Sáp Huyết

Quyển 2 - Chương 300: Bố cục (3)

Mặc Vũ

20/04/2013

Trong chốc lát lấy lại tinh thần, Phạm Trọng Yêm nói:

- Địch Thanh tiếp lệnh... ta lệnh cho ngươi mang theo nhân mã tiến đánh Hạ Lan Nguyên, quấy rối biên giới nước Hạ, cứ việc mạnh tay thi hành, nhất định phải cho quân Hạ một đòn trí mạng!

Địch Thanh lập tức nhận lệnh, điểm binh xuất chiến, đem theo khinh kị binh nghìn đao, tụ hội hàng nghìn sát ý, thẳng tiến Hoành Sơn.

Hoành Sơn dĩ nhiên vẫn nằm trong tay quân Hạ, những Hoành Sơn quanh co dài tới nghìn dặm vì thế nhất định sẽ có nơi quân Hạ không coi giữ tới. Chủng Thế Hành có nhiều năm buôn bán qua đó, đã ghi chép lại các nơi địa thế của Hoành Sơn, lại cộng thêm những điều tra của Đãi Mệnh bộ thuộc hạ của Địch Thanh, nên Địch Thanh đã nắm rất rõ địa thế của Hoành Sơn. Địch Thanh dẫn quân đi theo con đường mòn, xuyên qua Hoành Sơn, đã tới gần Hạ Lan Nguyên.

Hạ Lan Nguyên nằm ở phía tây bắc Hoành Sơn, có một dãy núi ngăn cách với Diệp thành. Trên đỉnh Trường Thành nhìn ra xa, nó rất gần với hai vùng Hồng châu và Hựu châu của nước Hạ.

Quân Hạ tập hợp binh lực xâm nhập vào biên giới nước Tống, phần lớn được tập hợp ở Hạ Lan Nguyên, lại xuyên qua Hoành Sơn quyết định hoặc nam hạ đánh Kính Nguyên lộ hoặc đông tiến đánh Hoàn Khánh, hay là lên phía bắc đánh Diên Châu.

Thành Bạch Báo bị hủy, thành Kim Thang bị phá, Diệp thành đại loạn, sự nổi dậy của thành Đại Thuận đã làm thay đổi cục diện Hoàn Khánh lộ.

Trước đây Hoàn Khánh lộ phần nhiều là phòng ngự bị động, đến nay, do quân Tống đoạt lại một vài địa thế thì đã chủ động xuất kích.

Địch Thanh thân mang trọng trách. Mặc dù hắn không có trách nhiệm tiến đánh trại Thừa Bình Tuy Châu nhưng nhiệm vụ của hắn còn gian khổ hơn nhiều so với việc đích thân dẫn quân đánh trại Thừa Bình.

Hạ Lan Nguyên địa thế rộng rãi, có thể tập hợp nghìn quân, là đường giao thông quan trọng cho quân Hạ xuất quân, vì thế có quân đội hùng hậu canh gác, nên không một ai nghĩ rằng quân Tống lại cả gan dám hạ động thủ với Hạ Lan Nguyên.

Địch Thanh có cái gan đó, hắn tuyên chiến là bởi vì người khác không ngờ đến!

“Quan ải xưa nghìn dặm, cuộc sống Kinh Cức Trung Nguyên, Khương địch khúc chia ly, Trường Thành dưới trăng sáng.”

Dưới ánh trăng sáng chiếu rọi, trường thành của dãy trường thành càng hiện ra vẻ rách nát tả tơi. Trường Thành này vốn là bức thành che chắn của người Trung Nguyên đề phòng ngoại tộc xâm lấn, đến nay bị người Đảng Hạng chiếm cứ. Nguyên Hạo tất nhiên không hề để mắt tới việc tu sửa lại Trường Thành, y chỉ muốn thiết kỵ của mình có thể bước ra vùng lãnh thổ rộng rãi như thế, tạm thời không cần suy nghĩ tới việc phòng thủ.

Địch Thanh ngồi trên hòn đá cao, nhìn trăng sáng trên bầu trời, từ góc độ của hắn mà nói có thể thấy, tàn tích phá hủy của Trường Thành trên đỉnh núi.

Ở nơi xa, Hàn Tiếu chạy lại, trên khóe miệng mặc dù vẫn còn nụ cười nhưng khuôn mặt thì đầy vẻ kinh ngạc.

Địch Thanh trông thấy ánh mắt của Hàn Tiếu, lòng trùng xuống. Hắn biết Hàn Tiếu là người rất trầm ổn, nên việc có thể khiến Hàn Tiếu ngạc nhiên thì không phải đơn giản.

Hàn Tiếu không thi lễ, thẳng thắn nói;

- Địch tướng quân, chúng ta đã quan sát hai đêm nay, phát hiện quân coi giữ ở Hạ Lan Nguyên không nhiều, khoảng hai nghìn người.

Địch Thanh nhíu mày, không hiểu nói:

- Kì lạ, tại sao ở đây lại chỉ có hai nghìn quân Hạ?

Hắn tin vào phán đoán của Hàn Tiếu, quan sát quy mô đóng quân, thắp đèn dầu ban đêm, khói bếp là có thể đoán ra quân địch có bao nhiêu binh lực.

Hàn Tiếu không chiến đấu nhưng lại có tầm nhìn cực kỳ sắc bén.



Hàn Tiếu nói:

- Ở đây có mấy cách giải thích. Cách giải thích thứ nhất là, bọn chúng không tin chúng ta sẽ đánh qua Hoành Sơn nên thấy không cần thiết phải bố trí nhiều binh lực. Cách giải thích thứ hai thì có chút phức tạp, bởi mới có báo cáo thăm dò tin tức của Đãi Mệnh, là thời gian suốt mười ngày nay, ít nhất có một trăm nghìn đại quân qua Hạ Lan Nguyên đi về phía nam. Phần lớn quân Hạ đều tiến xuống phía nam rồi nên ở đây mới trống không như vậy.

Địch Thanh lo sợ, thất thanh nói:

- Ít nhất một mười vạn đại quân tiến xuống phía nam?

Hắn nhịn không được nhớ đến trận Tam xuyên Khẩu, trận đó, Nguyên Hạo chỉ một hơi đã tập hợp được mười lăm vạn đại quân càn quét biên giới Tống!

Thì ra Nguyên Hạo quyết tâm tấn công Kính Nguyên lộ, chọn Hàn Kỳ là cửa đột phá, không mảy may vì việc Địch Thanh phá được thành Kim Thang mà lay động, hơn nữa quyết tâm còn tăng lên.

Nguyên Hạo tập hợp nhiều binh lực như vậy để quyết chiến với Hàn Kỳ! Nhưng Hàn Kỳ đã biết tin này hay chưa?

Địch Thanh nóng ruột, nhưng vẫn cố trấn tĩnh nói:

- Theo như Chủng đại nhân suy tính thì quân Hạ hiện nay tổng cộng có năm mươi vạn quân, ngoài số binh lực được phân phòng bị Khiết Đan, Thổ Phiên ra thì bọn chúng bố trí năm vạn quân ở Hồng Châu, năm vạn ở Hựu Châu, Linh châu cũng có năm vạn, và hai vạn tinh binh bố trí các nơi ở Hoành Sơn gọi là Sơn Ngoa.

Địch Thanh đột nhiên nói tới việc bố trí binh lực của quân Hạ, Hàn Tiếu không lấy làm lạ chỉ đáp:

- Đúng!

- Kỵ trung Thiết Diêu, lĩnh nội Sơn Ngoa! Nếu luận về năng lực tác chiến đơn binh ở vùng núi thì quân Sơn Ngoa tuyệt đối không hơn Thiết Diêu!

Địch Thanh lại nói.

Hàn Tiếu gật đầu nói:

- Đó chính là cách giải thích thứ ba của ta, quân coi giữ của Hạ Lan Nguyên rất có thể là quân Sơn Ngoa.

Từ sau khi Dã Lợi Ngộ Khất bị điều đi Sa Châu thì Hoành Sơn vẫn do Không Tàng Ngộ Đạo Bàn Nhược Vương trấn thủ- con người này cực kỳ thông minh. Theo như tin tức của Chủng Thế Hành thì khi Kính Nguyên lộ bị tấn công Bàn Nhược Vương đã di rời binh lực của hai vùng Bình Viễn, Tắc Môn tiến về phía đông, phối hợp với quân coi giữ thành Kim Minh tạo dấu hiệu đại quân tiến đánh Diên Châu.

Địch Thanh lẩm bẩm:

- Binh lực không phải tự dưng mà có, quân của ba vùng Hồng Châu, Hựu Châu, Linh Châu cộng lại chỉ có mười lăm vạn binh lực. Nên Nguyên Hạo muốn xuất binh thì nhất định phải điều động binh lực từ ba Châu này. Nếu như nói binh lực xuống phía nam tiến vào Kính Nguyên lộ có hơn mười vạn quân thì rõ ràng là Bàn Nhược Vương đã không có nhiều binh có thể sử dụng, là y chỉ là đang phô trương thanh thế?

Ánh mắt Hàn Tiếu lộ rõ vẻ tán đồng, liền gật đầu nói:

- Thuộc hạ cũng cho là như vậy.

- Bàn Nhược Vương phô trương thanh thế là muốn khiến chúng ta phòng bị, kiềm chế binh lực của chúng ta.

Địch Thanh thở một hơi dài nói:



- Binh lực của y đã không còn nhiều trong khi đó nơi cần trấn giữ thì không phải là ít. Ba châu Linh, Hồng, Hựu không thể không có quân, Tắc Môn, Bình Viễn cũng cần phải phòng vệ, trại Kim Minh thì lại càng là nơi chúng phải chú trọng. Vì thế chắc chắn hắn đã điều động toàn bộ binh lực quân coi giữ của Hạ Lan Nguyên rồi..

Hàn Tiếu nhắc nhở:

- Mặc dù Hạ Lan Nguyên chỉ có hơn hai nghìn quân Sơn Ngoa nhưng vẫn còn đáng sợ hơn vạn quân cầm sinh.

Địch Thanh gật đầu nói:

- Bởi vậy nên Bàn Nhược Vương cứ hư hư thực thực, nhìn bên ngoài thì như là không hề xem trọng Hạ Lan Nguyên nhưng thật ra là đã bố trí đội quân hết sức tinh nhuệ và nhạy bén ở đây.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng nói:

- Chúng ta cũng may là có mang theo Phi Kiên, hơn nữa lại có nhiều Phi Kiên.

Hàn Tiếu cũng cười:

- Không sai, bọn chúng có Sơn Ngoa thì chúng ta đã có Phi Kiên.

Hai người khi nói tới “Phi Kiên” thì ánh mắt đều hiện lên vẻ phấn chấn lạ thường.

Binh sĩ Phi Kiên là sáu binh sĩ trong số mười binh sĩ thủ hạ của Địch Thanh! Những người này là những hậu binh trọng giáp, do Chủng Thế Hành đào tạo ra, chuyên đối phó với quân Sơn Ngoa!

Địch Thanh có Phi Kiên trong tay, đã quyết ý đánh một trận, nói tránh đi:

- Hàn Tiếu, bây giờ ngươi giúp ta làm hai việc.

Hàn Tiếu lập tức nói:

- Xin Địch tướng quân phân phó.

- Việc thứ nhất là, vẫn là mong người phái người trở về bẩm báo quân tình của Hạ Lan Nguyên với Phạm đại nhân, nói Nguyên Hạo đã dẫn trọng binh tiến đánh Kinh Nguyên lộ, xin đại nhân định đoạt!

Hàn Tiếu gật đầu nói:

- Vậy còn việc thứ hai?

- Lập tức truyền lệnh trong đêm nay phái hai bộ dũng lực, khấu binh đánh nghi binh ở Thiết Môn quan, dụ quân Sơn Ngoa của Hạ Lan Nguyên xuất kích, chỉ cần quân Sơn Ngoa ra khỏi viên môn liền lệnh cho Phi Kiên chặn đường lui của Sơn Ngoa, khi đó ta đích thân dẫn hai bộ Hãm trận, Tử Phẫn làm hai thanh đao nhọn phá tuyến phòng thủ của địch, kỵ binh còn lại làm hậu quân chuẩn bị hỏa tiễn, toàn lực tấn công Hạ Lan Nguyên.

Địch Thanh phân phó nói.

Thiết Môn quan là trạm gác trọng yếu mà quân Hạ xây dựng ở Hoành Sơn, quân coi giữ mấy trăm, do địa thế hiểm yếu quân Hạ gọi là thiết môn, được xem là bức bình phong trước Hạ Lan Nguyên. Thiết môn quan nếu có cảnh báo thì quân coi giữ Hạ Lan Nguyên đương nhiên sẽ biết đầu tiên.

Hàn Tiếu lập tức nhận lệnh lui ra, Địch Thanh lại ngồi trên tảng đá lớn, vuốt nhẹ thanh đao đựng trong tráp, nhìn trăng sáng trên bầu trời.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sáp Huyết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook