Quyển 2 - Chương 291: Hiệp huyết (4)
Mặc Vũ
20/04/2013
Thiết giản chỉ vào Địch Thanh, hiện ra ánh hào quang, Nhâm Phúc cười lạnh lùng:
- Không ngờ Địch đô giám không để Hàn đại nhân trong mắt, ngay cả thủ hạ cũng chẳng xem anh em trong doanh trại ra gì.
Lúc trứơc ở thành Bạch Báo, trước mặt Phạm Trọng Yêm Địch Thanh đã cướp công của Nhâm Phúc, lần này nắm được sơ hở của Địch Thanh, Nhâm Phúc đương nhiên chuyện bé xé ra to rồi.
Hàn Kỳ tức giận, lạnh lùng nói:
- Nhâm Phúc, là chuyện gì ?
Nhâm Phúc nói:
- Khởi bẩm Hàn đại nhân, thủ hạ của Địch Thanh ở ngoài doanh trại khiêu khích gây sự, trong trại ai cũng khuyên y, nhưng đều bị y đánh đập tàn nhẫn, làm trọng thương một người. Mạt tướng bất đắc dĩ mới bắt giữ y.
Hàn Kỳ giận quá mà cười:
- Địch Thanh à, Địch Thanh, xem ra ngươi tự cho là có công lao, nên đã sớm không để bọn ta trong mắt ngươi, người đâu…lôi Triệu Minh ra chém.
Binh sĩ lĩnh mệnh, Địch Thanh vội vàng kêu lên:
- Khoan đã.
Hắn bước lên một bước, Nhâm Phúc miệt thị bảo:
- Địch Thanh, nếu như ngươi không biết nặng nhẹ, chớ trách ta ra tay vô tình.
Địch Thanh quay đầu nhìn Hàn Kỳ:
- Hàn đại nhân, Triệu Minh không phải là hạng người hay sinh sự, trong đây chắc chắn có sự hiểu nhầm, xin hãy để y giải thích.
Triệu Minh nhìn Địch Thanh, trong mắt có ý cảm kích, nhưng vẫn chẳng nói gì.
Hàn Kỳ nghiêm nghị nói:
- Tứơng lĩnh có bướng bỉnh, thì thủ hạ mới không tuân pháp kỉ, cần phải hỏi nhiều nữa hay sao? Người đâu, dẫn Triệu Minh đi, nếu như cản trở, giết ngay không nói nhiều.
Lão biết Địch Thanh không những là mãnh tướng dưới tay Phạm Trọng Yêm, mà còn có quan hệ với thiên tử, ngược lại không muốn vì Địch Thanh ngăn cản con đường làm quan. Nhưng Địch Thanh mấy lần ngỗ nghịch, thậm chí không để Hàn Kỳ trong mắt, nếu như không giết gà cho khỉ xem, chuyện này truyền vào trong kinh thành, lão còn mặt mũi nào với quần thần nữa.
Các tứơng thấy Hàn Kỳ chau mày lại, mặt đầy sát khí, mọi người bất giác nhìn nhau.
Có binh lính vừa định dẫn Triệu Minh đi ra, Địch Thanh quát lớn:
- Đợi đã.
Hắn đột nhiên nhảy ra, đến trước người Nhâm Phúc. Nhâm Phúc đã có phòng bị từ trước, nghe tiếng quát lớn, thiết giản đề vào đầu nện xuống.
Thiết giản đó rất nặng, lay động cả màn trướng lên, tiếng quát cũng rất uy nghiêm, mấy chiếc bát đôi đũa đều rung lên.
Nếu thiết giản kia là nện vào đỉnh đầu của Địch Thanh thì …
Doãn Thù thất kinh, quát bảo ngừng lại, Địch Thanh bất thình lình giơ tay, chỉ là nắm lấy khuỷu tay của của Nhâm Phúc. Cái thiết giản đó đột nhiên chuyển hướng, nện trên mặt đất. “oành” một tiếng vang lớn, dưới đất biến thành một cái hố lớn.
Hoành hành đao pháp, cho dù là trên ngựa hay đi bộ dưới đất, cũng hoành hành không kị ai. Địch Thanh đang nắm khuỷu tay có thể tuỳ ý hành động, trong tay nếu như có con dao, thì đã chém Nhâm Phúc thành hai đoạn từ lâu rồi.
Cánh tay Nhâm Phúc run lên, không đợi công kích lại, Địch Thanh đẩy nhẹ ra, Nhâm Phúc chân bước lảo đảo, nhảy vọt sang một bên. Nhâm Phúc trong nhất thời không thể chống cự, trong lòng vô cùng tức hận, định ra tay, đột nhiên nghĩ:
- Vừa rồi Địch Thanh nếu như có đao trong tay, thì mình đã chết ngay tại chỗ rồi.
Nghĩ đến đây, mới biết Địch Thanh bách chiến bách thắng, quả tiếng đồn không ngoa, trán y mồ hôi đầm đìa.
Địch Thanh đến trứơc mặt Triệu Minh.
Bọn binh sĩ áp giải Triệu Minh, hoảng sợ đi ra. Địch Thanh nắm lấy tay của Triệu Minh, trầm giọng nói:
- Triệu Minh, rốt cuộc là chuyện gì, ngươi mau mau nói ra.
Triệu Minh không đợi nói nhiều, sắc mặt biến đổi, chỉ thấy binh sĩ ào ào vào trong trướng, vây hai người lại, trường thương lô nhô và đầy sát khí.
Hàn Kỳ chậm rãi đứng dậy, nói:
- Địch Thanh, ngươi không nghe quân lệnh, lại còn muốn tạo phản à?
Địch Thanh cứu Triệu Minh một mạng, thành khẩn nói:
- Triệu Minh có quân công, vốn là người đàn ông tốt. Xin Hàn đại nhân hãy tra xét rõ, sau đó hãy phán quyết cũng chưa muộn.
Hàn Kỳ cười lạnh lùng, vẻ mặt kiêu ngạo:
- Chỉ có trạng nguyên ngoài cửa Đông Hoa tiếng tăm lừng lẫy mới là người đàn ông tốt.
Vừa nói xong, trong trứơng trầm lắng, Địch Thanh sắc mặt tái nhợt, hai tay nắm lại trong mắt đã cháy lên ngọn lửa giận dữ.
Chỉ có trạng nguyên ngoài cửa Đông Hoa tiếng tăm lừng lẫy, mới là người đàn ông tốt.
Đây là câu nói của Hàn Kỳ, cũng là của Tống Đình Chi, cũng là điều đáng tự hào của vô số văn thần của đại Tống. Đại Tống sùng văn khinh võ, trong câu nói này bao hàm tất cả, không sót điều gì.
Cho dù quân công ngươi hiển hách, cho dù ngươi hoành hành ngàn quân, cho dù ngươi võ công cái thế thì thế nào? Chỉ có thể thi đậu văn nhân, mới là đấng nam nhi giỏi.
Đây là tự cao, kiêu ngạo, hay là tự đại kiêu căng? Không có ai bình luận, nhưng lúc này là như vậy, Địch Thanh nhà ngươi được cái gì, xuất thân binh ngũ, làm sao có thể thi đậu trạng nguyên mà vinh quang được?
Doãn Thần vẻ mặt tán đồng, đám người Vương Khuê, Vũ Anh, trong lòng không biết thế nào, cho dù là Nhâm Phúc, cũng khó tránh khỏi ngượng ngùng. Nhưng đây lại là sự thực của Đại Tống, không ai có thể bác bỏ được.
Hàn Kỳ từ trên cao nhìn xuống, thấy Địch Thanh vẫn nắm lấy tay của Triệu Minh, liền uy hiếp:
- Địch Thanh, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, đừng bao che thủ hạ nữa, nếu không…ngươi tin không, ta sẽ chém luôn ngươi!
Trong trướng sát khí nổi lên, tuy là tiết xuân ấm áp, nhưng lạnh giá như tuyết.
Triệu Minh ra sức vùng vẫy, khàn giọng nói:
- Địch tứơng quân, ta và ngươi không có quan hệ chó má gì cả. Ngươi bảo vệ ta làm gì, ta làm chuyện gì, có liên quan gì đến ngươi?
Hắn tuy khan giọng, nhưng hai má đã rơi nước mắt.
Đó là chuyện vô cùng chua xót. Đó là nứơc mắt cảm kích.
Triệu Minh nhất thời kích động, không muốn liên luỵ đến Địch Thanh. Y cố gắng thoát khỏi tay của Địch Thanh, bất ngờ lấy đao của một binh sĩ bên cạnh mà tự vẫn.
Địch Thanh giơ tay, tóm lấy tay của Triệu Minh, thở phào nói:
- Ngươi không thể chết.
Tay của Triệu Minh cứng ngắc, răng chảy ra máu, nhưng không giãy giụa nữa.
- Y không chết, thì ngươi phải chết.
Hàn Kỳ thản nhiên nói:
- Địch Thanh, ngươi dĩ hạ phạm thượng, bao che dung túng thuộc hạ làm loạn, cho dù ta chém ngươi, cũng không có gì là sai.
Địch Thanh quay đẩu nhìn Hàn Kỳ, đột nhiên ngửa mặt lên trời mà cười. Tiếng cười truyền vang đi xa, khuấy động vô cùng không dứt.
Sắc mặt Hàn Kỳ biến đổi.
Địch Thanh hai tròng mắt nổi lửa lên, quên đi lời dặn dò của pty, tức giận nói:
- Hàn Kỳ, ngài thực sự cho rằng ngươi tài năng bằng trời, thiên hạ kính trọng ư? Ngài cho rằng ta giống như con kiến để cho người ta giẫm đạp à? không sai, trong mắt ngài, trạng nguyên ở ngoài cửa Đông Hoa mới là ngừơi đàn ông giỏi, nhưng trong mắt Địch Thanh này, Triệu Minh là người đàn ông giỏi. Chức quan ngài cao hơn ta, đọc sách nhiều hơn ta, kiến thức rộng hơn ta, vậy thì sao?
Hắn bỗng nhiên cởi áo, lộ ra các vết thương chồng chất trên ngực, nói lớn:
- Không cần dùng đến đao thương, ta cũng xem thường đao thương, chỉ cần đọc sách, học vấn là có thể chỉ huy bọn ta, xem thường bọn ta, cưỡi lên đầu bọn ta. Nhưng Nguyên Hạo đến đánh, ngài dùng cái miệng có thể khiến y lui binh không? Ngài có thể nhẫn nại, ngài là một đấng nam nhi giỏi, nhưng đừng bắt bọn ta vì ngài mà bỏ mạng quên chết, tận lực chống cự. Không có bọn ta, kỵ binh tinh nhuệ giày xéo, ngài chẳng qua cũng chỉ đứng dưới bậc thềm, cao quý hơn người khác ở chỗ nào? Địch Thanh ta không phải là đấng nam nhi tốt, nhưng đầu đội trời, chân đạp đất, không thẹn với lương tâm. Ta dựa vào hai nắm đấm để có thanh danh ngày hôm nay, bảo vệ bá tánh bình an, ngài có tư cách gì khinh miệt ta?
Mọi người đều đã biến sắc, Hàn Kỳ mặt cũng tái xanh.
Địch Thanh tích tụ dần cơn giận dữ của nhiều năm, phun trào ra một lần.
Hắn vốn khinh việc tranh giành, không tranh cãi, không muốn giận dữ, tuy hắn có minh ước với đế vương, nhưng đến biên cương, cũng là vì một lời hứa-----cuộc đời này không núôt lời.
Địch Thanh hắn vốn là anh hùng cái thế, đệ nhất vô song! Hắn muốn Vũ Thường nhìn thấy, Vũ Thường đã không tin lầm chí anh hùng của hắn.
Tuy đời hắn có hơi chìm nổi, tuy trải qua nhiều đau khổ, thập tử nhất sinh, nhưng hắn không hối hận, không oán than. Một đấng nam nhi tốt, há phải thẹn với trời đất, không hối hận không oán than sao?
Nhưng hắn lúc này, không thể kiềm chế nổi cơn giận, hắn không thể nhịn được nữa, không muốn nhẫn nhịn nữa.
Địch Thanh nghiến răng nói :
- Thành Đại Thuận mười lăm ngày dựng nên, Triệu Minh tận tâm hết mực, trù tính ít nhất mười lăm tháng. Y tàn tật là không giả, y sinh ra bộ dạng xấu xí là không giả, nhưng y có một trái tim cao quý hơn các ngươi nhiều. Y vì bá tánh, dốc tâm toàn lực, không lời oán than. Nếu nay chân tướng không rõ, y có thể sẽ hàm oan chịu nhục, các ngươi ngay đến cả một cơ hội cũng không cho y ư? Hàn Kỳ, cho dù ngài có cuồng ngạo, chức quan có cao, mạng ngươi chỉ có một, mạng của ai cũng chỉ có một mà thôi! Ai cũng không có tư cách khinh thường người khác! Ngài muốn lấy mạng của Triệu Minh, vậy thì lấy mạng mà đổi.
- Không ngờ Địch đô giám không để Hàn đại nhân trong mắt, ngay cả thủ hạ cũng chẳng xem anh em trong doanh trại ra gì.
Lúc trứơc ở thành Bạch Báo, trước mặt Phạm Trọng Yêm Địch Thanh đã cướp công của Nhâm Phúc, lần này nắm được sơ hở của Địch Thanh, Nhâm Phúc đương nhiên chuyện bé xé ra to rồi.
Hàn Kỳ tức giận, lạnh lùng nói:
- Nhâm Phúc, là chuyện gì ?
Nhâm Phúc nói:
- Khởi bẩm Hàn đại nhân, thủ hạ của Địch Thanh ở ngoài doanh trại khiêu khích gây sự, trong trại ai cũng khuyên y, nhưng đều bị y đánh đập tàn nhẫn, làm trọng thương một người. Mạt tướng bất đắc dĩ mới bắt giữ y.
Hàn Kỳ giận quá mà cười:
- Địch Thanh à, Địch Thanh, xem ra ngươi tự cho là có công lao, nên đã sớm không để bọn ta trong mắt ngươi, người đâu…lôi Triệu Minh ra chém.
Binh sĩ lĩnh mệnh, Địch Thanh vội vàng kêu lên:
- Khoan đã.
Hắn bước lên một bước, Nhâm Phúc miệt thị bảo:
- Địch Thanh, nếu như ngươi không biết nặng nhẹ, chớ trách ta ra tay vô tình.
Địch Thanh quay đầu nhìn Hàn Kỳ:
- Hàn đại nhân, Triệu Minh không phải là hạng người hay sinh sự, trong đây chắc chắn có sự hiểu nhầm, xin hãy để y giải thích.
Triệu Minh nhìn Địch Thanh, trong mắt có ý cảm kích, nhưng vẫn chẳng nói gì.
Hàn Kỳ nghiêm nghị nói:
- Tứơng lĩnh có bướng bỉnh, thì thủ hạ mới không tuân pháp kỉ, cần phải hỏi nhiều nữa hay sao? Người đâu, dẫn Triệu Minh đi, nếu như cản trở, giết ngay không nói nhiều.
Lão biết Địch Thanh không những là mãnh tướng dưới tay Phạm Trọng Yêm, mà còn có quan hệ với thiên tử, ngược lại không muốn vì Địch Thanh ngăn cản con đường làm quan. Nhưng Địch Thanh mấy lần ngỗ nghịch, thậm chí không để Hàn Kỳ trong mắt, nếu như không giết gà cho khỉ xem, chuyện này truyền vào trong kinh thành, lão còn mặt mũi nào với quần thần nữa.
Các tứơng thấy Hàn Kỳ chau mày lại, mặt đầy sát khí, mọi người bất giác nhìn nhau.
Có binh lính vừa định dẫn Triệu Minh đi ra, Địch Thanh quát lớn:
- Đợi đã.
Hắn đột nhiên nhảy ra, đến trước người Nhâm Phúc. Nhâm Phúc đã có phòng bị từ trước, nghe tiếng quát lớn, thiết giản đề vào đầu nện xuống.
Thiết giản đó rất nặng, lay động cả màn trướng lên, tiếng quát cũng rất uy nghiêm, mấy chiếc bát đôi đũa đều rung lên.
Nếu thiết giản kia là nện vào đỉnh đầu của Địch Thanh thì …
Doãn Thù thất kinh, quát bảo ngừng lại, Địch Thanh bất thình lình giơ tay, chỉ là nắm lấy khuỷu tay của của Nhâm Phúc. Cái thiết giản đó đột nhiên chuyển hướng, nện trên mặt đất. “oành” một tiếng vang lớn, dưới đất biến thành một cái hố lớn.
Hoành hành đao pháp, cho dù là trên ngựa hay đi bộ dưới đất, cũng hoành hành không kị ai. Địch Thanh đang nắm khuỷu tay có thể tuỳ ý hành động, trong tay nếu như có con dao, thì đã chém Nhâm Phúc thành hai đoạn từ lâu rồi.
Cánh tay Nhâm Phúc run lên, không đợi công kích lại, Địch Thanh đẩy nhẹ ra, Nhâm Phúc chân bước lảo đảo, nhảy vọt sang một bên. Nhâm Phúc trong nhất thời không thể chống cự, trong lòng vô cùng tức hận, định ra tay, đột nhiên nghĩ:
- Vừa rồi Địch Thanh nếu như có đao trong tay, thì mình đã chết ngay tại chỗ rồi.
Nghĩ đến đây, mới biết Địch Thanh bách chiến bách thắng, quả tiếng đồn không ngoa, trán y mồ hôi đầm đìa.
Địch Thanh đến trứơc mặt Triệu Minh.
Bọn binh sĩ áp giải Triệu Minh, hoảng sợ đi ra. Địch Thanh nắm lấy tay của Triệu Minh, trầm giọng nói:
- Triệu Minh, rốt cuộc là chuyện gì, ngươi mau mau nói ra.
Triệu Minh không đợi nói nhiều, sắc mặt biến đổi, chỉ thấy binh sĩ ào ào vào trong trướng, vây hai người lại, trường thương lô nhô và đầy sát khí.
Hàn Kỳ chậm rãi đứng dậy, nói:
- Địch Thanh, ngươi không nghe quân lệnh, lại còn muốn tạo phản à?
Địch Thanh cứu Triệu Minh một mạng, thành khẩn nói:
- Triệu Minh có quân công, vốn là người đàn ông tốt. Xin Hàn đại nhân hãy tra xét rõ, sau đó hãy phán quyết cũng chưa muộn.
Hàn Kỳ cười lạnh lùng, vẻ mặt kiêu ngạo:
- Chỉ có trạng nguyên ngoài cửa Đông Hoa tiếng tăm lừng lẫy mới là người đàn ông tốt.
Vừa nói xong, trong trứơng trầm lắng, Địch Thanh sắc mặt tái nhợt, hai tay nắm lại trong mắt đã cháy lên ngọn lửa giận dữ.
Chỉ có trạng nguyên ngoài cửa Đông Hoa tiếng tăm lừng lẫy, mới là người đàn ông tốt.
Đây là câu nói của Hàn Kỳ, cũng là của Tống Đình Chi, cũng là điều đáng tự hào của vô số văn thần của đại Tống. Đại Tống sùng văn khinh võ, trong câu nói này bao hàm tất cả, không sót điều gì.
Cho dù quân công ngươi hiển hách, cho dù ngươi hoành hành ngàn quân, cho dù ngươi võ công cái thế thì thế nào? Chỉ có thể thi đậu văn nhân, mới là đấng nam nhi giỏi.
Đây là tự cao, kiêu ngạo, hay là tự đại kiêu căng? Không có ai bình luận, nhưng lúc này là như vậy, Địch Thanh nhà ngươi được cái gì, xuất thân binh ngũ, làm sao có thể thi đậu trạng nguyên mà vinh quang được?
Doãn Thần vẻ mặt tán đồng, đám người Vương Khuê, Vũ Anh, trong lòng không biết thế nào, cho dù là Nhâm Phúc, cũng khó tránh khỏi ngượng ngùng. Nhưng đây lại là sự thực của Đại Tống, không ai có thể bác bỏ được.
Hàn Kỳ từ trên cao nhìn xuống, thấy Địch Thanh vẫn nắm lấy tay của Triệu Minh, liền uy hiếp:
- Địch Thanh, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, đừng bao che thủ hạ nữa, nếu không…ngươi tin không, ta sẽ chém luôn ngươi!
Trong trướng sát khí nổi lên, tuy là tiết xuân ấm áp, nhưng lạnh giá như tuyết.
Triệu Minh ra sức vùng vẫy, khàn giọng nói:
- Địch tứơng quân, ta và ngươi không có quan hệ chó má gì cả. Ngươi bảo vệ ta làm gì, ta làm chuyện gì, có liên quan gì đến ngươi?
Hắn tuy khan giọng, nhưng hai má đã rơi nước mắt.
Đó là chuyện vô cùng chua xót. Đó là nứơc mắt cảm kích.
Triệu Minh nhất thời kích động, không muốn liên luỵ đến Địch Thanh. Y cố gắng thoát khỏi tay của Địch Thanh, bất ngờ lấy đao của một binh sĩ bên cạnh mà tự vẫn.
Địch Thanh giơ tay, tóm lấy tay của Triệu Minh, thở phào nói:
- Ngươi không thể chết.
Tay của Triệu Minh cứng ngắc, răng chảy ra máu, nhưng không giãy giụa nữa.
- Y không chết, thì ngươi phải chết.
Hàn Kỳ thản nhiên nói:
- Địch Thanh, ngươi dĩ hạ phạm thượng, bao che dung túng thuộc hạ làm loạn, cho dù ta chém ngươi, cũng không có gì là sai.
Địch Thanh quay đẩu nhìn Hàn Kỳ, đột nhiên ngửa mặt lên trời mà cười. Tiếng cười truyền vang đi xa, khuấy động vô cùng không dứt.
Sắc mặt Hàn Kỳ biến đổi.
Địch Thanh hai tròng mắt nổi lửa lên, quên đi lời dặn dò của pty, tức giận nói:
- Hàn Kỳ, ngài thực sự cho rằng ngươi tài năng bằng trời, thiên hạ kính trọng ư? Ngài cho rằng ta giống như con kiến để cho người ta giẫm đạp à? không sai, trong mắt ngài, trạng nguyên ở ngoài cửa Đông Hoa mới là ngừơi đàn ông giỏi, nhưng trong mắt Địch Thanh này, Triệu Minh là người đàn ông giỏi. Chức quan ngài cao hơn ta, đọc sách nhiều hơn ta, kiến thức rộng hơn ta, vậy thì sao?
Hắn bỗng nhiên cởi áo, lộ ra các vết thương chồng chất trên ngực, nói lớn:
- Không cần dùng đến đao thương, ta cũng xem thường đao thương, chỉ cần đọc sách, học vấn là có thể chỉ huy bọn ta, xem thường bọn ta, cưỡi lên đầu bọn ta. Nhưng Nguyên Hạo đến đánh, ngài dùng cái miệng có thể khiến y lui binh không? Ngài có thể nhẫn nại, ngài là một đấng nam nhi giỏi, nhưng đừng bắt bọn ta vì ngài mà bỏ mạng quên chết, tận lực chống cự. Không có bọn ta, kỵ binh tinh nhuệ giày xéo, ngài chẳng qua cũng chỉ đứng dưới bậc thềm, cao quý hơn người khác ở chỗ nào? Địch Thanh ta không phải là đấng nam nhi tốt, nhưng đầu đội trời, chân đạp đất, không thẹn với lương tâm. Ta dựa vào hai nắm đấm để có thanh danh ngày hôm nay, bảo vệ bá tánh bình an, ngài có tư cách gì khinh miệt ta?
Mọi người đều đã biến sắc, Hàn Kỳ mặt cũng tái xanh.
Địch Thanh tích tụ dần cơn giận dữ của nhiều năm, phun trào ra một lần.
Hắn vốn khinh việc tranh giành, không tranh cãi, không muốn giận dữ, tuy hắn có minh ước với đế vương, nhưng đến biên cương, cũng là vì một lời hứa-----cuộc đời này không núôt lời.
Địch Thanh hắn vốn là anh hùng cái thế, đệ nhất vô song! Hắn muốn Vũ Thường nhìn thấy, Vũ Thường đã không tin lầm chí anh hùng của hắn.
Tuy đời hắn có hơi chìm nổi, tuy trải qua nhiều đau khổ, thập tử nhất sinh, nhưng hắn không hối hận, không oán than. Một đấng nam nhi tốt, há phải thẹn với trời đất, không hối hận không oán than sao?
Nhưng hắn lúc này, không thể kiềm chế nổi cơn giận, hắn không thể nhịn được nữa, không muốn nhẫn nhịn nữa.
Địch Thanh nghiến răng nói :
- Thành Đại Thuận mười lăm ngày dựng nên, Triệu Minh tận tâm hết mực, trù tính ít nhất mười lăm tháng. Y tàn tật là không giả, y sinh ra bộ dạng xấu xí là không giả, nhưng y có một trái tim cao quý hơn các ngươi nhiều. Y vì bá tánh, dốc tâm toàn lực, không lời oán than. Nếu nay chân tướng không rõ, y có thể sẽ hàm oan chịu nhục, các ngươi ngay đến cả một cơ hội cũng không cho y ư? Hàn Kỳ, cho dù ngài có cuồng ngạo, chức quan có cao, mạng ngươi chỉ có một, mạng của ai cũng chỉ có một mà thôi! Ai cũng không có tư cách khinh thường người khác! Ngài muốn lấy mạng của Triệu Minh, vậy thì lấy mạng mà đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.