâu… huhuhu…
Vũ Quyền nhíu mày, cơn say dường như vẫn còn chưa lui. Anh mơ màng mở mắt, thấy cảnh Lan Trinh đang xua đuổi Nhung, cơ thể nó lõa lồ ôm lấy chân vợ anh, anh giật mình vùng dậy, lập tức nhìn lại mình. Vũ Quyền hoảng hốt vội mặc lại quần đùi. Quần áo của con Nhung đè lên quần áo anh. Đêm qua… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao đầu anh đau thế này, chẳng thể nhớ được bất cứ thứ gì?
– Sao lại cãi nhau thế? Cái Nhung sao không mặc quần áo vào? Còn cô kia, cô có tức giận gì nó cũng đừng có lột đồ của nó ra thế chứ?
Vũ Quyền vẫn chưa hết giận Lan Trinh, âm giọng dỗi dằn. Lan Trinh nhìn về chồng, cơn điên dâng lên tận họng. Đêm qua anh tức giận thế nào thì sáng nay anh tặng lại cô nguyên cơn tức giận, không, còn gấp hàng trăm hàng nghìn lần cơn tức giận của anh, bởi lẽ những gì cô nhìn thấy chính xác là cảnh bắt gian tại trận. Giờ lại còn nói cái giọng như thể vô can, định lừa con nít đấy à? Cô chỉ thẳng mặt Vũ Quyền gào lên:
– Ai? Ai là kẻ lột bỏ quần áo của nó mà xoạc nhau với nó hả? Anh định dùng vài lời nói để chối bỏ tội lỗi đúng không? Nó vừa nói anh cưỡng bức nó đấy, anh hứa hẹn gì với nó để nó như ăn bùa ăn bả của anh mà bám dính lấy anh thế hả?
– Ai làm gì nó? Vớ vẩn! Đêm qua lên đây tập tành xả rượu tính ngủ lại ở đây, sau rồi ngủ xừ mất, ai biết nó ở đâu xuất hiện? Con Nhung, mày điêu toa cái gì thế?
– Chú Quyền… huhuhu… tại sao chú làm mà chú không dám nhận… chú hại đời cháu… chú còn hứa sẽ cho cháu mọi thứ cháu thích… chú sẽ không để cháu chịu thiệt thòi cơ mà… tại sao chú lại khốn nạn như thế? Huhuhu…
Con Nhung trần truồng lao vào Vũ Quyền gào thét. Vũ Quyền giật nảy như phải bỏng, vội đẩy nó ra mà không được. Lan Trinh điên tiết lại kéo nó bằng được ra khỏi Vũ Quyền, nhìn lộn ruột đến muốn xé xác nó. Con quỷ cái này… đúng là con ăn cháo đá bát… nhưng… có lẽ nó cũng chỉ là kẻ bị hại… tội lỗi nằm ở cả hai!
– Mày mặc lại quần áo vào đi con khốn! Tránh xa chồng tao ra!
Lan Trinh quát to, vứt bộ đồ thun mặc nhà cùng quần áo lót vào người nó. Nhung đau đớn chẳng thiết mặc lại, kéo lấy cái áo che ngực, ngồi đó nước mắt như mưa gục đầu xuống. Lan Trinh quyết định mặc kệ cả hai, cô khinh bỉ dậm chân bước xuống nhà. Giờ gạo cũng đã thành cơm, cô ngăn cản cũng chẳng còn giá trị gì nữa, có khi còn làm ai kia thêm bức bối. Đúng là… loại động vật suy nghĩ bằng thân dưới. Chưa bao giờ cô cảm thấy ghê tởm đàn ông như lúc này!
– Cô tin hay không cũng được, cô thì hơn gì mà bày đặt tức giận chửi rủa?
Vũ Quyền tức điên trước cảnh tượng ngoài chữ “ngờ”, cơn giận đêm qua vẫn còn bừng bừng chưa nguôi, anh bước theo Lan Trinh dài gọng, chẳng thiết giải thích, giải thích cũng chẳng nghe, mà thật ra… anh cũng chẳng nhớ đêm qua xảy ra cái gì, cái đầu lúc này còn ong ong chưa tỉnh hẳn rượu. Anh đúng là tệ hại, rượu say một cái là trời đất tù mù, làm gì cũng không nhớ nữa. Sợ thế nên anh đã liều mạng phóng xe về, ai dè vẫn xảy ra cái sự oái oăm này. Mẹ kiếp!
Lan Trinh không thèm trả lời. Chuyện đã quá rõ ràng, mối quan hệ này sai ngay từ đầu, cô đã liều mình dấn thân mà không lường được người gọi là chồng kia chẳng có chút suy nghĩ nào, chỉ vì giận dỗi không thèm tìm hiểu sự thật mà sẵn sàng đáp trả cô như để chứng tỏ mình, như để trả thù cô, như để giải tỏa sinh lý cao hừng hực. Cô quá sức ngu ngục! Cô đúng là điên rồ nên mới chấp nhận lấy anh ta, anh ta vì sinh lý mà lấy cô thì hoàn toàn có thể vì sinh lý mà làm ra ba cái loại chuyện đó với đứa con gái khác.
– Giữa chúng ta quá nhiều mâu thuẫn không thể giải quyết. Chuyện tôi bị anh hiểu lầm, tôi nhất định sẽ tìm bằng chứng để anh tin tôi không làm gì có lỗi với anh, đó đơn giản là danh dự của tôi. Còn chuyện anh đáp trả lại tôi, tôi có chết cũng sẽ không tha thứ cho anh đâu!
Lan Trinh quay lại nói với Vũ Quyền khi anh bước vào phòng. Cô đã quá mệt mỏi, một đêm mệt nhoài chờ chồng về, chờ anh bình tĩnh suy xét, chờ anh cho cô một cơ hội giải thích, cuối cùng đáp lại cô là cái gì? Khuôn mặt cô lúc này là một màu trắng bệch nhợt nhạt, thậm chí tức giận cũng đã chẳng còn. Lúc này cô đã chẳng còn thiết gì nữa. Cơn đau trong lòng lớn đến mức cơ thể cô tê dại, cô chỉ cảm thấy ghê tởm, cảm thấy muốn tránh xa khỏi Vũ Quyền, cô cần được ở một mình để bình tĩnh lại. Mở tủ lấy vài bộ đồ, cô tống cả vào vali, tống thêm cái laptop. Vũ Quyền trấn tĩnh lại, bước hai bước giữ tay Lan Trinh đang đặt trên tay kéo vali, gằn giọng:
– Cô đi đâu? Không đi đâu hết!
Lan Trinh cáu tiết giật tay Vũ Quyền, lực mạnh đến mức tay cô đập vào vali đau điếng mà nhất thời cô còn chẳng cảm nhận được, chỉ biết cơn đau làm mặt cô tím lại. Vũ Quyền xót như ai cào, vội nâng tay Lan Trinh xoa xoa. Cô ghê tởm lùi cả người lại, quát lên:
– Anh muốn thấy xác tôi ở đây thì cứ việc ngăn cản!
Không để Vũ Quyền kịp phản ứng, Lan Trinh kéo vali bước thẳng xuống dưới nhà. Nghe câu tuyên bố của Lan Trinh, Vũ Quyền cứng cả người, anh hiểu lúc này cô cần có thời gian, thế nên không đuổi theo cô nữa. Lan Trinh bước vội ra xe máy, đặt vali lên chân gác, bước lại cổng tự mở khóa rồi phóng xe máy trở về nhà bố mẹ đẻ.
– Sao nửa đêm rồi cậu Quyền còn đi đâu thế cô Trinh? Cô cậu cãi nhau à? Tôi nghe có tiếng la hét trên phòng…
– Chúng cháu có chút hiểu lầm thôi bác ạ. Bác vào ngủ đi, nếu anh ấy về cháu ra mở cổng cho anh ấy, bác không cần dậy đâu ạ.
Bác Thủy gật đầu. Lan Trinh chán nản ngồi chờ Vũ Quyền ở ghế mây trước biệt thự, lòng buồn bã cô chẳng muốn lên nhà. Ban nãy Vũ Quyền bỏ đi còn không mang điện thoại, cô không có cách nào liên lạc được với anh, đành chờ đợi mà chẳng biết làm gì. Cứ vậy một hồi cô gục trên bàn trà thiếp đi lúc nào không hay, khi tỉnh lại chợt thấy… Vũ Thành bế cô trên tay. Lan Trinh tức điên vội vùng khỏi người Vũ Thành. Anh ta thật quá đáng!
Lan Trinh đỏ gay mặt mũi quát lên:
– Anh Thành, anh làm cái gì thế? Tôi là em dâu của anh đấy!
– Anh thấy em mệt mỏi không nỡ đánh thức, ngồi đây muỗi cắn, em vào nhà đi! Gần sáng rồi đấy!
– Anh mặc kệ tôi đi!
– Thì anh có làm gì em đâu? Anh khát nước xuống nhà không ngờ thấy cửa vẫn mở, ra thấy em ngồi đây anh xót ruột thôi!
Ban nãy Vũ Thành bước ra không thấy xe Vũ Quyền đâu, lại thấy Lan Trinh chán nản nằm gục ở đây, đôi mắt anh ta sớm ánh lên tia sáng, lúc này liền nói:
– Vợ chồng em giận nhau à? Khổ thân em. Thằng Quyền nó vẫn cục tính như thế từ nhỏ, em ở với nó có ngày nó đánh cho hỏng người đấy!
Mẹ kiếp, cái lão dê già đốn mạt này, cô ghê tởm gã đến buồn nôn. Nghĩ đến việc anh ta chạm vào người, cô khẽ rùng mình một cái, bực bội hừ một tiếng, bước nhanh lên phòng đóng sập cửa lại. Đúng là… ngôi nhà này vẫn còn kẻ làm cô ghét điên lên được. Căn nhà của hai vợ chồng cô… chẳng biết bao giờ thì hoàn thành. Hôm trước cô và anh đã chọn một mảnh đất vuông vắn khá đẹp cách không xa nơi này, hiện tại mới đang làm thủ tục sang sổ. Đến lúc này… cô hoang mang quá… anh đang giận cô như vậy, có khi nào anh không thể hiểu cho cô, không thể tin lời cô mà mãi cứ dằn vặt cô không? Nếu cứ vậy thì… liệu cả hai còn có thể sống được với nhau không? Nước mắt lăn dài, Lan Trinh quay mặt về cửa sổ ban công, chăm chăm chờ đợi ánh đèn xe của chồng… cứ vậy đến sáng… đến khi cô thiếp đi rồi vẫn chẳng thấy anh đâu.
Lan Trinh giật mình tỉnh giấc… giờ là mấy giờ rồi? Cô xem đồng hồ, thở dài một tiếng. Đã năm giờ rồi, cô vội nhìn xuống sân. Vũ Quyền đã về từ lúc nào. Cô mừng rỡ vội chạy xuống dưới nhà, có điều nhìn quanh nhìn quẩn cũng không thấy anh đâu. Chẳng lẽ… anh ở phòng gym trên sân thượng? Nghĩ là làm Lan Trinh vội chạy lên. Cánh cửa phòng gym khép hờ, từ lúc muốn ngăn chặn Thúy Vân Vũ Quyền đã làm cửa khóa, lúc này Lan Trinh đẩy cửa bước vào.
Cảnh tượng trước mắt khiến Lan Trinh sững sờ, toàn thân lạnh toát mấp máy môi không thành tiếng. Vũ Quyền mình trần ôm Nhung, cả hai không một mảnh vải trong vòng tay nhau. Hai kẻ gian tình vẫn còn say sưa ngủ trên nền đá hoa, bình yên như không quan tâm gì đến cả thế giới.
Đây… có phải là cơn ác mộng tồi tệ nhất? Có phải Lan Trinh vẫn còn trong cơn mê dài không thức tỉnh? Lan Trinh có cấu nát tay cũng không dám tin vào sự thật. Vũ Quyền giận cô, anh có lý, nhưng… vì giận cô mà anh làm ra chuyện này, người làm vợ như cô có thể nào bình tĩnh đối diện? Cô vẫn đang là vợ anh, dù anh có giận cô, có hận cô anh cũng không được phép! Có phải chỉ hôm nay như vậy hay anh vẫn bí mật làm việc này với con nhỏ tưởng chừng hiền thục nết na kia không? Bao lâu nay cô không lên đây, cô còn bận rộn công việc học hành, chính bản thân cô cũng không thể trả lời được!
Lan Trinh hầm hầm xông đến lôi con Nhung khỏi người Vũ Quyền. Anh vẫn còn chưa tỉnh. Nhung mơ màng giật mình, hết hồn hết vía vội quỳ xuống sàn đá hoa khóc lóc van xin Lan Trinh. Cơ thể thanh xuân trắng ngần tươi non lõa lồ khiến Lan Trinh càng sôi máu. Lan Trinh điên tiết đạp vào người Nhung nhưng cô ta vẫn lao đến ôm chân cô xin tha:
– Chị Trinh… chị bình tĩnh đi… em xin chị… huhuhu!
– Con đĩ phản chủ… đồ mèo mả gà đồng, đồ nuôi ong tay áo, tao hối hận vì đã cưu mang mày, bảo vệ mày, lo lắng cho mày! Mày làm cái gì, làm cái gì với chồng tao thế hả? Mày có còn là người nữa không hả Nhung?
– Chị Trinh… em xin chị… chị tha cho em! Lúc sáng sớm em thấy chú Quyền say rượu lảo đảo đi lên, em sợ chú Quyền ngất ra đây lỡ đột tử, trên này gió lạnh… em không ngờ chú ấy thấy em liền lao vào em… Chú ấy cưỡng ép em… Em không thể chống lại được, sức em làm sao so được với chú ấy? Em… đằng nào cũng đã thất thân với chú ấy… em đành nghe chú ấy… chú hứa sẽ không để em chịu thiệt thòi… chị Trinh… chị hiểu cho em với… huhuhu…
– Tao… tao không còn lời nào để nói với mày! Cút! Mày cút ngay khỏi cái nhà này! Cút ngay cho tao!
– Không… Chị Trinh… em xin chị… cho em ở đây… em đã là người của chú Quyền rồi chị ơi! Em chỉ xin chị cho em được chăm sóc chú ấy… dù em có là con ở cả đời cũng được! Em không tranh giành chú ấy với chị đâu… huhuhu…
Vũ Quyền nhíu mày, cơn say dường như vẫn còn chưa lui. Anh mơ màng mở mắt, thấy cảnh Lan Trinh đang xua đuổi Nhung, cơ thể nó lõa lồ ôm lấy chân vợ anh, anh giật mình vùng dậy, lập tức nhìn lại mình. Vũ Quyền hoảng hốt vội mặc lại quần đùi. Quần áo của con Nhung đè lên quần áo anh. Đêm qua… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao đầu anh đau thế này, chẳng thể nhớ được bất cứ thứ gì?
– Sao lại cãi nhau thế? Cái Nhung sao không mặc quần áo vào? Còn cô kia, cô có tức giận gì nó cũng đừng có lột đồ của nó ra thế chứ?
Vũ Quyền vẫn chưa hết giận Lan Trinh, âm giọng dỗi dằn. Lan Trinh nhìn về chồng, cơn điên dâng lên tận họng. Đêm qua anh tức giận thế nào thì sáng nay anh tặng lại cô nguyên cơn tức giận, không, còn gấp hàng trăm hàng nghìn lần cơn tức giận của anh, bởi lẽ những gì cô nhìn thấy chính xác là cảnh bắt gian tại trận. Giờ lại còn nói cái giọng như thể vô can, định lừa con nít đấy à? Cô chỉ thẳng mặt Vũ Quyền gào lên:
– Ai? Ai là kẻ lột bỏ quần áo của nó mà xoạc nhau với nó hả? Anh định dùng vài lời nói để chối bỏ tội lỗi đúng không? Nó vừa nói anh cưỡng bức nó đấy, anh hứa hẹn gì với nó để nó như ăn bùa ăn bả của anh mà bám dính lấy anh thế hả?
– Ai làm gì nó? Vớ vẩn! Đêm qua lên đây tập tành xả rượu tính ngủ lại ở đây, sau rồi ngủ xừ mất, ai biết nó ở đâu xuất hiện? Con Nhung, mày điêu toa cái gì thế?
– Chú Quyền… huhuhu… tại sao chú làm mà chú không dám nhận… chú hại đời cháu… chú còn hứa sẽ cho cháu mọi thứ cháu thích… chú sẽ không để cháu chịu thiệt thòi cơ mà… tại sao chú lại khốn nạn như thế? Huhuhu…
Con Nhung trần truồng lao vào Vũ Quyền gào thét. Vũ Quyền giật nảy như phải bỏng, vội đẩy nó ra mà không được. Lan Trinh điên tiết lại kéo nó bằng được ra khỏi Vũ Quyền, nhìn lộn ruột đến muốn xé xác nó. Con quỷ cái này… đúng là con ăn cháo đá bát… nhưng… có lẽ nó cũng chỉ là kẻ bị hại… tội lỗi nằm ở cả hai!
– Mày mặc lại quần áo vào đi con khốn! Tránh xa chồng tao ra!
Lan Trinh quát to, vứt bộ đồ thun mặc nhà cùng quần áo lót vào người nó. Nhung đau đớn chẳng thiết mặc lại, kéo lấy cái áo che ngực, ngồi đó nước mắt như mưa gục đầu xuống. Lan Trinh quyết định mặc kệ cả hai, cô khinh bỉ dậm chân bước xuống nhà. Giờ gạo cũng đã thành cơm, cô ngăn cản cũng chẳng còn giá trị gì nữa, có khi còn làm ai kia thêm bức bối. Đúng là… loại động vật suy nghĩ bằng thân dưới. Chưa bao giờ cô cảm thấy ghê tởm đàn ông như lúc này!
– Cô tin hay không cũng được, cô thì hơn gì mà bày đặt tức giận chửi rủa?
Vũ Quyền tức điên trước cảnh tượng ngoài chữ “ngờ”, cơn giận đêm qua vẫn còn bừng bừng chưa nguôi, anh bước theo Lan Trinh dài gọng, chẳng thiết giải thích, giải thích cũng chẳng nghe, mà thật ra… anh cũng chẳng nhớ đêm qua xảy ra cái gì, cái đầu lúc này còn ong ong chưa tỉnh hẳn rượu. Anh đúng là tệ hại, rượu say một cái là trời đất tù mù, làm gì cũng không nhớ nữa. Sợ thế nên anh đã liều mạng phóng xe về, ai dè vẫn xảy ra cái sự oái oăm này. Mẹ kiếp!
Lan Trinh không thèm trả lời. Chuyện đã quá rõ ràng, mối quan hệ này sai ngay từ đầu, cô đã liều mình dấn thân mà không lường được người gọi là chồng kia chẳng có chút suy nghĩ nào, chỉ vì giận dỗi không thèm tìm hiểu sự thật mà sẵn sàng đáp trả cô như để chứng tỏ mình, như để trả thù cô, như để giải tỏa sinh lý cao hừng hực. Cô quá sức ngu ngục! Cô đúng là điên rồ nên mới chấp nhận lấy anh ta, anh ta vì sinh lý mà lấy cô thì hoàn toàn có thể vì sinh lý mà làm ra ba cái loại chuyện đó với đứa con gái khác.
– Giữa chúng ta quá nhiều mâu thuẫn không thể giải quyết. Chuyện tôi bị anh hiểu lầm, tôi nhất định sẽ tìm bằng chứng để anh tin tôi không làm gì có lỗi với anh, đó đơn giản là danh dự của tôi. Còn chuyện anh đáp trả lại tôi, tôi có chết cũng sẽ không tha thứ cho anh đâu!
Lan Trinh quay lại nói với Vũ Quyền khi anh bước vào phòng. Cô đã quá mệt mỏi, một đêm mệt nhoài chờ chồng về, chờ anh bình tĩnh suy xét, chờ anh cho cô một cơ hội giải thích, cuối cùng đáp lại cô là cái gì? Khuôn mặt cô lúc này là một màu trắng bệch nhợt nhạt, thậm chí tức giận cũng đã chẳng còn. Lúc này cô đã chẳng còn thiết gì nữa. Cơn đau trong lòng lớn đến mức cơ thể cô tê dại, cô chỉ cảm thấy ghê tởm, cảm thấy muốn tránh xa khỏi Vũ Quyền, cô cần được ở một mình để bình tĩnh lại. Mở tủ lấy vài bộ đồ, cô tống cả vào vali, tống thêm cái laptop. Vũ Quyền trấn tĩnh lại, bước hai bước giữ tay Lan Trinh đang đặt trên tay kéo vali, gằn giọng:
– Cô đi đâu? Không đi đâu hết!
Lan Trinh cáu tiết giật tay Vũ Quyền, lực mạnh đến mức tay cô đập vào vali đau điếng mà nhất thời cô còn chẳng cảm nhận được, chỉ biết cơn đau làm mặt cô tím lại. Vũ Quyền xót như ai cào, vội nâng tay Lan Trinh xoa xoa. Cô ghê tởm lùi cả người lại, quát lên:
– Anh muốn thấy xác tôi ở đây thì cứ việc ngăn cản!
Không để Vũ Quyền kịp phản ứng, Lan Trinh kéo vali bước thẳng xuống dưới nhà. Nghe câu tuyên bố của Lan Trinh, Vũ Quyền cứng cả người, anh hiểu lúc này cô cần có thời gian, thế nên không đuổi theo cô nữa. Lan Trinh bước vội ra xe máy, đặt vali lên chân gác, bước lại cổng tự mở khóa rồi phóng xe máy trở về nhà bố mẹ đẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.