Quyển 3 - Chương 425: Đằng Hài (4)
Mặc Vũ
20/04/2013
Đan Đan vẫn nhìn về phía hắn, không có phản ứng.
Sống lưng Địch Thanh bỗng nhiên lạnh buốt, vừa muốn bước lên phía trước, đột nhiên dừng bước chân, trong mắt lộ ra sự hoảng sợ.
Đan Đan không cảm thấy được sự kì dị của Địch Thanh, nói:
-Mấy hôm trước huynh đến thăm ta, lúc đó…ta quả thật rất vui.
Trên khuôn mặt tái nhợt của nàng mang nụ cười ngọt ngào.
Nụ cười ấy là thật sự vui vẻ.
Nụ cười ấy mang đến ánh sáng cho nhà lao tối tăm, cho bầu không khí quỷ dị. Khuôn mặt tươi cười ấy đã từng thuần khiết, đã từng giảo hoạt, đã từng thiên biến vạn hoá, nhưng lúc này, chỉ còn lại sự thật lòng.
Địch Thanh lặng lẽ nhìn Đan Đan đang gần trong gang tấc, môi mấp máy, muốn hỏi gì đó, nhưng cuối cùng cũng không có hỏi. Trong nhà lao, yên lặng trong giây lát, Địch Thanh nói:
-Lúc ta gặp ngươi, cũng rất vui.
Đan Đan nghe câu nói này, trên mặt đột nhiên sáng lên, nhưng mắt của nàng vẫn mênh mang nhìn về phía trước.
Địch Thanh lại nói:
-Muộn như vậy, ngươi còn đến thăm ta, có phải có việc không?
Đan Đan thành thật gật đầu, thấp giọng nói:
-Mấy ngày trước, sau khi huynh rời đi, ta nghĩ rất lâu. Huynh tại sa mạc từng cứu ta, dẫn ta ra khỏi sa mạc. Ta trong cung cũng từng cứu huynh, dẫn huynh ra khỏi hoàng cung, có đúng không?
Địch Thanh có chút không hiểu, không hiểu tại sao Đan Đan lại thận trọng nhắc lại chuyện đó như vậy? Nhưng hắn nhìn cặp mắt mênh mang của Đan Đan, cuối cùng vẫn gật đầu đáp:
-Đúng, ngươi nói không sai, ta từng cứu ngươi, ngươi cũng từng cứu ta, chúng ta không ai nợ ai.
Lúc Đan Đan nghe đến bốn chữ không ai nợ ai, thân thể yêu kiều chấn động. Lắc đầu, thần sắc dường như có chút buồn khổ, nói:
-Huynh nói không đúng, ta đã nghĩ rất lâu, đột nhiên mới phát hiện, kỳ thật ta vẫn còn thiếu huynh….
Địch Thanh cảm thấy vô cùng kì lạ, không hiểu Đan Đan tãi sao cứ chấp nhất việc nhỏ này, hỏi:
-Ngươi thiếu ta cái gì?
Đan Đan đưa tay vào tay áo tìm kiếm một lúc, chậm rãi lấy ra một chiếc đằng hài (giày mây). Chiếc đằng hài ấy tuy không quý, là dùng cây mây khô tạo thành, lót bằng lông chim ưng, thậm chí có thể nói là thô sơ.
Nhưng hai tay Đan Đan cầm chiếc hài đó, như cầm châu ngọc quý giá nhất trên thế gian. Bởi vì đôi hài này, là vật duy nhất Địch Thanh để lại cho nàng. Nàng nhìn Địch Thanh nói:
- Huynh tặng ta chiếc hài này, ta chưa trả lại cho huynh tình này, nói như vậy, ta vẫn thiếu huynh vài món đồ. Ta đã nghĩ rất lâu, ta định sẽ trả lại huynh một món đồ để bù đắp.
Địch Thanh nhíu mày, một lúc mới nói:
- Ngươi cần gì phải tính kỹ như vậy chứ?
Đan Đan nghe thấy, trên mặt có cười trông mong, lẩm bẩm đáp:
-Nhất định phải rõ ràng, nhất định.
Vệ Mộ Sơn Thanh ôm A Lý nhìn hai người trong, ngoài lao, trong mắt hiện lên cảm giác kỳ lạ. Nàng như không hiểu, lại giống như bừng tỉnh, trong đó còn, mang theo chút chán ghét và cảm động.
Địch Thanh nói:
-Ngươi không cần cực khổ….
Dừng một lát, nói:
-Ngươi không cần trả cái gì cho ta cả, ngươi đem chiếc hài này trả ta, không phải không còn thiếu gì nữa sao?
Đột nhiên nghĩ đến cái gì, ngờ ngợ cảm giác tình cảnh này dường như đã từng gặp qua. Trước đây trừ Đan Đan, hình như còn có người kiên quyết muốn không còn vay nợ gì với hắn nữa…
Trên khuôn mặt tái nhợt của Đan Đan có phần lo lắng, vội đáp:
-Không được, không nhất định là như vậy. Ý nghĩa của chiếc hài này đối với ta và đối với huynh hoàn toàn không giống nhau. Trên đời này, có ngàn vạn chiếc hài, nhưng ý nghĩa tất cả những chiếc hài cộng lại, cũng không bằng chiếc này. Nếu ta đem hài trả lại cho huynh, có lẽ trong mắt huynh, chiếc hài này sẽ giống với ngàn vạn chiếc khác, căn bản không khác gì mấy, có đúng không? Địch Thanh…huynh nói chuyện đi.
Địch Thanh trong lòng chấn động, nhìn thấy khuôn mặt như tuyết đó, tràn đầy lo lắng. Nhất thời không nhịn được, gật đầu:
- Ngươi nói đúng.
-Đúng.
Trên mặt Đan Đan lộ ra nụ cười, như đoá u lan nở rộ. Nàng đã thay đổi rất nhiều, mất đi sự bướng bỉnh, tuỳ hứng, không còn suy nghĩ bất định, nhìn thấy giống như một thiếu nữ ngây thơ, không hiểu sự đời.
Địch Thanh thật sự rất có nghĩ nàng và Đan Đan tại sa mạc lúc đó là cùng một người.
Là cái gì đã làm cho nàng thay đổi lớn như vậy?
Đan Đan vừa mới để lộ nụ cười, lại chau mày lại, nói:
-Địch Thanh, sau mấy ngày nữa, ta gửi một món đồ cho huynh, món đồ đó đối với huynh mà nói, quan trọng như chiếc hài này đối với ta.
Địch Thanh nghe vậy, thân thể run lên, hắn không quan tâm Đan Đan muốn gửi cho hắn cái gì, chỉ cảm thấy trong câu nói bình thản, mang theo tình ý như biển.
Hắn tuy ngu ngơ trong chuyện tình cảm, thậm chí Dương Vũ Thường còn nói hắn là đại ca khờ đầu gỗ. Nhưng hắn sao không cảm nhận được mối thâm tình của Đan Đan? Đan Đan tuy đến nay, không có nói từ thích với hắn, nhưng theo như phân lượng của chiếc đằng hài đó trong lòng Đan Đan, Địch Thanh hắn trong lòng Đan Đan, chỉ sợ còn quý hơn vạn lần so với chiếc đằng hài đó.
- Đan Đan….ta….
Địch Thanh vừa muốn mở miệng, thì bị Đan Đan ngăn lại:
-Được rồi, ta biết, huynh không cần nói.
Địch Thanh chần chờ nói:
-Ngươi biết?
Đan Đan mỉm cười đáp:
-Trong lòng người mình yêu nghĩ gì, ta cảm nhận được.
Nhưng trong nụ cười của nàng, đột nhiên có vài phần bất an. Nàng cuối cùng đã nói ra những lời muốn nói, có lẽ cả đời này của nàng chỉ sẽ nói một lần. Nàng luôn tự cảnh cáo mình không được nói ra câu này, bởi vì nàng nếu đã biết người mình yêu nghĩ gì, thì cũng biết vĩnh viễn sẽ không được hồi đáp, vậy giữa bọn họ không phải lại thiếu nhau cái gì nữa sao?
Nhưng nói ra câu nói này, dù bất an, nàng cũng không hối hận.
Có lẽ có rất nhiều lời, kiếp sau sẽ không có, chỉ trông mong vào kiếp này, có lẽ câu nói này, Địch Thanh không hiểu?
Địch Thanh đờ đẫn đứng ở đó, có ngàn vạn ý nghĩ, nhưng không nói ra câu nào.
Nỗi bất an đó của Đan Đan cuối cùng cũng đã qua đi, nhẹ nhàng cất chiếc đằng hài lại, đưa tay gạt sợi tóc dài trước trán hỏi:
-Địch Thanh, huynh..thấy ta….đẹp không?
Đôi mắt trên khuôn mặt trắng bệt có vài phần mong đợi…
Địch Thanh nhìn Đan Đan một lúc lâu, cuối cùng gật đầu đáp:
-Rất đẹp, đẹp như hoa vậy.
Trên mặt Đan Đan đột nhiên trở nên bừng sáng, cả người ngây giây phút đó, cũng biến thành nhu nhược, giống như đổi cả tướng mạo bên ngoài. Địch Thanh trước giờ không nghĩ, một câu nói của mình sẽ làm cho Đan Đan thay đổi như vậy. Đan Đan trầm mặc một chút, lại cười, nói:
-Đa tạ huynh. Ta đi đây, mấy ngày sau, chúng ta nói không chừng sẽ gặp lại…không phải, là nhất định sẽ gặp lại.
Không ngừng gật đầu, giống như tạo niềm tin cho bản thân. Chậm rãi xoay người rồi chậm rãi rời đi.
Địch Thanh nhìn bóng lưng của Đan Đan, trong mắt có vài phần lo lắng. Nhìn thấy Đan Đan đến trước cửa sắt, tìm kiếm một lúc, rồi mới ra ngoài.
Tiếng “lạch cạch” vang lên, cánh cửa sắt đó cắt ngang bóng lưng, cắt ngang khung cảnh.
Địch Thanh đứng đó, nhịn không được muốn hỏi:
-Mắt của Đan Đan làm sao vậy…chẳng lẽ nàng bị mù?
Hắn vừa trông thấy cử chỉ kì lạ của Đan Đan, nhịn không được, đưa tay ra thử, nhưng Đan Đan không có phản ứng. Hắn quan sát tỉ mỉ đôi mắt của Đan Đan, phát hiện con ngươi mắt vốn linh động có vẻ không chuyển động. Lại nghĩ đến lúc Đan Đan chậm rãi đến, trong lòng Địch Thanh cảm thấy khó hiểu và thương hại.
Tại sao Đan Đan lại mù?
Nguyên Hạo nhất định muốn Địch Thanh hắn cưới Đan Đan, chẳng lẽ là vì Đan Đan mù rồi?
Đang trầm ngâm, Vệ Mộ Sơn Thanh nói:
-Địch tướng quân, nàng ấy đối với ngài thật si tình.
Vệ Mộ Sơn Thanh tuy hận Nguyên Hạo, cũng biết Đan Đan là muội muội của Nguyên Hạo. Nhưng vừa rồi, bất luận ai trông thấy Đan Đan, đều hận không được.
Địch Thanh trầm mặc không đáp, Vệ Mộ Sơn Thanh lại nói:
-Nàng ấy hi vọng kiếp sau có thể cùng ngài yêu nhau.
Địch Thanh chấn động, bỗng nhiên xoay người, thất thanh nói:
-Cô nói gì?
Vệ Mộ Sơn Thanh trong mắt đầy sự đồng tình, chậm rãi đáp:
-Tại vùng biên giới Tây Tạng, có một truyền thuyết, kiếp này những cặp nam nữ còn vướng mắc, kiếp sau nhất định sẽ có người đến trả, định sẵn không thể bên nhau. Chỉ có những cặp nam nữ còn vướng mắc ở kiếp này, sau khi không còn nợ nần nhau nữa, kiếp sau mới có thể thật lòng yêu nhau! Nàng ấy một mực muốn cùng ngài không còn nợ nhau gì nữa, không cần phải hỏi, khẳng định là biết truyền thuyết này.
Địch Thanh vừa nghe, ngây ra tại chỗ, lúc đó, suy tư chồng chất. Đột nhiên nghĩ đến lúc tại sa mạc, Đan Đan cho rằng chắc chắn chết, thảm thiết nói với Địch Thanh hắn:
-Nếu như ông trời muốn ta chết, ta càng hi vọng…có thể chết trong tay huynh. Huynh cứu ta, lại giết ta, chúng ta kiếp không còn thiếu nợ nhau nữa?
Lại nghĩ đến lúc biệt ly tại bên ngoài Hưng Khánh phủ, Đan Đan hung hăng nói với hắn:
-Huynh lần này đi, nhất định đừng trở lại nữa. Huynh cứu ta một lần, ta cũng cứu lại huynh. Huynh dẫn ta ra khỏi hoang mạc, ta cũng đã dẫn huynh ra khỏi hoàng cung. Từ đây về sau, vĩnh viễn không nợ nhau, không còn liên quan gì nữa!
Hắn vẫn luôn không hiểu tại sao Đan Đan luôn cường điệu mấy chữ không thiếu nợ nhau, nay hắn cuối cùng đã hiểu. Nhưng trong đầu như có tia chớp xẹt qua, đến giờ còn có một màn tái hiện trong đầu.
Sống lưng Địch Thanh bỗng nhiên lạnh buốt, vừa muốn bước lên phía trước, đột nhiên dừng bước chân, trong mắt lộ ra sự hoảng sợ.
Đan Đan không cảm thấy được sự kì dị của Địch Thanh, nói:
-Mấy hôm trước huynh đến thăm ta, lúc đó…ta quả thật rất vui.
Trên khuôn mặt tái nhợt của nàng mang nụ cười ngọt ngào.
Nụ cười ấy là thật sự vui vẻ.
Nụ cười ấy mang đến ánh sáng cho nhà lao tối tăm, cho bầu không khí quỷ dị. Khuôn mặt tươi cười ấy đã từng thuần khiết, đã từng giảo hoạt, đã từng thiên biến vạn hoá, nhưng lúc này, chỉ còn lại sự thật lòng.
Địch Thanh lặng lẽ nhìn Đan Đan đang gần trong gang tấc, môi mấp máy, muốn hỏi gì đó, nhưng cuối cùng cũng không có hỏi. Trong nhà lao, yên lặng trong giây lát, Địch Thanh nói:
-Lúc ta gặp ngươi, cũng rất vui.
Đan Đan nghe câu nói này, trên mặt đột nhiên sáng lên, nhưng mắt của nàng vẫn mênh mang nhìn về phía trước.
Địch Thanh lại nói:
-Muộn như vậy, ngươi còn đến thăm ta, có phải có việc không?
Đan Đan thành thật gật đầu, thấp giọng nói:
-Mấy ngày trước, sau khi huynh rời đi, ta nghĩ rất lâu. Huynh tại sa mạc từng cứu ta, dẫn ta ra khỏi sa mạc. Ta trong cung cũng từng cứu huynh, dẫn huynh ra khỏi hoàng cung, có đúng không?
Địch Thanh có chút không hiểu, không hiểu tại sao Đan Đan lại thận trọng nhắc lại chuyện đó như vậy? Nhưng hắn nhìn cặp mắt mênh mang của Đan Đan, cuối cùng vẫn gật đầu đáp:
-Đúng, ngươi nói không sai, ta từng cứu ngươi, ngươi cũng từng cứu ta, chúng ta không ai nợ ai.
Lúc Đan Đan nghe đến bốn chữ không ai nợ ai, thân thể yêu kiều chấn động. Lắc đầu, thần sắc dường như có chút buồn khổ, nói:
-Huynh nói không đúng, ta đã nghĩ rất lâu, đột nhiên mới phát hiện, kỳ thật ta vẫn còn thiếu huynh….
Địch Thanh cảm thấy vô cùng kì lạ, không hiểu Đan Đan tãi sao cứ chấp nhất việc nhỏ này, hỏi:
-Ngươi thiếu ta cái gì?
Đan Đan đưa tay vào tay áo tìm kiếm một lúc, chậm rãi lấy ra một chiếc đằng hài (giày mây). Chiếc đằng hài ấy tuy không quý, là dùng cây mây khô tạo thành, lót bằng lông chim ưng, thậm chí có thể nói là thô sơ.
Nhưng hai tay Đan Đan cầm chiếc hài đó, như cầm châu ngọc quý giá nhất trên thế gian. Bởi vì đôi hài này, là vật duy nhất Địch Thanh để lại cho nàng. Nàng nhìn Địch Thanh nói:
- Huynh tặng ta chiếc hài này, ta chưa trả lại cho huynh tình này, nói như vậy, ta vẫn thiếu huynh vài món đồ. Ta đã nghĩ rất lâu, ta định sẽ trả lại huynh một món đồ để bù đắp.
Địch Thanh nhíu mày, một lúc mới nói:
- Ngươi cần gì phải tính kỹ như vậy chứ?
Đan Đan nghe thấy, trên mặt có cười trông mong, lẩm bẩm đáp:
-Nhất định phải rõ ràng, nhất định.
Vệ Mộ Sơn Thanh ôm A Lý nhìn hai người trong, ngoài lao, trong mắt hiện lên cảm giác kỳ lạ. Nàng như không hiểu, lại giống như bừng tỉnh, trong đó còn, mang theo chút chán ghét và cảm động.
Địch Thanh nói:
-Ngươi không cần cực khổ….
Dừng một lát, nói:
-Ngươi không cần trả cái gì cho ta cả, ngươi đem chiếc hài này trả ta, không phải không còn thiếu gì nữa sao?
Đột nhiên nghĩ đến cái gì, ngờ ngợ cảm giác tình cảnh này dường như đã từng gặp qua. Trước đây trừ Đan Đan, hình như còn có người kiên quyết muốn không còn vay nợ gì với hắn nữa…
Trên khuôn mặt tái nhợt của Đan Đan có phần lo lắng, vội đáp:
-Không được, không nhất định là như vậy. Ý nghĩa của chiếc hài này đối với ta và đối với huynh hoàn toàn không giống nhau. Trên đời này, có ngàn vạn chiếc hài, nhưng ý nghĩa tất cả những chiếc hài cộng lại, cũng không bằng chiếc này. Nếu ta đem hài trả lại cho huynh, có lẽ trong mắt huynh, chiếc hài này sẽ giống với ngàn vạn chiếc khác, căn bản không khác gì mấy, có đúng không? Địch Thanh…huynh nói chuyện đi.
Địch Thanh trong lòng chấn động, nhìn thấy khuôn mặt như tuyết đó, tràn đầy lo lắng. Nhất thời không nhịn được, gật đầu:
- Ngươi nói đúng.
-Đúng.
Trên mặt Đan Đan lộ ra nụ cười, như đoá u lan nở rộ. Nàng đã thay đổi rất nhiều, mất đi sự bướng bỉnh, tuỳ hứng, không còn suy nghĩ bất định, nhìn thấy giống như một thiếu nữ ngây thơ, không hiểu sự đời.
Địch Thanh thật sự rất có nghĩ nàng và Đan Đan tại sa mạc lúc đó là cùng một người.
Là cái gì đã làm cho nàng thay đổi lớn như vậy?
Đan Đan vừa mới để lộ nụ cười, lại chau mày lại, nói:
-Địch Thanh, sau mấy ngày nữa, ta gửi một món đồ cho huynh, món đồ đó đối với huynh mà nói, quan trọng như chiếc hài này đối với ta.
Địch Thanh nghe vậy, thân thể run lên, hắn không quan tâm Đan Đan muốn gửi cho hắn cái gì, chỉ cảm thấy trong câu nói bình thản, mang theo tình ý như biển.
Hắn tuy ngu ngơ trong chuyện tình cảm, thậm chí Dương Vũ Thường còn nói hắn là đại ca khờ đầu gỗ. Nhưng hắn sao không cảm nhận được mối thâm tình của Đan Đan? Đan Đan tuy đến nay, không có nói từ thích với hắn, nhưng theo như phân lượng của chiếc đằng hài đó trong lòng Đan Đan, Địch Thanh hắn trong lòng Đan Đan, chỉ sợ còn quý hơn vạn lần so với chiếc đằng hài đó.
- Đan Đan….ta….
Địch Thanh vừa muốn mở miệng, thì bị Đan Đan ngăn lại:
-Được rồi, ta biết, huynh không cần nói.
Địch Thanh chần chờ nói:
-Ngươi biết?
Đan Đan mỉm cười đáp:
-Trong lòng người mình yêu nghĩ gì, ta cảm nhận được.
Nhưng trong nụ cười của nàng, đột nhiên có vài phần bất an. Nàng cuối cùng đã nói ra những lời muốn nói, có lẽ cả đời này của nàng chỉ sẽ nói một lần. Nàng luôn tự cảnh cáo mình không được nói ra câu này, bởi vì nàng nếu đã biết người mình yêu nghĩ gì, thì cũng biết vĩnh viễn sẽ không được hồi đáp, vậy giữa bọn họ không phải lại thiếu nhau cái gì nữa sao?
Nhưng nói ra câu nói này, dù bất an, nàng cũng không hối hận.
Có lẽ có rất nhiều lời, kiếp sau sẽ không có, chỉ trông mong vào kiếp này, có lẽ câu nói này, Địch Thanh không hiểu?
Địch Thanh đờ đẫn đứng ở đó, có ngàn vạn ý nghĩ, nhưng không nói ra câu nào.
Nỗi bất an đó của Đan Đan cuối cùng cũng đã qua đi, nhẹ nhàng cất chiếc đằng hài lại, đưa tay gạt sợi tóc dài trước trán hỏi:
-Địch Thanh, huynh..thấy ta….đẹp không?
Đôi mắt trên khuôn mặt trắng bệt có vài phần mong đợi…
Địch Thanh nhìn Đan Đan một lúc lâu, cuối cùng gật đầu đáp:
-Rất đẹp, đẹp như hoa vậy.
Trên mặt Đan Đan đột nhiên trở nên bừng sáng, cả người ngây giây phút đó, cũng biến thành nhu nhược, giống như đổi cả tướng mạo bên ngoài. Địch Thanh trước giờ không nghĩ, một câu nói của mình sẽ làm cho Đan Đan thay đổi như vậy. Đan Đan trầm mặc một chút, lại cười, nói:
-Đa tạ huynh. Ta đi đây, mấy ngày sau, chúng ta nói không chừng sẽ gặp lại…không phải, là nhất định sẽ gặp lại.
Không ngừng gật đầu, giống như tạo niềm tin cho bản thân. Chậm rãi xoay người rồi chậm rãi rời đi.
Địch Thanh nhìn bóng lưng của Đan Đan, trong mắt có vài phần lo lắng. Nhìn thấy Đan Đan đến trước cửa sắt, tìm kiếm một lúc, rồi mới ra ngoài.
Tiếng “lạch cạch” vang lên, cánh cửa sắt đó cắt ngang bóng lưng, cắt ngang khung cảnh.
Địch Thanh đứng đó, nhịn không được muốn hỏi:
-Mắt của Đan Đan làm sao vậy…chẳng lẽ nàng bị mù?
Hắn vừa trông thấy cử chỉ kì lạ của Đan Đan, nhịn không được, đưa tay ra thử, nhưng Đan Đan không có phản ứng. Hắn quan sát tỉ mỉ đôi mắt của Đan Đan, phát hiện con ngươi mắt vốn linh động có vẻ không chuyển động. Lại nghĩ đến lúc Đan Đan chậm rãi đến, trong lòng Địch Thanh cảm thấy khó hiểu và thương hại.
Tại sao Đan Đan lại mù?
Nguyên Hạo nhất định muốn Địch Thanh hắn cưới Đan Đan, chẳng lẽ là vì Đan Đan mù rồi?
Đang trầm ngâm, Vệ Mộ Sơn Thanh nói:
-Địch tướng quân, nàng ấy đối với ngài thật si tình.
Vệ Mộ Sơn Thanh tuy hận Nguyên Hạo, cũng biết Đan Đan là muội muội của Nguyên Hạo. Nhưng vừa rồi, bất luận ai trông thấy Đan Đan, đều hận không được.
Địch Thanh trầm mặc không đáp, Vệ Mộ Sơn Thanh lại nói:
-Nàng ấy hi vọng kiếp sau có thể cùng ngài yêu nhau.
Địch Thanh chấn động, bỗng nhiên xoay người, thất thanh nói:
-Cô nói gì?
Vệ Mộ Sơn Thanh trong mắt đầy sự đồng tình, chậm rãi đáp:
-Tại vùng biên giới Tây Tạng, có một truyền thuyết, kiếp này những cặp nam nữ còn vướng mắc, kiếp sau nhất định sẽ có người đến trả, định sẵn không thể bên nhau. Chỉ có những cặp nam nữ còn vướng mắc ở kiếp này, sau khi không còn nợ nần nhau nữa, kiếp sau mới có thể thật lòng yêu nhau! Nàng ấy một mực muốn cùng ngài không còn nợ nhau gì nữa, không cần phải hỏi, khẳng định là biết truyền thuyết này.
Địch Thanh vừa nghe, ngây ra tại chỗ, lúc đó, suy tư chồng chất. Đột nhiên nghĩ đến lúc tại sa mạc, Đan Đan cho rằng chắc chắn chết, thảm thiết nói với Địch Thanh hắn:
-Nếu như ông trời muốn ta chết, ta càng hi vọng…có thể chết trong tay huynh. Huynh cứu ta, lại giết ta, chúng ta kiếp không còn thiếu nợ nhau nữa?
Lại nghĩ đến lúc biệt ly tại bên ngoài Hưng Khánh phủ, Đan Đan hung hăng nói với hắn:
-Huynh lần này đi, nhất định đừng trở lại nữa. Huynh cứu ta một lần, ta cũng cứu lại huynh. Huynh dẫn ta ra khỏi hoang mạc, ta cũng đã dẫn huynh ra khỏi hoàng cung. Từ đây về sau, vĩnh viễn không nợ nhau, không còn liên quan gì nữa!
Hắn vẫn luôn không hiểu tại sao Đan Đan luôn cường điệu mấy chữ không thiếu nợ nhau, nay hắn cuối cùng đã hiểu. Nhưng trong đầu như có tia chớp xẹt qua, đến giờ còn có một màn tái hiện trong đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.