Quyển 3 - Chương 402: Công thủ (2)
Mặc Vũ
20/04/2013
Quân Hạ thấy thế, rốt cục đình chỉ thế tấn công, bắt đầu chậm rãi lui về phía sau. Thành mặc dù đơn độc, nhưng ai cũng không biết, trong thành này rốt cuộc còn có lực lượng gì che dấu.
Đã hoàng hôn, tà dương như máu, ánh nắng chiếu tới đám khói đen, càng thể hiện sự thảm thiết không thể kể bằng lời.
Đợi cho tà dương chìm vào phía sau núi, màn đêm buông xuống, lửa trại thắp lên. Kèn cũng câm, người cũng lặng. Tuyên cáo lần giao phong này chính thức chấm dứt.
Nhưng chiến sự lại chỉ mới bắt đầu!
Trên đầu thành Tế Yêu có đứng một người, mặc giáp, trên khuôn mặt là vết sẹo chằng chịt, cực kỳ xấu xí tiều tụy. Nhưng khi mọi người nhìn người đó, trong mắt đều lộ vẻ tôn kính.
Tất cả mọi người trong thành đều biết, người nó chính là huynh đệ của Địch Thanh! Đúng là không hổ huynh đệ của Địch Thanh. Mấy ngày qua, người này gần như mọc rễ ở đầu thành, chống đỡ toàn bộ thành Tế Yêu.
Tên người này là Trương Ngọc!
Trương Ngọc chính là một trong những huynh đệ còn sống sót của Địch Thanh trong cấm quân doanh năm đó. Trương Ngọc còn chưa chết, Trương Ngọc đã thay đổi, đã ngày càng trở nên trầm tĩnh lão luyện, nói năng thận trọng. Nhưng có một điều Trương Ngọc không thay đổi, đó chính là sự nhiệt huyết trong lòng gã.
Từ sau khi Lý Vũ Hanh chết, Trương Ngọc vẫn ở Duyên Châu tác chiến, đoạt lại trại Kim Minh, tiến thủ Tuy Châu. Võ công của gã có lẽ không cao, nhưng mỗi lần chiến đấu cũng xung phong đi đầu, mỗi lần chiến đấu đều bị thương, cho dù phía trước là vạn mũi tên như châu chấu, gã vẫn không lùi bước.
Người bình thường đều sợ chết, Trương Ngọc lại không sợ chết, gã vẫn luôn sống sót. Không người nào lý giải vì sao gã liều mạng như vậy, nhưng tất cả mọi người đều kính trọng gã. Khí hậu ở Tây Bắc cực kỳ khắc nghiệt, mưa mướt cát mê, có thể còn sống sót là người mạnh mẽ, có thể liều mạng chính là người rắn rỏi, có thể liều mạng mà còn sống sót mới là anh hùng.
Địch Thanh là anh hùng, Trương Ngọc cũng là anh hùng!
Trương Ngọc nhìn mặt trời lặn, chẳng biết tại sao, trong mắt có chút thê lương. Phía xa xôi chân trời kia, dường như có một người nhìn mình, yếu ớt nói:
- Trương Ngọc…Chúng ta…Vẫn là huynh đệ đúng không?
Trương Ngọc không quên Lý Vũ Hanh, gã không chỉ thiếu Lý Vũ Hanh một cái mạng, còn nợ Lý Vũ Hanh tình huynh đệ.
Trương Ngọc không biết làm sao có thể bù lại, chỉ biết ra sức trên chiến trường, luôn tưởng tưởng mình đang cùng Lý Vũ Hanh đồng vai tác chiến. Nếu chết có thể trả hết nợ, gã sẽ không thèm để ý. Nhưng có một số việc, dù chết cũng không thể đền bù được.
Lúc này, thành Tế Yêu có nguy hiểm, Địch Thanh lại không ở đây, Trương Ngọc là người đầu tiên mang binh đuổi tới. Gã nhịn lâu lắm, nhưng không oán không hối. Gã ở đây đợi Địch Thanh.
Địch Thanh nhất định sẽ đến, nhất định!
Có tiếng bước chân truyền đến, Trương Ngọc quay đầu nhìn. Chỉ thấy một người tuổi trẻ chạy tới, vẻ mặt sợ hãi, thấp giọng nói:
- Trương tướng quân, cha ta lại nôn ra máu.
Trương Ngọc rùng mình, ra lệnh cho tướng lĩnh đứng bên nói:
- Lưu ý động tĩnh của người Hạ. Nếu họ tấn công thì lập tức báo cho ta biết.
Rồi hướng người trẻ tuổi kia nói:
- Dẫn ta đi xem
Người tuổi trẻ kia tên là Chủng Cổ, là con trai lớn của Chủng Thế Hành. Những năm gần đây, không tham gia khoa cử, mà đi theo Chủng Thế Hành bôn ba.
Nghe thấy thương thế của Chủng Thế Hành nặng thêm, Trương Ngọc không kìm nổi lo lắng, đi theo Chủng Cố xuống thành, tới Chỉ Huy Phủ. Giây phút nhìn thấy Chủng Thế Hành, Trương Ngọc không kìm nổi lòng chua xót.
Dung mạo của Chủng Thế Hành tiều tùy, đã không còn hình dáng. Chủng Thế Hành bị bệnh đã lâu. Lão già này, vì Tây Bắc, mà dùng hết sức lực của mình.
Mũi tên năm xưa, bắn trúng làm tổn thương thân thể của ông ta. Chủng Thế Hành bị bệnh liệt giường, đã không còn đứng nổi. Bên cạnh ông ta còn một bát thảo dược, mùi thuốc tỏa ra nồng đậm. Nhìn thấy Trương Ngọc tới, Chủng Thế Hành muốn đứng dậy, rồi đột nhiên ho kịch liệt. Ông ta dùng khăn tay che lại miệng, đợi cho cơn ho khan ngừng xong lại giữ, chiếc khăn ở trong lòng bàn tay, làm bộ như không có việc gì.
Khăn tay có máu.
Trái tim của Trương Ngọc như muốn vỡ, nhưng cũng làm bộ như không thấy. Chủng Thế Hành cười cười, có chút trách cứ nhìn Chủng Cổ một cái, yếu ớt nói:
- Cái đứa nhỏ không nên thân này, chỉ là ho hai tiếng, cần gì phải gọi Trương tướng quân tới. Trương tướng quân, ngươi đi thủ thành đi, ta không sao.
Trương Ngọc trong lúc nhất thời không biết nên nói gì cho tốt, cũng hiểu bây giờ nói cái gì cũng là dư thừa. Đang lúc do dự, Chủng Thế Hành hỏi:
- Chúng ta có thể kiên trì được bao lâu?
Một lúc lâu Trương Ngọc mới nói:
- Hiện giờ, toàn thành đều đang tiết kiệm lương thực. Đã có dân chúng vò cỏ xanh cùng vỏ cây nấu cháo ăn, chỉ vì cho để dành cho những binh lính thủ thành một ít cơm…
Gã nói bình tĩnh, nhưng trong tâm nhiệt huyết đã sôi trào.
Đây là một thành trì làm cho người ta không oán không hối mà bảo vệ.
Gã không giấu diếm Chủng Thế Hành, bởi vì gã biết Chủng Thế Hành còn rõ ràng mọi việc trong thành hơn so với gã.
- Số lương thực kia còn rất ít, chỉ sợ chống đỡ nhiều nhất là hai tháng.
Chủng Thế Hành thì thào tự nói. Ông biết rằng toàn thành đều muốn cùng mình tồn vong, tuy rằng có chút khổ cực, nhưng không ai muốn bỏ xuống. Trong lòng ông nghĩ: “Triều đình liên tục thất bại, quân dân vùng biên giới thì không chịu ra sức, thật sự là do triều đình không biết cách chỉ huy. Một tướng vô năng, mệt chết ngàn quân. Trước có Phạm Ung vô dụng, sau có Hàn Kỳ, Hạ Tùng kiêu ngạo, ngông cuồng tự đại. Hiện giờ thì có Cát Hoài Mẫn không biết dùng binh, làm hy sinh oan uổng không biết bao nhiêu nam nhi nhiệt huyết của Tây Bắc. Hiện giờ Địch Thanh là có tài nhất, lại bị đem đi trấn thủ Hà Bắc, vốn yên bình không có chiến sự. Có thể thấy, triều đình thực con mẹ nó hồ đồ!
Ông vốn là văn thần, nhưng có thời gian dài pha trộn phố phường, nên nếu bất mãn, trong lòng muốn chửi bới vài câu. Nhưng thấy người bên cạnh đều lộ vẻ lo lắng trùng trùng, ông biết bọn họ đang lo lắng cho sức khỏe của mình, liền gắng gượng tinh thần, ngược lại an ủi mọi người nói:
- Các ngươi yên tâm, không cần hai tháng. Không…Một tháng, là Địch tướng quân sẽ tới!
Đột nhiên, trong lòng ông có chút sợ hãi, thầm nghĩ: “ Địch Thanh thực sự sẽ đến sao?”
Ông biết tính tình của Địch Thanh, cho dù trăm sông ngàn núi, cho dù nước sôi lửa bỏng cũng tới. Nhưng chỉ có một Địch Thanh thì làm được gì. Triều đình lần này có biết dùng Địch Thanh hay không? Ông nghĩ đến đây, đã không còn tự tin như lúc đầu.
Chủng Thế Hành nhất thời lo lắng lại dẫn tới ho khan kịch liệt. Chủng Cổ rơi nước mắt, đột nhiên kêu lên:
- Cha, Địch Thanh sẽ không tới. Cha cũng biết, hắn bây giờ đang còn ở Hà Bắc xa xôi. Dựa vào cách làm việc nhùng nhằng của triều đình, chỉ sợ thảo luận ra ai lĩnh quân, cũng phải mất hai tháng. Huống chi, ngoài thành còn có hơn một trăn nghìn binh lính Khiết Đan…
Y còn chưa dứt lời, một tiếng chát vang lên, trong phòng yên tĩnh lại. Chủng Cổ bưng má, khó tin nhìn Chủng Thế Hành.
Chủng Thế Hành dùng tay, tát đứa con một cái. Tuy nhẹ, nhưng rất là vang.
Chủng Cổ sửng sốt, dù sao y còn trẻ, thấy phụ thân vì Tây Bắc lao lực mấy năm nay, hiện tại vì quá vất vả mà thành bệnh, mắt thấy không qua được. Nhưng Đại Tống lại không phái người đến cứu, khó tránh phẫn uất trong lòng. Nhưng không ngờ Chủng Thế Hành lại đánh y. Từ bé đến lớn, Chủng Thế Hành chưa bao giờ đánh y!
Chủng Thế Hành kịch liệt ho, máu trên khăn tay cũng chưa kịp dấu. Chủng Cổ đột nhiên sợ hãi, quỳ xuống nói:
- Cha, người đứng nóng giận, con nói sai rồi.
Chủng Thế Hành thở dài, bắt tay của đứa con trai, thong thả nói:
- Cổ nhi, con đã lớn, cha không còn gì dạy con. Nhưng cha nhất định phải nói cho con biết một điều. Con tin tưởng người khác, thì người khác mới tin tưởng mình. Con không nên dễ dàng hoài nghi bằng hữu của mình. Địch tướng quân có lẽ nghiêm khắc, có lẽ trầm mặc, có lẽ trên người hắn có nhiều thứ con không hiểu. Nhưng nếu con coi hắn là bằng hữu, thì con nhất định không được hoài nghi hắn!
Chủng Cổ liên tục gật đầu, cái hiểu cái không.
Trương Ngọc đứng một bên nghe, con mắt tự nhiên ướt át, đột nhiên hiểu được vì sao Chủng Thế Hành có thể hợp tác cùng Địch Thanh nhiều năm, thân mật khăng khít. Bởi vì bọn họ là bằng hữu!
Chủng Thế Hành nhìn về Trương Ngọc, thở dài một cái, kiên định nói:
- Trương Ngọc, ngươi là huynh đệ của Địch Thanh. Ngươi nói…Hắn sẽ tới hay không?
Ánh mắt của Trương Ngọc lộ vẻ phức tạp, nhưng một bàn tay đã đặt trên mu bàn tay của Chủng Thế Hành, từng chữ từng chữ nói:
- Hắn nhất định sẽ đến!
Đã hoàng hôn, tà dương như máu, ánh nắng chiếu tới đám khói đen, càng thể hiện sự thảm thiết không thể kể bằng lời.
Đợi cho tà dương chìm vào phía sau núi, màn đêm buông xuống, lửa trại thắp lên. Kèn cũng câm, người cũng lặng. Tuyên cáo lần giao phong này chính thức chấm dứt.
Nhưng chiến sự lại chỉ mới bắt đầu!
Trên đầu thành Tế Yêu có đứng một người, mặc giáp, trên khuôn mặt là vết sẹo chằng chịt, cực kỳ xấu xí tiều tụy. Nhưng khi mọi người nhìn người đó, trong mắt đều lộ vẻ tôn kính.
Tất cả mọi người trong thành đều biết, người nó chính là huynh đệ của Địch Thanh! Đúng là không hổ huynh đệ của Địch Thanh. Mấy ngày qua, người này gần như mọc rễ ở đầu thành, chống đỡ toàn bộ thành Tế Yêu.
Tên người này là Trương Ngọc!
Trương Ngọc chính là một trong những huynh đệ còn sống sót của Địch Thanh trong cấm quân doanh năm đó. Trương Ngọc còn chưa chết, Trương Ngọc đã thay đổi, đã ngày càng trở nên trầm tĩnh lão luyện, nói năng thận trọng. Nhưng có một điều Trương Ngọc không thay đổi, đó chính là sự nhiệt huyết trong lòng gã.
Từ sau khi Lý Vũ Hanh chết, Trương Ngọc vẫn ở Duyên Châu tác chiến, đoạt lại trại Kim Minh, tiến thủ Tuy Châu. Võ công của gã có lẽ không cao, nhưng mỗi lần chiến đấu cũng xung phong đi đầu, mỗi lần chiến đấu đều bị thương, cho dù phía trước là vạn mũi tên như châu chấu, gã vẫn không lùi bước.
Người bình thường đều sợ chết, Trương Ngọc lại không sợ chết, gã vẫn luôn sống sót. Không người nào lý giải vì sao gã liều mạng như vậy, nhưng tất cả mọi người đều kính trọng gã. Khí hậu ở Tây Bắc cực kỳ khắc nghiệt, mưa mướt cát mê, có thể còn sống sót là người mạnh mẽ, có thể liều mạng chính là người rắn rỏi, có thể liều mạng mà còn sống sót mới là anh hùng.
Địch Thanh là anh hùng, Trương Ngọc cũng là anh hùng!
Trương Ngọc nhìn mặt trời lặn, chẳng biết tại sao, trong mắt có chút thê lương. Phía xa xôi chân trời kia, dường như có một người nhìn mình, yếu ớt nói:
- Trương Ngọc…Chúng ta…Vẫn là huynh đệ đúng không?
Trương Ngọc không quên Lý Vũ Hanh, gã không chỉ thiếu Lý Vũ Hanh một cái mạng, còn nợ Lý Vũ Hanh tình huynh đệ.
Trương Ngọc không biết làm sao có thể bù lại, chỉ biết ra sức trên chiến trường, luôn tưởng tưởng mình đang cùng Lý Vũ Hanh đồng vai tác chiến. Nếu chết có thể trả hết nợ, gã sẽ không thèm để ý. Nhưng có một số việc, dù chết cũng không thể đền bù được.
Lúc này, thành Tế Yêu có nguy hiểm, Địch Thanh lại không ở đây, Trương Ngọc là người đầu tiên mang binh đuổi tới. Gã nhịn lâu lắm, nhưng không oán không hối. Gã ở đây đợi Địch Thanh.
Địch Thanh nhất định sẽ đến, nhất định!
Có tiếng bước chân truyền đến, Trương Ngọc quay đầu nhìn. Chỉ thấy một người tuổi trẻ chạy tới, vẻ mặt sợ hãi, thấp giọng nói:
- Trương tướng quân, cha ta lại nôn ra máu.
Trương Ngọc rùng mình, ra lệnh cho tướng lĩnh đứng bên nói:
- Lưu ý động tĩnh của người Hạ. Nếu họ tấn công thì lập tức báo cho ta biết.
Rồi hướng người trẻ tuổi kia nói:
- Dẫn ta đi xem
Người tuổi trẻ kia tên là Chủng Cổ, là con trai lớn của Chủng Thế Hành. Những năm gần đây, không tham gia khoa cử, mà đi theo Chủng Thế Hành bôn ba.
Nghe thấy thương thế của Chủng Thế Hành nặng thêm, Trương Ngọc không kìm nổi lo lắng, đi theo Chủng Cố xuống thành, tới Chỉ Huy Phủ. Giây phút nhìn thấy Chủng Thế Hành, Trương Ngọc không kìm nổi lòng chua xót.
Dung mạo của Chủng Thế Hành tiều tùy, đã không còn hình dáng. Chủng Thế Hành bị bệnh đã lâu. Lão già này, vì Tây Bắc, mà dùng hết sức lực của mình.
Mũi tên năm xưa, bắn trúng làm tổn thương thân thể của ông ta. Chủng Thế Hành bị bệnh liệt giường, đã không còn đứng nổi. Bên cạnh ông ta còn một bát thảo dược, mùi thuốc tỏa ra nồng đậm. Nhìn thấy Trương Ngọc tới, Chủng Thế Hành muốn đứng dậy, rồi đột nhiên ho kịch liệt. Ông ta dùng khăn tay che lại miệng, đợi cho cơn ho khan ngừng xong lại giữ, chiếc khăn ở trong lòng bàn tay, làm bộ như không có việc gì.
Khăn tay có máu.
Trái tim của Trương Ngọc như muốn vỡ, nhưng cũng làm bộ như không thấy. Chủng Thế Hành cười cười, có chút trách cứ nhìn Chủng Cổ một cái, yếu ớt nói:
- Cái đứa nhỏ không nên thân này, chỉ là ho hai tiếng, cần gì phải gọi Trương tướng quân tới. Trương tướng quân, ngươi đi thủ thành đi, ta không sao.
Trương Ngọc trong lúc nhất thời không biết nên nói gì cho tốt, cũng hiểu bây giờ nói cái gì cũng là dư thừa. Đang lúc do dự, Chủng Thế Hành hỏi:
- Chúng ta có thể kiên trì được bao lâu?
Một lúc lâu Trương Ngọc mới nói:
- Hiện giờ, toàn thành đều đang tiết kiệm lương thực. Đã có dân chúng vò cỏ xanh cùng vỏ cây nấu cháo ăn, chỉ vì cho để dành cho những binh lính thủ thành một ít cơm…
Gã nói bình tĩnh, nhưng trong tâm nhiệt huyết đã sôi trào.
Đây là một thành trì làm cho người ta không oán không hối mà bảo vệ.
Gã không giấu diếm Chủng Thế Hành, bởi vì gã biết Chủng Thế Hành còn rõ ràng mọi việc trong thành hơn so với gã.
- Số lương thực kia còn rất ít, chỉ sợ chống đỡ nhiều nhất là hai tháng.
Chủng Thế Hành thì thào tự nói. Ông biết rằng toàn thành đều muốn cùng mình tồn vong, tuy rằng có chút khổ cực, nhưng không ai muốn bỏ xuống. Trong lòng ông nghĩ: “Triều đình liên tục thất bại, quân dân vùng biên giới thì không chịu ra sức, thật sự là do triều đình không biết cách chỉ huy. Một tướng vô năng, mệt chết ngàn quân. Trước có Phạm Ung vô dụng, sau có Hàn Kỳ, Hạ Tùng kiêu ngạo, ngông cuồng tự đại. Hiện giờ thì có Cát Hoài Mẫn không biết dùng binh, làm hy sinh oan uổng không biết bao nhiêu nam nhi nhiệt huyết của Tây Bắc. Hiện giờ Địch Thanh là có tài nhất, lại bị đem đi trấn thủ Hà Bắc, vốn yên bình không có chiến sự. Có thể thấy, triều đình thực con mẹ nó hồ đồ!
Ông vốn là văn thần, nhưng có thời gian dài pha trộn phố phường, nên nếu bất mãn, trong lòng muốn chửi bới vài câu. Nhưng thấy người bên cạnh đều lộ vẻ lo lắng trùng trùng, ông biết bọn họ đang lo lắng cho sức khỏe của mình, liền gắng gượng tinh thần, ngược lại an ủi mọi người nói:
- Các ngươi yên tâm, không cần hai tháng. Không…Một tháng, là Địch tướng quân sẽ tới!
Đột nhiên, trong lòng ông có chút sợ hãi, thầm nghĩ: “ Địch Thanh thực sự sẽ đến sao?”
Ông biết tính tình của Địch Thanh, cho dù trăm sông ngàn núi, cho dù nước sôi lửa bỏng cũng tới. Nhưng chỉ có một Địch Thanh thì làm được gì. Triều đình lần này có biết dùng Địch Thanh hay không? Ông nghĩ đến đây, đã không còn tự tin như lúc đầu.
Chủng Thế Hành nhất thời lo lắng lại dẫn tới ho khan kịch liệt. Chủng Cổ rơi nước mắt, đột nhiên kêu lên:
- Cha, Địch Thanh sẽ không tới. Cha cũng biết, hắn bây giờ đang còn ở Hà Bắc xa xôi. Dựa vào cách làm việc nhùng nhằng của triều đình, chỉ sợ thảo luận ra ai lĩnh quân, cũng phải mất hai tháng. Huống chi, ngoài thành còn có hơn một trăn nghìn binh lính Khiết Đan…
Y còn chưa dứt lời, một tiếng chát vang lên, trong phòng yên tĩnh lại. Chủng Cổ bưng má, khó tin nhìn Chủng Thế Hành.
Chủng Thế Hành dùng tay, tát đứa con một cái. Tuy nhẹ, nhưng rất là vang.
Chủng Cổ sửng sốt, dù sao y còn trẻ, thấy phụ thân vì Tây Bắc lao lực mấy năm nay, hiện tại vì quá vất vả mà thành bệnh, mắt thấy không qua được. Nhưng Đại Tống lại không phái người đến cứu, khó tránh phẫn uất trong lòng. Nhưng không ngờ Chủng Thế Hành lại đánh y. Từ bé đến lớn, Chủng Thế Hành chưa bao giờ đánh y!
Chủng Thế Hành kịch liệt ho, máu trên khăn tay cũng chưa kịp dấu. Chủng Cổ đột nhiên sợ hãi, quỳ xuống nói:
- Cha, người đứng nóng giận, con nói sai rồi.
Chủng Thế Hành thở dài, bắt tay của đứa con trai, thong thả nói:
- Cổ nhi, con đã lớn, cha không còn gì dạy con. Nhưng cha nhất định phải nói cho con biết một điều. Con tin tưởng người khác, thì người khác mới tin tưởng mình. Con không nên dễ dàng hoài nghi bằng hữu của mình. Địch tướng quân có lẽ nghiêm khắc, có lẽ trầm mặc, có lẽ trên người hắn có nhiều thứ con không hiểu. Nhưng nếu con coi hắn là bằng hữu, thì con nhất định không được hoài nghi hắn!
Chủng Cổ liên tục gật đầu, cái hiểu cái không.
Trương Ngọc đứng một bên nghe, con mắt tự nhiên ướt át, đột nhiên hiểu được vì sao Chủng Thế Hành có thể hợp tác cùng Địch Thanh nhiều năm, thân mật khăng khít. Bởi vì bọn họ là bằng hữu!
Chủng Thế Hành nhìn về Trương Ngọc, thở dài một cái, kiên định nói:
- Trương Ngọc, ngươi là huynh đệ của Địch Thanh. Ngươi nói…Hắn sẽ tới hay không?
Ánh mắt của Trương Ngọc lộ vẻ phức tạp, nhưng một bàn tay đã đặt trên mu bàn tay của Chủng Thế Hành, từng chữ từng chữ nói:
- Hắn nhất định sẽ đến!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.