Quyển 3 - Chương 329: Gắn bó (2)
Mặc Vũ
20/04/2013
Địch Thanh trong lòng lo lắng, vùng vẫy đứng lên. Tuy nhìn không rõ tình hình trong huyệt động, nhưng đã sờ soạng về hướng Phi Tuyết, hỏi:
- Phi Tuyết, rốt cuộc cô sao rồi?
Trong lúc đó, đầu ngón tay hắn cảm thấy lãnh lẽo mềm nhẵn, lập tức ý thức được chạm trúng mặt của Phi Tuyết, liền vội rút tay lại:
- Xin lỗi.
Phi Tuyết sau hồi lâu mới nói:
- Ta... không sao... chỗ này là tăng nhân tạo ra để tu hành. Vì xây chỗ này, chỉ cần vào trong đó, không xác định được thời gian . Cho dù họ có thần thông quãng đại cũng không ra được. Cơ quan này, vốn ở bên ngoài.
Địch Thanh trong lòng nghiêm nghị, giật mình nói:
- Nói như vậy... nếu không thả chúng ta ra ngoài, chúng ta phải chết ở đây?
Phi Tuyết im lặng, có khi im lặng, chính là tỏ ý thừa nhận.
Địch Thanh từ từ ngồi xuống, lúc này cảm nhận lòng ngực đau như kim châm, trán đầy mồ hôi, toàn thân suy kiệt không trụ nổi. Chiên Hổ đó vừa ra tay đã đả thương nặng hắn, nhưng hắn vẫn có thể tỉnh lại cũng là kỳ tích. Địch Thanh sờ soạng khắp nơi, lúc này phát hiện dưới chân là mặt đá xanh, còn bốn vách tường cũng giống vậy. Không lâu, hắn đã mò xong cảnh vật xung quanh, mới phát hiện là chỗ này xung quanh hình tròn. Hơn nữa mặt đất xung quanh dưới chân đều là chỗ tuyệt đối không ra được.
Lối ra duy nhất chính là đỉnh đầu, nhưng lúc mò lên trên, Địch Thanh trong lòng chợt trầm xuống.
Phía trên trống trải như không, vẫn tối tăm không thấy được gì. Nhưng bên trong bốn vách tường thành là hình loa kèn, trơn không dính tay, nếu muốn leo lên, tuyệt đối không thể.
Phi Tuyết nói không sai, một người nếu rơi vào trong đó. Nếu không có bên ngoài mở cơ quan, cho dù thần thông quảng đại, cũng không thể sống sót ra ngoài.
Cả đời Địch Thanh trước giờ chưa có lúc tuyệt vọng như vậy, bây giờ hắn chỉ có thể chịu chết. Ngoài trừ cái này ra, chỉ có thể cầu nguyện bên ngoài có người đi ngang qua, sẽ thả bọn họ ra.
Nhưng hắn là bị Cốc Tư La giam ở bên trong, khóa tượng Phật lại rất bí ẩn, cơ hội có người cứu bọn họ có thể nói là hoàn toàn không có.
Địch Thanh ngồi xuống, hồi lâu mới hỏi:
- Phi Tuyết, tại sao cô tới chỗ này?
Cho tới lúc này, Phi Tuyết vẫn có thể giữ được bình tĩnh, cho dù chính Địch Thanh cũng cảm thấy kỳ quái.
Phi Tuyết thấp giọng nói:
- Ngươi biết hay không biết, có gì khác biệt chứ? Trong ngữ điệu nàng, cũng là bình tĩnh.
Địch Thanh luôn cảm giác được Phi Tuyết có chút khác thường, nhưng không có nghĩ nhiều. Rơi vào tuyệt địa này, hắn suy nghĩ lộn xộn nhưng lại rõ ràng vô cùng. Hắn không sợ chết, nhưng hắn thật sự có quá nhiều chuyện cần đi làm.
Hắn phải đi Hương Ba Lạp, hắn phải cứu Phú Bật, hắn còn có trách nhiệm kết minh Thổ Phiên, hắn gánh vác trọng trách chống lại Nguyên Hạo.
Chuyện hắn phải làm quá nhiều quá nhiều. Cốc Tư La sao có thể là một người bình thường của tửu quán. Chú ngữ của lão sao lợi hại như vậy? Bùng nổ hủy dàn tế là ai? Mục đích ở đâu? Hai thích khách từ dưới xà điện là ai, tại sao muốn ám hại Địch Thanh hắn?
Bỗng nhiên linh quang chớp động, Địch Thanh lẩm bẩm:
- Là Nguyên Hạo, nhất định là Nguyên Hạo! Chỉ có Nguyên Hạo mới có thể phá hủy dàn tế Thừa Thiên, giá họa cho ta. Chỉ có y mới có thể thu được lợi ích từ chuyện này, phá hoại liên minh của Đại Tống và Thổ Phiên.
Trong nháy mắt có một nghi hoặc lớn hơn. Lần này đi sứ Thổ Phiên, vốn là việc làm bí mật, Nguyên Hạo làm gì có thể biết tin tức nhanh như vậy chứ?
Nhưng nếu không phải Nguyên Hạo sai người đến quấy rối, còn có ai có thể làm như vậy?
Phi Tuyết không nói. Địch Thanh trong lòng đột nhiên sợ hãi, sợ Phi Tuyết như vậy chết đi, run giọng nói:
- Phi Tuyết... cô vẫn khỏe chứ?
Hắn bước lên trước một bước, cảm nhận được động tĩnh của Phi Tuyết.
Hắn không sợ cô đơn, không sợ chết, nhưng không biết tại sao trong lòng luôn có sợ hãi, cảm giác Phi Tuyết không giống như lời nàng nói...
Phi Tuyết bị thương phải không?
Phi Tuyết thấp giọng nói:
- Phải.
Địch Thanh bước lên trước một bước, run rẩy vươn tay ra. Trong bóng tối muốn đi nắm tay Phi Tuyết. Hắn và Phi Tuyết chỉ gặp qua mấy lần, nhưng trong cảm giác, hai người đã giống như bằng hữu gắn bó sinh tử. Hắn muốn biết tình hình thật sự của Phi Tuyết.
Nhưng hắn sợ đường đột, lại không tìm được tay của Phi Tuyết. Đang lúc bàng hoàng, có một bàn tay lạnh như băng nắm lấy tay của Địch Thanh.
Địch Thanh vui mừng, hỏi:
- Sao cô thấy được ta?
Trong bóng đen vô tận, cho dù là mắt Địch Thanh sắc bén, cũng không thể nào thấy được Phi Tuyết. Nhưng làm sao Phi Tuyết có thể nắm tay hắn chính xác không lầm như vậy?
- Ngài muốn nhìn thấy, thì có thể thấy!
Âm điệu Phi Tuyết vẫn như trước.
Địch Thanh nắm tay của Phi Tuyết, hơi yên tâm. Vốn vẫn muốn hỏi thử sao cô và Dã Lợi Trảm Thiên sao không tới Hương Ba Lạp, tại sao tới Tây Tạng, và có hứa hẹn gì với Cốc Tư La. Nhưng nói tới bên miệng, đã biến thành:
- Trước đây Cát Chấn Viễn gặp qua cô.
Hắn như ma xui quỷ khiến bật hỏi câu này, lại không kìm nổi nhớ tới câu chuyện của Cát Chấn Viễn kể.
Buổi chiều tối mùa hè bầu trời đầy bươm bướm đó...
- Ta còn cho rằng ngươi sẽ hỏi chuyện của Dã Lợi Trảm Thiên.
Phi Tuyết thấp giọng nói.
Địch Thanh cười khổ nói:
- Tới giờ, hỏi hay không hỏi có gì khác biệt. Nhưng có chuyện này, ta thật sự muốn hỏi... Ta muốn hỏi, lúc cô gặp được bà bà có bệnh đó, tại sao thương tâm như vậy? Lúc đó hai tên đàn ông có ý xấu vơi cô, tại sao lại phát điên? Phi Tuyết, cô có thể nói cho ta biết không?
Lúc Địch Thanh hỏi chỉ là lúc đang nghĩ:
“ NếuCốc Tư La nhốt hắn và Phi Tuyết ở đây, rốt cuộc lão ta định làm gì? Nếu lão ta thật muốn để ta chết, lúc nhốt hắn ở trong này, thì có thể giết ta rồi. Nói như vậy, lão vẫn không muốn giết ta. Nếu lão thay đổi ý định, nói không chừng sẽ thả ta và Phi Tuyết ra ngoài. Bây giờ chỉ cần có chút sự sống, ta cũng sẽ không từ bỏ. Phi Tuyết vốn là cô gái hành động đặc biệt độc lập, ý chí kiên định, tại sao cô ấy muốn tự sát ở dàn tế Thừa Thiên? Nếu cô ấy từ bỏ hy vọng, vậy thì không ra được chỗ này, ta nhất định phải làm cô ấy tiếp tục kiên cường.”
Hắn chính là vì điều này, mới nhắc lại chuyện cũ với Phi Tuyết. Trong lòng hắn, nếu không phải vì hắn, Phi Tuyết sẽ không rơi vào chỗ này. Cho dù tính mạng hắn không còn, cũng phải tìm cách để Phi Tuyết tiếp tục sống.
Phi Tuyết im lặng hồi lâu mới nói:
- Trên đời này có rất nhiều chuyện không thể giải thích...
Địch Thanh đang cho rằng Phi Tuyết không muốn nói, không ngờ Phi Tuyết lại tiếp tục nói:
- Ví dụ như chú ngữ...
Địch Thanh khẽ run, dù hắn trời không sợ, đất không sợ. Nhớ tới chú ngữ của Thiện Vô Úy, nhớ tới Phạn xướng quay xung quanh, cũng không kìm được nổi sống lưng lạnh cả người.
Phi Tuyết dừng lại hồi lâu, lại nói:
- Tạng Truyền Tam Mật chia làm ba loại Thân, Khẩu và Y. Nói đơn giản, Thân mật là kết thủ ấn thông thần, Khẩu mật là lấy chú ngữ để phụ trợ, Ý mật lại là dựa vào ý thức để tu luyện. Còn nói Tam Mật Giả có thể tinh thông ấn chứng đại đạo, có thể mượn thiên địa thần thông.
Địch Thanh vốn là nửa tin nửa ngờ, nhưng bản thân hắn đã bị chú ngữ trói buộc nên không thể không tin, liền suy đoán:
- Thiện Vô Úy, Cốc Tư La kết thủ ấn, niệm chú ngữ lại có thể làm tâm thần ta hoảng hốt. Chẳng lẽ... bọn họ có khả năng khơi thông thần thông.
Phi Tuyết im lặng hồi lâu mới nói:
- Bọn họ cụ thể là tình hình gì, ta cũng không biết . Trong Tạng Truyền Kinh Luận thường nói Phật thuyết tám mươi bốn ngàn pháp môn, pháp môn Bát Nhã thù thắng nhất. Bát Nhã Tâm Kinh là cõi sâu của Bát Nhã Kinh. Còn Bát Nhã Ba La Mật Đa là chú ngữ ghi chép trong tâm kinh, cũng là chú ngữ vô thượng giữa đất trời...
Địch Thanh thầm nghĩ:
“Mình hỏi cô ấy chuyện cũ, tại sao cô ấy phải lôi đến kinh văn Tạng Truyền?”
Nhưng ý định ban đầu hắn chính là làm Phi Tuyết phấn chấn. Nếu Phi Tuyết có hứng thú tiếp tục nói, mục đích hắn đã thành, cũng không làm đứt đoạn.
Phi Tuyết chuyển đề tài, nói:
- Ba người Thiện Vô Úy, Bất Không, Kim Cang Ấn đều đã luyện Thân mật, Khẩu mật nhưng lại chưa đạt đến Ý Mật thần thông. Nhưng bọn họ khó có thể tu luyện được Ý mật. Ở Tây Tạng, bây giờ có thể đạt tới Ý mật thần thông chỉ có một người, người đó chính là Cốc Tư La.
Địch Thanh nhớ tới đôi mắt của Cốc Tư La, trong lòng nghiêm nghị. Vì đôi mắt đó dường như có thể xuyên thấu tất cả, làm người ta không thể che giấu.
- Ở Thừa Thiên Tự, ngươi và Chiên Hổ quyết đấu, Thiện Vô Uy dùng chú ngữ vô thượng khống chế hành động của ngươi. Còn Cốc Tư La dùng chú ngữ nhiễu loạn tinh thần của ngươi.
Phi Tuyết cuối cùng thở dài nói:
- Trận chiến ấy của ngươi nhất định là bị Cốc Tư La khơi gợi chuyện cũ đau lòng nên mới bị thua, đúng không?
Địch Thanh cả kinh, sau hồi lâu mới nói:
- Phải!
Lúc này hắn mới hiểu rõ. Thì ra ở tửu quán, ở Thừa Thiên Tự nghĩ đến Vũ Thường cũng không phải không có nguyên nhân.
- Ý mật tuy thần thông, nhưng đòi hỏi bản thân ngươi cũng có nhược điểm cho lão lợi dụng.
- Phi Tuyết, rốt cuộc cô sao rồi?
Trong lúc đó, đầu ngón tay hắn cảm thấy lãnh lẽo mềm nhẵn, lập tức ý thức được chạm trúng mặt của Phi Tuyết, liền vội rút tay lại:
- Xin lỗi.
Phi Tuyết sau hồi lâu mới nói:
- Ta... không sao... chỗ này là tăng nhân tạo ra để tu hành. Vì xây chỗ này, chỉ cần vào trong đó, không xác định được thời gian . Cho dù họ có thần thông quãng đại cũng không ra được. Cơ quan này, vốn ở bên ngoài.
Địch Thanh trong lòng nghiêm nghị, giật mình nói:
- Nói như vậy... nếu không thả chúng ta ra ngoài, chúng ta phải chết ở đây?
Phi Tuyết im lặng, có khi im lặng, chính là tỏ ý thừa nhận.
Địch Thanh từ từ ngồi xuống, lúc này cảm nhận lòng ngực đau như kim châm, trán đầy mồ hôi, toàn thân suy kiệt không trụ nổi. Chiên Hổ đó vừa ra tay đã đả thương nặng hắn, nhưng hắn vẫn có thể tỉnh lại cũng là kỳ tích. Địch Thanh sờ soạng khắp nơi, lúc này phát hiện dưới chân là mặt đá xanh, còn bốn vách tường cũng giống vậy. Không lâu, hắn đã mò xong cảnh vật xung quanh, mới phát hiện là chỗ này xung quanh hình tròn. Hơn nữa mặt đất xung quanh dưới chân đều là chỗ tuyệt đối không ra được.
Lối ra duy nhất chính là đỉnh đầu, nhưng lúc mò lên trên, Địch Thanh trong lòng chợt trầm xuống.
Phía trên trống trải như không, vẫn tối tăm không thấy được gì. Nhưng bên trong bốn vách tường thành là hình loa kèn, trơn không dính tay, nếu muốn leo lên, tuyệt đối không thể.
Phi Tuyết nói không sai, một người nếu rơi vào trong đó. Nếu không có bên ngoài mở cơ quan, cho dù thần thông quảng đại, cũng không thể sống sót ra ngoài.
Cả đời Địch Thanh trước giờ chưa có lúc tuyệt vọng như vậy, bây giờ hắn chỉ có thể chịu chết. Ngoài trừ cái này ra, chỉ có thể cầu nguyện bên ngoài có người đi ngang qua, sẽ thả bọn họ ra.
Nhưng hắn là bị Cốc Tư La giam ở bên trong, khóa tượng Phật lại rất bí ẩn, cơ hội có người cứu bọn họ có thể nói là hoàn toàn không có.
Địch Thanh ngồi xuống, hồi lâu mới hỏi:
- Phi Tuyết, tại sao cô tới chỗ này?
Cho tới lúc này, Phi Tuyết vẫn có thể giữ được bình tĩnh, cho dù chính Địch Thanh cũng cảm thấy kỳ quái.
Phi Tuyết thấp giọng nói:
- Ngươi biết hay không biết, có gì khác biệt chứ? Trong ngữ điệu nàng, cũng là bình tĩnh.
Địch Thanh luôn cảm giác được Phi Tuyết có chút khác thường, nhưng không có nghĩ nhiều. Rơi vào tuyệt địa này, hắn suy nghĩ lộn xộn nhưng lại rõ ràng vô cùng. Hắn không sợ chết, nhưng hắn thật sự có quá nhiều chuyện cần đi làm.
Hắn phải đi Hương Ba Lạp, hắn phải cứu Phú Bật, hắn còn có trách nhiệm kết minh Thổ Phiên, hắn gánh vác trọng trách chống lại Nguyên Hạo.
Chuyện hắn phải làm quá nhiều quá nhiều. Cốc Tư La sao có thể là một người bình thường của tửu quán. Chú ngữ của lão sao lợi hại như vậy? Bùng nổ hủy dàn tế là ai? Mục đích ở đâu? Hai thích khách từ dưới xà điện là ai, tại sao muốn ám hại Địch Thanh hắn?
Bỗng nhiên linh quang chớp động, Địch Thanh lẩm bẩm:
- Là Nguyên Hạo, nhất định là Nguyên Hạo! Chỉ có Nguyên Hạo mới có thể phá hủy dàn tế Thừa Thiên, giá họa cho ta. Chỉ có y mới có thể thu được lợi ích từ chuyện này, phá hoại liên minh của Đại Tống và Thổ Phiên.
Trong nháy mắt có một nghi hoặc lớn hơn. Lần này đi sứ Thổ Phiên, vốn là việc làm bí mật, Nguyên Hạo làm gì có thể biết tin tức nhanh như vậy chứ?
Nhưng nếu không phải Nguyên Hạo sai người đến quấy rối, còn có ai có thể làm như vậy?
Phi Tuyết không nói. Địch Thanh trong lòng đột nhiên sợ hãi, sợ Phi Tuyết như vậy chết đi, run giọng nói:
- Phi Tuyết... cô vẫn khỏe chứ?
Hắn bước lên trước một bước, cảm nhận được động tĩnh của Phi Tuyết.
Hắn không sợ cô đơn, không sợ chết, nhưng không biết tại sao trong lòng luôn có sợ hãi, cảm giác Phi Tuyết không giống như lời nàng nói...
Phi Tuyết bị thương phải không?
Phi Tuyết thấp giọng nói:
- Phải.
Địch Thanh bước lên trước một bước, run rẩy vươn tay ra. Trong bóng tối muốn đi nắm tay Phi Tuyết. Hắn và Phi Tuyết chỉ gặp qua mấy lần, nhưng trong cảm giác, hai người đã giống như bằng hữu gắn bó sinh tử. Hắn muốn biết tình hình thật sự của Phi Tuyết.
Nhưng hắn sợ đường đột, lại không tìm được tay của Phi Tuyết. Đang lúc bàng hoàng, có một bàn tay lạnh như băng nắm lấy tay của Địch Thanh.
Địch Thanh vui mừng, hỏi:
- Sao cô thấy được ta?
Trong bóng đen vô tận, cho dù là mắt Địch Thanh sắc bén, cũng không thể nào thấy được Phi Tuyết. Nhưng làm sao Phi Tuyết có thể nắm tay hắn chính xác không lầm như vậy?
- Ngài muốn nhìn thấy, thì có thể thấy!
Âm điệu Phi Tuyết vẫn như trước.
Địch Thanh nắm tay của Phi Tuyết, hơi yên tâm. Vốn vẫn muốn hỏi thử sao cô và Dã Lợi Trảm Thiên sao không tới Hương Ba Lạp, tại sao tới Tây Tạng, và có hứa hẹn gì với Cốc Tư La. Nhưng nói tới bên miệng, đã biến thành:
- Trước đây Cát Chấn Viễn gặp qua cô.
Hắn như ma xui quỷ khiến bật hỏi câu này, lại không kìm nổi nhớ tới câu chuyện của Cát Chấn Viễn kể.
Buổi chiều tối mùa hè bầu trời đầy bươm bướm đó...
- Ta còn cho rằng ngươi sẽ hỏi chuyện của Dã Lợi Trảm Thiên.
Phi Tuyết thấp giọng nói.
Địch Thanh cười khổ nói:
- Tới giờ, hỏi hay không hỏi có gì khác biệt. Nhưng có chuyện này, ta thật sự muốn hỏi... Ta muốn hỏi, lúc cô gặp được bà bà có bệnh đó, tại sao thương tâm như vậy? Lúc đó hai tên đàn ông có ý xấu vơi cô, tại sao lại phát điên? Phi Tuyết, cô có thể nói cho ta biết không?
Lúc Địch Thanh hỏi chỉ là lúc đang nghĩ:
“ NếuCốc Tư La nhốt hắn và Phi Tuyết ở đây, rốt cuộc lão ta định làm gì? Nếu lão ta thật muốn để ta chết, lúc nhốt hắn ở trong này, thì có thể giết ta rồi. Nói như vậy, lão vẫn không muốn giết ta. Nếu lão thay đổi ý định, nói không chừng sẽ thả ta và Phi Tuyết ra ngoài. Bây giờ chỉ cần có chút sự sống, ta cũng sẽ không từ bỏ. Phi Tuyết vốn là cô gái hành động đặc biệt độc lập, ý chí kiên định, tại sao cô ấy muốn tự sát ở dàn tế Thừa Thiên? Nếu cô ấy từ bỏ hy vọng, vậy thì không ra được chỗ này, ta nhất định phải làm cô ấy tiếp tục kiên cường.”
Hắn chính là vì điều này, mới nhắc lại chuyện cũ với Phi Tuyết. Trong lòng hắn, nếu không phải vì hắn, Phi Tuyết sẽ không rơi vào chỗ này. Cho dù tính mạng hắn không còn, cũng phải tìm cách để Phi Tuyết tiếp tục sống.
Phi Tuyết im lặng hồi lâu mới nói:
- Trên đời này có rất nhiều chuyện không thể giải thích...
Địch Thanh đang cho rằng Phi Tuyết không muốn nói, không ngờ Phi Tuyết lại tiếp tục nói:
- Ví dụ như chú ngữ...
Địch Thanh khẽ run, dù hắn trời không sợ, đất không sợ. Nhớ tới chú ngữ của Thiện Vô Úy, nhớ tới Phạn xướng quay xung quanh, cũng không kìm được nổi sống lưng lạnh cả người.
Phi Tuyết dừng lại hồi lâu, lại nói:
- Tạng Truyền Tam Mật chia làm ba loại Thân, Khẩu và Y. Nói đơn giản, Thân mật là kết thủ ấn thông thần, Khẩu mật là lấy chú ngữ để phụ trợ, Ý mật lại là dựa vào ý thức để tu luyện. Còn nói Tam Mật Giả có thể tinh thông ấn chứng đại đạo, có thể mượn thiên địa thần thông.
Địch Thanh vốn là nửa tin nửa ngờ, nhưng bản thân hắn đã bị chú ngữ trói buộc nên không thể không tin, liền suy đoán:
- Thiện Vô Úy, Cốc Tư La kết thủ ấn, niệm chú ngữ lại có thể làm tâm thần ta hoảng hốt. Chẳng lẽ... bọn họ có khả năng khơi thông thần thông.
Phi Tuyết im lặng hồi lâu mới nói:
- Bọn họ cụ thể là tình hình gì, ta cũng không biết . Trong Tạng Truyền Kinh Luận thường nói Phật thuyết tám mươi bốn ngàn pháp môn, pháp môn Bát Nhã thù thắng nhất. Bát Nhã Tâm Kinh là cõi sâu của Bát Nhã Kinh. Còn Bát Nhã Ba La Mật Đa là chú ngữ ghi chép trong tâm kinh, cũng là chú ngữ vô thượng giữa đất trời...
Địch Thanh thầm nghĩ:
“Mình hỏi cô ấy chuyện cũ, tại sao cô ấy phải lôi đến kinh văn Tạng Truyền?”
Nhưng ý định ban đầu hắn chính là làm Phi Tuyết phấn chấn. Nếu Phi Tuyết có hứng thú tiếp tục nói, mục đích hắn đã thành, cũng không làm đứt đoạn.
Phi Tuyết chuyển đề tài, nói:
- Ba người Thiện Vô Úy, Bất Không, Kim Cang Ấn đều đã luyện Thân mật, Khẩu mật nhưng lại chưa đạt đến Ý Mật thần thông. Nhưng bọn họ khó có thể tu luyện được Ý mật. Ở Tây Tạng, bây giờ có thể đạt tới Ý mật thần thông chỉ có một người, người đó chính là Cốc Tư La.
Địch Thanh nhớ tới đôi mắt của Cốc Tư La, trong lòng nghiêm nghị. Vì đôi mắt đó dường như có thể xuyên thấu tất cả, làm người ta không thể che giấu.
- Ở Thừa Thiên Tự, ngươi và Chiên Hổ quyết đấu, Thiện Vô Uy dùng chú ngữ vô thượng khống chế hành động của ngươi. Còn Cốc Tư La dùng chú ngữ nhiễu loạn tinh thần của ngươi.
Phi Tuyết cuối cùng thở dài nói:
- Trận chiến ấy của ngươi nhất định là bị Cốc Tư La khơi gợi chuyện cũ đau lòng nên mới bị thua, đúng không?
Địch Thanh cả kinh, sau hồi lâu mới nói:
- Phải!
Lúc này hắn mới hiểu rõ. Thì ra ở tửu quán, ở Thừa Thiên Tự nghĩ đến Vũ Thường cũng không phải không có nguyên nhân.
- Ý mật tuy thần thông, nhưng đòi hỏi bản thân ngươi cũng có nhược điểm cho lão lợi dụng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.