Chương 31
Vũ Ngọc Hương
29/12/2023
Một hồi thấy Lan Trinh im im, Vũ Quyền liều mình trèo lên giường, choàng một cái ôm cô vợ giận dỗi vào lòng. Lan Trinh giãy giụa, nước mắt vẫn lăn dài, sụt sịt nói:
– Ai tin anh được?
– Lại còn không tin, đây chẳng bao giờ sai lời nhá!
– Không tin.
– Kệ, cứ ôm. Không tin cũng cứ bám.
Đúng là… nhây số một! Lan Trinh chịu thua anh rồi. Cô chịu để anh xoay người cô lại, đôi mắt sưng húp đối diện với ánh mắt âu yếm của anh. Lan Trinh híp mắt nhìn chồng nói bằng giọng mũi:
– Tin nên mới tha cho đấy.
– Ừ, tin chứ lại không tin. Đây chỉ có đấy thôi. Mấy con thích làm trà xanh đấy còn khinh cho.
– Nó cứ nói là cướp đời con gái của nó đấy. Chịu trách nhiệm thế nào?
– Kệ nó. Đuổi đi rồi. Nó điêu đấy.
Bó tay, đúng là… Nếu đúng là hại nó mà không nhớ thì cũng tội nghiệp nó, nhưng mà… để nó ở lại còn tức nổ mắt hơn. Lan Trinh áy náy nói:
– Nếu đêm qua hại nó thật mà không nhớ… là sai với nó đấy.
– Say rồi biết gì đâu, nó điêu đấy, tin anh đi.
– Ừm.
Câu nói ậm ừ trong cổ họng chẳng thể phát ra, đôi môi người kia đã chạm đến môi vợ, nhẹ nhàng hôn lên làm lành. Nhớ quá, cứ nghĩ sẽ chẳng bao giờ được ở bên nhau thế này nữa, cuối cùng… bao nhiêu cay đắng giận hờn chỉ vì mềm lòng mà xóa sạch. Đúng là… yêu quá hóa hèn là có thật…
– Hai đứa có ở đây ăn trưa không mẹ nấu?
Bà Loan tươi cười hỏi bên ngoài cửa, thấy trong phòng yên yên lòng bà cũng rộn ràng. Ban nãy nhìn thằng con rể hớt hải bước vào nhà, mặt mũi bơ phờ lo lắng, bà đã đoán ra tám chín phần êm chuyện rồi. Bà thế nào vẫn là tin nó, bố nó ngay từ đầu khẳng định nó không có tính trai gái vớ vẩn, bà tin có giận hờn gì mà còn yêu thương nhau thì cũng bỏ qua hết cho nhau được thôi.
Nghe tiếng hỏi, vợ chồng trẻ bận làm lành giật mình. Lan Trinh lúng túng đáp:
– Vâng… mẹ cho chúng con xin một bữa.
Giờ gần mười một giờ rồi, Lan Trinh ngại ngùng đẩy chồng ra.
– Để em xuống phụ mẹ nấu cơm, anh cứ nằm nghỉ đi, mùi rượu còn nồng lắm đấy!
– Ngủ đi, đêm qua em cũng có ngủ nghê được gì đâu. Mắt như con gấu trúc rồi. Nhờ mẹ nấu cho một bữa không sao đâu.
Vũ Quyền ôm Lan Trinh chặt cứng, không cho cô đi. Ai đó cứ ngắm vợ mãi chẳng chịu buông, Lan Trinh buồn ngủ ríu mắt đành chịu thả mình vào giấc ngủ. Vũ Quyền hôn lên trán vợ, chịu để cơn say còn sót lại dìm chặt xuống giường. Đến khi có tiếng gõ cửa lần hai Lan Trinh mới giật mình tỉnh giấc.
– Xong cơm rồi đấy, hai đứa có xuống ăn không?
– Dạ… có mẹ ạ, chúng con xuống ngay đây!
Lan Trinh vỗ vỗ má Vũ Quyền. Say đến thế là cùng, thế quái nào may lại không cho chó ăn chè. Chắc chắn là hại sức khỏe lắm. Đúng là cái đồ… siêu ngốc nghếch! Say xỉn mà xảy ra bao nhiêu chuyện, không cái dại nào bằng cái dại nào.
Vũ Quyền còn bơ phờ sau cơn say, ăn cũng chẳng có cảm giác gì, có điều được vợ tha cho nên hí hửng tươi tắn hẳn. Lan Trinh ngồi cạnh chồng, yên lặng ăn. Bà Loan tủm tỉm nhìn hai đứa, đúng là yên thật rồi. Nhìn sắc mặt hồng nhuận của con gái thế này là bà yên tâm hẳn. Ông Dũng còn mệt mỏi nhưng cũng ngồi ăn được cùng cả nhà, ban nãy nghe vợ nói qua tình hình, lúc này ông nhìn con gái lên tiếng:
– Vợ chồng có gì đóng cửa bảo nhau, cứ gặp chuyện lại bỏ về nhà thế này không ra gì đâu, người ta lại trách bố mẹ không biết dạy con.
– Dạ… bố cho con xin lỗi. Tất cả là lỗi tại con, vợ con giận con là phải ạ.
Vũ Quyền nhanh mồm nhanh miệng nhận tội đỡ cho vợ. Lan Trinh đạp nhẹ vào chân anh. Cô không thích nói rõ mọi chuyện với bố mẹ cô. Vũ Quyền đương nhiên hiểu, chỉ cười cười nhìn vợ âu yếm. Ông Dũng ôn tồn nói tiếp:
– Lỗi phải gì đàn ông cứ bao dung thương vợ là xong hết. Đàn bà làm vợ rồi thiệt thòi đủ đường, nếu cứ nhận thắng với vợ thì chắc chắn cả hai cùng thua. Không phải vì con Trinh là con gái bố mà bố nói thế đâu.
– Con hiểu bố ạ… Dạo này bố còn đau đầu nữa không ạ?
– Ừ, bố cũng đỡ dần rồi. Nghỉ thêm mấy bữa nữa cho hoàn người lại rồi bố ra xưởng đỡ cho con Trinh. Lơ mơ mà tính toán nhầm còn chết hơn chứ bố cũng biết con Trinh vất vả.
– Vâng… bố cứ yên tâm nghỉ ngơi, đợt này hàng cũng chững lại rồi… gần cuối hè rồi người ta chuẩn bị sang đồ đông. Mình con ở xưởng cũng thoải mái thôi bố.
Ông Dũng gật đầu. Xong bữa Vũ Quyền giúp Lan Trinh rửa bát, cái mặt hối lỗi nhìn vừa ghét ghét vừa buồn cười. Anh cứ xun xoe bên vợ, vợ rửa xong cái nào là lau cái đấy cất lên chạn. Bà Loan lau dọn bàn ăn, nhìn cảnh vợ chồng quấn quýt bên nhau mà mát lòng mát dạ. Bát đũa còn xô vào nhau nói gì hai con người từ xa lạ trở thành vợ chồng sống dưới một mái nhà, đôi lúc phải có thế này thế khác, dù bà hiểu chuyện ban sáng chắc hẳn rất phức tạp nên con gái bà mới thế.
– Mẹ thấy cái Trinh cũng khỏe rồi, đã tính có cháu cho mẹ chưa thế?
– Mẹ… chuyện này cứ bình tĩnh ạ. Sẽ đến lúc thôi mẹ yên tâm.
Lan Trinh lau tay vào khăn quay ra đáp. Cô thuyết phục chồng mà không được, không muốn mẹ suy nghĩ nên không muốn nhắc đến. Vũ Quyền cũng nói:
– Bọn con tính sau chuyến đi Pháp này cho thoải mái. Mùa đông mang bầu cũng mát mẻ hơn mẹ ạ.
– Gớm, còn tính thế nữa, tính mà trời không cho thì cũng chịu đấy!
Bà Loan bĩu môi cười nhưng không nói gì thêm, dù sao phía bên nhà gái đối với chuyện con cái thường nhẹ nhàng hơn. Chuyện bác sĩ khuyên Lan Trinh chưa nên có con bà cũng biết, có điều bà mong cháu quá nên mới giục.
Vợ chồng lên phòng nghỉ ngơi một lát sau bữa trưa, Lan Trinh nhìn đồng hồ nói:
– Gần hai giờ rồi, anh về công ty đi thôi!
– Em có sang xưởng không? Tối nay anh đưa em đến lớp học, tiện thể ngồi một lát trong lớp có được không?
Lan Trinh mỉm cười, chồng cô nhất quyết muốn tuyên chiến với những đối tượng “nguy hiểm” trong lớp học, cô làm sao có thể không đồng ý.
– Vâng, vậy năm rưỡi anh sang xưởng nhé! Giờ em phóng xe máy sang xưởng cho tiện, có mấy bước chân thôi.
– Mấy bước chân của em nhưng anh thấy không yên tâm. Giờ một bước cũng không được rời anh, phải hộ tống bà xã đi đến nơi về đến chốn.
– Thôi cứ để em đi xe máy, chiều nay em còn phải đi làm lại giấy tờ, mất xừ điện thoại, chứng minh với bằng lái xe, tiền thì không đáng kể nhưng giấy tờ lại phải làm lại mất thời gian.
– Anh đưa em đi, cho nhân viên làm online một hôm cũng được. Em không có giấy tờ mà lái xe công an bắt thì sao?
– Ừm… vâng. Anh có nghĩ có kẻ cố tình làm hại em không? Không phải đơn thuần là bọn cướp đường bình thường đâu. Em nghĩ có đứa đứng sau anh ạ.
Vũ Quyền chau mày gật đầu:
– Anh cũng nghĩ có thể là con Vân. Nếu không có ảnh chụp với gửi cho anh thì còn có thể coi là em tình cờ gặp cướp. Nếu không phải con Vân thì có thể là cái thằng đưa em vào nhà nghỉ nó bày ra đấy! Mà nó là thằng nào em biết nó không?
Lan Trinh chán nản nói:
– Hắn là bạn cùng lớp với em. Bình thường hắn về cùng đường, hay đi đằng sau em. Em biết có thể anh khó tin là hắn không làm gì em nhưng lúc em tỉnh lại thấy quần áo vẫn nguyên. Bộ quần áo em mặc rất khó để người khác cài lại cẩn thận, em tin hắn tha cho em thật anh ạ. Dù gì cũng còn học với nhau, em nghĩ hắn không dám manh động đâu.
– Mình tìm xem xung quanh đó có nhà nào gắn camera không, hoặc nhà nghỉ đó có không?
– Chỗ bọn cướp chặn em thì không có vì hai bên là tường bao thôi, tối tăm nên bọn cướp nó mới chọn. Còn nhà nghỉ thì… trong phòng làm sao có được, nếu có bọn họ bị kiện chết! Bên ngoài nhà nghỉ may may có thể có camera, mình hỏi họ xem sao.
– Ừ… có ra sao cũng được. Đừng nghĩ gì cả. Có điều không phải thằng chó kia thì khả năng cao là con Vân.
– Vâng, lúc về rẽ qua nhà nghỉ đó hỏi xem, em vẫn muốn xác nhận được thêm điều gì thì xác nhận anh ạ. Cảm giác không có gì để chứng minh bức bối lắm.
||||| Truyện đề cử: Sau Khi Vội Vã Kết Hôn |||||
– Được rồi, giờ anh đưa em đến xưởng rồi đi đâu thì đi.
Sau mấy thủ tục giấy tờ, Vũ Quyền còn ở lại xưởng cùng Lan Trinh. Hôm nay nhân viên công ty Nhà Đẹp được một ngày làm việc online hẳn ai cũng phấn khởi. Đến năm rưỡi chiều, Vũ Quyền đưa Lan Trinh đi ăn nhẹ rồi mới cùng cô vào lớp học. Khỏi phải nói, cả lớp gần ba chục đôi mắt đều hướng về một nhân vật lạ tự nhiên xuất hiện ngồi cạnh Lan Trinh. Chẳng cần nói cũng biết Vũ Quyền là ai trước độ đẹp đôi của hai người, cảm giác như khi họ ngồi cạnh nhau tạo thành một bức tranh hoàn chỉnh. Giáo viên vẫn còn chưa đến, Vũ Quyền chỉ định ngồi trong lớp đến khi gặp được thằng chó kia là đủ, sau đó anh sẽ ra ngoài đợi Lan Trinh tan học, cũng để cho thằng kia một bài học.
Thế Mạnh vào sau vợ chồng Lan Trinh vài phút. Thấy người đàn ông cao lớn đẹp trai lồng lộng ngồi cạnh Lan Trinh, anh ta sầm mặt, biết là không thể ngồi cạnh cô như mọi ngày được nữa. Chuyện tối qua, sau khi đọc tin nhắn của Lan Trinh, Thế Mạnh đã nhen lên ý định xấu, lúc này anh ta cắn răng ngồi cách hai người một khoảng.
Vũ Quyền đanh mặt ngay khi Thế Mạnh bước vào lớp. Bức ảnh kia dù không quá rõ nét nhưng cũng đủ để anh nhận ra thân hình cao lớn của hắn. Nhìn cũng được mã đấy mà hèn như chó, anh không cho nó một trận thì không phải là chồng của Lan Trinh. Tay anh nắm chặt thành quyền kêu răng rắc, Lan Trinh ngồi bên quay sang áy náy trấn an chồng:
– Dù sao tối qua cũng nhờ hắn mà em thoát bọn cướp khốn nạn. Vào tay bọn nó chắc em tàn đời luôn rồi anh ạ. Chỉ cần anh ở đây cho hắn thấy, cho hắn hiểu hắn không làm gì được vợ chồng mình thôi.
– Ai tin anh được?
– Lại còn không tin, đây chẳng bao giờ sai lời nhá!
– Không tin.
– Kệ, cứ ôm. Không tin cũng cứ bám.
Đúng là… nhây số một! Lan Trinh chịu thua anh rồi. Cô chịu để anh xoay người cô lại, đôi mắt sưng húp đối diện với ánh mắt âu yếm của anh. Lan Trinh híp mắt nhìn chồng nói bằng giọng mũi:
– Tin nên mới tha cho đấy.
– Ừ, tin chứ lại không tin. Đây chỉ có đấy thôi. Mấy con thích làm trà xanh đấy còn khinh cho.
– Nó cứ nói là cướp đời con gái của nó đấy. Chịu trách nhiệm thế nào?
– Kệ nó. Đuổi đi rồi. Nó điêu đấy.
Bó tay, đúng là… Nếu đúng là hại nó mà không nhớ thì cũng tội nghiệp nó, nhưng mà… để nó ở lại còn tức nổ mắt hơn. Lan Trinh áy náy nói:
– Nếu đêm qua hại nó thật mà không nhớ… là sai với nó đấy.
– Say rồi biết gì đâu, nó điêu đấy, tin anh đi.
– Ừm.
Câu nói ậm ừ trong cổ họng chẳng thể phát ra, đôi môi người kia đã chạm đến môi vợ, nhẹ nhàng hôn lên làm lành. Nhớ quá, cứ nghĩ sẽ chẳng bao giờ được ở bên nhau thế này nữa, cuối cùng… bao nhiêu cay đắng giận hờn chỉ vì mềm lòng mà xóa sạch. Đúng là… yêu quá hóa hèn là có thật…
– Hai đứa có ở đây ăn trưa không mẹ nấu?
Bà Loan tươi cười hỏi bên ngoài cửa, thấy trong phòng yên yên lòng bà cũng rộn ràng. Ban nãy nhìn thằng con rể hớt hải bước vào nhà, mặt mũi bơ phờ lo lắng, bà đã đoán ra tám chín phần êm chuyện rồi. Bà thế nào vẫn là tin nó, bố nó ngay từ đầu khẳng định nó không có tính trai gái vớ vẩn, bà tin có giận hờn gì mà còn yêu thương nhau thì cũng bỏ qua hết cho nhau được thôi.
Nghe tiếng hỏi, vợ chồng trẻ bận làm lành giật mình. Lan Trinh lúng túng đáp:
– Vâng… mẹ cho chúng con xin một bữa.
Giờ gần mười một giờ rồi, Lan Trinh ngại ngùng đẩy chồng ra.
– Để em xuống phụ mẹ nấu cơm, anh cứ nằm nghỉ đi, mùi rượu còn nồng lắm đấy!
– Ngủ đi, đêm qua em cũng có ngủ nghê được gì đâu. Mắt như con gấu trúc rồi. Nhờ mẹ nấu cho một bữa không sao đâu.
Vũ Quyền ôm Lan Trinh chặt cứng, không cho cô đi. Ai đó cứ ngắm vợ mãi chẳng chịu buông, Lan Trinh buồn ngủ ríu mắt đành chịu thả mình vào giấc ngủ. Vũ Quyền hôn lên trán vợ, chịu để cơn say còn sót lại dìm chặt xuống giường. Đến khi có tiếng gõ cửa lần hai Lan Trinh mới giật mình tỉnh giấc.
– Xong cơm rồi đấy, hai đứa có xuống ăn không?
– Dạ… có mẹ ạ, chúng con xuống ngay đây!
Lan Trinh vỗ vỗ má Vũ Quyền. Say đến thế là cùng, thế quái nào may lại không cho chó ăn chè. Chắc chắn là hại sức khỏe lắm. Đúng là cái đồ… siêu ngốc nghếch! Say xỉn mà xảy ra bao nhiêu chuyện, không cái dại nào bằng cái dại nào.
Vũ Quyền còn bơ phờ sau cơn say, ăn cũng chẳng có cảm giác gì, có điều được vợ tha cho nên hí hửng tươi tắn hẳn. Lan Trinh ngồi cạnh chồng, yên lặng ăn. Bà Loan tủm tỉm nhìn hai đứa, đúng là yên thật rồi. Nhìn sắc mặt hồng nhuận của con gái thế này là bà yên tâm hẳn. Ông Dũng còn mệt mỏi nhưng cũng ngồi ăn được cùng cả nhà, ban nãy nghe vợ nói qua tình hình, lúc này ông nhìn con gái lên tiếng:
– Vợ chồng có gì đóng cửa bảo nhau, cứ gặp chuyện lại bỏ về nhà thế này không ra gì đâu, người ta lại trách bố mẹ không biết dạy con.
– Dạ… bố cho con xin lỗi. Tất cả là lỗi tại con, vợ con giận con là phải ạ.
Vũ Quyền nhanh mồm nhanh miệng nhận tội đỡ cho vợ. Lan Trinh đạp nhẹ vào chân anh. Cô không thích nói rõ mọi chuyện với bố mẹ cô. Vũ Quyền đương nhiên hiểu, chỉ cười cười nhìn vợ âu yếm. Ông Dũng ôn tồn nói tiếp:
– Lỗi phải gì đàn ông cứ bao dung thương vợ là xong hết. Đàn bà làm vợ rồi thiệt thòi đủ đường, nếu cứ nhận thắng với vợ thì chắc chắn cả hai cùng thua. Không phải vì con Trinh là con gái bố mà bố nói thế đâu.
– Con hiểu bố ạ… Dạo này bố còn đau đầu nữa không ạ?
– Ừ, bố cũng đỡ dần rồi. Nghỉ thêm mấy bữa nữa cho hoàn người lại rồi bố ra xưởng đỡ cho con Trinh. Lơ mơ mà tính toán nhầm còn chết hơn chứ bố cũng biết con Trinh vất vả.
– Vâng… bố cứ yên tâm nghỉ ngơi, đợt này hàng cũng chững lại rồi… gần cuối hè rồi người ta chuẩn bị sang đồ đông. Mình con ở xưởng cũng thoải mái thôi bố.
Ông Dũng gật đầu. Xong bữa Vũ Quyền giúp Lan Trinh rửa bát, cái mặt hối lỗi nhìn vừa ghét ghét vừa buồn cười. Anh cứ xun xoe bên vợ, vợ rửa xong cái nào là lau cái đấy cất lên chạn. Bà Loan lau dọn bàn ăn, nhìn cảnh vợ chồng quấn quýt bên nhau mà mát lòng mát dạ. Bát đũa còn xô vào nhau nói gì hai con người từ xa lạ trở thành vợ chồng sống dưới một mái nhà, đôi lúc phải có thế này thế khác, dù bà hiểu chuyện ban sáng chắc hẳn rất phức tạp nên con gái bà mới thế.
– Mẹ thấy cái Trinh cũng khỏe rồi, đã tính có cháu cho mẹ chưa thế?
– Mẹ… chuyện này cứ bình tĩnh ạ. Sẽ đến lúc thôi mẹ yên tâm.
Lan Trinh lau tay vào khăn quay ra đáp. Cô thuyết phục chồng mà không được, không muốn mẹ suy nghĩ nên không muốn nhắc đến. Vũ Quyền cũng nói:
– Bọn con tính sau chuyến đi Pháp này cho thoải mái. Mùa đông mang bầu cũng mát mẻ hơn mẹ ạ.
– Gớm, còn tính thế nữa, tính mà trời không cho thì cũng chịu đấy!
Bà Loan bĩu môi cười nhưng không nói gì thêm, dù sao phía bên nhà gái đối với chuyện con cái thường nhẹ nhàng hơn. Chuyện bác sĩ khuyên Lan Trinh chưa nên có con bà cũng biết, có điều bà mong cháu quá nên mới giục.
Vợ chồng lên phòng nghỉ ngơi một lát sau bữa trưa, Lan Trinh nhìn đồng hồ nói:
– Gần hai giờ rồi, anh về công ty đi thôi!
– Em có sang xưởng không? Tối nay anh đưa em đến lớp học, tiện thể ngồi một lát trong lớp có được không?
Lan Trinh mỉm cười, chồng cô nhất quyết muốn tuyên chiến với những đối tượng “nguy hiểm” trong lớp học, cô làm sao có thể không đồng ý.
– Vâng, vậy năm rưỡi anh sang xưởng nhé! Giờ em phóng xe máy sang xưởng cho tiện, có mấy bước chân thôi.
– Mấy bước chân của em nhưng anh thấy không yên tâm. Giờ một bước cũng không được rời anh, phải hộ tống bà xã đi đến nơi về đến chốn.
– Thôi cứ để em đi xe máy, chiều nay em còn phải đi làm lại giấy tờ, mất xừ điện thoại, chứng minh với bằng lái xe, tiền thì không đáng kể nhưng giấy tờ lại phải làm lại mất thời gian.
– Anh đưa em đi, cho nhân viên làm online một hôm cũng được. Em không có giấy tờ mà lái xe công an bắt thì sao?
– Ừm… vâng. Anh có nghĩ có kẻ cố tình làm hại em không? Không phải đơn thuần là bọn cướp đường bình thường đâu. Em nghĩ có đứa đứng sau anh ạ.
Vũ Quyền chau mày gật đầu:
– Anh cũng nghĩ có thể là con Vân. Nếu không có ảnh chụp với gửi cho anh thì còn có thể coi là em tình cờ gặp cướp. Nếu không phải con Vân thì có thể là cái thằng đưa em vào nhà nghỉ nó bày ra đấy! Mà nó là thằng nào em biết nó không?
Lan Trinh chán nản nói:
– Hắn là bạn cùng lớp với em. Bình thường hắn về cùng đường, hay đi đằng sau em. Em biết có thể anh khó tin là hắn không làm gì em nhưng lúc em tỉnh lại thấy quần áo vẫn nguyên. Bộ quần áo em mặc rất khó để người khác cài lại cẩn thận, em tin hắn tha cho em thật anh ạ. Dù gì cũng còn học với nhau, em nghĩ hắn không dám manh động đâu.
– Mình tìm xem xung quanh đó có nhà nào gắn camera không, hoặc nhà nghỉ đó có không?
– Chỗ bọn cướp chặn em thì không có vì hai bên là tường bao thôi, tối tăm nên bọn cướp nó mới chọn. Còn nhà nghỉ thì… trong phòng làm sao có được, nếu có bọn họ bị kiện chết! Bên ngoài nhà nghỉ may may có thể có camera, mình hỏi họ xem sao.
– Ừ… có ra sao cũng được. Đừng nghĩ gì cả. Có điều không phải thằng chó kia thì khả năng cao là con Vân.
– Vâng, lúc về rẽ qua nhà nghỉ đó hỏi xem, em vẫn muốn xác nhận được thêm điều gì thì xác nhận anh ạ. Cảm giác không có gì để chứng minh bức bối lắm.
||||| Truyện đề cử: Sau Khi Vội Vã Kết Hôn |||||
– Được rồi, giờ anh đưa em đến xưởng rồi đi đâu thì đi.
Sau mấy thủ tục giấy tờ, Vũ Quyền còn ở lại xưởng cùng Lan Trinh. Hôm nay nhân viên công ty Nhà Đẹp được một ngày làm việc online hẳn ai cũng phấn khởi. Đến năm rưỡi chiều, Vũ Quyền đưa Lan Trinh đi ăn nhẹ rồi mới cùng cô vào lớp học. Khỏi phải nói, cả lớp gần ba chục đôi mắt đều hướng về một nhân vật lạ tự nhiên xuất hiện ngồi cạnh Lan Trinh. Chẳng cần nói cũng biết Vũ Quyền là ai trước độ đẹp đôi của hai người, cảm giác như khi họ ngồi cạnh nhau tạo thành một bức tranh hoàn chỉnh. Giáo viên vẫn còn chưa đến, Vũ Quyền chỉ định ngồi trong lớp đến khi gặp được thằng chó kia là đủ, sau đó anh sẽ ra ngoài đợi Lan Trinh tan học, cũng để cho thằng kia một bài học.
Thế Mạnh vào sau vợ chồng Lan Trinh vài phút. Thấy người đàn ông cao lớn đẹp trai lồng lộng ngồi cạnh Lan Trinh, anh ta sầm mặt, biết là không thể ngồi cạnh cô như mọi ngày được nữa. Chuyện tối qua, sau khi đọc tin nhắn của Lan Trinh, Thế Mạnh đã nhen lên ý định xấu, lúc này anh ta cắn răng ngồi cách hai người một khoảng.
Vũ Quyền đanh mặt ngay khi Thế Mạnh bước vào lớp. Bức ảnh kia dù không quá rõ nét nhưng cũng đủ để anh nhận ra thân hình cao lớn của hắn. Nhìn cũng được mã đấy mà hèn như chó, anh không cho nó một trận thì không phải là chồng của Lan Trinh. Tay anh nắm chặt thành quyền kêu răng rắc, Lan Trinh ngồi bên quay sang áy náy trấn an chồng:
– Dù sao tối qua cũng nhờ hắn mà em thoát bọn cướp khốn nạn. Vào tay bọn nó chắc em tàn đời luôn rồi anh ạ. Chỉ cần anh ở đây cho hắn thấy, cho hắn hiểu hắn không làm gì được vợ chồng mình thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.