Quyển 1 - Chương 56: Chém giết (p3)
Mặc Vũ
13/03/2013
Nói xong, nó cười ngặt ngẽo, vô cùng hả hê.
Địch Thanh phục hồi lại tinh thần, nhìn mặt trời ửng hồng mọc lên ở đằng đông. Hắn nhớ ra hôm nay còn phải đi tuần, thầm kêu không tốt. Hắn vừa định rời đi, nhưng không dám chắc mới hỏi:
- Tiểu Quỳ, đệ nói cái gì? Trong sách có viết sao?
Quách Quỳ bĩu môi, xoay người chạy ùa về phòng, chỉ chốc lát sau nó đã mang tới quyển Kinh Thi ném cho Địch Thanh nói:
- Huynh tự mình xem đi. Chẳng lẽ đệ lại đi lừa huynh, lẽ nào trong sách cũng đặc biệt viết riêng để lừa huynh sao?
Nói xong, nó lắc lắc đầu, ngáp dài:
- Bị tiếng múa quyền của huynh đánh thức, ra đây xem thế nào? Không ngờ gặp phải người không có phẩm vị. Đệ trở về ngủ bù một giấc mới được.
Địch Thanh lật sách vùn vụt, cuối cùng tìm được bài "Thảo Trùng". Bốn câu đầu trong "Thảo Trùng" y như lời Quách Quỳ giải thích, phần sau còn có thêm ba câu nữa: "Diệc ký kiến chỉ, diệc ký cấu chỉ, ngã tâm tắc hàng." (Chỉ cần được gặp, được thấy mặt người, lòng này thảnh thơi.)
Bên cạnh trang sách còn có ghi chú của Quách Quỳ, giải thích rằng: 'Cuối cùng gặp được người trong lòng, liền uống cạn một chén lớn.' Địch Thanh thầm nghĩ: "Quách Quỳ này giải thích không lưu loát gì hết, ý cảnh hoàn toàn không hợp với phần trước, giải thích chính xác phải là: ‘Cuối cùng gặp được người trong lòng, vậy là ta đã yên tâm.’
Thơ chia làm ba đoạn nhưng ý thơ đều tương tự nhau. Địch Thanh cất sách rồi chạy nhanh khỏi Quách phủ. Nghĩ đến tám chữ "Vị kiến quân tử, ưu tâm xung xung", hắn nhịn không được cất tiếng hét to đồng thời lộn mèo một cái. Nhưng hắn lại nghĩ ‘Địch Thanh ơi Địch Thanh, người ta thì lo lắng mà ngươi còn vui vẻ được sao, không nên như vậy chứ.’ Nhưng rồi không nén được niềm vui trong lòng, hắn chạy một mạch như bay đến tận quân doanh.
Thật may là hắn vẫn chưa trễ, đầu cũng không đau nhức. Sau khi đến quân doanh, Địch Thanh nhận nhiệm vụ tuần tra khu vực quanh sông Thái ở Biện Kinh với Trương Ngọc và Lý Vũ Hanh.
Chờ đến phụ cận sông Thái, Địch Thanh tìm một chỗ khuất gió vừa tắm nắng vừa nhìn bầu trời đến phát ngây, khóe miệng luôn nở nụ cười như có như không.
Một ngày bình yên, gần tới lúc báo cáo kết quả công tác, Địch Thanh không chịu nổi nữa, bèn lén lấy quyển Kinh Thi ra xem. Khi nhìn thấy mấy câu: "Trắc bỉ nam sơn, ngôn thải kỳ quyết, vị kiến quân tử, ưu tâm tuyết tuyết" (Dạo khắp Nam Sơn, nói đi hái quyết, không gặp được chàng, nhớ nhung da diết) trong Kinh Thi, hắn không khỏi nghĩ thầm: ‘nếu thật sự có thể cùng nàng lên núi hái quyết, xuống núi trồng rau nuôi dê thì dù cho mình làm hoàng đế mình cũng không thèm. Nhưng mà nàng có cuộc sống ấm no, nàng sẽ không làm như thế đâu, có thật là nàng đang đợi mình không? Mình có gì tốt chứ? Chao ôi, có lẽ tám chữ này là viết cho người khác, mình chỉ tự mình đa tình mà thôi.’ Địch Thanh lo được lo mất, vẻ mặt cũng biến hóa liên tục.
Trương Ngọc thấy Địch Thanh đang xem sách thì hoảng hết cả hồn, có lẽ còn kinh ngạc hơn cả việc thấy Thái Hậu trao trả triều chính cho hoàng đế. Anh ta lại thấy sắc mặt của Địch Thanh biến hóa trăm kiểu, nhịn không được đưa tay sờ trán Địch Thanh. Địch Thanh giật mình nhảy lùi về phía sau, đến khi phát hiện ra là Trương Ngọc thì kinh ngạc hỏi:
- Ngươi làm gì thế?
Trương Ngọc không trả lời mà hỏi ngược lại:
- Hôm nay có uống thuốc chưa?
Địch Thanh ngạc nhiên hỏi:
- Chưa uống, sao vậy?
Trương Ngọc nói:
- Vậy ta đề nghị ngươi mau uống thuốc đi. Ta thấy ngươi lúc thì ưu sầu, lúc thì cao hứng, trúng tà à?
Địch Thanh hất tay Trương Ngọc ra, cười mắng:
- Ngươi mới trúng tà đó.
Lời còn chưa dứt, Lý Vũ Hanh đột nhiên thấp giọng nói:
- Thật bất bình thường, sao bọn họ lại đến?
Địch Thanh rùng mình ngẩng đầu lên, trông thấy Hạ Tùy và Khâu Minh Hào đã sánh bước đi tới. Địch Thanh âm thầm kêu khổ đồng thời cũng lấy làm kỳ quái, không hiểu sao Biện Kinh to lớn như vậy mà hai ngày nay cứ gặp phải hai tên này? Hai người bọn Hạ Tùy nếu như là vô ý, vậy thì hai lần gặp được Địch Thanh cũng quá trùng hợp. Nhưng nếu như cố tình, Hạ Tùy, Khâu Minh Hào và Địch Thanh cũng không qua lại với nhau, bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?
Hạ Tùy vẫn mang dáng vẻ xấc láo như trước, lạnh lùng hỏi:
- Chung quanh đây có gì khác thường không?
Trương Ngọc lắc đầu nói:
- Hồi bẩm Chỉ huy sứ, không có khác thường.
Hạ Tùy cau mày, quay qua nói với Khâu Minh Hào:
- Vậy thì lạ thật, tên giặc này rốt cuộc ẩn nấp nơi nào chứ?
Khâu Minh Hào chậm rãi nói:
- Người của Di Lặc giáo từ trước đến giờ đều tỏ vẻ thần bí. Theo ý ta, nhân thủ của bọn chúng lần này đến Biện Kinh sẽ không nhiều, chủ yếu là phô trương thanh thế...
Địch Thanh nghe đến ba chữ Di Lặc giáo thì tim đập loạn. Hắn nghĩ thầm: ‘Chẳng lẽ Đa Văn Thiên Vương lại đến ư? Y đến đây làm gì? Tìm Ngũ Long sao?’
Hạ Tùy lắc đầu nói:
- Chuyện này thà tin là có còn hơn là không. Ngày mai là đại điển, nếu như để bọn chúng kinh động thánh giá, vậy thì nguy to.
Gã quay đầu lại, nói với Trương Ngọc:
- Các ngươi lại phải vất vả theo chúng ta đi bắt giặc, không thiếu chỗ tốt cho các ngươi đâu.
Trương Ngọc đã hiểu rõ, thì ra kinh thành xuất hiện phản tặc, hèn chi Hạ Tùy lại khẩn trương đến thế. Trương Ngọc dù không muốn chỗ tốt tí nào, song bây giờ anh ta không còn cách nào từ chối. Đang lúc do dự thì từ phía bắc đột nhiên có cấm quân chạy tới thì thầm bên tai Hạ Tùy mấy câu. Hạ Tùy khẽ biến sắc, nói:
- Chuyện này có thật không?
Cấm quân này đáp:
- Chắc chắn ạ.
Hạ Tùy lập tức nói khẽ mấy câu với Khâu Minh Hào. Khuôn mặt như tấm sắt của Khâu Minh Hào cũng khẽ biến, nói:
- Nếu như tin này chính xác, vậy phải lập tức ra tay.
Hạ Tùy gật gù, quát Trương Ngọc:
- Đã phát hiện hành tung của giáo đồ Di Lặc. Chúng ta phải lập tức đi bắt ngay, ba người các ngươi hãy đi theo ta!
Dứt lời gã dẫn đầu đoàn người chạy về phía bắc.
Lòng Địch Thanh nặng trĩu, sờ quyển sách trong ngực, vô cùng bất đắc dĩ.
Đoàn người chạy một mạch về phương bắc, chẳng mấy chốc đã đến được phụ cận cửa ngõ bắc. Hạ Tùy vẫn không dừng lại mà chạy thẳng đến hướng cửa hiệu vàng bạc Vương gia. Địch Thanh thầm nhíu mày. Hắn còn nhớ lộ tuyến hôm qua cũng y như vậy.
Hạ Tùy đến cạnh cửa hiệu vàng bạc Vương gia cũng không dừng lại mà chạy chếch vào một ngõ hẻm ở bên cạnh. Khi đến trước một khu nhà lớn, liền có cấm quân cải trang hấp tấp chạy tới chỉ tay về phía khu nhà nói:
- Hạ chỉ huy, có người nhìn thấy bọn chúng tiến vào đó rồi không trở ra nữa.
Lúc này có cấm quân lục ta lục tục chạy tới. Số lượng không ngờ đến hơn mấy chục người, ai nấy đều cầm vũ khí sắc bén trong tay, có người còn cầm cung nỏ. Địch Thanh vừa nghĩ tới võ công của Đa Văn Thiên Vương, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Hạ Tùy ra lệnh:
- Lệ Chiến, ngươi dẫn mười người xiết chặt đường chính phía nam, dùng nỏ cứng bắn vào yếu đạo. Nếu có nghịch tặc lao ra thì giết không cần hỏi. Tống Thập Ngũ, ngươi dẫn nhóm kim thương coi giữ tường sân phía bắc, không cho bất cứ kẻ nào thoát ra. Cao Đại Danh, Uông Minh Đô, hai người các ngươi chia nhau dẫn cung tiễn thủ và đao phủ thủ canh giữ hai hướng đông tây, không được sơ suất!
Bọn người Lệ Chiến, Tống Thập Ngũ, Cao Đại Danh và Uông Minh Đô đều là quân Kiêu Kỵ, nhao nhao nhận lệnh. Đến lúc này thì Phó Đô Đầu - Vương Khuê và Quân Đầu - Lý Giản của quân Kiêu Vũ cũng chạy tới. Địch Thanh đến kinh thành đã nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải thế trận như vậy, trong lòng trở nên căng thẳng.
Hạ Tùy nhìn Khâu Minh Hào nói:
- Khâu Bộ đầu, nhân thủ đã đến đông đủ. Điều động nhân thủ thì ta thông thạo, song việc bắt giặc thì trông cậy vào Bộ đầu rồi.
Khâu Minh Hào bình tĩnh nói:
- Ta đã từng đến Tào phủ, biết rằng phủ này chia làm: tiền thính (nhà trước), hậu đường (nhà sau), tả hữu sương (hai dãy hiên hai bên) kéo dài tới hậu hoa viên, chuồng ngựa, hòn non bộ, đình mai và rừng trúc. Tào tướng đã tạ thế, con cháu y đã rời khỏi kinh thành, vì thế khu nhà này trở nên hoang vu. Tên giặc ẩn náu trong đó, chúng ta phải chia nhau ra tìm thôi.
Địch Thanh chột dạ, thầm nghĩ: ‘Nơi này chẳng lẽ là nơi ở của Xu Mật sứ Tào Lợi Dụng ư?’
Hạ Tùy cau mày nói:
- Vậy thì Khâu bộ đầu và Vương Khuê cùng một đội với ta, xông thẳng vào tả hữu sương. Lý Giản, ngươi dẫn hai người đến tra xét đình mai và rừng trúc. Còn Trương Ngọc, Địch Thanh và Lý Vũ Hanh, ba người các ngươi đến hậu hoa viên xem xét tình hình....
Sau khi đưa ra hàng loạt phân công, Hạ Tùy nói:
- Theo tin tức thì ở đây có ba nhân vật khả nghi. Lần này bao vây bắt nghịch tặc, chúng ta ra tay phải tuyệt đối thành công. Nếu phát hiện ra tung tích nghịch tặc thì chỉ cần thổi còi là được, những người còn lại nếu nghe thấy tiếng còi phải nhanh chóng chạy đến trợ giúp.
Địch Thanh phục hồi lại tinh thần, nhìn mặt trời ửng hồng mọc lên ở đằng đông. Hắn nhớ ra hôm nay còn phải đi tuần, thầm kêu không tốt. Hắn vừa định rời đi, nhưng không dám chắc mới hỏi:
- Tiểu Quỳ, đệ nói cái gì? Trong sách có viết sao?
Quách Quỳ bĩu môi, xoay người chạy ùa về phòng, chỉ chốc lát sau nó đã mang tới quyển Kinh Thi ném cho Địch Thanh nói:
- Huynh tự mình xem đi. Chẳng lẽ đệ lại đi lừa huynh, lẽ nào trong sách cũng đặc biệt viết riêng để lừa huynh sao?
Nói xong, nó lắc lắc đầu, ngáp dài:
- Bị tiếng múa quyền của huynh đánh thức, ra đây xem thế nào? Không ngờ gặp phải người không có phẩm vị. Đệ trở về ngủ bù một giấc mới được.
Địch Thanh lật sách vùn vụt, cuối cùng tìm được bài "Thảo Trùng". Bốn câu đầu trong "Thảo Trùng" y như lời Quách Quỳ giải thích, phần sau còn có thêm ba câu nữa: "Diệc ký kiến chỉ, diệc ký cấu chỉ, ngã tâm tắc hàng." (Chỉ cần được gặp, được thấy mặt người, lòng này thảnh thơi.)
Bên cạnh trang sách còn có ghi chú của Quách Quỳ, giải thích rằng: 'Cuối cùng gặp được người trong lòng, liền uống cạn một chén lớn.' Địch Thanh thầm nghĩ: "Quách Quỳ này giải thích không lưu loát gì hết, ý cảnh hoàn toàn không hợp với phần trước, giải thích chính xác phải là: ‘Cuối cùng gặp được người trong lòng, vậy là ta đã yên tâm.’
Thơ chia làm ba đoạn nhưng ý thơ đều tương tự nhau. Địch Thanh cất sách rồi chạy nhanh khỏi Quách phủ. Nghĩ đến tám chữ "Vị kiến quân tử, ưu tâm xung xung", hắn nhịn không được cất tiếng hét to đồng thời lộn mèo một cái. Nhưng hắn lại nghĩ ‘Địch Thanh ơi Địch Thanh, người ta thì lo lắng mà ngươi còn vui vẻ được sao, không nên như vậy chứ.’ Nhưng rồi không nén được niềm vui trong lòng, hắn chạy một mạch như bay đến tận quân doanh.
Thật may là hắn vẫn chưa trễ, đầu cũng không đau nhức. Sau khi đến quân doanh, Địch Thanh nhận nhiệm vụ tuần tra khu vực quanh sông Thái ở Biện Kinh với Trương Ngọc và Lý Vũ Hanh.
Chờ đến phụ cận sông Thái, Địch Thanh tìm một chỗ khuất gió vừa tắm nắng vừa nhìn bầu trời đến phát ngây, khóe miệng luôn nở nụ cười như có như không.
Một ngày bình yên, gần tới lúc báo cáo kết quả công tác, Địch Thanh không chịu nổi nữa, bèn lén lấy quyển Kinh Thi ra xem. Khi nhìn thấy mấy câu: "Trắc bỉ nam sơn, ngôn thải kỳ quyết, vị kiến quân tử, ưu tâm tuyết tuyết" (Dạo khắp Nam Sơn, nói đi hái quyết, không gặp được chàng, nhớ nhung da diết) trong Kinh Thi, hắn không khỏi nghĩ thầm: ‘nếu thật sự có thể cùng nàng lên núi hái quyết, xuống núi trồng rau nuôi dê thì dù cho mình làm hoàng đế mình cũng không thèm. Nhưng mà nàng có cuộc sống ấm no, nàng sẽ không làm như thế đâu, có thật là nàng đang đợi mình không? Mình có gì tốt chứ? Chao ôi, có lẽ tám chữ này là viết cho người khác, mình chỉ tự mình đa tình mà thôi.’ Địch Thanh lo được lo mất, vẻ mặt cũng biến hóa liên tục.
Trương Ngọc thấy Địch Thanh đang xem sách thì hoảng hết cả hồn, có lẽ còn kinh ngạc hơn cả việc thấy Thái Hậu trao trả triều chính cho hoàng đế. Anh ta lại thấy sắc mặt của Địch Thanh biến hóa trăm kiểu, nhịn không được đưa tay sờ trán Địch Thanh. Địch Thanh giật mình nhảy lùi về phía sau, đến khi phát hiện ra là Trương Ngọc thì kinh ngạc hỏi:
- Ngươi làm gì thế?
Trương Ngọc không trả lời mà hỏi ngược lại:
- Hôm nay có uống thuốc chưa?
Địch Thanh ngạc nhiên hỏi:
- Chưa uống, sao vậy?
Trương Ngọc nói:
- Vậy ta đề nghị ngươi mau uống thuốc đi. Ta thấy ngươi lúc thì ưu sầu, lúc thì cao hứng, trúng tà à?
Địch Thanh hất tay Trương Ngọc ra, cười mắng:
- Ngươi mới trúng tà đó.
Lời còn chưa dứt, Lý Vũ Hanh đột nhiên thấp giọng nói:
- Thật bất bình thường, sao bọn họ lại đến?
Địch Thanh rùng mình ngẩng đầu lên, trông thấy Hạ Tùy và Khâu Minh Hào đã sánh bước đi tới. Địch Thanh âm thầm kêu khổ đồng thời cũng lấy làm kỳ quái, không hiểu sao Biện Kinh to lớn như vậy mà hai ngày nay cứ gặp phải hai tên này? Hai người bọn Hạ Tùy nếu như là vô ý, vậy thì hai lần gặp được Địch Thanh cũng quá trùng hợp. Nhưng nếu như cố tình, Hạ Tùy, Khâu Minh Hào và Địch Thanh cũng không qua lại với nhau, bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?
Hạ Tùy vẫn mang dáng vẻ xấc láo như trước, lạnh lùng hỏi:
- Chung quanh đây có gì khác thường không?
Trương Ngọc lắc đầu nói:
- Hồi bẩm Chỉ huy sứ, không có khác thường.
Hạ Tùy cau mày, quay qua nói với Khâu Minh Hào:
- Vậy thì lạ thật, tên giặc này rốt cuộc ẩn nấp nơi nào chứ?
Khâu Minh Hào chậm rãi nói:
- Người của Di Lặc giáo từ trước đến giờ đều tỏ vẻ thần bí. Theo ý ta, nhân thủ của bọn chúng lần này đến Biện Kinh sẽ không nhiều, chủ yếu là phô trương thanh thế...
Địch Thanh nghe đến ba chữ Di Lặc giáo thì tim đập loạn. Hắn nghĩ thầm: ‘Chẳng lẽ Đa Văn Thiên Vương lại đến ư? Y đến đây làm gì? Tìm Ngũ Long sao?’
Hạ Tùy lắc đầu nói:
- Chuyện này thà tin là có còn hơn là không. Ngày mai là đại điển, nếu như để bọn chúng kinh động thánh giá, vậy thì nguy to.
Gã quay đầu lại, nói với Trương Ngọc:
- Các ngươi lại phải vất vả theo chúng ta đi bắt giặc, không thiếu chỗ tốt cho các ngươi đâu.
Trương Ngọc đã hiểu rõ, thì ra kinh thành xuất hiện phản tặc, hèn chi Hạ Tùy lại khẩn trương đến thế. Trương Ngọc dù không muốn chỗ tốt tí nào, song bây giờ anh ta không còn cách nào từ chối. Đang lúc do dự thì từ phía bắc đột nhiên có cấm quân chạy tới thì thầm bên tai Hạ Tùy mấy câu. Hạ Tùy khẽ biến sắc, nói:
- Chuyện này có thật không?
Cấm quân này đáp:
- Chắc chắn ạ.
Hạ Tùy lập tức nói khẽ mấy câu với Khâu Minh Hào. Khuôn mặt như tấm sắt của Khâu Minh Hào cũng khẽ biến, nói:
- Nếu như tin này chính xác, vậy phải lập tức ra tay.
Hạ Tùy gật gù, quát Trương Ngọc:
- Đã phát hiện hành tung của giáo đồ Di Lặc. Chúng ta phải lập tức đi bắt ngay, ba người các ngươi hãy đi theo ta!
Dứt lời gã dẫn đầu đoàn người chạy về phía bắc.
Lòng Địch Thanh nặng trĩu, sờ quyển sách trong ngực, vô cùng bất đắc dĩ.
Đoàn người chạy một mạch về phương bắc, chẳng mấy chốc đã đến được phụ cận cửa ngõ bắc. Hạ Tùy vẫn không dừng lại mà chạy thẳng đến hướng cửa hiệu vàng bạc Vương gia. Địch Thanh thầm nhíu mày. Hắn còn nhớ lộ tuyến hôm qua cũng y như vậy.
Hạ Tùy đến cạnh cửa hiệu vàng bạc Vương gia cũng không dừng lại mà chạy chếch vào một ngõ hẻm ở bên cạnh. Khi đến trước một khu nhà lớn, liền có cấm quân cải trang hấp tấp chạy tới chỉ tay về phía khu nhà nói:
- Hạ chỉ huy, có người nhìn thấy bọn chúng tiến vào đó rồi không trở ra nữa.
Lúc này có cấm quân lục ta lục tục chạy tới. Số lượng không ngờ đến hơn mấy chục người, ai nấy đều cầm vũ khí sắc bén trong tay, có người còn cầm cung nỏ. Địch Thanh vừa nghĩ tới võ công của Đa Văn Thiên Vương, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Hạ Tùy ra lệnh:
- Lệ Chiến, ngươi dẫn mười người xiết chặt đường chính phía nam, dùng nỏ cứng bắn vào yếu đạo. Nếu có nghịch tặc lao ra thì giết không cần hỏi. Tống Thập Ngũ, ngươi dẫn nhóm kim thương coi giữ tường sân phía bắc, không cho bất cứ kẻ nào thoát ra. Cao Đại Danh, Uông Minh Đô, hai người các ngươi chia nhau dẫn cung tiễn thủ và đao phủ thủ canh giữ hai hướng đông tây, không được sơ suất!
Bọn người Lệ Chiến, Tống Thập Ngũ, Cao Đại Danh và Uông Minh Đô đều là quân Kiêu Kỵ, nhao nhao nhận lệnh. Đến lúc này thì Phó Đô Đầu - Vương Khuê và Quân Đầu - Lý Giản của quân Kiêu Vũ cũng chạy tới. Địch Thanh đến kinh thành đã nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải thế trận như vậy, trong lòng trở nên căng thẳng.
Hạ Tùy nhìn Khâu Minh Hào nói:
- Khâu Bộ đầu, nhân thủ đã đến đông đủ. Điều động nhân thủ thì ta thông thạo, song việc bắt giặc thì trông cậy vào Bộ đầu rồi.
Khâu Minh Hào bình tĩnh nói:
- Ta đã từng đến Tào phủ, biết rằng phủ này chia làm: tiền thính (nhà trước), hậu đường (nhà sau), tả hữu sương (hai dãy hiên hai bên) kéo dài tới hậu hoa viên, chuồng ngựa, hòn non bộ, đình mai và rừng trúc. Tào tướng đã tạ thế, con cháu y đã rời khỏi kinh thành, vì thế khu nhà này trở nên hoang vu. Tên giặc ẩn náu trong đó, chúng ta phải chia nhau ra tìm thôi.
Địch Thanh chột dạ, thầm nghĩ: ‘Nơi này chẳng lẽ là nơi ở của Xu Mật sứ Tào Lợi Dụng ư?’
Hạ Tùy cau mày nói:
- Vậy thì Khâu bộ đầu và Vương Khuê cùng một đội với ta, xông thẳng vào tả hữu sương. Lý Giản, ngươi dẫn hai người đến tra xét đình mai và rừng trúc. Còn Trương Ngọc, Địch Thanh và Lý Vũ Hanh, ba người các ngươi đến hậu hoa viên xem xét tình hình....
Sau khi đưa ra hàng loạt phân công, Hạ Tùy nói:
- Theo tin tức thì ở đây có ba nhân vật khả nghi. Lần này bao vây bắt nghịch tặc, chúng ta ra tay phải tuyệt đối thành công. Nếu phát hiện ra tung tích nghịch tặc thì chỉ cần thổi còi là được, những người còn lại nếu nghe thấy tiếng còi phải nhanh chóng chạy đến trợ giúp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.