Chương 5
Vũ Ngọc Hương
29/12/2023
Bé Diệu Anh mếu máo trả lời:
– Bà không mua cua cho con… bà đã hứa mua cua mà không mua…
– Sao mẹ lại quên thế? – Vũ Quyền cau mày hỏi mẹ.
– Nào có, bác giúp việc nói hôm nay cả chợ không đâu có cua biển. Sao mà nó nhớ dai thế không biết! Cứ đòi ăn gì mà không có là không chịu ăn.
Con bé cứ ngúng nguẩy gẩy bát cơm, Lan Trinh quay sang Vũ Quyền bảo:
– Anh để em ngồi cạnh con bé, em dỗ nó xem sao.
Vũ Quyền không tin tưởng lắm ở Lan Trinh nhưng cũng đành đổi chỗ cho cô. Lan Trinh cầm bát cơm của Diệu Anh lên tay, xúc một thìa đủ thứ rau tôm thịt, vừa giơ thìa ra trước con bé cô vừa ngọt ngào dụ khị:
– Cô Lan Trinh đi chơi có quà cho Diệu Anh nhé, nhưng Diệu Anh phải ngoan cô mới cho cơ!
– Cô Lan Trinh cho con quà á?
– Ừ, thứ này xinh cực kỳ luôn ý. Chắc chắn Diệu Anh thích mê luôn!
Đôi mắt nhòe nước của bé Diệu Anh sáng lên, con bé tò mò e dè hỏi.
– Thật ý hả cô?
– Thật chứ, nhưng mà Diệu Anh phải ăn xong bát cơm này cô mới đem quà cho Diệu Anh chơi cơ. Thế có được không?
Con bé nghe vụ trao đổi cũng chấp nhận được nên ngoan ngoãn gật đầu. Cả nhà thở phào, vui vẻ nhìn Diệu Anh ăn thun thút từng thìa cơm Lan Trinh xúc cho. Chứng kiến một cảnh như vậy, đôi mắt Vũ Quyền nheo lại còn đôi môi Vũ Thành nở một nụ cười từ lúc nào.
– Diệu Anh, từ nay con gọi cô Lan Trinh bằng thím đi nhé!
Vũ Quyền dặn dò, Lan Trinh bên cạnh chợt thấy có chút gì đó ấm áp. Tiếng “thím” nghe không quen tai hơi ngồ ngộ nhưng lại thể hiện mối quan hệ gần gũi trong gia đình.
– Xím… xím… Lan Trinh.
Cả nhà cười vang trước tiếng “xím” từ miệng con bé đáng yêu. Bữa cơm cũng vì thế vui vẻ trôi qua.
Sau bữa cơm, bé Diệu Anh chạy nhắng đi chơi, quên cả món quà mà cô Lan Trinh hứa. Lan Trinh cùng bà Hiền gọt hoa quả bày ra đĩa. Ông Văn gật gù kể lại chuyện ngày xưa ông với ông Dũng chơi thân với nhau thế nào.
– Thời đó chúng tao ở quê nên có nhiều trò vui, học cấp ba mà vẫn còn ngây thơ lắm, chưa biết gì cả. Sau rồi cuộc đời mỗi người mỗi ngả, ba sang Nga học đại học rồi ở lại đấy buôn bán, bố cái Trinh thì học ở Việt Nam, từ đấy mất liên lạc, cũng mới nhờ anh f.ây mà tìm được ra nhau. Nhanh thật đấy!
– Vâng… con cũng nghe bố con kể như thế ba ạ.
– Giờ thì tốt rồi, ba với ông Dũng lại có nhiều chuyện để kể, hai đứa cũng lo cho cái xưởng dệt của ông ấy đi để bọn tao còn đi chơi.
Lan Trinh cười cười đáp lại ba chồng. Cô cũng đã xác định lấy chồng rồi thì chẳng thể bơi lội nữa. Dẫu gì cô cũng được coi là nhiều tuổi trong đội tuyển, chẳng thể ở đó mãi được. Nếu không lấy chồng thì cô định hai năm nữa mới giải nghệ, còn đã thế này thì phải nghỉ sớm hơn thôi.
– Cái Trinh cứ sinh cho ba mẹ một thằng cu rồi tính gì thì tính! Ba con chỉ tính chơi là giỏi thôi!
Lan Trinh bất giác đỏ mặt, người bên cạnh chẳng tỏ thái độ gì, cứ tự nhiên gặm dưa hấu phồng cả mồm.
– Hai em ấy còn trẻ… cứ từ từ ba mẹ ạ, như con với Diệu, lấy nhau có con luôn lại lục đục, sau lại khổ con.
– Hai đứa con khác, hai em khác. Cái Diệu nó thích học cao, tiến sĩ giáo sư gì đấy mẹ chẳng hiểu được, chỉ biết con cái chẳng thèm ngó ngàng, suốt ngày lao vào học chẳng biết có nên cơm cháo gì không…
– Thôi bà này, chuyện cũ rồi nhắc lại làm gì? Nó cũng xin đem con Diệu Anh đi mà bà không cho còn gì nữa?
– Cho thế nào được, nó có bồ rồi, con bé con ở nước ngoài lại còn ở với cha dượng thì thà ở với tôi còn hơn. Ông không thấy bao nhiêu vụ bạo hành trẻ em ở trên mạng đấy à? Tôi nghe nói nó cũng vừa đẻ sinh đôi cho thằng kia rồi, làm sao mà chăm cháu tôi được.
Bà Hiền bĩu môi trách con dâu cũ. Lỗi là ở cả hai nhưng chắc hẳn hai bên đều đổ tội cho nhau mà bênh vực nhà mình.
– Bọn con còn trẻ, vài năm nữa mới tính.
Vũ Quyền kết luận một câu xanh rờn. Lan Trinh cảm thấy ý kiến này rất được. Cô và anh ta còn chưa biết thế nào, sinh con rồi không ở được với nhau thì thà đừng sinh.
– Trẻ cái gì nữa, cái Trinh năm nay cũng hai lăm rồi còn gì.
– Mẹ này, không nói về vụ con cái nữa đâu đấy nhé. Mẹ cứ chăm cái Diệu Anh cũng hết ngày còn gì. Bao giờ nó bế được em thì vợ chồng con đẻ.
Câu chuyện về con cái của cặp đôi ngày mai cưới kết thúc nhẹ nhàng. Lan Trinh khẽ thở phào. Một hồi chạy chơi bé Diệu Anh nhớ ra món quà cô Lan Trinh nói liền chạy vào, lay lay người cô:
– Cô… à… xím Lan Trinh ơi, quà của Diệu Anh đâu?
Lan Trinh nhoẻn cười, đôi mắt âu yếm nhìn con bé bầu bĩnh nói:
– Để thím rửa tay rồi thím lấy quà cho con nhé!
Chuyến đi vừa rồi Lan Trinh có mua ít bánh kẹo Malai làm quà, cô đã để một gói bánh ra bàn từ lúc nãy, giờ cô lấy con hải cẩu trắng muốt nhồi bông rất xinh trong túi xách đưa ra trước đôi mắt to tròn của Diệu Anh. Khỏi phải nói, con bé long lanh mắt nhìn chăm chăm món quà, nuốt ực một ngụm, đưa đôi bàn tay bé xíu mẫm mạp đón lấy.
– Con xin thím chưa?
Vũ Quyền nhắc nhở. Con bé đưa con thú bông ôm vào lòng, gập người “Ạ xím” một tiếng, cả nhà cùng cười rộ lên.
Lan Trinh để ý bố đẻ con bé không chú ý nhiều đến con gái. Có lẽ vì xa cách lâu ngày nên con bé chẳng quấn bố, bản thân anh ta cũng không vồ vập con, thế nên nhìn vào lại tưởng Vũ Quyền mới là bố nó. Con bé nhận được món quà thì thích mê tơi, chạy biến ra khoe với bác giúp việc. Lan Trinh mỉm cười nhìn theo, trong lòng tự nhiên lại mong… sớm có một đứa bé như thế của riêng mình. Cô khẽ lắc đầu, lúc này không thể được!
Nhà Vũ Quyền có người giúp việc, lại có cả máy rửa bát nên Lan Trinh không cần ở lại sau bữa ăn. Vũ Quyền đưa Lan Trinh về, cô cảm thấy hơi mệt nên thiếp đi lúc nào không hay. Chẳng hiểu sao, lúc mở mắt ra cô lại thấy Vũ Quyền cho xe đi một con đường khác.
– Ơ… anh đưa tôi đi đâu thế?
– Chia tay đời độc thân. Đi không?
Haha… rủ vợ tương lai đi chia tay đời độc thân. Thế giới này có hai kẻ sắp chia tay đời độc thân, Vũ Quyền rủ rất đúng người. Lan Trinh cười lên thành tiếng:
– Tôi cứ nghĩ anh tìm lũ bạn cơ đấy!
– Tại sao không rủ đối tượng giống mình, như thế hợp lý hơn!
– Cũng phải. Anh định đi đâu?
– Đi thì biết.
Lan Trinh nhìn Vũ Quyền bằng đôi mắt ngờ vực. Thực ra cô mới gặp anh ta đến hôm nay là lần thứ hai, cuộc sống của anh ta trước đây thế nào cô cũng không rõ. Có điều đã chịu đâm lao mà lấy anh ta, chắc không phải anh ta muốn làm gì hại cô chứ?
– Sợ cái gì, cùng lắm là tân hôn sớm chứ sao?
Vũ Quyền nhếch miệng cười. Lan Trinh bĩu môi:
– Chỉ sợ anh đem tôi đi bán lấy tiền thôi!
– Bán cô tôi được bao nhiêu, chẳng dại.
Lan Trinh phì cười.
– Mà anh làm việc ở đâu thế?
– Có tiền đưa cô hàng tháng là được chứ gì?
Anh ta tính đưa tiền cho cô thật đấy à?
– Đưa nhiêu?
– Đủ nuôi cô.
Lan Trinh cười:
– Thế này tôi lại lời quá.
– Thế mà nịnh mãi.
– Sao không nói sớm?
– Ai thèm mua cô? Là vợ thì đưa.
Tim Lan Trinh bỗng rung lên một nhịp. Anh ta… có khi nào sẽ là một ông chồng tốt không nhỉ? Nghĩ rồi cô lại lắc lắc đầu, đừng kỳ vọng rồi lại thất vọng ngã dúi dụi như ban chiều!
Vũ Quyền phóng xe vào tầng hầm một tòa nhà, sau đó đi vào một hành lang cùng tầng. Lan Trinh hồi hộp bước theo anh khi thấy những hình sơn quái dị trên tường. Tiếng nhạc xập xình chát chúa đập vào tai khi bước qua cánh cửa sắt dầy bình bịch. Nơi đây là một quán bar. Lan Trinh cũng từng đến mấy nơi như thế này rồi nhưng cô không thích ồn ào, không ngờ Vũ Quyền lại thích. Dù sao nơi này cũng có vẻ hợp với anh ta.
– Uống đi!
Vũ Quyền thanh toán ở quầy bar, đưa vào tay Lan Trinh một chai bia. Anh ta cụng chai với cô, đưa lên miệng tu. Lan Trinh khá thích uống bia, bình thường bơi xong cô cũng hay đi cùng đoàn. Thế nên cô cũng đưa bia lên miệng. Ngay sau đó cô ho sặc sụa, bia này hình như pha thêm rượu.
– Chịu, tôi không uống được.
– Thế vứt ra kia!
Vũ Quyền hất hàm về phía khay để vỏ, Lan Trinh gật đầu bước lại, không ngờ va phải một người cũng ra đó vứt vỏ. Gã đàn ông to béo giật mình, nhìn Lan Trinh từ đầu đến chân rồi nở điệu cười d.âm đãng:
– Cô em… không có mắt à?
– Xin lỗi, tôi không cố ý.
– Tưởng xin lỗi thế thôi là xong hả em gái xinh đẹp?
Gã ta tiến sát lại, bàn tay vừa chạm lên mông Lan Trinh, lập tức có cú đạp vào người làm gã ngã lăn ra sàn. Không gian xập xình có tiếng hú hét hò reo cổ vũ một màn hay. Lan Trinh hốt hoảng vội kéo Vũ Quyền ra khỏi quán.
Cảm thấy an toàn rồi Lan Trinh mới mắng:
– Anh muốn ngày mai nghỉ không cưới xin gì nữa đấy à?
Vũ Quyền cười:
– Cô lo tôi không đến đón được cô à?
– Tôi chỉ lo cỗ ế.
– Ế sao được. Có phải bò cũng đến.
Trái tim Lan Trinh chợt rung thêm một lần, hai má cô ửng hồng.
– Tôi không thích nhà ba gian.
Vũ Quyền nhàn nhạt giải thích. Lan Trinh khuyên mình đừng nên ăn dưa bở của tên này làm gì, chỉ sặc c.h.ết thôi!
– Là thằng chó kia! Tóm lấy nó!
Có tiếng thét từ phía xa, một đám đàn ông xăm trổ to lớn từ phía quán bar xuất hiện rầm rập kéo đến.
– Chạy!
Vũ Quyền kéo Lan Trinh vào cầu thang thoát hiểm, vòng vèo một hồi cũng thấy yên yên. Vận động thể lực cường độ mạnh làm cả hai toát hết mồ hôi, mặt mũi đỏ bừng, vừa tựa tường thở vừa cảm thấy nóng kinh khủng. Vũ Quyền cởi bỏ áo phông trắng, cơ ngực rắn chắc làm Lan Trinh xấu hổ quay mặt đi.
– Ngại gì, chẳng thấy hết rồi!
– Lúc ấy khác, bây giờ khác!
– Mai còn hay hơn!
– Bà không mua cua cho con… bà đã hứa mua cua mà không mua…
– Sao mẹ lại quên thế? – Vũ Quyền cau mày hỏi mẹ.
– Nào có, bác giúp việc nói hôm nay cả chợ không đâu có cua biển. Sao mà nó nhớ dai thế không biết! Cứ đòi ăn gì mà không có là không chịu ăn.
Con bé cứ ngúng nguẩy gẩy bát cơm, Lan Trinh quay sang Vũ Quyền bảo:
– Anh để em ngồi cạnh con bé, em dỗ nó xem sao.
Vũ Quyền không tin tưởng lắm ở Lan Trinh nhưng cũng đành đổi chỗ cho cô. Lan Trinh cầm bát cơm của Diệu Anh lên tay, xúc một thìa đủ thứ rau tôm thịt, vừa giơ thìa ra trước con bé cô vừa ngọt ngào dụ khị:
– Cô Lan Trinh đi chơi có quà cho Diệu Anh nhé, nhưng Diệu Anh phải ngoan cô mới cho cơ!
– Cô Lan Trinh cho con quà á?
– Ừ, thứ này xinh cực kỳ luôn ý. Chắc chắn Diệu Anh thích mê luôn!
Đôi mắt nhòe nước của bé Diệu Anh sáng lên, con bé tò mò e dè hỏi.
– Thật ý hả cô?
– Thật chứ, nhưng mà Diệu Anh phải ăn xong bát cơm này cô mới đem quà cho Diệu Anh chơi cơ. Thế có được không?
Con bé nghe vụ trao đổi cũng chấp nhận được nên ngoan ngoãn gật đầu. Cả nhà thở phào, vui vẻ nhìn Diệu Anh ăn thun thút từng thìa cơm Lan Trinh xúc cho. Chứng kiến một cảnh như vậy, đôi mắt Vũ Quyền nheo lại còn đôi môi Vũ Thành nở một nụ cười từ lúc nào.
– Diệu Anh, từ nay con gọi cô Lan Trinh bằng thím đi nhé!
Vũ Quyền dặn dò, Lan Trinh bên cạnh chợt thấy có chút gì đó ấm áp. Tiếng “thím” nghe không quen tai hơi ngồ ngộ nhưng lại thể hiện mối quan hệ gần gũi trong gia đình.
– Xím… xím… Lan Trinh.
Cả nhà cười vang trước tiếng “xím” từ miệng con bé đáng yêu. Bữa cơm cũng vì thế vui vẻ trôi qua.
Sau bữa cơm, bé Diệu Anh chạy nhắng đi chơi, quên cả món quà mà cô Lan Trinh hứa. Lan Trinh cùng bà Hiền gọt hoa quả bày ra đĩa. Ông Văn gật gù kể lại chuyện ngày xưa ông với ông Dũng chơi thân với nhau thế nào.
– Thời đó chúng tao ở quê nên có nhiều trò vui, học cấp ba mà vẫn còn ngây thơ lắm, chưa biết gì cả. Sau rồi cuộc đời mỗi người mỗi ngả, ba sang Nga học đại học rồi ở lại đấy buôn bán, bố cái Trinh thì học ở Việt Nam, từ đấy mất liên lạc, cũng mới nhờ anh f.ây mà tìm được ra nhau. Nhanh thật đấy!
– Vâng… con cũng nghe bố con kể như thế ba ạ.
– Giờ thì tốt rồi, ba với ông Dũng lại có nhiều chuyện để kể, hai đứa cũng lo cho cái xưởng dệt của ông ấy đi để bọn tao còn đi chơi.
Lan Trinh cười cười đáp lại ba chồng. Cô cũng đã xác định lấy chồng rồi thì chẳng thể bơi lội nữa. Dẫu gì cô cũng được coi là nhiều tuổi trong đội tuyển, chẳng thể ở đó mãi được. Nếu không lấy chồng thì cô định hai năm nữa mới giải nghệ, còn đã thế này thì phải nghỉ sớm hơn thôi.
– Cái Trinh cứ sinh cho ba mẹ một thằng cu rồi tính gì thì tính! Ba con chỉ tính chơi là giỏi thôi!
Lan Trinh bất giác đỏ mặt, người bên cạnh chẳng tỏ thái độ gì, cứ tự nhiên gặm dưa hấu phồng cả mồm.
– Hai em ấy còn trẻ… cứ từ từ ba mẹ ạ, như con với Diệu, lấy nhau có con luôn lại lục đục, sau lại khổ con.
– Hai đứa con khác, hai em khác. Cái Diệu nó thích học cao, tiến sĩ giáo sư gì đấy mẹ chẳng hiểu được, chỉ biết con cái chẳng thèm ngó ngàng, suốt ngày lao vào học chẳng biết có nên cơm cháo gì không…
– Thôi bà này, chuyện cũ rồi nhắc lại làm gì? Nó cũng xin đem con Diệu Anh đi mà bà không cho còn gì nữa?
– Cho thế nào được, nó có bồ rồi, con bé con ở nước ngoài lại còn ở với cha dượng thì thà ở với tôi còn hơn. Ông không thấy bao nhiêu vụ bạo hành trẻ em ở trên mạng đấy à? Tôi nghe nói nó cũng vừa đẻ sinh đôi cho thằng kia rồi, làm sao mà chăm cháu tôi được.
Bà Hiền bĩu môi trách con dâu cũ. Lỗi là ở cả hai nhưng chắc hẳn hai bên đều đổ tội cho nhau mà bênh vực nhà mình.
– Bọn con còn trẻ, vài năm nữa mới tính.
Vũ Quyền kết luận một câu xanh rờn. Lan Trinh cảm thấy ý kiến này rất được. Cô và anh ta còn chưa biết thế nào, sinh con rồi không ở được với nhau thì thà đừng sinh.
– Trẻ cái gì nữa, cái Trinh năm nay cũng hai lăm rồi còn gì.
– Mẹ này, không nói về vụ con cái nữa đâu đấy nhé. Mẹ cứ chăm cái Diệu Anh cũng hết ngày còn gì. Bao giờ nó bế được em thì vợ chồng con đẻ.
Câu chuyện về con cái của cặp đôi ngày mai cưới kết thúc nhẹ nhàng. Lan Trinh khẽ thở phào. Một hồi chạy chơi bé Diệu Anh nhớ ra món quà cô Lan Trinh nói liền chạy vào, lay lay người cô:
– Cô… à… xím Lan Trinh ơi, quà của Diệu Anh đâu?
Lan Trinh nhoẻn cười, đôi mắt âu yếm nhìn con bé bầu bĩnh nói:
– Để thím rửa tay rồi thím lấy quà cho con nhé!
Chuyến đi vừa rồi Lan Trinh có mua ít bánh kẹo Malai làm quà, cô đã để một gói bánh ra bàn từ lúc nãy, giờ cô lấy con hải cẩu trắng muốt nhồi bông rất xinh trong túi xách đưa ra trước đôi mắt to tròn của Diệu Anh. Khỏi phải nói, con bé long lanh mắt nhìn chăm chăm món quà, nuốt ực một ngụm, đưa đôi bàn tay bé xíu mẫm mạp đón lấy.
– Con xin thím chưa?
Vũ Quyền nhắc nhở. Con bé đưa con thú bông ôm vào lòng, gập người “Ạ xím” một tiếng, cả nhà cùng cười rộ lên.
Lan Trinh để ý bố đẻ con bé không chú ý nhiều đến con gái. Có lẽ vì xa cách lâu ngày nên con bé chẳng quấn bố, bản thân anh ta cũng không vồ vập con, thế nên nhìn vào lại tưởng Vũ Quyền mới là bố nó. Con bé nhận được món quà thì thích mê tơi, chạy biến ra khoe với bác giúp việc. Lan Trinh mỉm cười nhìn theo, trong lòng tự nhiên lại mong… sớm có một đứa bé như thế của riêng mình. Cô khẽ lắc đầu, lúc này không thể được!
Nhà Vũ Quyền có người giúp việc, lại có cả máy rửa bát nên Lan Trinh không cần ở lại sau bữa ăn. Vũ Quyền đưa Lan Trinh về, cô cảm thấy hơi mệt nên thiếp đi lúc nào không hay. Chẳng hiểu sao, lúc mở mắt ra cô lại thấy Vũ Quyền cho xe đi một con đường khác.
– Ơ… anh đưa tôi đi đâu thế?
– Chia tay đời độc thân. Đi không?
Haha… rủ vợ tương lai đi chia tay đời độc thân. Thế giới này có hai kẻ sắp chia tay đời độc thân, Vũ Quyền rủ rất đúng người. Lan Trinh cười lên thành tiếng:
– Tôi cứ nghĩ anh tìm lũ bạn cơ đấy!
– Tại sao không rủ đối tượng giống mình, như thế hợp lý hơn!
– Cũng phải. Anh định đi đâu?
– Đi thì biết.
Lan Trinh nhìn Vũ Quyền bằng đôi mắt ngờ vực. Thực ra cô mới gặp anh ta đến hôm nay là lần thứ hai, cuộc sống của anh ta trước đây thế nào cô cũng không rõ. Có điều đã chịu đâm lao mà lấy anh ta, chắc không phải anh ta muốn làm gì hại cô chứ?
– Sợ cái gì, cùng lắm là tân hôn sớm chứ sao?
Vũ Quyền nhếch miệng cười. Lan Trinh bĩu môi:
– Chỉ sợ anh đem tôi đi bán lấy tiền thôi!
– Bán cô tôi được bao nhiêu, chẳng dại.
Lan Trinh phì cười.
– Mà anh làm việc ở đâu thế?
– Có tiền đưa cô hàng tháng là được chứ gì?
Anh ta tính đưa tiền cho cô thật đấy à?
– Đưa nhiêu?
– Đủ nuôi cô.
Lan Trinh cười:
– Thế này tôi lại lời quá.
– Thế mà nịnh mãi.
– Sao không nói sớm?
– Ai thèm mua cô? Là vợ thì đưa.
Tim Lan Trinh bỗng rung lên một nhịp. Anh ta… có khi nào sẽ là một ông chồng tốt không nhỉ? Nghĩ rồi cô lại lắc lắc đầu, đừng kỳ vọng rồi lại thất vọng ngã dúi dụi như ban chiều!
Vũ Quyền phóng xe vào tầng hầm một tòa nhà, sau đó đi vào một hành lang cùng tầng. Lan Trinh hồi hộp bước theo anh khi thấy những hình sơn quái dị trên tường. Tiếng nhạc xập xình chát chúa đập vào tai khi bước qua cánh cửa sắt dầy bình bịch. Nơi đây là một quán bar. Lan Trinh cũng từng đến mấy nơi như thế này rồi nhưng cô không thích ồn ào, không ngờ Vũ Quyền lại thích. Dù sao nơi này cũng có vẻ hợp với anh ta.
– Uống đi!
Vũ Quyền thanh toán ở quầy bar, đưa vào tay Lan Trinh một chai bia. Anh ta cụng chai với cô, đưa lên miệng tu. Lan Trinh khá thích uống bia, bình thường bơi xong cô cũng hay đi cùng đoàn. Thế nên cô cũng đưa bia lên miệng. Ngay sau đó cô ho sặc sụa, bia này hình như pha thêm rượu.
– Chịu, tôi không uống được.
– Thế vứt ra kia!
Vũ Quyền hất hàm về phía khay để vỏ, Lan Trinh gật đầu bước lại, không ngờ va phải một người cũng ra đó vứt vỏ. Gã đàn ông to béo giật mình, nhìn Lan Trinh từ đầu đến chân rồi nở điệu cười d.âm đãng:
– Cô em… không có mắt à?
– Xin lỗi, tôi không cố ý.
– Tưởng xin lỗi thế thôi là xong hả em gái xinh đẹp?
Gã ta tiến sát lại, bàn tay vừa chạm lên mông Lan Trinh, lập tức có cú đạp vào người làm gã ngã lăn ra sàn. Không gian xập xình có tiếng hú hét hò reo cổ vũ một màn hay. Lan Trinh hốt hoảng vội kéo Vũ Quyền ra khỏi quán.
Cảm thấy an toàn rồi Lan Trinh mới mắng:
– Anh muốn ngày mai nghỉ không cưới xin gì nữa đấy à?
Vũ Quyền cười:
– Cô lo tôi không đến đón được cô à?
– Tôi chỉ lo cỗ ế.
– Ế sao được. Có phải bò cũng đến.
Trái tim Lan Trinh chợt rung thêm một lần, hai má cô ửng hồng.
– Tôi không thích nhà ba gian.
Vũ Quyền nhàn nhạt giải thích. Lan Trinh khuyên mình đừng nên ăn dưa bở của tên này làm gì, chỉ sặc c.h.ết thôi!
– Là thằng chó kia! Tóm lấy nó!
Có tiếng thét từ phía xa, một đám đàn ông xăm trổ to lớn từ phía quán bar xuất hiện rầm rập kéo đến.
– Chạy!
Vũ Quyền kéo Lan Trinh vào cầu thang thoát hiểm, vòng vèo một hồi cũng thấy yên yên. Vận động thể lực cường độ mạnh làm cả hai toát hết mồ hôi, mặt mũi đỏ bừng, vừa tựa tường thở vừa cảm thấy nóng kinh khủng. Vũ Quyền cởi bỏ áo phông trắng, cơ ngực rắn chắc làm Lan Trinh xấu hổ quay mặt đi.
– Ngại gì, chẳng thấy hết rồi!
– Lúc ấy khác, bây giờ khác!
– Mai còn hay hơn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.