Quyển 1 - Chương 33: Diệu Ca (6)
Mặc Vũ
13/03/2013
Đôi mắt đẹp của Trương Diệu Ca vừa đảo qua, rồi dừng lại ở trên mặt Địch Thanh:
- Gã muốn gặp mặt thiếp một lần, vậy còn chàng?
Mặc dù Trương Diệu Ca đang ở thanh lâu nhưng xưa nay chỉ bán nghệ không bán thân, bởi vì nàng hát rất hay nên những người đến gặp có thể nói là đông đuổi không hết. Nàng đã gặp qua rất nhiều người, đã sớm nhìn ra Thượng Thánh tuyệt đối không phải con nhà thường dân, nhưng loại người này nàng đã thấy nhiều nên cũng không để tâm. Trái lại Địch Thanh sau khi ngồi xuống, lại cứ đứng ngồi không yên, hết nhìn đông lại nhìn tây, dường như không thèm để ý tới nàng, khiến cho Trương Diệu Ca dâng lên một cảm giác mới lạ.
Nàng làm sao mà biết Địch Thanh đứng ngồi không yên là vì vết thương ở mông chưa khép miệng, đau như thể bị ai châm lửa sau mông, làm sao mà tập trung cho được. Nhìn đông nhìn tây bởi vì Địch Thanh nhớ tới lời nói dối, nếu giả trang bộ đầu cũng phải diễn được tư thế của bộ đầu, cần phải tìm được dấu vết của đạo phỉ để tránh bị lộ. Không biết trời xui đất khiến làm sao lại được Trương Diệu Ca thêm vài phần kính trọng. Nếu như ba công tử Mã, Chu, Dương biết được, chắc chắn sẽ đập đầu xuống đất, máu tươi văng xa năm bước.
Thấy Trương Diệu Ca sóng mắt đưa tình, Địch Thanh do dự nói:
- Thực không dám giấu giếm, trước đây tại hạ không muốn, nhưng hôm nay nghe được khúc nhạc này, nói không chừng sau này sẽ muốn cũng nên.
Trương Diệu Ca nghe hắn nói xong chỉ mỉm cười. Người trung niên bên cạnh cười lạnh nói:
- Địch Thanh, đừng có động tâm, thật sự ngươi cho rằng Trương Diệu Ca thích ngươi sao? Nàng không có ý tốt với ngươi đâu.
Căn bản Địch Thanh không có ý nghĩ này, thấy người trung niên nói thế đột nhiên nhớ tới một điều, tức giận nói:
- Hóa ra điều đó làm ngươi không vừa ý sao?
Trương Diệu Ca thấy Địch Thanh tức giận thì cũng không nói nhiều, mỉm cười ngồi xem kịch hay. Phụ nữ ai mà chẳng thích đàn ông đấu đá tranh giành nàng, Trương Diệu Ca dù thanh cao song cũng chẳng phải ngoại lệ.
Người trung niên mập trắng nói:
- Nếu ngươi tưởng ai cũng mê mình, thì đã sai hoàn toàn rồi. Ngươi có biết Mã Trung Lập là người thế nào không?
Thấy Địch Thanh lắc đầu, người trung niên mập trắng lặng lẽ cười lạnh, nói:
- Gã là con trai của Mã Quý Lương, ngươi có biết Mã Quý Lương là ai không?
Địch Thanh thở dài nói:
- Ta cần gì biết hắn là ai? Cho dù hắn là hoàng đế thì cũng có liên quan gì đến ta?
Người trung niên mập trắng cười thâm thúy nói:
- Nhất định ngươi phải biết rõ hắn là ai mới được! Mã Quý Lương là Đãi chế(6) ở Long Đồ các (7) và cũng là con rể của Lưu Mỹ, Lưu Mỹ là anh trai của Hoàng Thái hậu, Hoàng Thái hậu là ai ngươi có biết không?
Thượng Thánh cau mày, muốn nói gì đó nhưng rốt cuộc lại nuốt xuống.
Địch Thanh thầm giật mình, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra không thèm quan tâm, nói:
- Điều này đương nhiên ta biết. Ta còn biết Hoàng Thái hậu liêm chính công minh, được thiên hạ ca tụng, tuyệt đối không để hoàng thân quốc thích làm xằng làm bậy đâu!
Người trung niên mập trắng thoáng run sợ, quay đầu nhìn sang Thượng Thánh. Thượng Thánh nở nụ cười có chút kì quái, bất ngờ nói:
- Các hạ nói không sai, một khi đã như thế thì nghe nhạc chẳng phải hay hơn sao.
Trương Diệu Ca lại nói:
- Trái lại thiếp vẫn muốn hỏi vị tiên sinh này, vì sao vừa rồi ngài nói thiếp không có ý tốt với Địch Thanh?
Lời của nàng không nhanh không chậm, người ta trách móc nàng cũng được, chửi bới nàng cũng được, thoạt nhìn vẫn đối đáp tự nhiên không có chút nào phật lòng.
Người trung niên mập trắng nói:
- Đương nhiên ngươi biết rõ Mã Trung Lập không dễ chọc vào, nhưng chắc hẳn cũng không muốn tâm sự cùng hắn.
Thượng Thánh ở bên cạnh nói:
- Mã Trung Lập vừa rồi hình như cũng không tệ nhỉ.
Gã bình tĩnh đánh giá thì dù sao Mã Trung Lập cũng nho nhã hơn rất nhiều so với Chu Đại Thường và Dương Đắc Ý.
Trương Diệu Ca đột nhiên cười khanh khách, nói:
- Thiếp đã cho rằng mình ở chốn u lâu, không biết thế sự, không ngờ vị Thượng công tử này còn hiểu thế sự không bằng thiếp.
Người trung niên mập trắng quát:
- To gan...
Lão đang định nói điều gì đó nhưng Thượng Thánh xua tay ngăn lại, hỏi:
- Ý Trương cô nương là sao?
Trương Diệu Ca nói:
- Chu Đại Thường, Dương Đắc Ý mở nghiệp kinh doanh, nếu không có Mã Trung Lập hỗ trợ thì làm sao mà có chỗ đứng ở kinh thành? Bọn họ cùng nhau tới đây, nếu như bảo không quen biết thì thiếp chẳng tin. Chu Đại Thường làm vẻ hào phóng nhưng thực ra vắt cổ chày còn ra mấy chén nước, tên Dương Đắc Ý kia cũng chả kém gì Chu Đại Thường, hai người này rõ ràng biết mục đích của Mã Trung Lập tới đây thì làm sao dám tranh giành cùng hắn?
Địch Thanh cau mày nói:
- Nói như thế, tức là hai người này cố ý chọc giận cô nương để cho Mã Trung Lập có cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân?
Thượng Thánh kinh ngạc nói:
- Bọn họ thật sự có tính toán như thế?
Trương Diệu Ca thản nhiên nói:
- Loại chuyện này một năm thiếp gặp phải cũng không dưới mười lần.
Người trung niên mập trắng nói:
- Cho nên ngươi cố ý giữ Địch Thanh lại, nhìn giống như yêu thích nhưng chẳng qua là ngươi chỉ muốn từ chối Mã Trung Lập. Nhưng chắc hẳn ngươi biết rõ sau khi Mã Trung Lập thất bại lần này, chắc chắn sẽ trút hết cơn giận dữ vào người Địch Thanh, không phải ngươi đang ưu ái hắn mà chính là hại hắn.
Trương Diệu Ca mỉm cười, cũng không nói gì nữa. Thượng Thánh nhíu mày, một lúc sau mới nói:
- Trương cô nương, thật sự đúng như thế à?
Trương Diệu Ca gẩy nhẹ dây đàn, hồi lâu mới đáp:
- Chuyện tam nhân thành hổ đâu có ít, miệng thế gian xói chảy cả vàng, ngài chắc cũng hiểu.(8)
Nàng nhẹ giọng nói, thôi không gẩy đàn, cũng không tranh biện nữa.
Thượng Thánh quay đầu nhìn Địch Thanh nói:
- Địch Thanh, ngươi không làm gì cả mà tự dưng bị vạ lây, có thấy hối hận không?
Địch Thanh chậm rãi nói:
- Ta chỉ tin Đại Tống bây giờ vẫn còn có bốn chữ ‘công lý lẽ phải’!
Thượng Thánh vỗ bàn, nói lớn:
- Nói rất hay, chỉ bằng vào bốn chữ ‘công lý lẽ phải’, Địch Thanh, dù có chuyện gì đi nữa ta cũng sẽ gánh vác cho ngươi.
Gã từ trước tới giờ luôn biểu hiện là con nhà thế gia, tính cách mềm mỏng, lúc này mới có vẻ sục sôi ý chí.
Người trung niên mập trắng vội nói:
- Thánh công tử, Mã Quý Lương có quan hệ với Thái hậu đấy.
- Thì sao?
Thượng Thánh liếc nhìn thủ hạ một cái, rồi quay sang nói với Trương Diệu Ca:
- Trương cô nương, nàng cứ yên tâm tấu nhạc là được.
Trương Diệu Ca thản nhiên cười một tiếng, cổ tay ngọc duỗi nhẹ. Sau mấy tiếng "tinh tang", nàng khẽ cất tiếng: "Lũng thủ vân phi, giang biên nhật vãn, yên ba mãn mục bằng lan cửu. Nhất vọng quan hà tiêu tác, thiên lí thanh thu, nhẫn ngưng mâu. . . . . ."(9)
Địch Thanh không biết nguồn gốc của bài này, nhưng Thượng Thánh lại biết đây chính là một bài từ của Liễu Thất sáng tác, khẽ nhíu mày. Nhưng giọng hát của Trương Diệu Ca như âm thanh của tự nhiên, nói lên tâm tư của con người, Thượng Thánh nghe một lúc thì cũng dần thôi không còn khó chịu nữa. Chỉ nghe Trương Diệu Ca hát rằng: "Yểu yểu thần kinh, doanh doanh tiên tử, biệt lai cẩm tự chung nan ngẫu. Đoạn nhạn vô bằng, nhiễm nhiễm phi hạ đinh châu, tư du du."(10)
Bỗng dưng lòng nàng đau xót nhớ tới chuyện cũ, nàng nghĩ thầm: "Tuy trong lời ca nói rằng từ biệt không tin tức, chẳng biết người kia sống chết ra sao nhưng mình và ý trung nhân lại không thể không ly biệt, chẳng biết ngày nào mới gặp lại." Vừa nghĩ tới đây, trong lòng đã cảm thấy thê lương vô hạn, nước mắt cứ vậy lặng lẽ tuôn rơi.
Trương Diệu Ca đàn hát đều tuyệt diệu, gợi lên chuyện cũ đau thương của Thượng Thánh, còn Địch Thanh lại nhớ tới cô gái áo trắng, thầm nghĩ: "Ngay cả tên nàng mình còn chưa biết chứ nói gì đến hồng nhạn truyền tin."
Chỉ có người trung niên mập trắng nhíu mày, thầm nghĩ chủ nhân bị ràng buộc đã lâu, lần này tới đây biểu lộ chân tình, những ưu sầu phiền muộn trong lòng được giải tỏa bớt, âu cũng là chuyện tốt. Nhưng ở đây dù sao cũng là nơi bướm hoa, đang phải bí mật hành sự, chủ nhân không nên mê muội ở chỗ này mới đúng.
--------------------------
Chú thích:
(1) Tam Ban (三班): gồm có ba ban Tạo, Tráng, Khoái. Tạo ban chủ quản nội cần, Tráng ban và Khoái ban cùng nhau phụ trách truy bắt và cảnh vệ.
(2) Liễu Thất (柳永)
(3),(5): Những câu hát này trích trong bài Vũ Lâm Linh của Liễu Thất (tức Liễu Vĩnh)
Chữ Hán:
寒蟬淒切
對長亭晚驟雨初歇。
都門帳飲無緒。
留戀處蘭舟催發。
執手相看淚眼,
竟無語凝噎。
念去去,
千里煙波。
暮靄沉沉楚天闊。
多情自古傷離別,
更那堪冷落清秋節?
今宵酒醒何處?
楊柳岸曉風殘月。
此去經年,
應是良辰好景虛設。
便縱有千種風情,
更與何人說?
Phiên âm:
Hàn thiền thê thiết,
Đối trường đình vãn sậu vũ sơ yết.
Đô môn trướng ẩm vô tự,
Lưu luyến xứ, lan chu thôi phát.
Chấp thủ tương khán lệ nhãn,
Cánh vô ngữ ngưng yết.
Niệm khứ khứ,
Thiên lý yên ba.
Mộ ái trầm trầm, Sở thiên khoát.
Đa tình tự cổ thương li biệt,
Cánh na kham lãnh lạc thanh thu tiết?
Kim tiêu tửu tỉnh hả xứ?
Dương liễu ngạn hiểu phong tàn nguyệt.
Thử khứ kinh niên,
Ưng thị lương thần hảo cảnh hư thiết.
Tiện túng hữu thiên chủng phong tình,
Cánh dữ hà nhân thuyết?
Dịch thơ:
Ve sầu miên man
Mưa tạnh chiều buông quán nhỏ bên đàng
Chén rượu chia ly chẳng nỡ
Luyến lưu hoài, thuyền đã giục sang
Tay níu, nhìn nhau lệ đẫm
Chẳng kịp lời chứa chan
Thương người đi dặm ngàn sóng gió
Để mây chiều trĩu cả trời Nam
Biệt ly làm khổ khách đa mang
Chịu thấu sao, cô quạnh tiết thu tàn
Đêm nay, nơi nao tỉnh rượu?
Liễu xanh bờ, gió sớm trăng tan
Năm dài biền biệt
Cảnh đẹp ngày vui chẳng thiết mơ màng
Dẫu rằng có tơ vương trăm mối
Cùng ai ngỏ tâm can?
(Dịch: Bò xào hành)
(4) Vũ Lâm Linh (雨霖铃): Tương truyền lúc xảy ra biến loạn An Lộc Sơn, Huyền Tông lúc chạy trốn, gặp mấy ngày liền mưa không dứt, bỗng nhiên dưới con đường sỏi lại vang lên tiếng chuông. Đường Huyền Tông vì thương tiếc Dương Quý Phi mà soạn nên khúc này, sau đó được Liễu Vĩnh viết lời lúc ông rời kinh thành Biện Kinh (Khai Phong), thể hiện nỗi lòng không muốn chia cách tình nhân.
Bài hát Vũ Lâm Linh - Ca sĩ Đồng Lệ: 雨霖铃/ Vũ Lâm Linh - Đồng Lệ | 320 lyrics
(6) Đãi chế (待制): là quan đang chờ lệnh vua.
(7) Long Đồ các (龍圖閣): Tên gọi đại các nhà Tống. Năm Hàm Bình thứ tư (năm 1001) (Tống Chân Tông) thì nằm ở cạnh tây của Hội Khánh điện. Đây là nơi cất giữ ngự thư, các loại điển tịch, tranh vẽ, bảo vật của Tống Thái Tông, Long Đồ các còn cùng với Tông Chính Tự lưu danh sách con cháu, gia phả triều Tống. Các chức quan ở đây gồm có Đãi chế, Trực học sĩ và các quan trực thuộc. Bao Công cũng từng nhậm chức Long Đồ các Trực học sĩ, nên truyện dân gian còn gọi ông là Bao Long Đồ. Những ai từng đọc truyện hoặc xem phim về Tứ đại danh bộ chắc có nghe qua tên Sái Kinh, ông này cũng từng làm Long Đồ các Đãi chế.
(8) Tam nhân thành hổ, chúng khẩu thước kim: Ba người nói có hổ, thì thiên hạ cũng tin là có hổ vậy; miệng thế gian xói chảy cả vàng. Đoạn này ý nói dù không phải sự thật nhưng nhiều người nói, đông người tin thì mãi rồi cũng thành sự thật.
(9) (10) Đoạn này trích trong bài từ Khúc Ngọc Quản của Liễu Thất:
Chữ Hán:
陇首云飞,
江边日晚,
烟波满目
凭阑久。
一望关河萧索,
千里清秋,
忍凝眸?
杳杳神京,
盈盈仙子,
别来锦字
终难偶。
断雁无凭,
冉冉飞下汀洲,
思悠悠。
暗想当初,
有多少、
幽欢佳会,
岂知聚散难期,
翻成雨恨云愁?
阻追游。
每登山临水,
惹起平生心事,
一场消黯,
永日无言,
却下层楼
Phiên âm:
Lũng thủ vân phi,
giang biên nhật vãn,
yên ba mãn mục,
bằng lan cửu.
Nhất vọng quan hà tiêu tác,
thiên lí thanh thu,
nhẫn ngưng mâu?
Yểu yểu thần kinh,
doanh doanh tiên tử,
biệt lai cẩm tự,
chung nan ngẫu.
Đoạn nhạn vô bằng,
nhiễm nhiễm phi hạ đinh châu,
tư du du.
Ám tưởng đương sơ,
hữu đa thiểu,
u hoan giai hội,
khởi tri tụ tán nan kì,
phiên thành vũ hận vân sầu.
Trở truy du.
Mỗi đăng sơn lâm thủy,
nhạ khởi bình sinh tâm sự,
nhất trường tiêu ảm,
vĩnh nhật vô ngôn,
khước hạ tằng lâu.
Dịch thơ:
Núi quyện sương lam,
vàng loang bến nước,
sương khói ngút ngàn,
tựa lan can.
ngắm vọng non sông hun hút,
nghìn dặm thu vàng,
mắt đăm đăm
Mờ mịt kinh thành,
lênh đênh kiều nữ,
chẳng nhận thư xanh,
khó song hành
Cánh nhạn lẻ đàn,
chập chờn chao liệng châu Đinh.
Mộng miên man.
Thầm nhớ ngày nao,
đã bao lần,
gặp nhau mừng tủi,
biết rồi cách trở muôn trùng,
chợt dâng mưa sầu gió thảm.
Bước hoang đàng.
Trải bao nước non ngàn,
gợi về trọn niềm tâm sự,
lòng riêng ảm đạm,
chẳng thể than van,
đành lại xuống thang.
(dịch: Bò xào hành)
- Gã muốn gặp mặt thiếp một lần, vậy còn chàng?
Mặc dù Trương Diệu Ca đang ở thanh lâu nhưng xưa nay chỉ bán nghệ không bán thân, bởi vì nàng hát rất hay nên những người đến gặp có thể nói là đông đuổi không hết. Nàng đã gặp qua rất nhiều người, đã sớm nhìn ra Thượng Thánh tuyệt đối không phải con nhà thường dân, nhưng loại người này nàng đã thấy nhiều nên cũng không để tâm. Trái lại Địch Thanh sau khi ngồi xuống, lại cứ đứng ngồi không yên, hết nhìn đông lại nhìn tây, dường như không thèm để ý tới nàng, khiến cho Trương Diệu Ca dâng lên một cảm giác mới lạ.
Nàng làm sao mà biết Địch Thanh đứng ngồi không yên là vì vết thương ở mông chưa khép miệng, đau như thể bị ai châm lửa sau mông, làm sao mà tập trung cho được. Nhìn đông nhìn tây bởi vì Địch Thanh nhớ tới lời nói dối, nếu giả trang bộ đầu cũng phải diễn được tư thế của bộ đầu, cần phải tìm được dấu vết của đạo phỉ để tránh bị lộ. Không biết trời xui đất khiến làm sao lại được Trương Diệu Ca thêm vài phần kính trọng. Nếu như ba công tử Mã, Chu, Dương biết được, chắc chắn sẽ đập đầu xuống đất, máu tươi văng xa năm bước.
Thấy Trương Diệu Ca sóng mắt đưa tình, Địch Thanh do dự nói:
- Thực không dám giấu giếm, trước đây tại hạ không muốn, nhưng hôm nay nghe được khúc nhạc này, nói không chừng sau này sẽ muốn cũng nên.
Trương Diệu Ca nghe hắn nói xong chỉ mỉm cười. Người trung niên bên cạnh cười lạnh nói:
- Địch Thanh, đừng có động tâm, thật sự ngươi cho rằng Trương Diệu Ca thích ngươi sao? Nàng không có ý tốt với ngươi đâu.
Căn bản Địch Thanh không có ý nghĩ này, thấy người trung niên nói thế đột nhiên nhớ tới một điều, tức giận nói:
- Hóa ra điều đó làm ngươi không vừa ý sao?
Trương Diệu Ca thấy Địch Thanh tức giận thì cũng không nói nhiều, mỉm cười ngồi xem kịch hay. Phụ nữ ai mà chẳng thích đàn ông đấu đá tranh giành nàng, Trương Diệu Ca dù thanh cao song cũng chẳng phải ngoại lệ.
Người trung niên mập trắng nói:
- Nếu ngươi tưởng ai cũng mê mình, thì đã sai hoàn toàn rồi. Ngươi có biết Mã Trung Lập là người thế nào không?
Thấy Địch Thanh lắc đầu, người trung niên mập trắng lặng lẽ cười lạnh, nói:
- Gã là con trai của Mã Quý Lương, ngươi có biết Mã Quý Lương là ai không?
Địch Thanh thở dài nói:
- Ta cần gì biết hắn là ai? Cho dù hắn là hoàng đế thì cũng có liên quan gì đến ta?
Người trung niên mập trắng cười thâm thúy nói:
- Nhất định ngươi phải biết rõ hắn là ai mới được! Mã Quý Lương là Đãi chế(6) ở Long Đồ các (7) và cũng là con rể của Lưu Mỹ, Lưu Mỹ là anh trai của Hoàng Thái hậu, Hoàng Thái hậu là ai ngươi có biết không?
Thượng Thánh cau mày, muốn nói gì đó nhưng rốt cuộc lại nuốt xuống.
Địch Thanh thầm giật mình, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra không thèm quan tâm, nói:
- Điều này đương nhiên ta biết. Ta còn biết Hoàng Thái hậu liêm chính công minh, được thiên hạ ca tụng, tuyệt đối không để hoàng thân quốc thích làm xằng làm bậy đâu!
Người trung niên mập trắng thoáng run sợ, quay đầu nhìn sang Thượng Thánh. Thượng Thánh nở nụ cười có chút kì quái, bất ngờ nói:
- Các hạ nói không sai, một khi đã như thế thì nghe nhạc chẳng phải hay hơn sao.
Trương Diệu Ca lại nói:
- Trái lại thiếp vẫn muốn hỏi vị tiên sinh này, vì sao vừa rồi ngài nói thiếp không có ý tốt với Địch Thanh?
Lời của nàng không nhanh không chậm, người ta trách móc nàng cũng được, chửi bới nàng cũng được, thoạt nhìn vẫn đối đáp tự nhiên không có chút nào phật lòng.
Người trung niên mập trắng nói:
- Đương nhiên ngươi biết rõ Mã Trung Lập không dễ chọc vào, nhưng chắc hẳn cũng không muốn tâm sự cùng hắn.
Thượng Thánh ở bên cạnh nói:
- Mã Trung Lập vừa rồi hình như cũng không tệ nhỉ.
Gã bình tĩnh đánh giá thì dù sao Mã Trung Lập cũng nho nhã hơn rất nhiều so với Chu Đại Thường và Dương Đắc Ý.
Trương Diệu Ca đột nhiên cười khanh khách, nói:
- Thiếp đã cho rằng mình ở chốn u lâu, không biết thế sự, không ngờ vị Thượng công tử này còn hiểu thế sự không bằng thiếp.
Người trung niên mập trắng quát:
- To gan...
Lão đang định nói điều gì đó nhưng Thượng Thánh xua tay ngăn lại, hỏi:
- Ý Trương cô nương là sao?
Trương Diệu Ca nói:
- Chu Đại Thường, Dương Đắc Ý mở nghiệp kinh doanh, nếu không có Mã Trung Lập hỗ trợ thì làm sao mà có chỗ đứng ở kinh thành? Bọn họ cùng nhau tới đây, nếu như bảo không quen biết thì thiếp chẳng tin. Chu Đại Thường làm vẻ hào phóng nhưng thực ra vắt cổ chày còn ra mấy chén nước, tên Dương Đắc Ý kia cũng chả kém gì Chu Đại Thường, hai người này rõ ràng biết mục đích của Mã Trung Lập tới đây thì làm sao dám tranh giành cùng hắn?
Địch Thanh cau mày nói:
- Nói như thế, tức là hai người này cố ý chọc giận cô nương để cho Mã Trung Lập có cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân?
Thượng Thánh kinh ngạc nói:
- Bọn họ thật sự có tính toán như thế?
Trương Diệu Ca thản nhiên nói:
- Loại chuyện này một năm thiếp gặp phải cũng không dưới mười lần.
Người trung niên mập trắng nói:
- Cho nên ngươi cố ý giữ Địch Thanh lại, nhìn giống như yêu thích nhưng chẳng qua là ngươi chỉ muốn từ chối Mã Trung Lập. Nhưng chắc hẳn ngươi biết rõ sau khi Mã Trung Lập thất bại lần này, chắc chắn sẽ trút hết cơn giận dữ vào người Địch Thanh, không phải ngươi đang ưu ái hắn mà chính là hại hắn.
Trương Diệu Ca mỉm cười, cũng không nói gì nữa. Thượng Thánh nhíu mày, một lúc sau mới nói:
- Trương cô nương, thật sự đúng như thế à?
Trương Diệu Ca gẩy nhẹ dây đàn, hồi lâu mới đáp:
- Chuyện tam nhân thành hổ đâu có ít, miệng thế gian xói chảy cả vàng, ngài chắc cũng hiểu.(8)
Nàng nhẹ giọng nói, thôi không gẩy đàn, cũng không tranh biện nữa.
Thượng Thánh quay đầu nhìn Địch Thanh nói:
- Địch Thanh, ngươi không làm gì cả mà tự dưng bị vạ lây, có thấy hối hận không?
Địch Thanh chậm rãi nói:
- Ta chỉ tin Đại Tống bây giờ vẫn còn có bốn chữ ‘công lý lẽ phải’!
Thượng Thánh vỗ bàn, nói lớn:
- Nói rất hay, chỉ bằng vào bốn chữ ‘công lý lẽ phải’, Địch Thanh, dù có chuyện gì đi nữa ta cũng sẽ gánh vác cho ngươi.
Gã từ trước tới giờ luôn biểu hiện là con nhà thế gia, tính cách mềm mỏng, lúc này mới có vẻ sục sôi ý chí.
Người trung niên mập trắng vội nói:
- Thánh công tử, Mã Quý Lương có quan hệ với Thái hậu đấy.
- Thì sao?
Thượng Thánh liếc nhìn thủ hạ một cái, rồi quay sang nói với Trương Diệu Ca:
- Trương cô nương, nàng cứ yên tâm tấu nhạc là được.
Trương Diệu Ca thản nhiên cười một tiếng, cổ tay ngọc duỗi nhẹ. Sau mấy tiếng "tinh tang", nàng khẽ cất tiếng: "Lũng thủ vân phi, giang biên nhật vãn, yên ba mãn mục bằng lan cửu. Nhất vọng quan hà tiêu tác, thiên lí thanh thu, nhẫn ngưng mâu. . . . . ."(9)
Địch Thanh không biết nguồn gốc của bài này, nhưng Thượng Thánh lại biết đây chính là một bài từ của Liễu Thất sáng tác, khẽ nhíu mày. Nhưng giọng hát của Trương Diệu Ca như âm thanh của tự nhiên, nói lên tâm tư của con người, Thượng Thánh nghe một lúc thì cũng dần thôi không còn khó chịu nữa. Chỉ nghe Trương Diệu Ca hát rằng: "Yểu yểu thần kinh, doanh doanh tiên tử, biệt lai cẩm tự chung nan ngẫu. Đoạn nhạn vô bằng, nhiễm nhiễm phi hạ đinh châu, tư du du."(10)
Bỗng dưng lòng nàng đau xót nhớ tới chuyện cũ, nàng nghĩ thầm: "Tuy trong lời ca nói rằng từ biệt không tin tức, chẳng biết người kia sống chết ra sao nhưng mình và ý trung nhân lại không thể không ly biệt, chẳng biết ngày nào mới gặp lại." Vừa nghĩ tới đây, trong lòng đã cảm thấy thê lương vô hạn, nước mắt cứ vậy lặng lẽ tuôn rơi.
Trương Diệu Ca đàn hát đều tuyệt diệu, gợi lên chuyện cũ đau thương của Thượng Thánh, còn Địch Thanh lại nhớ tới cô gái áo trắng, thầm nghĩ: "Ngay cả tên nàng mình còn chưa biết chứ nói gì đến hồng nhạn truyền tin."
Chỉ có người trung niên mập trắng nhíu mày, thầm nghĩ chủ nhân bị ràng buộc đã lâu, lần này tới đây biểu lộ chân tình, những ưu sầu phiền muộn trong lòng được giải tỏa bớt, âu cũng là chuyện tốt. Nhưng ở đây dù sao cũng là nơi bướm hoa, đang phải bí mật hành sự, chủ nhân không nên mê muội ở chỗ này mới đúng.
--------------------------
Chú thích:
(1) Tam Ban (三班): gồm có ba ban Tạo, Tráng, Khoái. Tạo ban chủ quản nội cần, Tráng ban và Khoái ban cùng nhau phụ trách truy bắt và cảnh vệ.
(2) Liễu Thất (柳永)
(3),(5): Những câu hát này trích trong bài Vũ Lâm Linh của Liễu Thất (tức Liễu Vĩnh)
Chữ Hán:
寒蟬淒切
對長亭晚驟雨初歇。
都門帳飲無緒。
留戀處蘭舟催發。
執手相看淚眼,
竟無語凝噎。
念去去,
千里煙波。
暮靄沉沉楚天闊。
多情自古傷離別,
更那堪冷落清秋節?
今宵酒醒何處?
楊柳岸曉風殘月。
此去經年,
應是良辰好景虛設。
便縱有千種風情,
更與何人說?
Phiên âm:
Hàn thiền thê thiết,
Đối trường đình vãn sậu vũ sơ yết.
Đô môn trướng ẩm vô tự,
Lưu luyến xứ, lan chu thôi phát.
Chấp thủ tương khán lệ nhãn,
Cánh vô ngữ ngưng yết.
Niệm khứ khứ,
Thiên lý yên ba.
Mộ ái trầm trầm, Sở thiên khoát.
Đa tình tự cổ thương li biệt,
Cánh na kham lãnh lạc thanh thu tiết?
Kim tiêu tửu tỉnh hả xứ?
Dương liễu ngạn hiểu phong tàn nguyệt.
Thử khứ kinh niên,
Ưng thị lương thần hảo cảnh hư thiết.
Tiện túng hữu thiên chủng phong tình,
Cánh dữ hà nhân thuyết?
Dịch thơ:
Ve sầu miên man
Mưa tạnh chiều buông quán nhỏ bên đàng
Chén rượu chia ly chẳng nỡ
Luyến lưu hoài, thuyền đã giục sang
Tay níu, nhìn nhau lệ đẫm
Chẳng kịp lời chứa chan
Thương người đi dặm ngàn sóng gió
Để mây chiều trĩu cả trời Nam
Biệt ly làm khổ khách đa mang
Chịu thấu sao, cô quạnh tiết thu tàn
Đêm nay, nơi nao tỉnh rượu?
Liễu xanh bờ, gió sớm trăng tan
Năm dài biền biệt
Cảnh đẹp ngày vui chẳng thiết mơ màng
Dẫu rằng có tơ vương trăm mối
Cùng ai ngỏ tâm can?
(Dịch: Bò xào hành)
(4) Vũ Lâm Linh (雨霖铃): Tương truyền lúc xảy ra biến loạn An Lộc Sơn, Huyền Tông lúc chạy trốn, gặp mấy ngày liền mưa không dứt, bỗng nhiên dưới con đường sỏi lại vang lên tiếng chuông. Đường Huyền Tông vì thương tiếc Dương Quý Phi mà soạn nên khúc này, sau đó được Liễu Vĩnh viết lời lúc ông rời kinh thành Biện Kinh (Khai Phong), thể hiện nỗi lòng không muốn chia cách tình nhân.
Bài hát Vũ Lâm Linh - Ca sĩ Đồng Lệ: 雨霖铃/ Vũ Lâm Linh - Đồng Lệ | 320 lyrics
(6) Đãi chế (待制): là quan đang chờ lệnh vua.
(7) Long Đồ các (龍圖閣): Tên gọi đại các nhà Tống. Năm Hàm Bình thứ tư (năm 1001) (Tống Chân Tông) thì nằm ở cạnh tây của Hội Khánh điện. Đây là nơi cất giữ ngự thư, các loại điển tịch, tranh vẽ, bảo vật của Tống Thái Tông, Long Đồ các còn cùng với Tông Chính Tự lưu danh sách con cháu, gia phả triều Tống. Các chức quan ở đây gồm có Đãi chế, Trực học sĩ và các quan trực thuộc. Bao Công cũng từng nhậm chức Long Đồ các Trực học sĩ, nên truyện dân gian còn gọi ông là Bao Long Đồ. Những ai từng đọc truyện hoặc xem phim về Tứ đại danh bộ chắc có nghe qua tên Sái Kinh, ông này cũng từng làm Long Đồ các Đãi chế.
(8) Tam nhân thành hổ, chúng khẩu thước kim: Ba người nói có hổ, thì thiên hạ cũng tin là có hổ vậy; miệng thế gian xói chảy cả vàng. Đoạn này ý nói dù không phải sự thật nhưng nhiều người nói, đông người tin thì mãi rồi cũng thành sự thật.
(9) (10) Đoạn này trích trong bài từ Khúc Ngọc Quản của Liễu Thất:
Chữ Hán:
陇首云飞,
江边日晚,
烟波满目
凭阑久。
一望关河萧索,
千里清秋,
忍凝眸?
杳杳神京,
盈盈仙子,
别来锦字
终难偶。
断雁无凭,
冉冉飞下汀洲,
思悠悠。
暗想当初,
有多少、
幽欢佳会,
岂知聚散难期,
翻成雨恨云愁?
阻追游。
每登山临水,
惹起平生心事,
一场消黯,
永日无言,
却下层楼
Phiên âm:
Lũng thủ vân phi,
giang biên nhật vãn,
yên ba mãn mục,
bằng lan cửu.
Nhất vọng quan hà tiêu tác,
thiên lí thanh thu,
nhẫn ngưng mâu?
Yểu yểu thần kinh,
doanh doanh tiên tử,
biệt lai cẩm tự,
chung nan ngẫu.
Đoạn nhạn vô bằng,
nhiễm nhiễm phi hạ đinh châu,
tư du du.
Ám tưởng đương sơ,
hữu đa thiểu,
u hoan giai hội,
khởi tri tụ tán nan kì,
phiên thành vũ hận vân sầu.
Trở truy du.
Mỗi đăng sơn lâm thủy,
nhạ khởi bình sinh tâm sự,
nhất trường tiêu ảm,
vĩnh nhật vô ngôn,
khước hạ tằng lâu.
Dịch thơ:
Núi quyện sương lam,
vàng loang bến nước,
sương khói ngút ngàn,
tựa lan can.
ngắm vọng non sông hun hút,
nghìn dặm thu vàng,
mắt đăm đăm
Mờ mịt kinh thành,
lênh đênh kiều nữ,
chẳng nhận thư xanh,
khó song hành
Cánh nhạn lẻ đàn,
chập chờn chao liệng châu Đinh.
Mộng miên man.
Thầm nhớ ngày nao,
đã bao lần,
gặp nhau mừng tủi,
biết rồi cách trở muôn trùng,
chợt dâng mưa sầu gió thảm.
Bước hoang đàng.
Trải bao nước non ngàn,
gợi về trọn niềm tâm sự,
lòng riêng ảm đạm,
chẳng thể than van,
đành lại xuống thang.
(dịch: Bò xào hành)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.